Số lần đọc/download: 4501 / 57
Cập nhật: 2017-07-07 11:26:03 +0700
Chương 7
B
ầu trời trong xanh vời vợi, giống như đột nhiên bước vào thế giới cổ tích. Những tòa tháp cao thấp nhấp nhô, những mái nhà hình chóp thấp thoáng đủ màu sắc trắng sáng. Phấn hồng, phấn lam ngập chim trong sướng giống như ai đó để những chiếc kẹo bông sặc sỡ trong đám mây trắng bồng bềnh. Tiếng nhạc rộn rã, chùm nước trắng xóa từ đài phun vọt lên được ánh mặt trời nhuộm màu ngũ sắc lóng lánh tuôn chảy. Du khách và các em bé cầm trong tay những cây bông thật to, các nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh hồn nhiên chụp ảnh cùng du khách.
“Lần đầu tiên em đến nơi đây”
Mua xong quà để mang về nước, buổi chiều đứng trên quảng trường, du khách đông như trẩy hội, tiếng cười nói huyên náo xunh quanh, dõi theo các trò chơi làm du khách hoa mắt, Sơ Nguyên nhìn vẻ mặt háo hức của Bách Thảo, cười hỏi:
“Muốn chơi gì trước nào?”
Quang cảnh xung quanh đẹp như những bức tranh trong truyện cổ tích, Bách Thảo như bị cuốn vào thế giới thần tiên chưa hề biết đến, tâm trạng náo nức, Nhìn quanh, thấy tràng cười phát ra từ phía bên phải. Đó là chiếc xe vượt núi mà cô đã từng thấy trên tivi nhưng chỉ khác ở chỗ đường chạy và giá đỡ
của nó đều làm bằng gỗ.
“Được không? Em không sợ chứ?”
Sơ Nguyên nhìn theo ánh mắt Bách Thảo.
Cỗ xe vượt núi khổng lồ uốn lượn hàng dài như một con sông. Dưới bầy trời trong xanh, nó cao vút như chạm tầng mây, vòng cua rất rộng lại thêm đường núi có độ dốc cực lớn, có chỗ gần như thẳng đứng khiến tốc độ lao như tên bắn, du khách ngồi trên mặt tái mét.
“… Em muốn thử!”
Bách Thảo nghiêng đầu nhìn Sơ Nguyên, ánh mắt thăm dò.
Ngồi trên ghế nhựa màu xanh, Bách Thảo vui sướng như một đứa trẻ, nhìn các du khách trước sau rồi lại nhìn Sơ Nguyên bên cạnh, hỏi nhỏ:
“Anh sợ không?”
Sơ Nguyên giúp cô kéo khung bảo vệ, kiểm tra đai an toàn, mỉm cười nói: “Anh chưa ngồi bao giờ, có lẽ cũng hơi sợ, nếu anh sợ quá la toáng lên, em sẽ bảo vệ anh chứ?’
“Vâng, em sẽ bảo vệ anh”
Bách Thảo trịnh trọng hứa.
Lúc đó, cỗ xe bắt đầu khởi động, Bách Thảo do dự một lúc rồi chìa tay ra: “Nếu anh sợ, anh có thể nắm tay em”
Cỗ xe đột ngột tăng tốc lao đi như bay
Tiếng gió rít bên tai, người lắc lư chao đẩo, mắt bị gió quất không thể mở được, cảm giác mất trọng lực khiến Bách Thảo như hụt hơi, cô trở tay nắm chặt tay Sơ Nguyên. Trong nháy mắt, giống như một con rồng khổng lồ, cỗ xe đã rùng rùng vọt lên đỉnh núi, vừa hé mắt nhìn bên dưới vực thăm thẳm, chưa kịp định thần thì cỗ xe lại đột ngột lao thẳng xuống.
“Ôi …!”
Đầu cúi gục hẳn xuống, toàn bộ máu trong người dồn về não, Bách Thảo nắm chặt tay Sơ Nguyên, kinh sợ hét lên.
Lại một vòng lao lên đỉnh núi!
Tiếng gió xé bên tai!
Nhanh chóng lao xuống như tia chớp. Tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
“A …!”
Không nhìn rõ bất cứ thứ gì phía trước, người vẫn lắc lư, bên tai chỉ có tiếng gió và tiếng gào thét. Lên cao, xuống thấp, rồi lại vòng lên cao lại bay xuống. Trong sự sợ hãi và hồi hộp đến tắt thở, cô vẫn mở to mắt, tay nắm chặt tay anh.
Cho đến khi cỗ xe dừng lại hẳn, dường như đã qua cả một thế kỷ. Mặt Bách Thảo trắng bệch ngồi bất động không nói nửa lời, bàn tay vẫn trong tay Sơ Nguyên, ngực phập phồng thở hổn hển.
Anh cười khẽ hỏi:
“Đã sợ chưa?”
Bách Thảo cuối cùng đã bình tĩnh lại, ngượng ngịu nhìn anh, mặt vẫn còn hơi tái nhưng mắt long lanh, hồ hởi nói:
“Nhưng … rất thích”
Chưa bao giờ cô hưng phấn như vậy. Mỗi lần cỗ xe lao từ đỉnh núi xuống, mặc dù sợ run người nhưng toàn thân như tan chảy.
“Muốn thử lại lần nữa không?”
“Vâng! Vâng!”Bách Thảo gật đầu lia lịa.
Sau đó quay ra xếp hàng để ngồi xe lần hai, lần này cô không sợ nữa. Cùng với chiếc xe mạo hiểm vọt lên lao xuống, cô vẫn nắm chặt tay Sơ nguyên, miệng hét thật to. Ánh mặt trời chói chang, gió vẫn rít bên tai, tay Sơ Nguyên nắm chặt tay cô, miệng cũng la hét theo.
“A…!”
“A…!”
Trong tiếng la hét đầy phấn khích của du khách, chiếc xe lại lao lên đỉnh núi, Hai người vẫn nắm chặt tay nhau, nhìn nhau cười vang, đón nhận những lần bổ nhào mạo hiểm sắp tới.
Trò chơi mạo hiểm này khiến cả hai hưng phấn tột độ. Sau đó, họ còn thử chơi trò cướp biển. Tất cả đều mới mẻ, kích thích vô cùng và hưng phấn cao độ. Họ cười thật to, la hét hết cỡ như những đứa trẻ hiếu động không biết sợ.
Thích nhất là trò nhảy dù.
Từ ca bin ở độ cao một trăm mét trên không, hoàn toàn mất trọng lực, hạ xuống cho đến khi dừng hẳn trên mặt đất, thời gian chỉ có vài giây còn không kịp thở.
“Mệt chưa?”
Vui chơi một ngày trong thế giới cổ tích. Sơ Nguyên mua cho cô một cốc trà hồng đào, mặt Bách THảo ngượng nghịu đỏ ửng như quả táo chín.
“Vâng, hơi mệt, không ngờ chơi ở đây còn mệt hơn cả thi đấu”
Trà hồng đào mát lạnh có vị ngòn ngọt dễ uống. Lấy tay lau mồ hôi trên trán, cô háo hức chạy theo những trò chơi xung quanh còn chưa biết.
“Em vẫn muốn chơi tiếp”Bách Thảo tươi cười nhìn anh.
“Nghỉ một chút đã, nếu không sẽ mệt”, đón lấy cốc trà từ tay cô, Sơ Nguyên lại đưa cho cô một cái kẹo bông to màu hồng.
“Vâng”
Bách Thảo ngoan ngoãn nói.
Trên trời xuất hiện vệt sáng đầu tiên, đi trong quảng trường đầy hoa tươi nở rộ, thỉnh thoảng họ lại chụp ảnh với những chú hề ngộ nghĩnh.
Tấm ảnh từ trong máy dần hiện ra, trong ảnh đầu Sơ Nguyên gần như chạm chiếc nơ to hình cánh bướm của chú hề, tay cầm cốc trà, Bách Thảo đứng bên cạnh, tay cầm kẹo bông, hai người đứng sát nhau cười rạng rỡ.
Bên đường san sát những quầy bán đồ lưu niệm
Bách Thảo cúi đầu nhìn ngắm các loại móc đeo chìa khóa, túi bút, những chút rối, tất cả đều xinh xắn, đáng yêu. Phảu mua quà cho bọn Hiểu Huỳnh mới được. Đột nhiên cô nhiên thấy một đôi bút, đó là đôi bút lông phía đầu có hình người tí hon mặc trang phục Hàn Quốc, một cô bé và một cậu bé đang vui vẻ gõ loại nhạc cụ dân tộc nào đó của Hàn Quốc.
Nhược Bạch chắc sẽ thích!
Cô do dự cầm đôi bút lên.
Liệu huynh ấy có cảm thấy cặp bút này buồn cười không?
oOo
Chơi cả một ngày, Diệc Phong cảm thấy buồn ngủ liền tự bắt xe buýt về trước. Vừa đặt chân tới ký túc xá, đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy Nhược Bạch vẫn ở trong phòng, anh ngạc nhiên: “Không phải cậu đi cùng Bách Thảo ư? Sao lại về nhanh vậy?”
Nghe xong câu chuyện, Diệc Phong vừa ngáp vừa lắc đầu: “Cô ấy vẫn tùy tiện như vậy mà cậu không chỉnh cho một trận. Nhược Bạch, trái tim cậu ngày càng mềm yếu rồi, hay là cậu muốn để cho cô ấy đi chơi cho thoải mái, cậu đã nói vậy mà.
Bên ngoài, hoàng hôn bắt đầu buông, ngoài sân vẫn yên ắng, Ngồi bên cửa sổ, mắ nhìn ra khoảng sân không một bóng người, Nhược Bạch ho một một trận rồi cúi xuống lấy mấy viên thuốc trong lọ, hòa với nước để uống,
Nằm trên giường, kéo chiếc chăn mỏng lên cằm, Diệc Phong nói giọng ngáy ngủ: “Dạo này sức khỏe của cậu không tốt, chỉ bị cảm mà mãi chưa khỏi hẳn, về nước phải đi viện khám ngay, đừng coi thường”
oOo
“Thích không?”
Từ những đồ trang sức xinh xắn bày la liệt trên chiếc xe đẩy, Sơ Nguyên cầm lên một chiếc kẹp tóc đưa cho cô. Đó là chiếc kẹp nhỏ dài, trên có khảm một cành cỏ ba lá màu xanh rất tinh xảo, đáng yêu.
“Đây là cỏ ba lá hay còn gọi là cỏ may mắn”, lấy chiếc cặp dâu tay xuống, Sơ Nguyên cài cho cô chiếc kẹp cỏ ba lá. Trong gương, cỏ ba lá màu xanh tràn đầy sức sống, nổi bật trên màu tóc đen nhánh, đôi mắt Bách Thảo càng thêm long lanh
“Rất đẹp …!”
Bách Thảo ngượng nghịu nhìn mình trong gương một lúc, cô gỡ chiếc kẹp ba lá rồi lấy lại chiếc kẹp dâu tây trong tay anh, mặt ửng đỏ.
“Nhưng em có chiếc kẹp này là được rồi”
Đèn trong khu vui chơi sáng dần.
Nhìn chiếc kẹp tóc màu dâu tây cô vừa lấy từ tay anh, lại nhìn khuôn mặt e thẹn đỏ bừng của cô, Sơ Nguyên nhẹ nhàng hỏi: “Bởi vì đó là quà tặng của người em thích phải không?”
Mặt Bách Thảo liền ửng đỏ.
“Em … em lúc đó em nghĩ … sẽ không có ai để ý tới việc e thích chiếc kẹp này … lúc mở ngăn kéo nhìn thấy nó …”
Khuôn mặt cô đã đỏ như lò lửa, giọng luống cuống:
“Cảm ơn, Sơ Nguyên sư huynh!”
“Không có gì!”cố giấu nỗi buồn trong măt, Sơ Nguyên vuốt tóc cô, “Tại anh trờ về quá trễ, em cứ giữ mà dùng”
“Vâng, em sẽ luôn mang theo người”, Bách Thảo nhìn anh trịnh trọng nói. Sơ Nguyên không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía xa nơi có ánh đèn, anh dắt tay cô chỉ về phía trước.
“Nhìn kìa, ở bên kia có đu quay”
Ánh đèn sáng choang như biển sao.
Chiếc đu quay nhấp nhô, Bách Thảo thích thú ngồi trên lưng một con ngựa đen. Bên cạnh cô, Sơ Nguyên ngồi trên một con ngựa trắng rất đẹp. Trong tiếng nhạc và tiếng cười nói, cảnh vật xung quanh giống như lâu đài trong truyện cổ tích, cơn gió mùa họ lúc hoàng hôn mang theo hương phấn hoa.
Cuối cùng, hai người ngồi bên nhau từ từ bay lên, tựa hồ cả thế giới ở dưới chân họ, đèn sáng như ánh sao băng, từng dòng người tấp nập. Phía xa xa, pháo bông từng chùm từng chùm sáng rực bầu trời.
Tấm kính trong suốt ngăn cách không gian chỉ có hai người.
Khi lên cao tận cùng, thời gian như ngừng lại.
Trong không khí cơ hồ có mùi hương của anh, làn hơi tinh khiết khiến mặt cô nóng dần, đột nhiên nhớ lại vòng tay anh bên hồ đêm qua, tim đập thình thịch và tim anh cũng vậy.
Nhưng lúc đó...
Cô nghe thấy...
Thịch thịch thịch!
Thịch thịch thịch!
Lát sau … mặt cô ửng đỏ, đó là âm thanh của hai trái tim cùng đập. Thảng thốt ngước nhìn hàng mi cong vút, chiếc hôn của anh bất chợt đặt lên trán cô.
Thịch thịch thịch!
Căng thẳng tới mức cánh tay cứng đờ không thể cử động.
Thịch thịch thịch!
Sơ Nguyên cũng hồi hộp, má cũng ửng đỏ.
Ánh trăng yên bình, bầu trời bừng sáng lại bởi chùm pháo hoa màu tím, sau đó là xanh, hồng, vàng. Từng chum vút lên, cao tít hòa cùng ánh sáng bầu trời đêm. Trong ca bin trong suốt hai cánh tay Bách Thảo dần dần thả lỏng vòng lấy bả vai Sơ Nguyên.
oOo
Trở về Xương Hải võ quán đêm đã khuya, đường không một bống người. Bách Thảo hơi ngượng ngùng theo sát Sơ Nguyên, anh mỉm cười nắm tay cô
Khi sắp tới sân võ quán, con đường nhỏ như chìm trong màn sướng mỏng và bóng đêm. Bách Thảo thoáng sững người phát hiện không xa phía trước có bóng người thấp thonasg trong màn sương. Chợt dừng lại, dưới ánh sao lờ mờ, cô nhận ra bóng người đang lặng lẽ đứng bên đường như hòa cùng màn đêm ấy chính là …
“Sao thế?”
Sơ Nguyên dám mắt nhìn người đó.
“Ông ấy là …”đầu Bách Thảo chợt quay cuồng, miệng lắp bắp, “Vân Nhạc tông sư …!”
Vân Nhạc tông sư và Sơ Nguyên ở lại phía sau, còn Bách Thảo không dám ngoái đầu nhìn, cảm giác như giấc mơ, người chống chếnh đi vào sân rồi bước vào phòng.
“Giờ mới về hả?”
Giọng lanh lảnh của Hiều Huỳnh khiến cô bừng tỉnh.
“Chín giờ rồi, biết chưa? Sao muộn vậy, cậu đã đi đâu?”chạy thẳng đến trước mặt Bách Thảo, Hiểu Huỳnh nhìn cô từ đầu đến chân, “Cứ nghĩ là cậu đang ở chỗ Vân Nhạc tông sư, nghe tông sư chỉ giáo! Khiến Chúng tớ chạy lên đỉnh núi. Một đệ tử của Xương Hải có nhiệm vụ trông nom đình viện của Vân Nhạc tông sư cho biết: Cô ấy đã đi từ sáng rồi! Tại sao Vân Nhạc tông sư không chỉ dạy cho cậu một ngày? Tại sao … tại sao lại đi với Sơ Nguyên sư huynh? Hai người đã đi đâu? Sao lại về muộn vậy?”
“… Nhược Bạch sư huynh bảo, không có việc gì làm thì đi ra ngoài chơi”, Bách Thảo chóng mặt bởi hàng loạt câu hỏi “vì sao”, “vì vậy, tớ …”
“Nhưng tại sao cậu lại đi cùng Sơ Nguyên?”ngắt lời cô, Hiểu Huỳnh chằm chằm nhìn Bách Thảo, “Tại sao không đi cùng Nhược Bạch?”
“Nhược Bạch nói …”
Bách Thảo cố gắng nhắc lại lời Nhược Bạch
“Vớ vẩn, không thể nào!”Hiểu Huỳnh không tin “Nhược Bạch thích cậu, sao có thể để cậu đi với người đàn ông khác?”
Bách Thảo đỏ mặt
“Hiểu Huỳnh! Cậu … cậu đừng nói linh tinh, Nhược Bạch sư huynh không thích tớ …”
“Được rồi” Hiểu Huỳnh cũng không biết mình đnag nói gì, không hiểu sao thấy Bách Thảo đi cùng Sơ Nguyên, cô lại thấy khó chịu như vậy “… Vậy cậu nói đi, cậu với Sơ Nguyên đã đi đâu?”
“Hiểu Huỳnh đủ rồi” Lâm Phong kéo cổ chăn đến cổ “… Đừng như hỏi cung thế!”
“Không cần để ý tới cô ấy, uống nước đi”, Quang Nhã đặt cốc nước vào tay Bách Thảo, “ Ngày mai phải về nước rồi, thu xếp đồ đạc rồi đi ngủ sớm”
“Ha ha”, Mai Linh chợt cười “Thực ra cũng có gì đâu, chẳng lẽ mọi người không tò mò muốn biết Bách Thảo và Sơ Nguyên đã đi đâu? Về muộn như thể giống như đang là hẹn hò ấy”
Nghe Mai Linh nói vậy, Hiểu Huỳnh liền đổi giọng nhìn trộm Bách Thảo, đáy mắt bất chợt như có làn hơi nước lướt qua, giọng run run nói:
“Cậu … cậu …”
“Hiểu Huỳnh … ”
Thấy biểu hiện của Hiểu Huỳnh như vậy, Bách Thảo bỗng cảm thấy bất an
“Được!”Hiểu Huỳnh hít mạnh một hơi “… Tớ tin cậu, không phải cậu hẹn hò với Sơ Nguyên nhưng hôm nay hai người đã làm những gì, phải kể tường tận cho tớ nghe”
“Tại sao Bách Thảo phải khai báo với cậu?”, Quang Nhã bất mãn lên tiếng “Đừng nói Bách Thảo không hẹn hò với Sơ Nguyên sư huynh, kể cả có hẹn hò thật thì cũng không việc gì phải nói với cậu”
“Bởi vì tôi là bạn thân nhất của bách Thảo”, Hiểu Huỳnh tức giận, “Đã là bạn tốt thì không có bí mật gì cả. Tôi với Bách Thảo không giống cậu, Bách Thảo có chuyện gì cũng nói hết với tôi. Trước đây cậu đối xử không tốt với cậu ấy nên giờ hối hận đúng không? Cậu muốn cướp Bách Thảo chứ gì? Nói cho biết nhé, đừng có mơ, Bách Thảo là của tôi, cái gì cậu ấy cũng nghe theo tôi!”
“Phạm Hiểu Huỳnh”
Quang Nhã nóng mặt dằn giọng
“Im hết đi!”, Lâm Phong quát. Khi cả phòng đã im lặng tắt đèn “tạch”một tiếng Lâm Phong nghiệm giọng: “Đi ngủ! Không ai được nói gì nữa”
Trong bóng tối
Bách Thảo trằn trọc không sao ngủ được
Mắt mở to nhìn lên trần nhà. Mọi chuyện diễn ra hôm nay giống như tia chớp lóe trong đầu, có bao nhiêu chuyện cô không biết nên nói với Hiểu Huỳnh thế nào như chuyện của Vân Nhạc tông sư, chuyện đi chơi ở khu giải trí, chuyện trên ca bin đu quay.
Má nóng bừng
Không dám nghĩ tiếp nữa
Bóng cây ngoài cửa in lên tấm chăn, suy nghĩ của Bách Thảo cũng dần tan theo gió, giờ này Vân Nhạc tông sư và Sơ Nguyên liệu có còn trên con đường đó …
Sáng sớm
Sân bay Seoul
Trên đại sảnh tộng thênh thang, Sơ Nguyên và Nhược Bạch đang đứng trước quầy làm thủ tục, Diệc Phong vừa ăn sáng xong liền tựa lưng vào ghế tranh thủ ngủ thêm, Hiểu Huỳnh tiếp tục thẩm vấn Bách Thảo.
“Hai người đã mua gì vậy?”
“Mua cho sự phụ sâm Cao Ly, mấy chiếc bút tặng cho A Nhân và Bình Bình”
“Còn gì nữa?”
“À, còn …”Bách Thảo móc trong túi va lô ra một món quà rồi đưa cho Hiểu Huỳnh, ngập ngừng nói: “Cái này hôm qua mình quên chưa đưa cho cậu”
“Cho tớ sao?’
Hiểu Huỳnh há to miệng, đó là một con gấu trúc màu trắng rất đáng yêu chỉ to hơn ngón tay cái, tay và chân đều cử động được, nó mặc chiếc váy lụa ngắn có đai màu tím hồng, cổ đeo chuỗi hạt cườm rất tinh tế, chân mang đôi giày da ngộ nghĩnh.
“Hừm”, Bách Thảo gật đầu nói “Chủ quán nói đây là con gấu bà ấy tự làm, có thể đeo vào điện thoại di động, chìa khóa hoặc túi xách … ”
“Bách Thảo”
Tay cầm con gấu nhỏ rồi ôm chặt lấy Bách Thảo, Hiểu Huỳnh rưng rưng xúc động:
“Xin lỗi Bách Thảo mình đã giận cậu, … Quang Nhã nói đúng, mình không nên đối xử với cậu như vậy … kể cả khi cậu đi chơi với Sơ Nguyên sư huynh.. kể cả …”
“Thôi đi, làm ồn thế thì ai ngủ được” trên ghế phía sau, Diệc Phong ngáp liền mấy cái, đầu lắc lắc lừ mắt với Hiểu huỳnh “Lúc cười rung nhà, lúc khóc hu hu, tâm lý thất thường như vậy, thảo nào cô không thể luyện được Taekwondo”
“Này”
Hiểu Huỳnh bực mình giơ nắm đấm về phía anh
“Ô! Lý Ân Tú kìa”
Mai Linh bên cạnh ngạc nhiên, mọi người lập tức quay lại nhìn. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những ô kính ở đại sảnh, Sơ Nguyên và Nhược Bạch đã làm xong thủ tục, vừa đúng lúc ra chào đón Ân Tú, vầng hào quang sáng nhất đang tới
Hiểu Huỳnh tò mò nhìn theo.
Thấy Ân Tú nói gì đó với Nhược Bạch, thái độ rất mực cung kính.
“Hình như là đang tiễn biệt, chúc Chúng ta thượng lộ bình an” Hiểu Huỳnh chăm chú theo dỗi môi Lý Ân Tú, cố gắng vừa đoán vừa tường thuật trực tiếp: “Ô, Nhược Bạch sư huynh cũng đang đáp lễ, hình như đang nói, ‘ Cảm ơn cô đã nhiệt tình đón tiếp, lần sau Chúng tôi lại tới’”
“Siêu thế, từ sau lưng mà cũng biết Nhược Bạch nói gì”, gõ mạnh vào trán Hiểu Huỳnh, thấy cô kêu oai oái, Diệc Phong lại gõ thêm cái nữa nói “Lần sau không được nói linh tinh nữa”
Hiểu Huỳnh tức đỏ mắt
“Ai khiến anh xen vào!”
Diệc Phong định gõ thêm cái nữa, Hiểu Huỳnh đã rụt cổ tránh được rồi lại nhìn về phía Lý Ân Tú đang nói chuyện với Sơ Nguyên.
Nắng xuyên qua những ô kính, đại sảnh tràn ngập ánh mặt trời.
Chỉ cách gang tấc, Sơ Nguyên và Lý Ân Tú đứng đối diện với nhau. Ân Tú ngẩng đầu nở nụ cười thanh thoát như nước suối, ánh mắt lưu luyến, Sơ Nguyên cũng nhìn cô bằng ánh nhìn ấm áp, dừng rất lâu trên mặt cô.
“Haizzz” Mai Linh thở dài, nói giọng nuối tiêc “Sơ Nguyên cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi đào hoa”
Bách THảo lặng lẽ nhìn từ xa.
Hiểu Huỳnh nhìn không chớp.
“Ô!”
Mai Linh bỗng thở hắt ra, tay gần như run lên chỉ về phía người đó
Dưới ánh mặt trời
Ân Tú đột nhiên giang tay ôm chầm lấy Sơ Nguyên.
“Đáng chết!”Hiểu Huỳnh tức giận lẩm bẩm. Tiếc là không thể lao đến để lôi Ân Tú ra khỏi Sơ Nguyên. Bỗng tay cô bị tay ai nắm chặt không thể giằng ra được, lại là Diệc Phong. Hiểu Huỳnh càng giận đỏ mặt, quay ngoắt người định chạy đi. Nhưng người ôm cô lại là … Bách Thảo
“Đừng!”
Bách Thảo lắc đầu nói với cô.
“Tại sao? Cô ta đang tán tỉnh Sơ Nguyên”
Hiểu Huỳnh nói cao giọng vẻ bức xúc, đúng lúc Lý Ân Tú buông tay ra khỏi Sơ Nguyên, cô thở mạnh mấy hơi liền rồi bỗng thay đổi suy nghĩ trở nên vui vẻ. Bách Thảo ngăn cản cô, chứng tỏ cô ấy không hề ghen, thấy người con gái khác ôm Sơ Nguyên mà Bách THảo cũng không ghen, điều đó không phải đã chứng minh rằng Bách Thảo và Sơ Nguyên hoàn toàn không có gì sao?
“Xin lỗi Bách Thảo” nghĩ tới đây Hiểu Huỳnh ngập ngừng nói “Tối qua mình đã hiểu lầm cậu. Xin lỗi! Tha lỗi cho mình được không?” Tối qua cô không nên suy nghĩ linh tinh rồi tự giày vò bản thân, Bách Thảo vốn không phải là người như vậy và Sơ Nguyên cũng thế.
“… ”
Tình cảm và chủ đề câu chuyện của Hiểu Huỳnh thay đổi nhanh như vậy khiến Bách Thảo ngây người, cô hoàn toàn không biết Hiểu Huỳnh đang nghĩ gì
“Hành lý sắp xếp xong chưa?”, Nhược Bạch đi tới đưa thẻ cho mọi người rồi quay sang nói với Bách Thảo, “Soát lại giấy tờ trong ba lô đi, lúc kiểm tra cần dùng đến đấy”
“Vâng”
Bách Thảo chăm chú nhìn hộ chiếu.
Nhược Bạch vừa đến, Hiểu Huỳnh không nói nữa. Cho đến khi Lý Ân Tú và Sơ Nguyên tạm biệt nhau xong, đi gần về phía họ, cô mới không kìm được mà khuỷu tay huých Bách Thảo đang chăm chú nghe Nhược Bạch nói
“Lý Ân Tú đến kìa, hình như đang nhìn cậu đấy”
Quả nhiên Ân Tú tiến đến trước mặt Bách Thảo
“Chào! Chúng ta lại gặp nhau”
Ân Tú hơi nghiêng đầu, giọng vui vẻ pha chút bông đùa
“Bây giờ là tháng Bảy, còn hôn một tháng hè nữa, sau khi về nước cô định làm gì?”
“Tôi vẫn tiếp tục luyện tập”
Mặc dù không hiểu vì sao Lý Ân Tú hỏi như vậy nhưng Bách Thảo vẫn thật thà trả lời
“Chuẩn bị thi đấu quốc tế?”
“Vâng”, Bách Thảo trả lời
“Nếu một tháng không gặp bạn trai?” nhìn Sơ Nguyên cũng đang tiến đến, trong mắt Ân Tú thoáng vẻ tinh nghịch “Liệu cô có thể yên tâm tập luyện không?”
“…”
Bách Thảo sửng sốt
“Có thể không?”
Ân Tú bỗng trở nên nghiêm túc
“Có”Bách Thảo trả lời
“Tốt!” Lý Ân Tú mỉm cười “Vậy thì, Bách Thảo, tôi thay mặt cha mời cô ở lại thêm một tháng nữa để giao lưu kỹ thuật Taekwondo với cha tôi ở Xương Hải võ quán”.
oOo
A!
Thời gian trôi nhanh như chớp, thoắt cái đã hết một tháng, nhưng tâm trạng của Hiểu Huỳnh vẫn không thể ổn định lại được, bao nhiêu chuyện kỳ lạ không sao hiểu nổi đã xảy ra. Cha của Lý Ân Tú là ai? Là người đứng đầu giới Taekwondo quốc tế là Thần Long thoắt ẩn thoắt hiện mà thiên hạ đồn đại
Vân Nhạc tông sư!
Vân Nhạc tông sư, võ sĩ Taekwondo lừng danh, người bình thường khó gặp mặt lại phá lệ giữ Bách Thảo ở lại. Muốn dạy Bách Thảo kỹ thuật Taekwondo những một tháng! Không phải một ngày, không phải hai ngày, không phải một giờ mà là một tháng! Ôi!
Trời ạ!
Thật ngoài sức tưởng tượng
Trong đúng nửa tháng, Hiểu Huỳnh quả thực cảm thấy mình như lơ lửng trên mây, cô rất muốn quay trở lại hàn Quốc thăm Bách Thảo. Đêm ngủ, cô còn mơ rất nhiều, trong mơ cô đã gặp Bách Thảo. Quỷ thần ơi, Bách Thảo đã hoàn toàn thay đổi!
Bách Thảo trở nên vô cùng xinh đẹp.
À, không, mà thần thánh vô cùng.
Cô mơ thấy Bách Thảo từ trong tầng mây vàng rực bước ra giống như Phật tổ, toàn thân lấp lánh ánh vàng, ánh mặt hiền hậu, tay cầm tích trượng, trên trán có hạt minh châu lóng lánh khiến người ta phải cung kính quỳ bái. Bách Thảo nhẹ nhàng vung trượng, mùa xuân tràn hoa tươi nở rộ, Bách Thảo vung trượng lần nữa, bầu trời chói lọi ánh sao, mây nhuộm thành bảy sắc.
Trời ơi…
Nhưng cô luôn bị Diệc Phong châm chọc
Diệc Phong nói, Hiểu Huỳnh à, tư tưởng của cô bảo thủ quá, sao chỉ toàn mơ thấy Quân Âm Bồ Tát thế, chí ít cũng phải mơ thấy Bách Thảo tung người bay lên không, mùa xuân tràn hoa tươi nở rộ rồi lại tung người bay lên lần nữa, ánh sao chói lọi, mây nhuộm thành bảy sắc chứ.
Mặc dù không có Bách Thảo, hằng ngày công việc quét dọn vệ sinh trung tâm huấn luyện đều đặt lên vai cô, vất vả vô cùng, mệt như muốn chết nhưng lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào. Hi hi, bất luận thế nào Bách Thảo cũng đã trở thành đệ tử của Vân Nhạc tông sư, chỉ cần Bách THảo trở về nhất định sẽ xưng bá thiên hạ.
Mỗi đêm cô đều nắm trong tay con gấu nhỏ là quà tặng của Bách Thảo đi vào giấc ngủ
Cô đếm từng ngày
Còn mười bốn ngày …
Còn mười ba ngày …
Thực ra cũng còn một số việc khá vui, ví dụ Đình Nghi đã kết thúc thời kỳ giam mình tự tập luyện, trở về trung tâm tham gia huấn luyện bình thường và tiếp tục bị đám phóng viên bủa vây như một minh tinh, ví dụ Đình Nghi lại bắt đầu liên tục đến Tùng Bách võ quán tìm Sơ Nguyên, ví dụ Nhược Bạch …
Hừm, đợi Bách Thảo trở về tất cả sẽ tốt đẹp
Đêm, bên cạnh là chiếc giường trống không của Bách Thảo, Hiểu Huỳnh tay nắm chặt con gấu nhỏ cố gắng xóa bỏ hình ảnh Đình Nghi được công Chúng cưng chiều như nàng công chúa. Cô có niềm tin mãnh liệt mách bảo …
Còn sáu ngày nữa.
Bách Thảo sẽ trở về.
oOo
Xương Hải võ quán.
Ánh trăng hắt xuống từ đỉnh động.
Ba dãy nến dài tỏa từng ngọn lửa ấm áp, vàng nhạt dập dờn trong không khí. Bách Thảo né tâm tĩnh khí, hai tay nắm chặt nắm đấm, nhìn dãy nến đốt sáng như những con rồng, miệng hét to xoáy người bay vọt lên.
“Hây!”
Lại một tiếng hét chói tai, xoáy người đá cú thứ hai, gió từ chân như dao chém, dãy nên thứ hai tắt phụt.
Vận toàn bộ sức lực hét lên tiếng nữa, âm thanh vang động, cú song phi thứ ba!
Ngọn lửa của dãy nến thứ ba phụt tắt trong động tối om. Một giây sau hai đốm lửa leo lét từ hai cây nến cuối cùng trong dãy lay động lấc lư rồi bùng cháy trở lại.
Trên một phiến đá lờ mờ ánh trăng.
Vân Nhạc tông sư ngồi khoanh chân nhìn hai ngọn nến đang cháy, chậm rãi nói: “Cương quá thì không được lâu, nhu quá thì không dứt đoạn, lực trong nó con phải mình nắm bắt”
“Vâng”
Bách Thảo trầm ngâm đáp.
“Hôm nay đến đây thôi, con về đi”, Vân Nhạc nhắm mắt.
“Xin vâng”
Bách Thảo cung kính cúi chào, bình thân, chuẩn bị lui thì lại thấy một dãy hình người nhỏ khắc trên vách động. Môi động đậy, do dự một lát nói:
“… Vân Nhạc tông sư, trước đây con đã thấy những hình vẽ này”
Vân Nhạc thần thái bất động
“Con mua được ở hiệu sách cũ một cuốn gọi là ‘ Toàn phong túc pháp’ trong đó có hình vẽ các thế luyện công, giông như hình khắc trên vách động này”, Bách Thảo đã quan sát và ngẫm nghĩ nhiều về những hình đó, nhận ra Chúng giống hệt nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ cuốn sách đúng là loại kỳ thư, ngay Vân Nhạc tông sư cũng luyện theo?
“Nhiều năm trước, Trung Quốc từng dấy lên trào lưu luyện võ công”, Vân Nhạc trầm ngâm, giọng chậm rãi: “Hồi đó xuất hiện loại sách gọi là nhập môn công phu võ học, giới thiệu phương pháp tập võ công ‘ Toàn phong túc pháp’ là một trong số đó, rất phổ biến ở những người luyện nghiệp dư, con nhìn thấy thì không có gì lạ”
“…”
Thì ra là vậy, chẳng trách các đệ tử của Tùng Bách võ quán cũng mua được cuốn sách đó, Bách Thảo ngẫm nghĩ một lát, lại nói tiếp “Nhưng trong cuốn ‘ Toàn phong túc pháp’ mà con mua được có rất nhiều chỗ ghi chú, có vẻ như đó là những điều tâm đắc khi luyện theo phương pháp trong đó nhưng lại nói về Taekwondo”.
Cô hơi đỏ mặt.
“Con … con vẫn đọc cuốn sách đó, cảm thấy nhiều ghi chép rất có lý, trong đó có một trang viết là trước khi ra đòn phải quan sát khởi thế của đối thủ, con luyện theo trong thời gian khá dài và cảm thấy … có thu hoạch, nhưng có một số nội dung chữ viết quá láu, ý nghĩa con không hiểu lắm …”.
Vân Nhạc tông sư thoáng cau mày.
Ông từ từ mở mắt nhìn cô.
“Cuốn sách con vừa nói ở đâu?”.
Bách Thảo vội lục trong ba lô, luôn muốn hỏi Vân Nhạc tông sư những vấn đề trong ‘Toàn phong túc pháp’ cho nên lúc nào cũng mang cuốn sách bên người.
“Đây ạ”
Cô căng thẳng bê hai tay đưa lên.
Dưới ánh sáng rạng ngời.
Những trang sách đã ố vàng được xuất bản cũng khá lâu rồi, trang giấy vừa mỏng vừa giòn cơ hồ chỉ một làn gió là có thể vỡ vụn, bay tơi tả.
Trên một số trang có những dòng ghi chú, nét bút viết láu.
Hình như đã bị thấm nước, có những chữ đã nhòe.
Lật xem một trang, Vân Nhạc tư lự rất lâu không nói. Ánh sáng vẫn tỏa rạng, khí thế của ông mỗi lúc càng thêm nặng nề, Bách Thảo hơi căng thẳng ngồi im không nhúc nhích.
“Con nhìn thấy nó ở đâu?”
“Ở hiệu sách cũ”
“Hiệu sách cũ…”, Vân Nhạc trầm ngâm, ngón tay khẽ lật một trang.
“Chính là nơi chuyên mua sách cũ”, có lẽ sợ Vân Nhạc tông sư không hiểu hiệu sách cũ là gì, Bách Thảo vội giải thích “Ở gần trường học của con, giá rẻ hơn sách mới rất nhiều”
Vân Nhạc gật đầu.
Lại một lúc sau, ông thong thả nói “Cuốn sách này lúc đầu là thuộc về ta, những nét chữ trong đó là của ta”
Bách Thảo sững người.
Trong sơn động không một âm thanh.
“Nó đã là của con, con cứ giữ lấy”Vân Nhạc tông sư để cuốn sách lên tảng đó trước mặt “Những ghi chú trong đó là chút tâm đắc đối với Taekwondo hồi ta còn nhỏ, bây giờ đọc lại có chỗ đúng, có chỗ lệch lạc”
Bách Thảo ngây người nghe.
Hoàn toàn sửng sốt.
“Nếu có chỗ nào không hiểu, hôm khác có thể đến hỏi ta”, Vân Nhạc tông sư lại từ từ nhắm mắt, thần sắc có phần mệt mỏi “Con về đi”
“Vâng”
Trả lời xong cô cầm lại cuốn sách, quay trở ra chợt lòng xao động.
Vân Nhạc tông sư một mình ngồi xếp bằng trên phiến đá rất lâu, trong động chỉ có tiếng nước suối chảy róc rách. Thời gian thoi đưa, thoắt cái đã ngần ấy năm, cô thiếu nữ dịu hiền vui như Tết khi xếp hàng cuối cùng cũng mua được ‘Toàn phong túc pháp’ đó, chàng thiếu niên đọc thấy cuốn sách thực ra chẳng có gì đặc sắc nhưng giả bộ vô cùng thích thú, những năm tháng viết láu, những suy nghĩ tản mạn về Taekwondo, những lời thề hùng tâm tráng khí…
Say sưa đúc kết, cuối cùng khắc lên những tư thế tập luyện trên vách động.
Thời gian không thể quay trở lại …
oOo
Còn ba ngày nữa!
Còn ba ngày nữa Bách Thảo sẽ trở về!
Tại trung tâm huấn luyện, Hiểu Huỳnh rầu rĩ cắm cúi lau nền, trong lòng có bao điều ấm ức nên dứt khoát không ngẩn đầu, thích thế nào cứ việc bởi đằng nào còn ba ngày nữa Bách Thảo sẽ trở về!
oOo
Sáng sớm.
Vừa mở cửa Bách Thảo đã giật mình.
“Ngạc nhiên lắm sao?”
Anh chàng đẹp trai hình như vừa lăn lội muôn sông vạn núi đến, trên người vẫn còn hơi sương ẩm ướt, thấy vẻ ngạc nhiên của cô khiến anh cười ngất, nụ cưới rạng rỡ như mặt trời mới mọc.
“Để anh nhớ lại xem nào, bao lâu rồi Chúng ta không gặp nha?”
Chàng trai cúi người về trước, đôi mắt tươi cười nhìn cô.
“Còn nhớ anh là ai không? Có nhớ chút xíu gì về anh không hả?”
“Đình Hạo tiến bối…”
Hơi né về sau theo bản năng, Bách Thảo nhìn khuôn mặt tuấn lãm kề sát mặt mình, đột nhiên nhớ lại những câu nói đùa của Đình Hạo tiền bối khiến má bất chợt đỏ dậy.
“Đình Hạo tiền bối gì, anh là bạn trai của em.”
Đình Hạo lắc đầu dùng bộ dạng xấu xa nhìn cô, thở dài, “Chẳng lẽ em quên là Chúng ta đang qua lại với nhau”.
“Xin huynh đừng nói như vậy”.
Mặt Bách Thảo càng đỏ dữ, lại lùi về sau một bước.
“Thế nào hôm uq trở về nước không thấy em, biết em vẫn còn ở Hàn Quốc nên anh lập tức bay sang đây gặp em. Em đón anh như vậy làm anh buồn lắm đáy”, “Đình Hạo nheo mắt nhìn cô, như cười như không, “Để anh đoán nhé, liệu có phải trong thời gian ngắn em đã thích ai đó rồi chăng!”.
“Em…”
Bách Thảo mở miệng định nói nhưng Đình Hạo lại ngắt lời.
“Đừng nói, anh không muốn nghe”, anh cười, “Ngồi máy bay mãi nên anh mệt quá, có chỗ nào để anh nghỉ một lát không?”
“Bách Thảo em vẫn còn ở đây, sẽ muộn mất đấy.”
Giọng ân Tú vang lên, cô trao cho Bách Thảo một khay trà, dặn dò: “Đây là trà cha thích, em mang vào đi”.
“Vâng.”
Đón khay trà, Bách Thảo ngập ngừng nhìn Đình Hạo.
“Em đi đi, anh đợi ở đây”, Đình Hạo nửa cười nửa không, xua tay nói với cô rồi chăm chú nhìn cô đi ra.
“Chuyện hai người cừa nói e đã nghe hết.”
Người đầu tiên gặp Đình Hạo thật ra là Ân Tú, nhìn thấy Đình Hạo đến Xương Hải võ quán, một đệ tử phụ trách nhà khách dẫn anh đến gặp Ân Tú.
“Anh thích Bách Thảo sao?”, trong nằng sớm, Ân Tú mỉm cười nửa đùa nửa thật, “Vậy mà em tưởng anh tích em kia đấy”.
“Haha, anh cũng tưởng là anh thích em”, Đình Hạo bối rối đưa tay vuốt sống mũ, “Nhưng có một thời gian đột nhiên cảm thấy…”.
“Thôi thôi đừng nói nữa, anh nói nữa em sẽ buồn đấy”, không cho Đình Hạo nói, Ân Tú dẫn anh đến chỗ nghỉ, “Nói thật người thích Bách Thảo nhiều lắm, anh không hẵn đã thắng”.
“Thật sao?”
Đình Hạo cười, hỏi lại rồi không nói gì nữa.
Tự tay kiểm tra mấy đồ dùng vệ sinh như khăn mặt, kem đánh răng, nước nóng, sắp xếp cho Đình Hạo đâu vào đấy. Trước lúc đi, Ân Tú ngoái đầu nói với chàng trai đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời đó: “nếu Bách Thảo không thích anh, anh có thể tiếp tục thích em, em cũng không để bụng”.
oOo
Trong sơn động.
Dùng một vuông vải đen bịt mắt, Bách Thảo đứng giữa một khu đất trống, hai tay nắm chặt, tĩnh tâm lắng nghe mỗi biến động của âm thanh từ bốn phía vọng lại. Mắt không nhìn cảnh vật, mọi cảm quan càng trở nên nhạy bén, tiếng nước suối chảy dường như êm đềm hơn hôm qua, nhưng có thêm một tiếng đế nỉ non ở vách núi bên phải, trong gió thoảng mùi trà, ánh trăng chiếu lên cổ cô, thoáng lạnh.
Tiếng gió ngưng tụ.
“Hây…!”
Tâm theo tiếng gió, Bách Thảo ho một tiếng, xoáy người vọt lên rồi đá mạnh về phía bên phải.
“Hây…!”
Người vừa tiếp đất, Bách Thảo hô một tiếng nữa, đá phản hồi sang trái.
Vân Nhạc tông sư nói…
Không chỉ dựa vào mắt để khám phá khởi thế của đối thủ, mắt có thể bị đánh lừa bởi động tác giả hoặc nếu tốc độ quá nhanh mắt không kịp phán đoán sẽ ảnh hưởng đến tấn công.
Hãy cảm nhận bằng toàn thân.
Để cho tất cả biến thành phản ứng trực tiếp nhất của cơ thể.
“Hây…!”
Trong bóng đêm, khi mắt không thể nhìn tháy vạn vật, Bách Thảo đánh thức các tế bào trong cơ thể nắm bắt mỗi biến đổi tinh vi của vạn vật xung quanh.
oOo
“Kim chi của anh đâu?Em quên rồi đúng không?”
Đợi lúc trăng lên, Đình Hạo mới thấy Bách Thảo trở về. Anh cười hớn hở ngồi cạnh cửa sổ nhìn mặt cô đỏ gay, mồ hôi vẫn chưa khô.
“Em mua rồi”
Vừa chạy đến lục đồ trong ba lô đựng đồ đã mua lần trước, Bách Thảo lấy ra một túi to kim chi, căng thằng nói: “Huynh xem, em đã mua rồi”.
Đình Hạo nhìn cái hộp.
“Anh không thích loại này. Đi Chúng ta đi mua loại khác.”
“Nhưng lúc em mua đã hói rồi, người bán hàng trong siêu thị nói, loại này là chính hãng, ngon nhất”, Bách Thảo hơi hốt hoảng nói.
“Em đã hỏi rồi sao?”
“Vâng. Bởi vì huynh không nói thích loại nào, cho nên …”, cho nên cô sợ mua loại không ngon, hỏi rất nhiều người rồi mới quyết định mua loại này.
Đình Hạo nhìn cô rất lâu.
“Ngốc ạ, chẳng lẽ phải để anh nói thẳng ra?”, Đình Hạo nét mặt không vui,”…là anh chỉ tìm cớ để đi cùng em”.
‘Đi thôi, Bây giờ là lúc chợ đêm đông nhất. Em vẫn chưa đi chơi thoải mái một lần nào”, nói đoạn Đình Hạo kéo tay Bách Thảo, cô bỗng rụt tay lại như phải bỏng.
“Đình Hạo tiền bối…”
Mặt đở bừng, mặt dù có nhiều điều không biết nói thế nào nhưng Bách Thảo cảm thấy không thể cứ tiếp tục như thế này, cô ấp úng: “Xin lỗi, xin huynh đừng đùa nữa…em. em không phải đang qua lại với huynh…”.
“Anh chưa từng đùa với em”, định nắm tay cô, ngón tay anh lại từ từ nắm lại, “Anh nói Chúng ta thử qua lại một thời gian là thật”.
“Đình Hạo tiền bối!”
Bách Thảo kinh ngạc.
“Thế nào, làm em sợ sao?”, trở về ngồi trước mặt cô, Đình Hạo dụi mắt “Gay go thế, thì ra em luôn tưởng là anh đùa em”.
“Đình Hạo tiền bối …”
Bách Thảo vẫn chưa hết bất ngờ không biết nói thế nào.
“Ngốc ạ, sao em có thể nghĩ là anh đùa em?”. ánh mắt Đình Hạo lộ vẻ bất lực.
“Sao anh có thể đem chuyện này ra đùa được chứ?”
Nhìn biểu hiện của Đình Hạo, Bách Thảo càng thấy hoang mang. Trong đầu chỉ toàn những tiếng “u u”.
“Xin…xin lỗi…em không biết…xin lỗi…”
“Thôi đi, câu xin lỗi không thể nói tùy tiện”, Đình Hạo tức giận. “Em có biết, nghe ba chữ đó anh khó chịu thế nào không?”
Ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa.
Nhìn vẻ thẫn thờ của cô, Đình Hạo nhắm mắt, lát sau dường như đã bình tĩnh trở lại, anh hỏi:
“Em đã yêu rồi, đúng không?”
“…”
Bách Thảo đỏ bừng mặt, cái ôm dưới gốc đa ven hồ, nụ hôn trong ca bin cáp treo là…là yêu sao?
“Quả nhiên!”, Đình Hạo cười đau khổ,”Chỉ có yêu rồi em mới thấy như vậy là không đúng, còn không thì em ngốc như khúc gỗ, hoàn toàn không biết tình yêu là gì”.
“…”
Bách Thảo đờ người.
“Nếu anh cùng em đi Hàn Quốc có lẽ đã không xảy ra chuyện này”, buông tay cô, Đình Hạo nói tiếp, “Em không sai, là anh sơ suất, rõ ràng biết em có thể thích người đàn ông khác nhưng anh đã không giữ chặt em, đó là lỗi của anh”.
“Đình Hạo tiền bối …”
“Được rồi, cho anh biết người ấy là ai?”
“…”
Bách Thảo sững người.
“Có phải là Nhược Bạch không?”
“Không phải!”
Bách Thảo lắc đầu thật mạnh,
“Thôi, lắc mãi đầu em rơi ra đấy!”, một tay giữ đầu Bách Thảo, ý tứ trong mắt Đình Hạo càng sâu xa.
“Vậy là Sơ Nguyên?”
“…”
“Là Sơ Nguyên sao?”
“…”
“Ha ha, không phải là gã Mân Thắng Hạo đó chứ?”
“Không phải, không phải.”
Bách Thảo cố lắc đầu, nhưng đầu cô như bị đóng khuông trong hai tay Đình Hạo không thể nhúc nhích.
“Đi thôi, Chúng ta đi chợ đêm”. lát sau, Đình Hạo đứng thẳng người cầm tay cô kéo ra cửa, vừa đi vừa nói nói, “Nhanh lên, nếu không lát nữa các tiêm đóng cửa hết, anh biết có chỗ cực ngon”.
“Đình Hạo tiền bối!”
Bách Thảo hốt hoảng, cảm thấy mình nói không rõ ràng.
“Thứ nhất, đừng gọi anh là ‘tiền bối’ nữa”, dưới ánh trăng lành lạnh bàn tay Đình Hạo nóng ấm cô đến giữa sân, “thứ hai, những lời vừa rồi của em, anh đã hiểu sau này anh sẽ không nói Chúng mình đang hẹn hò với nhau nữa…”
“…”
Bách Thảo thở mạnh một hơi, cảm giác tội lỗi bám riết cô đã lâu, cô cảm thấy mình cứ ngây ngô như vậy nên mới khiến Đình Hạo Tiền bối hiểu lầm.
“Thứ ba, anh sẽ không bỏ cuộc.”
Ra khỏi sân, ánh trăng tràn ngập con đường lên núi phía trước, những bông hoa dại đung đưa trong gió. Đình Hạo kéo cô đến trước mặt, nhìn đăm đăm nói:
“Trừ khi đến một ngày, em có thể khẳng định với anh người em yêu là ai. Nếu không, trước khi em chưa hoán toàn xác định được tình cảm của mình, anh sẽ không bỏ cuộc.”