Số lần đọc/download: 4507 / 46
Cập nhật: 2017-09-14 22:15:44 +0700
Chương 36 Ngoại Tình
M
ột đêm tỉnh giấc đã là mùa xuân, tia nắng sáng mai xuyên qua cửa sổ, rọi chiếu một vệt nắng nhẹ nhàng vào phòng ngủ. Những đợt sương mù trắng xóa cùng thời tiết lạnh buốt những ngày đông trước đó dần nhường chỗ cho cái ngai ngái lạnh, vô cùng dễ chịu. Tôi hướng ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc giường nhỏ đặt bên cạnh, hai đứa trẻ đán yêu đang chìm vào giấc ngủ yên lành. Hôn lên má chúng rồi đi xuống nhà, đứng xa đủ để nhìn người đàn ông của mình trong bếp.
Đàn ông trong bếp có hai kiểu, một là lôi thôi luộm thuộm. Kiểu còn lại càng nhìn càng thấy cực kì quyến rũ. Chồng tôi may mắn lại là kiểu thứ hai - hết sức hấp dẫn dù độc chỉ mặc áo may ô và quần đùi. Từ khi kết hôn, Đức Bình đều dành một buổi sáng cuối tuần để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Trước khi lập gia đình, anh là một người nấu ăn dở tệ. Và sau sáu năm, mỗi tuần một buổi sáng kiên trì chuẩn bị bữa sáng thì trình độ của anh cũng đã đạt tới mức có thể ăn được, với vài món đơn giản lặp đi lặp lại. Tuy vậy, việc cả bốn người có thể ngồi ăn những đồ ăn do bố bọn trẻ chuẩn bị, đầy vụng về nhưng lại được làm bằng tất cả tấm lòng - điều đó với chúng tôi còn tuyệt vời hơn tất thảy những món ngon trên đời này. Nhẹ vòng tay ôm anh từ phía sau.
- Nào! Anh đang rất tập trung đấy.
- Spaghetti à?
- Không phải, là spaghetti hải sản.
- Là món mới sao? Xem nào, thế thì món thứ bao nhiêu nhỉ. Giỏi quá, chồng em đã biết làm tới bảy món rồi này.
- Em thích chứ?
- Vâng. Nhưng mà...
Bàn tay đang ôm anh xoa nhẹ qua lớp áo mỏng:
- Lại thêm một chút mỡ nữa này. Bụng sáu múi của anh đã biến mất từ bao giờ thế này.
Đức Bình quay người lại:
- Là tại ai, là từ khi nào chứ? Chẳng phải là từ khi lấy em và do em chăm sóc mà thành ra thế sao?
- Được rồi, là của em tất. Sáu múi là của em. Bụng béo cũng là của em.
- Đáng yêu quá. Em vào đánh thức các con dậy đi. - Anh nói rồi đặt một nụ hôn lên môi tôi ròi tiếp tục quay lại với món mì đang nấu dở.
Bước vài bước đã sang tuổi ba mươi, cuộc hôn nhân này chẳng mấy chốc cũng sáu năm trời. Những chuyện tưởng mới xảy ra vài ngày vậy mà đã là câu chuyện của nhiều năm về trước. Tôi của những năm tháng hai hai sôi nổi, nhiệt huyết và mang theo mình đầy những hoài bão lớn lao ấy giờ thay bằng một mong ước hết sức đơn giản. Rằng đoạn đường đời còn lại hãy để chúng tôi được bước tiếp tục đi theo lối mòn hạnh phúc đang bước dở.
Chúa Trời sắp xếp cho chúng tôi đến với nhau một cách rất suôn sẻ. Tôi kết hôn với anh sau hai năm gặp rồi yêu nhau. Gia đình tuyệt nhiên không phản đối gì, thậm chí còn muốn chúng tôi làm đám cưới kể từ sau lần đầu ra mắt. Vui hơn nữa, ở tuổi hai sáu tôi đã là mẹ của hai đứa trẻ sinh đôi, một trai, một gái. Cuộc sống cứ thế mà trôi qua một cách rất đỗi nhẹ nhàng. Duy chỉ có một thứ không hề nhẹ nhàng là tình yêu mãnh liệt của chúng tôi. Nhiều người nói rằng ông trời không cho không ai điều gì dễ dàng như thế.
Nhưng tôi vẫn tin rằng, mình sống lương thiện nên ắt sẽ nhận được hạnh phúc xứng đáng.
Mỗi sáng mai thức dậy, khi nhìn thấy hai đứa trẻ xinh đẹp và người đàn ông bên cạnh mình, tôi vẫn luôn cảm ơn Chúa Trời. Cảm ơn ngài đã ban cho chúng tôi những năm tháng êm đềm. Để bốn chúng tôi có thể cùng nhau vội vã vào sớm mai cho kịp giờ học giờ làm, và những bữa cơm tối bên nhau sau khi gác lại công việc ở công ty. Và hàng tá những câu chuyện vui, buồn từ trường mầm non của các con hay là từ cơ quan bố mẹ đều được chia sẻ ở đây, tại căn nhà này - chúng tôi gọi nó là tổ ấm.
Mùa xuân bắt đầu tràn về trải đầy sức sống cho vạn vật, đây cũng là mùa mang nhiều hạnh phúc và hi vọng nhất trong một năm. Hệt như cuộc sống gia đình tôi lúc này, đang ở độ căng tràn hạnh phúc nhất. Nhưng ở những giây phút ấm áp của mùa xuân, tuyệt nhiên không ai tính đến chuyện những đợt lạnh hiếm hoi còn sót lại của mùa đông có thể lại tràn về.
Đáp chuyến bay vào sáng sớm, sau chuyến công tác vài ngày, tôi qua nhà nội đón bọn trẻ trở về nhà. Tối qua Đức Bình đã không nhận điện thoại của tôi, vì xong việc trước dự định nên tôi đặt vé máy bay để có thể về ngay với anh và con. Nhưng thứ tôi nhận được khi mở cánh cửa, đầu tiên là đôi guốc lạ nằm chỏng chơ bên cạnh đôi giày của anh. Chiếc áo khoác nữ vứt luôn xuống sàn nhà, còn áo anh thì nằm trên sofa.
Tôi sững người, chạy dọc lên tim một cảm giác đau nhói trong khi còn chưa định hình xem điều quái quỷ gì đang xảy ra. Từ từ bước lên cầu thang, nhặt chiếc sơ mi trắng của anh in hằn vết son, vo chặt, nước mắt chảy dài. Tôi run lên khi nắm vào tay cầm của cánh cửa phòng ngủ. Lúc này tôi thực chỉ muốn lao ngay vào giết chết anh và cô ta. Nhưng lại sợ. Sợ rằng khi bước vào tôi sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Cũng như khi chính mắt nhìn thấy tôi tuyệt nhiên không còn chút cơ hội biện minh rằng mình chỉ đang hiểu nhầm.
- Để anh Su lên lấy búp bê cho Kem nhé.
Lấy tay quệt vội những giọt nước mắt, tôi chạy xuống với bọn trẻ trước khi chúng kịp lên đây.
- Chúng ta sang bà nội thôi các con.
- Nhưng mình vừa từ nhà nội về mà mẹ. Mẹ khóc à? Mắt mẹ đỏ hoe rồi kìa. - Bé Kem nhìn tôi đầy tò mò.
- Trời ơi chẳng hiểu trên kia bụi mù, mẹ vừa bị dính mất hạt bụi luôn. Đau mắt quá trời luôn. - Tôi giả vờ tỉnh bơ.
- Để Su thổi giúp mẹ nha.
- Mẹ không sao rồi. Cảm ơn con trai nhé.
Tôi đưa hai con nhanh chóng ra khỏi nhà rồi đưa bọn trẻ gửi ở nhà nội. Rồi phóng xe đi, chỉ chờ tới khi các con đã vào nhà, tôi òa khóc nức nở. Tôi lái xe phóng vụt đi, cứ thế suốt nhiều giờ đồng hồ vừa đi, vừa suy nghĩ, rồi khóc. Tôi lái xe ra ngoại ô về nhà mẹ đẻ sau một ngày dài lái xe đi trong vô thức như thế. Chốt cửa phòng rồi nằm bẹp xuống giường, tôi bật điện thoại, có vài tin nhắn của anh. Gì đây? "Đêm qua em ngủ ngon chứ? Tối nay là có thể ở bên vợ rồi". Đây là việc mà anh vẫn có thể làm sau khi ngủ cùng với người phụ nữ khác ư? Thật khốn nạn!
Sau một hồi vật lộn với mọi thứ, tôi cũng có một chút bình tĩnh. Đủ để bật chiếc điện thoại xem lại camera. Người phụ nữ dìu anh vào trong nhà trong tình trạng say khướt, đặt anh ở sofa. Mắt tôi lại nhòe đi, nhói lên từng hồi ở tim khi nhìn người phụ nữ cởi từng cúc áo của chồng mình. Tôi zoom lên, không nhìn thấy rõ mặt cô ấy lắm, nhưng chính giây phút này tôi hoàn toàn suy sụp. Dù có mờ nhạt như thế nào cũng đủ để tôi biết đó chính là mối tình đầu của anh. Ngày trước khi mới yêu anh, tôi đã vào facebook của người con gái này hàng trăm lần. Vì tò mò muốn biết cô ta là ai mà lại có thể khiến anh rung động. Cô ta là ai mà dám bỏ chạy sau khi nhận lời cầu hôn của anh? Tôi muốn biết, không phải vì ghen tị, mà hoàn toàn là tò mò. Dù nhiều người nói rằng họ đã từng có một tình yêu rất đẹp trong trường đại học hay là họ rất hợp với nhau thì tôi cũng không một chút chạnh lòng. Tình yêu Đức Bình dành cho tôi khi ấy và khoảng thời gian sau nhiều năm đủ lớn để tôi cảm thấy mình chẳng có lý do gì để phải suy nghĩ về quá khứ của anh. Đức Bình nói rằng bây giờ, người phụ nữ của cuộc đời anh, là tôi, là vợ và mẹ của các con anh. Anh nói thế, còn tôi thì hoàn toàn tin tưởng lời nói của anh. Nhưng rốt cuộc anh ném vào niềm tin ấy một sự phản bội phũ phàng.
Đức Bình gọi nhiều cuộc điện thoại nhưng tôi không nghe. Nhiều đêm sau đó anh cứ đứng trước của phòng chờ tôi. Không hiểu anh đang nghĩ gì ngoài đó, nhưng phía bên trong cách anh một cánh cửa, trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Anh là tình đầu của tôi, cũng là người tôi luôn tâm niệm rằng sẽ là cuối cùng. Và tôi nguyện dành trọn cả cuộc đời còn lại cho người đàn ông này. Ấy vậy mà cũng chính người đàn ông tôi từng đặt cược hết cả cuộc đời mình vào như vậy, lại thẳng tay đâm tôi một nhát, đau buốt.
Tôi mở cửa đi về nhà cùng anh. Không phải vì tha thứ. Tôi tuyệt nhiên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tha thứ cho những gì đã xảy ra. Chúng tôi đến với nhau bởi những rung động, thứ để duy trì sự hạnh phúc bấy lâu nay cũng bởi tình yêu. Nên việc tình yêu bị phản bội thì chẳng còn nghĩa lý gì để có thể bên cạnh nhau nữa. Lúc nào anh cũng luôn miệng giải thích rằng vì rượu, rằng trong tim anh chỉ có em. Nhưng trong giây phút ngủ cùng người phụ nữ ấy, tuyệt nhiên trong anh không hề có hình bóng của em.
Nhưng tôi nhận ra mình không còn là một cô gái mới yêu để khi cãi nhau ầm ĩ lại đặt vé đi đâu đó thật xa. Cũng không còn là một người phụ nữ mới có chồng, để giận dỗi lại về nhà mẹ đẻ nhốt mình tới khi hết chuyện. Tôi giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ, không thể ích kỷ vì cảm xúc của bản thân mà bỏ mặc hai con được. Chí ít tôi cũng phải trở về để đối mặt với sự việc.
Chúng tôi "cố" sống tiếp những ngày sau đó bằng cách dành cho nhau những nụ cười gượng gạo trước mặt con. Có một vài giây nhìn nhau như muốn nói gì đấy, nhưng nỗi đau đớn ứ nghẹn khiến cả hai chẳng thể nói ra nổi nữa. Cứ thế mỗi ngày lại chật vật khổ sở mà trôi qua. Đêm về, khi các con đã ngủ là khoảng thời gian đáng sợ nhất với cả tôi và anh. Cả căn nhà bao phủ bởi nỗi đau và sự im lặng của màn đêm. Một gia đình hạnh phúc, một gia đình để người ta có thể yên tâm dựa dẫm suốt cả đời bỗng nhiên đổ vỡ. Nó như nhấn chìm con người ta xuống đáy địa ngục, dù có cố ngoi ngóc thế nào cũng chẳng thể thở nổi.
Tôi vào phòng đọc sách, nằm ở ghế dài, quay mặt về phía cửa kính ngắm nhìn mọi thứ về đêm. Hóa ra thành phố vẫn yên bình như thế mặc những bão giông đang ngập ngụa trong căn nhà này. Nhiều đêm dài, nước mắt tôi vẫn chảy dài mỗi khi nghĩ đến anh. Cảm giác đau đớn hằn sâu khi nhìn thấy anh. Đã hơn một vạn lần nhìn hai đứa trẻ đáng thương, tôi cố quên đị vị trí của người vợ, người phụ nữ đã dành cả tâm can mà yêu anh. Tôi là một bà mẹ đã ba mươi, đủ mạnh mẽ trút bỏ mọi thứ để mua lại sự yên ổn cho những đứa con mình. Thế nên tôi chọn việc cố gắng sống như thế. Nhưng sau những ngày cố gồng mình lên để sống, cả tôi và anh đều cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Là đang cố sống hay đang cố để giết chết nhau tôi cũng không rõ nữa. Rồi tôi hiểu rằng không thể cứ lấy con cái ra làm bình phong cho mối quan hệ của hai vợ chồng mãi được.
Có lần một thì sẽ có lần hai, đời vốn là vậy. Chỉ cần một lần mất tin, là cả quãng chung còn lại sẽ sống trong dằn vặt, lo sợ, bất an, đau đớn.
Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi đặt đơn ly hôn lên bàn làm việc của anh.
- Em vào phòng ngủ đi. Thỉnh thoảng bọn trẻ sẽ tỉnh giấc và tìm mẹ. Chỗ này nên là của anh thì hơn. - Đức Bình đi vào phòng đọc sách.
- Rồi chúng sẽ quen thôi. Mọi thứ vốn dĩ đều có tập mà quen được.
- Em trở về phòng đi. Xin em!
Dù không nhìn anh nhưng qua gióng nói của anh có thể thấy được sự đau đớn và nỗi buồn nơi đáy mắt.
Tôi mở cửa phòng đọc sách. Anh vẫn ngồi ở bàn, nhả khói. Hôm nay anh không đi làm. Hai ngày sau cũng thế. Anh cứ ngồi trong phòng đọc sách nghiền rượu và thuốc lá. Lại một sáng Chủ nhật nữa trôi qua trong chuỗi những ngày tệ hại dài đằng đẵng của gia đình tôi.
Đức Bình vuốt vào đường nhăn của chiếc sơ mi đang mặc để trông mình ổn hơn.
Anh cởi áo đi ra.
Đức Bình quay lại nhìn tôi. Mới vài ngày mà gương mặt anh hốc hác đi trông thấy. Hẳn anh đã suy nghĩ rất nhiều sau khi nhìn đơn ly hôn. Anh suy sụp, và tôi cũng chẳng kém gì.
- Chí ít thì chúng ta cũng sống cùng nhà. Cũng đã là vợ chồng. Là một chiếc áo cũng chẳng có gì là ghê gớm cả.
- Anh đã ký vào đơn ly dị rồi. - Anh buông một câu đầy đau đớn.
- Đưa áo cho em. - Tôi lớn tiếng.
- Đừng làm như thế nữa. Thực sự đã rất khó khăn để có thể quyết định, nếu em thế này... Anh sẽ không thể.
Tôi bước ra ngoài ngồi thụp xuống khóc nức nở. Việc chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện ly hôn cũng không làm tôi cảm thấy bớt đau đớn.
Tôi gặp cô ta sau khi nhận được một cuộc hẹn.
- Cô và Đức Bình sắp chia tay sao?
Hẳn cô đã rất mong như thế nhỉ?
- Đúng thế. Vốn dĩ những người yêu nhau sẽ trở về bên nhau thôi. Cô nghĩ giữa cô và anh ấy là tình yêu sao? Cô có biết những gì từ thời sinh viên mà anh ấy đã trải qua không? Cô có biết những năm tháng gian khó mà chúng tôi đã đi qua không? Làm sao mà cô có thể hiểu được, khi cô chỉ là người đến khi Đức Bình có tất cả. Người như cô thì làm sao biết anh ấy cần gì và yêu anh ấy như thế nào được kia chứ?
- Thật đáng thương. - Tôi cười khẩy.
- Cô sao? Đúng thế, những kẻ đến sau luôn nhận được kết cục xứng đáng như thế này.
- Không phải tôi. Chị mới là người thảm hại. Tình yêu của chị nghèo nàn như vậy sao? Chỉ là những kí ức về Đức Bình của những ngày sinh viên, của anh ấy đã cách đây mười lăm, mười sáu năm sao? Tình yêu của chị lớn tới mức có thể bỏ người mình yêu trước lúc kết hôn, rồi sau bao nhiêu năm lại quay lại phá tan hạnh phúc gia đình anh ta sao? Rốt cuộc chị có hiểu chút gì về tình yêu không vậy?
- Dù sao thì hôn nhân và tình yêu của cô cũng thất bại rồi. Chúng tôi đã ngủ với nhau đấy. Anh ấy không còn là người đàn ông của cô nữa rồi.
- Chuốc một người đàn ông say vì sợ người đó tỉnh sẽ chẳng bao giờ chinh phục được trái tim họ. Nên bằng trò đó để sở hữu chốc lát. Điều đó, thật hèn hạ.
Một tuần sau chúng tôi làm xong thủ tục ly hôn. Đức Bình không muốn chia tài sản gì, anh chỉ có một mong ước muốn làm trước khi rời đi. Anh dành nhiều ngày để sửa lại nội thất trong phòng ngủ. Anh muốn không gian trong phòng sáng sủa hơn, nhẹ nhàng hơn để bù lại những ngày u ám nặng nề vừa qua. Hơn nữa tôi hiểu anh sợ tôi mãi bị ám ảnh bởi mọi chuyện đêm đó. Nhưng Đức Bình hoàn toàn không hề biết rằng, bao nhiêu kí ức đẹp suốt sáu năm vừa qua đủ để lấp đầy những dơ bẩn trong căn phòng mà không cần sửa sang gì. Lúc này chúng tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Anh cùng bé Kem mua một căn hộ ở cách nhà tôi khoảng hơn 2km. Những ngày đầu chúng tôi thường xuyên cho các con gặp nhau, sau đó giãn dần. Đức Bình cũng khá bận, thời gian này công ty cũng xảy ra một vài vấn đề nên anh phải làm việc rất nhiều. Anh hay nhờ tôi đón Kem rồi đón con bé khi đi làm về.
- Chào mẹ, chào anh đi con. Chúng ta về thôi. - Một tay xách cặp, một tay bế Kem trên tay, anh nói.
- Con không muốn đâu. - Cả hai đứa đồng thanh nói, mặt buồn thiu.
- Sao chúng ta lại có hai nhà hả mẹ? Các bạn đều chỉ có một nhà thôi.
- Bao giờ thì chúng ta trở về một nhà hả bố?
- Chúng ta cùng chờ mẹ nhé. - Anh nhẹ nhàng nói.
Tối hôm sau, tôi đưa Su sang ghé nhà anh, định thả thằng bé ở đó để đi có chút chuyện. Từ phía xa tôi nhận ra bóng dáng quen thuộc của người phụ nữ đang đứng trước cửa nhà anh. Tôi khựng lại, nhưng tự nhủ chúng tôi đã ly hôn rồi, là đã không còn gì nữa rồi. Tôi nghĩ thế dù lòng thì vẫn nhói nhói, rồi dẫn bé Su lại gần.
- Dẫn con sang chơi sao? Đừng lợi dụng bọn trẻ để kiếm cớ níu kéo.
- Em vào nhà đi, cho cả con vào nữa. Kem đang chờ đấy.
- Em có chút chuyện phải đi luôn.
- Cứ để cô ấy đi đi. Em có mang đồ ăn tới, cho các con cùng ăn luôn. - Vừa nói cô ta vừa giơ túi thức ăn mua tới.
- Các con ư? - Tôi cười khẩy rồi bỏ đi.
Có lẽ vì chơi mệt nên Su ngủ ngon trên tay của bố. Anh đưa con xuống xe. Vừa đặt con xuống xe, thằng bé giật mình tỉnh giấc:
- Bố ơi, con không muốn về đâu.
- Chúng ta về đi ngủ thôi con trai. Muộn rồi mà.
- Con sợ ngủ ở nhà.
- Tại sao vậy? Ở nhà có gì sao? - Đức Bình hỏi thằng bé.
- Lúc ngủ con lại chảy nước mắt bố ạ. Bao giờ chúng ta có thể chuyển về cùng một nhà ạ?
- Nếu Su ngủ ngoan bố và Kem sẽ về với con. - Nói rồi anh hôn con, đóng cửa xe rồi đi lên nhà.
- Mẹ ơi bố nói thật chứ. - Su hỏi đầy hi vọng.
- Bố là người lớn, tất nhiên bố sẽ không nói dối con đâu.
Thế rồi thằng bé nhanh nhảu khoe:
- Mẹ ơi tối nay con đã rất vui đấy ạ.
- Với cô ấy sao?
- Cô ấy là ai ạ?
- Là cô mà đã nấu cơm cho con và Kem ăn tối nay đấy.
- Tối nay bố đã đưa bọn con đi ăn đấy. À cô đó là người xấu ạ?
- Tại sao con lại hỏi như thế?
- Bố nói rằng nếu con thân thiết với cô thì mẹ sẽ không thích. Nên bố đã chỉ tay rồi nói như thế này: "Cô về đi!"
Nhích từng chút một qua dòng xe tắc nghẽn của thành phố giờ cao điểm. Tôi đến trường đón Su tới nhà một người bạn dự tiệc.
- Mẹ ơi, thế còn Kem?
- Bố sẽ đón em sau mà. Bố sắp tới đây rồi.
- Nhưng con không muốn. Mẹ à. Con muốn đi cùng mẹ.
- Con ngoan, bố sẽ đón con nhé. - Tôi dỗ dành con, nuốt nước mắt nhìn vào đôi mắt buồn bã của bé Kem.
- Em à con sốt cao quá, anh đã cho Kem uống thuốc nhưng không hạ. - Đức Bình gọi cho tôi đầy lo lắng.
- Kem đang sốt sao? Su cũng vậy, con cũng sốt cao.
Bác sĩ Minh đang tới, anh cho con qua đây luôn nhé.
- Cả hai bé đều bị viêm họng cấp. Nghiêm trọng hơn là suy nhược cơ thể. Có thể là dinh dưỡng kém, thiếu ngủ, và khó chịu trong người nữa.
- Gần đây các cháu có biểu hiện gì không?
- Bé Kem thường chật vật khó ngủ, còn hay mơ lung tung nữa. - Đức Bình kể.
- Su cũng vậy. - Tôi nói.
Chúng tôi mệt mỏi sau một hồi lo lắng vật lộn với con. Vì sinh đôi nên chúng thường ốm giống nhau, cảm xúc đôi khi cũng giống nhau. Việc bố mẹ ly hôn với anh em ruột đã khó đối mặt, với một cặp sinh đôi lại càng là điều không thể. Đêm nay chúng nằm cạnh nhau, Su nắm chặt lấy tay em gái mình. Tôi hiểu cảm giác muốn níu giữ lấy thứ mà mình yêu thương nhất. Đã có giây phút tôi muốn bám chặt lấy gia đình này, nên cứ đưa tay ra nắm một cách đầy bất lực như thế. Đã có lúc điên lên cũng chỉ muốn chạy đến bên anh, mà nói rằng tôi có thể bỏ qua tất cả. Chúng ta sẽ lại bắt đầu được thôi.
Đức Bình dựa người vào tường, nhìn hai đứa trẻ đầy đau đớn, anh thốt lên mấy từ khó khăn: "Bố xin lỗi, đều là lỗi của bố.". Phảng phất trên gương mặt mệt mỏi của anh nét buồn.
- Hãy để Kem chuyển về sống cùng với hai mẹ con. Anh sẽ gửi tiền nuôi hai con. Anh không thể nhìn con mình như thế này được.
- Anh không muốn trở về nữa sao?
- Chúng ta không thể sống với nhau vì con cái được. Anh không đủ tự tin để giết chết cuộc đời em như vậy.
- Anh có chắc rời xa gia đình, anh vẫn sống tốt?
- Chẳng phải em nói mọi thứ đều có thể tập để trở thành thói quen sao?
- Vậy mà, em thì chẳng thể nào quen nổi. Dù cố gắng thế nào cũng không thể quen việc không nghĩ về anh và tự hỏi: Hôm nay anh có ổn không? Hôm nay cô ta có lại đến nhà anh không? Cô ta nghĩ gì mà bảo rằng hiểu về anh? Cô ta nghĩ gì mà mang táo đến nhà anh? Thậm chí cô ta còn không biết anh bị dị ứng sao? Đêm nay sao anh lại gửi Kem ở đây? Để hẹn hò với cô ta sao? Sao hôm nay anh lại đón con muộn? Đi hẹn hò với cô ra sao? Em cứ dằn vặt mình như thế, rồi lại nhìn Su. Thỉnh thoảng con ngủ mơ, gọi bố rồi gọi Kem. Con khóc trong mơ, còn em đêm nào cũn thức thế mà chảy nước mắt.
Sao em chẳng thể nào quen nổi dù cố gồng mình lên đi chăng nữa. Anh có thể làm được không? Anh có thể quen việc không nhớ về gia đình mình chứ?
Đức Bình ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào:
- Chúng ta sẽ mãi ở cùng một nhà, có được không em!