Số lần đọc/download: 178 / 17
Cập nhật: 2020-06-05 02:27:21 +0700
Chương 14
T
iển lo sợ quá cho anh Tố. Qua miệng Lý Đại Nhân, thì biết chỉ nay mai thôi, bọn Tây ở Phong Sa và lũ biệt kích sẽ mở cuộc càn lớn nhằm tiêu diệt lực lượng ta ở Dào San. Làm thế nào để báo cho anh Tố biết bây giờ? Trong khi Tiển còn bị chúng giam cầm ở đây, sống chết thế nào còn chưa biết. Và không hiểu anh Trần Hòa, anh Lẳng, anh Kim có biết Tiển đang ở đây không. Và có cách nào để Tiển thoát khỏi tay chúng, trở về với đồng đội không!
Tiển đã xa đồng đội bao ngày rồi. Xa Cam Đồng quê hương đã bao năm bao tháng rồi. Từ một chú bé làng quê, giờ Tiển đã là một chiến sĩ liên lạc trẻ tuổi. Ôi, nhớ quá tuổi ấu thơ, tuổi nhi đồng nơi làng quê với bao nhiêu kỉ niệm thân thương. Nhớ người cha tàn tật, khảng khái hết lòng vì công việc chung. Nhớ buổi theo cùng anh Sào khi anh bị Tây đồn và tổng Ngao bắt đi và lời anh dặn dò trước khi anh hi sinh để bảo toàn bí mật cho cuộc nổi dậy võ toang. Nhớ cô bé Phin bạn gái có đôi mắt bồ cầu dịu hiền và xinh xắn. Nhớ mùa cốm năm nào ở bờ suối làng Nhớn. Giờ Phin lớn chừng nào rồi? Phin có nhớ Tiển đã từng nói là rất thương Phin không? Nhớ quá cái không khí mờ mờ tỏ tỏ ở gầm căn nhà sàn đêm ấy và bóng hình Phin cùng những lời Phin nói. Nhớ cái làng Dao U Sung và Tả, người bạn trai, Tả cùng tham gia công việc với mọi người trong những ngày võ trang tranh đấu. Nhớ chị Va, anh Cắm, anh Mòn. Nhớ con suối, nhớ hàng cây vả, cây cơi bên bờ. Nhớ quá cái đêm ngồi trên sàn phơi ngắm trăng cùng anh Tố anh Cắm. Cam Đồng quê hương mình đẹp lắm. Đất nước mình rộng dài và đẹp lắm. "Em ước gì được đi đây đi đó khắp đất nước tươi đẹp mình!" Nhớ ngày hội lồng tồng có cây nêu cao vút, những quả còn có túm đuôi dài xanh đỏ tím vàng bay phấp phới phấp phới...
Hai mắt Tiển hoa hoa. Những túm đuôi quả còn xanh đỏ tím vàng phấp phới phấp phới, lấp loáng lấp loáng. Mắt nhắm nghiền, Tiển thấy mình tụt xuống một cái hố sâu lắm. Cái hố hun hút, không đáy. Cuối cùng Tiển chìm vào một khối bùng nhùng, đen ngòm. Tiển cố cựa quậy. Nhưng không sao thoát ra khỏi được đám dây dợ bám quanh. Vừa tức vừa sợ, Tiển khóc rống lến. Chẳng ai nghe thấy tiếng Tiển khóc. Tiển gào lên to hơn. “Em Tiển đấy à?” Tiếng ai rất quen, tựa như trên trời vọng xuống. Tiển mở mắt. Anh Sào đứng sừng sững trước mặt Tiển. Chân anh bị giặc cắt gân tóe máu. Mặt anh bình thản. “Yên tâm đi, em. Vững vàng lên, em! Bọn giặc vẫn không hay biết gì về cuộc võ trang tranh đấu sắp bùng nổ của chúng ta đâu.” Nước mắt Tiển ào ra vành mi. Có rất nhiều người từ đâu đến ngồi quanh Tiển. Một người hỏi: “Chú Tiển chết rồi à?” Một người trên vai còn vác một con hổ, quát: “Chết đâu mà chết! Em ấy ngủ đấy. Đi trong rừng trên núi ròng rã mấy ngày liền, chịu đựng bao nhiêu gian khó hiểm nguy, giờ để yên em ấy ngủ lấy lại sức.” “Để em khỏe lại và còn đi học nữa.” Thầy Khôi hiệu trưởng trường thiếu sinh nói. “Tiếc là anh Lê Văn Tố muốn xin em về công tác và em cũng có nguyện vọng vậy nên nhà trường đành phải đồng ý. Cho nên thầy rất mong một ngày gần đây em sẽ trở lại để tiếp tục việc học tập.” Thầy Đoàn dạy Toán nói: “Em Tiển rất có năng khiếu về môn Toán.” Thầy Vinh dạy Văn nói: “Tiển có cả năng khiếu về ca nhạc nữa. Em còn nhớ truyện ‘Những người khốn khổ’ của văn hào Pháp Victor Hugo thầy đã kể cho các em nghe chứ! Thầy mong em sẽ là một Gavroche[160] Việt Nam.” Một anh người Mông vóc người choăn choắt đi tới, lục túi lanh lấy ra một cái gói nhỏ: “Các đồng chí hầm miếng cao hổ này với củ tiết nhân sâm bảy năm cho anh Tiển ân nhân cứu mạng tôi ăn nhé!” Bỗng có tiếng anh Trần Hòa hét: “Mần chi lại ngồi túm tụm ra răng? Tàu bay cổ ngỗng của Tây hắn tới đó!” Tiển cố mở mắt. Thằng Thào A Đủa, tóc xoã ngồi trên cái tàu bay nghiêng nghiêng ngó ngó. Thằng tổng Ngao ở dưới đất vẫy tay. Anh Tố và hơn chục người ở đâu chạy tới, giơ súng lên. Rầm! Một loạt súng nổ.
Ồ! Hóa ra là một giấc mơ. Tiển chưa chết. Tiển với Tả đang thả trâu thì thằng quan một Tây tên là Brusex phóng ngựa tới. Quan một Brusex, tóc màu hạt dẻ loăn xoăn, tròng mắt xanh lơ, chóp mũi dài thò lõ, cổ gà chọi, lông ngực đỏ như râu ngô. “Hai be con lam gi đay?" “Trú ngồ” “Cai gi?" “Trú ngồ là chăn trâu mà không biết à!” “Biêt! Biêt! Quan Tay thich tre con Tay lam.” “Quan Tây bấu đẩy. Bấu đẩy! Bấu đẩy! Không tốt! Không tốt!”
Đang thiếp đi trong giấc mơ thời tuổi thơ, lần này thì Tiển giật mình tỉnh giấc thật. Có tiếng sấm rền. Trời sắp mưa hay sao! Không! Không phải tiếng sấm. Tiếng cối đá xay ngô rầm rầm đúng hơn. Mà cũng không phải. Đúng ra là tiếng ngáy. Một tiếng người ngáy. Tiếng người ngáy mà inh tai nhức óc. Tiếng ngáy này hình như Tiển đã nghe nhiều lần. Trời! Bây giờ Tiển mới thật sự bừng tỉnh. Và sực nhớ tới cái cảnh gặp người ở cái lò sấy thảo quả của cô bé Dơ Ta hôm qua hôm kia. Anh Nhã! Đúng là anh Nhã rồi. Chỉ có anh Nhã mới có giấc ngủ say sưa vô tư và tiếng ngáy rầm rĩ chẳng biết đến trời đất là gì, để Tiển có thể lấy nhọ nồi vẽ cho hai thẻo râu quằm quặp trên mép mà không biết thôi. Anh Nhã ơi. Có phải là anh Nhã đấy không? Còn em là Tiển đây!
Người đàn ông có tiếng ngáy lạ lùng ấy lúc này đã dậy. Anh ngồi bên bếp lửa. Mặc bộ quần áo chàm dấn bùn, cổ anh quấn cái khăn sợi lanh. Anh đưa tay chỉ ông cụ Bớ, nói: “A tê à.” Giọng anh ồ ồ. Rồi anh chỉ vào mình nói tiếp: “A nhi.” Ông cụ Bớ gật đầu: “Anh ở đâu đến làm thuê mà đã biết gọi ta là ‘cha’, xưng là ‘con bằng tiếng Hà Nhì thế?” Anh cười, nhìn cô bé Dơ Ta, chỉ cái gùi: “Hà Nhì ha me khui? Tiếng Hà Nhì cái gùi này gọi là gì?” Cô bé Dơ Ta đáp: “Khu chi.” Anh cười: “A nhi còn biết hát đấy.” Rồi anh cất giọng ề ề à à: “A á mì xơ. Xơ xơ cò tè. Tè tè cò xé. Xe xé lớ lơ...” Ông cụ Bơ cười móm mém: ‘‘Bài hát cổ xưa của người Hà Nhì đấy. Giờ nhiều người hát mà không hiểu nghĩa đâu, a nhi à!”
Trời! Anh Nhã thật rồi. Anh Nhã bằng xương bằng thịt thật đang ngồi bên bếp lửa ngoài kia rồi. Không lẫn đi đâu được anh Nhã nổi tiếng vì tiếng ngáy sấm ran, vì lắm tài vặt, vì tính tình hồn hậu, vì thông thạo thung thổ[161], ứng biến tài tình, đã khỏe lại thập vạn ban võ nghệ tinh thông và tháo vát chẳng ai bằng. Điều Tiển ngờ ngợ rồi sửng sốt hôm rồi đã được minh chứng là chính xác rồi còn gì!
Đúng là anh Nhã đã được anh Tố giao nhiệm vụ đi tìm Tiển thật. Hành trình anh thực hiện thật tình là rất thông minh. Đầu tiên là anh về làng Nhuần. Gặp gỡ các anh du kích ở đây, anh phán đoán, Tiển sẽ đi về Dào San bằng con đường qua Ngài Thầu, vượt núi Thiên Sơn đến Y Tý. Tính toán, anh tìm đường đi tắt, để đón đầu Tiển. Và thế là anh đóng vai người thu hái, sấy khô thảo quả cho người Hà Nhì ở đây. Ngẫu nhiên đã là tất yếu vì như vậy thì trước sau thế nào anh cũng tìm được Tiển.
Nằm trong cái ngách bị giam cầm, lạnh tưởng đến đóng băng mà người Tiển đầm đìa mồ hôi sung sướng. Tuy vậy, Tiển cũng chưa biết sẽ làm thế nào để lên tiếng báo cho anh biết là Tiển đang ở đây. Dù trong manh nha, Tiển cũng đã đoán là anh đã biết hết tình cảnh của Tiển, nên anh mới tìm đến căn nhà này.
Ngồi cạnh bếp lửa, anh Nhã vẫn đang trò chuyện với ông cụ Bớ có cô bé Dơ Ta ngồi bên.
- Thế a nhi là người đâu ta?
- Thưa a tề, a nhi là người miền xuôi cư ngụ ở Phong Sa. Nhưng số phận a nhi cũng như cái cành cây thấp quanh năm dính bùn. Thành thử mới quăng thân đi bán công kiếm ăn lần hồi để cung dưỡng một a má[162] già yếu ốm đau bệnh tật.
- Khổ! Thế a má của a nhi trời cho được bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ! Cũng đã ngoại bảy mươi rồi ạ. Lần này a nhi lên đây, có nhẽ muốn làm ăn lâu dài để kiếm ít tiền về thuốc thang cho a má. Mới ở có ít ngày mà a nhi thấy mến người mến cảnh ở đây quá.
- Tổ tiên tôi thích ở trên núi cao, vừa mát mẻ vừa gần trăng sao mà, a nhi.
- Người ở đây cũng đẹp cũng tốt nữa, a tè ạ.
- Phải rồi! Con trai, đàn ông ở đây ai cũng cao lớn, da bóng như chuốt sáp ong. Còn con gái, a nhi hãy ngắm con Dơ Ta xem. Con gái Hà Nhì ở đây má quả trôi, môi quả trám, da ngăm màu hạt dẻ rừng, lông mày cong như trăng đầu tháng, đẹp như ong chúa đấy!
- Đúng quá rồi. Tuy vậy con chỉ ngại một điều thôi.
- Ngại cái gì?
- Là con nghe nói: Lý seo phải vốn không phải người hiền. Ông ấy đã một lần chạy khỏi đất này rồi bây giờ lại theo Tây về.
Hơớc! Ngẩng lên, cười hấc một tiếng, ông cụ Bở nói giọng thật tự tin:
- Người chứ có phải con ve sầu đầu mà lột xác hai lần được. Cào cào bị vặt cánh rồi, bay xa làm sao nên. A nhi ơi! Công cốc thôi! Chỉ là làm tổ trên sừng trâu thôi mà.
- Nhưng ông ấy khoe là ông ấy rất mạnh.
- Ai theo mà nói là mạnh! Con dao cùn phát vào bãi cứt trâu thì cũng quằn. Chi là cây lau mọc lẫn nương ngô thôi, a nhi à.
- Nhưng a tê à. Dù sao nó cũng là con hổ. Mà là con hổ thì nó cũng có nanh có vuốt sắc đấy chứ ạ.
- Ôi chà! A nhi chưa biết đấy thôi. Hổ dữ mà bất ngờ bị nắm gáy thì cũng hèn như con mèo con thôi. Mà đã ác như con thú thì cũng chết trong rừng như con ác thú thôi!
Hai người nói tới đây cùng chợt im lặng. Ngoài cửa đi vào gã răng vàng, vai đeo khấu các bin của Tiển. Chừng như đứng ngoài cửa để gác Tiển lâu rồi nên đã mỏi. Gã đứng lại trước cái bếp lửa, ngáp dài một cái, rồi ngồi xuống, vừa kêu nhạt mồm quá đã quay ngắt lại, trợn trừng nhìn anh Nhã:
- Này! Đi bán công hở? - Chưa để anh Nhã trả lời, y đã hất hàm. - Thế có lai thuốc nào trong túi không?
- Thuốc phiện á? Làm gì có!
- Đừng để tôi khám người đấy nhé!
- Thì cho anh khám đấy. Mà anh này, anh nghiện cái món ấy làm gì cho khổ!
- Khổ gì. - Gã răng vàng lắc lắc đầu, xua xua tay, tiếp. - Theo Lý Đại Nhân lúc nào chả có. Người Hà Nhì tao rời vú mẹ là a tê, a má tập cho hút rồi. Mỗi người Hà Nhì có một con ma thuốc phiện nó đi theo. Không hút không lấy được vợ đâu!
Nói rồi lại ngáp và đăm đắm nhìn ông cụ Bớ, ra ý đòi cụ cho thuốc. Biết ý ông cụ liền lắc đầu và nhanh ý, anh Nhã liền đứng dậy, móc túi:
- Hầy, đi làm thuê được mấy đồng bạc trắng đây. Thấy anh vậy thì cho anh vay nhé.
- Thật là bạc trắng à?
- Thì thử xem có phải bạc trắng thật không?
- Ây dà. Mày tốt với tôi quá! Tôi không quên đâu.
Sự việc diễn ra quá nhanh. Khi gã răng vàng cùng khẩu các bin ngả xuống tấm da báo trải ra ở giữa mặt sàn, và mồm gã đã bập vào đầu chiếc tẩu, ngọn lửa đốt thuốc kêu xèo xèo thì anh Nhã thủng thẳng đi ra cái ngách ở bên ngoài gian chính, vươn vai, thở phù phù và như là bâng quơ:
- Hà! Cái thằng vẽ râu lúc tao ngủ kia! Mày trốn xuống nước thì tao làm con rái cá. Mày làm con chim én bay lên trời thì tao làm con chim cắt. Tao mà không bắt được mày, tao cóc còn là thằng Nhã ba chìm bảy nổi chín cái lênh đênh nữa! Có chạy đằng trời em ạ. Hãy đợi đấy nhé!
Tiển run hết cả chân tay. Thế là anh Nhã đã biết Tiển đang ở đây. Và tín hiệu đã được phát đi. Trong đầu con người quyền biến này hẳn nhiên là đã phác ra cái mưu kế cứu Tiển rồi.
Gã răng vàng hút hết điếu thứ nhất, ngồi dậy, định nạo xái hút tiếp thì anh Nhã đi tới.
- Thôi không hút nữa à?
- Thôi! Còn phải gác thằng Việt Minh con kia. Nó là con túi với bọn du kích đấy. Với lại, một đồng bạc, ông già này chỉ cho một bi thôi.
- Hai người hút của tôi không trả tiền cả mấy chục bi rồi, Lý Sì Gơ có biết không?
Đột nhiên, ông cụ Bớ tham gia câu chuyên. Anh Nhã cầm chiếc khăn sợi lanh lau mặt, chèm chẹp miệng:
- Anh là Lý Sì Gơ à. Anh Gơ này, đi theo Lý Đại Nhân tôi tưởng là phải sướng chứ!
- Sau này mới sướng thôi.
- Thế thì chán nhỉ!
- Chán thì cũng phải theo thôi. Con không hộ vệ bố thì hộ vệ ai?
Anh Nhã trố mắt:
- Anh là con trai Lý Đại Nhân à? Sao trông hai người không mấy giống nhau.
- Ông gốc là người Hán bên Vân Nam. Ông sang đây chiếm rừng thảo quả từ lâu rồi. Mẹ tôi người ở đây. Con gái Hà Nhì đẹp như cái Dơ Ta kia kìa. Má quả trôi, môi quả trám, da màu hạt dẻ rừng mà.
Một tia chớp lóe sáng trong đầu anh Nhã. Anh nhìn khẩu các bin trong tay Lý Sì Gơ, tò mò:
- Anh Gơ có khẩu súng đẹp nhỉ?
- Súng của Tây đấy. Nó là chiến lợi phẩm tôi thu được mà?
- Cho tôi xem một tí được không?
- Sao mà không được?
Cầm khẩu súng, anh Nhã mân mê cái báng súng, sờ sờ vuốt vuốt cái nòng, tỏ vẻ rất lạ lùng, rồi làm như vô tình, anh chĩa ngọn súng vào bụng Gơ:
- Súng này bắn thế nào?
- Cái cò đấy! Bóp là đạn nổ ngay.
- Tôi bóp cò nhé!
- Ấy ấy đừng đừng!
Gơ há hốc cái miệng loe lóe ánh chiếc răng nanh bịt vàng. Không kịp rồi! Anh Nhã đã thọc ngọn khẩu các bin vào bụng gã vệ sĩ, quát: “Muốn sống thì giơ tay lên.” Rồi nhanh như cắt, xuất chưởng, đưa bàn tay cứng như sắt nguội phạt ngang cổ gã vệ sĩ, khiến gã đổ nghiêng ngay xuống đất. Khi ông cụ Bớ đứng dậy kinh hoàng kêu mấy tiếng liên tiếp thì Tiển nghe tiếng anh Nhã gọi đã chạy ra. Và gã vệ sĩ đã bị trói quặt hai tay về sau. Còn cái miệng thì đã bị nhét chặt bằng chiếc khăn sợi lanh. Đúng như ông cụ Bớ vừa nói, con hổ có nanh có vuốt nhưng bất ngờ bị tóm gáy thì cũng hèn như con mèo con thôi.
- Cụ Bớ và em gái yên tâm. Lý Đại Nhân không dám làm gì cụ và em đâu. Chúng con điệu thằng này lên rừng thảo quả với anh em du kích Y Tý đây!
Không thể ngờ sự việc lại xảy ra chớp nhoáng và kì diệu đến thế. Đẩy tên vệ sĩ đi trước, Tiển rảo bước theo sau anh Nhã, miệng liên tục xuýt xoa. Sự kiện diễn ra quá gọn mà quá khéo. Vì lúc này xung quanh vắng lặng tối thui. Cả thôn mấy chục nóc nhà dân không một ánh lửa đèn. Tất cả bọn Lý Đại Nhân đã tập trung ở bãi chơi đầu thôn, nơi vào giờ này, máy bay Pháp từ Phong Sa bay lên, sẽ thả dù tiếp tế.
o O o
Y Tý bừng sáng vì mấy chục chiếc đèn pin cùng bật với hơn chục ngọn đuốc pơ mu từ bãi chơi đầu làng theo ngựa phóng về.
Nhảy xuống ngựa, Lý Đại Nhân cởi phăng chiếc khăn đội đầu vứt xuống đất, phanh áo ngực, nhe răng gầm gừ, tưởng như gặp cái gì cũng có thể cắn xé tan thành trăm mảnh được. Uất quá! Uất đến cùng cực! Uất đến mức không thể chịu được nữa. Mất nước ăn. Nguồn tiếp tế lần trước đã rơi hầu hết vào tay du kích. Lần này bao hi vọng về gạo thịt, tiền bạc, vũ khí tiếp tế cũng lại tiêu tan. Uất tức càng tăng không phải chỉ là do máy bay Pháp mắc mưu du kích. Bàn thờ tổ tiên không bái lạy lại bái lạy vào chốn không người. Ba đống lửa đốt làm ám hiệu ở bãi chơi mù lòa hay sao mà không nhìn thấy, lại nhìn ra ba đống lửa ở trong rừng thảo quả của bọn du kích Dờ Gu. Uất tức còn là vì Thào A Đủa! Thằng Mông “cứt nát còn có chóp” này, mày là cái thá gì mà còn giễu cợt tao. Đòi đổi tên tao là Lý Tiểu Nhân. Tiên sư cả lò nhà mày nhá! Ai cho mày cái quyền ngồi trên máy bay để rủa tao là đồ ăn hại!
Đang như ngọn lửa hầm hập thì tên biệt kích béo ú mang máy bộ đàm trên lưng một con ngựa cái màu lông trắng bụng căng phình lịch bịch chạy tới. Lý Đại Nhân liền xổ ngay lại, chân nhảy, tay tóm hàm thiếc con ngựa, kéo xuống, miệng la:
- Chúng bay đâu. Chọc tiết con ngựa này và tất cả đàn ngựa trong làng làm nước uống!
Tên biệt kích béo ú nhảy từ lưng con ngựa xuống, hò theo:
- Lý Đại Nhân vô cùng sáng suốt. Đứa nào nện hộ tao một búa vào đầu con nghẽo này một cái nào! Không có nước thì lẫy máu nó làm nước, không có gạo thì lấy thịt nó làm gạo.
- Hay đấy! Con này rồi tiếp con nào nữa chứ.
- Nhưng mà con này nó đang có chửa. Phải tội đấy!
- Tội gì! Tất cả lũ ngựa trong làng này phải chịu tội thay cho bọn du kích!
- Ác quá! Ác quá đấy!
Mấy tên đứng cạnh con ngựa dãn ra, vẻ ái ngại. Tên phỉ béo xắn tay áo, chạy ra sau cái giá để củi, xách cái rìu lại:
- Mẹ chúng mày, sợ à! Trông đây này!
Chiếc rìu vung lên cao, lấp loáng sáng như ánh chớp, nhằm thẳng cái trán con ngựa cái. Mấy tên biệt kích đứng gần chạy tóe đi. Nhưng đã nhận ngay ra nguy cơ, con ngựa bạch lập tức hất mạnh cái đầu, hí hạch hạch mấy tiếng, tung hai vó trước lên cao, giật đứt sợi dây cương, bổ mạnh móng xuống đất, thực hiện một cú đá hậu thật dữ tợn và vọt đi.
- Bắt nó lại! Chúng bay đâu! Bắt nó lại!
Lý Đại Nhân hét. Ba bốn tên phỉ vội đuổi theo con ngựa. Lý Đại Nhân vừa giậm chân vừa gào:
- Bắt được nó thì chúng bay chặt hết bốn chân nó cho tao! Chặt hết đi!
Không thể bắt lại được con ngựa nữa rồi. Bọn đi bắt ngựa lát sau quay trở lại cho biết, con ngựa đã phóng vào rừng thảo quả mất tăm. Hằm hằm, Lý Đại Nhân đi đến trước căn nhà cụ Bớ. Lý đâu đã chịu hạ cơn hỏa, cơn uất. Còn nhiều cách lắm. Mà đã báo trước rồi. Trước hết là thằng oắt Việt Minh con tin. Lần này thì mày phải chịu tội thay cho bọn đàn anh du kích chúng mày. Mày sẽ bị thiêu sống. Và căn nhà của lão Bớ, bố đẻ của thằng Dờ Gu trùm sò du kích nữa. Đã nói trước rồi.
- Bẩm Lý Đại Nhân. Không thấy tên Việt Minh bé con đâu. Cả anh Sì Gơ nữa.
- Cái gì!
- Bẩm...
Lổng lên vì uất hận, Lý Đại Nhân thét như điên như dại: “Thế thì chúng mày đốt hết giết hết cho tao! Đốt hết! Giết hết cả người cả ngựa cả chó cả lợn cả gà tất tần tật cho tao!”
Chính lúc ấy, Lý Đại Nhân cùng đồng bọn bỗng giật mình im phắc. Từ phía rừng thảo quả vang lên qua chiếc loa những lời sau đây:
- Lý Đại Nhân nghe đây: Ta là Dờ Gu, đội trưởng du kích Y Tý báo cho mi biết, hiện nay Lý Sì Gơ con trai mi đã ở trong tay du kích chúng ta. Nếu mi mà có một hành động tàn bạo nào như đốt nhà, giết người hoặc động đến sinh mệnh của cụ Bớ, cháu Dơ Ta thì tính mạng con trai mi sẽ không an toàn. Sau đó chỉ một phút thôi!