Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Yonezawa Honobu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Như Ý
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
hế nhưng sức người có hạn, thời điểm viết đến đoạn mà các em vừa xem trên phim Hongou đã suy sụp."
Suy sụp, một từ mang nghĩa không ổn chút nào. Chitanda liền sửng sốt hỏi:
"Chị ấy bị sao vậy ạ?"
"Viêm dạ dày vì stress, có triệu chứng trầm cảm. Dù không quá nghiêm trọng nhưng cậu ấy không thể tiếp tục viết được nữa, vì vậy bọn chị đang tìm một người thay thế."
Nghe cứ như là tìm người chịu đựng dùm ấy.
"Chị không thực sự muốn nhờ tụi em làm đấy chứ?"
Làm người viết kịch bản cho họ ư?
Chị Irisu mỉm cười và nói:
"Ồ không. Bọn chị không thể nhờ các em gánh trách nhiệm này. Hôm nay chị chỉ mời các em đến xem preview thôi, và chị muốn hỏi thêm một câu nữa...
Các em nghĩ ai là hung thủ?"
Nghĩ lại mới thấy, dù thuộc thể loại huyền bí nhưng đoạn phim hình như không đặc biệt chỉ định một người nào vào vai thám tử. Có lẽ đó là một trong những lý do ảnh hưởng đến khả năng phát triển của kịch bản. Lý do thứ hai có thể thấy là việc mỗi diễn viên đều được cho thời gian xuất hiện đồng đều nhau khiến khán giả không thể biết được ai thực sự là nhân vật chủ chốt. Tuy vậy... Khi tôi còn đang băn khoăn Ibara đã trả lời:
"Nhưng chị à, chắc chắn phần tiếp theo của đoạn phim phải có manh mối để biết hung thủ là ai. Thế thì đâu cần tụi em đoán?"
Chị Irisu lắc đầu đáp: "Điều này em không phải lo. Hongou có nói cậu ấy đã viết ra sơ lược về bộ phim sẽ kết thúc như thế nào, và bọn chị có thể đưa đoạn đó lên phim kịp thời."
Satoshi hạch hỏi thêm: "Nhưng đây là kịch bản của người mới lần đầu viết truyện trinh thám, chưa chắc gì chị ấy có thể xử lí tốt việc đưa ra những manh mối từ đầu đến cuối phim."
"Điều này chị cũng có nghĩ tới, thế nhưng Hongou đã thật sự dồn hết tâm huyết vào kịch bản này. Cậu ấy cũng từng nói rằng mình cũng phải nghiên cứu về truyện trinh thám, và chị tin rằng kịch bản của Hongou tuân thủ cả Mười điều răn của Knox, của Chandler lẫn Hai mươi luật của Van Dine."
Chitanda trông ngơ ngẩn với những lời chị vừa nói, tôi cũng thế.
"Mười điều răn? Như là 'Ngươi không được dùng danh Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, một cách bất xứng' ấy à?"
Có cần phải trích ra một lời răn cực kì ít liên quan như thế không? Satoshi tự tin trả lời câu hỏi của Chitanda: "Ồ không, cái đó là Mười điều răn của Chúa. Chúng ta đang nói đến Mười điều răn của Ronald Knox về tiểu thuyết trinh thám cơ, ví dụ như 'Không cho người Trung Quốc vào truyện' ấy. Vậy là chị Hongou đã tuân theo những quy tắc công bằng - tức là cho độc giả cơ hội tự mình giải đáp huyền bí."
Tại sao người Trung Quốc thì không được vào truyện nhỉ? Tại vẻ ngoài của họ làm người ta thấy buồn cười hay là có liên quan đến vấn đề chính trị? Mà nhắc mới nhớ, luật thế này cũng hay áp dụng cho phim khoa học viễn tưởng... và rõ ràng nó chẳng liên quan gì đến sự công bằng cả. Chẳng biết tôi có thể tìm được câu trà lời nếu thử đọc truyện của Knox không.
Dù sao thì chị Irisu cũng kết luận:
"Nói cách khác những manh mối đã được đưa ra... vậy các em nghĩ hung thủ là ai nào?"
Với một đoạn phim như vậy mà hỏi xem hung thủ là ai chẳng phải nực cười lắm sao?
Satoshi, Ibara và Chitanda trao đổi ánh nhìn cho nhau.
"Nếu chị hỏi là ai... thì khó đấy. Kết luận không thể rút ra khi chỉ có mỗi cơ sở dữ liệu."
"Đúng vậy, dù có vài chỗ khả nghi nhưng em không nghĩ là mình giải được."
"Ưm, vậy anh Kaitou-san chết rồi à?"
Vừa hỏi xong câu của mình đồng loạt cả ba quay lại đằng sau. Tôi có thể cảm thấy lưng mình hơi sụm xuống khi bất ngờ phải chịu ba ánh nhìn chằm chằm ấy. Cố gắng đưa mắt ra đối diện, tôi hỏi: "...Cái gì?"
"Hổng có gì, chỉ là tớ đang nghĩ đây là công việc ưa thích của Houtarou."
Nói xong Satoshi liền nở một nụ cười ranh mãnh.
"Viêc gì mới được?"
"Thì là thám tử chứ còn gì?"
Buồn cười là tôi hoàn toàn đang biết được cái mặt của mình như thế nào mà chẳng cần tới lượt Satoshi nhận xét:
"Xem bộ cậu không thích nhỉ?"
Tôi gật đầu. Với tư cách là một thằng nam sinh cao trung bình thường và một thằng "tiết kiệm năng lượng" không đời nào tôi lại để mình dính tới những chuyện bất thường. "Cảm thấy khó chịu vì bị đề cao" - đó chính xác là điều cái mặt tôi đang muốn biểu lộ.
Và đáp trả lại cái biểu lộ đó...
"Chắc là tại hồi nãy cậu không tập trung xem thôi," Chitanda chen vào và nói với chất giọng cao vút, "Hay chúng ta coi lại lần nữa nhé?"
Ơ, đùa à?
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi chị Irisu nói: "Chị chỉ đang hỏi ý kiến của các em, không cần phải trầm trọng hoá vấn đề lên đâu."
"Vậy à? Thế thì em nghĩ chị da ngăm Yamanishi là hung thủ?"
Chitanda liền quay lại phía tôi mà hỏi: "Tại sao?"
"Vì chị ấy nói chuyện thấy ghét."
"Oreki!"
Ibara đanh giọng mắng nhưng tôi không cảm thấy sợ chút nào. Nhỏ chỉ thực sự đáng sợ khi người ta thực sự mắc lỗi. Lần này chỉ là đoán thôi mà, đâu phải vô căn cứ?
"Vậy thì là anh tóc đỏ Katsuda, nhìn ảnh cũng cơ bắp đấy."
Satoshi thở dài rồi khoanh tay lại,
"Hừm, chả chịu nghiêm túc chút nào cả. Đến tớ còn đang muốn la lên 'thôi nói nhảm coi!' nữa đây này."
Không hẳn là nhảm, chỉ có điều đúng là nói như vậy thì chẳng có kí lô nào đối với người nghe cả. Thế là tôi quyết định xác nhận vài thứ với chị Irisu.
"Em có thể hỏi chị vài câu được không?"
"Cứ tự nhiên."
"Tại sao chị lại nhờ người ngoài như tụi em? Nếu đây là vấn đề nội bộ của lớp 2-F thì hẳn là người nào đó trong lớp có thể giải quyết được phải không?"
Tương tự lần trước, chị Irisu gật đầu và đáp: "Bọn chị đã thảo luận với nhau rồi, nhưng vẫn muốn có ý kiến từ người ngoài. Và dù đã có nhiều giả thuyết nhưng vẫn chưa đưa đến một kết luận nghe được nào. Như đã nói, chỉ những người phù hợp mới cáng đáng được việc này."
"Cả chị cũng không?"
"Không may là đúng vậy. Hơn ai hết chị là người muốn tìm ra hung thủ. Hơn nữa chị còn có việc bên bộ phận làm phim nên thời gian cũng chẳng dư dả gì."
"Nếu vậy thì sao lúc đó chị lại không đề xuất đổi kế hoạch, làm một bộ phim mới ngoài thể loại huyền bí?"
Cuộc đối thoại bắt đầu giống như một màn hỏi cung. Lần đầu tiên chị Irisu nhìn xuống đất, dù vậy giọng chị vẫn sắc gọn:
"Chị không có mặt trong lần bàn bạc kế hoạch đầu tiên vì ba tuần trước chị vẫn còn ở Hokkaido. Chị chỉ biết sự cố từ đạo diễn khi vừa trở về Kamiyama và đồng ý giúp cách đây hai ngày. Nếu tham gia ngay từ đầu thì không đời nào chị đồng ý làm phim thể loại huyền bí."
Vậy vốn chuyện nào không liên can gì đến chị, phải không? Chị chỉ thương hại những người bạn cùng lớp thôi nhỉ? Đó là điều tôi đang nghĩ, và không định nói ra thành tiếng.
Vì vậy tôi phải chỉnh nó lại thành một câu hỏi lịch sự hơn,
"Tiếp theo, tại sao lại là tụi em? Em biết chị quen Chitanda, nhưng có vẻ như ngay từ đầu chị đã muốn cả bốn cùng đến đây. Trong khoảng một ngàn học sinh ở cao trung Kamiyama tại sao chị lại chọn thành viên CLB Cổ Điển?"
"Ừm, đúng là vì chị thân với Chitanda."
Chúng tôi đến đây là vì vậy, là vì chị ta biết rõ Chitanda sẽ có hứng thú với chuyện này. Ánh nhìn của tôi giao với Irisu khi chị tiếp tục:
"Hơn nữa, là vì CLB Cổ Điển có em."
"Em?"
Một câu trả lời bất ngờ. Tôi có thể cảm thấy Chitanda, Satoshi và Ibara lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào mình. Rõ là nhờ phần lớn vào may mắn mà sự kiện "Kem đá" mới được giải quyết, và sự thực là cả tôi cũng sửng sốt trước ý nghĩa thật sự của nó. Vậy là chị Irisu đã biết tới điều này ư?
Chị chậm rãi giải thích: "Chị nghe được khá nhiều về em từ ba người: thứ nhất là Chitanda đây, thứ hai là một người ngoài trường và cuối cùng là Toogaito Shouji. Chị chắc là em đã từng gặp anh ấy."
"Ai vậy?"
"Oreki! Sao ông dễ quên như thế? Là anh hội trưởng CLB Báo Tường đó."
À! Ra là ảnh, giờ thì nhớ rồi. Cái tên ấy được nhắc đến khiến tôi hơi chột dạ một chút...
Toogaito là một nam sinh năm cuối mà tôi đã từng chạm trán. Tóm lại chuyện là thế này: tôi đã phát hiện một bí mật không được tốt đẹp lắm và bất đắc dĩ phải dùng nó để uy hiếp anh ta. Đó chắc chắn không phải là điều tôi nên tự hào gì, và chị Irisu có lẽ cũng đọc được suy nghĩ đó khi chị nói: "Đừng lo, anh Toogaito không hề nói gì xấu về em cả."
Vậy à? Nhớ nói lại là em cảm ơn sự tử tế của ảnh.
"Khi nhận ra quanh mình không có ai đủ khả năng hoàn thành bộ phim chị đã nghĩ ngay tới em. Em là người có thể đảm nhận vai trò 'thám tử'."
"..."
"Đỉnh quá nha Houtarou! Tài năng của cậu đã có người công nhận."
Tôi lườm Satoshi một cái trước khi quay lại nhìn chị Irisu mà thở dài...
Mình? Thám tử?
Rồi đáp một cách thành thật:
"Thật chẳng thoải mái gì khi phải nhận một sự trông mong như thế này."
Đối lại câu trả lời của tôi là một bất ngờ khác, chị Irisu nhượng bộ.
"Em nói đúng."
Chị cũng thở dài và tiếp tục: "Mời các em đến xem preview là một canh bạc nhằm cố gắng giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt của chị. Nhưng có lẽ chị hy vọng nhiều quá rồi... Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho các em."
Nói xong chị liền cúi đầu.
"Vậy em còn điều gì muốn hỏi không?"
Từ lúc nào thứ khí chất mạnh mẽ của chị đã nổi lên trở lại. Lúc này thậm chí có còn bao nhiêu thắc mắc đi nữa tôi cũng không thể mở miệng hỏi.
Sau khi xác nhận là không còn câu hỏi nào, chị Irisu tuyên bố:
"Vậy buổi preview đến đây là kết thúc. Cám ơn các em vì đã có mặt ở đây."
Preview đã kết thúc, nhưng rắc rối thì không. Đó là vì tôi đã quên mất sự hiện diện của một người đặc biệt... thôi không vòng vo nữa, là Chitanda Eru. Một hiện thân của tính Hiếu Kì thật sự, một cô tiểu thư sẵn sàng đi đến cùng để tìm ra lời giải cho mọi huyền bí đã và đang tồn tại trong cái vũ trụ này.
Khi chị Irisu vừa quay mặt đi Chitanda đã vội nói: "Xin chị hãy đợi đã!"
"...Chuyện gì vậy em?"
"Ưm, vậy phim sẽ kết thúc thế nào? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?"
Chị quay lại và trả lời: "Bọn chị không biết và vẫn đang cố gắng giải quyết. Nhưng em phải chuẩn bị tinh thần là bộ phim có thể sẽ không bao giờ được hoàn tất."
"Thế thì thật là tệ."
Tệ?... Ồ dĩ nhiên là chẳng ai vui khi chuyện thế này xảy ra cả.
Kem Đá Kem Đá - Yonezawa Honobu Kem Đá