Nguyên tác: Bạn Trai Tôi Là Người Hai Mặt
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-08 03:08:50 +0700
Chương 37
Hàn Chiêu Chiêu liên tục kêu ư a cũng không đáp lại lời của anh. Nhìn giống như tinh thần mơ hồ, bộ dạng vừa mơ màng vừa dâm đãng.
Mắt Giang Phỉ đỏ ngầu cắn một cái vào cổ của cô, nhéo một ít thịt của cô dùng lực mút vào. Trong đầu có một âm thanh đang càng bành trướng, kêu gào làm chết cô đi, hôn cô, mút cô, cắn cô, mỗi một chỗ trên người cô đều phải lưu lại dấu vết, khắc sâu vào trong cơ thể cô, muốn quên cũng không quên được, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Động tác dưới thân càng trở nên gấp rút, Hàn Chiêu Chiêu đột nhiên cảm nhận được một trận va chạm mãnh liệt đang gia tăng, không nhịn được kêu lên, ngón tay duỗi thẳng sau đó năm ngón tay gắt gao bám chặt Giang Phỉ.
“Anh Phỉ có lợi hại hay không?”
Giang Phỉ lại bắt đầu dụ dỗ cô gái, rõ ràng động tác dưới thân vừa hung ác vừa cực kỳ có ham muốn sở hữu.
“Ư ~ lợi lợi, hại.”
Hàn Chiêu Chiêu nói không thành câu, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, còn có tiếng cầu xin từng chữ từng đoạn không thể không theo động tác của thiếu niên.
“Vậy em có thích anh Phỉ hay không?”
Giang Phỉ buông tay cô ra để cô tự do nắm chặt thành bồn, tay của bản thân bao phủ lên trên, tay của anh bao bọc cả lại.
“Thích ~ Thích ~ ư.”
Hàn Chiêu Chiêu vốn không thể suy nghĩ được gì, đầu óc rối loạn, chỉ là trực giác bảo bản thân có lẽ trả lời như vậy anh sẽ thích.
Giang Phỉ thật sự rất thích. Anh thích nhất bộ dạng khôn khéo của cô gái, mang toàn bộ bản thân giao hết cho anh để anh muốn làm gì thì làm.
“Anh Phỉ cũng thích em.”
Thích em chết đi được.
Dương vật mạnh mẽ đâm thúc, cuối cùng cũng bắn bên trong cô.
Giang Phỉ xoay cơ thể người ôm vào trong ngực bế cô đi tới dưới vòi hoa sen. Người anh em mềm nhũn vừa mới rút ra dán ở dưới mông của cô, lúc đi di chuyển khó tránh khỏi va chạm, chạm vào một lúc đã khiến tâm trạng Giang Phỉ nhộn nhạo cả lên. Anh nhớ tới mấy thứ đồ cầm từ Hoàng bar về, ánh mắt mờ ám.
Nhưng người trong lòng rõ ràng không còn sức lực nữa rồi.
Giang Phỉ lắc đầu, lần này thôi vậy.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Nhưng lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu, phía trước muốn làm thì phía sau cũng muốn.
Anh liếm liếm môi thấp giọng nói: “Cúc hoa của yêu tinh nhỏ nhìn thôi cũng rất mê người rồi, khẳng định cũng sẽ làm anh Phỉ sướng chết đúng không?”
Càng nghĩ càng nóng, máu chảy càng nhanh, hạ thể lại dựng đứng.
Thiếu nữ cảm giác được vật kia chọc vào mông của mình sợ hãi co người lại, cả người ôm chặt lấy Giang Phỉ, cơ thể dịch lên trên muốn cách xa thứ kia.
“Đừng mà.” Cô gái lẩm bẩm.
Giang Phỉ thở dài: “Được không làm nữa. Ngoan, xuống đi, anh Phỉ tắm rửa giúp em.”
Hàn Chiêu Chiêu mơ mơ màng màng ôm lấy cổ anh không chịu buông.
Dáng vẻ mềm yếu như vậy đúng là muốn tim gan của người khác.
Giang Phỉ thu lực ôm chặt cô lại, ghé vào tay của cô cợt nhả nói: “Nghe lời đi, đừng dụ dỗ anh Phỉ nữa được không? Anh Phỉ bắn nhiều lắm rồi, bên trong của Chiêu Chiêu cũng ăn no không chứa nổi nữa rồi. Xuống trước đi, anh Phỉ móc ra cho em có được không? Móc sạch sẽ rồi thì có thể thêm mới vào.”
Hàn Chiêu Chiêu hình như nghe hiểu ý của anh mặt vẫn chôn ở gáy anh, hai nắm tay nhỏ đấm vào ngực anh.
“Lưu manh.”
Giang Phỉ cười trực tiếp ôm cô vào trong bồn tắm.
Mẹ nó, kiếp này thua trong tay cô rồi.
Anh nghĩ thầm chỉ muốn rơi vào sự mềm mại của cô thôi.
Nhà họ Giang.
“Cậu chủ lại không về à?” Giang Sóc gấp bản kế hoạch lại nói với quản gia ở cửa.
Quản gia gật đầu: “Vâng.”
Giang Sóc hiểu ra: “Lại chạy tới nhà cô gái kia à?”
Quản gia không nói gì xem như là ngầm thừa nhận.
Giang Sóc: “Cái thằng hỗn láo này, đúng là cầm thú mà!”