Số lần đọc/download: 4501 / 57
Cập nhật: 2017-07-07 11:26:03 +0700
Chương 6
T
ối hôm qua vầng trăng còn tròn vành vạnh treo trên bầu trời đêm xanh thẫm, hôm nay đã khuyết một phần, mầu trắng bạc lành lạnh tỏa trên mặt hồ sóng nước.
“Nói vậy là, tối hôm đó em không ngắm hoa dưới cửa sổ phòng anh?”, trên con đường nhỏ yên tĩnh, Sơ Nguyên cười nhạt.
Giọng nói của anh có pha âm mũi nên rất dễ nghe, Bách Thảo bất giác ngây người ngẩng đầu. Khuôn mặt anh sáng bừng tràn ngập ánh trăng, mắt cũng lóng lánh khiến cô nín thở. Cơ hồ trong không khí có mùi thuốc sat trùng phảng phất giống như lần đầu cô gặp anh đêm đó, mùi thuốc sát trùng thoảng nhẹ như có như không, vô cùng tinh khiết.
“Cho nên, mọi người cho rằng Ân Tú là bạn gái của anh?”
Sơ Nguyên mỉm cười lắc đầu.
Một lát sau, không thấy tiếng trả lời, anh dừng lại nhì đăm đăm vào mặt cô: “Em cũng nghĩ như vậy sao?”.
“Em…”, Bách Thảo cúi đầu nhìn mũi giày của mình, hồi lâu sau mới nói, “…Vâng”.
Sơ Nguyên sửng sốt.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô căng thẳng cúi đầu không dám nhìn. Rất lâu sau, anh thở dài nhè nhẹ lặng lẽ vuốt tóc cô, không nói gì rồi chậm rãi đi về phía trước.
Bách Thảo đứng ngây.
Nhìn Sơ Nguyên phía trước, dưới ánh trăng bóng anh nghiêng nghiêng cô đơn đổ dài trên lối đi, lòng chợt thắt lại, cô vội đuổi theo nói trong hơi thở:
“Em xin lỗi!”
Đi sánh ngang với cô, giọng Sơ Nguyên rất nhẹ:
“Chính vì vậy, gần đây em mới tránh anh?”
“…”
“Cô bé ngốc”, giọng nói của anh đã bình tĩnh hơn, tiếng rất nhỏ, “Em làm anh tưởng rằng…”.
“Sao?”
“Từ nay không được nghĩ lung tung nữa”, bóng anh và bóng cô lồng vào nhau trên đường, không khí trong gió đêm thoảng mùi thuốc sát trùng, “Có bất kỳ chuyện gì muốn biết đều có thể trực tiếp hỏi anh, hiểu chưa?”.
“Vâng.”
Cô trịnh trọng gật đầu.
“Hôm đó anh đã nói với em rồi”, nhìn vẻ mặt bối rối của Bách Thảo, Sơ Nguyên không kìm được lại vuốt tóc cô, vẫn giọng nhẹ nhàng, “Sao em có thể hiểu lầm anh như vậy?”.
Dưới ánh trăng, mái tóc cô mềm mại mát lạnh, đôi mắt ướt lóng lánh như mắt hươu, ngón tay anh bỗng như trúng bùa không thể di chuyển được. Anh âu yếm nhìn sâu vào mắt cô, còn cô cũng ngây người nhìn anh.
Gió đêm thanh khiết.
Tiếng côn trùng xa xa, lúc to lúc nhỏ.
Tim cô bắt đầu đập nhanh, mắt phản chiếu ánh sao, mặt đỏ dần rồi đột nhiên không dám nhìn anh nữa. Tim đập nhanh như muốn nhảy hỏi lồng ngực, hàng mi run run hoảng loạn, cô lùi về sau mấy bước đã thấy hai bàn tay anh ôm lấy vai cô.
“Thịch… thịch… thịch!”
Bên tai là tiếng trái tim dồn dập, mặt cô đỏ lựng đến tận vành tai, tay chân luống cuống, một lúc lâu sau mới nhận ra đó không phải tiếng tim cô mà là tiếng trái tim anh.
“Bách Thảo…”
Sơ Nguyên nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng nói mơ hồ, tai cô vẳng lên những tiếng ù ù ong ong, máu trong người như dồn lên cả mặt nóng bừng, cô nghĩ rằng tiếng cô trả lời anh cũng không lớn hơn tiếng côn trùng.
“Vâng.”
“Nếu nhất định phải nói lại lần nữa thì…”, Sơ Nguyên nhắm mắt càng ôm chặt cô hơn, “Bách Thảo, anh thích em!”.
Lúc đó, hơi thở của ánh thoảng trên đầu cô, tiếng con tim anh đập ngay bên tai cô, hơi nóng của bàn tay anh thấm qua lần áo làm nóng mỗi tế bào trên cơ thể cô. Lúc này, dường như cô có thể nghe thấy mọi âm thanh nhỏ nhất của thế giới xung quanh, có thể phân biệt được sự khác nhau của tiếng côn trùng từ xa, có thể cảm nhận được sự khác nhau của gió thổi qua mỗi chiếc lá, lại như trong một giấc mơ không thể nào thức dậy, thậm chí mỗi ngón tay đều không thể cử động.
“Nhưng Đình Nghi…”
Cô đột nhiên thảng thốt.
“Không có chuyện đó”, như hiểu được cô đang nghĩ gì, anh xiết cô vào lòng, tiếng nói nhẹ như hơi thở thoảng trên đầu, “Ngoài em, từ trước đến giờ anh chưa từng có ai”.
Cuối cùng khi anh buông cô ra, thế giới đã trở nên hoàn toàn khác trước.
Hai người đứng sững nhìn nhau ngây ngất, muốn nói điều gì đó nhưng không thốt nên lời, mặt Sơ Nguyên cũng đỏ dậy, tia sáng trong mắt anh quá mãnh liệt khiến cô không dám nhìn. Thời gian lặng lẽ trôi, Sơ Nguyên nhẹ nhàng nắm tay làm cô hốt hoảng cúi đầu, ngón tay cũng ngoan ngoãn để anh nắm chặt.
Ánh trăng như nc.
Trên con đường nhỏ.
Hai người lặng lẽ bước bên nhau.
Gió đêm từng trận lướt qua, tiếng côn trùng chập chờn xa gần, ngước lên là thấy đôi mắt dịu dàng sáng quắc của anh, cúi đầu là thấy bàn tay họ đan vào nhau. Sự yên tĩnh đó, giống như sợi chỉ lẹ làng thắt tim cô, chặt đến mức cơ hồ có thể đứt tung.
“…Muốn biết bất cứ chuyện gì”, trong bầu không khí như đè nén, nhìn mặt hồ tràn ngập ánh trăng phía xa, Bách Thảo ngập ngừng giây lát, rụt rè hỏi, “… đều có thể trực tiếp hỏi anh sao?”.
“Đúng rồi’, Sơ Nguyên dịu dàng, “Em muốn hỏi gì?”.
“…Em”, thoáng do dự cô nói, “… Tối qua em ngồi ở ven hồ kia, nghe thấy chuyện giữa anh và Lý Ân Tú…”.
Gió làm sóng hồ dợn lên từng lớp.
“Em đã nghe thấy hết cả ư? Cả quan hệ giữa anh và Ân Tú…”
“Vâng.”
Ánh trăng dập dờn trên mặt hồ giống như vụn bạc, Sơ Nguyên trầm ngâm rất lâu không nói, đến khi hai người đi đến dưới một gốc cây đa có tán rộng, lá ken dày rậm rạp, anh từ từ buông tay cô, ngẩng nhìn tán lá như che kín bầu trời.
“Trong Tùng Bách võ quán cũng có một cây đa như thế này”, rất lâu sau Sơ Nguyên nhẹ nhàng nói, “Lúc nhỏ, anh thích nhất là cây đa ấy, mùa hè vô cùng râm mát, tiếng gió thổi rào rào trong tán lá rất hay. Hồi đó hầu như ngày nào anh cũng luyện Teakwondo hay học bài dưới gốc cây đa đó. Bởi vì quá thích nó nên anh đã cấy một ngôi nhà gỗ gần đấy, để khi mở cửa sổ là nhìn thấy nó”.
Bách Thảo ngây người lắng nghe.
Cô đương nhiên nhớ cây đa đó, cây đa có tuổi đời còn nhiều hơn cây đa của Xương Hải võ quán. Trong những ngày Sơ Nguyên ra nước ngoài, cô thường đứng dưới gốc đa, bần thần nhìn về phía ngôi nhà gỗ không sáng đèn.
“Mẹ anh nói, cây đa đó là do lão quán chủ của Tùng Bách võ quán tự tay trồng, lúc còn nhỏ bà cũng thường chơi dưới gốc cây ấy”, sờ tay lên thân cây sù sì, Sơ Nguyên cười nhạt, “Nhưng hồi đó anh cảm thấy có điều kỳ lạ, vì sao khi mẹ lớn lên lại không thích cây đa đó nữa, vì sao mỗi khi nhìn thấy cây đa bà luôn có một vẻ u buồn khó hiểu”.
Bách Thảo sững người.
Tiếng gió rào rào thổi trong tán lá.
“Cha anh cũng vậy, mỗi lần nhìn cây đa đó biểu hiện của anh cũng phức tạp giống như lúc nhìn anh trên sàn đấu”, Sơ Nguyên vuốt ve những mắt đa lồi ra trên thân cây, vẻ mặt u ám, giọng nói chậm dần, “Lúc nhỏ, anh tưởng là chỉ cần thi đấu thắng lợi là cha sẽ vui, hơn nữa khi anh thích thi đấu, thích dẫn Tùng Bách giờ võ quán bách chiến bách thắng”.
Hình như nghĩ đến điều gì, Sơ Nguyên lắc đầu cười.
“Cha anh quả thực đã rất vui, lần đầu tiên anh đoạt chức vô địch trong trận đấu lên hạng, cha đã xông lên ôm chặt anh, tiếng cười sảng khoái của ông đến giờ anh vẫn nhớ rõ. Nhưng dần dần, anh phát hiện sự việc không như anh nghĩ. Tình cảm của cha tựa hồ là đau khổ, là mâu thuẫn, mỗi lần anh thắng cha đều rất vui mừng, nhưng trong trận đấu có lúc bất chợt bắt gặp ánh mắt cha nhìn anh…”
Sơ Nguyên đột nhiên im bặt.
Ánh trăng soi thấu qua tán lá rọi xuống chiếu lên khuôn mặt anh lờ mờ ánh bạc. Yên lặng hồi lâu anh lại tiếp như vừa sực tỉnh.
“Giống như biểu hiện của mẹ khi nhìn cây đa đó, trong mắt cha cũng chan chứa u buồn, nỗi u buồn mỗi ngày càng thêm sâu đậm, không thể nào xua đi được.”
Bách Thảo ngơ ngác nhìn anh.
Nhìn thấy cô như vậy, Sơ Nguyên mỉm cười rồi nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi: “Có thể nghe tiếp được không?”.
Bách Thảo ngơ ngẩn nhìn anh.
“…”, giọng khô đắng, lòng bối rối cực độ, “Xin lỗi… em… không nên hỏi những chuyện đó…”.
Sơ Nguyên lắc đầu.
Tán lá rậm dày che kín bầu trời đêm, chỉ có ánh trăng và ánh sao rải rác lọt qua kẽ lá. Đưa tay nắm tay cô, anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống, trước mắt là mặt hồ lóng lánh vẩy bạc, bóng đa in xuống nước thành một khối đen âm u.
Ngón tay anh hơi lạnh.
Lòng bàn tay lại nóng.
“Về sau, một hôm mẹ bỗng nói v anh không nên luyện Teakwondo nữa’, Sơ Nguyên nhớ lại, “Lúc đó anh không thể nào chấp nhận được chuyện ấy. Anh thích Teakwondo, thích cảm giác lúc thi đấu. Anh hỏi mẹ vì sao. Mẹ không nói gì, chỉ nhắc lại không nên tập nữa”.
Ngón tay Bách Thảo hơi run.
Khó mà tin nổi, chính phu nhân quán chủ, người phụ nữ đẹp dịu hiền như một nàng tiên lại ra lệnh cho Sơ Nguyên rời bỏ Teakwondo?
“Không phải.”
Như đoán được suy nghĩ của cô, Sơ Nguyên nói tiếp.
“Mẹ là người đôn hậu, thấy anh không chịu nên bà cũng không nói gì thêm, nhưng mỗi ngày bà càng thêm buồn rầu, anh biết bà lo cho cha anh.”
“Đến lần ấy, anh lại đoạt chức vô địch trong trận thi đấu lên hạng của võ quán. Buổi tối hôm đó Ân Tú đến”, Sơ Nguyên mỉm cười, trong ánh mắt có ánh sao dịu dàng, “Cô ấy một mình trốn từ Hàn Quốc sang, lúc đó Ân Tú vẫn còn là cô gái nhỏ giống như em lúc đầu, chỉ có hay cười hơn”.
Ngón tay anh ấm dần.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh đã có ảm giác quen thuộc, thân thiết kỳ lạ. Ân Tú nói với anh “em dã nhìn thấy anh thi đấu, anh có biết không, khi thi đấu trông anh rất giống, rất giống một người thân thiết của em”. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng câu nói đó của Ân Tú, anh đều nhớ rõ từng chữ.”
“Rất giống, rất giống…”
Sơ Nguyên lẩm nhẩm nhắc lại với ánh mắt mơ hồ, lát sau nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười nói.
“Em xem, thực ra chuyện này rất đơn giản. Ông ấy hồi nhỏ lớn lên cùng cha mẹ anh, là anh em với nhau, ông ta cũng say mê Teakwondo. Có một lần cả ba người đều được nhận vào Xương Hải võ quán, là võ quán có tiếng lúc bấy giờ. Do tư chất thông minh, ông ấy được giữ lại võ quán. Về sau, ông kết hôn với con gái của quán chủ Xương Hải võ quán và kế thừa võ nghiệp của Phong Hách đại sư lừng danh, mặc dù…”
“Sơ Nguyên…”
Cảm xúc bất chợt trào lên mãnh liệt, giọng Bách Thảo hơi run.
“Ân Tú nói, lúc đó ông ấy không biết mẹ đã có thai, nếu biết có lẽ ông đã không lựa chọn nnhư vậy”, Sơ Nguyên nhìn sóng nước như vảy bạc trên mặt hồ, “Nhưng dù mẹ có thai hay không, lúc đó mẹ cũng đã đính hôn với ông ấy”.
Tán lá đa kên dày như một cái ô khổng lồ.
Gió đêm lành lạnh.
“Cho nên, huynh từ bỏ Teakwondo từ đó?”
Bách Thảo thảng thốt nhìn Sơ Nguyên. Trong lòng cô, anh luôn tồn tại như một tiên nhân không mang nỗi buồn của thế gian, không vướng bụi trần.
Sơ Nguyên mỉm cười nói.
“Cho nên anh hiểu, mẹ thấy anh quá say mê Teakwondo, bà sợ anh sẽ trở thành một người như ông ấy.”
Ngây người một lát, cô hỏi.
“Có cảm thấy tiếc không? Huynh từng thích Teakwondo như vậy.”
“Có một dạo không làm cách nào quen ngay được, ngay trong lúc ngủ cũng mơ thấy mình đang luyện thế chân”, Sơ Nguyên lắc đầu, “Về sau dần dần nhận thấy ra thế giới này vô cùng rộng lớn, ngoài Teakwondo còn có những thứ khác cũng rất thú vị như châm cứu đông y. Cơ thể con người có rất nhiều huyệt vị, châm vào những huyệt khác nhau sẽ có hiệu quả điều trị hoàn toàn khác nhau, cũng khiến anh hứng thú”.
oOo
Sương đêm vấn vương đỉnh núi.
Ánh trăng trắng bạc, trong một ngôi đình viện cổ giản dị, tao nhã.
Ân Tú đón bình canh hầm từ tay mẹ, vượt qua một hành lang dài đến một cái đình nhỏ xung quanh có một cái rèm trúc chê kín, cuốn tấm rèm màu vàng lên rồi cúi người đi vào.
“Cha, đây là thuốc mẹ sắc, cha uống đi cho nóng”, nhìn dáng thanh ggầy của cha đang ngồi thiền, mắt Ân Tú lóng lánh như cười, giọng nói trong trẻo, “Lần này cha đã giiam mình suốt ba tháng rồi đấy, nếu cha không ra, mẹ và con sẽ quên mặt cha cho xem!”.
Gió thổi tấm rèm lay động.
Vân Nhạc nhắm mắt ngồi thiền.
“Hôm nay, con đến xem trận chung kết chọn người ưu tú nhất khóa tập huấn, quả nhiên Thắng Hạo đoạt danh hiệu nam tuyển thủ xuất sắc nhất, có điều con vẫn còn ấn tượng về trận đấu giành danh hiệu này ba năm trước mà Đình Hạo giành được. Đình Hạo là ngôi sao bẩm sinh, là hào quang của bậc đế vương, đối thủ không thể không bái phục, Thắng Hạo mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng khí thế vẫn kém hơn một chút.”
Giọng nói lảnh lót như tiếng suối chảy, Ân Tú ngẫm nghĩ, mắt đột nhiên sáng lên, “À, con còn phát hiện một cô gái rất xuất sắc tên là Thích Bách Thảo, cô ấy tính thật thà lại thông minh, ngày mai cha có thể gặp cô ấy”.
Ánh trăng lọt qua rèm trúc.
Vân Nhạc hình như đã nhập định không còn cảm nhận được thế giới bên ngoài nữa.
“Rất có thể cô ấy sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất”, giọng Ân Tú hào hứng, ánh mắt càng long lanh, “Cha! Cha nhớ dạy cô ấy thật tốt nhé, con cảm thấy cô ấy thật sự rất có tiềm năng”.
Im lặng một lát.
Đưa tay sờ bình giữ nhiệt đã hơi nguội, Ân Tú ngoái nhìn ra xa thấy mẹ vẫ đứng đó. Quay lại nhì cha, lúc này đã nhập định, cô nói giọng hờn dỗi, “Cha, có lúc con cảm thấy hơi buồn…”
Trước mặt người ngoài, cha mặc dù rất ít nói nhưng vẫn luôn dịu dàng. Còn ở trong nhà trước mặt mẹ và cô, cha luôn xa cách đến mức như ông hoàn toàn không thuộc về nơi này.
“Nếu cha nói chuyện với con thì tốt biết mấy!”, cô thở dài lắc đầu, lại mỉm cười, “Hay là con có anh trai để sớm tối bên nhau, hay là có một đối thủ ngang sức đẻ con đặt mục tiêu chiến thắng người đó…”. Đẩy chiếc bình giữ nhiệt đến trước mặt cha, Ân Tú gập người cúi chào, không làm phiền ông nữa, khom người chui ra rồi thả rèm xuống. Vượt qua hành lang đến cho mẹ đang đứng nhìn vẻ chờ đợt.
“Cha nói lát nữa sẽ ăn, cha bảo mẹ về phòng nghỉ kẻo gió lạnh lại sinh bệnh”, cô vừa nói vừa lấy tay ra hiệu, mắt lóng lánh như cười.
Mẹ cô khoát tay.
“Đương nhiên là thật!”, Ân Tú nói, “Mẹ, lẽ nào mẹ không hiểu cha, cha luôn quan tâm đến mẹ con mình, mẹ không nên thấy cha ít nói mà hiểu lầm”.
Ánh mắt dõi theo bóng mẹ khô gầy, Ân Tú đứng một mình rất lâu, đột nhiên cô rất muốn biết…
Cha, cha có cảm thấy cô đơn không?
“Ngốc, đừng lo cho anh”, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bách Thảo, Sơ Nguyên mỉm cười vuốt tóc cô, “Từ lâu anh đã không còn nghĩ tới chuyện đó nữa. Tối qua em nghe được chuyện đó, khiến tâm trí rối loạn suýt thì thua trận đúng không?”.
Cô đỏ mặt.
“Em… em tưởng…”
“Đừng nghĩ nhiều”, dịu dàng nắm chặt tay, anh nhìn sâu vào mắt cô nói, “Đình Hạo từng ở đó một thời gian, cậu ấy từng nói, kỹ pháp của Vân Nhạc tông sư đã đạt tới độ hóa nhập. Được ông ấy đích thân chỉ bảo là cơ hội hiếm có, em phải cố nắm bắt hiểu chưa?”.
“Vâng”
Cô lặng lẽ gật đầu.
Tuy nhiên, nhìn đôi mắt tĩnh lặng như ánh trăng của anh, cô lại do dự rồi rụt rè hỏi:
“… Huynh đã gặp ông ấy chưa? ”
“Chưa”
“… Huynh có muốn gặp không?”
Sơ Nguyên thoáng sững người, ngẩng đầu nhìn mặt hồ phía xa, trầm ngâm:
“Gặp để làm gì? Không, anh không muốn gặp!”.
“Không nói chuyện đó nữa”, ánh mắt Sơ Nguyên rời mặt hồ, ngoảnh lại nhìn cô rồi mỉm cười, “Ngày mai em không có thời gian đi chơi, có cần anh mua giúp gì không? Quà cho Khúc sư phụ em mua chưa?”
“Ôi”
Bách Thảo như sực tỉnh, mắt mở tròn, đúng rồi, có rất nhiều đồ cô chưa mua. Bây giờ cô đã có tiền thưởng. Có tiền rồi có thể mua sâm Cao Ly cho sư phụ. Lại còn phải mua kim chi cho Đình Hạo nữa.
“Liệt kê các thứ ra, mai anh mua cho!”
Lấy cây bút từ trong áo, Sơ Nguyên bắt đầu ghi chép! Giữa những ngón tay anh là một cây bút máy vỏ đen, ngòi màu vàng, Bách Thảo ngây người anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cây nút đó là cô tặng anh.
oOo
Sáng sớm, Hiểu Huỳnh vặn người, bộ dạng mơ mơ màng màng, mở mắt bỗng giật nảy mình khi có một người quỳ cạnh giường, tay chống mắt nhìn không chớp chờ cô thức dậy.
“Làm người ta sợ hết hồn!”Hiểu Huỳnh xoa ngực ngồi dậy, vẫn chưa hoàn hồn vừa thở vừa hỏi: “Bách Thảo, sao bỗng dưng lại nhìn tớ tha thiết thế, thật không quen tí nào, chẳng lẽ cậu yêu tớ, ha ha!”
“Bách Thảo đã nhìn “tha thiết” như thế gần nửa tiếng rồi”, Mai Linh vừa xoa mặt vừa nói.
“Sao, cậu yêu tớ thật rồi đấy ư?”, Hiểu Huỳnh cảm động lao đến bên Bách Thảo “Tớ cũng yêu cậu! Tớ cũng yêu cậu! Ôi, ôi, Bách Thảo, thực ra tớ yêu cậu từ lâu lắm rồi”
Bị ôm chặt không thở được, Bách Thảo luống cuống đỏ mặt lắp bắp, “Không phải, tớ muốn tìm bộ võ phục đó … ”
“Võ phục? Võ phục nào? ”
“Bộ … mới ấy.”
“À!”
Hiểu Huỳnh sực nhớ ra, trước khi lên đường sang Hàn Quốc tập huấn Bách Thảo một mực không chịu mang theo bộ võ phục mới đó, Hiểu Huỳnh tức giận đành nhét vào hành lí của mình mang đi. Chỉ có điều cái va li đó từ đầu đến cuối đều một mình Bách Thảo mang, cô cũng chẳng mệt gì hết.
“Ở trong va li kia. Cậu tự đi mà lấy”, Hiểu Huỳnh buông tay làm bộ thiểu não, “Sao lại lừa dối tình cảm trong sáng của người ta kia chứ. Tớ lại cứ tưởng cuối cùng cậu đã yêu tớ, kết quả bị tổn thương thế này đây … ”
“Im đi, im đi! Nghe mùi mẫn quá, diễn thế không ổn” Mai Linh nhận xét, “Phải diễn thế này mới đúng, cậu nhìn tớ đây, “Bách Thảo sao cậu có thể….”.”
Bộ võ phục mới trắng lóa như tuyết.
Dưới ánh nắng sớm mai càng lộng lậy.
“Đẹp quá!”
Gấp xong tấm chăn mỏng, Quang Nhã ngẩng đầu nhìn Bách Thảo vừa thay võ phục mới không kìm nén nổi mà trầm trồ khen ngợi.
“Đúng thế, đẹp quá!”, “Chất liệu rất đẹp, vừa mềm vừa thấm mồ hôi, sao trước đây không thấy cậu mặc?”
Cẩn thận gập lại bộ cũ, Bách Thảo đỏ mặt: “Tớ … tớ sợ làm bẩn nó… không dám mặc…”
“Ha ha, là Nhược Bạch không cho mặc!”Hiểu Huỳnh quay đầu lại, nháy mắt với mấy cô bạn. “Thế nào hay là đi gặp Vân Nhạc tông sư, hôm nay không sợ Nhược Bạch mắng nữa!”
Mấy cô gái vui vẻ ra khỏi phòng, Khấu Chấn, Thân Ba đã đợi bên ngoài. Hôm nay ngoài Bách Thảo ra thì cả đoàn đều đi chơi, Dân Đới thuê một chiếc xe rồi làm phiên dịch kiêm hướng dẫn viên.
Nhìn thấy Nhược Bạch, Bách Thảo hơi căng thẳng.
Nhược Bạch cũng nhìn cô.
Bộ võ phục mới trắng như tuyết, đai lưng màu đen mềm mại bay trong gió sớm, mớ tóc ngắn chải gọn gàng, trên lọn tóc mai rủ xuống trán là chiếc kẹp màu dâu tây đỏ rực làm nổi bật đôi mắt đen lóng lánh.
Nhược Bạch không nói gì, quay đầu trao đổi chuyện gì với Diệc Phong. Bách Thảo thở phào rồi bỗng nhìn thấy Sơ Nguyên đứng trong đám đông, mặt cô lại đỏ bừng,
Sơ Nguyên ngắm nhìn bộ võ phục trên người cô.
Ngoài lần sinh nhật, Bách Thảo mặc nó rồi chạy vút như con chim sẻ đến khoe với anh, đây là lần đầu tiên cô chính thức mặc nó. Anh biết Bách Thảo không để ý tới nhãn mác nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận ra nó đẹp đến thế, mềm mại, uyển chuyển, có cảm giác nó hoàn toàn thuộc về cô.
Đến khi hai má Bách Thảo đã đỏ ửng, Sơ Nguyên mới mỉm cười quay đi. Anh thông báo với cả đoàn lộ trình chuyến đi ngày hôm nay và nhắc mọi người những điều chú ý và ghi nhớ số điện thoại của anh. Rồi anh nói có việc riêng không thể đi cùng mọi người, chúc cả đoàn chuyến đi vui vẻ, Sau đó anh cùng mọi người của Xương Hải võ quán rời khỏi sân.
Nhìn cả đoàn lần lượt lên xe, Nhược Bạch quay sang nói với Bách THảo: “Đi thôi, cũng không còn sơm nữa ”
“Huynh không đi sao?”
Nhìn chiếc xe chuyển bánh, Bách Thảo ngạc nhiên hỏi.
“Em cứ làm theo lời Vân Nhạc tông sư, tôi đứng bên ngoài, cần gì em cứ nói”, nói đoạn Nhược Bạch đi men theo con đường nhỏ lên núi.
“Em không cần gì cả”, cô nói với theo giọng hấp tấp, “Hiếm hoi mới có dịp đến Hàn Quốc, vậy mà huynh không chịu rời võ quán một lần, huynh cứ đi chơi với mọi người, em có thể tự lo cho mình … ”
“Nhất định phải mặc bộ đó sao?”, anh khó chịu ngắt lời cô.
“…”
Bách Thảo lúng túng mặt lại đỏ ửng,
“Vậy em cứ coi là bộ trang phục cũ, đừng bó mình trong đó nếu không nó sẽ trở thành gánh nặng cho em”, Nhược Bạch nói giọng nghiêm túc.
“Đúng ”
Bách Thảo trả lời.
“Hãy lắng nghe Vân Nhạc tông sư nói, phải khắc sâu từng câu từng chữ, biết chưa?”
“Vâng”
Trên sườn núi cây cối sum suê, hoa dại tràn lan. Phía xa, ngôi đình viện thấp thoáng trong sương tựa như bức tranh thủy mặc, Bách Thảo bỗng thấy căng thẳng.
Lên tới đỉnh núi,
Mân Thắng Hại đang chờ ngoài sân.
Thấy Nhược Bạch và Bách Thảo đi đến, anh tiến lại cúi chào, ánh mắt dừng lại ở Nhược Bạch chừng một giây rồi quay sang Bách THảo:
“Xin đi theo tôi”
Nhược Bạch cung kính đáp lễ, đứng lại bên ngoài mà không đi vào trong.
Bách Thảo khẽ khàng bước theo sau Mân Thắng Hạo, không gian tĩnh lặng sâu thẳm, ngoài mấy tiếng chim dường như không có bất kỳ âm thanh nào khác. Qua một hành lang dài, trước mặt là một ao nước xanh biếc, ánh nắng sớm tỏa chiếu mặt nước trong vắt. Bên hò là một cây đa cổ thụ sum suê um tùm che hết cả ánh sáng, dường như tuổi của nó cũng ngang với tuổi của những cây cổ thụ ven hồ trên núi.
Một ngôi đình bốn phía đều trồng trúc, quay mặt về phía ao.
Bách Thảo thoáng ngây người, khung cảnh trước mặt khiến cô nhớ đến căn nhà nhỏ của Sơ Nguyên, thực ra cũng không hẳn là giống nhưng cảnh sắc và vẻ tĩnh lặng của nó khiến cô có cảm giác Chúng giống nhau kì lạ.
Mân Thắng Hạo mở rộng cánh cửa.
Bên trong tối om, Bách Thảo định thần lại rồi vội bước theo anh ta. Trong phòng có một lối đi cơ hồ là đường hầm tối đen, giơ tay không nhìn thấy ngón, không khí âm u hun hút phả ra hơi lạnh của nước và đá.
Không rõ đã đi được bao lâu, đột nhiên trước mắt bừng lên vô vàn tia sáng.
Bách Thảo bất giác nheo mắt. Khi đã quen với ánh sáng có thể mở mắt to hơn, cô bỗng đứng sững lại, trước mặt là một hang động rất lớn, bên trong có dòng suối nhỏ tiếng nước róc rách, trên vách có những hình vẽ, thoạt nhìn đã thấy quen quen, phía trên đỉnh động có một lỗ thủng, ánh sáng xuyên qua đó tạo thành chùm tia lớn khiến trong động như tỏa hào quang.
“Đệ tử Mân Thắng Hạo cùng Thích Bách Thảo, võ sinh Takwondo xuất sắc nhất khóa tập huấn xin bái kiến Vân Nhạc tông sư”. Mân Thắng Hạo cúi gập người hành lễ.
Bách Thảo vội vàng làm theo.
Trong động không một âm thanh.
Một lúc sau vẫn không có âm thanh nào, nghiêng đầu nhìn Mân Thắng Hạo thấy anh ta vẫn yên lặng cúi đầu. Nhìn theo hướng anh ta hành lễ, rồi nhìn lại lần nữa cô bỗng giật mình.
Trong chùm ánh sáng chiếu thẳng từ trên động, hình như có một bóng người. Bóng người ấy như một làn sóng dập dờn trong suốt, tỏa sáng lại giống như mọt tia ánh sáng ẩn trong muôn ngàn tia sáng. Nhìn kỹ, bóng người đó rất bình thường, chỉ có điều do tư thế ngồi thiễn tĩnh lặng nên giống như không khí hòa cùng ánh mặt trời.
“Đứng dậy đi”
Người đó cất lên âm thanh nhẹ như hơi nước, ấm áp không một chút xa cách nhưng vẫn khiến Bách Thảo hoảng hốt. Đến khi thấy Mân Thắng Hạo đứng thẳng người, cô mới đứng lên theo anh, thế rồi cô thấy Vân Nhạc ông sư lừng danh mà thiên hạ đồn đại.
“Con đến từ Trung Quốc đúng không?”
Ông nhẹ nhàng hỏi, Bách Thảo lặng lẽ nhìn ông:
“Thưa vâng ”
“Tên con là gì?”
“Thưa, Thích Bách Thảo”
“Có ý nghĩa gì?”ánh mắt ông dịu dàng.
“Cha con nói Thần Nông nếm thử trăm loài cỏ dại những mong tim được cây thuốc thực sự, phàm muốn làm tốt một việc nhất định phải vất vả, nỗ lực.”
“Ừ”
Ông trầm ngâm giây lát rồi nói với hai người:
“Các con là những môn sinh xuất sắc nhất, ta sẽ dạy mỗi người một ngày. Bách Thảo, khi nào con về nước?”
“Dạ ngày mai”, Bách Thảo trả lời.
“Được, hôm nay ta sẽ dạy con trước. Thắng Hạo, con có thể đi”
“Xin vâng”
Mân Thắng Hạo cung kính cúi chào, lui ra.
Trong động, dưới chùm tia sáng trắng nhạt, Bách Thảo chăm chú quan sát Vân Nhạc tông sư, mặc dù biết như vậy là khiếm nhã nhưng ánh mắt cô như bị hút về phía ông không sao cưỡng nổi.
Nhưng … người đó không phải là Vân Nhạc tông sư, mà là … Sơ Nguyên.
Người ấy cao lớn và già hơn rất nhiều so với Sơ Nguyên, đôi mắt già nua ẩn nỗi cô đơn sâu thẳm những vẫn rất sáng và ấm áp giống như ánh sáng của các vì sao chiếu qua tán lá đa bên hồ.
Đây có thể là hình ảnh Sơ Nguyên nhiều năm sau chăng …?
“Con hãy múa thử một lần các đường võ của con.”
Vân Nhạc tông sư nhẹ nhàng nói, dường như ông nhìn thấu nỗi sợ hãi trong mắt Bách Thảo.
“Xin vâng”
“Hít một hơi thật sâu, Bách Thảo ép mình không được nhìn ông thêm nữa, cô bước đến một chỗ rộng cố gắng trấn tĩnh, hô nhẹ một tiếng.
“Hây”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, Bách Thảo hai tay nắm chặt tập trung tinh thần, lần lượt thực hiện các cú đá cơ bản: đá trước, đá sau, đá ngang, đá chéo, đá móc, đá tấn, đá xoay … Mặc dù trước mặt không có đối thủ, nhưng mỗi lần ra đòn cô đều buộc mình vận toàn bộ sức lực tấn công mục tiêu phía trước, nhất thiết phải đá trúng đối thủ.
“Phầng!”
Các bài cơ bản đã xong, cô nghiêm giọng đứng thẳng người.
Xoay người bay lên đạp xuống là đòn tấn công mà Bách Thảo thích nhất. Từ những túc thật cơ bản chuyển thành đá xoáy, đá ngang, đá hậu, tung người song phi là những kỹ xảo mà cô cảm thấy có sức mạnh nhiều nhất, cô thích cảm giác xoay người bay trên không, đó là lúc cô thực sự thấy mình có sức mạnh
“Phầng!”
Đang xoay người trên không, đột nhiên một luồng khí lướt qua mặt, trong khoảnh khắc đó cô xoay người lại rồi chợt dừng lại trên không. Những tia nắng mặt trời vẫn dịu dàng như vậy giống như ánh trăng vàng trên mặt hồ đêm qua.
…
…
“… Anh đã gặp ông ấy chưa?”
“Chưa”
“… Anh có muốn gặp không?”
Vẻ mặt Sơ Nguyên thoáng tối lại, đăm chiêu nhìn mặt hồ phía xa, anh nói:
“Gặp rồi thì sao? Không! Anh không muốn gặp …”
…
…
“Hây”
Miệng hô lần nữa, Bách Thảo cố gắng không để bị phân tâm xoáy người bay trên không, rồi bật lên cao nữa lại hô lên một tiếng, thực hiện cú tam đả song phi liên hoàn.
“Phầng!”
Cú thứ nhất.
“Phầng!”
Cú thứ hai.
Sử dụng thuần thục tam đả song phi liên hoàn, Bách Thảo ngày càng làm chủ tiết tấu, không còn đơn giản chỉ là thực hiện được ba cú liên hoàn nữa mà lực và phương hướng mỗi lần ra chân, càng ngày cô càng có thể khống chế.
Cú thứ ba tung vào không khí …
…
…
“Anh, anh không trách em chứ … ”
Dưới ánh trăng đêm trước, ngoảnh đầu có thể nhìn thấy Sơ Nguyên và Ân Tú dưới gốc đa, gió đưa tiếng nói của hai người đến tai cô:
“Em sẽ sắp xếp cho anh và cha gặp nhau một lần”, Ân Tú hạ giọng, “Em luôn muốn để cha gặp anh”
“KHông cần đâu, anh cũng không muốn gặp ông ấy”, Sơ Nguyên an ủi cô nói.
“Cha là một người cô đơn, từ khi em lớn chưa một lần nào nhìn thấy cha vui”, giọng nói của Ân Tú đầy băn khoăn, “… Em luôn cảm thấy có lẽ cha rất hối hận, nếu có thể lựa chọn lại ông nhất định sẽ khong có em”.
“Lựa chọn ở lại ông ấy chắc chắn đã biết sẽ được gì, mất gì”, Sơ Nguyên tư lự, “Nếu ngày ấy trở về nước, có lẽ suốt đời ông ấy cũng không thể đạt được thành tích Taekwondo như ngày nay. Có lẽ ông ấy sẽ hối hận”
Gió vẫn nhè nhẹ thổi.
“Nếu lúc đó cha biết đã có anh rồi thì sao?”, giọng Ân Tú băn khoăn, “Liệu ông ấy có lựa chọn như vậy khong?”.
“… ”
Sơ Nguyên mỉm cười:
“Làm sao em biết lúc đó ông ấy không biết đã có anh. Quê hương và người vợ sắp cưới đều có thể bỏ, cái thai đâu đáng trở tành lý do cản trở tương lai của ông ấy.”
“Không, không phải như thế … “, Ân Tú hơi cao giọng vẻ khổ não, “Năm đó, lần em trở về tìm anh, em đã nhìn trộm mẹ anh, bà ấy xinh đẹp và hiền dịu, ngay em mới gặp vài lần cũng thấy khó quên.”
“… Nhất định cha cũng khó có thể quên được bà ấy … “, giọng Ân Tú thấp dần, “Vì thế, cho dù mẹ em tôn sùng cha như một vị thánh, dành cả cuộc đời cho ông nhưng trong lòng cha cũng không hề có vị trí cho mẹ em”.
Tiếng lá đa xào xạc
Sơ Nguyên hình như đã nói với Ân Tú câu gì đó, nhưng lẫn vào tiếng gió, đến lúc nghe thấy thì chỉ còn là giọng của Ân Tú.
“… Lần đầu tiên gặp anh, hình ảnh anh trên võ đài đã cuốn hút bao người, vừa dũng mãnh vừa kiên cường như một vị thần bé nhỏ”, Ân Tú khẽ cười, cô từng thầm nghĩ, một võ sĩ đẹp trai nhu vậy, nếu khong phải là anh ruột mình, nhất định mình sẽ yêu anh ta.
Phía xa.
Nghe thấy tiếng Sơ Nguyên, dường như đang cười.
“Lúc đó em chợt nhân ra, anh chính là anh trai của em, bởi vì anh quá giống cha. Thực ra về tướng mại, anh giống Dụ phi nhân hơn, nhưng thần thái và ánh mắt khi thii đấu lại giống cha như hai giọt nước”, giọng Ân Tú càng lúc càng nhỏ dần.
“Nhưng chưa bao giờ em thấy cha vui vẻ, dù cha luôn dịu dàng nhưng lúc nào cũng u uẩn cô đơn, chưa bao giờ cho mẹ và em bước vào thế giới riêng của ông”, dừng lại một lát, Ân Tú lại tiếp “Anh, em vẫn muốn cha biết có anh trên đời như vậy có lẽ cha sẽ vui hơn!”
Sơ Nguyên im lặng không nói
“Nhưng bây giờ, khi anh thực sự đến rồi, em lại cảm thấy lo sợ”, giọng của Ân Tú chứa đựng sự lo lắng không thể che giấu, “Cha là sinh mệnh của mẹ, bây giờ sức khỏe của mẹ ngày càng yếu, em sợ … Em sợ nếu cha gặp anh, nếu cha quyết định rời Hàn Quốc trở về quê hương thì mẹ sẽ không chịu nổi … ”
“Em là một người ích kỉ”, giọng Ân Tú ngày càng nhỏ. “Em … xin lỗi”.
“Em không có lỗi gì hết, chuyện cũ đã qua, đừng để nó làm tổn thương mọi người.”
Ánh trăng thấu qua tán lá, phủ lên hai người, giọng nói trầm ấm của Sơ Nguyên như thoảng qua, “Gặp được em là tốt rồi. Xa cách chừng ấy năm, em đã lớn., Taekwondo cũng rất xuất sắc, người lại xinh đẹp, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, vậy là anh yên tâm rồi.”
…
…
“Hây!”
Vận toàn bộ sức lực, đá song phi lần thứ ba, Bách Thảo hô một tiếng thật to rồi từ trên không đáp xuống. Thảm cỏ dưới mặt đất như một tấm nệm êm, bước trên đó có cảm giác như bước trên tấm nêm võ đài, cô buông hai bàn tay nắm chặt, điều chỉnh lại hơi thở rồi đứng thẳng người.
“Ngồi đi!”
Vân Nhạc tông sư ra hiệu cho cô ngồi xuống tấm nệm.
“Vâng.”
Bách Thảo rụt rè ngồi khoanh tròn.
Nếu vừa rồi với lòng ngưỡng mộ gần như thành kính, cô đã phải ép mình không được nhìn ngắm ông, tập trung tinh thần thể hiện các đường võ thì giờ phút này khi ngồi trước mặt ông, cô lại cảm thấy ông vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đầu cô bỗng nhiên rối loạn, bao suy nghĩ băn khoăn như đang chồng chéo.
Có lẽ cứ để cho chuyện cũ trôi qua.
Cô cảm thấy suy nghĩ của Ân Tú là đúng, nếu Vân Nhạc tông sư biết chuyện liệu ông có thể giữ im lặng, liệu có ảnh hưởng đến Dụ phi nhân và mẹ của Lý Ân Tú, liệu có khiến tất cả trở nên rối ren, phức tạp. Hơn nữa cô đã nghe Sơ Nguyên nói rằng anh không muốn gặp cha.
Vậy thì cô nên im lặng mới phải. cô đã sớm hiểu, sự thật không phải lúc nào cũng mang tới hạnh phúc, cũng có khi nó chỉ mang đến sự khổ đau. Hơn nữa, Sơ Nguyên và Ân Tú dều cảm thấy như vậy là tốt nhất, thế thì cớ gì cô làm cho mọi viêc rối tung lên?
Hôm nay cô cố ý mặc bộ võ phục này, ngồi trang nghiệm trước mặt Vân Nhạc tông sư có thể giống như …
Nhưng...
Cớ sao trong lòng cô lại đau nhói từng cơn?
Có phải cô đang lừa gạt chính mình.
“Con có thể tĩnh tâm lại không?”
Vân Nhạc tông sư ngồi xếp bằng, nhìn Bách Thảo với ánh mắt tĩnh lặng không chút biểu cảm.
“… Vâng!”
Bách Thảo đột nhiên đỏ mặt.
“Mặc dù lúc đá song phi con có chút phân tâm, đay là điều tối kị trong luyện tập Taekwondo nhưng túc pháp và túc lực của con vẫn duy trì đúng”, Vân Nhạc tông sư giọng chậm rãi, “Nếu nói về lực và thể chất thì bẩm sinh con không phải là tốt nhất nhưng con đã cố gắng rất nhiều, con cũng rất thông minh. Về cách đá tấn công, con lại luyện được thế xoáy người, vì bay lên khôngđủ độ cao, tốc đọ lớn nên khi tung người bây lên có thể giúp con tăng thêm lực khá nhiều. Đó chính là lợi thế của con. Hiện nay, vấn đề lớn nhất của con là … ”
Từ trên đỉnh động, những tia sáng mặt trời như tuân chảy, mỗi lúc một mạnh làm cho cả động ngập tràn ánh nắng.
“Con có nghe không?”
Vân Nhạc tông sư dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô
“Con … ”
Bách Thảo giật mình nhìn đôi mắt đối diện, mặc dù đã nhuốm sương gió thời gian nhưng vẫn êm đềm và ấm áp. Trong lòng cô bỗng trào dâng nỗi buồn khó hiểu, có gì đó giằng xé, day dứt không yên.
Cô biết như vật là không thể.
Nhưng …
Nhưng …
“… Vân Nhac tông sư”, cắn môi, Bách Thảo nắm chặt các ngón tay, hít một hơi thật sâu, “Con muốn cầu xin tông sư … ”
oOo
Con đường lên núi ngoằn ngoèo.
Ánh nắng rực rỡ buổi sớm mai chiếu lên những bông hoa dại đang nở rộ bên sườn núi. Từ trong Xương Hải võ quán đi ra, Sơ Nguyên men theo con đường trở về khu võ xá. Phía xa là chiếc hồ đó, anh ngẩng đầu nhin về ngôi đình viên u nhã trên đỉnh núi.
Bách Thảo có lẽ đang ở đó.
Nghĩ đến đay anh bỗng mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống rồi chạm tay vào bông cúc non màu tím bên đường. Ánh mặt trời rực rỡ làm những cánh hao càng thêm rạng ngời giống như đôi mắt lóng lánh của Bách Thảo.
Dẫu biết ba năm đi xa nên cô đang ngày càng xa cách anh, giờ đây cô ấy đã thích một chàng trai khác. Anh nghĩ mình có thể yên lặng nhìn cô, dù rằng giờ đây trái tim Bách Thảo đã vui buồn vì một chàng trai khác.
Nhưng anh đánh giá cao chính mình.
Anh từng muốn ở bên cô, muốn thấy đôi mắt hươu ngơ ngác ngước nhìn mình, muốn ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng đến tận bành tai của cô, anh thích ngắm cô tung hoành trên võ đài và cũng thích bộ dạng lúng túng thảng thốt bất chợt của cô.
Từ ba năm trước, anh đã thích và ngày càng thích hơn.
Anh chỉ biết khi ở bên cô, trái tim anh bỗng đập dồn dập, niềm vui như sóng tràn ngập tâm hồn.
Khi cô ngập ngừng thú nhận rằng chiếc kẹp tóc màu dâu tây cài trên lọn tóc mai chính là quà tặng của chàng trai cô thích, trái tim anh như chết lặng
Chắc cô ấy sẽ thích những bông hoa này!
Hái hết những bông cúc tím bên đường, hơi thở của anh cũng thấm mùi ngai ngái hương cúc. Anh cho rằng mình đã sai nhưng không sai quá nhiều.
Đêm qua, dưới cây đa ven hồ, anh đã thẫn thờ suốt đêm như một chàng trai si tình.
Tay cầm một bó cúc tím to. Sơ Nguyên đứng dậy ngoái nhìn ngôi đình viện ẩn trong mây trên đỉnh núi.
Một cơn gió thoảng qua.
Anh vẫn đứng lặng, nhìn mãi, nhìn mãi.
Có lẽ người đó không liên quan đến anh. Sự ra đời của anh, trường thành của anh, người đó hầu như không hề biết đến. Bây giờ tất cả đều rất tốt, cha mẹ anh sống rất bình yên, hạnh phúc trong Tùng Bách võ quán, anh cũng không oán hận người đó.
Bó cúc trong tay khẽ lay trong gió.
Sơ Nguyên lặng lẽ ngắm nhìn.
Anh cũng không muốn quấy rầu cuộc sống của người đó. Chỉ có điều, đôi lúc anh nghĩ nếu có thể, chỉ cần đứng xa nhìn một lần xem dung mạo người đó thế nào là đủ.
oOo
Trong động tràn ngập ánh sáng.
“Vân Nhạc tông sư, con muốn thỉnh cầu tông sư …”, Bách thảo lấy hết can đảm, nói:”… hãy nghe con kể câu chuyện … ”
Vân Nhạc điềm tĩnh nói:
“Hôm nay ta phải hướng dẫn con Taekwondo chứ không phải ngeh con kể chuyện”
“Con tình nguyện!”, Bách Thảo ấp úng, mặt đỏ dần vì căng thẳng. “Tông sư không cần dạy con cả một ngày, chỉ cần … chỉ cần người đồng ý nghe con kể chuyện này … xin lỗi …”
Vân Nhạc đăm đăm nhìn cô.
Trong động tĩnh mịch, vô vàn những hạt bụi li ti nhảy múa trong chùm ánh sáng. Bách Thảo càng lúc càng căng thẳng, thầm nghĩ Vân Nhạc tông sư liệu có nổi giận, có lẽ ông sẽ nổi giận bởi đề nghị của cô quá hoang đường, có lẽ một giây nữa ông sẽ đuổi cô đi.
Cô không muốn lỗ mãng.
Nhưng từ khi vào Tùng Bách võ quán, cô không thể nào quên vẻ cô đơn như thấm vào lòng của Sơ Nguyên, nó luôn ám ảnh cô. Đã mấy lần cô bắt gặp anh ngồi rất lâu dưới gốc đa bên hồ, ngơ ngẩn nhìn mặt nước
“Xin mời ”
Vân Nhạc tông sư điềm tĩnh nói.
Cổ họng như được nới lỏng, Bách Thảo trấn tĩnh giây lát cố nghĩ xem nên nói thế nào.
“Đây là câu chuyện của con …”
“… Từ nhỏ con lớn lên trong Toàn Thắng võ quán, lúc mười bốn tuổi con vào Tùng Bách…”, thấp thỏm nhìn ông, khuôn mặt tông sư vẫn bất động, “… Tùng Bách võ quán rất đẹp, bên trong trồng rất nhiều cây đa còn to hơn rậm rạp hơn của Xương Hải võ quán … ”
Ánh mắt đại sư vẫn tĩnh lặng.
“… Con rất thích Tùng Bách võ quán, mọi người ở đây rất tốt, rồi con quên Hiểu Huỳnh, cô ấy rất đáng yêu, Nhược Bạch sư huynh, dù không hay nói nhưng vô cùng tốt bụng, Diệc Phong sư huynh, huynh ấy thường hay ngủ gật …”, cúi đầu không dám nhìn ông “lại còn … còn có cả Sơ Nguyên sư huynh … ”
“… Trước đay Sơ Nguyên luyện Taekwondo, huynh ấy vô cùng xuất sắc, mặc dù con chưa được xem huynh ấy thi đấy nhưng những người từng xem đều nói, Sơ Nguyên cực kỳ ưu tú, còn xuất sắc hơn cả Đình Hạo bây giờ …”ngây người, giọng cô càng lúc càng nhỏ dần, “… về sau Sơ Nguyên không tập Taekwondo nữa, huynh ấy thi vào Đại học Y, vì thành tích xuất sấc cho nên được cử sang Mỹ học theo chương trình trao đỏi đào tạo ba năm, sau này huynh ấy sẽ trở thành một bác sĩ giỏi …”
Tiếng nói của cô dần đần dừng lại.
Yên tĩnh.
Chỉ dừng lại một giây, cô sực tỉnh mộng, vội tiếp:
“Con nói những cái đó là bởi vì … là bởi vì … Sơ Nguyên sư huynh đang ở chỗ cách cây đa đó không xa. Huynh ấy cất một ngôi nhà gỗ nhỏ, xunh quanh có dòng suối uốn lượn, cảnh sắc đẹp tuyệt vời. Lúc luyện tập mệt mỏi hay trong lòng có gì không vui, con đều đứng trên con đường nhỏ nhìn ra xa …”
“Lần này, đến Xương hải võ quán, phát hiện cảnh ở đây cũng tuyệt đẹp”, cuối cùng nói xong câu đó, lòng bàn tay cô rân rấn mồ hôi, Sơ Nguyên sư huynh, Nhược Bạch sư huynh, Diệc Phong và Hiểu Huỳnh nữa, cũng cảm thấy nơi đây rất đẹp … ngày mai chúng con phải về nước, những ngày ở đây chúng con rất vui …”
“Đó chính là câu chuyện của con, con … con kể xong rồi …”
Trong đầu đột nhiên trống rỗng hai tay chống đất đứng dậy, Bách Thảo gập người cúi chào.
“Xin cảm ơn, Vân Nhạc tông sư.”
Trong động không một âm thanh.
Bách Thảo giữ nguyên tư thế hành lễ rất lâu, đến khi giọng nói trầm tĩnh của tông sư vang lên.
“Con có thể đi ra.”
oOo
Ra khỏi sơn động, trên con đường ẩm ướt tối om và lạnh lẽo, lát sau ánh sáng phía trước làm cô nheo mắt. Dựa vào trí nhớ, xuyên qua hành lang dài đi ra ngoài, trong lòng rối loạn, đầu cũng rối bời. Cô không nhớ, rốt cuộc cô đã nói những thứ linh tinh, Vân Nhạc tông sư hoàn toàn không nghe.
Đúng thế!
Vân Nhạc nhạc tông sư chắc cũng không hiểu.
Bởi vì cô chỉ nói mấy câu lộn xộn, chẳng có gì liên quan với nhau cả, ngơ ngẩn bước đi, hy vọng mình không gây ra họa. Sư phụ nói, cô luôn quá xúc động, phải học cách kiềm chế, lần này có phải cô lại quá xúc động không.
“Sao nhanh thế?”
Vai bị một bàn tay kéo lại, Bách Thảo đứng sững. Đám sương mù lẩn quấn trước mặt đã tan hết, chợt phát hiện miình đã ra đến ngoài sân, Nhược Bạch sốt ruột nhìn cô.
“…”
Bách Thảo ngơ ngản nhìn anh, không dám nói gì.
“Em đi lấy đồ, rồi sẽ quay lại phải không?”, Nhược Bạch cau mày hỏi, “Cần gì tôi đi lấy cho, mau quay lại nghe tông sư chỉ giáo!”.
“…”
Đôi môi hơi khô, Bách Thảo lúng túng nói, “… Đã kết thúc rồi”.
“Cái gì?”, Nhược Bạch nnghe không rõ.
“… Đã kết thúc rồi, cho nên em ra đây.”
Bách Thảo cúi đầu bối rối, Nhược Bạch nhìn cô một lát rồi quay lại đi về phía sân.
“Nhược Bạch, huynh làm sao vậy?”
Cô hấp tấp đuổi theo.
“Đã hẹn thời gian cả ngày, có lẽ Vân Nhạc tông sư hiểu lầm, tôi phải quay lại đi giải thích”, giọng Nhược Bạch trầm trầm, vừa đi vừa nói.
“Không phải như vậy!”
Cô nắm lấy cánh tay anh, mặt đỏ bừng lắp bắp.
“… Là… là em đề nghị như vậy.”
Người Nhược Bạch cứng đờ, từ từ quay người lại, kinh ngạc nhìn cô.
“Em … em nói gì?”
“… Em … em đã nói với tông sư …”, cô thở gấp, “… Rằng em muốn kể cho tông sư nghe một câu chuyện, tông sư không cần dạy em cả một ngày…”
“Chuyện gì?”, Nhược Bạch cau mày. Bách Thảo lắc đầu, hai tai cô đỏ ửng “Em không thể nói được”
Nhược Bạch kinh ngạc nhìn cô.
“Em không đùa chứ?”
“Không”
Cô đã sợ đến không thở được.
Một cơn gió thoảng qua, Nhược Bạch im lặng nhìn cô, bóng dáng cao lớn của anh che lấp hoàn toàn bóng cô. Càng lúc Bách Thảo càng thấy sợ, mồ hôi toát đãm ướt sau lưng, nỗi sợ hãi này thậm chí còn lớn hơn khi cô đứng trước mặt Vân Nhạc tông sư.
Nhược Bạch nghiêm giọng hỏi:
“Em có biết em đang làm gì không?”
“Em biết”
“Chuyện dó quan trọng hơn những lời chỉ giáo của Vân Nhạc tông sư hay sao?”
“… Em … em không biết”, cô cắn môi, hoang mang lắc đầu, “… Em cảm thấy có lẽ em đã làm một chuyện ngu ngốc, nhưng … nhưng …”
Nhược Bạch nhắm mắt.
Đôi môi anh hơi tái.
“Biết rồi”
Quay người lại, Nhược Bạch không nói gì thêm lặng lẽ ra khỏi sân, trở lại con đường trên núi.
Hoa đại nở đầy sườn núi.
Anh đi trước, cô lặng lẽ theo sau ngước nhìn bóng anh phía trước, lòng ngổn ngang.
oOo
Gần chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, Sơ Nguyên đang cắm những bông cúc tím vào một chiếc bình thủy tinh, ánh mặt trời hắt vào, những bông hoa càng rực rỡ. Qua ô cửa sổ, anh thấy Nhược Bạch và Bách Thảo trở về.
Nhược Bạch đi thẳng về phòng.
Bách Thảo sững sờ đứng ngoài sân, vẻ thất thần.
“Có chuyện gì phải không?”
Để bình hoa lên bệ cửa sổ, Sơ Nguyên nhẹ nhàng hỏi, nghe Bách Thảo “Vâng” một tiếng lại cúi đầu đứng yên, anh mỉm cười: “Có cần anh đi nói giúp, xin tha lỗi không?”
Bách Thảo buồn bã lắc đầu. Vô ích thôi, Nhược Bạch nhất định sẽ rất giận, có lẽ không thèm để ý đến cô nữa.
“Cộc! Cộc!”
Hít một hơi dài, Sơ Nguyên từ trong phòng bước ra. Anh kéo cô đứng dậy mà không để ý đến vẻ mặt thất thần của cô, gõ cửa phòng Nhược Bạch.
“Nếu anh không nói chuyện với Bách Thảo, cô ấy sẽ đứng cả ngày ở đây”, Sơ Nguyên cười gượng, “Cô ấy đang đứng trước cửa phòng anh đây, anh cứ mắng hoặc đánh một trận cũng được, dù gì thì làm anh tức giận cũng là không đúng”.
Nhược Bạch im lặng.
Anh nhìn Bách Thảo, cô không dám mở miệng mà chỉ cúi đầu, người run run giống như đứa trẻ đã làm sai một vụ việc sau đó không biết phải làm sao.
“Tôi không giận”, giọng nói nhỏ lạnh lùng ngay trên đầu khiến cô hoảng hốt ngước lên.
“Cô đâu phải là người không hiểu đạo lý, làm thế chấc phải có lý do?”, Nược Bạch nhìn đăm đăm vào mặt cô.
“Lần trước là do sự phụ cô, còn lần này, lần này là vì lý do gì, tôi muốn biết”
Ngừng một lúc, anh nói tiếp:
“Đối với cô, có m,ột số việc lúc nào cũng quan trọng hơn Taekwondo. Tôi rất đau lòng khi cô để mất cơ hội được Vân Nhạc tông sư chỉ bảo nhưng đó là quyền lựa chọn của cô”
“Nhược Bạch sư huynh …”
Nghe những điều này, Bách Thảo càng hoang mang
“Tôi không giận”
Ngắt lời cô, Nhược Bạch chậm rãi nhắc lại, thấy cô vẫn lộ vẻ sợ hãi nhìn sang Sơ Nguyên đứng bên, anh nói giọng khô khan:
“Hai người có thể đi được rồi!”
Bách Thảo tưởng mình nghe nhầm.
“Ngày mai phải về nước, hãy tranh thủ thời gian, cô và Sơ Nguyên đi chơi đi”
Nhược Bạch chuẩn bị đóng cửa.
“Chúng ta cùng đi!”
Sơ Nguyên vội giơ tay giữ chốt cửa.
“Không, tôi còn có việc”, trước khi đóng cửa, Nhược Bạch nhìn Bách Thảo, hơi cau mày dặn dò “Đừng ham chơi quá, ngày mai sau khi về nước phải bắt đầu luyện tập trở lại”
“Đã yên tâm chưa?”
Nhìn Bách Thảo vẫn thẫn thờ nhìn cửa phòng Nhược Bạch, Sơ Nguyên vuốt tóc cô, đặt vào tay cô bình hoa cúc rồi nói giọng ấm áp:
“Hoa này tặng em”
Những bông hoa cúc đã nở như nụ cười được ánh mặt trời chiếu rọi, Bách Thảo sững sờ không kịp phản ứng:
“Tặng em ư?”
Sơ Nguyên mỉm cười
“Chẳng lẽ chỉ có Đình Hạo được tặng hoa cho em, còn anh thì không?”
“…”
Bách Thảo càng sửng sốt.
“Được rồi”, dưới ánh mặt trời, Sơ Nguyên thở nhè nhẹ “Em muốn đi đâu chơi?”
“Nhưng mà…”, Bách Thảo vẫn bất an, ánh mắt u ám liếc về phía cửa phòng đóng chặt, “Nhược Bạch sư huynh không giận thật chứ? Em … em nghĩ em nên ở lại đây, ngộ nhỡ huynh ấy …”
“Đi thôi! Cứ để anh quyết định”
Cô lắc đầu, Sơ Nguyên nắm tay cô, kéo về phía cửa đình viện.