Nguyên tác: The Light Between Oceans
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:29 +0700
Phần Iii.12
K
hi mặt trời chỉ còn lơ lửng trên chân trời, Tom đứng đợi ở cầu tàu Rartageuse. Anh thấy Hannah chậm rãi đi tới. Lần cuối cùng anh thấy cô là sáu tháng trước đó. Giờ đây cô như người khác hẳn: gương mặt đầy đặn hơn, thư thái hơn. Cuối cùng cô lên tiếng, giọng bình tĩnh. “Là chuyện gì?”
“Tôi muốn nói lời xin lỗi. Và cảm ơn. Vì việc chị đã làm.”
“Tôi không muốn nhận lời cảm ơn của anh,” cô nói.
“Nếu không có chị nói đỡ thì tôi đã phải ngồi tù lâu hơn ba tháng ở Bumbury.” Tom khó nhọc nói mấy chữ cuối cùng: tiếng nào cũng trĩu nặng sự tủi hổ. “Cả án treo của Isabel nữa, nhờ chị là chính, luật sư của tôi có nói vậy.”
Hannah nhìn ra xa. “Cô ta có ở tù cũng chẳng có ích gì. Nếu anh ở tù nhiều năm cũng vậy. Có thay đổi được gì.”
“Tuy vậy, hẳn cũng rất khó với chị.”
“Lần đầu tiên tôi gặp anh là vì anh tự đến cứu tôi. Khi đó tôi là người hoàn toàn xa lạ, cũng không nợ gì tôi cả. Chuyện đó cũng đáng chứ. Tôi cũng biết nếu anh không tìm thấy con bé thì nó cũng không sống nổi. Tôi cố ghi nhớ chuyện đó.” Cô dừng lại. “Tôi không tha thứ cho anh, cho cả vợ anh nữa. Hai người đã nói dối… Nhưng tôi sẽ không để quá khứ níu kéo mình. Chuyện của Frank cũng là vì người ta làm vậy.” Cô dừng lại, vặn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay một lúc. “Oái oăm thật, bởi nếu Frank còn sống, anh ấy hẳn là người đầu tiên muốn tha thứ cho hai người. Anh ấy sẽ là người đầu tiên nói đỡ cho anh. Đỡ cho những người đã phạm sai lầm. Đó là cách duy nhất tôi có thể làm Frank tự hào: cư xử theo cách của anh ấy, nếu anh ấy còn sống.” Cô nhìn anh, mắt rơm ướt. “Tôi yêu anh ấy.”
Cả hai im lặng, nhìn ra phía trước. Cuối cùng, Tom lên tiếng. “Những năm tháng mà chị không thể có được với Lucy – chúng tôi không bao giờ trả lại được. Con bé thật tuyệt vời.” Vẻ mặt Hannah khiến anh nói thêm ngay. “Chúng tôi sẽ không bao giờ lại gần nó nữa, tôi hứa với chị.”
Những lời tiếp theo như nghẹn trong cổ anh, anh cố một lần nữa. “Tôi không có quyền đòi hỏi gì cả. Nhưng nếu một ngày… khi con bé đã lớn… nếu nó nhớ đến và hỏi về chúng tôi, nếu có thể, xin chị hãy nói rằng chúng tôi rất yêu nó. Ngay cả khi chúng tôi không có quyền đó.”
Hannah đứng im, suy nghĩ.
“Sinh nhật của con bé là ngày mười tám tháng Hai. Anh không hề biết chuyện đó, đúng không?”
“Vâng.” Giọng Tom lạc đi.
“Khi sinh ra con bé bị nhau quấn cổ tới hai vòng, Frank… Frank thường hát ru nó ngủ. Anh thấy chưa? Có những chuyện tôi biết về nó mà anh không hề hay.”
“Vâng,” Tom gật đầu.
“Anh có tội. Cả vợ anh nữa. Đương nhiên rồi. Tôi không tha thứ.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Tôi đã từng sợ là con bé sẽ không bao giờ yêu tôi.”
“Con trẻ chỉ biết có yêu thương.”
Cô nhìn xuống một chiếc xuồng bập bềnh gần cầu tàu theo mỗi đợt sóng, cau mày trước ý nghĩ vừa tới. “Quanh đây không ai nhắc chuyện cũ – chuyện vì sao mà Frank và Grace phải lên chiếc xuồng đó. Không một ai lên tiếng xin lỗi. Ngay cả cha tôi cũng không muốn nói chuyện đó. Ít ra anh đã xin lỗi. Đã trả giá việc anh làm với Frank.”
Một lúc sau, cô hỏi, “Giờ anh sống ở đâu?”
“Ở Abany. Ralph Addicott giúp tôi tìm việc ở cảng dưới đó khi tôi ra tù, ba tháng trước. Được gần vợ tôi. Bác sĩ nói cô ấy phải được nghỉ ngơi hoàn toàn. Hiện giờ cô ấy vẫn ở nhà an dưỡng, để được chăm sóc chu đáo.” Anh hắng giọng. “Thôi tôi để chị đi. Tôi mong cuộc đời rồi sẽ tốt đẹp cho chị và cho Lu… Grace.”
“Chào anh,” Hannah nói, quay bước ra về trên cầu tàu. Ánh nắng chiều tàn nhuộm vàng lá cây bạch đàn khi Hannah đi tới nhà cha để đón con gái.
“Chú heo con ở nhà chơi…” Septimus vừa đọc câu đồng dao vừa lúc lắc ngón chân của cháu gái đang ngồi trong lòng mình. Hai ông cháu ngồi chơi ngoài hiên. “A nhìn ai về đó, Lucy-Grace.”
“A mẹ! Mẹ đi đâu về đó?”
Hannah nất ngờ nhìn thấy nơi con bé nụ cười của Frank, đôi mắt anh, cả mái tóc vàng. “Một ngày nào đó mẹ sẽ kể cho con nghe, cưng à,” cô nói, khẽ hôn nó. “Giờ mình đi về nhà nhé?”
“Ngày mai mình tới chơi với ông ngoại nữa được không mẹ?”
Septimus bật cười. “Con muốn tới chơi với ông lúc nào cũng được, công chúa của ông. Bất kỳ lúc nào con thích.”
Bác sĩ Sumpton đã nói đúng – qua thời gian, đứa bé dần quen với cuộc sống mới, mà có lẽ đúng hơn là cuộc sống trước đó. Hannah đưa hai tay, chờ con bé leo từ ông ngoại qua. Cha cô mỉm cười. “Đúng rồi, nhóc con. Đúng rồi.”
“Đi nào con, đi về thôi.”
“Con muốn đi bộ.”
Hannah để con bé xuống, nó nắm tay cô, đi qua cổng rồi xuống đường. Hannah đi thật chậm để Lucy-Grace theo kịp. “Con thấy con chim bói cá kia không?” cô hỏi. “Nhìn nó như đang cười vậy, đúng không?”
Đứa bé không để ý nhìn, cho tới khi con chim bật cười một tràng như súng nổ lúc hai mẹ con lại gần. Nó ngơ ngẩn đứng lại, ngắm con chim mà trước đây nó chưa bao giờ tới gần như vậy. Con chim bật ra thêm một tràng rôn rảng nữa.
“Nó cười đó con. Chắc nó thích con,” Hannah nói. “Hoặc chắc là trời sắp mưa. Chim bói cá cười mỗi khi trời sắp mưa. Con có bắt chước tiếng nó được không? Như vậy nè,” rồi cô bật ra một tràng, khá giống với tiếng chim mà mẹ cô đã dạy cho hàng chục năm trước. “Lucy-Grace làm thử xem có giống không.”
Con bé không bắt chước được tiếng kêu rối rắm đó. “Để con làm hải âu,” nó nói rồi bật ra tiếng kêu loài chim mà nó biết rất rõ. Con bé bắt chước y như thật, tiếng kêu the thé, khàn khàn inh tai. “Mẹ làm thử đi,” nó nói, Hannah thử mấy lần, bật cười vì chẳng giống gì cả.
“Vậy con phải chỉ cho mẹ cưng à,” cô nói. Hai mẹ con đi tiếp.
***
Trên cầu tàu Tom nghĩ về lần đầu tiên anh thấy Partaguse. Và lần cuối cùng. Giữa hai lần đó Fitzgerald và Knuckey tìm cách gỡ tội cho anh, đánh đổi từng cáo buộc, gạt đi từng lời buộc tội của Spragg. Ông luật sư đã rất lưu loát khi chứng minh rằng cáo buộc bắt cóc trẻ em là không có căn cứ, do đó những cáo buộc liên quan cũng vậy. Tom thừa nhận các cáo buộc liên quan đến chuyên môn, được xử ở Partageuse chứ không phải ở Albany. Như vậy cũng vẫn có thể đưa tới án nặng, nếu không có Hannah lên tiếng nói đỡ cho anh, đề nghị cho anh được khoan hồng. Nhà tù Bunbury nằm giữa Partageuse và Perth, không đến nỗi khắc nghiệt như nhà tù ở Fremantle hay Albany.
Khi mặt trời đã tan vào nước biển, Tom thấy bứt rứt, nhớ một thói quen cũ. Đã xa Janus hàng tháng nhưng cứ tới giờ này anh chân anh vẫn còn muốn leo hàng trăm bậc thang để châm đèn. Nhưng thay vào đó anh lại ngồi ở cuối cầu tàu, ngắm những con hải âu cuối cùng trên mặt nước lấp lánh.
Anh nghĩ về cái thế giới vẫn tiếp tục mà không có anh, những câu chuyện vẫn mở ra, mặc cho anh chứng kiến hay không. Lucy giờ này có lẽ đã lên giường. Anh mường tượng gương mặt con bé, ngây thơ trong giấc ngủ. Anh tự hỏi không biết bây giờ con bé trông ra sao, không biết nó có nằm mơ về Janus, có nhớ ngọn hải đăng không. Anh cũng nghĩ đến Isabel, giờ đang nằm trên chiếc giường sắt nhỏ bé ở nhà an dưỡng, thổn thức nhớ con gái, nhớ thương một quãng đời cũ.
Thời gian sẽ mang cô ấy trở lại. Anh đã tự hứa vậy với cô. Và với cả chính mình. Rồi cô ấy sẽ hồi phục.
Một tiếng nữa chuyến tàu đi Albany sẽ khởi hành. Anh đợi trời tối rồi đi bộ vào thành phố, ra ga tàu.
***
Vài tuấn sau trong khu vườn của nhà an dưỡng ở Albany, Tom ngồi ở một đầu băng ghế sắt, Isabel ngồi ở đầu kia. Đám cúc hồng đã nở xong, bắt đầu rũ cánh và lốm đốm nâu. Ốc sên đã bắt đầu ăn lá cây thạch thảo, mấy cây hoa bị gió vo lại thổi về phía nam.
“Ít ra giờ mình cũng bắt đầu có da thịt lại rồi, Tom à. Hồi đó trông mình yếu quá. Giờ mình có ổn không?” Giọng Isabel lo lắng, nhưng có gì đó xa cách.
“Đừng lo cho tôi. Giờ phải lo cho mình.” Anh ngắm con dế đang đậu trên tay ghế, bắt đầu lên tiếng râm ran. “Họ có nói mình muốn ra viện khi nào cũng được được Izz à.”
Cô cúi đầu, vén tóc ra sau tai. “Đi đâu nữa giờ, mình biết mà. Chuyện đã qua rồi, không còn cách gì thay đổi nữa… những chuyện mà ta đã trải qua,” cô nói. Tom nhìn cô chăm chú, nhưng cô không nhìn lại anh, mà chỉ thì thầm, “Hơn nữa, có còn gì đâu?”
“Là sao mình?”
“Chẳng còn gì cả. Cuộc đời của hai ta có còn gì nữa?”
“Ừ giờ ta không thể quay trở lại Hải đăng nữa. Nếu ý mình là vậy.”
Isabel thở dài. “Ý em không phải vậy, Tom à.” Cô bứt một đoạn cây kim ngân ở trên tường phía sau, rồi ngắm nó. Cô xé vụn một chiếc lá, rồi thêm lá nữa, mấy mảnh lá li ti rơi xuống váy cô như một thứ hoa văn. “Bị mất Lucy, cứ như là bị mất tay chân. Giá mà em có thể nói thành lời.”
“Lời nói có nghĩa lý gì.” Anh với tay nắm tay cô, nhưng cô rụt lại.
“Hãy nói với em là mình vẫn thấy như xưa,” cô nói.
“Nói như vậy có ích gì hả Izz?”
Cô dồn mấy mẩu lá thành một đống nhỏ ngay ngắn. “Mình còn không hiểu em nói gì, phải không Tom?”
Anh nhướng mày, chật vật. Cô nhìn ra xa phía đám mây trắng bồng bềnh như sắp muốn che mặt trời. “Mình rất khó hiểu. Đôi khi sống với mình cũng rất cô đơn như sống một mình.”
Anh im lặng, rồi nói. “Mình muốn tôi nói gì bây giờ hả Izz?”
“Em muốn ta được hạnh phúc. Cả ba chúng ta. Lucy chạm đến tim mình. Khiến mình mở lòng, thật kỳ diệu.” Cả hai im lặng một lúc lâu, vẻ mặt cô thay đổi khi nhớ đến một chuyện khác. “Vậy mà, suốt hai năm, em chẳng hề biết mình đã làm gì. Mỗi khi mình chạm vào em, mỗi khi… em chẳng hề hay biết mình đang giấu em.”
“Tôi cố kể với mình, Izz à. Nhưng mình không để tôi nói.”
Cô đứng bật dậy, đám vụn lá rơi vèo xuống cỏ. “Em muốn làm mình đau đớn, Tom à, như mình đã khiến em phải đau đớn vậy. Mình có hiểu không? Em muốn trả thù. Mình không nói gì tới chuyện đó sao?”
“Tôi biết mà, mình à. Tôi biết. Nhưng chuyện đã qua rồi.”
“Vậy là, mình tha thứ cho em, chỉ vậy thôi sao? Như chẳng có chuyện gì cả?”
“Thì còn gì nữa đâu? Mình là vợ tôi mà Isabel.”
“Ý mình là mình luôn ở bên em…”
“Ý tôi là tôi đã hứa đi trọn đời với mình. Tôi vẫn muốn vậy, Izz à. Khó khăn lắm tôi mới học được rằng muốn có tương lai thì ta phải biết từ bỏ chuyện muốn thay đổi quá khứ.”
Cô quay đi, bứt thêm đoạn cây kim ngân trên tường. “Rồi ta sẽ làm gì? Sẽ sống ra sao? Em không thể cứ nhìn mình và hận mình vì những chuyện mình đã làm. Em thấy tủi nhục lắm.”
“Mình không làm vậy cũng được mà.”
“Đã tan tành cả rồi. Không thể nào sửa chữa được nữa.”
Tom đặt tay lên tay cô. “Ta đã sửa hết sức mình rồi. Ta chỉ có thể làm tới đó. Ta phải sống với thực tại.”
Cô thơ thẩn đi trên lối đi cạnh bãi cỏ, để Tom trên ghế. Đi một vòng quanh bãi cỏ, cô trở lại. “Em không thể quay lại Partageuse. Em không còn thuộc về nơi đó nữa.” Cô lắc đầu, nhìn mây trôi. “Giờ đây em không biết mình thuộc về nơi nào nữa.”
Tom đứng dậy, đặt tay lên cánh tay cô. “Mình ở cùng tôi, Izz à. Không cần biết là ở đâu.”
“Vẫn đúng vậy sao Tom?”
Cô cầm lấy dây kim ngân, lơ đãng vuốt ve mặt lá. Tom ngắt đám hoa mượt mà trên đó. “Hồi còn nhỏ tôi vẫn hay ăn hoa này. Mình có vậy không?”
“Thật sao?”
Anh cắn đài hoa, hút gọn mật từ đế hoa. “Chỉ ngọt một giây thôi. Nhưng cũng đáng lắm.” Anh ngắt thêm một bông nữa, đặt lên môi cô.