Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
ảnh vỡ là của ta, trả nó lại đây!” Lorin hét lớn.
Emily vén tóc “Không, Lorin, nó thuộc về Riza. Cô sẽ không có được nó...“
Trước khi cô kịp nói hết câu, Lorin đã phóng lửa ném về phía Emily, nhưng hiện tại Ngọn lửa đã không còn chút ảnh hưởng nào tới cô.
Lorin không khác gì một đứa bé đang giận dỗi, Emily biết rằng điều này làm cô ta mất đi khả năng kiểm soát sức mạnh. Cô không thể Lorin tiếp tục tàn phá Oahu thêm nữa. Emily đánh trả nhưng khống chế sức chỉ ở mức vừa đủ để quật ngã Lorin. “Lorin, dừng lại!” Emily nói trong lúc tiến gần tới Lorin. “Chúng ta đều có sức mạnh của người Xan và họ không tàn sát lẫn nhau! Cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ phá hủy cả đảo Hawaii mất!”
“Vậy đưa ta thứ ta muốn và ta sẽ dừng tay”, Lorin gầm gừ “Ta cần được hoàn thiện trọn vẹn!”
Lorin lại tung đòn, nhưng Emily dễ dàng đánh bạt cả Ngọn lửa Titan và sức mạnh đằng sau nó. Quả cầu rơi xuống vùng biển bên cạnh núi lửa và phát nổ làm nước biển bắn lên tung tóe.
“Hoàn thiện trọn vẹn?” Riza thoáng dừng lại. “Emily, chờ đã - cuối cùng chị cũng hiểu cô ta muốn nói gì!” Giọng nói của cô gái tộc Xan cổ xưa vang lên qua miệng của Emily “Lorin, cô nói đúng, cô cần phải được trọn vẹn, và chúng tôi cũng vậy. Tôi biết cách để làm điều đó, nhưng cô phải tin chúng tôi.”
“Không!” Lorin nói “Các người chỉ muốn làm hại ta thôi.” Thêm một luồng lửa nữa phóng ra, nó gần như không gây được tổn thương gì cho Emily nhưng vành núi lửa sau khi hứng chịu sức công phá nặng nề đã bắt đầu nứt vỡ và đổ sụp xuống lòng đại dương.
Emily hiểu ý của Riza và bắt đầu ngưng sử dụng sức mạnh để chống lại cô gái tộc Titan. “Sao cô không hiểu rằng chúng tôi không muốn làm hại cô”, cô thuyết phục. “Cô là một phần của chúng tôi và chúng tôi cũng là một phần của cô. Chỉ khi chung sức với nhau chúng ta mới có thể trọn vẹn được. Cô không cảm thấy mình toàn vẹn vì cô có sức mạnh của Riza nhưng thiếu đi trái tim và linh hồn của cô ấy. Tôi có trái tim và linh hồn, cả một phần sức mạnh của cô ấy nữa, nhưng không phải là tất cả. Sâu bên trong, chúng ta khao khát được hợp nhất một lần nữa.”
Lorin để lộ vẻ bối rối “Nhưng…”
“Chúng tôi không có ác ý”, Riza bổ sung “Xin hãy nhìn xung quanh đi, nhìn cái cảnh hoang tàn này, đây không thể là điều cô mong muốn chứ?”
“Tôi chỉ muốn được hoàn thiện trọn vẹn bản thân mà thôi…”, Riza nói:
“Và tôi cũng vậy”, Emily đồng tình. “Hợp nhất với chúng tôi và chúng ta đều có thể trọn vẹn.” Lorin nhìn xung quanh và lần đầu tiên cô thực sự quan sát khung cảnh hoang tàn xung quanh với ngọn núi lửa đang không ngừng phun trào. “Chúng ta phải làm gì?”
“Ngưng đấu đá lẫn nhau và kết thúc chuyện này”
“Vậy còn Saturn thì sao?”
Lời nói vừa dứt, bầu trời trên đầu hai người bỗng tách ra, ánh sáng rực rỡ từ dòng lửa mặt trời nhuộm lên ba cỗ xe ngựa to lớn. Một chiếc với hoa văn hình lửa cháy hừng hực, một chiếc chạm trổ đầy xương cốt âm u và chiếc cuối cùng mang hình dáng một đầu hải mã tung vó đạp trên cơn sóng cuồn cuộn. Bộ ba Quyền lực dẫn đầu một đội quân gồm toàn những cư dân xứ Olympus vừa xuất hiện.
Thêm một dòng chảy mặt trời nữa xé toang màn đêm bên cạnh dòng chảy thứ nhất. Emily hoảng sợ chứng kiến thêm nhiều cỗ xe xuất hiện và vô số sinh vật biết bay tràn vào trái đất, và kẻ dẫn đầu là Saturn.
Từng luồng từng luồng sóng năng lượng bộc phát khi người Olympia và người Titan đem cuộc chiến của họ tới trái đất.
“Lorin, nhìn đi!” Emily nói. Cô nâng cả hai người bay lên, tránh xa dung nham nóng chảy đang phun trào. “Đây có phải là những gì cô muốn? Cuộc chiến của họ sẽ phá hủy hoàn toàn hòn đảo xinh đẹp này. Cô có thấy không, dù cho ai là kẻ chiến thắng thì Trái đất cũng vẫn là bên thua cuộc, cô thật sự muốn sự tàn phá này tiếp tục diễn ra sao? Cô thật sự muốn tiếp tục chiến đấu cho đến khi trong hai ta chỉ có một người còn sống sao?”
“Tôi nói rồi”, Lorin gào lên “Tôi muốn được trọn vẹn!”
Cỗ xe rực lửa của Jupiter rạch ngang bầu trời đêm, Jupiter tung sấm sét về phía Saturn, nhưng lão ta dễ dàng đánh bạt nó về hướng trung tâm Honolulu. Mọi thứ nó chạm vào đều bị phá hủy. Nhà cửa nổ tung, đường xá tan chảy trong trận chiến.
Còi báo động vang lên, lẫn trong tiếng còi xe vang lên inh ỏi của những con người cố gắng trốn thoát khỏi chiến trường.
Thần Neptune, trên cỗ xe hải mã vung cao chiếc đinh ba điều khiển nước biển, từng dòng nước biển phóng lên cao đánh bạt lũ Titan khỏi bầu trời. Các Titan rơi xuống, thân thể tạo thành từng cơn chấn động, họ quơ tất cả những gì trong tầm tay và ném về phía các chiến binh xứ Olympus. Xe cộ, cây cối và cả con người, không một thứ gì nguyên vẹn trước sự tàn phá của họ.
Emily phải hành động thật nhanh, bay đi bay lại đón lấy những con người bị ném lên và nhẹ nhàng thả họ xuống mặt đất. Lorin nhìn theo Emily và cũng nhanh chóng tham gia cùng với cô.
Máy bay quân sự xuất hiện và nổ súng vào cả các Titan và chiến binh xứ Olympus, nhưng nỗ lực của họ không mang lại chút xíu hiệu quả nào ngoài việc thu hút hỏa lực của Saturn về phía họ. Chiến đấu cơ phát nổ trên bầu trời, mảnh vụn cháy rụi tựa sao băng rơi xuống mặt đất.
Phía bên kia Honolulu là một ngọn núi lửa khác vốn đã tắt từ lâu - ngọn Punchbowl cũng bắt đầu phun trào. Emily có thể cảm nhận được sự hiện diện của Pele. Cơn thịnh nộ của nữ thần Hawaii khiến cho núi lửa phun trào và bà sử dụng những dòng dung nham bắn lên để ngăn chặn bước tiến của binh đoàn Titan.
Na-maka-o-kahai xuất hiện trên xoáy nước khổng lồ, dưới bàn tay cô, nước biển dâng lên, sóng đánh từng hồi vào bãi biển Wahiki và tràn vào thành phố. Nhà cửa sụp đổ ầm ầm, xe cộ dập dềnh trong làn nước sâu tựa như lá khô trôi theo dòng nước.
“Lorin, làm ơn”, Emily kêu lên. “Nếu chúng ta hợp tác, chúng ta có thể dừng sự tàn phá điên cuồng này lại, chúng ta có thể dừng cuộc chiến này lại trước khi quá muộn!”
Lorin nhìn xuống Honolulu “Paelen của tôi đang ở dưới đó, trung sĩ Walker cũng đang ở dưới đó. Tôi không muốn bọn họ bị thương, cũng không muốn đàn thú trong đó chịu bất kỳ thương tổn gì.
