Nguyên tác: Ihmiset Suviyössä
Số lần đọc/download: 258 / 10
Cập nhật: 2020-02-13 14:06:35 +0700
Chương 37
C
uối cùng viên bác sĩ cũng kịp đến nơi xảy ra án mạng đúng lúc cái xác được những người đàn ông khênh lên để dọc xe chở lúa mì. Ngay từ xa ông đã thấy sự việc xảy ra thế nào. Ông vội vã lội qua đám cỏ đẫm ướt sương, làm đôi giày ướt sũng và hai ống quần cũng đẫm nước. Nghe tiếng chân bước đến mọi người im bặt. Trên khuôn mặt vị cảnh sát thoảng qua nụ cười rất mãn nguyện.
- Các anh gọi bác sĩ đến đây làm gì? Ở đây không cần ai khác ngoài cảnh sát và người đào huyệt.
Hai khóe môi vị bác sĩ trễ xuống, ông ta giơ chân tìm chỗ nào cỏ khô hơn để bước đến.
- Kẻ phạm tội này nghĩ để cho chắc chắn nhất thì nên…
- Ừ, nhưng lúc này cũng chẳng nên chở tôi đến đây để nhìn một cái xác chết. - Ông bác sĩ nói và mỉm cười mệt mỏi nhìn những người đàn ông đứng quanh. Họ đáp lại bằng cái nhìn thông cảm ái ngại.
- Matti, tay phải của anh không bị còng, anh lấy trong túi áo ngực bên trái của tôi cái ví đi. Trong đó có tờ 100 mác.
- Anh hãy để những đồng mác ở yên đó, rồi anh sẽ còn cần đến chúng đấy. - Nói rồi vị bác sĩ quay sang nói với viên cảnh sát những việc cần phải làm, những việc mà ông này biết rất rõ. - Trời nóng đấy, chúng ta phải cố gắng sao cho đến thứ Ba là mổ được, bởi vì tôi vẫn không buộc được các nhà chức trách xây cho khu này một cái hầm cho ra hầm. Thôi thì lệnh của tỉnh trưởng trước sau rồi cũng đến. Tôi buộc phải mổ thôi, vì bác sĩ của tỉnh đang đi nghỉ.
Những người đàn ông lắng nghe cuộc trao đổi này - tất cả, trừ Nokia. Anh này cảm thấy bức bối khi chẳng ai đoái hoài tới mình. Bác sĩ, cảnh sát, Mettälä trong thùng xe chở lúa - ừ họ là những người quan trọng mà. Bất cứ thằng giời nào mà chả biết đâm dao vào ngực, nhưng ở đây lại có gã đàn ông biết bổ đầu và mổ bụng nữa cơ đấy - những người thợ bàn tán khi bác sĩ khăng khăng từ chối không nhận tiền thù lao - và lại lội qua bờ cỏ lên đường cái, với bộ dạng cáu kỉnh hệt lúc đến khi tìm cách tránh đám cỏ ướt.
- Nếu cỏ không đầy sương thế này thì đến đây cũng thú vị phết đấy, hai ngày nay không có việc gì. Thế nhưng phải lội thế này cho người ướt đẫm, ai điên mà xỏ ủng vào chân giữa mùa hè thế này. - Vị bác sĩ nói vậy với người đánh xe, hỏi xem anh này người ở đâu, bởi vì ông không nhớ.
Người đánh xe ở nhà đó làng đó - mụ vợ tôi đến khám bác sĩ đó, khi mụ ấy bị cái u…
- Phải rồi, phải rồi, Eufrosyne Lehtimäki, bây giờ thì ta đã nhớ rồi. Nhưng kia, sao ông chủ trang trại Teliranta ra đường làm gì mà sớm thế?
Cả người đánh xe cũng thấy, nhưng anh ta chưa kịp đoán ra nguyên nhân thì họ đã đến bên trang trại và ông chủ bước ra giữa đường cho thấy ông có việc muốn nói với họ.
- Chào các anh!
Ông chủ của Teliranta kể lại sự thể ở Syrjämäki.
- Có lẽ anh chồng đến đây ngay bây giờ, nhưng chúng ta có thể đi ngay, bằng thuyền gắn máy, tôi sẽ đưa đi. Để tôi bảo với người làm kia…
- Nào, hôm nay tôi đã đi xem người chết rồi, vậy thì cũng nên đến thăm đứa bé sắp ra đời để mừng một buổi sáng đẹp trời thế này chứ! - Bác sĩ vui vẻ nói. - Ta làm thế nào bây giờ nhỉ? Anh đứng đây chờ anh chồng đó đến nhé và khi anh ta đến, hãy bảo anh ta phóng nhanh về nhà và mang cho tôi túi đồ… Ông chủ, người làm của ông không cần phải chờ ở đây đâu. Cái anh Lehtimäki này sẽ đứng chờ ở đây và sẽ bảo với cái tay Syrjämäki ấy - ở vùng này có đủ loại mäki thế này, thỉnh thoảng lại thêm một ít järvi* nữa, thật là… tức là - thế nào nhỉ - khi anh ta đến đây, Lehtimäki phải bảo anh ta về nhà thật nhanh, nhỡ đâu ở đó có việc gì đặc biệt, một khi bà chủ trang trại cũng ở đó từ chiều.
Đây là những từ được ghép làm hậu tố trong họ của người Phần Lan.
Khi bác sĩ còn đang nói những điều chỉ dẫn thì một chiếc ô tô lao đến rồi đứng khựng lại. Chủ trang trại thấy Selma cầm tay lái và nhận ra người ngồi bên cạnh là Hannu.
- Bố, chúng con về uống cà phê sáng ở nhà!
- Vậy các con tự pha cà phê đi nhé. Bố phải đưa bác sĩ sang bên kia.
- Sang bên Syrjämäki ạ? Có chuyện gì xảy ra ở đó thế? Selma tỏ ra hoạt bát lạ thường.
- Bên đó, sang bên đó. Trong lúc ấy các con nấu cà phê đi nhé. Chúng ta cũng uống nữa, khi từ bên đó quay về.
Chiếc ô tô thứ hai cũng vừa tiến đến - Helka và Arvid. Khi nghe rõ mọi chuyện họ đề nghị để họ đi cùng. Họ còn hứa nếu được vậy thì sẽ lái xe đưa bác sĩ về nhà nhanh hơn là đi cái đồ cổ lỗ kia.
- Ồ, vậy cái đồ cổ này được phép về. Ôi mà không được, còn mấy cái kẹp của tôi, vẫn phải nhờ anh thợ gặt kia đứng canh đây vậy, cũng phức tạp ra trò đây.
Mọi việc rồi cũng được sắp xếp xong. Nhóm người đi trên ô tô đầu tiên vào nhà, còn nhóm trên xe thứ hai ra bờ nước và từ đó lên thuyền gắn máy. Chẳng mấy chốc chiếc thuyền trườn nhanh trên mặt nước lặng sóng của sáng sớm mùa hè với mỗi bên mạn thuyền là ba mái chèo nhịp nhàng khỏa nước. Tiếng đập phành phạch của máy cắt cỏ không lan đến tai những người đi. Đây đó thấp thoáng một hai người thợ dậy sớm ra đồng.
Khi họ đã đi được hơn nửa đường, một người nhìn thấy có chiếc xe ngựa vừa dừng lại trước cổng vào trang trại Teliranta và trên xe là người đàn ông. Họ vẫy tay ra hiệu, thậm chí còn hú gọi nữa. Người thợ cắt cỏ của Teliranta họ đôi ngựa kéo máy đứng lại, còn mình trượt từ đồng cỏ xuống đường và chỉ thấy hai mái đầu chụm lại trong chốc lát, rồi người đánh ngựa vừa đến quay phắt xe của mình. Từ giữa hồ nhìn lên cũng vẫn thấy anh ta đang ra sức giục con ngựa phóng đi, dây cương vung lên rồi đập xuống.
- Thực ra tôi nghĩ anh ta chẳng cần vội vã như thế làm gì, bởi vì việc này đã xảy ra mấy giờ đồng hồ rồi. Và chị vợ mấy lần trước đều vuông tròn yên ổn cả. - Vị bác sĩ nói.