Số lần đọc/download: 3505 / 62
Cập nhật: 2021-10-27 16:46:33 +0700
Tất cả đều vui.
M
ọi người đều nói, lạnh cũng được, nóng cũng được sống được là tốt rồi. Nhưng sơn thần 2 núi Thái Hành và núi Vương Phòng này, lạnh không chịu, nắng không ưa, thế nào cũng không chịu.
Bó tay, Tiểu Thánh, Tiểu Năng đành phải cõng hai ngọn núi to này đi tìm nơi khác.
Cả hai cõng đến đầu đầy mồ hôi, vừa đi vừa thảo luận:
Tiểu Thánh nói: “thế này vậy, chúng ta đem núi bỏ vào trong biển làm thành 2 đảo nhỏ….”
Tiểu Năng nói: “ được đấy, như thế không lạnh không nóng, không bàn nữa.”
Hai ngọn núi to sừng sửng ném vào đại dương bao la, bổng nhiên biến thành hai hòn đảo nhỏ.
Chim biển bay đến, kêu rối rít.
Rùa biển bò lên, ngó đông ngó tây.
Hai sơn thần ngồi trên ‘đảo’ của họ, vẫn ca cẩm không dứt.
Sơn thần núi Thái Hành nói: “tôi có bệnh thấp khớp, ở đây quá, quá ẩm ướt, không có nước ngọt, tôi uống không quen.”
Sơn thần núi Vương Phòng nói: “chúng tôi người ở trong núi, thủy thổ không hợp. Bước ra khỏi cửa, còn phải lội nước. Tôi chỉ biết leo núi, trước giờ không biết bơi…..cần phải dọn!”
Tiểu Năng đang xoa chân: “tôi dọn không nổi rồi….”
Tiểu Thánh đang xoa cái vai bị phù: “tôi cũng mệt rồi.”
Cả hai quá mõi mệt, nằm ở trên bờ biển, để cho gió biển nhè nhẹ thổi, tận tình hưởng thụ ánh sáng, cát biển, sóng biển ít khi có được khoảnh khắc thế này.
Không biết từ khi nào, Dương Tiễn từ trong đảo chim đi ra, trách móc nói: “tiễn Phật tiễn đến tây thiên, không thể kéo dài mãi đúng không? Nếu như thật là dời không nỗi nữa, thế thì giao cho ta dời vậy.”
Nói xong, Dương Tiễn biến thành người không lồ, thoắt cái vác lên 2 ngọn núi, giẫm chân mà đi.
Tiểu Thánh rơi xuống biển, ra sức bơi, cuối cùng bò lên được trên bờ nói: “Dương Tiễn dời núi, nhất định là có quỹ kế. Tiểu Năng, chúng ta phải đi theo xem.”
Tiểu Năng thân hình mập, cộng thêm sự mệt mõi quá độ, rơi vào trong biển mãi đập thình thịch. May mà có Tiểu Thánh giúp sức, bấy giờ mới lên được trên bờ, trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm: “đúng…mệt hơn nữa cũng phải……”
Họ biến thành 2 con chim biển, bay đuổi theo Dương Tiễn.
Dương Tiễn đi đến trong một dãy núi. Dương Tiễn lúc bấy giờ cao to mạnh mẽ, cao vút trời mây. Đi vào đám núi, thì giống như giẫm trên đống đá lộn xộn.
Hai con chim biển vẫn đang nhìn theo ở xa xa.
Dương Tiễn đem hai ngọn núi Thái Hành, vương Phòng ném vào trong đám núi như ném hai cái bọc. Ở đây núi vốn đã nhiều, lại có thêm hai ngọn núi to thật là dồn đống một cục.
Dương Tiễn đã hồi phục thân hình cao to ban đầu.
Hai vị sơn thần Thái Hành, Vương Phòng đang nhìn đám núi xiêu xiêu vẹo vẹo một cách có mưu đồ riêng, cùng Nhị Lang thần Dương Tiễn nhìn nhau mà cười.
Hai con chim biển đậu ở trên một miếng đá núi.
Một đám đông sơn thần chạy đến.
Sơn thần râu trắng chất vấn Dương Tiễn một cách tức giận: “ở đây núi đã đầy như tai họa, các người còn đến góp phần náo nhiệt sao?”
Sơn thần lông mày trắng chỉ lên trên, chỉ thấy trong kẽ hở lộ ra một chút bầu trời. Ông ta tức đến nổi ngón tay run run, nói: “vốn chỉ còn một chút bầu trời, còn muốn biến thành ‘bất kể trời đất’ phải không?”
Sơn thần đầu tóc trắng xông đến;
Sơn thần mũi trắng chen vào…
Đám đông sơn thần vây kín lấy Dương Tiễn.
Dương Tiễn hoảng quá, vội vàng lắc tay thoái thác: “đừng cãi nữa, đừng cãi nữa, chúng tôi cũng là phụng mệnh hành sự, đây có lẽ là sắp xếp của bề trên đấy.”
Nghe nói là “sắp xếp của bề trên”, các sơn thần im miệng không lên tiếng. Ai dám không nghe lời nói của bề trên đây?
Mấy vị sơn thần đang chuẩn bị thối lui.
“Ôi, thôi được rồi, để xem sao vậy.”
“Đúng vậy, được sao hay chớ!”
“Có điều.” Dương Tiễn lại cất tiếng nói: “nếu như các người đồng ý trả phí xữ lý môi trường, ta vẫn có thể giúp dọn đi nơi khác.”
“Thật không?”
Các sơn thần vội vàng đưa đến các thức ăn rừng núi: gà rừng, thỏ rừng, linh chi, đào núi……
Dương Tiễn vơ vét từng đống từng đống to, trong lòng vui như nở hoa.
Chim biển ốm ở một bên nói với chim biển mập: “Dương Tiễn thật biết cách kiếm tiền bất chính!”
Chim biển mập đang cố gắng nhướng mắt: “tôi mệt quá rồi, muốn ngũ….”
Bên kia, Nhị Lang thần Dương Tiễn đem túi hàng núi chia làm hai cái túi, xách lên một cái túi nói với 2 sơn thần: “đây là một phần của các ngươi.”
“Cám ơn thiên thần dìu dắt!” hai sơn thần Thái Hành, Vương Phòng vui mừng hớn hở.
Sơn thần núi Thái Hành nói: “hai chúng ta lại chia một phần….”
Hai sơn thần ngồi xổm trên đất chia hàng một cách chú tâm. Dương Tiễn cười một cách nham nhở, xách túi nhẹ nhàng bỏ đi.
Bấy giờ, Tiểu Thánh và Tiểu Năng vất vả cả đoạn đường dài, chống đở không nổi từng cơn từng cơn buồn ngũ, từ chim biển hồi phục nguyên hình, nằm ở trên đất, gối đầu vào nhau mà nằm, giữa lúc bất ngờ đi vào giấc mộng đẹp.
Ngũ một giấc thức dậy, nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy đám núi nhấp nhô, ráng mây xa xa. Hai ngọn núi Thái Hành, Vương Phòng không còn thấy tông tích, hai vị sơn thần đang ôm túi hàng núi ngủ say hơn heo.
“Dậy, dậy!” Tiểu Năng đẩy họ.
Hai sơn thần bị lay tỉnh dậy.
Sơn thần núi Thái Hành dụi dụi mắt: “sao, sao chúng ta lại ở đây?”
Sơn thần núi Vương Phòng phát hiện trước nhất tình hình không hay, ông ta hét lên: “núi của chúng ta đâu rồi, núi của chúng ta đâu rồi, Nhị Lang thần Dương Tiễn cũng không thấy nữa.”
Tiểu Thánh lập tức nói với họ:
“Thằng cha này trộm núi của các ông, đi khắp nơi làm bậy, độc chiếm ‘phí xữ lý môi trường’.”
“Chúng ta bị lừa rồi!”
Hai vị sơn thần hối hận không kịp.
“Đừng lo,” Tiểu Năng an ủi họ, “chúng ta sẽ để cho việc xấu của Dương Tiễn trời đất đều biết…..”
Cả hai cỡi mây, bay thẳng về thiên đình.
Trên Lăng Tiêu Điện, Tiểu Thánh và Tiểu Năng vạch trần thủ đoạn nham hiểm của Dương Tiễn.
“Cái gì?” Ngọc Đế rất nổi cáu, oai trời nổi giận: “Dương Tiễn này vơ vét riêng khắp nơi, đem ta ra làm trò đùa! Người đâu____”
“Có!”
Lực thổ trực nhật lên tiếng gầm lên, như sói như hổ.
“Cấp tốc ‘mời’ Nhị Lang thần!”
“Dạ!”
Dương Tiễn bị dẫn vào Lăng Tiêu Điện.
Ngọc Đế trách mắng nói: “nói thật đi, vơ vét được bao nhiêu, toàn bộ bồi thường hết cho ta!”
Dương Tiễn như sấm nổ trên đầu, sợ quá chân mềm ra. Ông ta hoàn toàn không ngờ đến, sự việc hoàn toàn bại lộ nhanh như thế, thật là thần tính không bằng trời tính!
Tiểu Thánh, Tiểu Năng trước tiên đi tìm về hai ngọn núi Thái Hành, núi Vương Phòng, sau đó tìm đến hai sơn thần Thái Hành, Vương Phòng.
Tiểu Thánh, chỉ vào núi to rồi nói với hai sơn thần: “hai ngọn núi trả cho các người, muốn dời đến nơi nào, chúng tôi vẫn có thể giúp đở.”
Tiểu Năng nói: “chúng ta làm người tốt, việc tốt, không thu phí đâu.”
“Tôi vẫn thích nơi cũ, muốn dời về chổ cũ….” Sơn thần Thái Hành nói.
“Chúng tôi có thể đồng ý đào sơn động, sẽ không thể ngăn chặn đường ra của Ngu Công.” Sơn thần núi Vương Phòng nói.
Thế là, hai bạn nhỏ lại thay họ dọn núi về chổ cũ.
Cách mấy ngày sau, Tiểu Thánh và Tiểu Năng nhận được một tấm thiếp mời, trên viết:
Tiểu Thánh, Tiểu Năng hai vị tiểu thần.
Nhân dịp xây xong sơn động, đặc biệt cữ hành lễ kỷ niệm khai thông, kính mời hai vị, hạ cố đến thăm, để cắt băng khánh thành cho sơn động.
Sơn thần Thái Hành
Sơn thần Vương Phòng
Ngày hôm nay, trên đỉnh hai sơn động, treo biển vàng đỏ thắm
Một bức viết: Sơn động thái Hành
Bức kia viết : Sơn động Vương Phòng
Trong chớp mắt, chỉ thấy tấm vãi màu tung bay, tiếng pháo nổ vang. Hai sơn thần mời Ngu Công, cùng con con, cháu cháu của Ngu Công một hàng dài, cùng Tiểu Thánh, Tiểu Năng từng bừng phấn khởi gõ chiên đánh trống thông qua sơn động, thật là mọi người cùng vui!