If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
oger không sao cử động nổi. Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cha mình. “Ngài làm thế nào mà tìm thấy tôi?”
“Bạn của anh, Merrick đã cưỡi ngựa về Camrose khi chúng ta tới. Hơn nữa ta ngờ là ta cùng quân lính của ta sẽ san bằng những ngọn đồi xứ Wales này để tìm anh.” Cha anh liếc nhanh sang Teleri đang đứng đằng sau Roger và chắc hẳn thấy cô không đáng chú ý bởi sau đó ông lại nhìn quanh mặt đất như thể đang săm soi một chỗ quây lợn.
Nhưng Roger đã kể cho Teleri về cha mình và cô biết họ lạnh nhạt với nhau, dù cho cô chưa bao giờ có thể hoàn toàn thấu hiểu Roger cảm giác ra sao. Cô không có cha và có lẽ không bao giờ biết thân thế của ông. Nhưng Roger biết dù thế nào đi nữa cô sẽ ủng hộ anh.
Đúng như anh tin tưởng, cô can đảm bước lên phía trước và đứng ra cạnh anh rồi thoải mái đặt tay vào trong tay anh.
Cha anh nhìn lại phía anh rồi phẩy tay. “Quá đủ trò.. trò chơi nông dân này rồi. Anh sẽ về nhà. Ngay bây giờ.”
“Trò chơi nông dân?” Roger muốn đánh ông.
“Thế ta nên gọi là gì khác? Ong bướm hả? Gì chứ? Như thường lệ, anh đã tìm cho mình một cô ả tự nguyện dâng hiến rồi dành hết thời gian này với cô ả, bỏ lơ nhiệm vụ với đức vua. Anh không thay đổi, Roger. Anh không có danh dự. Anh vẫn còn vô trách nhiệm và liều lĩnh như mọi khi. Anh đùa giỡn cuộc đời của mình trong khi đức vua của anh, bạn bè anh và gia đình anh tưởng rằng anh đã chết.”
“Ngài chả biết gì về cuộc đời tôi cả!”
“Ta cho anh cuộc đời đó!”
“Vậy thì chính ngài đã tạo ra tôi như thế.”
“Anh nhất định sẽ về nhà, Roger.” Giọng cha anh dứt khoát và lạnh lùng.
“Không.”
Từ độc nhất đó đã vạch ra một chiến tuyến. Còn Roger không quan tâm, vì đã qua bao năm, chiến tuyến nhiều đến đọ đếm không xuể.
“Anh không có lựa chọn nào khác. Nếu cần phải làm thì ta sẽ cho trói anh lại và mang về nhà.”
“Tôi sẽ nói chuyện với mình ngài bên trong,” Roger nói và đi qua ông, vòng qua góc lều, kéo Teleri theo cùng.
“Bỏ con điếm đó lại!” Cha anh quát lên.
Roger quay ngoắt người và có thể đã kéo người cha xuống ngựa nếu như Teleri không giữ lấy tay anh.
“Không! Đừng làm vậy!” cô nói bằng tiếng thì thào. “Đó chỉ là một lời nói thôi.”
Roger vừa vào sau cánh cửa lều. Anh đứng đó, một bàn tay áp lên tường. Đầu anh cúi xuống và hơi thở nhanh gấp gáp, giận dữ.
Cơn giận dữ lướt qua quá nhanh, như thể nó là một phần trong máu anh. Và chỉ trong chốc lát, thậm chí anh không cách nào thấy nổi. Anh buông tay Teleri và một giây tiếp theo, anh đấm nắm tay vào tường. Vôi vữa rơi sụm xuống sàn nhưng anh không trông thấy; anh chỉ nghe tiếng rơi.
Cô lùi lại. “Roger. Làm ơn đi. Đừng làm như vậy. Làm ơn.” Cô với tay ra đặt lên vai anh rồi trượt xuống dưới cánh tay anh, giữ anh lại với mình, ngả đầu lên lưng anh. “Đừng để ông ấy làm chuyện này với anh. Ông ấy đang cố gắng làm cho anh tức giận.”
“Em vào phòng kia đi.”
“Em sẽ ở lại đây với anh.”
