Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1822 / 32
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37 - Chơi Trò Ly Gián
ào giờ ngọ hôm đó, Tôn Vân Đình sai Yến Thiên Y ra phố, đến hiện buôn gạo Thái Hòa thanh toán một phí khoản.Nhân dịp này, chàng đến hiệu buôn nhang đèn của Thanh Long Xã tại con đường Tẩu Mã, truyền lịnh cho vị chủ hiệu vốn là một đại đầu lãnh tên Hồng Phúc Thái, đêm nay canh ba, dẫn hết lực lượng tại Ma Thạch Ba, tấn công Thiên Nhân Đường, sau đó liền trong đêm, tấn công luôn Phác Hoa Bang.
Chàng đưa ra nguyên tắc hành động, là tốc chiến, tốc thắng, càng nhanh càng hay, nhất định phải thu thập hiệu quả tối đa.
Đương nhiên, mục tiêu chính phải là Đường Chủ Thiên Nhân Đường và Bang Chủ Phác Hoa Bang.
Bằng mọi giá, phải hạ cho kỳ được hai nhân vật này.
Tổng Đường của Thiên Nhân Đường đặt tại Lộc Bộ Tập, tổng đàn của Phác Hoa Bang đặt trên Thái Cương Lãnh, hai nơi cách nhau độ ba mươi dặm và hai nơi cùng cách huyện thành Thường Đức độ sáu mươi dặm. Nếu hành động nhanh, thì công tác sẽ được hoàn thành ngay trong đêm, luôn cho cả hai nơi, trước khi trời sáng.
Có nhiều hy vọng thành công đúng thời gian dự tính lắm, bởi tử sĩ gồm hai trăm người, lại do chính Trang Không Ly chỉ huy.
Dĩ nhiên, công tác đòi hỏi hy sinh, bởi hành động như vậy là mạo hiểm, không kể vất vả, lao nhọc.
Vì hành động có ảnh hưởng lớn lao đến đại cuộc, nên Yến Thiên Y yêu cầu mọi người nỗ lực để đạt thành quả mong muốn.
Sở dĩ Yến Thiên Y xúc tiến cuộc tấn công hai nơi này sớm hơn dự định là vì chàng muốn cắt đứt mọi ngoại viện của Đại Sum Phủ, đồng thời gây chấn động cho địch, cả trong lẫn ngoài đều không kịp trở tay.
Từ trong hiệu buôn nhang đèn bước ra, Yến Thiên Y mặc chiếc áo xanh dài, đầu đội mũ, có giải trắng lòng thòng sau lưng, chân mang giày, tay cầm quạt.
Chàng cải trang thành một thư sinh.
Chàng còn nốc mấy ngụm rượu, để khi nói chuyện, hơi rượu bốc ra.
Ra khỏi hiệu rồi, chàng bước thấp, bước cao, loạng choạng tiến về phía cửa Bắc huyện thành.
Nơi đó, có cơ sở của Lực Tự Giáo Trường.
Nơi cổng trường sở, có tấm biển lớn, biển khắc bốn chữ:
Lực Bạt Sơn Hà. Hai bên cửa, túc trục một số đại hán lực lưỡng, dàn thành hai hàng, mỗi hàng sáu người.
Yến Thiên Y vẫn chệnh choạng bước, làm như chẳng thấy hai hàng đại hán, từ bên ngoài đi thẳng vào cửa.
Hai tên giữ cửa trong số mười hai tay đại hán đó, lập tức bước ra, chận đường.
Một trong hai tên quát lớn:
– Ý, ý! Tiên sinh muốn gì chứ? Bọn này đứng đây lù lù trước mắt, tiên sinh không trông thấy à? Ít nhất cũng phải gọi, phải hỏi chớ. Chẳng lẽ bọn này đứng đây chỉ để làm cảnh, chứ không có một phận sự gì sao?
Nhìn qua tả, nhìn trở lại hữu, rồi nhìn đại hán trước mặt, quan sát một lúc, Yến Thiên Y cất giọng sặc mùi rượu, thốt:
– Cũng may mà các vị ngó mặt ngoài, lại lên tiếng lên tăm, chứ nếu không thì bổn nhân cứ tưởng các vị là những hình tượng được trưng bày trước cổng miếu đường, như những tượng lũ đầu trâu mặt ngựa đấy mà! Thì ra, các vị là những con người sống!
Đại hán vừa cất tiếng quát trước đó, liền quát tiếp:
– Tiên sanh này! Muốn chết hay sao chứ? Nốc rượu ở đâu đến say mất cả lý trí, rồi chân quàng chân xiêng, lết đến đây, cả tiếng mắng người ta là trâu là ngựa? Tiên sanh muốn giở thói ngông cuồng, thì đi nơi khác mà giở, đứng đó léo nhéo chỉ sợ mất mạng đấy.
Một đại hán khác cất tiếng:
– Có lẽ đâu tiểu tử này ngứa ngáy sao đó, nên tìm đến đây nhờ chúng ta nện cho một lúc.
Yến Thiên Y cười tít, ngẩng mặt lên, đầu nghiêng nghiêng, mắt lem nhem hi hí, nhìn đối tượng rồi gật gù thốt:
– Bây giờ, bổn nhân mới trông thấy rõ ràng! Thì ra, đây là trướng sở Lực Tự Giáo Trường mà! Nhưng bổn nhân xin hỏi, Lực Tự Giáo Trường là cái gì? Giáo là dạy, dạy người ta cắp gà, trộm chó phải không? Hay dạy người ta đón đường cướp giật? Hay đốt nhà, đoạt của? Các vị ở đây, chuyên dụ dẫn người lương thiện làm điều ác, các vị tụ tập với nhau để hùa bè, lập đảng húng hiếp thiên hạ? Đáng lẽ phải xưng là Thổ Phỉ Giáo Trường mới đúng hơn đấy. Dạy người dùng võ lực húng hiếp người, như vậy thì còn ra cái quái gì, hả?
Đại hán đối thoại đầu tiên trợn ngược đôi mắt, hét:
– Tên khốn nạn! Ngươi mở miệng thúi mắng ai thế? Ta sẽ đập chết ngươi, lột da, xé xác ngươi cho mà xem! Nói mà không làm, ta thề chẳng phải là lão Hồ!
Yến Thiên Y cười hì hì:
– Không là lão Hồ thì là lão Cẩu à?
Một đại hán mặt ốm, rít lên:
– Đúng là hắn tìm đến đây để sinh sự!
Mười hai đại hán cùng một lượt xông vào, bao vây Yến Thiên Y.
Đại hán to mắt hừ hừ luôn mấy tiếng, gằn giọng:
– Con mẹ nó, giáo trường đâu có phải là nơi bọn hạ đẳng cùng lưu muốn đến lúc nào thì đến, muốn mắng ai thì mắng? Dù cho hảo hán giang hồ, hào kiệt võ lâm nghe đến bốn tiếng Lực Tự Giáo Trường, cũng phải tỏ vẻ kính mộ, huống hồ một gã thư sinh chưa ráo máu đầu? Tiểu tử này muốn chết rõ ràng.
Hắn hô lên một tiếng.
Mười một đại hán kia cùng khoa tay, toan dậm chân.
Yến Thiên Y kêu lên:
– Cái gì kỳ vậy? Hả? Cái gì kỳ vậy chứ? Các ngươi đúng là cường đạo, là thổ phỉ mà! Giữa ban ngày ban mặt, vô cớ hành hung người ta à? Các ngươi có biết vương pháp là gì không? Ta đã biết trước mà, giáo trường các ngươi chỉ là một nơi chứa sài lang, hổ báo, chuyên sống trên xương máu dân lành mà! Từ tổng giáo đầu các ngươi, xuống đến tên hèn mọn nhất, trong giáo trường tất cả đều là một phồn bi bỉ, vô sỉ, một lũ súc sanh...
Đại hán to mắt đỏ mặt bừng bừng, quát to như sấm:
– Đánh! Đánh cho ta! Cứ đánh chết hắn cho ta!
Mười một đại hán kia cùng hét lên, cùng vung tay, ập vào.
Mười hai đại hán cùng đánh thốc vào trung tâm, cùng đá thốc vào.
Nhưng mục tiêu tại trung tâm biến mất.
Thành thử, tả tràn qua, hữu tràn lại, kẻ xông tới, hậu tiến lên, tay quơ, chân quét, tự đánh, tự đá nhau, rồi cùng kêu trời inh ỏi.
Chúng đánh, đá cực mạnh, tên nào trúng đòn là phải trúng nặng, sau đợt tấn công thứ nhất, có nửa số người ngã quỵ, cựa quậy mình mãi mà không tài nào đứng lên nỗi.
Trong khi đó, Yến Thiên Y lại chệnh choạng tiến về phía cửa.
Chàng vượt qua ngưỡng cổng, vào đến sân trong.
Các đại hán, tên nào còn chạy được, cứ chạy, tên nào không chạy được, cứ bò, cứ lết. Chạy, bò, lết theo chàng.
Đồng thời, chúng hô to:
– Các đệ huynh ơi! Nguy! Nguy rồi! Kẻ địch đã đến cửa! Hãy chuẩn bị gấp...
Từ hai dãy nhà bên sân, từ dãy nhà phía trước mặt, có tiếng gọi nhau vang dội, có tiếng chân chạy rầm rập, rồi bóng người lao nhao, sau cùng hơn mười người cầm vũ khí xông vào.
Nhưng, khi thấy Yến Thiên Y, chỉ đơn độc một mình, tất cả đều sững sốt.
Một người, thì làm gì dáng xung phá giáo trường, mà gọi là địch được chứ?
Tuy nhiên, chúng cũng ào tới, bao vây Yến Thiên Y.
Và, tên nào cũng có vẻ hờm hờm, tay lăm lăm vũ khí, sẵn sàng xuất chiêu.
Ba nhân vật xuất hiện tại cửa sảnh đường, cả ba có hình dáng quái dị, lối ăn mặc cũng rất quái dị.
Cả ba từ cửa sảnh, tiến ra sân.
Hai có thân vóc cao, một thì lùn, nhân vật lùn đi trước.
Họ vận y phục chẹt, màu tro, nơi ngực áo có thêu chữ Lực, hiển nhiên họ là những tay có hạng trong Lực Tự Giáo Trường.
Người lùn rất mập, đầu to, mặt có vằn vệnh, như quả dưa kéo chỉ xanh.
Bọn người đang bao vây Yến Thiên Y lập tức mở một lối trống, cho ba nhân vật đó tiến tới.
Người lùn mập nhìn Yến Thiên Y một lúc, đoạn cất giọng mũi, hỏi:
– Tiểu tử! Ngươi muốn gì?
Yến Thiên Y cười ha hả:
– Hỏi nghe hay chưa! Mà ngươi là cái quái gì chứ?
Hai người cao biến sắc mặt.
Người lùn khoát tay, ngăn chận, rồi nói với giọng trống mái:
– Ta à? Ta là đại giáo đầu trong Tự Lực Giáo Trường, tên Bao Chí Thành, ngoại hiệu Nô Phong Long, còn hai vị phía sau ta, cũng đều là đại giáo đầu, một là Đả Ngưu Quảy Thi Thọ Đường, một là Đại Kháo Trừu Cố Hưng. Tính hiếu kỳ của ngươi đã được thỏa mãn chưa?
Yến Thiên Y nheo nheo mắt:
– Thì ra các vị là Bao thủ giáo và hai đại giáo! Còn tại hạ là Chương Phàm, con trai của Chương Sâm. Tại hạ có ngoại hiệu Tinh Lăng Kiếm, gia phụ là Quang Luân, tay kiếm thứ ba trong nhóm Đại Địa Thập Kiếm. Thật tại hạ thất lễ với các vị quá.
Bao Chí Thành giật mình, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, bật cười lớn, sửa thái độ ôn hòa, thốt:
– Tại hạ cứ tưởng cường địch nào ở đâu đến giở thói ngông cuồng, không ngờ cùng là người nhà cả! Cũng may mà tại hạ ra đây sớm, chứ nếu không thì có chuyện không đẹp xảy ra rồi! Mình xí xóa hết, Chương thiếu hiệp nhé!
Đảo mắt nhìn quanh bọn đại hán, như để cảnh cáo chúng, đoạn tiếp:
– Lịnh tôn mạnh giỏi chứ, thiếu hiệp? Hôm đại hội tại Đại Sum Phủ, tại hạ được hân hạnh tiếp xúc với lịnh tôn. Lão nhân gia còn quắc thước vô cùng...
Yến Thiên Y vừa đổi lối xưng hô, lại đổi một lượt nữa, chàng lạnh lùng thốt:
– Này, họ Bao! Đừng có vuốt đuôi ngựa, trơ trẻn lắm! Hôm nay, thiếu gia nhất định phải đòi ngươi cho kỳ được một công đạo.
Bao Chí Thành sững sờ.
Cố dằn cơn giận, y thốt:
– Chương thiếu huynh nói cái chi, tại hạ không hiểu gì hết? Có lẽ Chương thiếu huynh gặp lúc vui tính, thành quá chén, nên nghĩ lầm sao đó chăng? Không sao, thiếu huynh hãy vào sảnh đường, dùng chung trà nóng, giải cơn men, nếu cái bọn đồ đệ của tại hạ có xúc phạm đến thiếu huynh, thì tại hạ xin chịu lỗi, và hứa sẽ giáo huấn chúng thật kỹ, để từ nay chúng không còn dám lố lăng nữa.
Bao Chí Thành xử sự như vậy là rất mực ôn hòa, chịu nhún nhường giữ tròn niềm thuận thảo, duy trì tình giao hữu với nhau.
Còn gì hợp tình, hợp lý hơn?
Nhưng Yến Thiên Y là một Chương Phàm giả hiệu, đến đây với mục đích đặc biệt, bằng một nguyên nhân giả tạo, thì khi nào chàng dừng lại ở mấy tiếng cầu tình đó?
Chàng trợn mắt lên, hét:
– Ngươi cho rằng thiếu gia say sưa, nói càn, nói bướng phải không? Này, thiếu gia cho ngươi biết, dù ngươi có bò la bò lết dưới chân thiếu gia, vập đầu van xin, thiếu gia cũng chẳng dung tha đâu! Lực Tự Giáo Trường là nơi dung chứa toàn lũ súc sanh mà!
Hôm nay thiếu gia quyết đánh chết lũ súc sanh này mới hả cho!
Bao Chí Thành nghe máu sôi trào trong huyết quản, cao giọng phản đối:
– Sở dĩ tại hạ nhún nhường là vì tại hạ nể mặt lệnh tôn và Đại Sum Phủ đấy, tại hạ không muốn gây tổn thương niềm hòa khí giữa bằng hữu với nhau, chứ chẳng phải tại hạ ngán gì ai đâu. Tại sao thiếu gia vô cớ mắng người? Chẳng lẽ vì gia đình thiếu giáo dục mà thiếu gia quen thói ngông cuồng?
Yến Thiên Y nhảy dựng lên, cả tiếng mắng lại:
– Câm họng! Con mẹ nó, câm cái họng thúi của ngươi lại! Ngươi là cái quái gì chứ? Cả lũ các ngươi là những cái quái gì chứ? Thiếu gia ngông cuồng? Thiếu gia kém giáo dục? Khi nào thiếu gia nhìn nhận lũ cẩu trệ các ngươi là bằng hữu? Có gan cứ bước tới đây, so chiêu với thiếu gia đi! Hôm nay thiếu gia quyết đạp nát giáo trường của các ngươi, thiếu gia phá vỡ cái ổ đầu trộm đuôi cướp của các ngươi, trừ hại cho dân lành! Bọn các ngươi ngoài mặt thì giả nhân giả nghĩa, bên trong thì nuôi dưỡng cái tâm sài lang hổ báo, sớm hòa tối phản, cho nên nghĩa phụ và gia gia ta không yên tâm, sai ta ngấm ngầm điều tra! Hừ! Cũng may mà ta phát giác ra sớm hành vi đê tiện của các ngươi, chứ nếu không thì đại sự của bọn ta phải hỏng, bởi nhầm lẫn dung túng các ngươi trong hàng ngũ liên minh! Hừ, cái ngữ này thì sớm muộn gì cũng phản phúc, cũng dám bán bằng hữu như thường!
Yến Thiên Y cố ý mắng già.
Bọn Lực Tự Giáo Trường run người lên, mắt người nào cũng đổ lửa.
Yến Thiên Y càng hăng say mắng.
Cuối cùng, Bao Chí Thành hết phương dằn lòng, hét:
– Bắt hắn cho ta!
Lệnh ban ra rồi, Thi Thọ Đường hành động trước hơn ai hết.
Y vung chiếc thiết quảy to lớn, đập xuống đầu Yến Thiên Y.
Đại Kháo Trừu Cổ Hưng cũng không chịu kém, từ một bên vọt vào, đánh luôn hai cánh chỏ.
Yến Thiên Y tràn mình né tránh.
Cùng lúc đó ba thanh đao bay qua.
Cuộc hỗn chiến khai diễn, ác liệt ngay từ phúc giây đầu.
Đến lượt Bao Chí Thành cũng vào cuộc luôn, y sử dụng thanh Long Thiệt Kiếm, kiếm pháp của y thật quả cao cường, với một chiêu, y biến thành mười hai thức, mỗi thức nhắm vào một yếu huyệt của Yến Thiên Y.
Yến Thiên Y tung hoành bay, nhảy giữa rừng đao kiếm quảy, như dượt võ giữa chốn không người.
Cuộc đấu kéo dài một lúc, bỗng Bao Chí Thành kêu oại lên một tiếng, rồi nhảy ra ngoài vòng chiến.
Máu tươi chảy nơi đùi hữu của y.
Bọn Lực Tự Giáo Trường kinh hãi, cùng tản dần ra xa, đứng đó mà la, mà hét, không dám ồ ạt tấn công như trước.
Vừa lúc đó, một lão nhân có thân vóc khôi vĩ xuất hiện, kèm theo ba vị mà Yến Thiên Y đoán chừng là bọn đại giáo đầu.
Lão nhân có bộ râu cực dài, râu và tóc đều bạc trắng.
Yến Thiên Y cười thầm, cố ý không màng đến lão, hờm hờm thanh kiếm như sắp sửa thừa cơ sấn đánh bọn đệ tử giáo trường.
Lão nhân hét:
– Chương Phàm! Ngươi định gây tại họa tày trời, để gia gia ngươi gánh lấy hậu quả phải không?
Yến Thiên Y hừ một tiếng lớn, hỏi:
– Ngươi là ai? Có tư cách gì trách cứ thiếu gia? Ta không ngại ai hết, dù ngươi tuổi cao tác lớn!
Lão nhân cao giọng nói:
– Ta là Tiêu Tiến, ngoại hiệu Bạch Nhiêm Khách, Tổng giáo đầu Lực Tự Giáo Trường. Chương Phàm! Ta chỉ sợ ngươi sinh cường rồi để khổ cho gia gia ngươi gánh chịu đấy thôi.
Yến Thiên Y vờ kính nhường một chút, dịu giọng đáp:
– Thì ra Tổng giáo đầu Tiêu lão tiền bối! Nghĩa phụ và gia gia vãn bốn sai vãn bối đến đây, xem tiềm lực nhân thủ của quý giáo trường như thế nào, để phân phối công tác trong chiến dịch tương lai, ngờ đâu quý đệ tử quá hung hăng, khinh người cực độ, vãn bối vừa đến cửa...
Tiêu Tiến trầm giọng chận lời:
– Ta đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện, ngươi khỏi phải nói nữa. Hãy về đi, ta không muốn làm khó chi ngươi, Chương Phàm! Về tỏ lại với lệnh tôn và phủ Tòng, rằng Lực Tự Giáo Trường hèn mọn, người ít, sức kém, không đức, không tài, giáo trường chỉ quy tụ toàn là đầu trộm đuôi cướp, ăn hại, sáng đổ bác, chiều rượu chè, say sưa be bét, chẳng làm nên trò trống gì. Bổn giáo trường tự lượng sức mình, xin rút lui ra khỏi liên minh, từ nay đơn thân độc lực mà ứng phó với mọi khó khăn trên đường doanh nghiệp, có lợi thì nhờ, có hại thì tự mình chịu, chẳng dám kêu gọi đến ai. Bổn giáo trường cam chịu, chẳng dám kêu gọi đến ai. Bổn giáo trường cam tâm tự lập hơn là bám theo đuôi ngựa của Đại Sum Phủ, gây phiền phức cho phủ Tòng. Việc ngươi làm hôm nay, ta nghĩ tình giao hảo của ngày trước mà bỏ qua cho, từ nay, mọi liên hệ giữa Lực Tự Giáo Trường và Đại Sum Phủ cầm như dứt khoát.
Yến Thiên Y vờ kinh ngạc, gấp giọng phân trần:
– Tiêu... Tiêu lão bá... Lão bá nói thế...
Tiêu Tiến khoát tay, cười lạnh, tiếp:
– Mọi việc đến đây xem như chấm dứt, ngươi cứ về, đừng nói gì hơn. Giáo trường của ta bất quá chỉ là một ngôi miếu nhỏ, không dám phụng nghinh một vị thần trọng đại tôn thờ! Xin tôn thần hãy trở về núi cho bổn giáo trường được yên ổn!
Đoạn, lão quát:
– Mở lối, nhường đường, tiễn khách ra về!
Không đợi nghe Yến Thiên Y nói gì, Tiêu Tiến quay mình, trở vào đại sảnh.
Mọi người ôm hận, song không ai dám trái lịnh Tổng giáo đầu, cùng tản ra hai bên, nhường lối cho Yến Thiên Y.
Yến Thiên Y cúi đầu, sụ mặt, thất thểu bước ra...
o O o Có thể nói, cái kế ly gián nầy, Yến Thiên Y thực hiện khá chu đáo, và thu thập kết quả hoàn hảo.
Chàng đã dò xét, biết rõ giữa Lực Tự Giáo Trường và cha con họ Chương, chẳng có tình cảm chi nồng nhiệt lắm. Trừ Tiêu Tiến ra, có lẽ trong giáo trường chưa một ai biết mặt Chương Sâm, nói chi là Chương Phàm?
Không ai biết mặt Chương Phàm, thì chàng giả mạo Chương Phàm là điều rất dễ.
Và, không ai nghi ngờ có sự giả mạo đó được.
Chương Phàm, nghiệp dĩ đã thất tung, mà sự thất tung của hắn chưa được chánh thức công bố, thì Lạc Mộ Hàn và Chương Sâm làm sao phân biệt, khi chứng nhân vắng mặt, khi sự tình chưa công khai hóa?
Ít nhất, cũng trong thời gian ngắn, mối hiềm khích giữa song phương có hiệu lực thuận lợi cho Yến Thiên Y nhiều.
Sau thời gian đó, giả như sự thật phô bày, thì việc đã rồi, chàng còn lo ngại gì nữa?
Thế là chàng đã tạm thời loại bớt một trợ lực của Đại Sum Phủ.
Hôm đó, trước bữa ăn tối, người nào đó trong Đại Sum Phủ bắt được tin Chương Phàm đại náo Lực Tự Giáo Trường.
Người ta lại một phen nhốn nháo. Nhân tâm dao động rõ ràng.
Lạc Mộ Hàn bèn phái Chương Sâm và Bồ Hòa Kính đến tận trường sở Lực Tự Giáo Trường để hỏi qua sự tình.
Nhưng, đâu phải một sớm một chiều mà người ta phôi pha được một sĩ nhục nặng nề như vậy?
Người ta không vịn vào đó mà sanh thù, là quý lắm rồi, bảo người ta bỏ luôn hiềm khích, thì chẳng hóa ra, muốn mắng ai cứ mắng, mắng bằng thích rồi tự tiện bảo phôi pha?
Yến Thiên Y bình thản làm công việc vặt tại phòng quản sự.
Bỗng, Tùng Triệu hớt hơ hớt hãi chạy đến, mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, ướt cả đầu, cả mặt, chảy xuống ròng ròng, đẫm luôn cả ngực áo.
Y quăng ánh mắt sang Yến Thiên Y, đoạn gọi Tôn Vân Đình:
– Tổng quản ơi! Gọi y sư gấp!
Tôn Vân Đình đang ngồi trên ghế, vụt đứng lên, hỏi gấp:
– Việc gì thế, Tùng lão đệ?
Tùng Triệu vừa đẩy Tôn Vân Đình ra cửa vừa đáp:
– Có hai huynh đệ đang ở tại hoa sảnh, họ vừa từ miền Bắc chạy vắt chân lên cổ về đây, họ sắp chết đến nơi, phải gọi y sư chữa trị gấp cho họ...
Tôn Vân Đình cau mày:
– Mà việc gì chứ? Lão đệ chẳng cho biết gì hết...
Tùng Triệu giục:
– Tổng quản ra đó thì hiểu. Hai huynh đệ đó, do bổn phủ sai phái nom theo Kim Xuyên Tam Quỷ và Ôn Sát Liêu Hóa Trúc, để giám thị tình hình và thông tinh về phủ.
Tôn Vân Đình lắc đầu, bước ra cửa.
Tùng Triệu bước theo ra ngoài, nhìn trước nhìn sau chẳng thấy ai, bèn trở vào báo cáo với Yến Thiên Y:
– Theo tin tức vừa chuyển đến, thì Ôn Sát Liêu Hóa Trúc vừa đến Ngưu Minh Thạch và Kim Xuyên Tam Quỷ vừa đến Tổng Đàn Hồng Trù Bang, liền gặp ngay người của Thanh Long Xã đón chận. Ôn Sát và Tam Quỷ đều bị giết chết hết. Đại Chấp Pháp Âm Phụ Cửu hạ sát Kim Xuyên Tam Quỷ, còn Ôn Sát thì bị Ưng Thanh Qua nhị lãnh chúa trừ diệt. Bên Thanh Long Xã chỉ có hai toán người, mỗi toán gồm hai người nhưng chỉ có một người xuất thủ thôi.
Yến Thiên Y bình tĩnh gật đầu:
– Thế càng hay.
Rồi chàng chỉnh Tùng Triệu:
– Đến bây giờ mà Tùng lão đệ cũng chưa luyện được một định thuật khả quan, động một chút là mỗi kích thích, kinh hoàng mất cả thường thái! Có hại lắm đấy nhé!
Phải biết, hiện tại người trong Đại Sum Phủ đang bị nghi ngờ, từ trên xuống dưới, lão đệ cứ quýnh quáng lên như vậy mãi, có ngày họ truy ra được thì mất mạng chứ chẳng chơi!
