However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
38. Sự Thật
ết đến, mọi người cảm thấy ấm lại, trong xấp thiệp chúc Tết của thân bằng quyến thuộc có cả một bức thư của Xá từ Trường Kỳ gừi đến:
"Vừa vượt biển đến đây là con cảm thấy tiếc ngay. Phải chi ở nhà con sẻ thưởng thức được những món ăn ngon lành của mẹ. Nhưng bây giờ lỡ rồi, có lẽ con sẽ ở lại đây mười ngày, Hai mươi sẽ về. Ngoại mạnh,tất cả những người khác đều bình yên’’
Hạ Chi chăm chỉ đọc, nàng không tìm thấy một vết tích gì của sự bất mãn trong thư. An lòng. Câu ‘‘ Con sẽ thưởng thức được những món ăn ngon lành của mẹ’’ làm Hạ Chi cảm động. Tình cảm dậy sóng bấy lâu của nàng trở lại biển bình yên.
Suốt ngày hôm đó, Hạ Chi thật vui, nàng cũng không còn thấy Dương Tử đáng ghét như mọi khi nữa. Nhìn con gái, Hạ Chi bảo.
- Mai mẹ con mình đi chọn vải nhé.
Dù Dương Tử là con nuôi, Hạ Chi cũng không muốn trông thấy nó mặc áo cũ, như thế thiên hạ sẽ dị nghị.
- Mai hở mẹ? không được, để mốt đi.
- Tại sao vậy?
- Dạ... Vì mai anh Nguyên đến chơi.
Như một gáo nước lạnh tạt mạnh vào mặt, bao nhiêu nguồn vui buổi sáng mất hết. Hạ Chi nhớ đến những sự nhục nhã của tên trẻ tuổi này cười nhạt yên lặng bỏ về phòng.
Trời càng về khuya, gió càng lớn, những hạt tuyết to lách tách nổ đều trên khung cửa kính. Có lẽ lại bão tuyết. Trời thế này chắc chắn Bắc Nguyên sẽ không đến rồi. Hạ Chi nghĩ. Trừng mắt nhìn lên trần. Nghĩ đến mối tình càng lúc càng nồng của Dương Tử với Bắc Nguyên, Hạ Chi tức giận không ngủ được. Họ có vẻ như ngạo mạn, lúc nào cũng sẵn sàng làm nhục nàng. Khi một kẻ cảm thấy mình có sự bí mật riêng tư thì điều đó chứng tỏ họ đã trưởng thành. Khuôn mặt phớt tỉnh của Dương Tử khi nói ra câu đó là cục than hồng đốt tự ái Chi. "Với những kẻ muốn ta khóc trước mặt họ mà ta lại khóc thì ta thua "... Rồi thái độ của Nguyên "Bác muốn tôi với bác phải giống gì bác mới hài lòng...". Sự sỉ nhục của Nguyên đập mạnh vào đầu nàng khi đứng dậy bỏ đi tại Cafétéria... Lửa trong tim Hạ Chi bừng cháy. Bây giờ chúng lại như đôi bướm nhởn nhơ trước mặt nàng trêu ghẹo.
Hạ Chi nghiến răng. Ta phải trả thù. Ta phải nói hết cho chúng biết tất cả sự thật về thân thế Dương Tử để họ khỏi lên mặt nữa.
Sáu giờ sáng, rồi bảy giờ... Gió bắt đầu nhỏ dần.
- Trời sắp hết bão rồi đấy.
Tạo thức dậy, vừa rửa mặt vừa nói.
Dương Tử thêm củi vào hỏa lò nhìn cha:
- Vâng, tin tức của đài truyền hình vừa cho biết thì có một vài chuyến xe bị cấm chạy, cha ạ.
Hạ Chi còn nằm trên giường nói vọng ra:
- Như vậy chắc cậu Nguyên không đến được đâu.
Tạo ngạc nhiên:
- Ai? Nguyên à? Không có thằng Xá ở nhà, hắn đến mất vui.
