Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1866 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết -
ột quả bom vừa nổ" ở công ty trách nhiệm hữu hạn Trường Toàn ! Nói như vậy cũng không sai mấy ! Và người bị ảnh hưởng nặng nề nhất của "trái bom" chính là cô em gái của phó giám đốc Đình Phong.
- Cái gì ? - Hải Yến trợn tròn mắt - Phương Tâm mà là em ruột của ông Phương à ?
Chị thủ quỹ nhỏ nhẹ giải thích:
- Nếu không phải vậy thì làm sao trước đây giám đốc lại ưu ái Phương Tâm đến thế ? Tôi đã nghi ngờ có điều gì đó không bình thường.
- Nhưng em cứ nghĩ rằng... họ bồ bịch gì với nhau - Hải Yến gân cổ lên cãi - Em không thể nào chịu nỗi ý nghĩ rằng bây giờ Phương Tâm hơn hẳn em về mọi mặt.
- Sao lại hơn hẳn về mọi mặt ? - Giọng chị thủ quỹ vẫn đều đều - Tôi thấy có mặt Phương Tâm còn thua cô xa.
- Chị nói em nghe thử coi ! - Hải Yến có vẻ ph^ n khởi.
- Ví dụ như về cái khoản ăn mặc, sửa sang, chưng diện thì cô ăn đứt Phương Tâm rồi còn gì ?
- Mà... có con ma nào chịu theo đuổi em đâu ? Tại sao vậy chứ ?
Tại sao thì tất cả mọi người đều biết, chỉ trừ có Hải Yến ! Lúc nghe tin giám đốc thưởng thêm cho mỗi người một tháng lương, nàng đã sững sờ:
- Ai cho phép làm chuyện ấy ? Đây là công ty cổ phần kia mà !
Điệu bộ của Hải Yến giống y như thể nàng là... lãnh đạo cao nhất ở cái công ty này.
D Phong ngăn em gái lại:
- Em không biết rõ thì đừng có chõ mũi vào . Đấy là phần thưởng riêng của gia đình giám đốc để mừng Phương Tâm chứ không phải lấy từ quỹ của công ty.
- Vậy à ? - Hải Yến nhún vai - Họ chỉ giỏi chơi nổi.
- Đối với người ta con cái quý hơn tiền bạc, chứ không phải ai cũng nghĩ như em - Ông anh đã bắt đầu bực bội.
- Em sao ?
- Sao thì tự biết - Phong xẵng giọng - Người ngợm như cô, chỉ có mấy thằng đau thần kinh mới dám rước về.
- Hu... hu... em về... méc ba ! - Hải Yến giậm chân bình bịch - Anh dám nói em khùng phải không ?
- Chứ còn gì nữa ? Nè, lãnh xong lương tháng này thì ở nhà nghỉ đi nghen - Tôi sẽ nói với ba để ba dạy con gái cưng của ông lại.
Nói rồi, không chờ cô em đỏng đảnh của mình tiếp tục sinh sự, D Phong bực tức bỏ đi . Nếu Hải Yến cứ như thế thì không phải chỉ mỗi mình nó, mà ngay cả chàng cũng sẽ chẳng có "ma nào" chịu đi theo . Làm dâu một cô em chồng như Hải Yến, sớm muộn gì cũng phải khùng lên theo nó . Vậy mà chẳng hiểu sao ông bà già lại cưng chiều nó hết cỡ ! Có lẽ do từ ngày sinh được Hải Yến, gia đình làm ăn khá giả hẳn lên, nên mới có cái kiểu "biệt đãi" lạ lùng ấy . Cứ cái đà này rồi thì có ngày... con nhỏ chết già ! Chính từ cô em mình mà Phong đâm ngán ngẫm con gái nhà giàu đến tận cổ . Chàng đã yêu thầm nhớ trộm một cô con gái nhà nghèo hiền thục, dễ thương . Ấy vậy mà bây giờ chàng lại bị Phương Tâm "chơi" cho một vố trí mạng . Cú việt vị này, làm chàng bị "quê độ" còn hơn cả chuyện tự mình đưa bóng vào lưới nhà !
Chẳng biết mai mốt này Phương Tâm có mắc phải cái hội chứng "con nhà giàu" hay không, chứ bây giờ thì nàng vẫn vậy . Chỉ có gương mặt là rạng rỡ hẳn lên.
- Sao em không ở nhà chơi với mọi người cho thỏa mãn bao nhiêu năm xa cách ? - Chị thủ quỹ hỏi một cách thân mật, pha lẫn chút tò mò.
- Em đã xin nghỉ phép . Nay mai bàn giao công việc xong em sẽ đi chơi với ba mẹ một chuyến - Phương Tâm mỉm cười nhìn chị.
- Mấy bữa nay, chắc là ở nhà vui lắm phải không em ?
- Mẹ em đã tự đi một mình khắp nhà . Còn ba thì cười nói luôn miệng - Khi nói điều này, đôi mắt Phương Tâm lại long lanh - Em hạnh phúc quá.
- Em đã dọn về nhà ba mẹ luôn chưa ?
Phương Tâm lắc đầu:
- Từ hôm Tết đến giờ, anh Khoa đi công tác suốt . Em chờ anh ấy về...
Thật lòng mà nói, cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện phải rời xa cái tổ ấm đã nuôi nấng mình suốt một năm qua, Phương Tâm không khỏi buồn lòng . Nàng nhớ đến những giây phút bỡ ngỡ đầu tiên mọi người đã dang rộng vòng tay thân ái để đón mình . Những con người ấy, giờ đây đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống tình cảm của Phương Tâm... Nàng cảm thấy lưu luyến, bịn rịn với tất cả mọi người... nhất là cái kẻ trước đây đã từng gây ra cho nàng biết bao nhiêu điều phiền toái.
Bà Tư Ánh nói thật chân tình:
- Không có con, bác cũng thấy buồn lắm, giống như là thiếu vắng một đứa con trong gia đình... nhưng con phải dọn về đằng kia... cây có cội, nước có nguồn con à !
Phương Tâm xúc động nắm lấy tay bà:
- Vài bữa nữa con sẽ dọn về ở luôn bên đó với gia đình - Con biết sẽ không bao giờ con lại được trở về đây để sống như những ngày vừa qua con đã sống... Chính vì vậy mà con...
Chỉ nói được bấy nhiêu rồi Phương Tâm nghẹn lời . Nàng biết mình đã gắn bó quá sâu nặng với chốn này rồi...
- Thằng Khoa về, không có con, chắc nó...
Đến lượt người mẹ già cũng không nói trọn được ý mình . Bà sợ rằng đứa con gái này sẽ rời xa mãi mãi . Giờ đây Phương Tâm đã trở lại là Ngọc Diệp - là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, biết nó có thương tưởng gì đến đứa con trai bất hạnh của bà không ?
- Anh ấy có nói bao giờ về không hả bác ? - Phương Tâm không ngăn được mình đừng hỏi đến Khoa.
- Nửa tháng ! Nhưng nếu không có người ra thay thế thì phải ở thêm ít lâu nữa.
Phương Tâm nhẩm tính, còn gần một tuần lễ nữa Khoa mới về... Có lẽ nỗi mong ngóng của nàng cũng không thua kém gì sự chờ trông của mẹ chàng . Nàng thèm được chia sẻ với Khoa niềm hạnh phúc tột cùng mà mình vừa có được . Hẳn là anh còn có thêm một niềm vui rất trẻ thơ, bồng bột mà không phải bất kỳ chàng trai nào ở vào lứa tuổi ấy cũng có được.
Tối hôm sau, khi từ nhà cha mẹ trở về, Phương Tâm vui vẻ nói với bà Tư:
- Ngày mai, con đi Vũng Tàu với ba mẹ và anh Phúc.
- Vợ chồng thằng Phương không đi à ?
- Dạ không ! Mẹ con bảo rủ Thúy với Oanh cùng đi cho vui nhưng con sợ chúng nó còn phải đi học.
Bà Tư gật đầu:
- Tụi nó còn thiếu gì dịp để đi chơi . À, con đi mấy bữa mới về ?
- Dạ, cũng chưa biết - Phương Tâm cười - Mẹ con còn muốn đi Nha Trang rồi ra Huế chơi luôn một chuyến.
- Chà ! Vậy thì chắc là lâu về lắm hả con ! Tới lúc đó, có khi thằng Khoa về rồi.
Phương Tâm nhìn người mẹ có thời đã từng nổi tiếng vì sự nghiêm khắc đến độc đoán đối với chuyện riêng tư của các con, mà không khỏi cảm thấy hãnh diện trong lòng . Nàng đã được bà mặc nhiên chấp nhận mà chẳng cần phải trải qua một cuộc sát hạch nào.
- Thôi, con đi ngủ sớm để mai còn đi cho khỏe - Bà giục Phương Tâm rồi đứng dậy đi về phòng mình.
Nàng nhìn theo sung sướng nghĩ thầm : Nếu như mình không phải là con của... ba mẹ mình thì có lẽ mọi chuyện cũng vẫn tốt đẹp như vậy thôi.
Xế trưa hôm sau, lúc họ đã ở Vũng Tàu, nhân lúc cha mẹ còn nghỉ trưa, Minh Phúc rỉ tai em gái:
- Út cưng ! Sao trông mặt em không được vui vậy ?
Phương Tâm vờ phụng phịu:
- Còn kêu em bằng "út cưng" nữa, không thèm chơi với anh.
Ông anh cười hì hì:
- Vậy thì kêu bằng "Út ghét" hử ? Thôi, sửa soạn đi, anh dẫn đi chơi chỗ này vui lắm !
- Nè, anh mới về, biết đường đi không mà đòi dẫn em ? - Phương Tâm cảnh giác.
- Cũng còn khá hơn có người đã ở bên này từ tấm bé mà chẳng biết mặt mũi "cái" Vũng Tàu ra sao - Phúc trêu em gái.
- Kệ em ! - Phương Tâm dẫu môi - Để rồi coi anh có đi lạc không cho biết.
Họ nhờ người quản lý khách sạn nhắn lại với cha mẹ giùm, rồi MP lái xe đưa em gái đi . Phương Tâm chẳng rành đường sá nên cũng không biết ông anh dẫn mình đi đâu !
Trong lúc đó, MP cho xe quay hướng về Sài Gòn . Được một quãng, Phương Tâm kêu lên:
- Đi đâu vậy ? Sao em thấy giống... con đường hồi sáng mình đi quá !
- Đường giống đường là chuyện bình thường - Phúc đáp tỉnh bơ.
Anh chàng đã quyết định sẽ dành cho em gái một món quà bất ngờ nên chẳng tiết lộ chuyện mình đã "mò" lên tận cơ quan của Minh Khoa để hỏi xem anh ta đang làm gì ở Long Hải ! Biết chắc rồi anh chàng có vẻ đắc ý lắm !
Sau hai lần hỏi thăm những người bán thuốc lá lẻ dọc đường, MP đã "dò" được chỗ làm việc của chàng kỹ sư "xây dựng và sửa chữa" . Đó là một tòa nhà mới xây xong năm ngoái, nhưng chưa qua hết một mùa mưa, tường và mái nhà đã bị thấm nước . Lúc họ tới nơi thì thấy Minh Khoa đang chỉ huy một nhóm công nhân làm việc trên nóc nhà.
MP khều nhẹ em gái, thầm thì:
- Coi chừng ông ấy giật mình rơi xuống đất thì nguy ?
- Sao anh biết anh ấy ở đây mà tìm ?
Phương Tâm tròn mắt nhìn anh.
- Anh ba mà út ! - Phúc ưỡn ngực vẻ tự mãn - Thôi, hai người gặp nhau nói gì thì nói đi . Anh lái xe vòng vòng chơi một lát.
Phương Tâm chưa kịp trả lời thì Phúc đã ghé sát tai em:
- Lát nữa em chưa yên thân với thằng cha Otenllo đó đâu !
Phương Tâm đã hiểu ông anh mình nói gì nên nhăn nhó:
- Em ớn quá !
Nhưng MP đã lên xe mở máy vọt đi . Còn lại một mình, bất giác Phương Tâm sờ sợ . Nàng nhìn lên chỗ Khoa đứng lúc nãy thấy anh chàng vẫn... bình chân như vại... không lẽ anh ấy... không nhận ra mình ? Vô lý ? Từ đây lên đấy có bao xa đâu mà không thấy kia chứ ?
Phương Tâm nhìn đồng hồ... Năm phút... mười phút... rồi nửa giờ đã trôi qua mà cái bóng Khoa vẫn lừng lửng trên nóc nhà . Mồ hôi vã ra trên trán nàng, cổ họng thì khô ráo... Nửa thế kỷ bị thiêu đốt dưới cái nóng khủng khiếp đã khiến Phương Tâm thấy mắt mình hoa lên, hai tai lùng bùng...
Một dòng suối nước mắt tủi hờn ào ạt tuôn trào trên má, trên môi Phương Tâm . Nàng cắm đầu lao ra khỏi khu nhà... và chẳng biết mình sẽ chạy tới đâu.
Khi MP quay trở lại, không thấy em gái đâu mà Minh Khoa thì vẫn ở trên cao chót vót... Biết có chuyện chẳng lành . Chàng chạy đến gần hỏi vọng lên:
- Ngọc Diệp đi đâu rồi ?
Trên kia, Khoa nghiêng người nhìn xuống, dường như chẳng hiểu mình vừa nghe thấy điều gì.
Tưởng anh chàng không nghe, Phúc hỏi lớn hơn:
- Anh thấy ND đi đâu không ?
- Cái gì ? - Hai mắt Khoa như muốn nhảy vọt ra ngoài.
- Tôi hỏi ND, nó đâu rồi ? - MP nói như quát.
Ngay lập tức, cái bóng lừng lửng của Minh Khoa biến mất khỏi nóc nhà . Chỉ mấy giây sau anh chàng đã xuống tới đất với vẻ mặt thất thần:
- Cậu vừa nói tới ai vậy ?
- Phương Tâm ! Nó chính là con bé ND đấy !
Minh Khoa ngẩn người ra... rồi chợt kêu lên:
- Thôi, chết rồi ! - Và chàng cắm đầu lao đi.
MP cho xe đuổi theo.
- Lên đây ! Biết nó đi đâu mà tìm bây giờ hả trời !
May sao con đường trước mặt lại chạy thẳng ra biển . Và họ đã trông thấy Phương Tâm đang ngồi trên bãi cát, lẻ loi, đơn độc...
- Đi mà năn nỉ con bé - Phúc hất hàm, giọng kẻ cả - Tôi phải vù về Vũng Tàu cho ba mẹ biết . Lát nữa sẽ trở lên rước ND.
Minh Khoa hấp tấp:
- Cậu khỏi quay trở lên . Tôi sẽ đưa cô ấy về.
- Vậy cũng được ! Nhưng phải về trước bữa ăn.
Dứt lời, Phúc cho xe lao đi, không quên nhấn còi "pin... pin" để trêu em gái.
Quả vậy, nghe tiếng còi xe, Phương Tâm giật mình quay nhìn lên . Nhưng nàng không trông thấy chiếc xe màu caphe sữa quen thuộc của gia đình, cũng không trông thấy ông anh trai nghịch ngợm thò tay ra cửa xe vẫy vẫy... Trước mắt nàng, giây phút ấy, chỉ có một người con trai trong bộ trang phục bảo hộ lao động bạc màu, khuôn mặt nâu sạm vì nắng gió và đôi mắt đen thẳm nhìn mênh mông như biển chiều...
Nàng chớp mắt cho bóng chàng vỡ ra khỏi cái vỏ bọc vô hình . Họ giống như những người cần mẫn đãi cát tìm vàng... Và cuối cùng đã gặp...
- Đến giờ anh mới biết rằng chính mình mới là "cái đồ vứt đi" . Chàng quỳ xuống cát trước mặt nàng như một kẻ phạm tội.
Nàng rụt rè chìa tay ra:
- Em sẽ nhặt lên...
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt chàng bừng sáng, khóe môi chàng run run... nhưng không có lời tỏ tình nào được thốt ra...
Họ nhìn nhau từ lúc những sợi nắng còn xiên xiên trên đầu cho đến khi chúng ngã dài trên bờ cát mà vẫn cứ thấy bối rối, ngỡ ngàng...
Cho đến lúc, một làn gió tinh nghịch thổi tung tóc nàng vương đầy trên môi chàng thì trái tim họ bỗng cồn cào dậy sóng.
Xa xa ngoài kia, biển cũng miên man những khúc hát bãi bờ !
Sợi Nhớ Sợi Thương Sợi Nhớ Sợi Thương - Minh Hà