Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ăn phòng của bác sỹ quá cố O'Malley nằm trong một ngôi nhà gạch hai tầng trên phố Kelly, tên của ông ta được khắc trên một tấm bảng bằng đồng đặt bên phải lối ra vào.
Tôi hơi hồi hộp khi nhấn chuông. Tôi biết cảnh sát trưởng sẽ đá đít tôi vì đã qua mặt ông ta, nhưng tôi phải làm một cái gì đó. Thà xin lỗi sau còn hơn là xin phép để rồi không được phép.
Tiếng chuông reo, tôi đẩy cửa. Phòng chờ ở phía bên trái: nhỏ bé và vuông vắn, đồ đạc màu xám được bọc kín và hàng mét thiệp chia buồn dán đầy trên tường.
Sau bàn tiếp tân, sau lớp kính có ô cửa là một phụ nữ trung tuổi tóc bạc, môi bôi son đỏ choét.
— Tôi là Trung úy Boxer, sở cảnh sát San Francisco - tôi giơ phù hiệu. Tôi nói với bà ta mình đang điều tra một vụ giết người dã man có những điểm tương đồng với cái chết bất hạnh của Bác sỹ O'Malley.
— Chúng tôi đã nói chuyện với cảnh sát rồi - bà ta nói, săm soi phù hiệu và nụ cười lấy lòng mà tôi cố tình ngoác riêng ra cho bà ta. - Hàng giờ.
— Tôi chỉ xin vài phút thôi.
Bà ta đóng ô cứa kính và một lát sau xuất hiện ô cửa văn phòng.
— Tôi là Rebecca Falcone - bà ta nói. - Mời cô vào. Hai người phụ nữ trung tuổi khác đang ở trong văn phòng.
— Đây là Mindy Heller, y tá - bà ta nói, chỉ vào y tá có mái tóc nhuộm vàng mặc đồng phục trắng và hàng tấn phấn son trên mặt, đang cho những đĩa bánh quy có bọc nilông vào sọt rác. - Còn đây là Hariet Schwartz, quản lý văn phòng của chúng tôi - Rebecca nói về người phụ nữ to béo mặc áo len đỏ ngồi sau cái máy tính cũ kỹ. Tất cả chúng tôi làm cho bác sỹ Ben từ lâu lắm rồi.
Tôi bắt tay, nhắc lại tên mình và giải thích tại sao tôi ở đây. - Tôi xin được chia buồn với tổn thất của các chị - tôi nói. Rồi tôi giải thích với ba người phụ nữ tại sao lại cần họ giúp. - Bất cứ điều gì các chị biết đều có thể làm sáng tỏ sự việc.
— Cô muốn sự thật? - Harriet Schwartz. Bà ta rời ra khỏi máy tính, ngả người ra sau, và bắt đầu nhớ lại. - Ông ta chẳng khác nào một bức tranh của Picasso. Những đường vạch mà nhìn vào chúng, ta có thể đoán biết con người, ở giữa những đường vẽ, những khoảng trống...
Mindy Heller nói xen vào: - ông ta là một bác sỹ tốt, nhưng ông ta hà tiện, căn cơ, tinh vi. Và ông ta nhiều lúc đối xứ rất tệ với những người làm thuê cho ông ta. Bà ta liếc nhìn sang hai người đồng nghiệp. - Nhưng tôi không tin là ông ta bị giết vì ông ta ngu xuẩn, và ông ta cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó mà thôi.
— À. Vậy bà nghĩ vợ chồng nhà O'Malley đơn thuần chỉ là nạn nhân tình cờ.
— Chính xác. Được chọn một cách tình cờ. Tôi lúc nào cũng nói thế.
Tôi hỏi có ai trong số những nạn nhân khác đã từng là bệnh nhân của bác sỹ O'Malley hay không và ngay lập tức bị phản đối.
— Chúng tôi phải bảo toàn thông tin về bệnh nhân - cô Heller nói, - nhưng tôi tin chắc rằng sếp Stark sẽ nói cho cô những gì cô cần biết.
Được thôi.
Tôi để lại số di động trên bàn của Harriet Schwartz. Tôi cảm ơn tất cả mọi người đã giành thời gian cho tôi, nhưng tôi cảm thấy như quả bóng xì hơi. Bác sỹ O'Malley có thể đúng như những gì nhân viên của ông ta nói, nhưng thực tế là tôi đã lại lâm vào ngõ cụt.
Vừa mở cửa bước ra phố thì có người nắm chặt cánh tay tôi. Đó là Rebecca Falcone, cái nhìn khẩn thiết làm cho khuôn mặt bà ta chảy xệ xuống.
— Tôi có chuyện phải nói với cô - bà ta nói, - Nói riêng với cô.
— Tôi có thể hẹn bà ở đâu đó không? - tôi hỏi.
— Công ty càfê của Vịnh Nửa Vầng Trăng. Cô có biết chỗ đấy không?
— Trong trung tâm thương mại trên phố Main đúng không?
Bà ta gật đầu. - 12 giờ rưỡi tôi sẽ ra đó.
— Tôi sẽ chờ bà ở đó.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women