Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Phần III: Maryann - Chương 1
K
hi Henry Vito đến văn phòng của lão thì thằng bé đánh giầy đã đợi sẵn ở đó rồi. Với những bước đi chững chạc, lão bước vào vứt chiếc áo măng tô lên cái ghế bành nhỏ bọc da và ngồi vào bàn làm việc của mình. Lão duỗi một chân ra cho cậu bé và nói:
- Chào cháu Tony! - Rồi lão cầm lấy tập báo ở trên bàn.
- Buon giorno, signor Vito! - cậu bé trả lời và lấy ra một cái giẻ bắt đầu đánh giày.
Vito đọc lướt một loạt các trang đầu. Đề mục chính cũng lại giống hệt ngày hôm trước, lão vứt tập báo vào sọt đựng giấy và bắt đầu xem xét những thư thừ vừa đem đến lúc sáng - Chẳng có gì quan trọng cả - lão luống cuống đặt chân kia lên hòm đánh giày theo tiếng gõ ra hiệu của thằng bé rồi nhìn ra cửa sổ.
Bên kia phố là công viên. Tiếp theo đó nổi lên toà nhà bằng đá xám của viện hình sự. Lão thấy mình giống như một lãnh chúa đang quan sát đấu trường. Lão luôn luôn như vậy - Ngay từ hồi xưa, hồi lão còn là một thằng bé lông bông khắp khu phố nhỏ của người Ý. Sự thách thức rõ rệt này nằm trong dấu hiệu của uy quyền. Chỉ đùa giỡn với pháp luật thì quá đơn giản. Hứng thú thật sự là ở chỗ làm cho nó tự thành trò cười trong đó có cả phần lời lãi. Giải phóng lương tâm tội lỗi khỏi những vòng dây trói của pháp luật là một nghề lợi lộc.
Lão cảm thấy một cái gõ nhẹ dưới chân. Thế có nghĩa là thằng bé đánh giày đã hoàn thành công việc. Lão cho thằng bé một đồng tiền rồi xoay người trở lại bàn làm việc.
Đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên. Lão nhấc ống nghe.
- Có một cô Maryann Flood đến đây và muốn nói chuyện với ngài - giọng cô thư ký vang lên. Cái tên xa lạ với lão.
- Cô ta cần gì?
- Khách hàng - cô thư ký trả lời ngắn gọn - Cô ta nói là được giới thiệu tới ngài.
- Ai giới thiệu?
- Cô ấy bảo sẽ nói riêng với ngài sau. Cô ta cũng nói là sẽ trả trước bằng tiền mặt.
Vito mỉm cười. Ai muốn làm phụ nữ thì phải biết mình muốn gì.
- Cô đưa cô ấy vào đây! - Lão nói.
Ngay sau đó cánh cửa mở ra và cô thư ký xuất hiện theo sau là một người đàn bà. Vito đứng dậy.
- Đây là ngài Vito, còn đây là cô Flood - Cô thư ký giới thiệu. Người đàn bà trẻ tiến lại phía lão với bàn tay chìa ra, lão nắm lấy. Cái bắt tay rất chặt và dứt khoát như của một người đàn ông. Nhưng từ đó lại toả ra một cái gì đấy làm cho người ta cảm thấy là mình đang tiếp xúc với một người đàn bà.
- Xin cám ơn ngài đã tiếp tôi - Cô ta nói, giọng nhẹ nhàng dễ nghe.
- Tôi rất vui mừng được giúp cô, việc gì đó - Vito chìa tay về phía chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của lão - Xin mời cô ngồi.
Cô thư ký nhấc chiếc áo măng tô mà lúc trước lão vứt lên đó và đi ra ngoài. Vito ngồi xuống và nhìn người đàn bà trẻ.
Cô ta có đôi bàn tay rất đẹp. Không đeo đồ trang sức và không tô son phấn ngoài một chút son đỏ ở môi. Đôi mắt cô ta cách xa nhau; to, nâu thẫm gần như đen. Mái tóc vàng, mịn cuộn lên dưới cái mũ màu kem. Vito rất tự hào về khả năng đánh giá ngay được khách của mình qua cái nhìn đầu tiên. Cô gái này sống trong một gia đình khá giả đây. Tất cả ở cô ta biểu lộ điều đó. Có thể cô ta muốn nói chuyện với lão về một thằng em hay một người thân thích nào đó đang gặp chuyện rắc rối. Đấy là những vụ mà lão đang muốn, nó đem lại tiền bạc cho lão. Lão mỉm cười.
- Tôi có thể giúp gì cho cô nào, cô Flood?
Người đàn bà trẻ không vội trả lời lão. Cô lấy ra một điếu thuốc và chờ lão đưa lửa. Lão làm điều đó và càng chắc chắn hơn với sự phân tích của mình. Chỉ có những người đàn bà xuất thân từ gia đình khá giả, mới được người ta mồi lửa với kiểu chơi trội như thế này. Lão quan sát. Cô đang chậm rãi nuốt khói thuốc.
- Như tôi được biết, thưa ngài Vito, ngài là một luật sư rất giỏi - Người đàn bà trẻ mở đầu. Lão kiêu hãnh thầm trong bụng.
- Cái đó hơi quá tâng bốc, cô Flood - Lão khiêm tốn phân bua - nó cũng không đúng hoàn toàn đâu. Tôi chỉ làm hết khả năng của mình, có thế thôi.
- Tôi biết thế cũng hơn người khác rồi - Cô Flood đáp lại trong đôi mắt ánh lên một tia giễu cợt. Lão nhận ra điều này và ngay lập tức như thế. Lão sẽ không để một người đàn bà nào dù thuộc giới thượng lưu đùa bỡn lão được.
- Tôi cố gắng hết sức mình, cô Flood ạ - Lão nói với một giọng lạnh nhạt.
Người khách nhìn thẳng vào mắt lão.
- Bởi vậy nên tôi tìm đến ngài. Tôi cần một luật sư và tôi muốn có một luật sư tốt nhất - bây giờ trong đôi mắt cô vẻ cười cợt kia đã biến mất.
- Vì chuyện gì?
- Sáng sớm hôm nay một anh bạn gọi điện cho tôi. Đang có lệnh bắt giữ tôi và chiều nay tôi sẽ bị bắt - Giọng cô vang lên chậm rãi và thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Lão nhìn cô ngạc nhiên.
- Cô sẽ bị bắt giữ? Vì lý do gì vậy?
Cô vẫn nhìn hẳng vào lão.
- Vì ăn cắp sau khi làm tiền.
Lúc đầu lão không tin vào lời nói của cô.
- Cái gì? - Cuối cùng lão mới cố gắng thốt lên được.
Cô mỉm cười như thể đang rất vui vẻ với điều này và nhắc lại lời buộc tội một lần nữa.
- Vì thế nên tôi có mặt ở đây - Cô nói thêm.
Chưa bao giờ lão lại lầm lẫn khi đánh giá khách của mình như thế này. Lão rút một điếu xì gà cắn đuôi và châm lửa cho đến lúc điếu xì gà đỏ lên. Sau đó lão đặt que diêm cháy đỏ vào gạt tàn. Trong khoảng thời gian đó lão đã tự chủ lại được.
- Xin cô kể cho tôi nghe, cái gì đã xảy ra.
- Tối qua vào khoảng mười một giờ tôi ở bar trong shery và đang uống nước thì một người đàn ông đến bên cạnh. Hắn ta say khướt và thú thực là muốn mời tôi một ly, hắn kể với tôi hắn rất giàu và để chứng minh điều này hắn rút ra vẫy vẫy một tập tiền dày cộp để khoe.
- Chúng tôi uống ở đó vài ly rồi hắn ta theo tôi lên phòng. Ở đó chúng lại uống tiếp tục - giọng cô vẫn rành mạch và thờ ơ như đang kể về một người khác. Khoảng bốn rưỡi sáng thì hắn về. Hắn đưa cho tôi hai mươi dollar và tôi cho hắn một cái hôn từ biệt.
- Rồi sau đó cái gì xảy ra?
- Tôi đi ngủ. Sáng sớm hôm nay điện thoại đánh thức tôi dậy. Một người bạn ở sở gọi cho tôi. Anh ấy báo cho tôi biết là gã đàn ông sáng nay xuất hiện ở sở và đưa đơn tố cáo.
- Thế cô có lấy tiền của hắn không?
- Không. Hắn đã nhét cả xấp tiền vào túi sau khi đưa cho tôi hai mươi dollar.
- Ai giới thiệu cô cho tôi?
- Trung uý hình sự Millersen ở đồn phố 54. Tôi quen anh ấy gần năm năm nay. Anh ấy cũng biết là tôi chẳng bao giờ làm trò đó.
Lão biết Millersen, một nhân viên hình sự giỏi, chưa bao giừ đẩy đến cho lão những việc bê bối - Nhưng mà ngay cả đến nhân viên hình sự cũng có lúc nhầm lẫn. Lão liếc nhìn cô với con mắt dò xét.
- Cô có đảm bảo là cô không lấy tiền của hắn không? Với tôi thì cô có thể nói thật. Tôi chẳng ảnh hưởng gì dù cho cô có làm chuyện đó hay không, đằng nào thì tôi cũng đảm nhận vụ này rồi. Mặc dù vậy với tôi quan trọng là ở chỗ biết chắc chắn.
Cô nhìn lão bằng đôi mắt mở to bình tỉnh, thong thả cô giơ tay lên bỏ cái mủ trên đầu xuống. Cô lắc lắc cái đầu, mái tóc vàng lóng lánh xoã ra ôm lấy khuôn mặt cô.
- Ngài Vito! - Cô nói bằng một giọng nhỏ nhẹ khàn khàn - Tôi là một con điếm chứ không phải là một đứa ăn cắp.