“Đi đi. Nếu em yêu anh. Đi đi.”
“Em yêu anh và em sẽ ở lại. Ông ấy không thể nói điều gì làm tổn thương em. Đừng để ông ấy thấy lời nói của mình gây tổn thương đến anh.”
“Chúng không làm anh bị tổn thương. Chúng làm anh muốn giết ông ấy.”
“Ông ấy là cha anh.”
“Ông ấy là một tên khốn.”
Cha của Roger bước vào bên trong. Ông nhìn quanh căn lều rồi nhìn xuống sàn đất và những con vật trong lồng. Lợn đang ở góc lều và khụt khịt ngửi vị nam tước.
Vẻ mặt kiêu ngạo của cha anh biến thành ghê tởm. Ông lắc đầu, một cử chỉ cho thấy tất cả những thứ này đều đáng tránh, rồi sải bước qua phía họ.
Ông chiếm lấy chỗ mình, đứng giữa gian phòng như thể ông là chủ nơi này và họ chỉ là tá điền của ông, đứng ngay ở đó để nghe lời tuyên bố long trọng nhất của anh. Ông nhìn từ Roger sang Teleri rồi lại lạnh lùng nhìn sang anh. “Vậy con trai, nói đi.”
“Ngài không được gọi cô ấy là điếm nữa. Cô ấy không phải là điếm. Cô ấy là vợ tôi.”
Sự im lặng trong gian phòng thật là nặng nề. Cảm xúc căng thẳng giữa hai cha con như những sợi dây điều khiển con rối Punch, và chỉ cần một trong hai người kéo căng nó là đã đủ gây tổn thương, căm giận và ngờ vực giữa họ..
Rồi cha anh cười phá lên. Đó là một âm thanh tàn nhẫn và coi thường như muốn xé nát.
Ông nhìn Teleri. “Vợ anh sao? Cô ta còn chưa mặc đủ quần áo. Chúa trên cao ơi, Roger, đứa con gái không có giày.” Ông phá lên cười nữa.
Từ phía khóe mắt, Roger thấy Teleri hếch cằm lên. Anh kéo cô lại gần mình, mong muốn bảo vệ và che chở cho cô khỏi sự tàn nhẫn của cha mình. “Cô ấy là vợ tôi. Tôi nhất định buộc ngài phải đối xử với cô ấy như thế. Cô ấy là phu nhân Teleri và cô ấy sẽ là mẹ của các cháu ngài.” Roger ngừng lại. “Hãy nhớ điều đó, ông già.”
Sự chế giễu của anh buốt tới tận xương cốt. Nụ cười cay đắng của cha anh nhạt dần và hai mắt ông nheo lại. Roger biết ông không muốn nhớ rằng mình đã qua thời hoàng kim và ông cũng thực sự không còn khống chế được con mình nữa, bởi Roger là hiệp sĩ do chính khả năng anh và là người tùy tùng được Đức vua ân sủng.
“Vậy hãy mang … vợ anh đi theo.” Cha anh đứng dậy. “Nhưng anh phải về nhà. Ta đã cam đoan với mẹ anh là sẽ mang anh về. Ta nhất định sẽ làm như vậy.” Ông băng qua phòng, hướng về phía cửa.
Roger đứng thẳng hơn khi cha anh đến mỗi lúc một gần hơn, trông ông như muốn băng thẳng qua cửa mà không nói lời nào. Nhưng có điều gì đó làm ông dừng lại. Ông đứng cách chưa đầy một bước chân. “Cái gì trên cổ anh thế?”
Roger đưa tay lên và giật cổ áo xuống, kéo qua xương đòn. “Cái này sao? Ngài không biết nó là gì à?”
Cha anh không cử động. Ông cũng không nói gì. Ông chỉ nhìn vào cổ anh.
“Đó là vết rộp từ dây thừng khi bị treo cổ trên một cái cây trong rừng. Ở đây, nơi ngài đang nghĩ tôi chơi trò nông dân đấy.”
“Roger,” giọng Teleri nhẹ nhàng nhưng có ẩn chứa sự cảnh báo.