- Cậu Nguyên đến không phải để tìm thằng Xá đâu?
Lời của Hạ Chi khiến Dương Tử khó chịu trong khi Tạo giả vờ như không nghe thấy, lật báo sáng ra vừa xem vừa hỏi:
- Dương Tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi à?
- Dạ mười chín.
- Mười chín à? Trưởng thành rồi đấy nhé. Mẹ con lúc xưa hai mươi đã lấy chồng.
Dương Tử yên lặng nhìn ra ngoài. Trời đã sáng tỏ, gió đã dứt,không hiểu anh Nguyên có đến được hay không?
Tạo đang xem báo, vụt nói:
- Lại thêm một chuyện tàn nhẫn.
Hạ Chi mang trà đến đặt trước mặt Tạo.
- Chuyện chi thế anh?
- Một người đàn hà góa, sống bằng nghề đốn củi bị kẻ trộm đánh cắp hai mươi ngàn. Kết quả ba ta đã tự sát cùng hai con.
Hạ Chi cầm báo lên:
- Đây đâu phải là báo mới.
- Vâng, báo đề ngày ba mươi tháng mười hai.
- Có hai mươi ngàn mà cũng tự sát. - Hạ Chi nói - Với số tiền đó mấy ổng nhậu một tí là sạch trơn.
- Em nói vậy không được. - Tạo lắc đầu, chàng biết vợ chưa hề khổ vì sự khó kiếm ra đồng tiền - Tuy chỉ hai mươi ngàn, nhưng với một người nghèo khổ sống bằng nghe đốn củi lại có hai con nhỏ thì đó là cả một gia tài lớn.
- Nhưng tại sao có can đảm tự sát lại không có can đảm sống chứ? Tội cho hai đứa con nhỏ.
- Vâng!
Tạo nghĩ vợ cũng nói đúng, nhưng mà... Biết đâu người đàn bà đáng thương kia đã chết vì một nguyên do nào khác? Hình ảnh người đàn bà lam lũ trong rừng hiện ra trong đầu chàng. Hai mươi ngàn! Tội nghiệp! Cả một đời quần quật khổ sở, mệt chẳng dám nghỉ, để kiếm tiền! Một thứ lực sĩ bất đắc dĩ trên trường đua của cuộc đời vấp ngã vì một hòn sỏi thật đáng thương!
Từ người đàn bà. Tạo nghĩ đến Chánh Mộc, nếu so sánh cái chết của Chánh Mộc và nguờì đàn bà, chàng thấy cái chết của Chánh Mộc có vẻ vô lý quá. Nhưng không thể kết luận như vậy được, khi một người đã có ý định tự sát, thì tâm hồn họ phải có cái gì bí ẩn mà người khác không hiểu được. Tạo lắc đầu thở dài.
- Nản quá!,
Hạ Chi đang ngồi, quay sang chồng:
- Anh nói gì?
- Không có gì cả, theo em thì... Em có cảm giác gì đối với việc tự sát?
- Tự sát à? Hạ Chi đột ngột nghĩ đến lúc bé Lệ chết, nàng đã không tự sát theo.
- Em thấy tự sát là một hành động ích kỷ, vì có bao nhiêu người họ cũng đau khổ cùng cực thế mà họ có tự sát đâu?
- Ờ, ích kỷ thật! Tạo gật gù, quay sang nhìn Dương Tử,
- Dương Tử, theo con thì tự sát thế nào?
- Tự sát à? Con thích sống mãi chứ không thích chết. Dù có ai bắt con chết, con cũng không chết vì vậy con không biết tâm lý kẻ tự sát thế nào, Con không có ý kiến.
Hạ Chi lập lại với Tạo:
- Theo em thì tự sát là hành động ích kỷ.
- Cũng có thể, nhưng ta chớ vội kết luận như vậy.
Tạo đáp, Hạ Chi rót thêm cho chồng một ly trà, bông đùa:
- Nhưng em biết chắc anh chẳng bao giờ tự sát vì con người anh, quá lạnh.
