Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: John Grisham
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Chamber (1994)
Dịch giả: Hoàng Hải Thủy
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 934 / 34
Cập nhật: 2018-06-11 22:49:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần IV - Chương 37
ó thể vì hôm nay là ngày Chủ nhật, cũng có thể vì cơn mưa mát mẻ kéo dài từ nửa đêm đến giờ chưa dứt, sáng nay Adam ngồi uống cà phê trong căn nhà vắng với sự bình thản yên tĩnh không ngờ. Trời bên ngoài còn tối. Tiếng những giọt mưa mùa hạ rả rích trong thành phố làm người nghe như bị mê hoặc. Chàng đứng trong cửa nhìn ra trời mưa. Dưới đường chưa có xe cộ qua lại. Tàu bè chưa di chuyển trên dòng sông. Không gian và thời gian cũng bình yên.
Chỉ còn ba ngày nữa thôi. Ngày mai thứ Hai sẽ là ngày nhiều việc khủng khiếp. Chàng không thể tưởng tượng được sẽ có những chuyện gì xảy ra trong ngày thứ Ba, ngày cuối cùng. Chàng chỉ biết là sáng nay cuộc đời thật yên tĩnh. Lát nữa chàng sẽ đến văn phòng làm việc khoảng một giờ đồng hồ rồi đến khám đường gặp ông nội chàng. Đêm qua chàng ngủ được đến bảy tiếng đồng hồ, một kỷ lục kể từ ngày chàng trở về đây. Vẫn không có tin tức gì về cô Lee nhưng chàng không lo âu gì về cô. Bà cô chàng đang ở kín đáo trong một trung tâm cai nghiện hạng sang nào đó. Sáng nay đầu óc chàng minh mẫn một cách lạ kỳ. Chàng không biết rằng trạng thái tinh thần của chàng sáng nay giống như tình trạng tĩnh lặng của vùng trời trước khi bão đến.
o O o
Sam Cayhall ngồi uống cà phê, hút thuốc lá, thoải mái đọc những trang báo Chủ nhật trong căn phòng được dùng làm nơi ông gặp người thân trong mấy ngày cuối. Cũng là cà phê nhà tù thôi nhưng cà phê ông uống ở đây là cà phê của nhân viên Ban giám thị nhà tù, không phải cà phê dành cho tù nhân. Nên ông thấy cà phê ở đây thơm và đậm hơn cà phê ông vẫn uống mỗi sáng trong dãy A, khu Tử hình. Cà phê ngon, khói thuốc cũng ngon hơn.
Trên những trang báo có nhiều tin về cuộc hành quyết tử tù Sam Cayhall trong đêm thứ Ba rạng ngày thứ Tư. Những tin này không làm ông xúc động chút nào.
Giám thị Parker đem thêm cà phê vào phòng. Linh mục Griffin đến. Già Sam thú vị nhìn bộ y phục ngày Chủ nhật của vị linh mục: giày thể thao fila trắng, quần jeans xanh bạc màu, áo sơ-mi đen với cây thánh giá bằng đồng khá lớn trên ngực áo.
– Chào ông, Sam. – Linh mục Griffin thân mật chào và kéo ghế ngồi bên ông già – Sáng nay tinh thần ông thế nào?
Già Sam nghiêm trang trả lời:
– Tim tôi và óc tôi đang đầy những thù hận.
– Tại sao thế? Ông thù ai?
– Tại anh cai tù Nugent. Tôi thù hắn, hắn vừa mới vào đây nói nhiều chuyện làm tôi bực bội. Không biết tại sao cứ nhìn thấy mặt hắn là tôi điên tiết lên. Nhưng tôi thấy có lẽ tôi không đúng. Hắn chẳng đáng gì để cho tôi phải thù hắn.
– Vậy thì tốt. Mấy ngày nay ông có cầu nguyện nhiều không?
– Không.
– Sao vậy?
– Vội gì! Tôi còn hôm nay, ngày mai thứ Hai và ngày mốt thứ Ba. Ngày thứ Ba mới là ngày tôi cầu nguyện.
– Tôi thấy ông nên cầu nguyện ngay bây giờ, những việc đó tùy ông. Tôi sẽ có mặt thường trực ở đây để cũng cầu nguyện với ông khi ông cần tôi.
– Tôi muốn linh mục ở với tôi đến phút cuối cùng nếu ông không từ chối. Ông và luật sư của tôi. Chỉ ở với tôi đến phút cuối cùng tôi từ giã ông để đi vào phòng hơi thôi. Tôi không muốn ông chứng kiến cảnh tôi chết.
– Tôi nhận lời. Tôi rất hân hạnh.
– Cảm ơn linh mục.
Linh mục Griffin hỏi sau một lúc im lặng:
– Sam… khi ông cầu nguyện ông xin những ơn gì?
Già Sam uống một hớp cà phê, ông có vẻ suy nghĩ:
– Trước hết tôi muốn được biết chắc khi tôi lìa bỏ cõi đời này tôi có thể được tha thứ về những tội lỗi tôi đã làm hay không.
– Thiên Chúa chờ đợi chúng ta tự thú tất cả những tội lỗi của ta với Ngài và Ngài sẽ tha tội cho ta.
– Tất cả? Thưa linh mục… Tất cả những tội lỗi ta làm trong đời sẽ được tha hết trong một lần?
– Tất cả. Một lần. Tha hết.
– Nếu vậy thì tôi xin thú tội và xin tha tội. Tội của tôi khá nhiều. Còn điều này nữa… Tôi muốn xin Chúa ban ân cho mấy người thân máu huyết của tôi. Tôi không có nhiều người thân nhưng cũng có vài người. Như hai cháu tôi, con gái tôi, em trai tôi. Tội nghiệp con tôi, cháu tôi. Có thể chúng sẽ không thương khóc tôi nhiều lắm đâu nhưng tôi ân hận quá, tôi đã làm hại con cháu tôi. Nay tôi muốn chúng đỡ khổ. Tôi cũng muốn xin Chúa ban ân cho những người bạn của tôi đang sống trong khu Tử hình.
– Còn ai nữa không?
– Tôi muốn xin Chúa ban ân phúc cho những người nhà Kramer, nhất là cho bà Ruth Kramer, người không may bị mất cả chồng và hai con. Thật tội nghiệp.
– Đó là gia đình nạn nhân của ông, phải không?
– Vâng. Tôi còn muốn xin Chúa ban ân cho gia đình Lincoln.
– Lincoln? Ai vậy?
– Những nạn nhân của tôi. Thưa linh mục… Chuyện ấy hơi dài…
– Vậy là tốt đấy. Việc ấy sẽ làm cho linh hồn ông được trong sạch.
Già Sam thở dài:
– Chắc phải mất nhiều năm tháng mới có thể làm cho linh hồn tôi được trong sạch.
– Ông cứ thành tâm và tin tưởng là được. Có nhiều… nạn nhân lắm không?
Người tử tù chỉ gật đầu mà không trả lời bằng tiếng, ông linh mục lại hỏi:
– Bao nhiêu?
Người tử tù già đứng lên, ông rút thuốc lá hút và đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ. Vị linh mục ngồi xoay người lại nhìn người tù vừa đi vừa thả khói thuốc mù mịt:
– Tôi bắn chết Joe Lincoln, người tá điền da đen làm việc trong trại của tôi. Tôi mới viết một thư đưa cho cháu tôi để chuyển đến gia đình Joe. Trong thư tôi ngỏ lời xin lỗi. Tôi không biết lời xin lỗi muộn màng của tôi có làm cho vợ con Joe đỡ khổ được chút nào không. Vụ ấy xảy ra lâu rồi. Vào những năm đầu thập niên 50.
Người tử tù dừng lại. Ông cúi mặt nhìn xuống như nói với sàn phòng:
– Sau Joe còn hai người nữa, hai người đàn ông da trắng. Trong một đám ma họ uống rượu say rồi sinh sự đánh nhau. Chuyện thường xảy ra ở những đám ma, đám cưới ở nhà quê. Có điều là hai người đó đánh chết ông già tôi. Họ bị giam chừng ba năm. Anh em tôi chờ họ được thả ra. Chúng tôi giết chết cả hai người đó. Tôi không thấy hối hận vì đã giết hai người da trắng này. Tôi chỉ thấy hối hận vì đã giết Joe Lincoln. Hai gã da trắng vừa lưu manh vừa côn đồ. Chúng quen thói gây gổ, đánh đập những người yếu hơn hay không dám liều mạng như chúng. Chúng chết là đáng kiếp. Chúng can tội đánh chết bố tôi.
– Giết người bao giờ cũng là việc làm sai trái. Ông cháu ông chẳng đang chống lại việc giết người hợp pháp đấy thôi. Sau khi giết người anh em ông không bị bắt à?
– Thưa không. Cảnh sát nghi ngờ anh em tôi nhưng không có bằng chứng. Hơn nữa cũng chẳng ai thiết tha gì lắm đến việc tìm và trừng phạt những kẻ giết hai tên ác ôn ấy.
– Dù họ có xấu xa đến mấy đi nữa ta cũng không có quyền giết họ.
– Vâng. – Người tử tù khiêm tốn nhìn nhận – Trước kia tôi nghĩ khác, từ khi vào khu Tử hình tôi nghĩ khác. Ta có những ý nghĩ khác về cuộc sống khi ta phải đối diện với cái chết. Trước cái chết ta mới thấy cuộc sống quí báu đến chừng nào. Bây giờ tôi thấy ân hận vì tôi đã giết hai người ấy.
Ông linh mục hỏi sau nửa phút yên lặng:
– Còn ai nữa không?
Già Sam lại cúi mặt bước đi, ông như ngại không muốn nhìn thẳng vào mắt ông linh mục:
– Còn một hai vụ nữa, nhưng đó là những vụ xử treo cổ dân da đen, những vụ giết người tập thể. Lâu lắm rồi.
– Một hai vụ là mấy vụ?
– Đúng ra là ba vụ. Tôi tham gia nhưng tôi không phải là chính phạm, tôi không chủ xướng. Tôi tham gia vụ thứ nhất khi tôi mới mười một, mười hai tuổi. Tôi chỉ đi theo người lớn và đứng xa nhìn thôi. Tôi đâu có tội gì trong vụ này, phải không ạ?
Linh mục Griffin không trả lời. Già Sam đến đứng dựa đầu vào tường, hai vai chùng xuống.
– Vụ thứ hai xảy ra năm tôi mười lăm tuổi. Lần này tôi có nhúng tay vào việc giết người. Một thiếu nữ da trắng kêu bị một thanh niên da đen hiếp. Cứ theo cung cách làm tình bừa bãi của cô đó thì chưa chắc đã có cuộc hiếp dâm nhưng cô ta kêu bị hiếp và chỉ đích danh người thanh niên da đen đó. Chỉ cần thế thôi là đủ để chúng tôi nửa đêm đến nhà bắt anh ta đem vào rừng treo cổ. Tôi xin nhận phần tội của tôi trong vụ này.
– Chúa sẽ tha tội cho ông.
– Ông chắc không?
– Tôi quả quyết với ông như thế.
– Chúa sẽ tha cho mình bao nhiêu tội? Tôi muốn hỏi mình giết mấy người thì được Chúa tha, giết mấy người thì không được?
– Tha tất cả. Nếu ông thành thật hối lỗi và xin tha, Chúa sẽ tha hết… “Dù ngươi đỏ như hồng điều, Ta sẽ làm ngươi trắng như tuyết..” Đó là lời Chúa phán ghi trong Kinh Thánh.
– Nếu đúng như vậy thì tốt quá.
– Tôi bảo đảm với ông là đúng như vậy. Còn vụ thứ ba?
Già Sam lắc đầu:
– Linh mục ơi… Tôi không có đủ can đảm để nói đến vụ đó.
– Không cần nói với tôi, hãy thú tội với Chúa.
– Tôi sợ tôi cũng không có đủ can đảm để thú tội này với Chúa.
– Đừng nghĩ vậy. Đêm đến trong phòng giam ông chỉ cần nhắm mắt lại và thú mọi tội lỗi của ông với Chúa. Ngài sẽ xóa ngay tất cả những tội ấy của ông.
– Thưa linh mục, tôi đã nói được tha như thế thì tốt quá… song tôi vẫn thấy làm sao ấy. Mình giết người mà chỉ cần thú tội và xin tha là được tha tội. Tha liền. Tha trọn gói. Tôi thấy như thế thì dễ quá…
– Thiên Chúa làm cho ông việc ấy nếu ông thành tâm. Thiên Chúa tha tội cho ông nhưng loài người không tha tội cho ông đâu. Ông vẫn bị loài người bắt phải đền tội đấy. Ông sẽ bị trừng phạt theo luật của chính quyền.
– Kệ mẹ chính quyền. – Người tử tù trở lại đứng trước mặt ông linh mục – Xin lỗi linh mục. Tôi không để ý gì đến bọn chính quyền. Đằng nào tôi cũng sắp chết. Tôi chỉ cần được Thiên Chúa tha tội. Tôi cần có linh mục ở bên tôi cho đến giây phút cuối.
Mang Xuống Tuyền Đài Mang Xuống Tuyền Đài - John Grisham Mang Xuống Tuyền Đài