Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 37
T
ới một góc khuất, tránh xa đám đông và tiếng ồn, Gabe lôi tờ bướm quảng cáo phim ra khỏi túi. Trong ánh sáng lờ mờ, anh phải lật đi lật lại tờ giấy hai lần mới nhìn thấy một số di động viết nguệch ngoạc bên góc.
Tò mò, anh gọi vào số đó. Người nhấc máy là gã khổng lồ.
Mọi thứ càng ngày càng giống trong truyện Dan Brown rồi.
“Tôi đây.” Gabe cảm thấy thật ngu ngốc, anh nói: “Người thợ ảnh.”
“Nói thế nghe lịch sự đấy.” Gã khổng lồ có vẻ thích thú. “Anh nên gọi là tay săn ảnh cặn bã mới phải.”
“Nếu không có những người như chúng tôi,” Gabe bẻ lại, “thì những người như anh đâu có việc để làm. Mà tại sao tôi phải gọi cho anh nhỉ?”
“Chủ tôi muốn gặp anh.”
“Ai kia?” Tại sao chủ anh ta lại muốn gặp anh làm cái quái gì nhỉ?
Gã khổng lồ rõ ràng nhận ra sự bối rối của anh, liền giải thích nhẹ nhàng, ân cần: “Savannah chứ ai, đồ ngốc. Chờ ở góc phố Irving giao với ngã tư Charing. Chúng tôi sẽ tới đó trong vòng mười phút nữa.”
Thật quá kì lạ. Nhìn quanh xem có phải có ai đùa ác với mình không – liệu có chương trình truyền hình mới nào mang tên Trả Thù Các Tay Săn Ảnh không nhỉ? – Gabe nhét cái Leica vào áo khoác rồi rảo bước rời khỏi đám đông. Mải suy nghĩ, anh đi về hướng phố Irving. Anh điên rồi hay sao mà tới tận đây? Nếu tay khổng lồ xuất hiện cùng vài tên bạn sẵn-sàng-gây-chuyện của mình thì kết cục của anh sẽ không chỉ là một cái máy ảnh vỡ tan tành.
Mười ba phút sau có một chiếc limo cửa sổ đen sì giảm tốc độ đỗ lại cạnh Gabe. Cánh cửa mở ra và gã khổng lồ nói: “Vào đi.”
“Anh đùa đấy à,” Gabe đáp trả. “Trông tôi khờ lắm à?”
Gã khổng lồ nhe răng cười, lộ ra một cái răng vàng lấp lánh. “Giờ thì tự anh nói ra đấy nhé…”
“Ôi, thôi nào,” giọng bực dọc của một phụ nữ vang lên và miệng Gabe há hốc khi trông thấy mặt Savannah. Cô gật đầu ra hiệu với Gabe nói: “Đừng để ý đến anh ta. Anh cứ lên xe đi.”
Quả là một điều mới mẻ khi phải kiểm tra để chắc rằng không có tay săn ảnh nào rình mò ở lối vào khách sạn Soho rồi mới bước ra khỏi limo, qua bàn tiếp tân rồi vào thang máy.
Gã khổng lồ ngồi chờ ở quầy bar dưới lầu. Lên tới phòng, Savannah biến mất vào phòng ngủ thay bộ đồ màu bạc mềm mại bằng chiếc áo choàng tắm lớn quá khổ của khách sạn. Lúc cô trở lại, Gabe đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, cô tới ngồi vắt chéo chân trên cái giường rộng.
“Tôi muốn nói chuyện với anh một cách tử tế,” cuối cùng cô cũng lên tiếng, “về những việc anh đã làm.”
“Được.” Gabe với tay lấy một chai nước tăng lực từ tủ lạnh mini.
“Và cả vì đã không làm những việc mà anh đáng ra phải làm.” Lúc nói, tay Savannah bồn chồn xoắn lọn tóc màu vàng được tạo kiểu. “Lẽ ra tôi phải cảm ơn anh lúc anh xóa mấy bức ảnh đó đi. Lúc đó tôi quá hoảng sợ, anh không biết đâu. Rồi lúc anh đi tôi nghĩ anh chỉ giả vờ xóa chúng đi mà thôi. Nhưng từ đó đến giờ cũng hơn một tuần rồi. Nếu anh vẫn còn giữ thì chúng đã phải có mặt khắp nơi rồi.”
“Tôi đã xóa chúng mà. Thật ra,” Gabe chỉ, vì cô ấy mới là người đặt tay lên cái nút ấy, “là cô xóa.”
Savannah nhún vai. “Và anh cũng không kể cho ai biết. Quản lý của tôi đã chuẩn bị tinh thần chờ bão điện thoại gọi đến hỏi thăm sức khỏe của tôi nhưng không có gì cả. Không một cuộc gọi nào.”
“Một khi tôi hứa là tôi giữ lời.”
“Tôi đã không tin anh. Thực sự xin lỗi.”
“Không sao. Nói thật, tôi không nghĩ mình có tài năng gì trong cái nghiệp paparazzi này. Tôi có thể hỏi cô hai câu được không?”
Savannah hít sâu rồi thở ra như một thợ lặn. “Anh nói đi, cứ tự nhiên.”
“Không phải lẽ ra giờ này cô phải ngồi trong rạp xem phim sao?”
Savannah có vẻ bối rối một lúc. Rồi khóe miệng cô chau lại. “Anh là người mới, phải không? Chúng tôi có thể đến các buổi công chiếu nhưng không có nghĩa là chúng tôi xem phim. Đa số là chúng tôi bước lên thảm đỏ, biến vào trong rạp và rồi đi thẳng ra ngoài qua lối cửa sau.”
“Ồ.”
“Dễ thương thật. Nếu có thể coi là một sự an ủi thì,” Savannah nói, “tôi mừng vì anh không biết điều đó.”
“Có nhiều thứ tôi không biết về cái nghề ngu xuẩn nghề này lắm. Tôi hỏi câu còn lại được không?”
Cô gật đầu, nhấp một ngụm nước.
“Cô có bị ung thư không?” Gabe hỏi.
Savannah đỏ mặt lắc đầu: “Không. Và cảm ơn Chúa là tôi không bị. Tôi thực sự biết ơn vì mình không mắc bệnh đó. Nhưng ít nhất nếu tôi bị hói vì ung thư thì ít ra người ta sẽ cảm thấy thương xót tôi.” Cô hạ chai nước xuống cạnh bàn rồi tiếp: “Nhưng không, tôi bị chứng rụng tóc, thứ mà nữ diễn viên như chúng tôi không nên mắc, vì như thế thì còn gì là quyến rũ với lộng lẫy, và n-người ta sẽ c-cười nhạo tôi…ôi Chúa ơi, và sự nghiệp của tôi cũng đi tong…” Cô nói, nước mắt tràn ra lăn xuống má. Lắc đầu, cô vùi mặt vào bàn tay mình rồi bắt đầu khóc, thổn thức tới mức rung cả thân hình bé nhỏ trong lớp áo choàng tắm.
“Ôi, đừng thế mà.” Gabe sửng sốt đứng dựng lên.
Điều tiếp theo mà anh biết là cô đang ở trong vòng tay anh, mong manh như một chú chim non, thút thít một cách bất lực và nước mắt thấm ướt cả mặt trước cái áo thể thao của anh. Một con nhện xuất hiện và Gabe hoảng hốt hất nó đi rồi anh nhận ra nó đã hạ cánh trên tấm thảm màu trắng và nó là một chùm mí giả.
“Anh thật, t-tốt bụng,” Savannah nấc lên, mắt cô xệ xuống kì quặc.
“Nào, để tôi làm gì đó…” Gabe nhẹ nhàng gỡ miếng dán mắt bên kia xuống. Anh cầm vài tờ giấy ăn lau sạch lớp trang điểm chuyên nghiệp của cô. Thật quá sức tưởng tượng, làm một việc thân mật thế này trên gương mặt anh nhìn thấy trên màn ảnh quá nhiều lần. Mọi người trên đất nước này biết đến Savannah qua những vai diễn của cô trên phim và trên truyền hình. Cô xinh đẹp, tài năng và mong manh. Còn anh đang ngồi cùng cô trên chiếc giường thật lớn, an ủi cô khi cô khóc. Để cải thiện tâm trạng của cô, anh nói: “Tôi đang nghĩ không thể tin rằng việc này là thật. Nhưng tôi cá là cô chưa bao giờ nghĩ sẽ ở đây và làm việc này với một người như tôi.”
Cô cố nở một nụ cười trong nước mắt: “Chưa hề.”
“Ai cũng ghét chúng tôi,” Gabe nói. “Chúng tôi ở cùng hàng với bọn cảnh sát giao thông, thanh tra thuế, và cả bọn người dùng dùi cui đánh trẻ em đến chết nữa.”
“Cả đám phóng viên chết tiệt nữa,” Savannah bổ sung, “những kẻ luôn moi móc những thứ tồi tệ về anh, kiểu như đầu gối anh củ lạc cỡ nào, quần áo anh không đẹp mắt ra sao. Một trong số họ năm ngoái đã viết một bài về cặp lông mày của tôi lờm xờm tới mức nào. Tiêu đề bài báo đó là Savannah Quá Cần Phải Nhổ Lông Mày.” Cô ngừng lại vỗ vào bộ tóc giả. “Anh có tưởng tượng họ sẽ có một ngày đáng nhớ thế nào nếu họ biết tới cái này không?”
“Nhưng đó đâu phải lỗi của cô.”
“Họ đâu có quan tâm đến điều đó.” Hai giọt lệ lại rơi xuống. “Tất cả những thứ họ muốn là một tràng cười vỡ bụng rồi bán được mấy tờ báo thối tha của mình mà thôi.”
“Nghe tôi nói này,” Gabe nói một cách kiên quyết, “cô rất xinh đẹp.”
Savannah lắc đầu. “Không có tóc thì không đẹp tí nào đâu. Quản lý của tôi nói tôi trong như một cái ốc tai hồng.”
“Không đúng. Tôi đã thấy cô,” Gabe khăng khăng. “Và cô không hề giống như thế.”
“Anh có lẽ đã tâng bốc tôi quá rồi. Tin tôi đi, giống đấy.”
“Không giống.”
Đáp lại, Savannah đưa tay gỡ bộ tóc giả xuống. Cô quỳ gối ngồi trước mặt anh, mắt nhìn anh chằm chằm.
Sao trước đây anh không để ý nhỉ? Không có bộ tóc, tai cô chìa ra. Trông cô chính xác là giống một cái ốc tai hồng. Một cái ốc tai hồng gớm ghiếc, đáng sợ và vô cùng đáng xấu hổ.
Gabe làm việc duy nhất mà anh có thể làm. Anh rướn người, để gương mặt đẫm nước của cô lọt giữa hai bàn tay mình, kéo cô lại gần rồi hôn lên môi cô.
Anh chỉ định hôn phớt môi cô tỏ ý an ủi thôi nhưng Savannah vẫn tiếp tục, choàng tay qua cổ anh. Với Gabe thời gian như ngừng lại; quỷ tha ma bắt, anh đang hôn Savannah Hudson và giờ cô ấy là người khiến nụ hôn ấy dài mãi. Tất cả những gì anh muốn chỉ là khiến cô ngừng khóc thôi mà. Nhưng anh cũng không muốn làm người đẩy cô ra…
Cuối cùng thì Savannah rời ra nhưng cũng chỉ cách vài inch. Cô chạm vào má anh, hỏi: “Anh thực sự thích tôi chứ?”
“Cô rất đẹp. Tại sao có người nào không thích cô được chứ?” Gabe xoa đầu cô, ấm áp và mượt mà như quả trứng mới đẻ vậy.
“Không có nhẫn cưới.” Cô với tay trái của anh, kiểm tra để chắc chắn là không có chướng ngại gì. “Bạn gái thì sao?”
“Không có bạn gái nào cả.”
“Anh rất đẹp trai.”
Gabe mỉm cười. “Cô nên nhìn tôi trước lúc phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Ôi không, lẽ ra anh không nên làm thế. Chuyện đàn ông đi phẫu thuật thẩm mỹ, tin tôi đi, tôi là chuyên gia đấy. Anh thực sự độc thân à?”
Anh gật đầu. “Từ trước Giáng Sinh.”
“Tôi cũng chưa qua lại với ai hơn một năm nay.” Savannah cười méo mó. “Thảm lắm đúng không? Nhưng việc tin người khác quá khó khăn, anh không bao giờ biết họ sẽ làm gì hay nói gì. Giờ còn cả cái này….” Cô chỉ vào cái đầu, “mọi chuyện càng tệ hơn. Dường như tất cả mọi người đều làm anh thất vọng, họ không thế không làm thế hay sao ấy. Người bạn trai trước của tôi cũng đã đưa mọi chuyện lên mặt báo vì tiền. Cuối cùng thì anh nghĩ là chẳng phải bận tâm làm gì nữa.”
“Phải.” Gabe nhận ra anh vẫn đang vuốt ve mặt cô. “Phức tạp thật.”
“Rất phức tạp đấy. Chẳng có thứ gì bằng phẳng cả. Anh không biết đâu.”
“Chúa ơi, tôi mừng vì mình không phải một nữ diễn viên xinh đẹp được đề cử giải Oscar đấy.”
Savannah phá lên cười. “Tôi cũng mừng là thế.” Rồi cô lại hôn anh. Đầy đam mê.
Và lần này nó không dừng lại.
“Chào Gabe, có gì vui không?”
Gabe vừa chui ra từ khách sạn lúc chín giờ sáng hôm sau, đứng chết trân. Lenny, một paparazzi khác, đang đứng dựa vào tường hút điếu thuốc tự quấn, giấu cái máy ảnh khuất khỏi tầm nhìn.
“Gì cơ?” Để ý thấy người khuân đồ ở khách sạn đang nhìn mình chằm chằm, Gabe cầu mong anh không để lộ sơ hở gì.
“Có thấy bóng dáng Savannah Hudson đâu không? Cô ta định ở đây đấy.” Thấy Gabe chần chừ, Lenny nói: “Không phải đó là người anh đang tìm sao?”
“Ơ, tôi không biết gì cả.” Tim anh đập nhanh, anh làm bộ đưa tay ra sau: “Tôi ghé vào để đi vệ sinh thôi.”
Lenny trợn mắt rồi cười toe toét. Tim Gabe dần đập chậm lại. Người khuân vác đồ tỏ ra ít thích thú hơn, thì thầm: “Chà, đừng làm thế nữa nhé.”
Trở về đường Radley lúc chín rưỡi, Gabe thấy Sally đã nằm chềnh ềnh trên cái ghế sofa cùng một bịch bánh quy mở sẵn, một chồng tạp chí cùng bộ phim Friends trên TV. Đang đến đoạn Rachel phát hiện ra danh sách những lời chỉ trích mà Ross dành cho cô. Rachel, ngay cạnh cô, đang dậm chân rồi hét ầm lên: “Cậu nghĩ tôi HƯ HỎNG ư?”
“Chào anh chàng hay cáu bẳn.” Sally hớn hở chào Gabe bằng cái miệng nhồm nhoàm caramel sô cô la.
“Anh gọi việc giờ này mới bò về nhà là gì?”
“Tôi sẽ gọi nó là lúc nên dán miệng cô lại. Đừng có làm thế,” Gabe kêu lên lúc cô phủi đám vụn bánh quy từ váy mình xuống thảm.
“Tôi là một người tàn phế bất lực đến tội nghiệp cầm một tách trà không nổi. Tôi phải làm gì với vụn bánh nào? Nếu tôi cứ để đấy thì thể nào tôi cũng ngồi hết lên thôi. Và tôi thì chắc chắn không thể lôi cái máy hút bụi ra được. Mà này, đừng có đánh trống lảng.” Sally gõ gõ đồng hồ. “Tôi vẫn muốn biết anh đã đi đâu.”
“Cô là gì nhỉ, người giám hộ của tôi sao?”
“Tôi quan tâm thôi mà!”
Giống háo hức hơn. “Tôi sẽ pha cho cô một tách trà,” Gabe nói.
Anh vào bếp rửa mặt rồi chầm chậm thở ra. Tất nhiên là anh muốn kể với Sally rằng mình đã qua đêm cùng Savannah Hudson nhưng anh sẽ không làm thế. Lola cũng không; không ai trong bọn họ nên biết chuyện này cả. Khi Savannah lo lắng hỏi anh đã kể với bất cứ ai về cuộc trạm chán bất ngờ của họ vào tuần trước hay chưa, anh đã có thể thành thật trả lời là chưa.
Trở lại phòng khách, Gabe đưa cho Sally một cốc trà, bỏ đám bánh quy ra đĩa rồi dọn dẹp đống sách và tạp chí ngổn ngang trên sàn nhà.
“Đừng để chỗ nào tôi không với được nhé.” Sally càu nhàu.
Trên TV, Rachel hét lên: “Mắt cá chân của tôi không hề sưng.”
Đây rồi. Đây chính là người gợi cô nhớ đến anh ta.
“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết đây.” Sally chỉnh lại mấy cái nệm đỡ chân.
“Lenny với tôi làm việc khuya, theo dõi bên ngoài khách sạn Soho.” Gabe nhún vai, ngáp rõ to. “Phí thời gian, chẳng thu được gì. Trời còn lạnh cóng nữa chứ. Cuối cùng chúng tôi quay về chỗ Lenny cho ấm. Tôi ngủ gục trên ghế tới tám giờ sáng nay mới tỉnh.”
“Anh biết không, tôi thấy hơi tội cho anh đấy.” Cô nhìn anh thương hại. “Anh phải tham gia thi Tay Săn Ảnh Vô Dụng Nhất Hành Tinh mới phải.
“Cảm ơn cô,” Gabe đáp. “Và tôi đã nghĩ sẽ làm cho cô món sandwich thịt muối cơ đấy.”
“Thịt muối trong tủ lạnh á? Ôi không, anh không thể nấu món đó được.”
Gabe vừa mệt vừa đói. “Nhưng đó là lí do tôi mua nó kia mà.”
“Tôi biết, nhưng tôi đã hứa cho Lola để cô ấy làm bữa tối rồi.” Sally hào phóng nói: “Thay vào đó anh ăn ngũ cốc Weetabix cũng được mà.”