Số lần đọc/download: 1590 / 9
Cập nhật: 2016-08-19 11:55:28 +0700
Chương 10: Trò Chơi Kinh Hoàng
T
rong khu rừng tối đen, Đại Kiều kéo tay Nhị béo và Lai Tử chạy trối chết về phía trước. Họ khư khư nắm chặt tay nhau, chẳng dám rời ra đến một giây. Cảnh vật bốn phía cứ vùn vụt bị bỏ lại phía sau, khiến họ không kịp chú ý tới cặp mắt màu xanh ngọc bích vẫn liên tục dõi theo từ trong góc tối.
Bất chợt, “vèo” qua một tiếng, thứ gì đó từ trên cây phía trước không xa buông xuống, theo quán tính đập thẳng vào người Đại Kiều đang ra sức lao tới.
“Mau nằm xuống!” Mắt hoa lên, Đại Kiều cảm giác thấy có gì đánh mạnh vào mình, bèn vô thức hét lên sửng sốt rồi nằm rạp xuống.
“Ui da!” Tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên, Nhị béo ở phía sau chưa kịp định thần đã bị kéo ngã ụp xuống đất, mồm miệng đầy bùn, Lai Tử thì lảo đảo suýt ngã.
“Đại Kiều, anh nhìn đường kiểu gì vậy?” Nhị béo bị vấp đến mồm miệng đầy máu, hai tay vừa nắn cằm vừa bực bội nhìn người đi đầu.
“Im ngay! Vừa có thứ gì đó va vào, đương nhiên tôi phải tránh rồi!” Đại Kiều chầm chậm ngồi dậy, vỗ hai chân vừa bị ngã đau.
“Rốt cuộc là cái gì…” Nhị béo ngẩng đầu nhìn lên cái thứ vừa lao vào họ, “Á…” Tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết, toàn thân Nhị béo bỗng run lẩy bẩy giật lùi về phía sau.
Trên cành cây trước mặt đang lủng lẳng thi thể chỉ còn một nửa, hết sức khủng khiếp. Sở dĩ phải dùng cụm từ “chỉ còn một nửa” bởi toàn bộ phần bên trái của thi thể đã hoàn toàn biến mất, nội tạng bên trong lòng thòng ra ngoài lắc lư theo cái xác. Đáng lợm giọng hơn nữa là những đoạn xương gãy lởm chởm lòi cả ra, như thể bị ai đó nghiền vỡ, hàm răng khấp khểnh rớt rụng. Và kinh hoàng nhất là nửa bên phải còn lại của thi thể trông y hệt như vừa bị con thú dữ cào cấu cắn xé, những miếng thịt da đỏ tươi lật ra từng mảng, muôn vàn giọt máu đậm đặc màu đen từ bên trong không ngừng tứa ra, chảy dọc theo các ngón chân gãy mà tí tách, tí tách rơi xuống đất.
“Đại… Đại Lực, là Đại Lực!” Nhị béo kinh hoàng thét lớn, đôi chân bủn rủn bò ngược về phía sau: “Có ma… Có ma!”.
“Nhị béo! Bình tĩnh! Đừng tự dọa mình!” Đại Kiều bỗng đứng phắt dậy tát thẳng vào mặt Nhị béo, “Kể cả thực sự có ma thì cũng là nó sợ chúng ta, chứ không phải chúng ta sợ nó. Cậu chưa nghe người già vẫn nói cái thứ đó sợ nhất những người đàn ông lực lưỡng à? Chúng ta ba người đàn ông mạnh mẽ thế này ở cạnh nhau mà chưa đủ khiến nó sợ chết khiếp hay sao, phải không Lai Tử?”. Đại Kiều cố tự động viên mình, để tăng thêm phần tự tin, anh ta muốn thêm sự tán đồng từ phía Lai Tử.
Có điều đợi mãi hồi lâu vẫn chẳng thấy Lai Tử đáp lời. Đại Kiều bỗng thót tim, hơi thở bắt đầu khó khăn. Sau lưng anh ta, trừ cái thi thể tan nát đang treo trên cây thì không còn bất cứ thứ gì…
“Á…” Nhị béo đã sợ đến phát điên, đột ngột bò dậy từ dưới đất cuồng loạn la hét, chạy biến vào rừng.
“Nhị béo, mau quay lại! Đừng chạy đi một mình!” Đại Kiều thét lên lo lắng, vội vã đuổi theo Nhị béo vào khoảng rừng rậm rạp.
Thật kỳ quái, hai người rõ ràng chỉ bước trước bước sau, vậy mà nháy mắt bóng dáng Nhị béo đã mất hút chẳng thấy tăm hơi.
“Nhị béo! Cậu ở đâu? Cậu ở đâu thế?” Đại Kiều cảnh giác lôi con dao găm vẫn giắt nơi bắp chân ra, nắm chắc trong tay.
“Oa… oa…” Tiếng trẻ con khóc vang lên rõ rệt hơn bao giờ hết, đánh bại hoàn toàn ý chí của Đại Kiều, anh ta co rúm người lại.
“Ra đây! Rốt cuộc mày là cái thứ gì? Mau ra đây!” Con dao trong tay Đại Kiều khua khoắng loạn xạ: “Tao không sợ đâu! Mày có gan thì ra đây!”.
“Ha ha ha… Anh Đại Kiều…” Sau lưng Đại Kiều bất chợt vang lên giọng nói ngọt ngào, đồng thời vương vất mùi hương nồng đượm quyến rũ, trong phút chốc luồn sâu vào mũi anh ta.
“A!” Quay phắt người, con dao trong tay Đại Kiều vung mạnh về phía sau: “Chết này! Đồ yêu quái!”.
“Ha ha… Là em đây mà, anh Đại Kiều.” Bóng người màu trắng nhanh chóng nhảy vụt về phía sau, con dao của Đại Kiều chém hụt vào không trung, “Em là Nhị Nha đây mà!”.
“Nhị Nha?” Đại Kiều định thần, cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của cô gái trước mắt, khẽ thở phào. Anh ta hạ con dao xuống, nghi hoặc nhìn Nhị Nha: “Sao em lại ở đây? Phải rồi, em có thấy Nhị béo không?”.
“Cha em lên núi tìm các anh, em liền đi theo.” Khuôn mặt Nhị Nha lộ vẻ tội nghiệp, sợ hãi nhìn Đại Kiều chằm chằm: “Anh tệ lắm! Vừa rồi suýt chút nữa thì đâm phải người ta, bây giờ người ta vẫn còn sợ đây này, không tin anh sờ thử xem!”.
Đôi chân Nhị Nha nhẹ nhàng chuyển động, chầm chậm bước tới áp sát vào Đại Kiều. Cùng lúc đó, mùi hương quyến rũ kia cũng tức tốc tràn đầy mũi gã đàn ông như cơn đại hồng thủy xua tan mọi cảnh giác…
“Nhị Nha…” Bị vẻ kiều mị nghiêng nước khuynh thành của người đẹp trước mắt cùng mùi hương ngọt ngào quyến rũ kia đánh bại, Đại Kiều hoàn toàn quên bẵng nỗi sợ hãi vừa rồi. Anh ta chẳng chút ngại ngần ôm choàng lấy Nhị Nha, bàn tay vội vã trườn vào áo cô.
Đúng giây phút chạm vào da người con gái ấy, một cảm giác lạnh lẽo bất chợt ùa đến, khiến Đại Kiều giật mình khôi phục lại thần trí. Nhưng, quá muộn rồi! Năm đầu ngón tay nhọn hoắt tàn độc đã kịp lợi dụng sơ hở, cắm phập vào ngực anh ta.
“Cô!” Đại Kiều trợn tròn mắt, không thể tin nổi hình ảnh Nhị Nha dịu dàng ngày nào giờ lộ ra nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt vằn những tia máu, chầm chậm rút bộ móng vuốt sắc nhọn ra khỏi tim mình.
“Ha ha… Thật đáng tiếc…” Hồ ly chín đuôi lắc đầu tiếc nuối nhìn người đàn ông dưới đất: “Trò vui kết thúc nhanh quá, ta vẫn muốn chơi tiếp, nhưng…”. Nó quỳ xuống, bàn tay vuốt ve thân thể người đàn ông: “Ta đã nghĩ ra một cách chết tuyệt diệu, bảo đảm còn kinh khủng gấp nhiều lần cách mấy anh em ngươi chết kia!”.
Thưởng thức chán chê vẻ méo mó vì sợ hãi trên gương mặt gã đàn ông một hồi, nó chầm chậm đứng dậy. Bộ quần áo từ từ trượt xuống, để lộ thân thể tuyệt đẹp của Nhị Nha. Dưới ánh trăng bàng bạc, chín cái đuôi hồ ly dày lớn xòe ra, nhẹ nhàng lắc lư theo từng động tác của nó, phất lên phất xuống giữa không trung.
“Đuôi của ta đẹp chứ hả?” Hồ ly cười sung sướng, những cái đuôi vươn tới lần lượt quấn gọn đầu và tứ chi của gã đàn ông: “Ha ha… Cứ tự nhiên mà thưởng thức mùi vị được đuôi ta xé ra từng mảnh nhé!”.
Trong chốc lát, chín cái đuôi đồng loạt kéo mạnh về năm hướng khác nhau, xé thân thể gã đàn ông tan thành từng mảnh nhỏ…