Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 37
N
hưng một hai ngày sau đó, nàng chợt nhận thấy một việc không ngờ.
Hôm ấy, vừa đến nhà dòng, nàng muốn xem đám trẻ đã rửa mặt kỹ chưa. Các bà sơ vốn sợ ngọn gió ban đêm, đã đóng kín các cửa, thành thử không khí trong phòng ngủ của đám trẻ rất nặng nề, hôi hám. Vừa được thở khí trời mát mẻ của buổi sáng nên lần nào Kitty cũng cảm thấy khó chịu, nàng vội mở cửa sổ. Nhưng hôm ấy, nàng bỗng choáng váng cả mặt mày, tưởng ngất đi được, phải vịn vào khung cửa. Chưa bao giờ nàng nghe trong người rời rạc như thế cả. Rồi nàng lại buồn nôn. Đám trẻ trông thấy nàng như thế, sợ quá. Cô gái phụ việc chạy lại, nhưng thấy Kitty đang run và tái nhợt cô ta đứng dừng lại, kêu lên: "dịch tả!". Kitty sợ khiếp, tưởng có thể chết được. Tuy đang khó chịu nhưng nàng cũng cố cưỡng lại vầng bóng tối đang xâm nhập người nàng. Rồi nàng không biết gì nữa.
Lúc nàng mở mắt, nàng không biết mình hiện đang ở đâu. Nàng tưởng như mình đang nằm dưới đất, đầu kê trên chiếc gối. Nàng không nhớ gì cả. Bà Nhất đang quì bên cạnh, cho nàng ngửi dầu long não, bà xơ Saint- Joseph thì đứng nhìn nàng. Lúc ấy nàng chợt nhớ ra. "Dịch tả!". Nàng tưởng như trông thấy sự thất vọng hiện trên khuôn mặt của các bà sơ. Dáng người sơ Saint- Joseph có vẻ to ra và nét mặt sơ như bị nhòa đi. Kitty lại sợ hoảng, òa lên khóc:
- Thưa mẹ, con sắp chết phải không? Con không muốn chết!
Nhưng bà Nhất không có vẻ gì là lo lắng mà lại còn tỏ ra vui thích nữa. Bà bảo Kitty:
- Không phải thế. Bà không chết đâu.
- Nhưng con bị dịch tả kia mà! Nhà con đâu rồi? Có ai báo cho nhà con biết hay không?
Nước mắt nàng ứa ra. Nàng nắm tay bà Nhất làm như muốn nắm chặt lấy cuộc sống không muốn để nó rời nàng.
- Nào, bà đừng nói bậy nào! Không phải bệnh dịch tả đâu.
- Nhà con đâu rồi? - Ông ấy đang bận nhiều việc, gọi mà làm gì. Trong năm phút nữa bà sẽ khỏe lại như thường thôi.
Kitty nhìn sửng bà Nhất, hai mắt đờ ra. Tại sao bà lại có thể thản nhiên như thế được? Bà bình tĩnh quá, đến cái độ gần như là độc ác.
Bà bảo Kitty:
- Bà cứ nằm yên. Không có gì để bà phải sợ cả.
Tim Kitty đập thình thình, rối loạn. Đã sống mãi bên cạnh bệnh dịch tả nên nàng đã dại dột xem thường nó. Và bây giờ thì nàng sắp chết. Nàng sợ quá. Mấy cô gái đang mang lại gần cửa sổ một chiếc ghế mây dài.
Bà Nhất nói:
- Để chúng tôi đỡ bà ngồi lên, như thế dễ chịu hơn. Bà có đứng được không? Bà luồn tay dưới lưng Kitty rồi cùng một sơ khác nâng nàng lên, đặt nàng nằm trên ghế.
Sơ Saint-Joseph nói:
- Ðể tôi khép cửa sổ lại. Gió buổi sáng không được tốt.
Kitty kêu lên:
- Không, xin mẹ cứ để thế.
Nàng nhìn ra khoảng trời xanh và nghe trong người khỏe lại. Tuy bị xúc động nhưng nàng đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn trước. Hai bà sơ im lặng nhìn nàng một lúc rồi sơ Saint-Joseph ghé tai bà Nhất thầm thì một điều gì. Bấy giờ bà Nhất mới đến ngồi cạnh Kitty và cầm lấy tay nàng.
- Này, bà Lane này...
Bà hỏi Kitty một hai câu mà Kitty không đoán ra với chủ đích gì. Nàng chỉ biết trả lời, hai môi cứ run run.
Sơ Saint-Joseph nói:
- Không còn ngờ gì nữa. Về chuyện này thì không ai biết hơn tôi được đâu.
Rồi bà cười lên một tiếng nhẹ và thân mật. Bà Nhất thì vẫn cầm tay Kitty, miệng mỉm cười một cách dịu dàng.
- Về chuyện này thì sơ Sant-Joseph có kinh nghiệm hơn tôi bà ạ. Thoạt nhìn sơ đã đoán biết ngay.
Kitty lo lắng hỏi:
- Thưa mẹ, mẹ định nói thế nào?
- Rõ ràng quá. Bà không ngờ thật ư? Bà có thai rồi.
Kitty giật mình, bước một chân xuống đất như định chạy. Bà Nhất ngăn lại:
- Bà cứ nằm im đã.
Kitty xúc động đến đỏ ửng cả mặt, nàng chắp tay trên ngực.
- Không phải! Không phải thế đâu! Sơ Saint-Joseph hỏi:
- Bà ấy bảo gì?
Bà Nhất thông ngôn lại. Khuôn mặt đỏ hồng đầy đặn và phúc hậu của sơ Saint-Joseph như sáng bừng ra.
- Không còn lầm được. Tôi đoán chắc với bà như thế.
Bà Nhất hỏi:
- Bà kết bạn với bác sĩ lâu chưa. Người em dâu tôi vừa lấy chồng được hai năm mà đã có hai con rồi.
Kitty chết điếng trong lòng, nàng buông mình xuống ghế, nói:
- Con xấu hổ quá!
- Xấu hổ vì sắp có con ư? Ðó là việc tự nhiên, ai cũng thế!
Sơ Saint-Joseph sung sướng nói:
- Bác sĩ chắc sẽ sung sướng lắm.
- Phải đấy. Bà nên nghĩ đến bác sĩ. Bác sĩ sẽ sung sướng lắm. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của bác sĩ những lúc bác sĩ đùa với trẻ con là có thể tưởng tượng được cái hạnh phúc của bác sĩ nó sẽ thế nào.
Kitty không nói gì. Hai bà sơ nhìn nàng ra vẻ âu yếm, săn sóc. Bà Nhất thì vỗ vỗ nhẹ trên tay nàng.
Kitty nói:
- Tại sao con lại không nghĩ đến việc này nhỉ? Mà thôi, nhờ Chúa, con không bị dịch tả. Con nghe đã dễ chịu lắm rồi. Để con đi xuống với bọn học trò. - Không đi bây giờ được. Bà vừa bị xúc động. Bà nên về nhà nghỉ ngơi cho thực khoẻ là hơn.
- Không. Xin mẹ cứ để cho con làm việc.
- Bà nên nghe lời tôi. Bác sĩ sẽ nói sao nếu biết tôi để bà làm cái việc dại dột này! Nếu có muốn, thì xin bà ngày mai hoặc ngày kia hãy trở lại. Riêng hôm nay thì bà cứ nên nằm nghỉ đã.