Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Nhật Si
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1483 / 6
Cập nhật: 2017-12-13 14:30:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
rong lúc ta bị đôi mắt phát sáng của Hoành Thanh nhìn đến mức lúng túng không biết phải làm sao thì bỗng một tiếng nói vang lên: “Cô cô”.
Vừa nghe thấy tiếng nói này ta liền sững người, quay đầu lại cười nhăn nhở: “Thì ra là Chi Liên đế quân, tại hạ là Nhất Chi Mai, huynh nhận nhầm người rồi”.
Chi Liên đế quân không thèm nghe: “Cô cô, qua bên đây một chút đi”.
Bản tiên cô bắt đầu tỏ vẻ không vui, nghiêm nghị đáp: “Chi Liên đế quân, đã nói là huynh nhận nhầm người rồi. Tuy tiểu tiên địa vị thấp kém, nhưng kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, ta đường đường là một tiên nam, sao huynh có thể nhận nhầm ta là ‘cô cô’ gì đó của huynh chứ?”.
“Sờ thử mặt của muội đi.” Dường như Hoành Thanh không thể xem tiếp được nữa, cơ mặt giật giật, cúi đầu hạ thấp thanh âm nói với ta. Ta ngẩn người, đưa tay lên mặt sờ thử… Hình như là da trơn bóng hơn một chút, mũi cao hơn một chút, mà mắt thì cũng to hơn một chút… Trời ơi, từ lúc nào đã trở thành thế này?
Rõ ràng ta đã niệm chú hóa thành hình dáng của tiên nam qua đường, sao lại tự trở về hình dạng cũ thế này. Bản tiên cô lúng túng, da mặt nóng bừng cả lên.
“Muội tưởng những tiên nữ kia nói ở đây không được sử dụng tiên thuật là đang nói chơi thôi sao? Xung quanh cửa ải đầm nước đã bị hạ cấm chế, tất cả pháp thuật tại đây đều không thể sử dụng được. Phép thuật biến hình nho nhỏ đó của muội vừa bước vào vùng cấm chế đã tự động biến mất rồi, khổ thân muội còn tự biên tự diễn nãy giờ.”
Ta xấu hổ quá liền chuyển thành tức giận, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hoành Thanh.
Bản tiên cô đúng là đã bị mỡ heo che mắt rồi nên một khắc trước mới thấy tên Hoành Thanh này vừa mắt. Lại liếc nhìn sang bên cạnh, Chi Liên đế quân đang quét mắt nhìn ta và Hoành Thanh, trên khuôn mặt lại đầy vẻ u ám. Bản tiên cô càng bực mình hơn, nói: “Chi Liên đế quân ngài vẫn cứ nên giữ khoảng cách với ta thì tốt hơn, ở đây toàn tai mắt của Đế Cơ, lỡ như có hiểu lầm gì, đối với cả ta và huynh đều không tốt đâu”.
Không biết có phải ta bị hoa mắt không mà sau khi dứt lời lại nhìn thấy sắc mặt của hai vị đế quân bên cạnh có chút kỳ lạ.
Hoành Thanh kéo tay áo ta, thúc giục: “Chúng ta đi thôi”, đột nhiên thấy có thân hình lướt qua, Chi Liên đế quân đã đứng chặn trước mặt ta: “Khoan đã, cô cô đi với ta”.
Ta dở khóc dở cười.
Nếu như hai vị đế quân này không thề nhất định sẽ chiến thắng trong chuyện cầu thân, chắc bản tiên cô sẽ cảm động lắm. Ta nói: “Hoành Thanh, để ta đi cùng với Chi Liên đế quân, một mình huynh phải cẩn thận đấy”. Mặt Hoành Thanh lập tức biến sắc, chưa suy nghĩ gì đã buột miệng nói: “Không được! Muội là thị nữ do ta bảo chứng mới được vào đây, làm gì có chuyện không đi với ta chứ?”.
Ta tận tình khuyên nhủ: “Cánh tay huynh đã bị thương rồi, phải giữ chút sức lực để phá ải mới chứ, chờ sang bờ bên kia rồi chúng ta lại đi cùng nhau là được mà”.
Sau khi khuyên mãi Hoành Thanh mới chịu rời đi, ta liền lẽo đẽo đi theo Chi Liên đế quân.
Các tiên nữ của Linh Tựu cung lãnh đạm nhìn theo chúng ta, cũng không nói gì.
Lúc này, trên mặt sông lờ mờ nổi lên làn sương trắng mờ ảo, thân người Chi Liên đế quân nhảy lên, buông người đáp xuống chiếc thuyền nhỏ, sóng nước không gợn lên chút nào, ngay cả con thuyền cũng không hề dao động. Bản tiên cô vén áo bào lên, lấy một tư thế ta tự nhận là cũng ưu nhã mà nhảy theo xuống thuyền, nhưng chiếc thuyền nhỏ này không chút nể mặt mà nhún xuống, tròng trành dữ dội.
Ngay lập tức có một đôi tay đỡ tại phần eo của ta, tiếng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cẩn thận”. Ta cười khan, lúc này cũng không thèm để ý thể diện với cái gì mà nam nữ tình trường vì yêu nên hận nữa, túm chặt lấy cổ tay Đế quân mà run run khom người xuống, vừa mới chạm vào thân thuyền lập tức liền bám chặt.
Nhất Chi Mai truyền mật âm cho ta, trong lời nói đầy vẻ xem thường: “Cô cô, sự quan tâm chăm sóc của người căn bản là lừa gạt, ta thấy chắc là người sợ con gà lửa kia lỡ tay để người rơi xuống sông chứ gì?”.
Bản tiên cô hừ lạnh: “Vớ vẩn! Tuy bản tiên cô từng ngồi thuyền nhưng lúc đó toàn là ở những con sông nhỏ, với tay một cái là tới hai bên bờ rồi, con sông lớn thế này, lại còn dùng chiếc thuyền bé tý như vậy là lần đầu tiên ta đi, ngươi nhìn đám mây đen trên trời kia kìa, sắp mưa to gió lớn đến nơi rồi đấy”.
Lúc này, Chi Liên đế quân đã tháo dây thừng buộc thuyền ra, tay nắm lấy một cây sào trúc mà chống thuyền, trong chớp mắt chiếc thuyền nhỏ đã rời bờ, ẩn vào màn sương mờ mờ. Nhi tử từ đằng sau lưng ta nhảy ra, ngồi xổm trước mặt bản tiên cô, ngập ngừng nhìn chằm chằm phụ thân nó. Đế quân đang chèo thuyền tựa như có cảm ứng, đúng lúc đó quay đầu nhìn, khuôn mặt lại tràn đầy tình cảm dịu dàng.
“Hàn Nhi”, y nhẹ nhàng gọi.
Bản tiên cô cũng chẳng muốn xem cảnh hai người họ phụ tử tình thâm, mà đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Bốn phía đều là một mảng trắng xóa, lúc này chúng ta cách bờ không xa lắm, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy những chiếc thuyền khác đang dao động. Trên chiếc thuyền gần nhất có một bóng người mặc y phục đỏ trông quen mắt, đang ra sức hướng về phía ta mà vẫy tay. Bản tiên cô tập trung nhìn kỹ, trên tay của Hoành Thanh đang cầm một vật, ta liền vẫy tay lại, người bên kia thoáng chốc đã cảm ứng được, dường như rất vui vẻ, một khắc sau vang lên tiếng sáo êm tai.
Một cơn gió lớn bắt đầu thổi đến, chiếc thuyền rung lắc dữ dội, bản tiên cô toát hết cả mồ hôi tay, thức thời nằm mọp xuống thêm chút nữa, nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng không kiềm chế được, bắc tay thành hình cái loa, hét to lên: “Hoành Thanh, đừng thổi nữa! Lo mà chèo thuyền đi…”.
Vừa dứt lời, phía trước liền “ùm” một tiếng, bọt nước văng tung tóe.
5.
Nước “ào” một tiếng rõ to, có cái gì đó đang nổi lên. Vật đó đen sì sì, bản tiên cô không kịp đề phòng bị dọa cho giật bắn mình. Tới khi nhìn rõ lại, thì ra đó là đầu của một cô nương, bởi vì bị ướt nước nên tóc tai rũ rượi, dính hết vào mặt.
Cô nương đó vén tóc lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ tới để gây chuyện thị phi, đôi bàn tay bám lấy mạn thuyền không chịu buông, đáng thương nói: “Đế quân, cứu ta với!”.
Đế quân thản nhiên nói: “Ngươi là cá chép ở Dao trì cơ mà, sao lại ở đây?”.
Cô nương tội nghiệp đáp: “Tiểu tiên đích thực là cá chép ở Dao trì, bởi vì gặp chuyện nên bị giam ở con sông này, cầu xin Đế quân hãy cho tiểu tiên đi nhờ qua sông, tiểu tiên nhất định ghi nhớ ơn đức của người”.
Vốn đi nhờ thuyền chẳng phải là chuyện gì to tát, thế nhưng chiếc thuyền lại ọp ẹp, sau khi bản tiên cô ngồi lên đã tròng trành lắc lư, nếu không phải khả năng chèo thuyền của Đế quân tốt thì chúng ta đã sớm nhào đầu xuống sông từ lâu rồi. Bây giờ mà chở thêm một con cá nữa, bản tiên cô chẳng cần suy nghĩ cũng biết, lật thuyền là cái chắc!
Đế quân nhíu mày, xoay sang nhìn ta. Lúc đầu tiên nữ của Linh Tựu cung chỉ nói phải qua sông như thế nào, còn đối với việc làm thế nào mới qua được ải thì lại nói qua loa không rõ, trong đó nhất định có vấn đề. Ta cũng hiểu được con cá chép này không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, chắc là có liên quan đến việc qua ải. Lúc này bị Chi Liên đế quân quét mắt nhìn như vậy, trong lòng ta lập tức nổi giận, cơn ghen hừng hực trỗi dậy, la lên the thé: “Chắc không đến nỗi để ta và Hàn Nhi nhảy xuống sông chứ?”. Đế quân dở khóc dở cười, khẽ mắng: “Cô cô nói linh tinh gì vậy? Cứ ngồi yên trên thuyền là được rồi”. Sau đó y quay lại gật đầu với cá chép tinh: “Ngươi lên thuyền đi”. Nói xong, y nhún người nhảy xuống sông.
Ta sững người.
Còn con cá chép kia lại chẳng khách khí chút nào, vui mừng ra mặt xoay thân mình ướt đẫm mà lên thuyền, thản nhiên ngồi phẩy y phục, vắt nước mái tóc. Nói tóm lại, bản tiên cô nhìn tới nhìn lui con cá chép này mà chẳng ưa nổi điểm nào.
Sau khi chải vuốt tóc xong rồi, ả ta lấm la lấm lét nảy ra ý gì đó, lập tức cười tươi như hoa, chào hỏi: “Xin chào tỷ tỷ!”. Bản tiên cô lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới ả ta, sau khi căng thẳng nhìn ngó xung quanh, bọt nước chỗ cách ta gần nhất liền văng lên, đầu của Đế quân nổi lên mặt nước, đồng thời y cũng vươn tay ra, bám vào mạn thuyền.
Dưới sự lôi kéo của y, chiếc thuyền nhỏ bắt đầu từ từ trôi về phía trước.
Nhất thời, trong lòng ta cảm xúc lẫn lộn, không biết phải làm như thế nào.
“Huynh… huynh định cứ như thế này mà đi sang bờ bên kia sao?”
Một giọt nước từ trên mặt của Đế quân lăn xuống, càng tôn lên khuôn mặt anh tuấn, thanh nhã như đóa sen của y.
Lúc này vẻ mặt y dịu dàng khác lạ: “Cô cô, cuối cùng người cũng chịu để ý tới ta rồi”.
Ta nhìn y chằm chằm, nhất thời không thể biết được y không hiểu thật hay là đang diễn trò.
Y cứ khăng khăng muốn đi cầu thân một nữ nhân khác như vậy, ta có để ý tới y hay không, còn có quan trọng gì sao? Chẳng lẽ y muốn hưởng phúc của người nước Tề[5], một chân đạp hai chiếc thuyền? Chẳng cần nói tới chuyện bản tiên cô có chịu hay không, cho dù ta có chịu thế thì vị Nữ Ngự đế cơ nổi danh ngang ngược kia đồng ý mới là lạ!
[5] Trong thiên Ly lâu hạ, sách Mạnh Tử có câu “Tề nhân hữu nhất thê nhất thiếp nhi xử thất giả”, nghĩa là “Người nước Tề có kẻ có cả thê cả thiếp ở cùng một nhà”. Sau này, người ta hay nói “Phúc của người nước Tề” để châm biếm những người đàn ông vừa có thê vừa có thiếp. (ND)
Bản tiên cô thê lương thở dài não nuột, sau đó ta rộng lượng rút khăn lau mặt cho y, lắc đầu nhìn y rồi cuối cùng ngẩng đầu trầm mặc nhìn bầu trời.
Nếu đám mây đen kia đổ mưa xuống thì không biết cái dù rách trên thuyền có che được không nữa?
Một tiếng sấm chớp đánh lên, đám mây đen kia quả nhiên không phụ kỳ vọng của bản tiên cô, lộp bộp đổ mưa, gió cũng thổi vù vù, chiếc thuyền nhỏ bắt đầu tròng trành.
Bản tiên cô nhanh mắt lẹ tay, đoạt được chiếc dù trước con cá chép kia một bước, đồng thời cũng ôm chặt nhi tử vào lòng, đưa một nửa bên dù ra che trên đầu Đế quân. Đế quân nói: “Cô cô cứ che ình là được rồi”, vừa nói y vừa nhăn mày lại, bởi vì lúc này thân thuyền rung lắc dữ dội, suýt chút nữa thì lật. Chính vì cái con cá chép tinh đáng ghét kia nhún người nhảy bổ lên người của bản tiên cô để cùng chen chúc dưới chiếc dù tránh mưa.
Không gian dưới chiếc dù thình lình trở nên chật cứng. Thế nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là lúc nãy bản tiên cô đã nghiêng người sang một bên để thuận tiện che cho Đế quân, cá chép tinh lại bổ nhào sang đây, thân thuyền vì thế mà càng mất thăng bằng. Chỉ tội cho Đế quân, các ngón tay đang bám vào mạn thuyền của y vì dùng sức quá nhiều mà trắng bệch cả ra.
Bản tiên cô không di dời cái dù mà cử động phần hông, hơi dịch vào chính giữa thuyền, còn có một mục đích nữa là để đẩy con cá chép tinh kia ra. Nào ngờ ả chẳng những không theo ý ta mà còn mặt dày mày dạn càng chui vào bên trong, đẩy bản tiên cô ra bên ngoài. Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, mà trọng điểm là ả đẩy như vậy, đầu ả cúi gằm xuống, sắp cọ vào mặt Đế quân tới nơi rồi. Bản tiên cô nổi cơn lôi đình, dùng sức cấu vào cái đùi to của ả đang đè lên người ta. Ngay lập tức, một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên, thân thuyền lại tiếp tục tròng trành dữ dội.
Cá chép tinh vừa sợ vừa tức trừng mắt nhìn ta: “Ngươi…”.
Ta mỉm cười: “Tiên hữu, đùi của ngươi đè lên ta đau quá!”.
Đế quân liếc nhìn cá chép tinh, lạnh lùng nói: “Trời đang mưa to gió lớn, nếu ngươi muốn qua sông thì hãy an phận mà ngồi đó, được chứ?”. Cá chép tinh vẫn định lý sự nữa thì bị khí thế của Đế quân áp đảo, làm bộ như thể oan ức lắm mà tiếp tục chen vào dưới dù.
Nhi tử ngoan của ta thò đầu ra, khẽ liếm lên tay phụ thân nó.
“A! Đây là…”
“Đây là cửu vĩ thiên hồ mà!”, cá chép tinh thét lên.
Chín cái đuôi của nhi tử quá gây sự chú ý, thường ngày ta vẫn phải dùng phép thuật giấu bớt đi, trông không khác những tiểu hồ ly bình thường là mấy. Nhưng từ lúc tiến vào cửa ải đầm nước bị cấm sử dụng tiên thuật, mấy chiếc đuôi rậm lông còn lại của nó bắt đầu lộ ra, ta đã cố vờ như không biết. May nhờ vị cá chép tinh này thông minh quá nên bây giờ mới phát hiện ra.
Ả ta hưng phấn nói: “Cửu Vĩ Thiên Hồ là hậu duệ của tộc Hồ thời thượng cổ, khả năng sinh sôi rất cao, những con hồ ly bình thường phải trải qua sự tu luyện gian khổ mới có thể mọc ra từng cái đuôi một. Những con vừa sinh ra đã có được thân thể là Cửu Vĩ Thiên Hồ thì chỉ có thể là hậu duệ chính thống của Hồ vương thôi!”.
“Lẽ nào…”, cá chép tinh kinh hoảng nói: “Tiểu hồ này chính là?”.
“Quan hệ giữa vị tỷ tỷ này và Đế quân là?!”
Ta ngoáy lỗ tai, vị đại tỷ cá chép tinh này nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thật khổ cực cho ả, sống đến bây giờ mà vẫn chưa bị người ta diệt khẩu. Nhìn thấy ả kích động đến nỗi khuôn ngực phập phồng như có điều muốn nói, Đế quân và nhi tử ta vẫn thản nhiên như không, còn bản tiên cô đang định nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên, một bóng xám hiện lên, tự nhiên ở đâu xuất hiện một cái đuôi rắn cực lớn cuộn lại, đại tỷ cá chép hét thảm rồi dùng tư thế thê thảm cực độ mà ngã nhào xuống sông.
“Cứu mạng!”
Nhất Chi Mai thè lưỡi rắn chửi ầm ĩ: “Lỗ tai của lão tử sắp bị ngươi ồn ào làm điếc rồi!”.
Ánh mắt Đế quân lóe lên, hơi chau mày nhìn về phía cá chép tinh. Bản tiên cô cười khan nói: “Chắc Đế quân không định vớt ả ta lên chứ?”.
Đế quân trầm mặc.
“Ả ta vốn là họ nhà cá, thả xuống sông thì hợp quá còn gì”, ta cung kính nói: “Ta với Đế quân cũng xem như quen biết, có những lời trong tận đáy lòng không thể không nói ra”.
Đế quân dịu dàng: “Cứ nói”.
Ta thật tâm thật ý nói: “Tuy trên thiên giới, địa vị cao thấp rất quan trọng, nhưng muốn tìm kiếm một tiên lữ cùng mình chung sống trọn kiếp thì cũng phải tìm một người dễ ở chung mới được. Chứ như vài thượng tiên phẩm cấp tôn quý, nhưng lại kiêu căng ngạo mạn, tính tình khó chịu, nếu ở chung nhất định sẽ mệt mỏi vô cùng. Ngược lại, có vài vị tiên tuy rằng phẩm cấp hơi thấp…”. Bản tiên cô nói bóng nói gió: “Tuy rằng phẩm cấp hơi thấp một chút, nhưng tính tình đức hạnh khỏi nói, chăm chỉ cần cù, cư xử lễ độ, ưm… còn dịu dàng khiêm tốn nữa…”.
Vừa nói xong, quay sang liền thấy khuôn mặt co rúm của Nhất Chi Mai, trong lòng ta nhịn không được mà thầm mắng một câu.
Đế quân nói: “Cho dù phẩm cấp cao hay thấp, ta đều thích”.
Câu này còn khiến ta khó chịu hơn là y trực tiếp nói với bản tiên cô rằng “Ta thích người có phẩm cấp cao hơn”. Ta yên lặng lúc lâu, đành phải thu lại hoàn toàn chút ý muốn nhỏ nhoi của mình, cười giả lả nói: “Nếu vậy, Đế quân phải cẩn thận đấy”.
Đế quân như có gì muốn nói lại thôi: “Cô cô…”.
Bản tiên cô chỉ về phía đại tỷ cá chép, tốt bụng nhắc nhở: “Đế quân mau đi cứu đi, vị tiên liêu kia e là sắp trợn trắng mắt rồi”.
Quãng đường sau đó, không khí đương nhiên chẳng thể tốt đẹp nổi.
Sau khi cá chép tinh được vớt lên dường như rất khiếp sợ Nhất Chi Mai, thức thời mà co ro ở đuôi thuyền tắm mưa. Nhất Chi Mai xung phong đứng ra che dù cho ta, ta biết tên này nhất định là cố ý. Cái đuôi hắn cuộn lại, chiếc dù giấy xoay một vòng trên không, nước mưa dính trên dù liền bắn tung tóe lên khuôn mặt Đế quân. Nếu như lúc bình thường, đối tượng là một người khác chẳng liên quan, bản tiên cô nhất định sẽ phì cười ra tiếng, nhưng lúc này ta vờ như không thấy, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Sắc mặt ta tối sầm, cực kỳ u ám.
@STE’NT
6.
Kết quả của vòng này quả là ngoài dự đoán, vị tiên quân cập bờ sớm nhất đã bị loại.
Đại tỷ cá chép hô hào cầu cứu trên đường đúng là có vấn đề, lúc chúng ta lên bờ mới biết những tiên quân khác khi đi trên đường cũng gặp phải chuyện y như vậy. Đối mặt với vị khách không mời gian xảo gặp ở giữa đường, các tiên quân khác hầu như đều đương đầu với nguy hiểm lật thuyền mà cho đi nhờ sang bên kia sông. Chỉ có mỗi tiên quân này một mực cảm thấy đây là vòng thi đua thuyền nhanh, thế nên liền tàn nhẫn cự tuyệt lời kêu cứu của cá chép tinh, vội vội vàng vàng như chạy đi đầu thai mà chèo thuyền về tới bờ bên kia. Mới đầu, trên mặt hắn còn mang theo chút đắc ý, sau khi nghe thấy mình bị loại, mãi một lúc lâu mà chưa hồi thần nổi.
Chúng ta là người tới chậm nhất, tiên nữ của Linh Tựu cung chờ chúng ta lên bờ xong, mới thong thả nói: “Tại phàm trần có một câu tục ngữ để hình dung nhân duyên, ‘tu mười năm mới được đi cùng thuyền’. Đế Cơ từng nói, ân nghĩa phu thê cũng giống như việc tu để được cùng thuyền vậy. Nếu như cả hai cùng ở trong tình trạng nguy cấp, nhất định phải tìm một người có thể đồng cam cộng khổ, cùng ngồi chung một thuyền. Chư vị tiên quân cho dù đang ở trong tình thế khó khăn, vẫn có thể đưa tay cứu giúp tiên liêu không hề quen biết gặp giữa đường, quả không làm Đế Cơ thất vọng”.
Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ - Kim Nhật Si Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