Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 36 - Trở Về
M
ới tinh mơ sáng hôm sau, trong lúc Chủ Soái Rồng còn mệt lử, ngủ lơ mơ bên bánh lái, Thuyền Rồng đã lướt quành qua vách đá Quạ Đen và vượt qua khúc ngoặt gắt bên trái, nơi phân cách hào nước với dòng sông. Rồng hùng dũng tiến dọc theo hào nước, chẳng ai thấy, ngoài mấy con mòng biển thờ ơ và Una Brakket.
Mụ quản gia, dạo gần đây không sao ngủ cho ra hồn, vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ khủng khiếp, mà như thường lệ, là có liên quan gì đó tới bà Marcia Overstrand – mặc dù mụ không thể nhớ được hoàn toàn giấc mơ đó ra sao. Mụ đang ngồi bên cửa sổ, cảm thấy nhẹ nhõm là mình đã thức dậy, nhưng khi Una trông thấy Thuyền Rồng lướt qua, tinh thần mụ liền chỉm nghỉm. Chắc chắn là mình vẫn còn đang mơ, mụ nghĩ. Mụ dòm kỹ coi có bà Marcia ở trên thuyền hay không, và y như rằng, có cái thằng Học Trò trông muốn lộn ruột của bà ta, vì vậy nên thể nào bà Marcia phải cũng thập thò ở đâu đây thôi.
Mụ quản gia thở dài và ước gì giấc mơ của mình kết thúc, tốt hơn là nó hãy biến đi mãi mãi cùng với bà Marcia Overstrand. Mụ ngồi đó nhìn Thuyền Rồng lướt qua khúc quanh dẫn đến xưởng đóng thuyền và đợi bà Marcia xuất hiện.
Xưởng đóng thuyền vắng như sa mạc khi Thuyền Rồng tới gần cầu phao. Nic** phóng khỏi mũi thuyền bằng một dây thừng to màu xanh da trời trong tay, định buộc rồng chặt vào một cột trụ lớn khi dừng lại. Nhưng Thuyền Rồng hình như có ý định khác.
“Osooaa!” Nic** hét váng lên, vội chạy cho kịp với tốc độ tiến tới của con thuyền dọc theo cầu phao. “Dừng thuyền lại, Sep. Rồng chạy vượt quá lên kìa!”
Giờ Septimus đã tỉnh ngủ hẳn. “Rồng không chịu dừng lại Nik ơi! Jen, bảo rồng dừng lại.”
Một cột nước văng tóe lên khi Nic** đành phải buông sợi dây thừng ra để khỏi bị lôi xuống nước. Septimus bắt đầu hoảng sợ. Người ta thường dừng thuyền lại bằng cách nào nhỉ, nhất là khi con thuyền có đầu óc suy nghĩ riêng?
Jenna gọ trở lại Septimus, “Rồng bảo rồng chưa tới đó, Sep.”
“Đó là đâu?” Septimus hét toáng lên khi Thuyền Rồng lững lững trôi tiếp về phía một rãnh hào nhỏ vắng ngắt ở cuối xưởng đóng thuyền, một ngõ cụt và cư dân Lâu Đài vẫn gọi là Kênh Đào.
“Là nơi rồng sẽ được an toàn!” Jenna đáp. “Bám chặt vào, Sep. Rồng sắp vào đó!” Thuyền Rồng đánh một đường vòng cung rông trong hào nước và rồi quẹo gắt để lao thẳng vào kênh đào. Nic** đuổi kịp và chạy cặp theo bên hông thuyền. Giờ đây trước mặt Thuyền Rồng là kênh đào, như một cái ngõ cụt – với bức tường Lâu Đài sừng sững – và Nic** biết Thuyền Rồng đang đi quá nhanh, sẽ khó mà dừng lại được. Chúng sẽ đâm vào bức tường mất.
Bất lực, câu la rối rít, “Dừng lại! Dừng thuyền lại, Sep!” Nhưng Septimus không làm gì được – Thuyền Rồng đang phớt lờ Chủ Soái. Ở đằng mũi thuyền, Jenna thấy bức tường lù lù nhô lên chắn ngang trước mặt, cô bé vội nằm thụp xuống sàn thuyền và đợi một cú va đập không tránh khỏi.
“Úúú… hú!” Jenna nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Nic** và cảm thấy bầu không khí bất ngờ lạnh toát và tối sầm lại. Mùi ẩm ướt dưới lòng đất xộc vào mũi cô bé, và khi đã dám ngóc đầu lên nhìn, cô thấy Thuyền Rồng đã dừng lại… ngay bên trong bức tường Lâu Đài, giữa một hang động lớn có mái vòm màu xanh da trời.
Jenna đứng dậy khỏi sàn thuyền và nói lào khào hụt cả hơi. “Giờ anh mở mắt ra được rồi đó, Sep. Thuyền Rồng đã về nhà.”
Ở đầu kia xưởng đóng thuyền, một ngọn nến bùng sáng lên trong cửa sổ của túp lều nhỏ xiêu vẹo, Jannit Maarteen bất thình lình choàng tỉnh giấc. Một tích tắc sau cánh cửa lều của Jannit bật mở, và ánh sáng lập lòe biến mất khi ngọn nến rớt khỏi tay bà.
“Nhân danh Thần Biển, cái đó là cái… cái gì vậy?” Jannit sửng sốt. Bà lập tức lao bắn qua sân như một con cáo đuổi theo con thỏ, nhảy phóng qua những chiếc thuyền cùng những thứ lộn xộn ngổn ngang trong xưởng thuyền, và vài giây sau đã đứng bên cạnh Nic**. Không thốt lên lời, Jannit ngạc nhiên thăm thú cái xưởng đóng thuyền thân thương của mình hiện ra dưới một tầm vóc mới, lạ thường. So với thị hiếu thô sơ của Jannit, thì cái xưởng bây giờ trông có phần hơi phô trương quá mức. Bản thân bà chắc chắn đã không bao giờ mơ đến chuyện phủ hết cả một nhà thuyền khổng lồ tuyền một màu xanh da trời như thế, và đương nhiên bà cũng chẳng bao giờ lại mất công đi vẽ tất cả những bức tranh nhỏ tức cười kia lên khắp xưởng như thế kia; lại còn những hình khảm dát vàng quanh cửa thì… ừm, cái đó đơn giản là ngớ ngẩn.
Nhưng Jannit có thể thấy ngay rằng đó là một không gian nguy nga đến sửng sốt – và bên trong đó nằm lọt một con thuyền không sao tin nổi. Jannit, người vốn không bao giờ để cảm xúc chế ngự, nay thấy mình bị choáng ngợp và đến mức phải thình lình ngồi bệt xuống một chiếc thuyền nhỏ lật úp.
“Nic**,” Jannit nói yếu ớt. “Cái… cái này là do cậu hả? Cậu tìm thấy cái này à?”
“Không, đó là… là Thuyền Rồng tìm ra đấy chứ. Rồng biết…” Nic** không tìm được lời để nói. Cậu không sao gạt được hình ảnh dó ra khỏi tâm trí mình: hình ảnh Thuyền Rồng, đầu ngẩng cao, lao sầm sập… quá nhanh… dọc theo kênh đào. Và sau đó, khi Nic** đang kinh hoàng nhìn trân trối vào bức tường dày của Lâu Đài hiện ra lù lù trước mặt, cậu đã thấy một tia chớp sáng chói, lóe lên từ một cái đĩa vàng tít trên cao, gắn hẳn vào một bức tường mà trước đây cậu chưa bao giờ để ý thấy. Rồng đã thở ra từ mũi một luồng lửa, và khi ngọn lửa chạm vào chiếc đĩa vàng thì bống vách tường đá trông tưởng như rắn chắc liền tan chảy, và cái hang xanh da trời lộng lẫy lộ ra. Nic** đã thấy Thuyền Rồng lẳng lặng lướt vào bên trọng và dừng lại êm ru. Cậu chưa từng thấy cảnh tượng nào diệu kỳ đến như thế. Cậu chỉ ước sao bà Jannit cũng được thấy như cậu.
Septimus và Jenna leo ra khỏi Thuyền Rồng và bước thận trọng dọc theo lối đi bộ bằng cẩm thạch dọc hai bên nhà thuyền. Chúng đến nhập bọn với Nic** và Jannit đang đứng bên ngoài hang, và im lặng, cả bốn người nhìn Thuyền Rồng, giống như một con thiên nga nằm trên ổ của mình, tự neo đậu vào chỗ an toàn của nhà để Thuyền Rồng.
“Các cháu biết không,” sau một hổi, Jannit nói, “Có lần, hồi còn là một cô bé, tôi đã đọc được về một viêc giống y như việc này. Tôi vốn tinh nghịch như con trai và di tôi đã tặng tôi một quyển sách tuyệt vời. Ừm, tựa đề của nó là gì nhỉ? Ồ, đúng rồi, tôi nhớ rồi: Một Trăm Truyền Thuyết Lạ Kỳ và Bí Ẩn Dành Cho Những Cậu Bé Buồn Chán. Nó khiến tôi say mê mẩn tàu thuyền, thế đấy. Nhưng dĩ nhiên, không thể là chiếc thuyền mà tôi được đọc…”
“À,” Septimus nói nhanh, “đó chỉ là một câu chuyện.”
Jannit liếc qua nó một cái, chợt nhớ ra nó là Học Trò của bà Marcia, bà nói nhanh, “Ừ, dĩ nhiên rồi.”
Jenna và Septimus để Nic** và Jannit ngồi lại với Thuyền Rồng còn hai đứa lên đường về lại tháp Pháp Sư. Septimus đã kiểm tra bên trong túi bảo vệ rồng và mừng rỡ khi thấy Khạc Lửa vẫn đang ngủ say sưa, và thế là, cẩn thận mang theo con rồng con đang ngủ, chúng mệt mỏi đi qua những con đường vắng lặng. Trăng non đã lặn và trời tối đen, nhưng Jenna và Septimus cảm thấy an toàn vào ban đêm trên những con đường của Lâu Đài, không như ở những lối ngõ của bến cảng – chúng biết rành từng khúc quanh, ngã rẽ, biết rõ từng con hẻm cần tránh và từng ngõ tắt có thể đi được. Khi chúng tới gần đường Pháp Sư, ánh sáng rực rỡ từ những ngọn đuốc chiếu bừng cả màn đêm, và hai đứa vội lủi vào một con đường mòn hẹp. Và ngay sau đó, Septimus đẩy một cánh cửa hông bằng gỗ cũ kỹ mở vào sân tháp.
Cả hai quyết định là Jenna sẽ nghỉ qua đêm ở tháp Pháp Sư và trở về Cung Điện vào buổi sáng. Jenna theo Septimus lên những bậc thang cẩm thạch dốc; Septimus thì thầm mật khẩu và cánh cửa đôi nặng nề bằng bạc lẳng lặng mở bung ra.
Không một tiếng động, hai đứa băng qua đại sảnh. Jenna liếc xuống và đọc được những lời CHÀO MỪNG CÔNG CHÚA VÀ HỌC TRÒ TRỞ VỀ AN TOÀN, CHÀO MỪNG KHẠC LỬA lập lòe giăng ngang sàn đại sảnh trong những sắc màu dìu dịu của màn đêm. Bên trong tòa tháp luôn mang lại cảm giác kỳ lại cho Jenna – mùi Pháp Thuật đậm đặc trong không khí khiến cô bé hơi chóng mặt, và mặc dù biết mình được vây quanh bởi những âm thanh Pháp Thuật, nhưng cô không thể nghe thấy chúng một cách đích xác – như thể chúng ở ngoài tầm với. Jenna rón rén băng ngang sàn, mà có cảm tưởng như đi qua nền cát, bám theo Septimus lên cầu thang xoắn ốc bạc. Khi cầu thang bắt đầu nâng lên, cả cô bé lẫn Septimus đều ngồi bệt xuống rã rời, bắt đầu cuộc hành trình dài lên đỉnh tháp.