- Đó không hẳn là lý do bà nhé!
Tạo cười nói, chàng nghĩ đến Vuơng Thụy Kỳ, biết đâu ta sẽ như nàng?
Cơn bão tuyết quả nhiên đã cản chân Nguyên. Suốt một ngày chờ đợi thất vọng. Dương Tử thật buồn, nhưng nàng chẳng dám thố lộ với ai cả. Ngày thứ hai rồi những ngày kế tiếp cũng hoài công. Có lẽ chàng đã ngã bệnh. Dương Tử lo lắng.
Trời bắt đầu sáng sủa trở lại buổi sáng ngày thứ mười bốn của năm mới, Dương Tử bận rộn. Phải đến dự tiệc trà tại hội Ái hữu học sinh nên chẳng thể ở nhà đợi. Hạ Chi biết nỗi lo của Dương Tử trấn an:
- Cứ đi đi, nếu Nguyên đến, mẹ sẽ gọi điện thoại cho.
Dương Tử yên tâm đi, một tiếng đồng hồ sau Hạ Chi nghe chuông cửa reo.
- Dạ... Dạ... Chúc bác năm mới vui vẻ.
- Vào đi, vào trong ngồi ngoài này lạnh quá.
Phòng khách thật ấm. Bắc Nguyên e dè ngồi xuống, nhìn sự vui vẻ của Hạ Chi, chàng yên tâm với ý nghĩ: chắc mẹ Xá đã quên hết sự bất lịch sự của chàng nơi quán cà phê.
- Uống ruợu nhé? Uống một tí cho ắm.
- Dạ cảm ơn bác, cháu‘không biết uống rượu.
- Tết nhất mà, dùng một ly đâu sao?
- Vâng, thế thì bác cho cháu một ly nhỏ whisky vậy.
Hạ Chi yên lặng rót ruợu, bà không nhắc đến Dương Tử khiến Bắc Nguyên lo lắng.
- Xá có nhà không bác?
Bắc Nguyên không dám hỏi thẳng Dương Tử.
- Nó đi Trường Kỳ rồi.
- Thế à? Trường Kỳ đẹp lắm chứ! Thế... Thế còn cô Dương Tử đâu? Đi theo Xá rồi hở bác?
Bắc Nguyên đỏ mặt khi nói đến tên Dương Tử.
Lớp cửa kính bên ngoài bị hơi nước vẩn đục. Hạ Chi nhìn Nguyên, nàng không biết tại sao mình cứ bị lôi cuốn.
- Bác không dùng một ly?
- Không được, tôi mà uống sẽ đỏ mặt ngay.
Có tiếng động ngoài cửa.
- Ồ chào anh!
Dương Tử xuất hiện trước phòng khách nàng có vẻ trẻ lạ.
- Anh mới đến đấy à?
- Vâng. Khoảng mười lăm phút.
Hạ Chi sực nhớ ra, mình quên mất việc gọi giây nói cho Dương Tử.
- Anh hẹn mùng hai, thế mà sao đến hôm nay mới lại?
- Xin lỗi Dương Tử, thật ra hôm ấy bão tuyết lớn quá, tôi bị cảm, thành ra không đến được.
Bắc Nguyên vừa nói vừa đưa mắt say đắm nhìn Dương Tử.
Hạ Chi cảm thấy như bị bỏ rơi, khó chịu:
- Bây giờ khoẻ hoàn toàn rồi chứ cậu Nguyên?
- Vâng, thưa bác.
Dương Tử nhìn mặt Nguyên:
- Anh uống rượu phải không?
- Vâng, uống một tí thôi.
Bắc Nguyên phân bua, nhìn Dương Tử ái ngại. Hạ Chi dùng que khơi lửa lo sưởi nói:
- Hai người có vẻ vui quá nhỉ?
- Vâng - Bắc Nguyên ngượng ngùng cúi đầu xuống - Lúc trước chúng cháu cứ giận nhau luôn vì hiểu lầm, nhưng bây giờ thì hết rồi.
- Thế à? Hếi lẩm cẩm rồi chứ?
Hạ Chi liếc nhanh về phía Nguyên và Dương Tử với nụ cười chăm biếm. Nguyên thắc mắc:
- Bác nói gì cháu không hiểu?
- Cậu dùng tiếng hết hiểu lầm không đúng, phải nói là cả hai đã biết che dấu nhau thì hơn.
Câu nói của Hạ Chi đầy gai, Nguyên mở to mắt.
- Che dấu nhau? Tụi cháu có gì đâu phải che dấu chứ?
Hạ Chi muốn gây nghi ngờ cho Dương Tử trước, nàng nói:
- Tôi nghe thằng Xá bảo cậu có nhiều bạn gái lắm phải không? Nhưng Dương Tử phản ứng ngay:
- Mẹ, chuyện đời tư của anh ấy mẹ nói làm gì kỳ quá, lúc trước con đã bị mẹ gây hiểu lầm Nguyên bằng mấy bức ảnh, con xin lỗi anh Nguyên hết sức mới được.
Cơn giận vì thẹn bốc lên trong tim Hạ Chi, nàng quắc mắc nhìn Dương Tử. Mi là con kẻ sát nhân, ta chưa hề vạch mặt ra đã lên mặt dạy đời. Được rồi…
- Cháu thấy... Hình như bác có vẻ không chấp nhận sự gần nhau của hai cháu lắm.
Bắc Nguyên cố gắng bình tĩnh nói - Tại sao bác muốn hai cháu phải xa nhau chứ?
Hạ Chi như bị khơi đúng tim đen, vừa thẹn vừa giận::
- Cậu muốn tôi nói rõ nguyên do à?
- Vâng, nếu không có gì trở ngại...
- Có chứ.
Hạ Chi vừa nói vừa nhìn thẳng vào mặt Dương Tử. Nhưng Bắc Nguyên chẳng để ý tiếp:
- Nếu bác còn giận cháu về chuyện cháu bỏ ngang lúc ở quán cà phê thì cháu xin lỗi, còn nếu vì khuyết điểm khác thì cứ nói ra, cháu nguyện sẽ sửa đổi ngay.
Thế này thì hắn yêu Dương Tử đậm rồi. Hạ Chi nghĩ. Nhưng Nguyên chưa biết được sự thật, nếu biết hắn sẽ bỏ rơi Dương Tử ngay. Được rồi... Chúng mầy muốn nói thì bà nói... Tại chúng mày chứ chẳng phải tại bà nhé.
- Trở ngại ở đây là về phía Dương Tử chứ không phải cậu.
Bắc Nguyên nhìn sang Dương Tử nhíu mày:
- Dương Tử?
- Chuyện gì mẹ cứ nói đi!
Dương Tử bình tĩnh nói, Hạ Chi nhoẻn miệng:
- Nói à! Nói tôi sợ cậu Nguyên nghe xong sẽ bỏ chạy mất chứ!
Bắc Nguyên sự câu nói của Hạ Chi sẽ làm Dương Tử buồn, nên nói:
- Chuyện gì bác cứ nói đi, cháu sẽ không chạy mất đâu, cháu nghĩ những điều mình biết về Dương Tử đủ rồi.
Hạ Chi cười lớn:
- Đấy thấy không, chưa chi cậu đã không dám nghe rồi.
- Cháu không phải sợ, nhưng nếu bác không thích nói thì thôi.
- Nhưng thấy cậu không biết gì hết, tôi thấy tội cho cậu quá?
- Tội cho tôi à? Không sao đâu, vì đó đối với tôi chẳng thành vấn đề.
Dương Tử đứng yên lặng nãy giờ, quyết định:
- Mẹ cứ nói đi, nếu sự thật đó sẽ mang lại sự bất hạnh cho anh Nguyên, con sẵn sàng xa ảnh.
- Thật à? - Hạ Chi nhìn vào mắt Dương Tử chẳng chút ngượng ngùng - Cô sẵn sàng nghe sự thật về cô chứ?
- Vâng, mẹ cứ tự nhiên.
Linh tính khiến Bắc Nguyên thấy lo lắng, chàng chen vào:
- Thôi bác, bỏ qua đi.
- Mẹ cứ nói, con muốn nghe!
Câu nói khẳng khái của Dương Tử như dầu đổ lửa.
- Thế à? Cậu Nguyên, cậu biết Dương Tử là con của ai không? Nó chính là con của kẻ đã giết chết bé Lệ, em thằng Xá!
Bắc Nguyên giận dữ đứng dậy.
- Bác! Bác đừng nói bậy.
Nhưng Dương Tử chỉ nhíu mày, nàng yên lặng. Cái yên lặng của bầu trời trước cơn mưa đổ. Hạ Chi lập lại.
- Dương Tử là con kẻ giết bé Lệ đó, tôi không gạt cậu đâu.
Có tiếng nấc của Dương Tử, Bắc Nguyên chạy nhanh lới trứớc mặt người yêu.
- Nói dối đó em!
Mắt Hạ Chi toé lửa.
- Tôi không hề nói dối!
Bắc Nguyên vòng tay sang vai Dương Tử trừng mắt nhìn Hạ Chi.
- Vậy thì bác trưng bằng cớ ra xem.
- Bằng cớ à? Đây!
Hạ Chi trải trang báo củ trước mặt:
- Tờ báo này là tờ báo lúc bé Lệ bị chết mấy hôm. Thủ phạm Thạch Thổ Thủy là cha của Dương Tử.
Bắc Nguyên cầm tờ báo lên đọc tỉ mỉ xong nhìn thẳng vào mắt Hạ Chi.
- Trang báo này chẳng chứng minh được gì cả, có chỗ nào bảo Dương Tử là con gái của Thạch Thổ Thủy đâu?
Hạ Chi chẳng lộ vẻ bối rối tiếp:
- Lúc bấy giờ Dương Tử mới hơn tháng, được đưa đến cô nhi viện của bác sĩ Cao Mộc. Tôi muốn tìm một đứa con nuôi để coi đấy như là một thế thân của bé Lệ, không ngờ Cao Mộc lại đưa nó đến.
Bắc Nguyên lắc đầu.
- Bác nói chuyện nghe buồn cười quá!
- Buồn cười chỗ nào?
- Bác chưa đưa ra được chứng cớ xác thực chúng tỏ Dương Tử là con của ông Thạch Thổ Thủy!
Bên ngoài trời đã sụp tối, gian phòng với ánh sáng lờ mờ còn thật nặng. Bắc Nguyên tự ý bật đèn lên. Trong khi Hạ Chi nghiến răng.
- Cậu không tin thì thôi, có điều tôi chẳng ngờ... Tôi đã phải ôm ấp con kẻ giết con tôi trong bao nhiêu năm trời, lúc hay ra thì đã muộn, nó đã lớn.
Bắc Nguyên đã lấy lại bình tĩnh.
- Nhưng tại sao bác sĩ Mộc lại đưa con kẻ giết con bác cho bác nuôi chứ? Làm gì có chuyện vô lý như vậy?
- Đó là lỗi tại ông Tạo, ông ấy ngỏ ý với bác sĩ Mộc bảo muốn nuôi con của thủ phạm.
- Bác trai lừa bác? Làm gì có chuyện như thế?
Hạ Chi cứng mồm, Bắc Nguyên tiếp.
- Giả sử như chuyện đó có thật đi, thì cũng chưa chắc Dương Tử là con của kẻ đã giết con bác, rủi ông Cao Mộc tráo đứa khác thì sao? Không có bằng chứng cụ thể thì chẳng tin được.
Bắc Nguyên quay sang Dương Tử.
- Phải không em?
Nhưng Dương Tử như kẻ thất thần, nàng chỉ trơ mắt nhìn mẹ.
Hạ Chi chẳng chịu kém, cười nhạt.
- Cậu đòi có bằng chứng à? Thế cậu có thể cho tôi thấy bằng chứng, chứng tỏ cậu là con ruột của cha mẹ cậu không chứ?
Bắc Nguyên yên lặng, bối rối. Hạ Chi đắc ý cười to.
- Đấy, cũng như cậu đã tin cha mẹ cậu, thì chúng tôi cũng có thể tin tưởng bác sĩ Mộc chứ? Ông ấy là bạn thân của ông Tạo, trực tính và đàng hoàng không lẽ lại đi lừa dối chúng tôi sao?
Bắc Nguyên nhếch môi:
- Điều bác vừa nói càng buồn cười hơn nửa. Không lẽ trực tính và đứng đắn là không biết nói dối sao?
Hạ Chi yên lặng, Bắc Nguyên tiếp:
- Tôi phải làm sáng tỏ vụ nầy, tôi sẽ đến Chấp Quang tìm bác sĩ Cao Mộc để biết rõ sự thật.
- Cậu cứ tự nhiên. Hạ Chi thách thức. Có điều tôi đoán chắc là tôi không lầm.
Dương Tử lảo đảo trong tay Nguyên, khiến Nguyên phải trấn an.
- Đừng, hãy bình tĩnh Dương Tử!
Dương Tử ngoan ngoãn gật đầu, mặt tái xám. Bắc Nguyên nhìn thẳng vào mắt Hạ Chi.
- Dù sự thật nếu Dương Tử đúng là con của ông Thạch Thổ Thủy tôi cũng chấp nhận, tôi không đi đâu cả. Dương Tử chẳng có một chút trách nhiệm nào trong cái chết của con gái bác cả.
Dương Tư nghe người yêu nói xúc động vô cùng. Nàng thấy như màn đêm đang vây chặt lấy nàng.
- Cố bình tĩnh, Dương Tử. Em hãy tin rằng em chẳng phải là con kẻ giết người, họ thù em họ muốn nói như vậy.
- Vâng.
- Gắng bình tĩnh em nhé!
- Dạ.
Dương Tử dạ một cách yếu ớt. Cây cổ thụ ngày nào đã biến thành liễu trước cơn bão động. Bây giờ nàng mới hiểu. Tại sao lúc lên bảy. Hạ Chi nở xiết cổ nàng, năm đậu xong trung học, bài diễn văn biến thành giấy trắng. Nàng chậm rãi bước tới, Hạ Chi sợ hãi giật lùi nhìn nàng với đôi mắt khiếp đảm của kẻ phạm tội, rồi quay lại chạy nhanh vào trong.
Còn lại hai người trong phòng, Bắc Nguyên xoa nhẹ vai Dương Tử trấn an.
- Em đừng buồn vì những lời nói nhảm của bà ấy, rồi anh sẽ mang đến sự thật.
Dương Tử yên lặng bước tới bàn, nâng trang báo cũ lên, hàng chữ to vạch mực đỏ sậm nét đập mạnh vào mắt.
... “Con của thủ phạm (mới sinh được hơn tháng) đã được viện mồ côi mang về nuôi dưỡng …
Bắc Nguyên kéo tờ báo vứt sang nơi khác, chàng nắm lấy tay người yêu xiết mạnh:
- Dương Tử, đừng đọc nửa, mai anh ghé Chấp Quang chuyện sẽ sáng tỏ.
Dương Tử yếu đuối.
- Cảm ơn anh, em chẳng sao cả.
- Chẳng sao nghĩa là sao? Dương Tử em không phải thuộc loại nhanh nước mắt như vậy, em gắng bình tĩnh.
- Vâng.
Dương Tử quay sang Nguyên. Đôi mắt ngập đầy tin yêu ngày nào đã mất. Đó là hai hố thẳm đầy băng giá.
- Đừng! Dương Tử, em nên biết em chẳng phải là con kẻ giết người, đừng bi quan tin lời bà ấy, bà ta nói dối đấy!
- Dương Tử cười buồn:
- Anh đừng lo, đối với em dù có phải là con kẻ giết người không vẫn thế.
- Đừng nói vậy, Dương Tử.
Bắc Nguyên chợt thấy sợ. Dương Tử đang nghĩ gì? Đồng hồ gõ bốn tiếng. Nguyên vẫn không dám bỏ Dương Tử ở lại một mình.
- Đi em, chúng ta ra phố uống cà phê. Đừng nhớ đến những lời mẹ em ban nãy nữa!
Dương Tử lắc đầu:
- Em chẳng đi đâu hết.
- Nhưng mà em...
Bắc Nguyên ngập ngừng, chàng không dám nói thêm câu tiếp. Dương Tử dám tự sát lắm, nếu không cố an ủi nàng.
Độc thật! Nguyên nghĩ. Càng nghĩ càng thấy giận Hạ Chi. Khốn nạn quá! Xoay gương mặt người yêu đối diện với mình, Nguyên nhìn thẳng vào đôi mắt bơ vơ, đôi môi run rẩy một cách tội nghiệp. Cúi đầu xuống... Nhưng rồi chàng chẳng đành lòng hôn người yêu, khi trái tim nàng đang tan vở.
Suốt mùa nghỉ lạnh, ba bửa cơm trong ngày đều được Dương Tử lo, nhưng hôm nay đã quá năm giờ mà chẳng thấy Dương Tử ra khỏi phòng.
Hạ Chi chưa nguôi cơn giận, nàng tưởng đâu chỉ cần nghe bảo Dương Tử là con kẻ sát nhân là Bắc Nguyên sẽ rút lui ngay không ngờ hắn lại lì lợm thách thức nàng. Được rồi, mi chẳng tin cứ đi điều tra, sự thật bao giờ cũng là sự thật!
Lúc rút lui về phòng. Hạ Chi đã sợ hãi, nhưng chỉ một phút sau nàng bình thản trở lại. Dù sao vấn đề cũng phải sáng tỏ chứ chẳng thể để ẩn ức mãi được. Bốn giờ hơn đang nằm trong phòng Hạ Chi nghe thấy những lời to nhỏ an ủi của Nguyên dành cho Dương Tử, nàng cũng nghe cả tiếng giày nện xa dần, nhưng không buồn bước ra.
Có lẽ buổi cơm tối nay không có. Hạ Chi nghĩ đến Tạo, lo lắng. Nàng phủ màn cửa sổ xuống xong bước về nhà bếp.
Cơm làm xong vẫn không thấy Dương Tử xuống. Không lẽ đợi ta mời nữa sao? Hạ Chi vừa so đũa cho Tạo vừa nghĩ:
- Dương Tử đâu rồi!
Tạo ngồi vào bàn cơm hỏi.
- Ai biết, có lẽ hờn giận nữa nên trốn trong phòng rồi.
Hạ Chi thản nhiên nói, Tạo bất an đứng dậy.
- Dương Tử đâu hề như vậy, để tôi đi xem.
Nhưng Hạ Chi đã ngăn lại.
- Anh cứ dùng cơm đi, để em!
Bước lên cầu thang nhìn về phía phòng Dương Tử, vẫn còn trông thấy ánh đèn hắt ra, Hạ Chi chưa bước đến cửa đã quay trở lại, làm ra vẻ thật tự nhiên, nói:
- Nó ngủ rồi.
Tạo gắp miếng cá bỏ vào chén quay sang Hạ Chi.
- Không có Dương Tử ăn không vui. Nghe nói thằng Xá bao giờ về không?
Hạ Chi bước tới giờ lịch, nàng sợ Xá về bất chợt nguy hiểm.
- Nó bảo đến hai mươi mới về.
- Hôm nay mười bốn rồi, còn có mấy ngày nữa.
Khởi Tạo vừa ăn vừa nói. ông không ngờ bão tố mới xảy ra trong nhà.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm