Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
aturn,” Emily quát, “ông ở đâu hả đồ dối trá!”
Emily không biết rõ cô đã ở trong căn Phòng Tiêu trừ năng lượng này bao nhiêu lâu rồi. Nhưng chắc chắn đã đủ lâu để Saturn đưa Joel đến chỗ cô nếu ông ta thực sự có ý định làm thế.
Cô đi đi lại lại, giận dữ vì bị kìm kẹp. Bên ngoài thế nào rồi? Những người khác có ổn không? Họ đã đến Titus và lấy được vũ khí đó chưa?
Mike vẫn ở bên cạnh cô, Emily tiếp tục bắn ra những luồng năng lượng, hy vọng tìm được điểm yếu nào đó. Nhưng mỗi khi cô làm thế, Riza lại bảo rằng cô đang khiến mình bị giam hãm chặt hơn.
“Nếu em thực sự muốn ra khỏi đó,” Riza nhắc nhở, “em phải bình tĩnh lại. Hãy thôi sử dụng năng lượng của mình đi. Chối bỏ sự giận giữ và nỗi đau buồn. Hãy mang sự yên bình đến cho bản thân. Đó là cách duy nhất để đánh bại Phòng Tiêu trừ năng lượng.”
Emily đã nghe những điều này rất nhiều lần rồi nhưng không biết làm thế nào cô có thể gạt cảm xúc của mình sang một bên trong khi mọi thứ đều đang gặp nguy hiểm. Cuối cùng, cô ngồi xuống và dập tắt Ngọn lửa trong bàn tay. Ngồi trong bóng tối, cô tập trung điều hòa lại hơi thở của mình.
“Rất tốt,” Riza nói. “Giờ, hãy đến một nơi nào đó trong tâm trí của mình. Tới nơi mà em cảm thấy bình yên nhất. Hãy tưởng tượng rằng chính em đang ở đó chứ không phải ở nơi nào khác.”
Emily nhắm mắt lại. Mike đặt đầu nó lên đùi cô trong khi cô nhẹ nhàng vuốt ve thân hình dài rộng ấm áp của nó. Cô tưởng tượng Mike là Pegasus. Họ đang cùng nhau đi đến bờ biển bạc của riêng mình. Đó là đêm và những ánh sao như những viên kim cương đang phản chiếu xuống mặt nước. Không khí ấm áp và thơm mát, âm thanh duy nhất cô có thể nghe thấy là tiếng chân ngựa đang lội trong làn nước.
Cảm giác bình yên lan tỏa khắp tâm trí cô. Chẳng có gì khác nữa. Chỉ có Pegasus và cô. Không chiến tranh, không bạo loạn và không mất mát - chỉ có hồ nước và những vì sao tĩnh lặng cùng con tuấn mã có cánh ở bên cô.
Emily đang ở nơi bình yên.
Một lát sau, cô nhấc đầu dậy và cảm nhận một làn gió nhẹ mơn man trên mặt. Nhưng rồi những giây phút đó qua đi, nó thay đổi. Nó không còn ấm áp như đã từng. Thực ra, nó có mùi mốc meo và ẩm thấp. Cô mở mắt ra.
Bãi biển bạc đã biến mất. Pegasus đã biến mất. Đầu của Mike đang đặt lên đùi cô chứ không phải con tuấn mã. Emily thấy mình đang ngồi trên sàn đá lạnh lẽo trong một cái hố rất sâu.
“Em làm được rồi!” Riza kêu lên. “Emily, em đã đánh bại được Phòng Tiêu trừ năng lượng bất chấp cảm xúc của mình. Chị thực sự xin lỗi vì đã nghi ngờ em.”
Emily đứng dậy, mất phương hướng. Mới phút trước cô còn đang ở cùng Pegasus trên bãi biển bạc của họ, phút sau cô đã đơn độc trong cái hố ẩm ướt này với Mike. Tiếng nước chảy từ khắp nơi vọng lại. Cô nhớ lại mọi thứ. Cô đã bị giam hãm trong một nơi vô cùng tối tăm. Có chiến tranh, vũ khí của Titan và Joel.
Saturn đang giữ Joel!
“Đúng, Riza ạ,” Emily giận dữ nói, “Em dễ xúc động. Nhưng như thế không có nghĩa là em yếu đuối. Nó có nghĩa rằng, bất chấp mọi năng lượng đang có, em vẫn quan tâm. Và ngay lúc này, điều em quan tâm là tìm được Joel!”
Phía trên cô là ánh sáng yếu ớt. Sử dụng năng lượng, cô đẩy và nâng người khỏi mặt đất. Sự cấp bách tìm kiếm Joel đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Nếu Saturn làm tổn thương cậu ấy, sẽ không có gì ngăn cản nổi cô.
Đứng trên miệng hố, Emily được chào đón bởi vài tên lính gác Titan Ảo ảnh. Cô hạ gục chúng một cách nhanh chóng bằng Ngọn lửa quyền lực của mình. Tiếp theo cô dùng năng lượng làm cánh cửa bật tung ra khỏi bản lề.
“Đi thôi, Mike, hãy tìm Joel!”
Ra đến bên ngoài hành lang, Emily nhớ lại nhà ngục ở Tartarus. Những bức tường đá dày đặc, bao phủ bởi một lớp rêu như trong nhà ngục đó và không khí cũng bốc mùi ẩm mốc như vậy.
Cô nhớ lại chuyến đi ngắn qua Dòng Mặt Trời. Nó quá nhanh và quá ngắn ngủi. “Đây vẫn là Tartarus!”
Thần Jupiter nói với cô rằng nhà ngục ở Tartarus vô cùng rộng lớn. Nó nằm rất sâu dưới đất để bảo vệ các Titan khỏi tác động của vũ khí đó. Làm thế nào cô có thể tìm được Joel bây giờ?
Cô quỳ xuống bên cạnh con chó và gãi gãi vào phía sau tai của nó. “Ta đang nghĩ như một người bình thường trong khi ta có năng lượng của một người Xan!”
Emily đưa tay ôm quanh cổ nó, nhắm mắt lại và hình dung ra khuôn mặt của Joel. Cô tập trung nghĩ đến việc di chuyển tới chỗ của Joel. Ngay sau đó, cô đến một căn buồng tối đen.
“Joel?”
“Em?”
Mike sủa lên hào hứng. Sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp người Emily khi cô thấy Joel cúi xuống chào con chó. Cậu ấy trông nhem nhuốc, bẩn thỉu nhưng vẫn còn sống!
“Cảm ơn Chúa!” Joel vừa la lên vừa choàng tay ôm cô vào lòng. Cậu nhấc bổng cô lên và dành cho cô vòng tay ôm chặt nhất và nụ hôn say đắm nhất mà cô chưa từng có. “Mình đã lo lắng đến phát ốm! Cậu đã ở đâu vậy?”
“Saturn đã giam mình ở một chỗ được gọi là Phòng Tiêu trừ năng lượng.”
“Cậu đã thoát ra khỏi Phòng Tiêu trừ Năng lượng sao?” Một chàng trai, chỉ lớn tuổi hơn Joel một chút, từ giường trên tụt xuống.
“Em, đây là Prometheus,” Joel nói.
Emily cau mày nhìn chàng trai quyến rũ đó. “Giống như Prometheus Cây Sồi á?”
“Đại loại là vậy,” Joel đáp. “Nhưng đây là người đầu tiên. Anh ấy là một Titan.”
Emily giơ bàn tay có lửa của mình về phía Prometheus. “Tránh xa khỏi chúng ta!”
“Không, Em,” Joel kêu lên. “Anh ấy là người tốt. Anh ấy đã nổi dậy. Không phải tất cả các Titan đều đi theo Saturn đâu. Những người chống đối lại ông ta cũng bị giam ở dưới này cùng chúng tớ.” “Những gì Saturn đang làm là sai trái,” Prometheus nói. “Ta không thể đứng yên và để ông ấy hủy diệt những người con của chính ông ấy bằng thứ vũ khí xấu xa đó. Sau Olympus, Saturn sẽ đánh Trái đất. Ta bị giam ở đây vì ta đã thách thức ông ta.”
“Em, chúng ta phải ra khỏi đây thôi,” Joel nói. “Nhưng chúng ta không thể phá được cánh cửa buồng giam này đâu. Ngay cả cánh tay bạc của mình cũng không có tác dụng gì với nó.”
Emily nhìn Prometheus đầy cảnh giác. “Cậu có chắc là chúng ta có thể tin tưởng anh ta không?” “Mình hứa mà,” Joel đáp. “Anh ấy đã giúp đỡ mình đấy. Bọn Titan Ảo ảnh đã muốn giết mình, nhưng anh ấy đã ngăn cản hắn. Mình nợ Prometheus một mạng sống.”
“Ta xin lỗi vì đã nghi ngờ anh,” cô nói. “Nhưng đây thực sự là một tuần vô cùng khó chịu đối với ta.”
“Ta hiểu mà,” Prometheus đáp. “Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ còn tệ hơn rất nhiều nếu chúng ta không ngăn Saturn lại. Ta nghe nói ông ta đã tìm được một kẻ tình nguyện để đưa vũ khí đó tới Olympus. Hắn đã rời khỏi đây rồi. Tên ngốc đó sẽ phải hi sinh mạng sống vì Saturn.”
“Sẽ không nếu ta có thể ngăn được hắn,” Emily nói.
Emily nâng hai bàn tay lên. Các chấn song bị giật tung khỏi tường và cả phía trước của buồng giam đổ sập xuống nền đá kêu lanh canh. Xung quanh họ, những tù nhân Olympus khác đang kêu xin được giải thoát. Cô đứng yên và triệu hồi năng lượng. Chỉ với một suy nghĩ, Emily ra lệnh mở! Cánh cửa của tất cả các buồng giam đều bật mở và tù nhân được trả tự do.
Một lát sau, bọn Titan Ảo ảnh lao vào khu buồng giam và bắt đầu tấn công những người Olympus đang bỏ trốn.
“Các ngươi sẽ không thoát khỏi đây được đâu!” Một giọng nói oang oang cất lên.
Emily quay lại và nhìn thấy Saturn bằng xương bằng thịt. Ông ta và một vài Titan thực sự khác bước vào khu vực buồng giam, ông ta to lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.
“Lùi lại, Saturn!” Emily hét lên. “Giờ ta không còn ở trong Phòng Tiêu trừ năng lượng nữa rồi. Năng lượng của ông có thể bị vô hiệu ở dưới này nhưng năng lượng của ta thì không!”
“Con bé hỗn xược kia, dĩ nhiên là năng lượng của ta vẫn hoạt động ở dưới đây - thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả trước đây nữa. Ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể thách thức ta sao?”
“Ta cảnh cáo ông,” Emily quát lại, “ông có thể là một Titan, nhưng ta là một người Xan. Liệu ta có phải chứng minh cho ông thấy điều đó không?”
“Emily, đừng,” Riza nhắc nhở. “Em không được phép giết một Titan. Việc đó sẽ làm thay đổi tương lai đấy.”
“Chẳng có người Xan nào hết!” Saturn hét to và ông ta nâng bàn tay của mình lên.
Một luồng năng lượng đánh thẳng vào Emily, nhấc bổng cô khỏi mặt đất và hất cô văng vào tường buồng giam. Cô chưa bao giờ chạm trán với loại năng lượng như vậy trước đây. Nó đánh bật hơi thở ra khỏi người cô và khiến đầu óc cô quay cuồng phải ngồi sụp xuống nền nhà.
“Em!” Joel la lên.
“Quá dễ bị hạ gục,” Saturn cười lớn rồi cùng những Titan khác tiếp tục tấn công cô. “Để ta xem ngươi chết dễ dàng như thế nào nhé.”
Emily thở hổn hển và từ từ hồi tỉnh. “Lùi lại, Joel. Saturn đang chuẩn bị gặp gỡ một người New York vô cùng tức giận đấy mà!”
Prometheus kéo Joel và con chó lùi lại. “Ta không biết bạn cậu là ai, nhưng cô ấy sắp chết rồi.” “Anh không biết Emily của tôi đâu,” Joel nói to. “Hãy tấn công bọn họ đi, Em. Cho bọn họ thấy người thành phố chúng ta làm như thế nào.”
Emily lảo đảo đứng dậy. Cô vẫn còn mệt đứt hơi và hiểu rằng cô đang trong trận đấu vì sự sống còn của chính mình. Năng lượng của Saturn mạnh mẽ hơn cô tưởng. Ông ta có thể làm cô bị thương. Thậm chí có thể giết được cô.
Cô nâng tay lên và Ngọn lửa bùng cháy. “Đây là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho ông đấy Saturn,” cô vừa thở vừa lao về phía trước. “Giờ thì cuộc chiến kết thúc rồi!”
Đáp lại, Saturn tiếp tục phóng một luồng năng lượng khác vào Emily. Một lần nữa, cô bị nhấc bổng lên một cách tàn nhẫn và đập xuống sàn nhà đầy đau đớn.
“Emily!” Joel kêu lên.
Emily rên rỉ và đưa tay ngăn Joel. “Lùi lại.” Mũi và tai cô đang chảy máu, cô cảm thấy như mình vừa bị một đoàn tàu chở hàng đụng phải. Hai lần. Saturn đã nện một quả đấm thực sự.
Vậy thì, cô ấy cũng sẽ làm như vậy.
Emily ngồi dậy và giải phóng Ngọn lửa. Cô bắn một chùm năng lượng vào Saturn khiến Titan đó hét lên khi ông ta bị đánh ngã ngửa ra và văng dọc khu buồng giam.
Cô đứng dậy đúng lúc các Titan khác giơ tay lên. Họ hợp nhấtt năng lượng lại và phóng toàn bộ năng lượng họ có về phía cô. Emily nghĩ rằng thần Vesta đã chuẩn bị cho cô mọi thứ. Nhưng người thầy của cô không bao giờ tưởng tượng được cô sẽ đối mặt với những người đứng đầu Titan.
Emily tập trung hết sức để giúp mình không bị xé toạc bởi nguồn năng lượng mạnh khủng khiếp của các Titan. Nhưng ngay khi Emily cảm thấy mình đang bị trượt đi, cô nhớ lại một điều mà cô đã phát hiện ra ở chính bản thân mình. Cô không còn là con người nữa. Cô không phải người xứ Olympus. Cô là một người Xan không có xác - được tạo ra bởi nguồn năng lượng nguyên chất. Mà năng lượng thì không cần thiết phải đấu với năng lượng.
Emily trấn tĩnh lại và thôi phòng thủ. Toàn bộ luồng năng lượng của các Titan đánh trúng vào cô và một lần nữa khiến cô ngã ngửa ra sau.
Nhưng chúng không thể tiêu diệt được cô. Emily nhận ra rằng cô giống hệt Phòng Tiêu trừ năng lượng. Năng lượng càng bắn vào cô thì cô sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đối diện với cô, khuôn mặt các Titan cho thấy họ đang phải cố gắng một cách quá sức. Saturn đứng dậy và hét lên một tiếng giận dữ rồi hợp nhất năng lượng của mình cùng những người kia.
Những tia lửa bắn tung tóe và bầu khí quyển tràn ngập năng lượng. Nhưng Emily tiếp nhận hết tất cả vào trong. Cô dồn toàn bộ năng lượng của chính mình lại rồi đáp trả bằng một luồng năng lượng cùng ánh sáng chói lòa tỏa ra khắp hành lang nhà ngục.
Những Titan gần cô nhất ngay lập tức hét lên khi họ bị Ngọn lửa làm cho bốc thành hơi. Saturn và những người sống sót bị văng về bức tường phía sau. Họ đổ sầm xuống sàn nhà tạo thành một đống bị bỏng và đang rên rỉ.
“Ôi Emily,” Riza kêu lên thảm thiết. “Em đã làm gì thế này?”
“Làm điều mà em phải làm!” Emily trả lời. Phía sau, Joel đang nằm dưới sàn nhà, được che chắn bởi Prometheus và hai người Olympus khác. Lưng của Prometheus trầy da và đang chảy máu do hơi nóng đang tỏa ra khắp hành lang. Những người xứ Olympus nằm la liệt khắp nơi, khẽ rên rỉ vì bị thương.
Emily chạy lại chỗ họ và chữa lành cho Prometheus cùng hai người Olympus kia. Cô kéo từng người ra và cô tìm thấy Joel và Mike nằm phía dưới. “Cậu ổn chứ?”
Joel gật đầu. “Nhờ Prometheus và hai người này đấy.” Cậu từ từ ngồi dậy. Da của cậu ửng đỏ vì bỏng. Nhưng nếu không có sự bảo vệ của Prometheus thì nó sẽ còn tệ hơn nữa. “Chà chà, Em à, cậu đã thực sự cho bọn họ thấy!”
Emily nhìn quanh. “Bọn Titan Ảo ảnh đâu rồi?”
“Cô đã tiêu diệt chúng rồi,” Prometheus đáp. “Prometheus, cảm ơn anh đã cứu mạng Joel,” Emily nói. “Nhưng giờ, anh sẽ giúp ta cứu người dân xứ Olympus chứ?”
“Dĩ nhiên rồi,” chàng trai Titan đáp. “Ta có thể làm gì nào?”
“Nếu chúng ta sử dụng năng lượng của ta, anh có thể dẫn chúng ta đến Titus không?”
o O o
Họ đến Titus ngay giữa trận chiến. Thần Jupiter và người của mình đang chiến đấu bằng tất cả sức mạnh của mình để chống lại hàng ngàn tên Titan Ảo ảnh đang tụ lại.
“Saturn cất vũ khí đó ở đâu?” Joel hỏi Prometheus.
Chàng trai Titan cao lớn chỉ về phía cung điện của Saturn. “Ông ta chế tạo nó ở sâu dưới lòng đất, rồi nó được đưa lên kia. Đó là nơi họ kích hoạt nó. Nhưng chúng ta bị muộn quá rồi.”
“Sao anh biết?” Emily vội hỏi.
“Bởi vì ta vẫn khỏe,” Prometheus buồn bã nói. “Những người Olympus cũng đang rất mạnh mẽ chiến đấu lại với bọn Chiến binh Ảo ảnh. Nếu vũ khí đó vẫn ở đây, chúng ta sẽ rất yếu. Chắc chắn nó đã được đưa đến Olympus rồi. Nó sẽ hủy diệt mọi thứ ở đó trước rồi sau đó năng lượng của nó sẽ lan tới đây. Nó sẽ sớm giết chết tất cả chúng ta.” “Không!” Emily hét lên. Cô nhận ra Prometheus nói đúng. Bộ ba Quyền lực trông vẫn trẻ trung và mạnh mẽ trong lúc chiến đấu với bọn Titan Ảo ảnh. Bộ tứ Chiến binh gần như không thể bị đánh bại khi họ sử dụng những thanh kiếm lửa của mình để kết liễu bất kỳ kẻ nào đến gần. Briareos đang tiêu diệt hàng trăm tên Ảo Ảnh.
“Chúng ta không thể muộn được!” Emily nâng họ lên không trung và bay tới cung điện của Saturn. Khi họ đến gần, Emily thấy Stella đang ở trên mái nhà - và ở đó có chiếc hộp vàng! Nhưng khi cô đến gần hơn, cô thấy Stella đang gặp nguy hiểm đến tính mạng - hai tên Titan Ảo ảnh đang tiến đến chỗ cô ấy, kiếm đã nâng lên.
Emily phóng ra một chùm lửa và ngay lập tức tiêu diệt hai tên Titan Ảo ảnh.
“Vũ khí đó vẫn ở đây chứ?” Joel vội hỏi khi họ vừa hạ xuống mái nhà.
Stella gật đầu. “Nó ở trong hộp.” Cô thả chiếc hộp đã đậy chặt và lê người về phía đặc vụ B. Cô vật lộn để cởi chiếc mũ sắt của anh ta ra. “Hãy cứu anh ta!”
Khi chiếc mũ được cởi ra, họ có thể thấy đặc vụ B đã chết. Emily đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh ấy. “Đây chưa phải là sự kết thúc giữa chúng ta, đặc vụ B,” cô nghiêng người và tháo sợi dây Pegasus trên cổ anh ấy ra rồi khẽ hôn lên trán. “Ta sẽ trả lại nó lại cho anh nhé.”
“Đặc vụ B dừng đánh để đặt vũ khí đó vào trong hộp,” Stella đau buồn nói. “Anh ấy đã hy sinh mạng sống của mình cho người dân Olympus.”
“Anh ấy đã thực sự thay đổi,” Joel nói. “Vào thời khắc quan trọng nhất, anh ấy đã đứng về phía người dân xứ Olympus.”
Emily quỳ xuống trước chiếc hộp bằng vàng và cảm nhận được sức nặng của nó bởi hòn đá được bọc kín bên trong. Cô nắm chặt chiếc dây chuyền của mình. “Kết thúc rồi Pegs ạ, và chúng ta sẽ sớm được quay về nhà.”
“Kết thúc ư?” Prometheus nói. “Còn lâu lắm. Vẫn còn rất nhiều tên Titan Ảo ảnh để tiêu diệt. Và dù cô đã khiến Saturn bị thương thì cô vẫn chưa đánh bại được ông ta. Ông ta sẽ lại nổi dậy.”
Joel nắm lấy tay Prometheus. “Đúng, ông ta sẽ tiếp tục, nhưng thần Jupiter và các vị thần Olympus khác sẽ nhấn ông ta xuống. Số phận của Saturn là ở Tartarus.”
“Làm sao cậu biết điều đó?” Prometheus hỏi. Joel nhìn Emily và Stella. “Hãy tin tôi. Tôi biết điều đó.”
Họ bay trở lại trận địa nơi những tên Titan Ảo ảnh cuối cùng bị hạ.
Mike chạy lại với Emily, nó mừng rỡ vẫy đuôi trong khi đem theo cái mũ sắt của một tên Ảo ảnh Rùa.
Thần Jupiter ôm Emily thật chặt. “Cảm ơn những vì sao! Chúng ta đã lo sợ điều tồi tệ nhất. Khi cha chúng ta đưa con đi, chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra.” Thần cúi đầu xuống và nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Con có thể tha thứ cho ta vì đã không đuổi theo con không?”
“Không có gì để tha thứ cả. Thần đã phải đến chỗ vũ khí đó.” Emily chỉ vào chiếc hộp bằng vàng. “Và nó kia ạ, nhờ có Stella và đặc vụ B, nó đã bị khóa chặt trong chiếc hộp đó rồi.”
“Đặc vụ B đâu rồi?”
“Anh ấy đã chết để bảo vệ các ngài,” Stella khẽ đáp.
“Vậy thì cậu ấy sẽ được ghi nhớ suốt đời như một Anh hùng của xứ Olympus.” Thần Jupiter nháy mắt với Emily một cách tinh quái. “Ta tự hỏi CRU sẽ nghĩ thế nào về điều đó đây.”
“Con nghĩ đặc vụ B sẽ rất xúc động. Còn CRU ư? Không nhiều lắm đâu ạ.”
Joel choàng tay lên vai Emily. “Đi nào, Em, hãy kết thúc việc này. Mình không thích thứ đó cứ quanh quẩn ở đây đâu. Cậu hãy phá hủy nó và tất cả chúng ta đều có thể về nhà.”
“Chưa đâu, Joel ạ,” thần Neptune nói. “Vẫn còn một việc nữa chúng ta phải làm đấy.”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus