Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Biên tập: Buusan Nguyen
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Trong Rừng Khắp Nơi Đều Là Cạm Bẫy! - Lão Hầu Gia Vì Gái Cưng Phát Điên
ưu Đại Khánh tức Lục Như Cư Sĩ ngắm nhìn khu rừng đó một hồi, rồi lắc đầu, đỡ lời:
- Khu rừng này vừa rậm rạp vừa lặng lẽ như thế, bên trong thế nào cũng nguy hiểm lắm, chúng ta không nên xông vào một cách đường đột. Tốt hơn hết, chúng ta nên chia làm mấy nhóm ở mấy ngã xông vào thì hơn. Có chia ra như thế mới đỡ nguy hiểm.
Bại Sự Lão Nhân rất chịu phục, thở dài đáp:
- Lưu huynh quả không hổ thẹn là một vị tiền bối cao thủ, đã đa mưu mà lại rất thận trọng. Trong rừng này hung hiểm lắm, lần đầu tiên tại hạ gặp đồng đảng của chúng là ở trong khu rừng ma đấy.
Thương Nguyên nghĩ đến nhà cửa của mình bị thiêu hủy không sao nén được lửa giận, vội cướp lời nói:
- Theo ý tiểu đệ, chi bằng hãy dùng lửa đốt sạch khu rừng này trước đã, rồi…
Lục Như Cư Sĩ vội đỡ lời:
- Không được! Không được! Nếu dùng lửa đốt xa gần đều trông thấy, kinh động đến dân chúng quanh vùng, càng không tiện cho chúng ta.
Nói tới đó, ông ta quay lại nhìn quần hùng vừa tới nơi một hồi, rồi nói tiếp:
- Chúng ta nơi đây có đến mấy chục người, mà người nào cũng đều có tên tuổi ở trong võ lâm cả, theo ý đệ, quý hồ chúng ta cẩn thận một chút, thì không còn sợ gì bọn thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo nữa. Hoa huynh với Âm huynh dẫn mấy vị đồng đạo ở phía bên trái tiến thẳng vào trong rừng, Lưu mỗ thì từ bên phải tiến vào, còn các người khác với Dương huynh thì canh gác chung quanh rừng. Nếu trong rừng không có người thì thôi, hễ thấy chúng, dù sao chúng tôi cũng đuổi chúng chạy ra ngoài rừng, lúc ấy Dương huynh với các vị ở bên ngoài đón bắt chúng luôn.
Bại Sự Lão Nhân gật đầu đáp:
- Lưu huynh phân phối như vật hay lắm, bây giờ chúng ta ra tay ngay đi.
Nói xong, ông ta liền vẫy tay Thương Nguyên, rồi hai người đi thẳng về bên trái. Dư Đại Hưng, cao thủ của phái Không Động quay người lại vẫy tay gọi quần hào và nói:
- Quý vị tới đây để làm chi? Nếu vị nào không sợ chết thì hãy cùng theo Hoa huynh vào trong rừng đi.
Quần hùng nghe thấy y nói như vậy đã có bảy tám người rút khí giới ra theo Đại Hưng đi sau Thương Nguyên tiến thẳng sang phía bên trái khu rừng.
Lục Như Cư Sĩ thấy những người đó là Nga My Tam Hữu, Mã Vĩnh Xương, trường chủ của Vĩnh Xương mục trường và mấy người bạn thân của Thương Nguyên, ông ta liền mĩm cười nói với Ngọc Hồ rằng:
- Các bạn giang hồ vì bạn hữu mà xả thân, không quản ngại nguy hiểm, thực là đáng kính phục, xin Dương huynh ở lại ngoài này canh gác. Lưu mỗ đi gặp tên Thiết Diện Điểu Trảo…
Nói tới đó, ông ta đã quay mình đi ngay, chỉ thoáng cái đã mất dạng. Hãy nói Thương Nguyên với Bại Sự Lão Nhân các người đi sang phía bên trái. Chưa vào tới trong rừng, thì đã thấy Âm Bà Bà với hai nàng Thiến Thiến đang núp trong bụi lau. Bại Sự Lão Nhân vội lên tiếng hỏi:
- Các người có thấy trong khu rừng có động tĩnh gì không?
Âm Bà Bà lắc đầu đáp:
- Chúng tôi tới đây cứ đứng yên ở chỗ này, không thấy trong rừng có một tiếng người nào vọng ra hết. Chẳng lẽ bọn ma quỷ ấy đã chạy hết rồi chăng?
Bại Sự Lão Nhân nói tiếp:
- Như vậy khó nói thực, nhưng tất cả mọi người đã tới nơi rồi, dù sao cũng phải khám xét một phen.
Thương Nguyên nhìn con gái cưng với Hàn Thiến Thiến, rồi dặn bảo các người đừng có đi vào trong rừng, hễ nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, thì phải mau đi báo cho Dương lão tiền bối ở bên ngoài rừng hay ngay.
Hoa Thiến Thiến vội vâng lời. Âm Bà Bà cùng chồng và Thương Nguyên dẫn quần hùng xông vào trong khu rừng ấy. Chờ mọi người đi rồi, Hàn Thiến Thiến khẽ hỏi:
- Đại tỷ, chẳng lẽ chúng ta cứ ở ngoài này mà không đi kiếm Thiên Tứ đại ca hay sao?
- Hoa Thiến Thiến vừa cười vừa khẽ đáp:
- Hiền muội không nên nóng lòng như thế vội, nếu chúng ta đi theo thế nào cha chị với các người cũng không yên tâm và còn ngăn cản không cho chúng ta đi theo là khác. Nên chị đã quyết định rồi, cứ để họ đi trước rồi chúng ta sẽ lẵng lặng theo sau vào cứu Thiên Tứ đại ca.
Hàn Thiến Thiến mừng rỡ và đỡ lời:
- Em cũng có ý nghĩ ấy, chị thử đoán xem đại ca với chị Trương Thiến Thiến liệu có ở trong rừng này không?
Nơi đây là sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo ở Lan Châu, trừ phi đại ca với chị Trương Thiến Thiến không bị Thiết Diện Điểu Trảo bắt giữ, thì thế nào cũng bị chúng giam giữ ở trong hang động bí mật trong vách đá phía sau rừng ấy.
- Hà, em không sợ Thiết Diện Điểu Trảo, nhưng chỉ sợ sư phụ của em thôi. Không hiểu tại sao bà ta lại đi theo bọn chúng như thế?
- Thiến muội việc gì mà phải sợ bà ta, bà ta đối với hiền muội đã tuyệt tình như thế rồi, vả lại bà ta còn là kẻ thù của đại ca nữa. Bây giờ, bà ta đã đi theo bọn Thiết Diện Điểu Trảo, tức là bà ta với hiền muội không còn tình thầy trò với nhau nữa. Như vậy, hiền muội việc gì phải sợ bà ấy?
- Nhưng dù sao bà ta vẫn là sư phụ của em…
- Sư phụ thì sao? Chúng ta chỉ cần biết phân biệt sự thị phi thôi, dù là cha mẹ cũng có khi vì đại nghĩa mà phải diệt thân…
Hàn Thiến Thiến kinh hãi hỏi lại:
- Cái gì? Đại nghĩa diệt thân… Ủa, đại nghĩa diệt thân…
Nàng cứ lẩm bẩm nói đi nói lại hoài bốn chữ ấy. Hoa Thiến Thiến liền gật đầu nói tiếp:
- Phải, vì đại nghĩa diệt thân, cũng như chị đây chẳng hạn! Lần trước, khi ở trong rừng, chúng ta đã thấy người sử dụng bàn tay sắt, người đó chả là chú của chị là gì? Nhưng ông ta đã gia nhập vào bọn Thiết Diện Điểu Trảo, chị cũng không nhận ông ta nữa. Nếu lần này mà còn bắt gặp…
Hàn Thiến Thiến trố mắt lên hỏi:
- Thì chị cũng sẽ giết chết ông ta hay sao?
Hoa Thiến Thiến nghĩ ngợi giây lát, có vẻ khó xử rồi đáp:
- Cái đó không thể nói trước được, nhưng dù sao, chị cũng không còn coi ông ta là chú của mình nữa.
Hàn Thiến Thiến nghe nói tới đó trầm ngâm không nói năng gì nữa, nàng càng nghĩ càng rối trí. Nàng vốn dĩ là một thiếu nữ rất ngây thơ và trong sạch, chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ giết chết bất cứ một ai, huống hồ người đó lại là sư phụ của mình. Nhưng nghe thấy Hoa Thiến Thiến nói như vậy, nàng lại cảm thấy lời nói của Hoa Thiến Thiến rất có lý.
Hoa Thiến Thiến thấy Hàn Thiến Thiến cứ ngẩn người suy nghĩ, liền cười và nói tiếp:
- Hiền muội đừng có nghĩ ngợi nhiều như thế làm chi. Chúng ta phải mau đi ngay, chậm trễ sẽ không kịp nữa đấy.
Hoa Thiến Thiến đảo ngược đôi ngươi một vòng, rồi vừa cười vừa đáp:
- Nếu gặp sư phụ của hiền muội thì cứ để ngu tỷ đối phó cho, còn nếu gặp thúc thúc của chị thì để hiền muội ra tay, như vậy chúng ta không còn phân vân, khó xử nữa.
Hai người cảm thấy chỉ có phương pháp ấy mới ổn thỏa thôi. Thế rồi liền dắt tay nhau tiến thẳng vào rừng.
Khu rừng này quá rậm rạp, tuy trời đã sáng mà bên trong vẫn tối om.
Hai nàng Thiến Thiến lo âu cho sự an nguy của người yêu, nên không ngừng chân mà cứ tiếp tục tiến thẳng vào bên trong. Vị trí của hai nàng đang đi ở ngay vào giữa khu mà Lục Như Cư Sĩ với Thương Nguyên đang tiến vào.
Hai người mới đi được vài trượng bỗng thấy một cái bóng đen nhanh khôn tả, lướt qua chỗ cạnh hai nàng. Hai nàng vội ngừng bước lắng tai nghe, nhưng đã mất tung tích của người đó rồi. Hàn Thiến Thiến khẽ hỏi:
- Lạ thực, người đó là ai thế?
Hoa Thiến Thiến khẽ đáp:
- Có lẽ người ấy là cha của chị và mọi người cũng nên. Chúng ta cứ tiến thẳng vào bên trong…
Nàng vừa nói tới đó, đã nghe thấy chỗ gần đó có tiếng kêu “hự” vọng tới, Hoa Thiến Thiến vội rút trường kiếm ra khẽ nói tiếp:
- Chúng ta mau tới đó xem sao đi.
Hai nàng đi như bay, tiến thẳng về phía đó tức thì. Trong rừng đã tối om, tốc độ của hai nàng lại quá nhanh. Hàn Thiến Thiến bỗng đi qua cạnh một người, liền bị cánh tay của người đó vô ý va đụng phải ngực bên phải của nàng, nàng giật mình vội quát hỏi:
- Ai đó…
Hoa Thiến Thiến cũng vội quay đầu lại nhìn, thấy trong bóng tối có một bóng người đang đứng cạnh Hàn Thiến Thiến, nhưng vì tối quá nên không trông thấy rõ mặt người đó.
Hàn Thiến Thiến cũng vội rút kiếm ra, người nọ vẫn đứng yên chẳng nói chẳng rằng, những càng lá cọ vào nhau xào xạc, tựa như là người đó đang cất tiếng cười mỉa vậy.
Hoa Thiến Thiến liền xông lại chém luôn, chỉ nghe thấy tiếng kêu “soẹt”, cánh tay trái của người nọ đã bị đứt lìa. Nàng thở hắt ra, rồi nói:
- Ồ! Làm cho tôi giật mình đến thót một cái, thì ra chỉ là một thân cây cổ thụ thôi.
Hàn Thiến Thiến vội cầm kiếm tiến lên, quả thấy cây đó đã bị Hoa Thiến Thiến chém gần mất một cành. Nàng ngượng nghịu vô cùng, vừa cười gượng vừa nói:
- Trong rừng này tối om, mà trông thân cây này lại tựa như người thực vậy!
Hoa Thiến Thiến vội an ủi nàng rằng:
- Chỉ tại chúng ta quá gay cấn, nên chị cũng nhận lầm cây này là người thực. Thôi, chúng ta đừng mất thì giờ nữa, mau tiến thẳng về phía trước đi.
Rồi hai nàng lại vội vàng xách kiếm đi luôn.
Đang đi Hàn Thiến Thiến lại cảm thấy có một cái bóng đen lướt qua, nhưng nàng cũng tưởng đó là một thân cây như vừa nói, nên nàng không lên tiếng hỏi gì cả.
Hai nàng hấp tấp đi lên trên một ngọn đồi nho nhỏ, đã thấy Thương Nguyên với Bại Sự Lão Nhân đang quây quần xung quanh một người nằm ở trên mặt đất. Hai nàng vội vàng chạy lại xem, mới hay người đó là Dư Đại Hưng của phái Không Động.
Lúc ấy, Dư Đại Hưng đang thở hổn ha hổn hển, nhưng không sao nói lên tiếng được, hiển nhiên y đang bị thương nặng.
Thương Nguyên thấy hai con gái đi tới, liền sầm nét mặt lại hỏi:
- Hai con vào đây làm chi?
Hoa Thiến Thiến đáp:
- Chúng con nghe thấy tiếng kêu gọi, mới vội chạy vào đây xem sao?
Thương Nguyên hỏi tiếp:
- Con có báo cáo cho Dương lão tiền bối hay không?
- Thưa cha, không. Dương lão tiền bối làm sao thế hử cha?
Bại Sự Lão Nhân hậm hực đáp:
- Ông ta đã bị Thiết Diện Điểu Trảo tấn công lén, nội tạng đã nát và còn bị kim độc bắn trúng nơi yếu hiểm…
Hàn Thiến Thiến nghe nói kinh hãi vô cùng, vội xen lời nói:
- Vừa rồi, lúc chúng con vừa đi vào trong rừng cũng không lâu, cảm thấy phía đằng trước có một người lướt qua, chỉ thoáng cái thôi đã không thấy hình bóng của người ấy đâu cả. Chắc y là Thiết Diện Điểu Trảo cũng nên?
Thương Nguyên liếc nhìn Bại Sự Lão Nhân, rồi nói:
- Như vậy đủ thấy tên ma đầu ấy vẫn còn ẩn thân ở trong rừng này. Ngày hôm nay Hoa mỗ thề phải đấu thí mạng với y một phen. Âm huynh làm ơn hộ tống Dư huynh ra ngoài rừng trước, đệ với Dương huynh và tất cả anh em đây sẽ ở lại đối phó với Thiết Diện Điểu Trảo.
Bại Sự Lão Nhân chưa kịp trả lời thì Diệp Thanh, Lão đại của nhóm Nga My Tam Hữu đã xen lời nói:
- Không dám phiền Âm huynh bôn tẩu, để anh em chúng tôi hộ tống Dư huynh ra ngoài rừng cho.
Thương Nguyên biết ngay anh em chúng sợ hãi Thiết Diện Điểu Trảo, nên ông ta cười ha hả đáp:
- Cũng được, nhưng ba vị đi đường phải cẩn thận, không nên rời nhau ra. Rừng này tuy không rộng lớn lắm, nhưng mỗi tấc đất là một chỗ nguy hiểm hay là cạm bẫy chẳng hạn.
Diệp Thanh mặt đỏ bừng, gật đầu vâng lời rồi gọi hai người em đi hai bên bảo vệ. Thế là ba anh em y cõng Đại Hưng đi luôn.
Thương Nguyên quay đầu lại hỏi Mã Vĩnh Xương các người rằng:
- Các vị muốn tạm thời ra khỏi khu rừng này hay là cam tâm mạo hiểm cùng Hoa mỗ tiếp tục đi vào khu rừng khám xét?
Vĩnh Xương khẳng khái đáp:
- Sao Hoa sư huynh lại nói thế? Dù có phải mạo vạn hiểm, chúng tôi đã tới giúp sư huynh thì không còn kể gì đến sự sống chết nữa.
Thương Nguyên nghe thấy Vĩnh Xương trả lời như vậy liền lặng thinh ngay. Hoa Thiến Thiến không sao nhịn được, liền xen lời hỏi:
- Người đông đảo như thế này, làm sao Thiết Diện Điểu Trảo lại ra tay tấn công lén được Dư tiền bối như thế?
Bại Sự Lão Nhân kêu “hừ’ một tiếng, xen lời đáp:
- Tên ma đầu ấy xảo trá lắm. Y lợi dụng cách thanh đông kích tây. Dư huynh vừa rời khỏi chúng ta trong một tích tắc, thì đã bị y tấn công lén luôn…
Ông ta vừa nói tới đó, lại nghe thất có tiếng kêu “hự” vọng tới, mọi người đều rùng mình kinh hãi, mặt biến sắc ngay. Thương Nguyên vội nói:
- Nguy tai! Đó là tiếng kêu của Diệp Lão đại…
Ông ta vừa nói tới đó, thì người đã đi nhanh như gió, lướt xuống chân đồi ngay, mọi người cũng theo sau xuống. Đi được mấy trượng đã thấy một người đang loạng choạng chạy tới. Thì ra người này là Diệp Tường, người em út của Nga My Tam Hữu.
Thương Nguyên đi trước, vừa trông thấy mặt Diệp Tường đã vội lên tiếng hỏi:
- Làm sao thế Lão tam?
Diệp Tường mép rỉ máu tươi, giơ tay chỉ về phía sau ba lần, gắng sức lắm mới trả lời được:
- Thiết… Diện… Điểu… Trảo…
Y vừa nói xong tên của tên ma đầu thì hai chân đã mềm nhũn, gục ngay xuống. Bại Sự Lão Nhân vội chạy lại, rờ tay vào mũi Diệp Tường xem thử, mới hay y đã tắt thở rồi. Ông ta vừa đau lòng vừa tức giận, thét lớn một tiếng, ẳm xác của Diệp Tường lên chạy thẳng vào trong rừng, vừa đi vừa quát lớn:
- Thiết Diện Điểu Trảo, tên khốn nạn kia, có giỏi thì hiện thân ra đấu với Âm đại gia này ba trăm hiệp.
Thương Nguyên sợ ông ta thất thế, vội rút kiếm ra cầm ở trong tay, đuổi theo để tiếp ứng ngay. Hai người vừa đi được một quãng đã thấy Diệp Lão đại với Diệp Lão nhị đang nằm ở trên đống cành cây khô, còn Đại Hưng thì nằm ở dưới gốc cây, cách chỗ hai người chừng bảy thước.
Trong ba người đó chỉ có Diệp Lão nhị là tay vẫn còn cầm khí giới, nhưng người đã chết cứng rồi. Bại Sự Lão Nhân tức giận khôn tả, mua song chưởng tấn công luôn hai thế kêu “bùng, bùng”, hai cây cổ thụ ở cạnh đó đã bị ông ta làm gẫy.
Mã Vĩnh Xương móc túi lấy Thiên lý hỏa ra chiếu để khám xét xem Nga My Tam Hữu chết vì lẽ gì? Thương Nguyên vội khuyên rằng:
- Mã huynh, mau tắt ngọn lửa này đi! Có lẽ tên ma đầu còn ở gần đâu đây!
Bại Sự Lão Nhân giận dữ quát tháo:
- Đừng có sợ, cứ việc thắp sáng ngọn lửa lên! Âm mỗ đang muốn y ra mặt để so tài đấy.
Âm bà bà cũng lên tiếng:
- Ông già, chúng ta mỗi người canh gác một nơi, để Mã huynh đốt lửa lên xem Nga My Tam Hữu bị thương ở nơi đâu?
Vĩnh Xương lại thắp sáng Thiên lý hỏa lên khám xét kỹ lưỡng hai cái xác ở trên mặt đất. Sau lưng của Diệp Thanh có một dấu vết bàn tay đen sì, nội tạng đã nát hết, còn Diệp Thuận thì bị kẻ địch dùng thủ pháp nặng đánh trúng mặt đã nát bét, không còn trông thất rõ mặt mũi như thế nào nữa, thảo nào Lão nhị không kêu la.
Thương Nguyên nghiến răng mím môi, nói:
- Tên ma đầu ấy độc ác thực. Chỉ trong chốc lát, y đã giết chết hết Nga My Tam Hữu, không để cho một người nào sống sót cả.
Mã Vĩnh Xương liền đề nghị:
- Tên ấy đã ra tay độc ác như vậy, chúng ta không nên ở lại đây lục soát một cách mù quáng như thế nữa. Chi bằng chúng ta hãy rút lui ra khỏi khu rừng này đã, rồi hãy nghĩ cách đối phó với y sau. Chẳng hay Hoa huynh nghĩ sao?
Các người thấy Nga My Tam Hữu bị giết chết một cách thảm khốc như vậy, ai mà chả kinh hoàng, nên ai nấy đều đồng thanh tán thành ý kiến của Vĩnh Xương.
Thương Nguyên rầu rĩ khôn tả, tự biết một mình không làm nên chuyện, cũng đành phải gật đầu nhận lời. Ngờ đâu, lúc ấy trong rừng rậm lại đột nhiên có tiếng rú thất dài nổi lên…
Bại Sự Lão Nhân vội nói:
- Đó là tiếng rú của Lục Như Cư Sĩ. Chắc ông ta đã tìm thấy cái gì rồi, chúng ta phải đi tiếp ứng ngay mới được.
Ông ta nói xong, không đợi chờ mọi người trả lời, đã giở hết tốc lực khinh công ra chạy thẳng về phía có tiếng rú vọng tới. Thế là mọi người đành phải dẹp ý định rút lui ra khỏi khu rừng này đi. Ai nấy đều cầm khí giới đi theo Bại Sự Lão Nhân xông thẳng vào trong rừng.
Một lát sau, các người đã tới một khoảng đất trống, nơi chính giữa bãi đất chỉ có một cây thông rất thấp thôi. Nơi đây chính là chỗ mà Bại Sự Lão Nhân đã dò thám ra được then chốt máy móc của vách đá lúc hồi hôm.
Lúc ấy, một mình Lục Như Cư Sĩ đứng ở trước cây thông, thái độ rất ung dung chứ không có vẻ gì là gặp địch cả.
Bại Sự Lão Nhân vừa chạy tới nơi đã vội vàng hỏi:
- Lưu huynh đã gặp bọn ma đầu chưa?
Lục Như Cư Sĩ ngạc nhiên đáp:
- Cái gì? Đệ từ bên ngoài vào tới đây, suốt dọc đường không hề thấy tung tích của một tên nào hết. Vừa rồi mới phát hiện cây thông này có vẻ lạ lùng nên mới đoán chắc đây là chỗ cửa hầm ra vào ổ bí mật của bọn chúng. Vì vậy, đệ mới rú lên để gọi quý vị tới.
Bại Sự Lão Nhân dậm chân, hậm hực nói tiếp:
- Chúng tôi ở trong rừng bị tên ma đầu tấn công lén luôn, chỉ trong nháy mắt, Nga My Tam Hữu với Dư Đại Hưng đều bị chúng giết chết…
Lục Như Cư Sĩ thất kinh hỏi lại:
- Có thật vậy không? Sao đệ không nghe thấy một tí tiếng động nào cả?
Âm Bà Bà liền đỡ lời:
- Bọn ma đầu ấy chỉ hà hiếp những người kém chúng, còn những người mạnh hơn thì chúng đâu dám đụng chạm tới, cho nên chúng chuyên chọn những chỗ có ít người mà ra tay tấn công lén. Nga My Tam Hữu mới chết không lâu, thế nào bọn ma đầu vẫn còn quanh quẩn ở trong rừng này chứ chưa đi xa đâu. Chúng ta hãy làm thế nào mở được cửa bí mật vào trong hang động của chúng trước rồi hãy tính toán sau.
Bại Sự Lão Nhân lại nói tiếp:
- Bà nói rất phải. Dù chúng ta không gặp Thiết Diện Điểu Trảo nhưng đã vào được trong ổ của chúng thì dù sao cũng có thể giết chết được một vài tên đồng đảng. Như vậy cũng gọi là trả thù được cho một vài anh em đã bị chúng giết chết hồi nãy.
Hồi hôm, ông ta vào trong rừng này dò thám, đã tới khám xét qua cây thông này rất kỹ lưỡng rồi, nên bây giờ ông ta không cần suy nghĩ gì cả, vội vén tay áo, lớn bước tiến lên, hai tay ôm chặt lấy cây thông, dùng sức lôi mạnh một cái, nhưng vẫn không sao lôi được cây thông ấy lên.
Ông ta tức giận khôn tả, hai bên lấy tấn, vận hết thần lực ra định rút cây ấy lên lần nữa. Thương Nguyên thấy thế khẽ quát bảo:
- Âm huynh hãy khoan. Nếu quả thật cây thông này là then chốt của cửa bí mật ra vào ổ ma, chưa chắc đã phải dùng sức lôi mạnh như thế đâu, để đệ xem lại đã.
Nói xong, ông ta vén tay áo lên, cũng dùng hai tay khẽ ôm lấy thân cây, từ từ dùng sức xoay sang phía bên trái một cái, thấy không chuyển động chút nào, lại từ từ xoay sang phía bên phải…
Quả nhiên, dưới gốc cây thông đã có tiếng kêu “lách cách” rất khẽ, thân cây đã theo tay Thương Nguyên và chuyển động sang bên phải luôn.
Mọi người cứ chăm chú nhìn vào cây thông ấy, ai ai cũng tỏ vẻ hiếu kỳ muốn xem then chốt của cửa bí mật đóng mở ra sao?
Hai nàng Thiến Thiến đứng xa các người hơn đã ngửi thấy có mùi khen khét như thuốc pháo. Cả hai đều giật mình kinh hãi, đang định lên tiếng kêu gọi, thì Lục Như Cư Sĩ cũng đã phát giác như vậy, ông ta vội quát bảo:
- Hoa huynh hãy ngừng tay…
Ngờ đâu, ông ta mới quát được một tiếng như thế thì bốn xung quanh rừng núi đã có tiếng “ùm” thật lớn, khói lửa lên nghi ngút, trước sau, tả hữu của mọi người đều có lửa bén tới.
Mọi người đứng ở trên bãi đất trống, nên tạm thời chưa bị lửa bén tới, nhưng bãi đất ấy chỉ rộng chừng ba bốn trượng, bốn bề xung quanh đều có lửa bốc cháy, không còn lối thoát thân nữa. Như vậy, chỉ một lát nữa, dù lửa không cháy tới, nhưng bị lửa sém phải, hoặc hơi nóng bốc tới, tất cả những người có mặt tại đó cũng sẽ bị chết như heo quay mất.
Thương Nguyên mặt biến sắc, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh một lượt, thấy những ngọn lửa càng cháy càng to và những cây cối bị cháy đều có tiếng kêu “lốp bốp”, quả thực là kinh người. Quần hùng đều hoảng sợ vô cùng, vội lui vào giữa bãi đất… Ông ta thấy vậy vừa hối hận vừa ăn năn, rầu rĩ, thở dài một tiếng, hai mắt nhỏ lệ xuống, nghẹn ngào nói:
- Tội của Hoa mỗ quá lớn, không ngờ lại còn làm liên lụy cho tất cả quý vị cùng bị chết ở nơi đây nữa!
Bại Sự Lão Nhân giơ chưởng lên tấn công vào đám lửa luôn năm sáu chưởng một lúc. Thấy ngọn lửa bị chưởng phong đẩy lùi về phía trước, ông ta vội quát bảo mọi người rằng:
- Các người hãy theo lão phu xông pha…
Nhưng chưởng lực của ông ta vừa qua khỏi, ngọn lửa đã tạt trở lại ngay, suýt tí nữa thì râu tóc của ông ta cũng bị cháy sém.
Ngọn lửa càng cháy càng to, hiển nhiên bên ngoài thế nào cũng có người vứt thêm vật gì vào để cho ngọn lửa càng cháy to thêm, nên đã có một vài đầu lửa bén tới chỗ các người đang đứng rồi.
Lục Như Cư Sĩ liền nói:
- Âm huynh hao tổn hơi sức như vậy chỉ vô ích thôi, chi bằng hãy bình tĩnh cùng bàn tính mưu kế để thoát thân thì hơn.
Bại Sự Lão Nhân tức giận khôn tả, lại la tiếp:
- Chả lẽ chúng ta chịu chết nơi đây hay sao?
Lục Như Cư Sĩ trầm ngân giây lát rồi đáp:
- Theo sự nhận xét của tiểu đệ thì ngọn lửa bao vây bốn xung quanh chúng ta thực, nhưng mới cháy không lâu, nên diện tích bị cháy hãy còn nhỏ. Nếu bây giờ chúng ta giở khinh công tuyệt đỉnh ra phi qua đám cháy, may ra ta có thể thoát thân được.
Thương Nguyên cau mày lại, đỡ lời:
- Khi chúng ta phi qua đống lửa, nếu đám cháy quá lớn rộng thì làm sao mà quay trở lại được? Như vậy có phải là tự dấn thân vào trong đống lửa để bị thiêu không?
Lục Như Cư Sĩ lại đáp:
- Không sao, hãy để lão phu thử thách xem trước đã!
Nói xong, ông ta chìa tay trái ra, vỗ mạnh xuống mặt đất một cái, rồi mượn sức phi thân lên trên cao hơn bốn trượng. Ông ta thấy những cây cối ở ngoài xa hơn trượng chưa bị cháy, liền khom lưng vỗ hai bàn tay vào nhau một cái, giở hết mười hai thành công lực ra, người đã như một mũi tên bay thẳng về phía trước ngay…
Mọi người thấy Lục Như Cư Sĩ phi qua đám lửa rất dễ dàng đều mừng thầm và muốn thử thách ngay, nên đã có mấy người định bắt chước nhảy theo luôn.
Bại Sự Lão Nhân bỗng lạnh lùng lên tiếng:
- Các vị đừng có tưởng ở trên cao thay hình đổi thức như thế là dễ đâu. Nếu không khổ luyện năm sáu mươi năm thì đừng có hòng làm được như vậy!
Thương Nguyên gật đầu đáp:
- Âm huynh nói rất phải. Tuy Hoa mỗ tự nhận có thể làm được, nhưng chưa chắc đã bằng được Lưu huynh đâu.
Vĩnh Xương vội đỡ lời:
- Đứng ở đây mà chờ chết thì thà cứ liều mạng thử thách nhẩy một phen còn hơn… May ra…
Thương Nguyên lại tiếp:
- Theo ý đệ thì chúng ta nên hợp sức kháng cự lửa ở bốn xung quanh bén tới còn hơn. Lục Như Cư Sĩ đã thoát hiểm, chắc ông ta thế nào cũng đi kiếm Dương lão tiền bối ở ngoài rừng để nghĩ cách giúp chúng ta ra khỏi chốn này.
Âm Bà Bà bỗng xen lời nói:
- Nếu y chỉ nghĩ đến bản thân, không lý tới chúng ta thì sao? Thời gian càng kéo dài, ngọn lửa càng cháy to thêm, lúc ấy họ muốn cứu mình cũng không kịp nữa.
Thương Nguyên cương quyết đáp:
- Lục Như Cư Sĩ đã nổi tiếng là người có thiện tâm, bốn bể đều biết thiện danh của ông ta. Ông ta không phải là kẻ tiểu nhân, chỉ biết có bản thân mà bỏ mặc chúng ta không thèm lý tới đâu.
Âm Bà Bà vẫn lắc đầu, cười khẫy, nói tiếp:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm. Các người không chịu thử thách thì già này chịu thử thách trước vậy.
Bà ta đang định bắt chước thân pháp của Lục Như Cư Sĩ mà bay vượt qua đám cháy, nhưng bà ta bỗng trông thấy hai nàng Thiến Thiến đứng ở đó có vẻ tuyệt vọng, bà ta động lòng thương ngay và nghĩ bụng:
“Dù ta có thoát thân được nhưng còn hai con nhỏ thì sao? Chả lẽ ta lại nhẫn tâm trông thấy chúng bị chết thiêu ở trong đám lửa này hay sao? Nhưng với công lực của ta, quả thực không sao đủ sức cứu nổi hai con nhỏ ra khỏi chốn này”.
Nghĩ tới đó, bà ta mới không dàm nhảy lên nữa. Đang lúc ấy bỗng có một cái bóng người ở trên không giáng xuống. Người ấy vừa xuống tới mặt đất đã vội la lên:
- Các vị khỏi phải kinh hoảng! Lão phu đã thử rồi, đám cháy chỉ rộng chừng hơn trượng thôi.
Mọi người định thần nhìn kỹ, mới hay người đó là Lục Như Cư Sĩ đã quay trở lại. Ai nấy đều mừng rỡ khôn tả. Bại Sự Lão Nhân liếc nhìn vợ mình một cái, Âm bà bà ngượng nghịu vô cùng, vội cúi đầu xuống không dám nhìn ai nữa.
Lục Như Cư Sĩ lại nói tiếp:
- Vừa rồi lão phu vượt qua đám cháy đã thấy ngọn lửa lan dần ra ngoài xa. Nếu chúng ta không nhanh chân nhảy ra bên ngoài ngay, lát nữa là không kịp đâu. Vị nào muốn thử trước, lão sẽ dùng chưởng lực trợ giúp cho.
Vĩng Xương vội đỡ lời:
- Mã mỗ nguyện thử thách trước.
Lục Như Cư Sĩ gật đầu, bảo Vĩnh Xương chuẩn bị, rồi ông ta để tay phải sau lưng Vĩnh Xương, bảo y nín hơi lấy sức nhún chân một cái thực mạnh. Ông ta liền quát khẽ:
- Lên!
Thế là nhờ có chưởng lực ông ta đẩy một cái, Vĩnh Xương đã nhảy qua đám cháy đó ngay.
Thương Nguyên liền nói với Thanh Hải Song Nghĩa và Mang Sơn Nhất Quái, mấy người bạn tri giao rằng:
- Tình thế đã cấp bách, mời ba vị thoát hiểm trước.
Thanh Hải Song Nghĩa với Mang Sơn Nhất Quái Lâm Như Tường thấy nội lực của mình không sao tự nhảy qua được đám cháy, nên cả ba không khách sáo gì hết, liền nhờ Lục Như Cư Sĩ giúp cho một tay.
Chỉ trong giấy lát, cả ba người đã lần lượt thoát hiểm hết.
Lúc ấy, chỉ còn lại vợ chồng Bại Sự Lão Nhân với hai nàng Thiến Thiến thôi. Thương Nguyên liền vẫy tay gọi Hàn Thiến Thiến mà bảo rằng:
- Hàn cô nương đừng có do dự nữa, mau thoát thân đi…
Hàn Thiến Thiến tiến lên hai bước, bỗng ngừng chân lại, chần chừ nhìn Hoa Thiến Thiến, rồi nói:
- Chị, em hơi sợ…
Hoa Thiến Thiến vội đỡ lời:
- Đừng có sợ, Lục Như tiền bối công lực trác tuyệt, ông ta sẽ giúp em vượt qua đám cháy.
Hàn Thiến Thiến lắc đầu, đáp:
- Không, em đi cùng với chị. Chúng ta còn phải đi kiếm Thiên Tứ đại ca cơ mà.
Hoa Thiến Thiến thấy nàng ta thương Thiên Tứ quá nổi, không coi sự sống chết của mình vào đâu cả. Vì vậy mà nàng cũng mủi lòng, ứa nước mắt ra ngay. Thương Nguyên lại thúc giục:
- Nguy hiểm đến nơi rồi. Thiến nhi mau khuyên Hàn cô nương thoát hiểm trước. Còn nước, còn tát, còn sống thế nào mà chả tìm thấy Thiên Tứ…
Âm Bà Bà bỗng lớn tiếng nói:
- Con cưng lại đây, để mẹ nuôi giúp con thoát hiểm!
Nói xong, bà ta cũng bắt chước Lục Như Cư Sĩ, để tay vào phía sau lưng Hàn Thiến Thiến, bảo nàng ta chuẩn bị, rồi đẩy mạnh tay một cái.
Hàn Thiến Thiến bị đẩy lên trên cao, khi vượt qua đám cháy, sợ hãi vô cùng, vội nhắm mắt lại và lộn một vòng, người đã phi qua khỏi đám cháy luôn. Cũng may, người nàng nhẹ như sợi bông, khinh công đã luyện tới mức khá cao siêu nên mới vượt qua được đám cháy ấy.
Khi xuống tới mặt đất thì Hàn Thiến Thiến thấy chân mình dẫm phải vật gì mềm nhũn. Nàng thất thanh kêu lên một tiếng, hai chân loạng choạng mấy bước, suýt tí nữa thì té ngã.
Nàng định thần nhìn kỹ, hoảng sợ đến mất hết hồn vía, lại thất thanh kêu lên một tiếng nữa…
Thì ra, đó là xác chết của Vĩnh Xương, y mới nhảy ra ngoài đám cháy không lâu, sao lại bị người ta giết chết như thế này? Nàng hãy còn ít tuổi, thấy vậy vội lớn tiếng kêu gọi:
- Hoa đại tỷ… mau ra đây…
Hoa Thiến Thiến ở phía trong nghe thấy tiếng kêu của Hàn Thiến Thiến, kinh hãi vô cùng, quên cả sự lợi hại, vội tung mình nhảy qua đám cháy luôn.
Thương Nguyên biết công lực của con gái cưng không đủ sức vượt qua đám cháy hơn trượng đâu, nên ông ta vội nhảy lên theo, cách không đẩy một chưởng vào người Thiến Thiến, mồm thì quát bảo:
- Thiến nhi phải cẩn thận!
Hoa Thiến Thiến chưa nhảy qua khỏi đám cháy đã đuối sức, người sắp rớt xuống đống lửa, may nhờ có chưởng lực của người cha đẩy tới, nàng mới thoát hiểm.
Hoa Thiến Thiến chưa xuống tới mặt đất, đã vội lên tiếng hỏi:
- Thiến muội, có chuyện gì thế?
Hàn Thiến Thiến chỉ tay xuống đất và đáp:
- Đại tỷ, xem cái xác ở trên mặt đất…
Hoa Thiến Thiến tuy táo gan hơn, nhưng nàng thấy Mã Vĩnh Xương, người trong nhóm Lũng Tây Tam Bá, bỗng dưng chết một cách thảm khốc ở trên mặt đất như vậy cũng phải kinh hoàng. Nàng lại đưa mắt nhìn xung quanh, thấy cách xác của Vĩnh Xương không xa còn có mấy cái xác chết nữa, nàng bèn kéo tay Hàn Thiến Thiến và nói tiếp:
- Hiền muội đừng có sợ! Chúng ta lại đây xem xét xem?
Hai nàng đánh liều đi đến gần những cái xác đó để xem xét một lần, mới hay mấy cái xác đó là Thanh Hải Song Nghĩa với Lâm Như Tường, đã theo sau Vĩnh Xương nhảy ra ngoài này. Cà bốn cái xác đều có một dấu vết bàn tay thâm tím ở sau lưng. Hiển nhiên, nội tạng của họ đã bị chưởng đó đánh đến nát nhừ mà chết. Vì vậy, hai nàng cùng nghĩ bụng: “Xem tình hình này, chắc các người vừa mới thoát hiểm đã bị thủ hạ của Thiết Diện Điểu Trảo đang đợi chờ ở bên ngoài, liền hạ độc thủ giết chết họ luôn cũng nên? Nhưng tại sao chúng ta lại không thấy hình bóng của một tên nào hết?”.
Hai nàng nghĩ tới đó vội rút trường kiếm ra cầm ở trong tay, đưa mắt nhìn chung quanh, vẻ mặt hơi sợ hãi.
Nhưng hai nàng nhìn đi nhìn lại không thấy một hình bóng nào cả, chỉ thấy ngọn lửa bốc cháy và có tiếng kêu “bốp, bốp” thôi. Hoa Thiến Thiến có vẻ không yên, khuya động trường kiếm, mồm lẩm bẩm nói:
- Lạ thực! Chả lẽ các người không phải bị Thiết Diện Điểu Trảo đánh chết chăng?
Lúc ấy, trong đám lửa đã có bóng người thấp thoáng liên tiếp. Lục Như Cư Sĩ, Thương Nguyên, vợ chồng Bại Sự Lão Nhân đã lần lượt nhảy ra tới. Ai nấy trông thấy bốn cái xác nằm ngổn ngang trên mặt đất, đều kinh hoảng đến biến sắc mặt.
Bại Sự Lão Nhân liền hỏi Hàn Thiến Thiến rằng:
- Thiến nhi, con ra tới ngoài này có thấy động tĩnh gì không?
Hàn Thiến Thiến lắc đâu đáp:
- Con không thấy gì hết, chỉ dẫm phải cái xác này là giật mình đến thót một cái mà thôi.
Lục Như Cư Sĩ khám xét vết thương của bốn cái xác ấy một lượt, rồi rầu rĩ thở dài nói:
- Địch ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài sáng, nhất động của chúng ta đều bị tên ma đầu ấy trông thấy hết. Lão phu có lòng tốt, không ngờ lại làm cho mấy vị này chết oan uổng. Dù sao lão phu cũng phải gánh vác trách nhiệm lớn về việc này.
Thương Nguyên ứa nước mắt ra đỡ lời:
- Việc này không thể trách cứ Lưu huynh được. Chỉ vì một mình Hoa mỗ mà đã làm liên lụy tới tính mạng của rất nhiều người. Nhưng bây giờ chúng ta không thấy hình bóng của tên ma đầu ở đâu hết, thực là hận vô cùng!
Âm Bà Bà xen lời nói:
- Đáng lý trong rừng cháy to như thế này, bọn Dương huynh các người ở ngoài phải trông thấy mới phải chứ. Sao không thấy họ tới cứu viện, thế là nghĩa lý gì?
Nghe thấy vợ nói như vậy, Bại Sự Lão Nhân mới sực nhớ tới chuyện ấy, liền dậm chân một cái và nói:
- Phải đấy, chả lẽ bọn họ bị tai họa gì rồi chăng? Chúng ta mau ra ngoài đó xem sao đi!
Thế là sau người đem xác của bọn Vĩnh Xương đi ra ngoài rừng ngay. Khi ra tới nơi, liền thấy Ngọc Hồ đang đấu với một ông già tóc bạc rất kịch liệt, còn mười mấy võ lâm cao thủ thì nằm ngổn ngang ở trên mặt đất.
Mọi người kinh hoảng vô cùng, liền vứt ngay mấy cái xác chết, rồi chạy lại ngay. Khi tới gần, mới phát giác ông già đó trông quen thuộc lắm. Bại Sự Lão Nhân lớn tiếng gọi:
- Trương lão hầu gia, mau ngừng tay lại! Tất cả đều là anh em người nhà hết…
Ngọc Hồ nghe thấy Bại Sự Lão Nhân nói như thế, vội nhảy lùi về phía sau, ngạc nhiên hỏi:
- Ai? Ai là Trương lão hầu gia?
Bại Sự Lão Nhân vội trỏ ông già áo tía, đáp:
- Vị này là Trại Mạnh Thường Bác Viễn Hầu Trương lão hầu gia đấy. Tại sao hai vị lại ra tay đấu với nhau như thế?
Ngọc Hồ ngượng đến mặt đỏ bừng, đáp:
- Thế ra là Trương lão hầu gia đây? Dương mỗ mắt kém nhất thời không nhận ra được. Hơn nữa, Trương lão hầu gia vừa tới đây, cứ luôn mồm đòi con gái. Đôi bên đều không chịu lép vế. Vì vậy, nói được vài lời, lão hầu gia đã ra tay đả thương luôn mười mấy người bạn của võ lâm…
Ngờ đâu, y vừa nói tới đó, Trương Vân Đạt đã giận dữ quắc mắt, xen lời nói:
- Mười mấy bạn của võ lâm thì có nghĩa lý gì? Nếu không trả lại con gái cho lão phu thì cả ngươi cũng bị như thế nốt…
Ngọc Hồ gượng cười nói với Bại Sự Lão Nhân tiếp:
- Đấy, Âm huynh xem, trương lão hầu gia ăn nói bất nhã như vậy, thì tránh sao nổi tại hạ…
Vân Đạt lại quát tiếp:
- Trách ngươi thì sao? Trương mỗ không sợ…
Bại Sự Lão Nhân thấy thế cũng phải ngạc nhiên thầm và nghĩ bụng:
“Lần trước ta gặp Trương Vân Đạt ở Kim Toàn Viên, thấy y là một thân hào ăn nói rất tao nhã, lễ phép lắm. Sao bây giờ y lại biến thành con người thô lỗ như thế?”
Nghĩ tới đó, ông ta liền tiến lên, mĩm cười nói:
- Xin lão hầu gia chớ nên hiểu lầm như thế. Vị này là Bàn Long kiếm khách Dương huynh…
Không ngờ, Vân Đạt vừa nghe tới đó đã lắc đầu đáp:
- Lão phu không biết kiếm khách là gì hết. Có mau trả lại con gái cho lão phu không?
Bại Sự Lão Nhân mặt ngượng nghịu đến đỏ bừng, vội quay đầu lại nói với Ngọc Hồ tiếp:
- Có lẽ Trương hầu gia vì nóng lòng tìm kiếm con gái, nên lúc này đã lo âu quá nên hóa khùng rồi cũng nên?
Thương Nguyên vội tiến lên chấp tay chào Vân Đạt và nói:
- Có phải Trương hầu gia nhận được lá thơ của tại hạ mới vội tới Lan Châu này phải không?
Vân Đạt lườm ông ta một cái rồi hỏi:
- Lá thơ ấy là của ngươi viết đấy ư?
Thương Nguyên vội đáp:
- Vâng!...
Vân Đạt bỗng tiến lên, giơ tay ra chộp lấy cổ tay của Thương Nguyên, rồi quát hỏi tiếp:
- Hay lắm! Vậy con gái của ta đi đâu rồi? Ngươi nói đi? Ngươi nói mau đi?
Thương Nguyên giật mình kinh hãi, vội rụt tay và lui ngay về phía sau mấy bước, rồi đáp:
- Lão hầu gia hãy khoan ra tay, nghe Hoa mỗ nói đã!
Vân Đạt lại hỏi tiếp:
- Ngươi nói mau đi?
- Thương cô nương tới Hoa Gia Bảo, ngày hôm sau đi với Thiên Tứ để đuổi đánh Thiết Diện Điểu Trảo. Thế rồi cả hai ngươi đều mất tích. Hoa mỗ với các vị võ lâm đồng đạo tới đây cũng là vì việc tìm kiếm tên ma đầu ấy để trả thù cho phu phụ của lệnh ái đấy…
Vân Đạt nghe thấy Thương Nguyên nói như vậy liền biến sắc mặt, vội hỏi tiếp:
- Ngươi nói con gái và con rễ ta đều chết cả rồi ư?
Thương Nguyên đáp:
- Sống hay chết thì chưa có thể chứng thực được, nhưng cần phải tìm cho ra Thiết Diện Điểu Trảo mới có thể xác định được.
Vân Đạt giận dữ nhìn quần hùng một lượt, rồi lại quát hỏi tiếp:
- Trong các người đây, ai là Thiết Diện Điểu Trảo thế?
Mọi người nghe hỏi đều ngơ ngác nhìn nhau chẳng nói chẳng rằng. Vân Đạt bỗng trông thấy Âm Bà Bà, liền rống lên một tiếng, nhẩy xổ lại quát bảo:
- Chính mụ này rồi! Chính mụ đem con gái ta đi! Mụ trả lại con gái cho ta đi!
Âm Bà Bà thấy ông ta đã điên cuồng thật sự, không nhẫn tâm ra tay chống lại ông ta, liền quay người chạy luôn.
Vân Đạt thấy thế lại rống lên một tiếng:
- Mụ còn muốn chạy đi đâu nữa?
Ông ta vừa nói vừa đuổi theo Âm Bà Bà luôn.
Âm Bà Bà đưa mắt ra hiệu cho Bại Sự Lão Nhân, rồi cứ chạy vòng quanh khu rừng rậm để dụ Vân Đạt đi thật xa cho khỏi quấy nhiễu mọi người. Một lát sau cả người chạy lẫn người đuổi đều mất dạng hết.
Lục Như Cư Sĩ thấy thế thở dài một tiếng và hỏi:
- Nghe danh Bắc Viên Hầu Trại Mạnh Thường đã lâu, không ngờ ngày hôm nay tương ngộ lại phải lúc ông ta điên khùng như thế này, thực là đáng thương và cũng đáng tiếc lắm!
Bại Sự Lão Nhân thở dài, xen lời nói:
- Ông ta vốn dĩ là người rất vui vẻ hiếu khách, đối xử với ai cũng rất khiêm tốn. Nay vì con gái mà nên nông nổi này!
Dương Ngọc Hồ cũng lên tiếng:
- Không ngờ võ công của ông ta lại cao cường đến thế. Vừa rồi, Dương mỗ phải giở toàn lực ra đối phó mới đấu hòa được. Nếu các vị tới chậm thì chưa biết chừng Dương mỗ đã bị bêu xấu rồi.
Thương Nguyên cũng ngẩn người ra, lẩm bẩm nói:
- Với võ công của ông ta vốn dĩ có thể là người giúp sức rất đắc lực cho chúng ta, không ngờ ông ta lại điên khùng như thế! Nếu sớm biết như vậy, thà ta đừng nói rõ sự thực cho ông ta nghe thì hơn.
Mọi người đều thở than tỏ vẻ thương tiếc và thấy trời sắp tối, lửa ở trong khu rừng càng cháy càng to. Biết không sao tìm thấy sào huyệt của Thiết Diện Điểu Trảo nữa, đành phải lủi thủi ra về.
Người Hai Đầu Người Hai Đầu - Trần Thanh Vân Người Hai Đầu