“Có ai đó đã phục kích và muốn giết tôi. Lẽ ra chúng đã thành công nếu như vợ tôi, người đàn bà mà ngài liên tục sỉ nhục, không phát hiện ra và cứu vớt cuộc sống đau khổ và đáng khinh của tôi.”
Từ giây phút đó, nét mặt cứng rắn của cha anh trở nên dao động. Nó hiện ra trong đôi mắt trông không giống như Roger từng nhớ. Chúng già đi trong gần một tích tắc, bỗng nhiên trở thành già cỗi. Màu sắc vẫn như cũ; chúng vẫn có màu xanh lạnh giá, nhưng giống như lớp băng mỏng.
Roger cự tuyệt việc tin vào những cảm xúc mình đang thấy. Anh hiểu cha mình và biết ông ấy nghĩ như thế nào. Đó không thể nào là nam tước Sander FitzAlan mà Roger trông thấy. Không thể nào. Không thể nào.
Và trong khi Roger đang phủ nhận điều diễn ra ngay trước mắt, cha anh mở cửa và bước ra ngoài không nói một lời.
o O o
Teleri đã học được vài điều quan trọng về gia đình buổi sáng hôm ấy. Khi ai đó đang yêu, có những khi ngay cả một tình yêu mạnh mẽ cũng không thể hàn gắn nổi một gia đình tan vỡ.
Cô bước qua dòng suối, nơi cô lánh mặt khỏi quân nhà FitzAlan bên cây cổ thụ cành lá rủ lòa xòa. Cô ngồi tựa lưng vào thân cây và ôm đầu gối trước ngực.
Hét vang tình yêu của mình cho cả vùng quê, thề thốt nó trước mặt cả xứ Wales, hay trải lòng mình ra, không có điều nào trong số đó có thể giúp Roger và cha anh dừng được nỗi đau do niềm kiêu hãnh bướng bỉnh của họ đã gây cho nhau.
Tuy nhiên, người đàn ông cô yêu đang đau đớn còn cô lại không thể gột được nỗi đau ấy đi. Cô cảm thấy nó hằn sâu, có lẽ quá sâu bởi bây giờ cô có thể cảm nhận thấy dấu vết của nó trên da mình, như thể nỗi đau của chồng cô đang làm cõi lòng cô rữa nát.
Cô cúi người xuống và rửa cánh tay cùng bàn tay trong dòng suối, cố gắng rửa sạch tất cả đi. Nhưng cô không thể, bởi cô yêu anh, dù cho cô phải lựa chọn. Mẹ anh cần anh và Roger yêu mẹ.
Anh cần phải đi. Cô muốn ở lại.
Đây là nhà của cô. Là nơi cô thấy an toàn. Cô không biết thế giới bên ngoài thế nào, tất cả những gì cô biết là nó có thể gây tổn thương, tổn thương nhiều tới mức cho thâm tâm con người ta mục rữa. Con người có thể thay đổi trong một tích tắc.
Cô đã thay đổi từ giây phút tìm thấy Roger, có lẽ là giây phút cô thấy Ngựa từ bao năm trước. Cuộc sống của cô không còn như cũ. Cô đã buông rơi sự tự vệ và để anh bước vào thế giới riêng tư, tách biệt của cô – nơi cô rất mực yêu mến giống như đã để anh nhìn thấu trái tim cô, cho đến tận những bí mật sâu thẳm và bí ẩn nhất của cô.
Và bây giờ cô phải lựa chọn: đi theo anh tới thế giới ngoài kia hay ở lại nơi cô đã cố gắng sống như trước. An toàn. Cô đơn. Sống trong mơ mộng.
Cô vẫn có thể nói chuyện với muông thú, nhưng chúng không thể ôm cô như Roger ôm. Cô có thể làm mọi việc như trước nhưng sẽ không giống như cũ. Cô không thể ở lại đây thực thụ bởi trái tim cô sẽ ở bất cứ nơi nào anh ở.
Cô quỳ xuống và uống một ngụm nước suối. Cô múc nước trong tay nhưng tới khi hai tay cô đưa lên tới miệng thì đã cạn hết, giống như phần còn lại của đời cô nếu Roger không dự phần.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã