What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Mcnaught
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2805 / 28
Cập nhật: 2015-08-13 18:10:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ào lúc nửa đêm Matt vẫn còn thức, mắt anh nhắm lại, tâm trí của anh ám ảnh với việc Meredith đang ngủ ở dưới hành lang. Lúc 12 giờ 30 phút anh lăn qua lăn lại và với sự bực bội, anh mở chai thuốc và lấy một trong những viên thuốc có nhãn hiệu cảnh báo sẽ gây buồn ngủ. Lúc 1 giờ 15 phút anh giật mạnh chai thuốc và lấy thêm một viên khác.
Chúng đưa anh vào giấc ngủ, nhưng trong trạng thái mê man vì thuốc, anh mơ thấy cô... những giấc mơ bất tận, nóng bỏng, khi Meredith bước vào vòng tay của anh, trần trụi và ham muốn, ve vuốt tay cô khắp người anh, làm cho anh rên rỉ đầy khoái cảm. Anh làm tình với cô hết lần này đến lần khác cho đến khi anh cuối cùng làm cho cô sợ vì anh không thể dừng lại "Matt, dừng lại đi, anh đang làm cho em sợ đấy!"
Anh đâm vào cô sâu hơn và sâu hơn, trong khi cô cầu xin anh dừng lạị "Matt, làm ơn dừng lại đi!"
Trong khi cô nói với anh là anh đang mơ. "Dừng lại đi, anh đang nằm mơ!"
Và đe doạ sẽ gọi bác sĩ... "nếu anh không thức dậy, em sẽ gọi bác sĩ!"
Anh không muốn bác sĩ, anh muốn cô. Anh cố lăn tròn lên trên người cô lại, nhưng cô ôm anh xuống, và đặt bàn tay cô trên trán anh... và đưa cho anh ly cà phê... "làm ơn thức dậy đi! Em đã mang cà phê đến cho anh này. "
Cà phê?
Và tiếng thì thầm nhẹ nhàng rót vào tai của anh... "Mẹ kiếp, anh đang nằm mơ! Anh đang mỉm cười trong giấc ngủ của anh! Bây giờ, thức dậy đi!"
Lời nguyền rủa đó đánh thức anh. Meredith không bao giờ chửi thề, vì vậy có cái gì đó không đúng với giấc mơ của anh. Cái gì đó không đúng...
Anh buộc mắt mình mở ra và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cố gắng để trấn tĩnh lại mình. Cô đang cúi xuống nhìn anh, tay của cô nắm chặt vai anh, và cô trông có vẻ lo lắng. "Có chuyện gì vậy?" anh hỏị
Meredith thả lỏng cánh tay đang giữ vai anh của cô và thả người xuống cạnh anh trên giường với tiếng thở dài nhẹ nhõm. "Anh đang lăn lộn xung quanh và nói chuyện trong giấc ngủ của anh nhiều đến nỗi em nghe được tiếng anh từ ngoài hành lang. Khi em không thể đánh thức anh, em bắt đầu hoảng sợ, nhưng đầu của anh rất mát. Đây, em có mang đến cho anh một ít cà phê, " cô nói thêm, hất đầu đến cái tách trên bàn đầu giường.
Matt ngoan ngoãn buộc mình ngồi dậy. Dựa lưng vào tấm ván đầu giường, anh cào tay qua mái tóc của anh, cố giũ vết tích còn sót lại của giấc ngủ. "Là mấy viên thuốc đó, " anh giải thích. "hai viên đó chắc là chứa đầy chất cồn của một đầu đạn hạt nhân. "
Cô cầm lọ thuốc lên và đọc nhãn hiệu bên ngoài.. "Cái này nói anh chỉ có thể uống một viên thôi. "
Không trả lời, Matt với lấy tách cà phê và uống gần hết cà phê, sau đó anh ngả đầu của anh lên tấm ván đầu giường và nhắm mắt lại vài phút, để cho chất caffeine thực hiện ma thuật của nó, không nhận thức được sự vui vẻ và không quan tâm đến những chuyện đã làm cho anh mệt mỏi tối qua.
Meredith nhớ lại thói quen khi thức giấc của anh và không muốn nói chuyện trong vài phút đầu tiên sau khi anh thức dậy, đứng lên và vu vơ sắp xếp lại những thứ trên bàn đầu giường, sau đó cô lơ đãng nhặt lên cái áo choàng của anh và đặt nó ở chân giường. Khi cô quay trở lại, mắt của anh có thần hơn, khuôn mặt của anh thả lỏng và gần như rất trẻ con. Và rất đẹp trai. " cảm thấy đỡ hơn không?"cô hỏi, mỉm cười.
"Đỡ hơn nhiều. Em pha cà phê rất ngon. "
"Mỗi người phụ nữ lẽ ra phải có một món ăn sở trường của cô ta - một chuyện mà cô ta có thể khoe khoang với bất cứ ai mỗi khi có cơ hội làm chuyện đó. "
Anh bắt gặp sự thích thú trong mắt cô và cười toe toét một cách uể oải " Ai nói vậy?"
"Một cuốn tạp chí em đọc trong văn phòng của nha sĩ, " cô trả lời, cười khúc khích. " sở trường nấu nướng của em là cà phê. Bây giờ, anh có cảm thấy muốn ăn điểm tâm không?"
"Điều đó phụ thuộc vào chuyện em có định phục vụ nó với các chai lọ như hôm qua không, " anh nói đùa.
"Em sẽ cẩn thận hơn nếu em là anh về chuyện sỉ nhục đầu bếp. Có vài chất tẩy rửa bằng bột dưới bồn rửa chén sẽ trông giống y như đường nếu em bỏ nó vào món ngũ cốc của anh. "
Vai anh rung lên cười ngặt nghẽo,và anh uống hết tách cà phê của anh.
"Nghiêm túc đấy, " cô nói, cười đáp lại anh từ chân giường, một nữ thần vàng trong quần jean xanh; một thiên thần với ma thuật trong mắt cô. " Anh thích ăn gì cho bữa điểm tâm?"
'Em', anh nghĩ, và sự ham muốn bắt đầu gầm rú qua toàn bộ cơ thể anh. Anh muốn cô cho bữa điểm tâm. Anh muốn vươn ra phía trước và kéo cô vào giường của anh, để lùa tay vào mái tóc như lụa của cô và gắn liền cơ thể anh với cơ thể cô. Anh muốn cảm thấy tay cô trên người anh, anh muốn chôn mình bên trong cô và làm cô rên rỉ thèm khát anh. "Em nấu gì cũng được, " anh nói, kéo mền che giấu sự khuấy động của anh. "Tôi sẽ xuống dưới lầu sau khi tôi tắm xong. "
Khi cô rời khỏi phòng, Matt nhắm mắt và nghiến chặt răng anh lại, bị kẹt giữa sự tức giận và không thể tin. Mặc dù mọi việc đã xảy ra trước đây, cô có thể vẫn làm điều này với anh! Nếu tất cả cảm giác anh có với cô là dục vọng, anh có thể tha thứ cho mình, nhưng anh không thể tha thứ cho mình sự khao khát tuyệt vọng một cách đột ngột như thế này, muốn lại là một phần của cô... được cô yêu thương.
Cách đây mười một năm anh đã yêu cô hầu như ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, và trong nhiều năm sau đó cuộc sống của anh đã bị ám ảnh bởi tiếng cười kiêu kỳ, nghiêm trang của một cô gái mười tám tuổi.
Trong thập niên vừa qua anh đã lên giường với hàng tá phụ nữ, tất cả bọn họ đều có nhiều kinh nghiệm tình dục hơn Meredith. Với họ, hành động quan hệ tình dục là một hành động để làm thỏa mãn nhau. Với Meredith, nó là một hành động hết sức đẹp đẽ. Tinh tế. Khổ sở. Ma thuật... ít nhất, đó là cảm giác của anh trước kia - rất có lẽ, bây giờ anh quyết định, vì anh đã quá mất trí với cô đến nỗi anh không biết sự khác nhau giữa tưởng tượng và hiện thực. Cô đã quyến rũ anh ở tuổi 18, nhưng ở tuổi hai mươi chín cô càng nguy hiểm hơn đối với sự yên tĩnh trong tâm trí anh bởi vì cô đã thay đổi, những thay đổi hấp dẫn và mời gọi anh. Sự tinh tế trẻ trung mà cô đã có được cộng thêm vẻ ngoài thanh nhã, nhưng cũng nét dễ bị tổn thương trước kia vẫn còn toả sáng trong đôi mắt cô, và nụ cười của cô vẫn thay đổi từ khêu gợi đến rực rỡ, theo tâm trạng của cô. Ở tuổi 18 cô đã tỏ ra là một người vô tư không bị tác động đã hấp dẫn và làm anh ngạc nhiên; ở tuổi hai mươi chín cô là một nữ doanh nhân thành đạt, nhưng cô vẫn có vẻ tự nhiên và không bị ảnh hưởng như trước đâỵ Cũng bất ngờ như vậy, cô có vẻ hoàn toàn hờ hững với, hoặc không biết, vẻ đẹp của mình. Hôm qua, cô không dừng lại lần nào để trang điểm tại tấm gương trong phòng ăn, hay nhìn lướt qua nó khi cô đi ngang qua. Trái với những người phụ nữ xinh đẹp khác mà anh biết, cô không sửa dáng, làm điệu hay vuốt những ngón tay qua mái tóc lộng lẫy của cô để thu hút sự chú ý. Sắc đẹp của cô đã hoàn thiện và dáng người của cô đã chín muồi hấp dẫn làm cho cô nhìn hết sức quyến rũ trong chiếc quần jean và chiếc áo len cũng như trong cái áo choàng lông chồn và cái áo đầm đen cô đã mặc tại bữa ăn trưa ngày hôm đó.
Máu của Matt sôi sùng sục, bàn tay của anh ngứa ngáy muốn khám phá và vuốt ve những đường cong mới của cô. Đột nhiên đầu óc luôn thay đổi của anh hiện lên một giải pháp: có lẽ nếu anh có được cô chỉ một lần nữa, anh có thể làm nguội lạnh sự khát khao về cô và đẩy cô ra khỏi người anh hoàn toàn.. Chửi thề lầm bầm, Matt thức dậy và khoác áo choàng vào. Anh đúng là điên mới nghĩ đến mối quan hệ tình dục với cô một lần nữa.
Một lần nữa? Anh dừng lại. Lần đầu tiên kể từ cô đến đây, anh có thể suy nghĩ mà không bị suy yếu bởi ảnh hưởng của cơn bệnh hoặc những viên thuốc chết tiệt. Tại sao ngay từ đâu cô lại đến trang trại này?
Cô đã tự trả lời câu hỏi đó: cô muốn một thoả thuận ngừng bắn.
Tốt, anh đã tán thành thoả thuận ngừng bắn của cô. Vậy thì vì sao cô vẫn ở đây? Meredith đã không đến nhà để chơi với anh, đó là một sự chắc chắn chết tiệt - vậy thì tại sao cô đi vòng vòng, mang đến cho anh cà phê trên giường, mê hoặc anh một cách có hiệu quả và tước đi vũ khí của anh?
Câu trả lời đánh vào đầu anh như một xô nước đá, để cho anh điếng người với sự ngu ngốc của mình:' em muốn miếng đất Houston cho Bancroft, cô đã nói, nhưng chúng em không thể trả nổi cái giá ba mươi triệu'
Chúa ơi, cô giống như thuốc gây mê! Cô hoàn toàn cho thuốc mê vào tâm trí anh. Meredith muốn miếng đất Houston với cái giá ban đầu, và cô hiển nhiên sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có nó, bao gồm xoa dịu anh. Lời xin lỗi khiêm tốn của cô, sự ước ao của cô về thoả thuận ngừng bắn, thái độ như một người vợ của cô vào cuối tuần này - đó là tất cả những động tác giả để đánh lừa anh! Hoàn toàn ghê tởm với sự giả dối của cô và sự cả tin của anh, Matt đi đến bên cửa sổ và kéo màn cửa ra, nhìn thấy tuyết đã chất đống trên đường lái xe vào nhà, trong khi tâm trí của anh chỉ thấy hình ảnh cô đứng một cách nhu mì bên cạnh giường: 'em sẽ chấp nhận chuyện đó như sự hối lỗi...
Hối lỗi? anh nghĩ một cách giận dữ. Sự nhu mì? Meredith không có sự nhu mì trong cơ thể của cô; cô và cha cô áp chế bất cứ ai đi vào lối đi của họ, và họ đã làm điều đó như thể họ có quyền làm điều đó! Điều duy nhất đã thay đổi ở Meredith là cô đà học được tính kiên trì. Hiển nhiên, cô sẽ leo lên giường với anh nếu cô nghĩ nó sẽ giúp cô lấy lại miếng đất đó, anh nghĩ với nỗi khiếp sợ, không phải là ham muốn.
Xoay gót chân, Matt nhặt lên cặp táp của anh từ sàn nhà, mở nó ra, và rút mạnh cái điện thoại vô tuyến mà anh luôn luôn giữ nó bên mình. Khi Sue ÓDonnell trả lời cuộc gọi của anh ở trang trại kế bên, Matt sốt ruột trả lời những câu hỏi thăm của cô về gia đình anh, sau đó anh nói, " tôi bị kẹt ở đây không ra ngoài được. Cô có thể yêu cầu Dale tới dọn tuyết trên đường lái xe ngay không?"
"Tôi sẽ làm, " cô đồng ý ngay lập tức. "Anh ấy sẽ về đến nhà chiều nay, và tôi sẽ kêu anh ấy đến đó ngay. "
Tức giận với sự chậm trễ,nhưng không thể nghĩ ra được giải pháp thay thế, Matt gác máy và đi vào phòng tắm để tắm. Trước khi dục vọng của anh khiến cho anh làm một việc mà sẽ lấy nốt đi chút kiêu hãnh và lòng tự trọng còn sót lại, anh sẽ đuổi Meredith ra khỏi đây! Mọi thứ anh phải hoàn thành bây giờ là tìm cho ra chùm chìa khóa xe của cô. Anh mơ hồ nhớ lại là cô leo xuống xe vào cái đêm cô đến, rồi cúi xuống gần lốp trước của cái xe bên phía người lái xe. Anh sẽ tìm chìa khóa của cô ở gần đó. Viễn cảnh mò mẫm loanh quanh trong tuyết còn ít khó chịu hơn là ở cùng cô dưới mái nhà anh thêm một ngày nữa. Hay một đêm nữa. Nếu anh không thể tìm ra chúng, anh sẽ nối dây nóng để khởi động xe mà không cần đến cái chìa khóa chết tiệt đó. Cho tay vào trong bồn tắm, anh bật nước, tự hỏi liệu cô có hệ thống báo động điện tử trên xe sẽ vô hiệu hoá xe cô nếu anh thử làm chuyện đó. Nếu cô có, anh sẽ nghĩ đến thứ khác, nhưng bằng cách này hay cách khác, anh sẽ đuổi cô ra khỏi đây. Ngay khi đường lái xe được dọn sạch tuyết, anh sẽ cho cô năm phút để thu dọn đồ và đi ra khỏi nhà anh.
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường