Số lần đọc/download: 1082 / 4
Cập nhật: 2017-09-22 10:43:36 +0700
Chương 36
B
iết chuyện An Dĩ Trạch chảy máu mũi, phản ứng đầu tiên của Tô Giản là trêu chọc.
Ha ha, An Dĩ Trạch, anh cũng có ngày hôm nay! Tô Giản cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không được nhìn thấy trực tiếp.
Có điều đến lúc kịp phản ứng được nguyên nhân An Dĩ Trạch chảy máu múi, tâm tình Tô Giản không khỏi xuống một chút.
Khí hậu nóng bức, dễ dàng bốc hỏa, chảy chút máu mũi cũng không phải chuyện ly kỳ gì, có điều suy nghĩ một chút đến thời điểm An Dĩ Trạch chảy máu mũi, anh liền có chút khó nghĩ.
Sau khi về đến nhà, hai người trở về phòng, Tô Giản nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch nghiên cứu, An Dĩ Trạch nhíu mày: "Sao vậy?"
Tô Giản chân thành nói: "Dĩ Trạch, lúc trước là tôi trách nhầm anh, quả nhiên anh không phải đồng tính luyến ái."
An Dĩ Trạch: "..."
Mãi đến gần tối An Dĩ Trạch vẫn không nói với Tô Giản câu nào.
Tô Giản lại không tính toán gì với anh, ngược lại còn cẩn thận dặn dò đầu bếp đặc biệt chuẩn bị cho anh một ít món ăn thanh nhiệt.
Anh nghĩ, bất kể thế nào, ngày thường An Dĩ Trạch cũng chăm sóc anh, lúc trước còn dẫn anh đi xem phim, hôm nay lại mua quần áo và mô hình tàu sân bay cho anh, sau này anh ta còn sắp mua cho anh mô hình anime, anh cũng không phải người không biết điều, dù sao cũng nên bày tỏ một chút quan tâm với người bên gối.
Vì vậy lúc ăn cơm, cả nhà lập tức thấy một cảnh tượng khác xa ngày thường. Ngày thường, phần lớn thời gian An Dĩ Trạch đều yên lặng gắp thức ăn cho Tô Giản, Tô Giản chỉ phụ trạch việc ăn, mà hôm nay lại hoàn toàn thay đổi, mọi người chỉ thấy Tô Giản gắp một lát mướp đắng lớn vào bát An Dĩ Trạch, nhiệt tình nói: "Dĩ Trạch, ăn cái này nhiều một chút, hôm nay người anh rất nóng, phải hạ nhiệt một chút! Trước kia, em nghe nói, trong người quá nóng sẽ hư thận, anh phải quan tâm mới phải!"
Nhiệt lượng của An Dĩ Trạch quả nhiên giảm, nhiệt độ quanh người cũng hạ xuống, khuôn mặt tê liệt, cả buổi tối cũng không nói với Tô Giản câu nào.
Có điều, dù An Dĩ Trạch bực mình thế nào, Tô Giản cũng không bị ảnh hưởng, mà ôm lấy mô hình tàu sân bay An Dĩ Trạch mua cho chơi rất vui vẻ.
Qua một đêm, nhìn cô nhóc làm ổ trong lòng mình ngủ say sưa, bực bội trong lòng An Dĩ Trạch đã sớm mất tích. Nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của người trong lòng, An Dĩ Trạch nhẹ nhàng kéo người đó vào trong, sau đó lần nữa nhắm mắt lại.
Chờ đến lúc người trong lòng có tiếng động, An Dĩ Trạch mới mở mắt ra.
Tô Giản thấy anh tỉnh lại, mắt còn lim dim chào hỏi anh: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." An Dĩ Trạch chống người dậy.
Tô Giản dựa đầu vào ngực anh không chịu rút lui: "Thật sự không muốn xuống giường..."
Nghe giọng nói mơ hồ mềm mại trong cổ họng cô phát ra, giọng nói An Dĩ Trạch cũng trầm xuống: "Vậy thì ngủ một lúc nữa?"
"Không được..." Tô Giản mơ màng lẩm bẩm: “Đói bụng rồi."
An Dĩ Trạch bật cười, giương mắt nhìn mô hình đang nằm trên thảm, cau mày lại, thở dài nói: "Em thích nó như vậy?" Tối hôm qua nghiên cứu một đêm, thật khó mà nói là không thích.
“Cái gì?” Tô Giản miễn cưỡng mở mắt ra.
“Mô hình.” An Dĩ Trạch giơ tay lên vuốt tóc anh: “Đây vẫn là đầu tiên anh thấy một cô gái thích mô hình như vậy.”
Tô Giản yên lặng, không lên tiếng.
“Giản Giản?”
Loại lý do khoa trương như yêu nước tất nhiên không thể dừng lại, Tô Giản im lặng một lát, quyết định lăn qua.
“Vì….đây là quà.” Người khác tặng quà, phải cẩn thận gìn giữ, đó là chuyện thường tình, mặc dù lý do này không dễ nghe lắm, nhưng ít ra nó bình thường hơn nhiều.
Quả nhiên, An Dĩ Trạch không nói gì thêm.
Tô Giản giương mắt, lặng lẽ nhìn sang muốn nhìn một chút xem An Dĩ Trạch có tin hay không, không nghĩ tới An Dĩ Trạch cũng đang nhìn mình, ánh mắt dịu dàng lại sâu thẳm
Có vẻ là tin, Tô Giản lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, suy nghĩ một chút, vì muốn gia tăng niềm tin của đối phương, quyết định nói thêm một chút niềm yêu thích nữ tính của mình.
“Dĩ Trạch, tôi cũng rất thích ‘ba con gấu’”
Trong mắt An Dĩ Trạch từ từ nổi lên nét cười.
“Hôm nay tan làm, anh sẽ mua về cho em.”
“Lần này tôi muốn ăn bánh trà xanh!”
“Được.”
Không đến mấy ngày đã đến ngày An Dĩ Du hẹn bạn ra ngoài chơi.
An Dĩ Nhu một mực muốn Tô Giản đi cùng.
Tô Giản chần chừ: “Cái này không tốt lắm? Em và bạn bè gặp nhau, chị đi làm gì chứ?”
“Cũng chỉ đi KTV cùng mọi người mà thôi, nhiều người càng vui chứ sao!” An Dĩ Nhu: “Người khác đều mang theo bạn, cho nên, chị dâu, chị đi cùng cũng không sao!”
Nhưng người khác chỉ sợ là mang theo người yêu, em chồng mang chị dâu đi cùng không thấy quái dị sao? Mặc dù Tô Giản cũng có chút động lòng, dù sao anh cũng ở trong nhà quá lâu, rất mong có thể ra ngoài, nhưng vẫn có chút chần chừ: “Nhưng chị sợ không chơi với bạn em được.”
“Sao có thể? Không phải chị với em chơi rất vui sao? Huống hồ chị cũng chỉ hơn bọn em một hai tuổi, sao biết có thể không chơi cùng chứ?” An Dĩ Nhu nhiệt tình khuyên: “Dù sao chị ở nhà một mình cũng không vui, coi như đi với em, cùng đi chứ!”
“Được rồi.” Tô Giản đồng ý.
Đúng lúc này, An Dĩ Trạch trở lại, An Dĩ Nhu lập tức báo với anh một tiếng về việc kéo Tô Giản ra ngoài chơi, thấy An Dĩ Trạch nhíu mi, lộ vẻ mặt không đồng ý, An Dĩ Nhu lập tức nói: “Anh ba, nếu không ba chúng ta cùng đi?”
Tô Giản ở bên cạnh nói: “Anh ba của em không chơi được với chúng ta, em xem anh ấy cũng đã 30 tuổi hơn chúng ta gần 10 tuổi, dạo này, hơn một tuổi là cách một đời, đừng nói là 10 tuổi!”
An Dĩ Trạch: “…”
Cuối cùng, An Dĩ Trạch vẫn làm tài xế cho hai người.
An Dĩ Nhu: “Anh ba, anh đưa bọn em đến khách sạn cạnh KTV là được rồi, sau đó bọn em sẽ tự đi đến.”
Tô Giản đoán chỉ sợ An Dĩ Nhu lại không muốn bạn học biết mình xuất thân giàu có, không khỏi càng thêm yêu thích tính cách của cô em chồng này.
An Dĩ Trạch ‘ừ’ một tiếng, yêu cầu: “Nhất định phải về nhà trước 10h, nếu muộn hơn anh sẽ đến đón hai người.”
“Không thành vấn đề!” An Dĩ Nhu mỉm cười nói: “Em sẽ chăm sóc chị dâu thật tốt, anh ba, anh yên tâm!”
Tô Giản có chút lúng túng. Ngược lại An Dĩ Trạch quay đầu nhìn anh một cái, sau đó gật đầu với An Dĩ Nhu.
An Dĩ Trạch đưa hai người gần tới khách sạn, sau đó lái xe rời đi. An Dĩ Nhu lập tức kéo Tô Giản vào KTV.
Tô Giản cũng không lạ lẫm khu KTV này, trước khi sống lại anh cũng đã đến, phong cách hiện đại, giá cả trung bình, người trẻ tuổi rất thích nơi này. An Dĩ Nhu kéo anh đến một phòng bao, mở cửa.
Đã có năm người trong phòng, nhìn một cái đều là bạn học cùng lứa với An Dĩ Nhu, thấy An Dĩ Nhu đến lập tức có hai cô gái gọi cô: “Dĩ Nhu!”
An Dĩ Nhu chào hỏi tất cả bọn họ, sau đó nhìn Tô Giản nói: “Lâm Hoàn, Tề Duyệt là bạn tốt của em, hai người này là người thân của các cô ấy.” Ngừng một chút, cô lại giới thiệu Tô Giản: “Đây là…”
“Tôi là bạn của Tiểu Nhu, tôi tên Tô Giản.” Không muốn bị gọi là chị dâu. Tô Giản cắt đứt lời giới thiệu của An Dĩ Nhu, đi trước một bước tự nhiên giới thiệu bản thân.
Có một bạn nam ngồi một mình cười với Tô Giản: “Bạn gái xinh đẹp, quả nhiên vẫn còn người đẹp! Chào người đẹp, mình tên là Chu Hải, cũng là bạn tốt của Dĩ Nhu.”
“Ai là bạn tốt của cậu!” Lâm Hoan cười phản bác Chu Hải, nói với Tô Giản: “Tô Giản, cậu đừng để ý đến cậu ta, chỉ cần có gái đẹp, vị này sẽ cảm thấy đó là bạn tốt của mình!”
Một đám người trẻ tuổi cười đùa, tự do vui vẻ, Tô Giản cũng vui lây.
Cũng không lâu lắm, cửa lại được đẩy ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, chỉ nghe thấy Chu Hải la lớn lên: “A Kiệt, cậu còn có thể đến đây!”
Đôi mắt An Dĩ Nhu lập tức sáng lên.
Tô Giản đột nhiên cứng đờ, trong đầu lập tức ầm ầm: A Kiệt!
Người trẻ tuổi đẩy cửa đi tới, không phải là em trai anh Tô Kiệt thì là ai!