Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
ha tôi thật ngu ngốc thay người khác nuôi con nhiều năm như vậy, hừ! Tôi cũng nghĩ Tằng Khải Trữ dù sao cũng giả bộ ngoan hiền trước mặt cha tôi nhiều năm như vậy, hai mẹ con họ cũng lừa được của cha tôi không ít, vốn không định bóc trần chuyện này! Nhưng mà, các người quá lắm rồi!" Uông Phong Lân nheo mắt lại, vẻ mặt nguy hiểm khiến cho trái tim Tỉnh Thượng Đan đóng băng luôn, "Cô đừng mong sửa được sai lầm này! Tôi sẽ sắp xếp cho cô kết hôn với Tằng Khải Trữ, các ngươi sẽ vẫn rất hạnh phúc!"
Hai chữ "Hạnh phúc" được Uông Phong Lân quăng ra một cách xa xỉ, Tỉnh Thượng Đan nghe thấy không khỏi run lên bần bật.
"Tu, Tỉnh Thượng Đan và Tằng Khải Trữ sau khi kết hôn sẽ di dân đến Brazil, thay tôi đi làm đi!" Uông Phong Lân dặn dò, đây mới là con người quen thuộc trên thương trường, là Uông Phong Lân chẳng khác gì ác ma.
"Biết rồi!" Tu gật đầu, nhìn A Kha một chút, hoàn toàn không hề biết thương hương tiếc ngọc kéo cánh tay Tỉnh Thượng Đan, "Đi thôi!"
Nhìn Tu cùng A Kha đưa Tỉnh Thượng Đan đi, Lâm cùng Phan Già mới quay qua xem Tư Nam và Uông Phong Lân.
"Cái kia," Phan Già chỉa chỉa Tư Nam, "Tư Nam, em tốt nhất là đi rửa mặt đi!"
"Hử?" Tư Nam không rõ ý của cô.
"Ha ha, mặt hoa da phấn!" Uông Phong Lân cưng chiều vuốt tóc Tư Nam, "Mặt toàn máu thôi, người không biết còn tưởng em là tên cuồng sát đó!"
Tư Nam dùng tay quẹt lên mặt, kết quả một đám máu tươi chỉ có thể càng lúc trây trét ra càng rộng.
Uông Phong Lân kéo tay em xuống: "Ngoan, anh ôm A Kim, em đi tắm rửa sạch sẽ, được không?"
Tư Nam mặc dù vẫn khóc như hoa lê trong mưa, nhưng khóe miệng lại cong lên cười một chút: "Còn nói em, chẳng lẽ bộ dáng của anh bây giờ nhìn tốt lắm sao?"
Uông Phong Lân cúi đầu nhìn lại mình, cả người cũng đầy máu.
"Đi thôi, không nhìn nữa!" Lâm giật nhẹ vạt áo Phan Già, hai người lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tư Nam nhìn hai người đã đi ra ngoài, cúi đầu nhìn A Kim trong lòng: "Anh ngốc lắm, nhảy lên là cái gì? Em có thể né mà."
"Vạn nhất em né không kịp thì sao?" Uông Phong Lân đưa ta lau vết máu trên mặt của A Kim, "Như vậy, A Kim rời đi mới có thể thuyết phục người khác."
Tư Nam gật đầu, "Nhưng mà anh có biết không nhìn thấy A Kim bị thương em đau lòng lắm!"
"Nếu như em bị thương, anh sẽ càng đau lòng, sẽ đau đến chết!" Uông Phong Lân đỡ gáy Tư Nam, nhẹ hôn lên bờ môi em.
Khi nụ hôn dài kết thúc, kéo giãn khoảng cách ra, hai người không khỏi nhìn nhau cười to, trên mặt đều lem nhem hết cả.
Tư Nam ôm lấy thân thể của A Kim: "Đợi em!" Nói xong đứng dậy đem A Kim ôm vào trong toilet, sau đó xoay người đi ra, đỡ Uông Phong Lân xuống giường, "Đi thôi, chúng ta ba người cùng tắm với nhau."
"Rốt cuộc cũng có thể tắm chung với em rồi!" Uông Phong Lân dựa đầu lên vai Tư Nam, "Sau này ngày nào cũng tắm với nhau nha!"
"Dạ." Tư Nam gật đầu, "Em anh tắm cho em!"
"Được thôi!" Uông Phong Lân ghé vào lỗ tai em hà hơi: "Chồng em sẽ vì em mà cung cấp dịch vụ tốt nhất!"
"Đáng ghét, cái gì mà chồng hả?" Tư Nam đánh nhẹ anh, "Anh là vợ nhỏ!"
"Anh đây hẳn là phải được yêu nhất chứ?" Uông PHong Lân một tay ôm lấy eo Tư Nam, "Em cần phải thương anh thật nhiều nha!"
Gần hai tháng trôi qua, Tư Nam cùng Uông Phong Lân ở trong bệnh viện, mỗi ngày sáng tối đều giúp anh ra ngoài đi dạo một chút, vật lí trị liệu. Bình thường thì vẫn đến uông thị đi làm như trước, mang tài liệu về cho anh xem lại, kí duyệt. Chỉ là Uông Phong Lân như trước ngày nào cũng nói hai chân mình không có sức, bước đi đều muốn đem nửa thân trên đặt lên người em.
Ánh nắng rực rỡ buổi sớm mai rọi vào cửa sổ, làn gió nhẹ xao rèm cửa.
"Nhiều ngày như vậy, anh tại sao chẳng khá lên chút nào!" Tư Nam oán giận Uông Phong Lân bên cạnh cứ lấy nửa thân trên dựa vào người mình.
"Nhưng chân anh đúng là không có sức mà!" Giọng điệu nhõng nhẽo của Uông Phong Lân làm cho Tư Nam rất chi là bất đắc dĩ.
"Như thế nào lại không có sức chứ? Lâm toàn nói anh đáng ra phải khỏe lại rồi." Tư Nam đỡ Uông Phong Lân ngồi xuống giường, ngồi xổm xuống, ôn nhu xoa bóp hai chân cho anh.
"Anh cũng không biết nữa!" Vẻ mặt Uông Phong Lân rất ủy khuất, cảm thụ bàn tay ôn nhu của Tư Nam vuốt ve bắp chân mình, giống như có một dòng điện kích thích từng bộ phận, không khỏi phát ra tiếng kêu đau đớn, "Ôi."
"Làm sao vậy?" Tư Nam mở mắt nhìn anh, "Khó chịu à?"
Uông Phong Lân kéo tay Tư Nam, giọng nói có chút khàn khàn: "Không phải không thoải mái."
"Vậy anh..." Ánh mắt Tư Nam vô tình rơi xuống nơi nào đó đã đội lên như cái lều con con, nhịn cười rụt tay lại, vỗ nhẹ lên đùi anh, "Lại nghĩ đến cái gì không nên nghĩ phải không! Anh chưa có khỏe lại mà!"
"Có phải sau khi anh khỏe lại, cái gì cũng được phải không?" Uông Phong Lân cười nỏi.
"Chờ anh khỏe lại đi!" Tư Nam bĩu môi.
"Bảo bối, ngày mai là sinh nhật em! Muốn quà gì nè?" Uông Phong Lân hỏi.
"Có phải em muốn gì cũng được?" Tư Nam hỏi.
Uông Phong Lân gật đầu rất nghiêm túc: "Chỉ cần là thức bảo bối thích, anh sẽ làm được, cái gì cũng có thể!"
"Em chỉ muốn anh khỏe lại!" Tư Nam thở dài, "Ôi, anh làm được sao?"
"Anh đã làm hết sức rồi!" Uông Phong Lân dừng lại nơi mắt Tư Nam, "Bảo bối, em tốt với anh nhất!"
"Ngu ngốc!" Tư Nam đánh nhẹ anh một cái, "Anh ban ngày ngoan ngoãn cùng Phiên Gia MM làm trị liệu đi, em đến công ti trước đây."
Uông Phong Lân kéo lấy Tư Nam hôn em thật sâu, đột nhiên bật cười: "Mỗi ngày em đi làm, trước khi đi anh đều cho em một goodbye-kiss, như vậy anh có giống cô vợ nhỏ không nhỉ?"
"Ha ha, đúng vậy! Cô vợ bé bỏng của em." Tư Nam cũng bật cười, "Anh á, phải mau khỏe lên đi!"
"Hừ, em chờ anh khỏe lại đi!" Uông Phong Lân hôn em cái nữa, "Anh nhất định làm cho em biết ai mới là chồng!"
"Em rất mong chờ nha!" Tư Nam đẩy anh ra, "sáng nay có khách bên Mĩ qua, em không thể đến muộn! Anh là tổng tài, thật sự là rất sướng nha!"
"Ai có thể có được bảo bối tài sắc như anh chứ!" Uông Phong Lân nắm tay Tư Nam không chịu thả ra.
"Thả tay đi! Thật là!" Tư Nam vuốt tay anh, "Em đi làm!"
"Uh, tối gặp." Uông Phong Lân nhìn theo bóng lưng em, ngồi trên giường vài phút, sau đó đứng dậy, nhúc nhích hai chân, bước đi đến cửa sổ, đứng sau rèm cửa nhìn xuống dưới lầu, xem chiếc xe của Tư Nam chạy ra ngoài đường, khóe miệng cong lên cười, "Bảo bối ngốc!"
Trong phòng họp của tập đoàn Uông thị, sau khi hai bên bàn bạc kí kết hợp đồng, trao đổi thông tin, trình tự này coi như đã xong.
"Thật không ngờ được, đối tác bên Mĩ lại là anh." Tư Nam nhìn người đàn ông trắng nõn tuấn mĩ nhưng lại lộ ra khí tức nguy hiểm không nói nên lời.
"Ha ha, nếu không biết là cậu là đối tượng hợp tác khu vực Châu Á, tôi có thể rất lo lắng đó!" Người đối diện cong miệng tạo thành nụ cười.
"Ngoại trừ Uông thị, anh còn có thể tìm được đối tác tốt hơn để hợp tác sao?" Tư Nam quay lại cười với hắn, "Bất quá, chuyện xe cộ lần trước, thật đúng là phải cảm ơn anh."
"Không cần khách sáo như vậy chứ? So với lần cậu cứu tôi ở Mĩ, cái này không đáng để tính toán." Người đàn ông đối diện cười cười, quay qua người đàn ông da trắng bên cạnh giới thiệu: "Joe, đây là cậu Đường, là trợ lí riêng của Uông tổng. Lúc ở nước Mĩ, có lần tôi bị truy sát, vừa khéo lạc vào phòng ngủ của cậu Đường, được cậu ấy giấu ở dưới gầm giường, mới thoát được một kiếp, cho nên, đây là ân nhân cứu mạng của tôi đó!"
"Oh, cậu Đường đây rất dũng cảm nha!" Người đàn ông da trắng cúi người khâm phục Tư Nam.
"Mike, chuyện này cũng đừng nhắc đến nữa!" Tư Nam gật đầu với người đàn ông da trắng, "Cũng đã qua mấy năm rồi! Anh còn hoài niệm cuộc sống bị người ta săn đuổi à?"
"No, tôi không hoài niệm! Tôi vất vả lắm mới đưa công ti vào trong quĩ đạo, cũng không muốn quay lại cuộc sống lưỡi dao liếm máu nữa đâu." Mike xua xua tay.
"Anh đứng đầu giới đua xe trong giới ngầm mà không chịu tham gia đua xe thì thật là đáng tiếc!" Tu một bên chen vào.
"Ha ha, Tu, đừng chọc ghẹo nữa!" Mike cười một chút, "Anh không biết tôi từng là thủ hạ của A Kha sao?"
"Hả?" Tu ngạc nhiên nhìn Mike
"Hóa ra anh ta không biết à" Mike chỉ vào Tu hỏi Tư Nam.
Tư Nam gật đầu: "Tôi nghĩ anh ta quả thật không biết."
Mike cười ha hả: "Tu, anh với A Kha không phải... Các người không phải vốn chỉ có quan hệ trên giường chứ?"
"Này, đừng giễu cợt tôi, được chưa?" Tu xoay người bất đắc dĩ khinh khỉnh, "Xem ra tên nhóc kia có rất nhiều chuyện chưa từng nói với tôi! Khó trách lần trước đua xe với hắn, hại tôi thiếu chút nữa lao xuống mương."
"Ha ha ha." Tư Nam cùng Mike cười ha hả.
Điện thoại trong túi Tư Nam vang lên, lấy tay cầm điện thoại ra: "Xin lỗi, tôi nhận điện thoại một chút." Vừa nói liền đứng dậy đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Phan Già: "Tư Nam, không tốt rồi!"
"Làm sao vậy?" Tư Nam vội hỏi.
"Phong Lân, bị, bị người ta bắt cóc rồ!" Phan Già vừa nói vừa thở hổn hển.
"Tại sao lại như vậy? Trong bệnh viện mà còn..."
"Không phải trong bệnh viện! Phong Lân nói tôi đưa anh ta ra ngoài mua quà sinh nhật cho cậu, không cho nói với bất kì ai." Phan Già thở gấp, "Anh ta nói muốn, muốn mua nhẫn cho cậu, vừa mới tới cửa hàng trang sức, có, có một kẻ tự nhiên lao tới, mạnh mẽ lôi anh ta vào trong một cái xe tải."
"Có biết là ai làm không?" Tư nam vội vã hỏi.
"Không, không biết!" Phan Già giống như khóc tới nơi.
"Chị đừng lo lắng, cứ về nghỉ trước đi!" Tư Nam an ủi cô, sau đó cúp điện thoại, trong lòng cân nhắc một chút về tình huống Uông Phong Lân bị bắt cóc.
"Có chuyện gì vậy?" Tu nghe thấy giọng nói lo lắng của Tư Nam, đi tối.
"Phong Lân bị bắt cóc rồi!" Tư Nam nhíu mày, "Rốt cuộc là ai làm?"
"Chẳng lẽ là Trịnh..." Tu chưa kịp nói xong ba chữ kia, quay đầu lại nhìn về phía Mike đang đi ra.
"Nếu như là cậu ta, tôi tình nguyện giúp các người." Mike thở dài một hơi.
"Mike, anh với anh ta..." Tư Nam nghi hoặc.
"Có một số việc, chính là số phận an bài rồi! Có lẽ là, tôi hẳn phải buộc cậu ta quay về Mĩ, nhốt lại trong phòng dạy dỗ tử tế mới được!" Mike thở dài lần nữa.
"Hẳn là ngoại trừ gã ta thì cũng chẳng ai có thể làm loại chuyện này đâu." Tu cau mày.
"Nhưng mà, cho dù chúng ta biết là do Trịnh Thụ Thần làm, làm sao có thể biết Phong Lân bị bắt đi đâu?" Tư Nam cau mặt chân mày, "Mấy tháng gần đây hình như chưa từng nhìn thấy anh ta xuất hiện công khai."
"Gọi điện thoại nói A Kha kiểm tra một chút." Tu cầm lấy điện thoại.
"Cậu gọi điện thoại cho A Kha trước," Mike nghĩ một chút, quay qua Tư Nam, "Tôi nghĩ, tôi biết một chỗ, có thể là cậu ta sẽ đem Phong Lân đến chỗ đó."
"Vậy chúng ta nhanh tới đó!" Tư Nam cũng không quan tâm nhiều nữa, "Tu, anh liên lạc với A Kha, kiểm tra được nơi nào thì lập tức gọi cho em biết nha. Em liên lạc với Đặng Tấn, để nhờ anh ấy kiểm tra luôn. Bây giờ em đi với Mike trước đến chỗ anh ta nghĩ ra xem có gì không."
"Được!" Tu gật đầu, một mặt phân phó Thước Nhã sắp xếp nơi ăn ở cho Joe, một mặt gọi điện thoại cho A Kha.
Tư Nam đi theo Mike vội vàng xuống lầu, đồng thời gọi điện thoại cho Đặng Tấn: "Alo, Đặng Tấn, Phong Lân bị bắt cóc rồi." Đem sự việc nói sơ lại một lần.
"Tôi nghĩ nếu như là Trịnh Thụ Thần làm, Phong Lân hẳn là bị gã ta bắt đến kho hàng của Tông Thụ đó!" Đặng Tấn trả lời, "Cậu đi trước, tôi lập tức tới ngay!"
"Được"! Tư Nam nhìn về phía Mike.
"Anh ta cũng nói là mang tới kho hàng?" Mike đã khởi động xe.
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