Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
37. Chiếc Đàn Dương Cầm
T
hư gửi Bắc Nguyên được ba hôm. Dương Tử quét tuyết ngoài sân, vừa quét vừa trông người đưa thơ. Nếu chẳng có thư cũng không thể trách chàng vì lỗi lại ta. Dương Tử vừa nghĩ vừa ném nhũng bụm tuyết to về phía rừng cây.
- Thư khẩn đây!
Đang nghĩ vẩn vơ nghe thấy tiếng gọi của người đưa thư. Dương Tử chạy vội ra cửa. Đúng là thư của Nguyên. Nàng run rẩy ngồi bệt xuống thềm.
- Có thư phải không, mẹ thấy ông phát thư thư ghé cổng nhà ta.
Hạ Chi từ trong bước ra, nàng mặc áo đi phố.
- Phải không con?
- Vâng.
- Thư của ai thể?
- Của con.
Hạ Chi nhìn xuống nét mặt tái xanh của con gái. Nàng nghĩ. Có lẽ là một bức thư không vui.
- Mẹ có việc phải đến dì Thăng một chút, có gì gọi điện thoại nhé. Chiều nay con cứ một mình dùng cơm, cha con có lẽ khuya mới về.
Dương Tử gật đầu, yên lặng.
- Vui lên nào, tí nữa về sẽ có bánh cho con.
Hạ Chi nói, nàng không muốn lộ vẻ lạnh nhạt quá với con gái giữa lúc nó buồn, Dương Tử trấn an mẹ:
- Vâng, mẹ cứ đi đi.
Khi Hạ Chi ra đến cổng, Dương Tử hỏi vói theo:
- Mẹ đi bằng xe buýt?
- Không, mẹ đến hội nông dân xong đón taxi sau.
Chiếc kimono được phủ ngoài bằng chiếc áo ấm, khiến dáng Hạ Chi đẹp cao quí hẳn.
Dương Tử bước vào phòng khách, ngồi bên lò sưởi, mở thư ra đọc.
"Dương Tử.
Đọc thư Dương Tử mới biết được sự thật. Lần truớc lỗi tại tôi và lần này là lỗi của Dương Tử.
Huề nhé!
Đọc thư thấy hôm trước. Dương Tử đã đứng dầm trong tuyết gần tiếng đồng hồ. Tôi nghe mà đau chi lạ. Lần sau đừng có khùng như thế nữa nhé.
Khoảng sáu giờ chiều đêm Noël, tôi sẽ ghé nhà, nhớ đừng đi đâu.
Em gái tôi gởi lời thăm Dương Tử đấy.
Nguyên
Chiều đêm Noël, như vậy là hôm nay rồi. Dương Tử cầm thư xúc động đứng dậy. Chàng không những không giận ta mà tối nay còn ghé qua nhà để gặp ta nữa. Dương Tử xuýt rơi nước mắt, nàng thấy Bắc Nguyên cao cả và quảng đại tuyệt vời.
Buổi chiều đến. Dương Tử hồi hộp rảo trong vườn, thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ lo lắng. Dương Tử bình thản của mọi ngày đã biến mất.
Chợt có tiếng còi xe bên ngoài cứa, Dương Tử bối rối nhìn đồng hồ. Mới có năm giờ rưởi. Không lẽ... Nàng chạy vội ra cổng.
- Ồ em!
Xá đứng bên ngoài đón em với nụ cười.
- Anh mới về đấy à?
Dương Tử không ngừ Xá lại về. Hôm trước viết thư về anh đã báo:
- Không ngờ phải không? Đúng ra anh định đếm ba mươi mới về, nhưng mà...
Xá với nụ cười bí mật trên môi bỏ lững câu chuyện. Dương Tử đã lấy lại bình tỉnh.
- Dù thế nào đi nữa sự trở về của anh cũng làm cha mẹ và em vui lắm!
Xá bước vào, vừa cởi áo vừa hỏi:
- Mẹ đâu rồi em?
- Dạ đến nhà dì Thăng rồi, để em gọi giây nói cho mẹ nhé?
- Thôi khỏi, dành cho mẹ một sự ngạc nhiên vậy, còn cha?
- Khuya lắm mới về, anh dùng cơm chưa?
- Ăn trên xe hỏa rồi - Xá vừa nói vừa mở vali
- Anh có một món quà đặc biệt cho em.
Dương Tử chẳng để ý đến đôi mắt vui sáng của Xá, nàng ngẩng đầu lên xem đồng hồ.
- Ồ, sướng quá! Anh cho em gì thế?
- Em đoán xem.
Không hiểu Nguyên có đến không, Dương Tử lo âu. Ta có nên cho anh Xá biết sự ghé thăm của Nguyên không?
- Em đoán thử xem cái gì nào?
Xá lập lại, chàng để ý đến thái độ bồn chồn của Dương Tử.
- Mỹ phẩm phải không?
Xá lắc đầu
- Thế thì nữ trang.
Quà cáp của Xá gửi cho Dương Tử thường là khăn, găng tay, nơ,kim cài áo...
Xá gật đầu:
- Phải.
Mắt Xá thật sáng, chàng hôm nay thấy vui lạ. Mấy hôm trước nhận được thư của mẹ bảo Dương Tử và Nguyên đã gần như xa hẳn nhau. Xá lại nuôi hy vọng.
- Em đoán đúng một phần rồi, nhưng nữ trang mà phải là món gì chứ?
- Vật xài cho nửa phần trên cơ thể?
- Ờ.
- Cho đầu hay thân? Dùng mang trên tóc phải không?
Xá lắc đầu.
- Vậy thì đồ ghim đo áo
- Không.
Nhìn đồng hồ, Dương Tử thấy gần đến sáu giờ rồi.
- Em biết chắc chắn không phải là nhẫn rồi đấy...
Xá chưa kịp trả lời, chuông cửa đã reo vang, Dương Tử đỏ mặt đứng dậy ấp úng.
- Anh Xá, anh Nguyên đến chơi đấy.
Đang định nói ‘‘Em sai rồi, đúng là nhẫn đấy!’’ Chợt nghe Dương Tử bảo Nguyên đến chơi, Xá thấy tất cả sụp đổ hết. Nguyên đến, và người Dương Tử đang chờ đợi là Nguyên chứ không phải là chàng. Xá cười buồn, chàng bỏ chiếc nhẫn đính hôn vào vali. Thế mà ta cứ tưởng...
Tiếng lửa cháy trong hỏa lò tạo thành những âm thanh đơn điệu. Xá thấy mình cô độc vô cùng.
Bắc Nguyên đứng ngoài cổng với nụ cười ngượng ngập cố hữu.
- Lâu quá chẳng gặp Dương Tữ.
- Vâng, lỗi lại...
Dương Tử nghẹn lời vì xúc động.
- Hôm ấy Dương Tử đứng trong tuyết lâu như vậy, có bị cảm không?
- Dạ... Không, mời... Mời anh vào.
- Còn bác đâu?
- Cha mẹ tôi tối mới về, nhưng... ở nhà có anh Xá.
- Thế à? Vậy sao hôm trước hắn bảo tôi Tết mới về?
- Anh ấy vừa về đến nhà thì anh đến.
Nguyên gật gù, chàng nhìn thẳng vào mắt Dương Tủ':
- Tôi cảm thấy hối hận...
Dương Tử lắc đầu nàng cố chận những giọt nước mắt lăn ra má.
- Không, không có gì anh phải hối hận. Lần trước tôi, lần này anh. Có lẽ tại chúng ta còn trẻ quá nên chẳng hiểu gì cả. Ngộ nhận là thường... Nhưng mong rằng từ đây về sau sẽ không còn những chuyện lẩm cẩm như vậy xảy ra nữa.
Hai người ngồi trên ghế nhìn nhau. Một lúc như chợt nhớ ra, Dương Tử đứng dậy đi pha trà.
- Khoan đi, Dương Tử. Tôi có chuyện muốn nói.
Giọng của Nguyên đổi khác thấy rõ.
- Chuyện chi anh?
- Tôi muốn hỏi, muốn hỏi một điều mà tôi thắc mắc từ lâu.
DươngTử lo lắng.
- Chuyện chi anh cứ nói?
- Nghe Xá nói... Dương Tử với hắn chẳng phải là anh em ruột.
Dương Tử gật đầu.
- Vâng, tôi chào đời chưa bao lâu thì được ba mẹ rước về đây.
- Thành thử... Tôi ngại Xá quá!
- Anh ngại làm sao?
- Tôi thấy Xá có vẻ thương Dương Tử vượt hơn tình anh em... Dương Tử hiểu ý tôi muốn nói chứ?
Dương Tử lắc đầu.
- Tôi không thấy gì đáng ngại. Tôi yêu anh ấy như một người anh và tôi nghĩ anh Xá cũng yêu tôi như yêu một đứa em gái.
Dương Tử vừa nói vừa nghĩ đến món quà ban nãy Xá định cho mình với nét rạng rở đặc biệt. Mê nói chuyện bỏ anh Xá trong nhà một mình, bậy quá. Dương Tử bước vào trong. Xách tay và Xá vẫn còn đó.
- Anh Xá, có Bắc Nguyên đến kìa, anh ra tiếp khách với em đi.
Xã liếc nhanh Dương Tử
- Ờ …Ra đi, một lát anh ra sau.
Dương Tử xuống bếp mang quýt và cam đặt vào mâm.
- Em đem cả phần của anh ra phòng khách nữa nhé?
Xá gật gù.
- Ờ, ra trước đi, anh cần nghỉ một chút.
Xá nằm xuống ghế dài, Dương Tử định bước ra, nhưng chẳng đành lòng để anh ở lại một mình, Xá cảm động.
- Em cứ ra trước đi, để anh nghỉ một một chút mà.
Dương Tử yên tâm trở ra phòng khách.
- Anh Xá ngủ một chút, ra sau.
Bắc Nguyên bóc quýt lên /
- Chắc hắn mệt lắm.
- Vâng.
Dương Tử đáp, nàng không hiểu Xá có mệt thật hay không?
- Dương Tử.
- Dạ.
- Dương Tử sắp lên đệ nhất rồi, có định thi về ngành nào không?
- Em không học nữa.
- Sao vậy?
Bắc Nguyên ngạc nhiên, nhưng Dương Tứ chỉ trả lời bằng nụ cười.
- Dương Tử bỏ học luôn? Thế định vào trường học nghề ư?
- Vâng, định như vậy nhưng chẳng biết có được không.
Bắc Nguyên yên lặng một lúc, quay lại chuyện cũ.
- Mong rằng từ đây về sau chúng ta sẽ không còn hiểu lầm nhau nữa.
- Dạ.
- Nghe nói em không phải là em ruột Xá, anh ngại quá...
- Em không muốn anh nói như vậy.
- Nhưng... Em cùng biết là tình cảm con người dễ thay đổi lắm chứ?
- Nhưng sẽ không bao giờ có chuyện đó với em.
Bắc Nguyên lắc đầu.
- Dương Tử làm sao dám cả quyết như vậy, cùng là con người thì làm sao biết được chuyện ngày mai?
- Nghĩa là anh nói anh có thể thay đổi?
- Không phải như vậy, anh có thể cố gắng, nhưng có thay đổi hay không anh không dám nói trước... Vì vậy. anh thấy chuyện người ta đính hôn rồi bỏ đó, quá ngu xuẩn.
Dương Tử không thích lập luận của Bắc Nguyên. Với nàng tình yêu phải thật lý tưởng yêu một người và phải trung thành với người đó suốt đời.
- Dương Tử có vẻ không hài lòng với điều tôi vừa nói phải không? Nhưng Dương Tử làm sao biết được trên đời này có hàng trăm tình nhân yêu nhau tha thiết thề non hẹn biển. Thế rồi đến lúc lấy nhau một thời gian cũng đưa ra tòa ly dị... Ai cũng cho mình là phải. Đúng không?
Dương Tử gật đầu yên lặng
- Vì vậy, anh thấy tình yêu đừng bao giờ quan niệm quá hẹp hòi. Đừng bao giờ quan niệm người ta yêu phải hoàn toàn là của ta.
- ……
- Mỗi người là một cá thể tự do, sống bên nhau chỉ cần sự thành thật, vì chỉ có thành thật mới mang lại hạnh phúc.
Dương Tử thấy Nguyên càng nói càng tối nghĩa, nàng nhớ đến Xá, đứng dậy,
- Để em vào gọi anh Xá nhé!
Dương Tử bước vào trong, nàng không nhìn thấy gì cả. Túi du lịch và cả chiếc áo veste vừa máng trên thành ghế đã biến mất. Giữa lúc ngạc nhiên, bất chợt nhìn thấy mảnh giấy nhỏ trên bàn:
"Đột nhiên tôi thích được hưởng một cái Tết chẳng tuyết phủ, vì vậy tôi phải đáp táu đến nhà ngoại, chúc mọi người một cái Tết vui vẻ.
Xá
Mảnh giấy không biết viết cho ai, chẳng có người đối thoại, Dương Tử chợt có cảm giác phạm tội khi nhớ lại khuôn mặt buồn của Xá.
Buớc trở ra ngoài, Dương Tử dối:
- Anh Xá mệt quá nên ngủ mất rồi.
Bắc Nguyên nhìn Dương Tử. Có cái gì khác lạ trong lời nói. Chàng lặng lẽ đứng dậy bước tới đàn Dương Cầm.
- Đàn của em đây à?
- Không, chẳng thấy ai đàn cả.
- Để trang trí vậy thôi sao?
- Của mẹ lúc trẻ, nhưng bây giờ người không thích đàn nữa, nghe nói đây cũng đã dứt rồi.
Dương Tử chưa hề trông thấy nắp đàn được giở ra. Sự hiện diện của nó thật vô nghĩa.
Bắc Nguyên đứng dậy
- Thôi về, cho anh gửi lời thăm hai bác nhé.
- Vâng, bao giờ rảnh xin anh đến chơi.
- Ờ... Có lẽ mùng hai Tết anh sẽ đến.
Giữa lúc đó có tiếng còi xe ngoài cổng.
- Có lẽ cha và mẹ tôi về.
Chiếc taxi ngừng trước cửa. Hạ Chi ngồi trong xe thấy Bắc Nguyên là lẽ vẻ ngượng ngay.
- Xin chào bác, lâu quá không ghé nên đến làm phiền một chút.
Hạ Chi giả lả:
- Ờ, lâu quá chẳng gặp cậu, giờ này mà về sao?
Hạ Chi cố làm ra vẻ tươi tỉnh. Sự thật chuyện nhục nơi quán cà phê chẳng phải trong đầu bà, Bắc Nguyên bỏ đi rồi, Hạ Chi mới vào nhà.
Đặt chiếc bánh Noël lên bàn, Hạ Chi nói:
- Dương Tử, từ rày trong nhà chẳng có ai, đừng nên tiếp đàn ông.
- Vâng, từ rày về sau con sẽ nhớ. Nhưng ban nãy khi anh Nguyên đến có anh Xá ở nhà.
- Hả? Xá về rồi à?
- Dạ có... Nhưng mà...
Dương Tử đưa mảnh giấy của Xá cho Hạ Chi
- Thế này là thế nào?
Mặt Hạ Chi biến sắc, Dương Tử lo lắng:
- Làm gì mà mới về đến đã bỏ đi ngay? Sao con không cản nó lại chứ?. Dương Tử cúi đầu nhìn xuống. Đúng như lời mẹ, nếu lúc nãy ta gọi xe đuổi theo vẫn còn kịp. Nhưng lúc đó sao ta chẳng nghĩ đến?
- Có phải con với anh Xá cãi nhau không? /
- Dạ không.
- Không cãi nhau, tại sao chưa gặp mẹ cha là đã bỏ đi rồi?
Hạ Chi nghĩ ngay đến sự hiện diện của Bắc Nguyên. Đúng
rồi!
- Dương Tử có phải lúc anh Xá con có ở nhà, con vẫn thản nhiên tiếp chuyện với Bắc Nguyên không?
- Dạ con xin lỗi.
Ngoài tiếng xin lỗi ra. Dương Tử không còn biết nói một tiếng nào khác.
Khi Tạo về vừa nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Hạ Chi, và vẻ buồn của Dương Tử, chàng lo lắng.
Chuyện gì xảy ra đây? Phải chăng Hạ Chi đã nói hết tất cả sự thật?
Giữa lúc bối rối, Tạo nhận được mảnh giấy của Xá do Hạ Chi đưa.
- Á, Xá mới về à?
Mắt Hạ Chi quét nhanh về phía Dương Tử
- Vừa vào tới cửa đã bỏ đi ngay, tại ai anh biết đó!
Tạo đọc lại rồi ôn tồn:
- Theo giọng văn trong giấy thi Xá âm thầm bỏ đi chớ đâu có liên quan gì đến Dương Tử đâu?
Dương Tử bước ra phân trần:
- Ban nãy con với anh Nguyên nói chuyện nơi phòng khách. thì anh Xá bảo mệt cần nghỉ một lúc. Nhưng lúc con vào... thì anh Xá đã bỏ đi mất.
Tạo gật đầu thông cảm:
- Đó là lại nó, biết làm sao hơn?
- Làm sao hơn à? Hạ Chi quắc mắt. Đây là nhà của thằng Xá, thì nó cần gì phải bỏ đi một cách lén lút như vậy?
- Đâu phải bỏ đi.
Tạo giảng hòa - Biết đâu nó hứng bất tử muốn đến Kinh đô chơi một chuyến cho biết. Tuổi trẻ tôi thường dở trò đó hoài mà...
Hạ Chi vẫn trút trách nhiệm lên đầu Dương Tử:
- Nhưng nếu Dương Tử nó hay nó đuổi theo còn kịp chán. Sao nó chẳng làm.
Nhìn Dương Tử, Tạo thấy tội.
- Cậu Nguyên đang có mặt trong nhà, Xá nó đâu phải là trẻ con đâu mà phải làm to chuyện như vậy. Vả lại Xá trưởng thành rồi, muốn đi đâu thì đi chứ, chuyện nó bỏ nhà đi mà chẳng hỏi mẹ cha một tiếng là lỗi ở nó, đừng trút cho Dương Tử.
Lời của Tạo xoa dịu Dương Tử, nhưng đổ dầu vào ngọn lửa cháy do trong lòng Hạ Chi.