Tùng Triệu kêu nhỏ:
– Sự tình rùng rợn quá đi, đại hiệp! Tiểu nhân dù cố trấn định tâm thần, cũng không giữ được bình tĩnh.
Yến Thiên Y tiếp:
– Việc bọn Ôn Sát và Tam Quỷ bị giết, vốn trong chỗ dự liệu của tại hạ, ngoài ra tại hạ cũng hiểu luôn, người nào trong Thanh Long Xã phụ trách trừ diệt tên nào. Còn hai cao thủ đi theo Âm Phụ Cửu và Ưng Thanh Qua, chính là hai tên Vệ Sơn Long chứ chẳng phải ai khác.
Dừng lại một chút, chàng trầm giọng tiếp:
– Điều đáng trách Tùng lão đệ, là Lạc Mộ Hàn có sai phái hai thuộc hạ đi theo bọn Ôn Sát và Tam Quỷ, thế mà lão đệ chẳng biết chi hết, do đó tại hạ nhận thấy cái lối dọ thám tình hình mà lão đệ áp dụng, còm kém cõi lắm.
Tùng Triệu biết lỗi, cúi đầu không đáp.
Yến Thiên Y cảnh cáo:
– Lạc Mộ Hàn là con người thâm trầm, lão ấy không hề làm việc gì mà không rào trước đón sau, có thể bảo là lão dám hiểu kết quả sự việc trước khi sự việc tiến hành.
Cho nên, đáng lẽ ra, cái tin bọn Ôn Sát và Tam Quỷ bị hạ đây, tại hạ phải hay trước lão, song nhờ lão hành sự chu đáo, thành ra lão hay trước tại hạ.
Tùng Triệu thở dài.
Một lúc lâu, hắn hỏi:
– Còn việc đại náo Lực Tự Giáo Trường, có phải...
Yến Thiên Y mỉm cười:
– Giả như chính tại hạ gây nên, thì sao?
Tùng Triệu lắc đầu:
– Không tưởng tượng nổi, đại hiệp!
Yến Thiên Y tiếp:
– Chưa hết đâu, lão đệ. Còn nữa, còn dài dài, lão đệ cứ chờ xem.
Tùng Triệu trố mắt:
– Còn gì nữa? Bao nhiêu đó chưa đủ sao, đại hiệp?
Yến Thiên Y cười nhẹ:
– Biết thế nào là đủ, thế nào là thiếu? Tại hạ phải tiếp tục hành động, đến khi nào thời cơ thuận tiện chấm dứt, đến khi nào Lạc Mộ Hàn hối tâm, chịu giảng hòa, bỏ chiến. Tại hạ còn nhiều kế hoạch, kế hoạch áp dụng bên trong Đại Sum Phủ, kế hoạch thi hành bên ngoài, mọi kế hoạch sẽ được thực hiện, giả như Lạc Mộ Hàn cương quyết chủ chiến thì tại hạ chẳng còn cách gì khác hơn là dàn trận để cùng lão ta định quyết cuộc thư hùng. Lúc đó, máu chảy nhiều, thây ngã lắm thì cũng là do cái tâm hiếu động, tánh ngoan cố của lão ta.
Tùng Triệu thốt:
– Lần này, chắc là Hồng Trù Bang sẽ noi gương Hắc Hạp Phái, sinh lòng do dự, rồi từ từ rút lui, từ khước hợp tác.
Yến Thiên Y gật đầu:
– Tại hạ hy vọng như vậy, lâm vào cảnh thân cô, thế cô, Lạc Mộ Hàn sẽ phải suy nghĩ nhiều. Lão ta là con người thức thời vụ, lẽ nào chẳng biết cái cơ tiến thoái?
Thanh Long Giáo Chủ Thanh Long Giáo Chủ - Liẽu Tàn Dương