Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 100
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 41
Cập nhật: 2020-10-16 09:43:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Câu Đêm
ôi là kẻ yếu đuối. Từ nhỏ đã luôn mang việc chết ra, coi đó như vị cứu tinh. Cộng với sự bất hạnh của mình, tôi đâm yêu việc chết. Cái gì với tôi cũng đã qua. Nó giống như cái bàn cân, bên đau khổ nặng thì bên hạnh phúc nhẹ. Bên vui sướng nhẹ thì bên giận hờn kịch số bởi tôi là một kẻ được miễn cưỡng sinh ra trên đời này. Chả ai muốn có tôi cả khi tôi thực sự hiện hữu. Họ chỉ nói và mơ mộng về tôi trong những cơn yêu thôi.
Bỗng nhiên, chiều nay, tôi muốn chết một cách kỳ lạ. Tôi không còn gì cho tôi nữa, tinh thần cũng không và thể xác cũng vậy. Đúng lúc “lão” thủ trưởng gọi tôi vào phòng giúp lão kiểm tra lại bộ hồ sơ thì lão đã thõng một tay xuống dưới, và nhanh như nháy măt, giống như một công việc sở trường vẫn làm hàng ngày, lão tốc váy tôi lên. Tôi chỉ kịp rúm người lại và ngã xuống chiếc ghế kê đúng tọa độ ấy thì lão đã đổ ập lên tôi. Và cửa mở – anh hiện ra. Anh làm cùng tôi, khác phòng – người mà bấy lâu nay vừa là cha, là anh, là người tình, là cậu bé hay hờn dỗi của tôi. Anh nhìn tôi và “lão’ thủ trưởng, hai mắt như muốn bắn ra khỏi mặt rồi lặng lẽ bỏ ra. Hôm ấy, tôi biết 3 cuộc chia tay: Tôi và anh. Tôi và “lão” ấy. Anh với thủ trưởng. Bây giờ, khi tôi biết rằng mọi thứ thực sự đã tuột khỏi tay mình, tôi muốn làm một cuộc chia tay cuối cùng.
Chiều muộn. Đợi mãi nắng mới tắt, tôi đi ra đường, vừa đi vừa nghĩ về sự chết. Chết rồi, linh hồn mình sẽ quay trở lại, rình xem anh vắng tôi sẽ thế nào. Có hôn người yêu mới như hôn tôi không? Sẽ tìm mẹ ở các vũ trường vì người ta bảo mẹ mê mỗi nhảy đầm. Sẽ tìm bố, người đàn ông tôi chưa biết mặt. Sẽ làm mọi chuyện khi mà cái xác cồng kềnh của tôi không còn hành hạ cái linh hồn yếu ớt nữa.
Tôi đến bên hồ. Tôi nghe người ta bảo hồ thiêng lắm, nhiều người trầm mình ở đây, họ đã được lên thiên đàng.
Có một người đàn ông ngồi câu cá trên cầu, cái chỗ mà tôi định chết. Tôi định sẽ xếp đôi giày đỏ ngay ngắn (cái màu tôi thích) bỏ bức thư gửi lại đời vẻn vẹn 3 chữ mà tôi tốn 3 ngày để viết “Chào kiếp người” và một bó hoa hồng trắng 19 bông.
Người đàn ông ngồi gật gù. Xung quanh, tất cả là hoàng hôn. Chân trời viền quầng đỏ lịm và trên đó, bảy sắc cầu vồng chói sáng. Tôi ngẩn ra nhìn tất cả, thấm vào lòng mình cái bao la hùng vĩ của trời, cái lặng lờ của mặt nước và sự quái dị của ông lão ngồi câu. Cả tôi nữa, bỗng tôi thấy hoa hồng thơm quá. Tôi ấp mặt vào chúng. Mềm mại, dịu dàng. Giá mẹ cũng như hoa hồng? Khi đau khổ, tôi sẽ vùi mặt vào đó?
- Bác ơi… Tôi ngập ngừng.
Im lặng. Ông ta đang chăm chắm nhìn vào mặt nước phía xa, có tiếng cá quẫy.
- Bác ơi… Tôi gọi to hơn, cái nghị lực đi tìm sự chết bỗng hao đi một ít.
Im lặng. Ông ta chúi hẳn người về phía mặt hồ có cái lưỡi câu ở dưới. Và rồi, ông giật veo một cái, con cá vút lên từ mặt nước như một trái tên lửa nhỏ, giãy đạp, người nó bầm đỏ trong cảnh chiều tàn. Tôi nghe thấy tiếng ông ta hừ một tiếng, với tay gỡ nó ra khỏi lưỡi câu, thả vào thùng. Tiếng quẫy đập rộn lên.
- Bác ơi… – Lại bay đi một chút ham muốn chết của tôi.
- Gì? – Ông ta ngoảnh nhìn tôi và tiếp tục móc một con giun ở lọ ngoắc vào lưỡi câu. Ông còn rắc một ít thính xuống nước, thêm vài con giun ra xa.
- Sao bác phải làm thế? – Tôi hỏi.
- Đi câu mà để bọn cá phát hiện là mình câu nó thì chỉ được nước hồ thôi. Đừng có ăn dầy, cứ 10 con cá đến ăn, mắc câu mình 1 con là quí rồi.
Tôi ngồi xuống và gần như hết ý định nhảy xuống hồ.
Mãi mãi, khi trăng thượng tuần lên, thêm những ngôi sao yếu ớt nhí nhách sáng, ông được 1 con nữa.
- Xem xem có con nào chết? – Ông bảo tôi. Tôi nhìn ông, rồi cho tay vào thùng. Cá trơn tuột.
- Sống cả ông ạ! – Tôi reo.
- Hôm nay đói rồi! – Ông thì thầm.
- Cá sống tốt chứ ạ, nó còn tươi, ăn bổ – Tôi nói.
Ông im lìm trở lại, đến bên thùng cá, sục tay vào. Rồi một thoáng im lìm, ông đứng lên, bê cả thùng cá đổ ùm xuống hồ. Mặt hồ sủi lên và tiếng cá quẫy.
- Sao bác lại thả hết? – Tôi ngơ ngác.
- Chúng đáng được sống.
- Nhưng bác đã mất cả ngày mới câu được chúng?
- Không con nào chịu chết dù đã cắn câu và thả vào thùng. Nó đã không chịu chết nên nó được sống.
Tôi bỗng hụt hẫng. Cảm giác ông ta giống con ma xó, rình rập và biết mọi chuyện của tôi. Tôi đã định chuẩn bị cho mình một cái chết đẹp, mơ mộng và cũng ly kỳ hấp dẫn như cô dâu về nhà chồng: 19 bông hồng, lá thư 3 ngày nghĩ để viết được 3 chữ, và bộ quần áo, đôi giày đều mới. Tôi muốn cái sự chết của mình được truyền lại muôn đời.
- Về đi, tối rồi. – Ông nói.
Tôi chần chừ. Ông tiếp:
- Ném những thứ đó xuống hồ… – Ông ấy hất mặt về phía bó hoa lẫn bức thư tôi cầm. Rồi biến vào bóng tối.
- Bác ơi – Tôi ném hoa và thư xuống chạy theo ông. Tôi bỗng sợ hãi khủng khiếp cả cái sự sống lẫn cái sự chết. Tôi vồ được ông ta, bật khóc.
- Khóc đi, khóc hết nước mắt đi, con gái. Cha biết, có ngày con sẽ đến với cha. Cha đợi lâu rồi. Có gì đáng đâu mà con phải chết? Người đáng chết là cha đây.
Ông ôm chặt tôi vào lòng. Tôi – lúc ấy chẳng hiểu thế nào nữa, ông là bóng ma hay là cha đẻ mình – tôi không hiểu, miễn là lúc này, tôi cần ông.
Tôi và ông, cả hai chẳng có gì, những con cá không chịu chết, bó hoa hồng, lá thư… Cả hai cứ đứng như vậy đến khi mắt tôi không còn nước nữa.
Lúc ấy, ông ta bắt đầu khóc.
100 Truyện Hay Cực Ngắn 100 Truyện Hay Cực Ngắn - Nhiều Tác Giả 100 Truyện Hay Cực Ngắn