Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 37 - Sự Sụp Đổ Của Pinto
T
rong khi Pinto đang hoàn tất những chi tiết cuối cùng cho chuyến bay trốn chạy, thì Đại tá đi lại trong phòng, huýt sáo ngắt quãng bài Điệp khúc người lính. Ông ta bồn chồn, lo lắng, và càng cáu kỉnh hơn bởi sự biến mất của người giúp việc, một thành viên nhỏ của băng đảng, người đã tham gia vào mọi hành vi lường gạt, và chịu trách nhiệm sắp xếp vụ bắt cóc Maisie White. Hai lần trong một buổi tối, ông ta lang thang qua tiền sảnh, mở cánh cửa bên ngoài và nhìn ra đầu cầu thang.
Lần đầu tiên, không có gì, nhưng lần thứ hai, chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, ông ta đã bỏ lỡ một bóng đen di chuyển lặng lẽ lên cầu thang và biến mất tại chiếu nghỉ cầu thang tầng trên. Bóng người bên trên nghe tiếng cửa đóng mở, và đứng quan sát. Sau đó, khi không còn âm thanh nào phát ra, người đó đến trước cửa căn hộ của Pinto, mở ra, đặt chiếc va li ông ta mang theo vào tiền sảnh và khẽ đóng cánh cửa lại.
Ông ta ở bên trong khoảng mười lăm phút, sau đó xuất hiện trở lại, vẫn mang theo va li, nhanh chóng xuống cầu thang và ra ngoài đường. Đồng hồ điểm chín giờ rưỡi khi người đó biến mất, và mười lăm phút sau, Stafford King nhận được một tin nhắn đặc biệt khiến anh phải suy nghĩ. Anh đọc nó hai lần, sau đó gọi cho ngài ủy viên Thứ nhất và báo cho ông ý chính của tin nhắn.
“Đây là lần thứ ba chúng ta nhận được tin nhắn này,” anh nói.
“Những tin khác đã tỏ ra là đúng,” ngài ủy viên nói, “tại sao tin này lại không?”
“Nhưng nó dường như không thể tin nổi,” Stafford bối rối nói. “Chúng ta đã theo dõi những người này nhiều năm và chưa bao giờ bắt được họ cùng với hàng hóa.”
“Tôi chắc chắn sẽ hành động đối ứng với tin nhắn, King, nếu tôi là anh,” ông nói. “Hãy cho tôi biết những gì sẽ xảy ra. Tất nhiên, anh có thể phạm sai lầm, nhưng anh phải nắm lấy cơ hội.”
Pinto có rất nhiều việc phải làm tại nhà hát tối hôm ấy. Trong một tuần, anh ta đã không bỏ các khoản thu từ nhà hát vào ngân hàng, mà chuyển chúng thành tiền giấy, và lúc này, anh ta vét đồng xu cuối cùng có thể mang theo từ két sắt. Lúc này là mười một giờ rưỡi, anh ta đến câu lạc bộ của mình, nơi bữa tối đã được chuẩn bị sẵn. Anh ta chi trả các hóa đơn bằng tiền mặt lấy từ ngân hàng hôm ấy. Lát sau, người phục vụ trở lại.
“Tôi xin lỗi, thưa ông, nhưng nhân viên thu ngân nói rằng tờ tiền này có vấn đề.”
“Có vấn đề?” Pinto ngạc nhiên và cầm nó lên.
Không có nghi ngờ gì, nhân viên thu ngân đã nói đúng. Đó là tờ tiền giả rõ rệt nhất anh ta từng cầm.
“Vậy thì tôi đã bị bán đứng,” anh ta mỉm cười. “Đây, một tờ khác.”
Anh ta lấy tờ thứ hai và kiểm tra. Tờ này cũng là giả, anh ta có thể nhận ra trong nháy mắt. Từ túi áo khoác, anh ta có tiền mới rút ra từ nhà hát và đủ để thanh toán hóa đơn. Anh ta lo lắng suốt dọc đường trở về căn hộ. Anh ta đã rút 100 bảng từ ngân hàng sáng hôm đó bằng những tờ 5 bảng. Anh ta nhớ đã kẹp chúng vào cuốn sổ tay và không có dịp động đến chúng kể từ lúc đó. Không có khả năng ngân hàng chi trả cho anh ta những tờ tiền giả rõ rệt như vậy. Anh ta vừa bước ra khỏi taxi thì sự thật kinh khủng chợt lóe lên trong đầu. Những tờ tiền giã này đã bị cài vào, thay thế cho tiền thật! Pinto đút tay vào túi, định lấy tiền ra nhét xuống lỗ cống gần nhất, và anh ta bị tóm chặt.
“Xin lỗi vì tất cả những chuyện này,” giọng nói vang lên.
Anh ta quay ngoắt lại, run như cầy sấy.
“Stafford King,” anh ta đờ đẫn nói.
“Chính là Stafford King. Tôi có lệnh bắt giữ anh, Silva, với tội danh tiêu thụ tiền giả. Đưa anh ta lên phòng.”
Đại tá nghe thấy tiếng ồn ào trên cầu thang và đi ra cửa. Ông ta làm một khán giả im lặng, khuôn mặt bất động nhìn đoàn diễu hành đi lên tầng trên.
“Tôi muốn có chìa khóa của anh,” Stafford nói, và anh chàng Bồ Đào Nha khiêm tốn trao ra.
Stafford mở cửa và bật đèn.
“Mang anh ta vào,” anh nói với viên thám tử đang ghì chặt Pinto. “Đây là phòng gì?”
“Phòng ăn của tôi,” Pinto yếu ớt nói.
Stafford bước vào phòng, bật đèn lên.
“Chà, Pinto,” Stafford nói.
Pinto chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Chiếc bàn rải đầy bản in khắc bằng đồng và con lăn mực. Một xấp tiền giả dày cộp nằm một góc bàn, được chặn bằng một cái chặn giấy, những chai axit nhỏ nằm rải rác, và gần bàn là một máy in nén nhỏ, nhỏ đến mức người ta có thể giấu nó trong một góc túi xách.
“Tôi nghĩ rằng tôi đã nắm được gáy anh, Pinto,” Stafford King nói và Pinto Silva gật đầu trước khi ngã sụp vào vòng tay người bắt giữ mình.
Maisie White đi ngủ sớm và chuông reo ba lần thì cô mới tỉnh dậy. Cô mặc áo choàng, đi đến cửa sổ, thò đầu ra. Cô nhìn xuống khuôn mặt ngước lên của một cô gái, dù khoảng cách xa và với bóng tối của màn đêm, cô vẫn nhận ra cô gái. Mặc dù cho đến lúc này cô vân không thể nhận ra người đàn ông đứng phía sau. Tuy nhiên, cô không ngần ngại xuống cầu thang.
“Có phải cô White không?”
“Vâng. Cô là Lollie Marsh, phải không? Cô muốn vào nhà không?”
Lollie do dự.
“Vâng,” một lúc sau cô nói, và họ cùng đi lên lầu. “Tôi rất tiếc đà làm phiền cô, cô White, nhưng đây là một vấn đề không thể chờ đợi. Cô biết rằng ông Stafford King đã đối xử với tôi rất tốt, phải không?”
Maisie gật đầu. Cô đang nhìn cô gái kia với sự thích thú và ngạc nhiên nhận thấy Lollie thật xinh đẹp. Cô không thể quên những gì Lollie Marsh đã làm cho mình trong đêm kinh hoàng tại viện an dưỡng, và nếu sự thật được nói ra, cô đã thúc đẩy Stafford giúp đỡ cô gái này.
“Ông King đã đặt vé chuyến đi đến Mỹ cho tôi, như cô biết,” Lollie nói tiếp, “nhưng vào giây phút cuối, tôi buộc phải thay đổi kế hoạch.”
“Tôi rất tiếc khi nghe điều đó,” Maisie nói. “Tôi đã hy vọng rằng cô sẽ thoát khỏi trước khi…”
“Tôi đang hy vọng thoát khỏi,” Lollie mỉm cười yếu ớt. “Cô thấy đấy, phải hành động rất nhanh, bởi vì mọi chuyện đang diễn ra với tốc độ khủng khiếp. Họ đã bắt giữ Pinto trong đêm - chúng tôi mới nghe về điều đó.
“Bắt giữ Silva?” Cô gái ngạc nhiên. “Đó là tin mới đối với tôi. Về tội gì?”
“Tôi không hiểu rõ lắm về tội danh. Tôi chỉ biết anh ta bị bắt,” Lollie nói. “Đại tá đã khuyên tôi nên đi càng sớm càng tốt. Và tôi có một cơ hội lớn, cô White. Tôi sẽ kết hôn!”
Cô buột miệng nói ra, và Maisie nhìn cô chằm chằm. Không hiểu sao cô chưa bao giờ nghĩ Lollie Marsh là một phụ nữ sẽ kết hôn, và thật tuyệt vời khi nhận ra vẻ bối rối và ngại ngùng mà lời thông báo của Lollie để lộ.
“Tôi muốn chúc mừng cô bằng tất cả trái tim mình,” Maisie nói. “Ai là người đàn ông may mắn ấy?”
“Tôi không nói với cô được. Ừm… tôi sẽ nói,” cô gái nói. “Tôi sẽ tin tưởng cô. Tôi sẽ kết hôn với Jack Crewe.”
“Crewe? Tôi nhớ rồi. King đã nói về anh ấy. Nhưng anh ấy là một trong những… Anh ấy là bạn của Đại tá, phải không?”
Lollie gật đầu.
“Vâng, nhưng đêm nay chúng tôi sẽ ra đi. Đó là lý do tôi đến gặp cô.”
Maisie White siết chặt tay cô gái trong tay mình.
“Bản thân cô đang chờ đợi một niềm hạnh phúc lớn lao và một cuộc sống tươi đẹp,” Lollie nài nỉ, đôi mắt đẫm lệ. “Cô có thể đồng cảm với tôi không? Vì tôi ao ước tình yêu, hạnh phúc và sự an toàn hơn cả cô, bởi vì cô chưa bao giờ biết đến những nỗi sợ hãi và sự mông lung vô vọng mà tôi đã trải qua. Vậy nên tôi mong cô giúp tôi. Tôi sẽ không yêu cầu cô gây ảnh hưởng đến ông King để ông ấy làm bất cứ điều gì trái với nhiệm vụ của mình. Nhưng tôi chỉ muốn một cơ hội cho Jack.”
Maisie lắc đầu.
“Tôi không biết tôi có thể hứa điều đó hay không,” cô nói. “King luôn nói về anh bạn của cô như một trong những người ít nguy hiểm nhất trong băng đảng. Khi nào cô đi?”
“Tối nay.”
“Tối nay? Nhưng bằng cách nào?”
“Đó là bí mật.”
“Nhưng là bí mật mà tôi sẽ không tiết lộ,” Maisie mỉm cười.
“Bằng máy bay,” Lollie nói sau một lúc do dự, và kể lại câu chuyện về kế hoạch của Pinto.
“Cô không nên nói cho tôi biết cô sẽ đi đâu,” Maisie cảnh báo, nhưng cô đã không ngăn chặn Lollie kịp thời. “Vâng, tôi chúc cô may mắn và tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô.” Cô ngừng lại và ôm hôn cô gái.
“Tôi có một lời cảnh báo muốn dành cho cô, cô White,” Lollie nói khi đứng ở ngưỡng cửa. “Đại tá là người tuyệt vọng, và dù thế nào, tôi không nghĩ rằng ông ấy sẽ chấp nhận kết cục thế này trong cuộc đời mình. Ông ấy là một người bạn tốt của tôi, ở một mức độ nào đó và theo quan điểm của ông ấy, nhưng cô và ngài King còn hơn cả tốt bụng. Hãy coi chừng Đại tá, nhất là lúc này cô đã dồn ông ấy vào chân tường! Chỉ vậy thôi!”
Rồi cô gái rời đi.