Emily bay gần tới Lorin “Tôi cũng không mong muốn điều đó xảy ra! Thế nhưng Lorin, hãy nhìn xung quanh mà xem, nó đã đang diễn ra rồi.” “Nếu tôi đồng ý, liệu cô có giết tôi không?”
Lorin hỏi, rụt rè như một cô bé con đang sợ hãi. “Đương nhiên là không! Cô không hiểu sao?
Chúng ta giống nhau. Chúng ta có thể ngừng sự tàn phá này lại - nhưng chỉ khi chúng ta hợp tác!”
Emily đưa bàn tay về phía Lorin “Lorin, giúp tôi chấm dứt sự hỗn loạn này.”
Với mỗi phút giây cô gái Titan do dự, cuộc chiến lại càng leo thang. Thêm nhiều vị thần của quần đảo Hawaii xuất hiện, chật vật chiến đấu bảo vệ mái nhà của họ. Một số chiến đấu bên Pele, số còn lại sát cánh cùng Na-maka-o-kahai trên bờ biển. Họ xuất hiện trong muôn hình vạn trạng, có vị thần với thân xác khổng lồ, có những vị mang hình hài các loài chim, đôi cánh lông vũ sặc sỡ đủ màu vút bay giữa trời đêm, tiếng rít của họ vang vọng khắp hòn đảo khi họ tấn công các Titan.
Trong tầm mắt Emily, mỗi tấc đất đều ngập tràn khói lửa chiến tranh. Hòn đảo Oahu bị xé tan ngay trước mắt cô.
Pele xuất hiện phía trên ngọn Punchbowl, bàn chân đặt lên một hỏa cầu rực cháy. Quyền trượng giơ cao đánh rơi cả các Titan và chiến binh xứ Olympus khỏi bầu trời.
“Nhìn đi!” Emily nói, cô chỉ về phía những vị thần của đảo Hawaii. “Họ đang chiến đấu để bảo vệ quê hương. Chúng ta đều biết họ không thể chiến thắng các Titan hay người Olympus, và họ sẽ chết khi chiến đấu. Lorin, khi hợp sức chúng ta có thể chấm dứt điều đó!”
Lorin vẫn chần chừ.
Emily biết rằng với Lorin đây là một quyết định quan trọng, quyết định đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi từ khi cô ấy thức giấc và cô không nên thúc giục quá mức. Thế nhưng, mỗi giây phút trôi qua, Oahu càng bị phá hủy nặng nề hơn.
Cuối cùng Lorin cũng gật đầu, bàn tay cô vươn tới cầm tay Emily.
Giây phút họ chạm vào nhau, hai bàn tay cuốn chặt lấy nhau. Một luồng sáng chói lòa bộc phát từ cơ thể họ, tỏa về mọi hướng. Luồng sáng mạnh nhất phóng thẳng lên các vì sao.
Emily, Riza và Lorin cuối cùng cũng được hợp nhất.
Ủ RỒI!” Một giọng nói ầm vang xuất hiện từ trên bầu trời. Âm thanh ấy vang vọng trên khắp hòn đảo, thậm chí dường như mọi ngóc ngách trên thế gian đều có thể nghe thấy.
Miệng núi lửa dưới chân Emily và Lorin ngay lập tức ngừng phun trào và tối thẫm. Dòng dung nham đỏ rực từ từ nguội lạnh và chuyển thành màu xám. Phía bên kia Honolulu, ngọn Punchbolw đang phun trào cũng dừng lại và dòng dung nham dần cứng lại thành đá.
Những ngọn sóng thần đang vỗ ầm ầm vào bờ biển cũng rút về phía đại dương, mặt biển cũng trở nên bình hòa và yên tĩnh.
Sườn núi lửa Diamond Head cũng được phục hồi khi những thực thể xinh đẹp trong suốt và lấp lánh ánh sáng xuất hiện gần đỉnh núi. Thân hình họ cao gầy và thanh mảnh, tay trong tay quây nhiều vòng quanh đỉnh núi. Y phục tỏa sáng của họ phất phơ bay trong làn gió nhẹ được hình thành khi dung nham dần nguội. Họ đang cất tiếng ca, những âm thanh thật bình yên, tất cả mọi người, các Titan, những cư dân Olympus, những vị thần của đảo Hawaii và cả con người bỗng nhiên đều dừng tay lại và lắng nghe.
Riza thốt lên xúc động. “Người thân của chị, cuối cùng họ cũng tìm thấy chị…”
Vẻ đẹp tới nghẹt thở của họ làm Emily choáng ngợp khi cô và Lorin hạ xuống miệng núi lửa trên đỉnh Kim Cương. Khi bàn chân họ đặt lên mặt đất đã nguội lạnh, các chiến binh lao tới xung quanh họ. Các Titan và các vị thần bản địa nhìn chằm chằm về phía những sinh vật xinh đẹp kia. Những cư dân xứ Olympus quỳ xuống và cúi đầu thể hiện sự tôn trọng trước những người vừa xuất hiện. Chỉ có bọn họ là nhận ra những người tộc Xan cổ đại.
“TRẬN CHIẾN ĐẾN ĐÂY LÀ KẾT THÚC!” Âm thanh vang vọng kia lại cất lên.
Emily đưa mắt tìm kiếm Pegasus và các bạn của cô trong đám đông nhưng không tìm thấy họ. Cô nhìn thấy Diana và Apollo mặc chiến y sẵn sàng chiến đấu. Bộ ba Quyền lực, những Người Khổng lồ Trăm tay, những người khổng lồ, các Nhân mã và vô số cư dân xứ Olympus khác tụ lại một bên miệng núi lửa. Đôi mắt cô nhìn sang cặp nhân sư, trên ngực Tom có vết thương dài vắt ngang và một bên cánh của Alexis tả tơi như đã gãy. Cô không nhìn thấy cha mình, hy vọng ông ấy vẫn an toàn trên đỉnh Olympus.
Chiron đứng cùng với các Nhân mã khác với Baird Fleming vẫn đang ngồi trên lưng. Vị bác sĩ thú y có vẻ hoảng sợ khi bị vây quanh bởi một đàn sinh vật đầy quyền năng.
Phía bên kia ngọn núi là Saturn, đám huynh đệ của ông ta và vô số Titan muôn hình muôn vẻ với đủ loại kích cỡ và hình dáng. Emily nhìn thấy một vài Titan Ảo ảnh đứng lẫn trong số các chiến binh.
Tạo thành đỉnh tam giác thứ ba là các vị thần của đảo Hawaii. Nổi bật cạnh nhau là hai chị em nữ thần Pele và Na-maka-o-kaha, không còn ở trên biển khơi mà an lành trên mặt đất. Emily nhìn thấy những vị thần trong hình hài loài chim và cả những vị thần khác cô không biết. Số lượng của họ thật đáng nhạc nhiên.
Những người Xan đứng trên miệng núi lửa đã ngừng hát. Quầng sáng xung quanh cơ thể họ càng trở nên rực rỡ hơn và cùng lúc họ tỏa sáng, Emily có thể cảm thấy một dòng chảy năng lượng tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, đảo Hawaii đầy rẫy vết thương đang dần hồi phục. Sau đó cô chợt nhận ra cả cô và Lorin cũng đang tỏa ra thứ ánh sáng tương tự.
“Riza”. Giọng nói lại ầm ầm vang lên.
Trước mắt họ, một hình dáng từ từ hiện lên từ trong không gian. Thân hình cao hơn bốn mét, một đôi mắt hạnh hiền từ màu ngọc trai sáng lên trên gương mặt hoàn toàn không có lông tóc. Emily cảm thấy Riza đang vô cùng kích động, niềm vui của cô vỡ òa cứ như trở thành thực thể có thể sờ nắn được vậy.
“Cha!” Cô la lên thông qua cơ thể Emily
“Con của ta”, người Xan vừa xuất hiện lên tiếng. “Chúng ta đã tìm kiếm con từ rất lâu rồi. Đến tận bây giờ, khi con tìm lại hết các mảnh vỡ của chính mình và trở nên trọn vẹn là con, chúng ta cuối cùng cũng tìm lại được con.”
“Cha, con vẫn luôn ở đây” Riza nói, “Nhưng bị tan vỡ thành nhiều mảnh.”
Vị Xan cao lớn nâng cánh tay dài mỹ lệ gần như trong suốt đặt lên trên đầu Emily và Lorin. Khi chạm vào bàn tay ấy, cô có thể cảm nhận rõ ràng tâm trí ông ấy hòa với tâm trí cô và lướt qua ký ức của Riza: từ lúc cô ấy đến Xanadu và phát hiện ra mình đã đến quá trễ khi đồng bào của cô đều đã thả mình vào vũ trụ; đến khi cô cố gắng đuổi theo và vô tình khiến bản thân tan vỡ thành nhiều mảnh. Emily nhìn thấy cuộc đời của vô số con người mang trong mình linh hồn của Riza kể từ sau khi Vespa đem Trái tim của Ngọn lửa thần đặt vào trong thân thể một bé gái loài người. Tiếp theo là ký ức của Emily, bắt đầu ở Newyork: cái chết của mẹ cô và lần đầu tiên cô nhìn thấy Pegasus trên sân thượng, đến những lần chật vật đấu tranh khi bị cuốn vào cuộc chiến cổ xưa với các Titan và cuối cùng kết thúc ở giây phút này, trên đỉnh núi Diamond Heads.
Emily nhận ra rằng Lorin cũng thấy những gì cô đang thấy. Sau đó góc nhìn của họ thay đổi và họ nhìn thấy cuộc đời của Lorin. Kể từ khi Mảnh vỡ tàn phá ngôi nhà của cô ở xứ Titus, khi thức tỉnh ở trong ngục Tartarus và tất cả những gì cô đã làm từ đó đến nay.
Sau khi hoàn thành, đôi môi mỏng của vị Xan cao lớn buông một tiếng thở dài. Ông quay sang hướng Jupiter.
“Ngài đã chăm sóc cho con gái tôi và chúng tôi rất biết ơn vì điều đó”, ông nói với chất giọng cao quý mà hiền hòa tựa như cơn mưa bụi mùa xuân.
Jupiter cúi đầu “Được bảo vệ Riza ở mọi hình thái là một một vinh dự lớn lao. Chúng tôi, những cư dân xứ Olympus đều mang ơn Riza và tộc Xan vì món quà và người đã ban tặng cho chúng tôi.”
Vị Xan nhìn xa hơn phía sau các Titan, nỗi buồn trên gương mặt trắng hồng như ngọc trai của ông hằn sâu thêm. “Thật đáng buồn khi nhìn thấy quyền năng của người Xan được sử dụng một cách sai lầm. Nhưng tất cả sẽ kết thúc ngay bây giờ.”
Ông nâng bàn tay, những người Xan khác cũng đang làm điều tương tự. Ánh sáng bùng lên và phóng thẳng lên bầu trời như những chùm tia laze rực rỡ. Sau đó tất cả các Titan, các cư dân Olympus và cả những vị thần của đảo Hawaii đều biến mất, chỉ còn lại duy nhất Jupiter.
Emily hít sâu một hơi “Người không hủy diệt bọn họ đấy chứ?”
Vẻ nhu hòa hiện rõ trên gương mặt vị Xan cao lớn. “Bé con, con không học được gì từ Riza sao? Chúng ta không giết chóc. Chúng ta đem tất cả các thần của đảo Hawaii trở về đảo Lớn, các Titan trở về xứ Titus và các chiến binh Olympia trở lại đỉnh Olympus. Bọn họ sẽ ở yên trong thế giới của mình cho đến khi học được cách sống chung với nhau một cách hòa bình”. Ánh mắt ông chăm chú nhìn vào Jupiter “Dòng Mặt Trời sẽ không mở ra cho bất kỳ ai cho đến khi các người chứng minh được rằng mình sẽ sử dụng nó một cách khôn ngoan và phi bạo lực.”
Jupiter hổ thẹn cúi đầu “Tôi hiểu” “Giờ thì quay về đỉnh Olympus đi…”
Trước khi Jupiter kịp lên tiếng, thân hình ông đã biến mất.
“Giờ thì Riza, Emily và Lorin”, vị Xan nói, “Ta phải làm gì với ba đứa đây?”
Một lần nữa ông ấy nhấc tay. Emily có thể cảm nhận sức mạnh khổng lồ của ông ấy, cứ như áp lực lên màng nhĩ khi người ta đi máy bay, nhưng với cường độ lớn hơn nhiều.
Chỉ trong nháy mắt, họ đã biến mất khỏi Diamond Head và xuất hiện trên khoảng đất trống giữa Xanadu.
“Pegasus”, Emily la lên khi cô nhìn thấy con tuấn mã có cánh. Joel, Paelen, Fawn và cả Chrysaor đều có mặt. Brue đứng đằng sau Paelen, liếm nhẹ lưng cậu với hai chiếc lưỡi của mình. Bên cạnh họ là một người phụ nữ tộc Xan cao lớn và hiền hòa.
“Giờ thì sao, cha?” Riza nói.
“Con ta, điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào con. Nhưng con không thể tiếp tục như bây giờ được. Quyền năng của con quá lớn để chia sẻ với Emily và Lorin, hai đứa còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để kiểm soát nó…” Ông nhìn sang Emily “Chúng ta đã thấy những gì con làm khi du hành ngược thời gian. Riza đã cảnh báo con không được phép giết các Titan đó, nhưng con không nghe lời. Những gì con làm gây ra khá nhiều hậu quả, nhưng có thể thông cảm được.”
“Con rất tiếc”, Emily nói.
“Ta biết con đã hối hận”, vị Xan nói. Ông nhìn sang Lorin.
Bàn tay cô ấy vẫn nắm chặt lấy Emily, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hoảng. Cô nhìn chằm chằm vào vị Xan cao lớn nhưng nỗi sợ làm cô nghẹn lời.
“Thật không may khi con tỉnh dậy với quyền năng mạnh mẽ nhưng không có Riza bên cạnh chỉ dẫn con. Không dạy cho con biết đúng sai. Con hoang dã, ngỗ ngược và là mối đe dọa với bất kỳ người nào con gặp. Sự tồn tại của con là mối lo cho tất cả chúng ta.” Chỉ với một cái vẫy tay, đôi mắt Lorin nhắm chặt và thân hình cô đổ sụp xuống đất. “Không!” Emily quỳ xuống cạnh Lorin và ngước ánh nhìn hướng về người Xan quyền năng. “Xin đừng làm hại cô ấy. Cô ấy có thể học cách kiểm soát mà, con biết cô ấy có thể. Cô ấy không đáng phải chết!”
“Con cầu xin cho một kẻ muốn giết hại con được sống ư?” Vị Xan hỏi. Emily gật đầu. “Xin người, cho cô ấy được sống. Có sức mạnh nhưng không có người chỉ dẫn không phải là lỗi của cô ấy. Riza và con có thể chỉ dẫn cho cô ấy sử dụng quyền năng một cách đúng đắn và kiềm chế bản thân. Cô ấy chỉ cần có thời gian và ai đó quan tâm, chỉ vậy thôi.”
Vị Xan mỉm cười làm Emily cảm thấy như đây là một bài kiểm tra dành cho cô.
“Đồng ý”, ông nói. “Vậy trách nhiệm chỉ dẫn Lorin thuộc về con, dạy cho cô ấy về lòng vị tha và sự khoan dung.” Ông dừng lại và nhìn sang Emily “Giờ đến con, Emily trẻ tuổi, con cũng là điều khiến chúng ta bận tâm khá nhiều. Chúng ta đã nhìn thấy những điều tốt con đã làm khi sở hữu sức mạnh của người Xan, nhưng những quyền năng này lớn mạnh vượt xa sự hiểu biết của con. Nó cần phải được khống chế.”
“Bằng cách nào?” Riza hỏi.
“Giờ khắc hai đứa phải tách ra đã đến rồi.” “Sao cơ?” Riza thất thanh. “Cha, người không thể làm vậy. Cả con và Emily đều không có thân xác. Chúng con hợp lực mới có thể duy trì hình bóng con người như thế này. Nếu cha chia tách chúng con, cả hai sẽ chẳng còn gì cả.”
“Chúng ta nhận thức được điều đó” cha cô nói “Chúng ta có một giải pháp. Nhưng ta có câu hỏi dành cho cả hai đứa. Riza, con gái của ta, rất lâu trước đây con cố gắng đuổi theo khi chúng ta thả mình vào vũ trụ nhưng thất bại. Giờ cho ta biết con có muốn tham gia vào hành trình của chúng ta không, hay con muốn ở lại đây, trên Xanadu, trở thành bạn đồng hành của Arious và người bảo vệ của thế giới này? Tất cả tùy thuộc vào quyết định của con.”
Emily có thể cảm nhận được tư tưởng của Riza đang đấu tranh kịch liệt. Một phần trong cô muốn đồng hành cùng những người thân yêu, nhưng một phần khác trong cô biết rằng cô đã sống với con người quá lâu. Trong cô tràn ngập những cảm xúc mà người Xan đã từ bỏ từ rất lâu trước đây. Riza thích được cất tiếng cười, được chơi đùa, ca hát và tìm kiếm những điều mới lạ. Cô ấy không muốn từ bỏ chúng.
Trong lòng Emily như đang gào thét mong Riza ở lại, cô không thể tưởng tượng một cuộc sống mà không có Riza. Nhưng cô cũng biết quyền quyết định không nằm ở cô.
“Chị nghe thấy rồi”, Riza dịu dàng nói. “Cám ơn em, Emily, chị cũng yêu em”. Cô dõng dạc nói với cha mình “Con chọn được ở lại. Xanadu cần một người Xan, và các cư dân Olympus cũng cần một người chỉ dẫn nếu họ một lần nữa họ được phép sử dụng lại Dòng Mặt Trời”
“Đồng ý”, cha cô nói, “Giờ đến con, Emily. Con không có thân thể, khi ta chia tách Riza khỏi con, con sẽ biến mất“.
Đằng sau họ, Pegasus lồng lên, bốn vó dộng xuống mặt đất và không ngừng hí vang. Paelen hét lên và Joel kêu gào “Đừng Riza, đừng để ông ấy giết Emily!”
Vị Xan cao lớn quay lại phía họ “Ta không có ý định hại con bé. Nhưng Emily cần một cơ thể”, quay xang phía cô. “Con còn một người cha, ta có thể lấy một phần cơ thể ông ấy, nhưng mẹ con đã mất. Giờ ta phải làm gì?”
Emily nhớ lại gương mặt xinh đẹp dịu dàng của mẹ. Ánh mắt biết cười ấm áp tràn ngập yêu thương cùng với nụ cười tươi tắn. Đôi khi cô có thể nhìn thấy thấp thoáng nét của bà khi ngắm mình trong gương. Giờ đến cả điều đó cũng sắp bị cướp đi.
Không ai có thể thay thế được bà. Thế nhưng Emily cần một thân thể để tiếp tục tồn tại. Cuối cùng cô có một ý tưởng. “Có lẽ chúng ta có thể hỏi thần Diana. Bà ấy đã luôn là hình mẫu để con noi theo và đã dạy con rất nhiều điều.”
“Vậy con phải xin phép bà ấy. Điều này là tự nguyện, không thể ép buộc được.”. Cha của Riza nhấc tay, chỉ một giây sau, cha cô và Diana xuất hiện trong cánh rừng.
“Chuyện gì đang xảy ra…?” Cha cô la lên kinh ngạc “Em?”
“Cha ơi,” Emily nói. “Đây là cha của Riza, một người Xan. Ông ấy có thể cho con một thân thể mới, nhưng cần lấy đi một phần cơ thể cha làm nguyên liệu.”
“Đương nhiên là được. Điều gì cũng được con yêu.”
“Và đó không phải là tất cả…”, Emily ngập ngừng và nhìn sang Diana “Cơ thể sẽ không thành hình nếu như không có một người phụ nữ cống hiến một phần thân thể mình làm nguyên liệu. Thần Diana, bà chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng con. Bà dạy con cách trở nên mạnh mẽ và đối mặt với sợ hãi. Bà có thể giúp con không?”
Diana, chiến binh dũng mãnh của đỉnh Olympus đối mặt với vị Xan cao lớn. Gương mặt bà trở nên nhu hòa khi nhìn về phía Emily. “Lấy bất cứ thứ gì ông muốn trên cơ thể tôi.”
“Nếu cô chắc chắn”, ông nói, “Tất cả những gì ta cần là một nhúm tóc”
Họ đưa những gì được yêu cầu cho người Xan “Ông còn cần thêm gì nữa không?” Cha Emily hỏi. “Thế là đủ rồi”, cha của Riza vươn tay đặt lên đầu Emily. Cô ngay lập tức cảm thấy choáng váng và tất cả lại chìm vào bóng đêm.
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan