Số lần đọc/download: 1807 / 73
Cập nhật: 2015-09-24 02:51:05 +0700
Cần Phụ Nữ
T
ôi đến chơi nhà Zeki. Anh là bạn tôi, thuê một văn phòng tại một toà nhà lớn của tư nhân. Tại đây đã có hai người cũng là bạn của Zeki đang ngồi chơi – đó là Altai và Fikret. Chúng tôi ngồi tán gẫu một lúc lâu. Cuối cùng tôi đứng dậy.
– Thôi, tôi phải đi đây.
– Vội gì? – Zeki nói. – Đừng đi vội.
Altai và Friket cũng nhấp nhỏm định đứng dậy từ lâu, lấy cớ bận công việc, nhưng chủ nhà cũng giữ họ lại.
– Cứ ngồi đã, ngồi đã! Tôi không cho các anh đi đâu cả.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
– Xin mời vào? – Zeki nói to.
Một phụ nữ trẻ đẹp bước vào.
Chúng tôi ai nấy đều cảm thấy nghẹn thở như bị một xô nước lạnh giội vào đầu.
Cả mấy người đều đồng loạt đứng ngay dậy, như bốn sĩ quan trước sự xuất hiện bất ngờ của viên tướng. Hơn thế, chúng tôi đều khúm núm chạy đến chỗ nàng như người hầu bàn của khách sang hạng nhất chạy đến chỗ vị khách sang trọng.
– Xin mời tiểu thư.
– Kính mời tiểu thư.
– Xin mời ngồi, tiểu thư thân mến.
– Mời tiểu thư ngồi ghế sa lông này!
Người nào cũng muốn người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh mình.
– Thôi, tôi ngồi đây, – nàng nói, – để không ai giận.
Người thiếu nữ lạ mặt đi ngang qua ghế sa lông và ngồi vào chiếc ghế đẩu cạnh bàn, hai chân bắt chéo lên nhau. Chiếc gấu váy của nàng hất lên phía trên đầu gối, và chúng tôi ngây ngất trước mùi thơm của loại nước hoa đắt tiền. Tôi cảm thấy tất cả chúng tôi đều cố hít một hơi thật nhiều không khí trong phòng.
Người thiếu nữ quyến rũ này là ai? Tại sao nàng đến đây?
– Thưa cô dùng gì ạ, – Zeki hỏi. – Trà, nước khoáng, nước chanh hay cà phê?
Altai rút trong túi ra bao thuốc lá đưa mời nàng.
Hai chiếc bật lửa cùng bật lên một lúc. Muốn nhanh hơn chúng, hai bàn tay cầm que diêm đã bật chìa ngay về phía nàng.
Ông chủ văn phòng quay sang bảo Altai:
– Hình như anh có việc vội đi đâu phải không?
Anh này ngớ người lắc đầu.
– Không!… Có việc gì đâu? Chuyện vặt ấy mà. Không đi cũng được.
– Tuỳ anh thôi, – Zeki lạnh lùng nói. – Nhưng cẩn thận đừng để lỡ việc của anh. – Rồi anh ta nhìn đồng hồ quay sang bảo tôi. – Anh Haxan, anh có bị muộn đến chỗ hẹn không đấy?
– Tôi không vội, – tôi đáp. – Ngày mai đến cũng được.
Người thiếu nữ rít một hơi thuốc và phả khói vào mặt Zeki.
– Phù…!
Và anh này hít thật mạnh:
– Ô-ô-ô-ph!…
Người thiếu nữ:
– Phù…ph.!
Zeki:
– Ô-ô-ô-ph!… Tôi có thể giúp gì cô đây, thưa cô?
– Ông lịch thiệp quá. Tôi nghe nói ông đang tìm một nữ thư kí. Có phải ông cần đàn bà không?
Tôi biết: Zeki không tìm ai cả. Tôi đọc được sự bối rối trên nét mặt anh.
– A, phải! – Anh kêu lên. – Tất nhiên, chúng tôi đang tìm… À, tôi muốn nói là tôi đang tìm…
Fikret cũng đứng bật dậy:
– Tôi cũng đang tìm một phụ nữ
– Cả tôi nữa, – Altai tuyên bố. – Tôi đang cần một người đúng như cô.
Tôi chìa cho người phụ nữ tấm danh thiếp của tôi:
– Mong cô quá bộ ghé qua chỗ văn phòng tôi. Tôi rất cần sự giúp đỡ của cô.
Zeki rõ ràng cảm thấy có thể mất người nữ thư kí xinh đẹp, vội nói ngay:
– Cô đã đến đúng lúc, thưa tiểu thư. Tôi đang rất cần một nữ thư kí.
Cô gái mỉm cười dịu dàng với Zeki:
– Tôi sẽ cố gắng làm ông vừa lòng.
– Trước đây cô đã từng làm việc chưa?
Nàng gật đầu:
– Rồi. Tôi có thư giới thiệu đây.
Nàng mở túi xắc lục tìm trong đó. Sau đó thò tay vào chỗ xẻ nơi ngực áo để tìm.
– Lạ thật, không biết tôi nhét nó vào đâu? Chắc tôi để quên ở nhà rồi.
Zeki dán mắt vào bộ ngực nở nang của cô gái.
– Không sao, thưa tiểu thư! Giấy giới thiệu làm gì tất cả đều rõ ràng. Bề ngoài của tiểu thư đã cho thấy tiểu thư là người có học thức. Xin phép tiểu thư cho hỏi, học vấn của tiểu thư thế nào ạ?
– Học vấn ư? Tôi có bằng tú tài.
Rồi nàng lại lục trong ví, sau đó lại đưa tay tìm ở trong nịt vú.
Cuối cùng nàng khẽ vén gấu váy và thò mấy ngón tay vào chiếc tất ni lông ở chỗ có gài dây chun.
– Tôi nhét cái bằng vào đâu nhỉ!
Zeki khoát tay.
– A, xin tiểu thư đừng bận tâm. Tôi hỏi thế chỉ cốt để cho có chuyện nói thôi – không phải nghi ngờ gì nữa, tiểu thư có học vấn cao rồi.
Cô gái nhíu mày.
– Tôi chưa có bằng đại học.
– Tiểu thư khiêm tốn quá, – Altai xen vào. – Khuôn mặt con người có thể nói lên nhiều đều. Lạy thánh Ala, tất cả trong con người tiểu thư đều nói lên tiểu thư là người có học vấn cao.
– Nhưng tôi không có học vấn cao. Tôi chỉ học xong phổ thông.
– Điều đó không có ý nghĩa gì cả, – Altai nói. – Dù sao cũng coi như có học vấn cao. Học vấn và bằng cấp là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Thưa tiểu thư, chúng tôi biết rất nhiều con lừa có bằng đại học trong túi. Con người phải tự hoàn thiện kiến thức của mình, như tiểu thư đã làm. Chúng tôi cần chính là những người tự học như tiểu thư.
Cô gái mỉm cười e thẹn.
– Thế ngài định trả bao nhiêu?
Altai đứng ngay dậy.
– Tôi trả ba trăm.
Tôi phải cố kìm để không lên tiếng trách Altai tham lam.
– Ít quá, – tôi nói.- Tôi nói thật đấy. Quá ít? Tôi sẵn sàng trả tiểu thư bốn trăm: Tất nhiên nếu tiểu thư vui lòng nhận…
Phải thành thật thú nhận rằng tôi đến nhà Zeki để định vay anh ta một trăm lia: Nếu anh ta cho tôi vay mười lia tôi cũng sung sướng lắm rồi.
Fikret ném cho tôi cái nhìn giễu cợt.
– Cần phải hào phóng, rộng rãi hơn! Đầu tiên cần nhìn kĩ vị khách của chúng ta, rồi hẵng đặt giá.
Tôi bối rối.
– Anh không hiểu tôi, Fikret. Tôi đề nghị bốn trăm lia một tháng, nhưng không chỉ có thế. Mỗi năm còn có khoản tiền thưởng bằng năm tháng lương. Cứ nửa năm được nghỉ phép một tháng. Thế có được không, thưa tiểu thư?
Cô gái khẽ nhấc chưa và qua chỗ xẻ ở váy tôi nhìn thấy cặp đùi nõn nà của nàng.
– Năm trăm? – Tôi buột miệng nói.
Zeki, người mà cách đây mười phút khi tôi hỏi vay một trăm lia đã thề sống thề chết rằng chính anh ta không còn đồng nào, rút ngay ví trong túi và lôi ra một tờ giấy bạc lớn.
– Xin tiểu thư nhận lấy, – anh ta nói.- Đây là tiền ứng trước. Tiểu thư cứ nhận đi, rồi chúng ta sẽ thoả thuận sau.
Cô gái một lần nữa lại khéo léo kéo chân để lộ ra cái phần cơ thể mà không nên nói to ở đây. Chúng tôi đồng thanh rên lên.
– Thưa ngài, – nàng nói. – Tôi không thể nhận tiền trước khi biết tôi sẽ phải làm gì cho ngài.
Zeki lúng túng.
– Tiểu thư biết đánh máy chứ? – Anh ta hỏi.
– Không.
– Mà cũng không cần: Thế công việc của một thư kí tiểu thư làm qua rồi chứ?
Cô gái chưa kịp đáp thì một người đàn ông không quen bước vào văn phòng. Tôi cảm thấy anh ta cũng bị người thiếu nữ kiều diễm làm mê mẩn ngay.
– Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi thì phải, thưa tiểu thư, – anh ta nói với cô gái. – Theo tôi, tôi có biết tiểu thư.
Cô gái nhí nhảnh lắc đầu.
– Tất nhiên, anh biết. Tất cả các anh đều biết tôi!
Tôi ngắm lại nàng chăm chú hơn. Quả thật, khuôn mặt trông quen quen.
– Tôi cũng gặp tiểu thư ở đâu rồi thì phải, – tôi nói.
Đáp lại nàng cười khùng khục. Nhưng trời ơi! Giọng cười ồm ồm.
– Đồ ngốc! Chả lẽ các anh không nhận ra tôi sao?
Hai cái độn ngực rơi xuống bàn Zeki. Bên cạnh đó là mớ tóc màu vàng. Tóc giả!
Trời ơi, thì ra anh bạn Giêmil của chúng tôi.
Zeki cau mặt:
– Trò cải trang gì thế này, Giêmil?
Nụ cười biến khỏi mặt Giêmil.
– Quân đểu! – Anh ta hét to. – Bao lần tôi đến gặp các anh, quy lụy xin xỏ các anh vài lia. Có ai trong các anh thương xót tôi?
– Anh thật khéo đùa, – Altai nói.
– Làm sao tôi còn đùa được?! Tôi đi tìm việc cả nửa năm nay. Đi đến đâu cũng bị từ chối: “Anh cứ để lại địa chỉ – Có tin gì chúng tôi sẽ báo”. Cả thành phố Stambul rộng lớn này không còn cơ quan nào mà tôi không để lại địa chỉ. Tôi đọc các thông báo trên báo “Cần đàn bà!… Cần đàn bà!…” Chả lẽ đàn ông không còn cần cho ai nữa sao?
Altai cầm lấy mũ.
– Thôi, chào các anh. Tôi có việc gấp phải đi.
Zeki ngăn anh ta lại.
– Ngồi yên đấy, anh bạn, anh vẫn kịp mà. Đi đâu mà vội?
Giêmil buồn bã nói tiếp:
– Cứ thế này nhiều người có thể chết vì đói. Chỉ còn nước treo cổ tự tử! Tôi bèn quyết định: phải cải trang thành đàn bà.
– Thế anh tìm được việc làm rồi chứ?
– Tạm thời tôi đang tập. Nhưng các anh tốt quá đấy, những ông bố của gia đình cao quý ạ! Những người được gọi là bạn bè đấy!
Tôi cũng chuẩn bị ra về:
– Thôi, chào tất cả các bạn. Hôm nay tôi có cuộc hẹn.
Đến cửa tôi dừng lai. Giêmil kể:
– Theo tôi, đó là lối thoát duy nhất. Quả tình, muốn làm thế cần có nhiều lưỡi dao cạo, mỗi ngày hai lần tôi phải cạo từ đầu đến chân. Mỗi ngày mất hai hộp dao cạo “Matador”. Các anh nhìn đây, tôi ngồi đây chưa được nửa tiếng mà lông chân đã bắt đầu mọc rồi. – Rồi anh ta lôi trong túi xăm ra con dao cạo – Tôi còn phải đến vài văn phòng nữa. Hôm nay là ngày tổng diễn tập của tôi. Tôi xin phép các anh tôi phải cạo lông chân.