Cầu thang xoắn ốc đang ở chế độ ban đêm, có nghĩa là nó đi một cách chậm rãi và yên lặng. Jenna gà gật dựa đầu vào vai Septimus và đếm những tầng lầu trong khi chúng đi lên. Một màn sương mờ xanh xám pha đỏ tía thắp sáng mỗi lầu và tiếng ngáy nhè nhè vọng ra từ một hoặc hai phòng của những pháp sư lớn tuổi hơn. Đến tầng thứ hai mươi, Jenna và Septimus đứng lên, chuẩn bị bước ra. Bất ngờ Jenna chụp lấy cánh tay Septimus.
“Nhìn kìa…” cô bé thì thầm.
“Hắn đang làm gì ở đây?” Septimus xì xào. Im lặng, nó và Jenna bước lên chiếu nghỉ và rón rén đi về phía cánh cửa khổng lồ màu đỏ tía của bà Marcia. Một tấm thân gày đét mặc áo thụng nâu viền kim tuyến xanh của phó pháp sư, đầu đội một mũ sọc ô vuông kiểu dáng kỳ cục với những miếng che taicột xuống tận dưới cằm, đang gục đầu ngồi ngủ trên một cái ghế gỗ nhỏ kê ngoài cửa.
“Hắn là ai vậy?” Jenna thì thào.
“Catchopole,” Septimus rít khẽ.
Tấm thân đó bất ngờ thức dậy. “Hả? Hả?” hắn lầu bầu, quýnh quáng nhìn quanh, bối rối. Chợt thấy Septimus, “Mày muốn gì 412?” hắn rống lên. Septimus giật thót. Nó không sao tránh được, mất một giây khiếp vía, tưởng đâu mình trở lại Thiếu sinh quân và bị tên Catchpole ghê tởm quát tháo.
Bất thần Catchpole nhớ ra mình đang ở đâu, và hoảng hốt, hắn nhớ ra, Septimus bây giờ là ai. “À… ơ, xin lỗi, cậu Học Trò. Tôi không suy nghĩ. Thật sự xin lỗi. Không có ý xúc phạm.”
Septimus trông vẫn còn bị sốc, vì thế Jenna nói một cách lịch sự, “Chúng tôi ở đây đêm nay, ông làm ơn cho chúng tôi vào được không?” Catchpole dòm lom lom vào bóng tối. Thị lực của hắn không được tốt (một trong nhiều lý do khiến hắn không được giỏi giang khi còn là phó Thợ Săn) và hắn vẫn chưa nhận ra ai đang đi cùng với Septimus. Khi đã thấy cô là ai hắn liền đứng bật lên, xô cái ghế đổ kềnh xuống đất.
“Ối Trời ơi. Thật… thật xin lỗi, Công Chúa, toioi không thấy Người.”
“Đừng lo, Catchpole,” Jenna nói mà mỉm cười, vui thích trước tác động do mình gây ra. “ Cho chúng tôi qua chứ?”
“Không. Xin lỗi. Theo lệnh không được để ai đi qua cửa. Những biện pháp an ninh. Xin lỗi. Thật vô cùng, vô cùng xin lỗi về điều đó,” Catchpole nói một cách áy náy.
“Tại sao?” Jenna hỏi.
“Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, thưa Công Chúa.” Catchpole trông có vẻ khổ sở.
Septimus thấy đã đủ rồi. “Hừ, biến đi, Catchpole,” nó nói. “Chúng tôi sẽ vào cho dù ông có thích hay không?” Nó bước tới và cánh cửa gỗ đỏ tía nặng nề nhận ra Học Trò, mở toang ra, để Jenna nối Septimus bước vào phòng bà Marcia, bỏ mặc Catchpole vặn vẹo hai bàn tay một cách tuyệt vọng.
Bên trong tối như hũ nút. “Tại sao Catchpole lại không để chúng ta vào?” Jenna thì thầm. “Anh không nghĩ có gì khủng khiếp xảy ra chứ?” Septimus đứng yên lặng một lúc trong khi ánh sáng rực rỡ từ Nhẫn Rồng dần dần bừng lên. Nó đang chăm chú lắng nghe.
“Không,” nó đáp. “Anh không cảm thấy có Hắc ám nào ở đây. Ừm, không có gì hơn ngoài cái Vong như thường lệ. Và anh có thể nghe… đúng rồi, anh chắc rằng mình đang nghe được tiếng bà Marcia thở. Nghe đi.”
“Em chẳng nghe được gì hết, Sep à,” Jenna thì thầm.
“Không à? Ờ, phải rồi, anh nghĩ là không. Anh đang học phép Nghe Người Thở Từ Xa. Nhờ cách ấy mà bà tìm thấy em, em biết đấy. Mà cũng nhờ cách ấy mà bà Marcia tìm thấy anh dưới tuyết. Anh chưa rành phép đó lắm, nhưng cũng có thế dễ dàng nghe thấy bà Marcia.”
“Ồ. Nhưng làm thế nào… làm thế nào anh biết đó không phải là hơi thở của Vong?
”Dễ ợt. Đơn giản là Vong không thở. Nó không còn sống. Và chắc chắn nó không phải là người.”
Nghe vậy chẳng khiến Jenna cảm thấy khá hơn tí nào. “Ở đây tối quá, Sep,” cô bé ca cẩm.
Septimus chạm vào một cây nến bên cạnh cái lò sưởi vĩ đại bằng đá. Cây nến liền bừng sáng lên, quắng những cái bóng nhảy nhót lên bức tường và chiếu rõ Két Nhốt Vong, núp trong góc giống như một con nhện khổng lồ đang rình mồi. Jenna rùng mình. Két Nhốt Vong trông rợn tóc gáy – không hiểu vì sao nó nhắc cô nhớ tới đài quan sát.
“Em lạnh à, Jen?” Septimus hỏi. Nó búng ngon tay và vài que mồi lửa nhỏ nhảy vào lò sưởi rồi tự bùng lên. Sau đó hai khúc gỗ to tự bứt ra khỏi sọt đựng củi, rớt phịch xuống ngay đầu mồi lửa và bắt lửa cháy rực lên. Thoáng sau ánh lửa ấm áp tràn ngập căn phòng và Jenna bắt đầu cảm thấy bớt kinh sợ.
“Đi nào,” Septimus nói, “Em có thể đi vào phòng dành cho khách pháp sư. Thoải mái lắm. Để anh chỉ cho em.” Nhưng Jenna lùi lại. Cô bé nghĩ tới cái Vong ở trên lầu đang đợi bên canh bà Marcia.
“Cảm ơn Sep,” Jenna nói. “Nhưng em thích ở dưới này, bên ngọn lửa hơn.”
Septimus liếc khuôn mặt nhợt nhạt của Jenna. Phải ở cùng những thứ Hắc ám ở nhà Simon thật chẳng hay ho tí nào cho Jenna, nó nghĩ. “Thôi được, Jen,” nó nói. “Anh sẽ ở lại với em.”
Chốc sau, một bóng hình cao lớn đứng ngay ngưỡng cửa và nhìn hai hình hài đang ngủ say dưới một đống chăn mềm tốt nhất màu đỏ tía của mình. Bà Marcia nấn ná một chút và mỉm cười. Cái con một thời là Chuột Đưa Tin đáng bực mình đó hóa ra nói đúng. Chúng an toàn. Ồ, dĩ nhiên bà biết cả rồi chứ, nhưng dù sao, thấy chúng trở về tốt đẹp cũng thật là mừng.
Bà Marcia rón rén đi khỏi. Vong dùng dằng rồi liếc một cái hiểm độc vào hai hình hài đang ngủ, mắt nó nhờ lên một chớp vàng vọt, và rồi nó quay lưng, bám theo bà Marcia trở lên những cầu thang đá lạnh buốt.