Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Gregson
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: East Of The Sun
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Liam Nguyen
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 546 / 7
Cập nhật: 2018-08-01 11:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
iva cố ru mình vào giấc ngủ hòng quên đi cảm giác sợ hãi nhưng chỉ sau hơn nửa tiếng đồng hồ chợp mắt, cô lại tỉnh giấc, cảm giác lạnh lẽo trào lên trong lòng, mấy đốt xương cổ mỏi nhừ, vẹo vọ. Những thời khắc cuối cùng của lễ hội Diwali đang đến gần. Giờ thì cô chỉ còn một ham muốn duy nhất, là sống sót thoát khỏi nơi giam giữ tăm tối này. Nếu Guy từng theo dõi bọn cô hàng tháng trời ròng rã để tìm cách tống tiền, có Chúa mới biết được những gì nó đã nói với Azim và đồng bọn về cô. Liệu ai sẽ nhớ đến mình nếu đêm nay là đêm cuối cùng của đời mình? Cô tự hỏi. Còn có ai trên cõi đời này quan tâm đến mình? Cô tưởng tượng đến đám tang của mình: Daisy sẽ có mặt ở đấy, có thể cả Talika và Suday nữa; thêm vài đồng nghiệp tình nguyện làm việc tại mái ấm tình thương, có thể là bà Bowden, Clara, nữ y tá người Ai-len lúc nào cũng nghi ngờ và ghét bỏ cô, bởi trong mắt của cô ta, Viva chỉ là một con chiên không bao giờ ngoan đạo. Tor, cô chắc con bé sẽ hành động như thế, nó sẽ đi từ Amritsar đến, cả Rose nữa, tận Bannu xa xôi cách trở cũng sẽ bế con ra ga bắt tàu đến tiễn đưa cô lần cuối. Giờ đây Viva hiểu hơn bao giờ hết tình cảm của những người bạn thân thiết sẽ dành cho cô trong cuộc đời đầy bấp bênh và mong manh này. Ngay lúc này đây cô nhớ đến nhường nào một tiếng cười, cô cần biết bao tình yêu của bọn họ.
Và Frank! Thật đau đớn khi hình ảnh anh lại ùa về choán hết tâm trí cô vào lúc này. Anh sẽ đến. Cô biết chắc chắn anh sẽ đến. Cô biết anh đã nỗ lực nhiều đến thế nào để xích lại gần bên cô. Những kẻ từng bị tổn thương sâu sắc như cô hay Azim luôn xù lông để bảo vệ bản thân mình trước cuộc đời, bảo vệ gia đình, tôn giáo, niềm kiêu hãnh, và che đậy vết thương tinh thần bí mật của chính mình. Frank đã mở rộng tấm lòng anh với cô, không hề giấu giếm cảm xúc của anh trước cô. Anh quả là một chàng trai dũng cảm.
Nằm bất động giữa bóng tối đặc quánh vây quanh, cô mơ màng nhớ về những ngày êm đềm ở Cairo, cô và những người bạn thân yêu của mình đã vui vẻ biết nhường nào, đến nỗi quên béng cả cơn giông bão đang tích tụ mây đen vần vũ trên đầu con tàu. Cô nhớ ngôi nhà nghỉ đơn sơ ở Ooty. "Xin em đừng ngượng ngùng về chuyện đã xảy ra ở đấy", về sau anh đã năn nỉ cô, gần như khẩn cầu.
Cô nhớ tiếng mưa rào rạt ngoài cửa sổ, cảm giác ẩm ướt trên từng thớ da khi được ủ trong những chiếc khăn tắm đã được vắt nước. Thật lâu về sau, trước khi cô có đủ thời gian để cảm nhận được nỗi ngượng ngùng cùng cơn choáng váng trong mình, cô và anh đã ngồi dậy, nhìn nhau rồi chợt phá lên cười như không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Anh ôm cô vào lòng, trong ánh sáng tờ mờ của tia sáng lọt qua khe cửa, bàn tay anh dịu dàng áp trọn khuôn mặt thanh tú của cô, ánh mắt anh nhìn cô say đắm. Khẽ trở mình trong bóng đêm, cô mơ màng nhớ lại nụ cười bắt đầu từ tia sáng có phần láu lỉnh lóe lên trong đôi mắt xanh biếc của anh, rồi nhanh như điện xẹt, lan xuống đôi lúm đồng tiền trên hai má, rồi khiến cô sững sờ, đông cứng cả cơ thể bởi vẻ đẹp hút hồn của nụ cười đậu lại trên khóe môi. Cả sự cố gắng ghê gớm, khi cô bắt đầu nhìn thấy hậu quả của cô giữa những giằng xé đau đớn hòng che giấu và kiềm chế những cơn bão lòng đang chực chờ bùng cháy trong cô. Hãy để cô gái khác rơi vào vòng xoáy đam mê ấy cùng anh; cô, một Viva Holloway già dặn, thừa hiểu điều đấy.
Nghĩ đến đây, bất giác cô nhăn mặt, căm phẫn. Mình đúng là một con ngốc, cô nhủ thầm. Cuối cùng thì một kẻ khốn khổ như cô đã phạm phải những sai lầm gì, ngoài việc tiếp tục bước chân lên vết xe đổ mà mình đã gây ra thủa nào, để giờ đây vật vã với những day dứt giằng xé đớn đau trong lòng?
Đầu óc cô vẫn mơ màng. Đúng thế, đúng thế, đúng thế, vấn đề nằm ở chỗ: trên đời này không có gì là tuyệt đối cả. Anh đã đến, trút bỏ áo quần và vứt chúng lại trên sàn nhà, anh đã ào vào cô như cơn đói, cả cô cũng thế. Tại sao cô lại phũ phàng nói không trong buổi sáng hôm ấy?
"Frank", cô thì thầm gọi tên anh trong bóng tối đặc quánh. Lúc này cô chỉ muốn được ôm chặt lấy anh. Cô đã để cơ hội tuột khỏi tầm tay.
Sáng hôm sau, khi Azim xuất hiện, Viva đã quyết định sẽ hành động.
"Tôi chợt nghĩ ra", cô nói với gã. "Có thể Guy đang lẩn nấp trong một ngôi nhà ở Byculla".
Ánh mắt gã nhìn cô đầy nghi ngờ. "Tại sao bây giờ cô mới nói với tôi?". Những quầng thâm xuất hiện dưới mí mắt gã cho thấy đêm qua Azim cũng chập chờn mộng mị, không yên giấc như cô.
"Tối qua tôi đã nghĩ rất nhiều đến em trai ông", cô nói với gã. "Hẳn ông đã mong đợi lâu đến nhường nào để được gặp lại cậu ấy, và cảm giác choáng váng khi nhìn thấy gương mặt méo mó của em trai sau bao ngày xa cách. Đúng là kinh khủng".
"Chính xác", gã nói. "Nó không đáng bị như thế".
Cô rướn đầu về phía trước, tiến gần hơn tới Azim, nhìn thẳng vào mắt gã.
"Tôi cũng nghĩ đến bọn trẻ ở mái ấm tình thương nữa. Tôi không phải là một kẻ ngoan đạo đặc biệt, vậy nên chắc chắn tôi không có gì để làm với Chúa, nhưng tôi cũng đã tự hỏi mình, rằng cảm giác của tôi sẽ thế nào nếu một ngày đẹp trời, trên đất nước xinh đẹp của mình bỗng nhiên xuất hiện những toán người Ấn Độ, đến để cố gắng dạy dỗ bọn trẻ của mình theo cách của riêng họ. Chắc hẳn tôi cũng sẽ lấy làm nghi ngờ và giận dữ...". Liệu cô có huyên thuyên nhiều quá? Ánh mắt Azim đang nhìn cô đầy hoài nghi. Gã đang đùa nghịch xoay xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón út. Gã vẫn im lặng kiên nhẫn lắng nghe cô nói. "Nhưng sự thật là, tôi đang mệt", cô nói. "Tôi hy vọng sau khi dẫn ông tới chỗ nghi ngờ thằng bé đang ẩn nấp, ông sẽ trả tự do cho tôi".
"Nó sẽ trút sự giận dữ lên cô đấy. Nó không phải là một quý ông lịch thiệp biết cư xử đúng mực đâu".
"Tôi không quan tâm. Tôi muốn ra khỏi nơi này".
Gã nhìn cô, bĩu môi.
"Không phải là cô được giải thoát", sau một hồi lâu im lặng, gã nói. "Mà là sự tha thứ dành cho tôi".
"Tất nhiên", cô đáp lại lời gã, sau khi đã cố gẳng nở một nụ cười trên môi. "Tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình có thể giúp chuyện này không trở nên ngớ ngẩn hơn thêm mà thôi".
"Nó đang trốn ở đâu tại Byculla?".
"Trong một căn hộ gần chợ trái cây", cô trả lời. "Tôi không nhớ chính xác địa chỉ, nhưng nếu ông dẫn tôi đến đấy, tôi sẽ dễ dàng tìm thấy khu nhà".
Gã nhíu mày ra chiều suy nghĩ, rồi nhìn xoáy vào cô, đầy nghi ngờ.
"Tôi sẽ quay lại lúc năm giờ rưỡi", gã nói.
Đúng năm giờ rưỡi, gã bước vào.
"Thời gian đang cạn kiệt". Gã ngồi xuống ghế, chống hai tay lên đùi rướn đầu cúi sát mặt cô.
"Chúng ta sẽ đi đâu?". Giọng Viva run rẩy, sao mà cô chán ghét bản thân mình đến thế, sao trong những thời điểm như thế này, lúc nào cô cũng run rẩy sợ hãi.
"Ra ngoài để xem trí nhớ của cô có mai một chút nào không".
Cô nhìn thẳng vào mắt gã. "Tôi nghĩ đấy là một ý hay", cô nói. "Tôi sẽ cố hết sức".
Gã nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ. "Thế sao cô không cố từ bây giờ? Điều gì khiến cô thay đổi vậy?".
"Tôi mệt", giọng cô rầu rĩ. "Tôi không hiểu tại sao mình lại ra thế này".
Gã vẫn không tin những lời cô nói. "Thằng nhãi sẽ bắt cô phải trả giá cho chuyện này".
"Tôi không quan tâm. Tôi muốn đi ngay bây giờ".
"Tôi vẫn phải nói cho cô biết điều này", gã nói. "Đấy không phải là vấn đề tha thứ cho cô: là do tôi quyết định. Khi được ra ngoài, có thể cô sẽ chạy thẳng đến đồn cảnh sát. Nhưng những lời của tôi sẽ chống lại cô, và cứ thử xem ai sẽ thắng".
"Tất nhiên", cô từ tốn. "Tôi chỉ nghĩ có thể giúp được chút gì đấy cho ông, cũng chính là cơ hội dành cho tôi vậy".
Azim khịt mũi, như thể đang cố gắng xua tan những nghi ngờ đang cuộn lên trong đầu gã. "Nhắc lại cho tôi biết thằng nhãi đang lẩn trốn ở đâu tại Byculla", cuối cùng gã nói.
Cô nhắm mắt, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
"Trong một căn hộ chật chội gần chợ trái cây, sát ngay bên đền Jain tại hẻm Tình nhân", cuối cùng cô nói. "Tôi là một gora", cô sử dụng từ Hindi chỉ người ngoại quốc để nói với gã, "nên ông phải kiên nhẫn với tôi - mọi thứ đều thay đổi trong suốt thời điểm diễn ra lễ hội Diwali".
Ánh mắt gã lạnh lẽo xoáy vào cô. "Không khác gì cả", gã cảnh cáo. "Và Byculla không phải là một nơi rộng lớn gì cho cam. Nếu cô cố tìm cách chạy trốn, tôi sẽ không ngần ngại giết chết cô đâu". Rồi gã lẩm bẩm điều gì đấy bằng tiếng Urdu mà cô không thể hiểu, có lẽ là một câu chửi rủa hoặc cũng có thể là một lời cầu nguyện.
00:04 / 03:13
"Đối với tôi", gã nói tiếp, "giết cô không phải tội lỗi mà là danh dự. Tôi không ưa gì loại đàn bà con gái như cô. Chính các người đã mang nhục nhã và xấu xa đến với chúng tôi và bọn trẻ của mình".
Viva cố gắng không run rẩy hay nao núng trước lưỡi dao sáng quắc trong tay gã đang chĩa về phía cô.
Sợi dây thừng quấn chặt để lại ba dấu thắt lằn đỏ trên cổ tay cô.
"Không được động đậy", gã ra lệnh khi thấy cô cố xoa bóp hòng xua tan mấy vết bầm nơi cổ tay. Những vờ vịt ra vẻ thân ái đã biến mất. Gã nhét con dao vào lại bao da đeo bên thắt lưng.
Khi gã bước ra khỏi căn phòng, người đàn bà đẫy đà mấy ngày qua vẫn mang đồ ăn cho cô bước vào giám sát cô thay quần áo bằng đôi mắt vô hồn, không hề biểu lộ chút cảm xúc, Viva cảm thấy bực mình, mất bình tĩnh. Sau đấy cô được đưa cho một chút bánh nướng để ăn kèm theo một chút nước có vị lợ lợ cực kỳ khó chịu để uống, và rồi, bất ngờ cô bị đẩy ra khỏi căn phòng, dẫn xuống cầu thang và nhanh chóng bước ra ngoài, tắm mình dưới ánh sáng chói lòa của ngày.
Ngay khi vừa bước chân ra ngoài phố, lập tức Viva bị nhét lên một chiếc xe kéo có mui che kín mít. Ngồi sát bên cô là Azim, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của gã càng khiến nỗi hoảng sợ trong cô mỗi lúc một lớn thêm. Trước khi bước chân ra ngoài, gã còn chìa cho cô thấy khẩu súng giắt bên mình rồi nói: "Nếu cô gây khó khăn cho chúng tôi, chắc chắn cô sẽ thành vật hiến tế". Lời hăm dọa ngắn gọn của gã khiến Viva nhớ đến hình ảnh chú dê già nua tội nghiệp bị trói bên ngoài hàng thịt tại phố Trung tâm chờ đến thời điểm được đưa lên bàn mổ. Thực sự, cô cũng có thể rơi vào tình cảnh như chú dê tội nghiệp ấy, không mấy khó khăn.
Đã sáu giờ, không còn cảm giác lạnh lẽo nhưng không khí vẫn còn váng vất hơi ẩm, bầu trời tràn ngập ánh sáng. Cô nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ những ô cửa sổ còn tươi màu sơn trổ bên mình mấy ngôi nhà tồi tàn, có vẻ không khí lễ hội Diwali chỉ lác đác lùa qua ngóc ngách nghèo nàn này của thành phố.
"Thường thì tôi vẫn chủ động lái xe", Azim nói với cô, vẻ sốt ruột lộ rõ trên khuôn mặt gã. "Nhưng lần này ngồi sau với cô sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta". Đôi giày chuyên dụng dành cho những người đi núi dưới chân gã liên tục dập lên sàn xe. Rõ ràng gã không thích thú gì khi phải ở trong những ngôi nhà tồi tàn ấy. Gã liến láu thốt vài mệnh lệnh với người tài xế lúc bấy giờ nom có vẻ rất khúm núm và sợ hãi trước thị uy của gã, sau đấy Azim quay sang cô.
"Giờ thì cô nhớ ra chỗ lẩn trốn của thằng nhãi rồi chứ?".
"Tôi nghĩ nó đang ở gần đền Jain". Viva cố giữ bình tĩnh để không phải lắp bắp khi trả lời gã. "Làm ơn kiên nhẫn với tôi một chút đi. Tôi mới chỉ đến đấy hai lần thôi".
Gã ném vào cô một cái nhìn sắc lẹm rồi buông một tiếng thở dài, đoạn rút khẩu súng trong người ra, để vào lòng rồi khẽ vén vạt áo của bộ kameez lên che khẩu súng.
Con đường gập ghềnh đầy ổ gà mà chiếc xe đang lao qua trống trơn, phía xa xa trước hiên một ngôi nhà là một người mẹ đang quỳ chân xuống đất, bên cạnh bà là hai cô bé đang nhấp nhổm chổng mông vẽ những hình thù gì đấy trông giống như những hình mẫu của lễ hội Diwali trước ngưỡng cửa.
"Trước khi bước ra khỏi xe, cô nhớ kéo khăn lên trùm kín đầu đấy", gã ra lệnh cho cô. "Và nếu tôi có hỏi cô điều gì, thì hãy trả lời một cách bình thường nhất. Tôi nhắc cho cô nhớ, tối nay thần tài Lakshmi sẽ xuất hiện ở Byculla. Có thể chúng ta sẽ gặp may đấy". Gã cười phá lên, đầy giả tạo, Viva cũng vờ nhoẻn miệng mỉm cười với gã.
Đây là những gì mà một bà vợ bị bạo hành hẳn phải lấy làm thích thú, cô thầm nghĩ, phải nhận thức được mọi động thái, mọi cử chỉ, cân nhắc từng câu từng chữ. Nhưng cô buộc phải tham gia vào cuộc chơi: giữ bình tĩnh, cố gắng vui vẻ nói chuyện với gã theo cách thân thiện nhất có thể. Nếu cô manh động, chắc chắn sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Chiếc xe băng ngang một ngã tư tiến vào phố Trung tâm, bầu trời lúc này đã chuyển sang màu tím thẫm báo hiệu màn đêm sắp sụp xuống. Bên tay phải, chính giữa một dãy nhà xiêu vẹo, cô nhìn thấy một điện thờ ngập tràn ánh sáng đang tỏa bóng lung linh như một hộp châu báu đượm mùi cổ tích thần thoại, với hàng trăm ngọn nến được thắp sáng cắm quanh điện thờ.
Cô hít một hơi thật sâu.
"Ông Azim", cô hỏi gã, "lễ hội sẽ diễn ra trong bao lâu?".
Ánh mắt gã xoáy vào cô, gã khẽ nhấc một chân sang vị trí khác.
"Ở đây thì rất lâu", gã trả lời. "Diwali là lễ hội dành cho những kẻ luôn có ý nghĩ, rằng bọn họ yêu thích trẻ con".
Đường phố lúc này đã nhanh chóng tràn ngập đám đông xuống đường vui chơi lễ hội. "Nó chỉ dành cho trẻ con", gã lẩm bẩm, đưa mắt nhìn đám trẻ giữa phố.
Viva từng thấm thía tận tâm can nỗi cô đơn, giờ đây cảm giác ấy lại ùa về trong cô. Gã cũng như cô, chỉ là những kẻ xa lạ cô đơn giữa đám đông náo nhiệt trên phố.
"Thằng nhãi ở đâu?", gã đột ngột hỏi cô.
"Tôi vẫn chưa xác định được vị trí cụ thể", cô trả lời. "Ông có thể cho tôi biết ta đang ở đâu không?".
"Chợ trái cây ở kia", gã nói, chỉ tay về phía dãy nhà mọc lộn xộn kéo dài hun hút, rất khó để nhận ra sự nhếch nhác xiêu vẹo thường ngày bởi những dãy nhà đều được trang trí lộng lẫy bằng những ngọn đèn đủ màu sắc, xen kẽ giữa một rừng dây kim tuyến lóng lánh. Biển người mỗi lúc một dày lên thêm, giờ thì cô có thể nghe rất rõ, ban đầu chỉ mơ hồ vọng đến rồi mỗi lúc một rõ ràng hơn, âm thanh của tiếng la hét, tiếng cười nói đầy phấn khích của đám đông người chơi hội xen lẫn giữa tiếng kèn trum-pét đinh tai nhức óc. Một thằng bé bụi đời rách rưới cuống quýt chạy theo bên hông chiếc xe cố mời chào mua mấy chiếc kẹo bâu đầy ruồi nhặng của nó. Khi Azim quát vào mặt nó, lập tức thằng bé chùn chân tránh khỏi chiếc xe.
Chiếc xe bị biển người cuốn đi dọc phố Trung tâm, hai bên đường những cửa hiệu đã sáng đèn, bầu trời bắt đầu rực rỡ bởi ánh sáng hắt lên từ hàng triệu hàng triệu cây nến. Một đám đông đang đội trên đầu chiếc kiệu được trang hoàng hết sức lộng lẫy, bên trong là hình nộm bằng giấy bồi của một vị thần có khuôn mặt tái mét nom rõ khủng khiếp chậm rãi nhích từng bước một trước mặt khiến chiếc xe không thể đi nhanh, Azim bắt đầu tỏ thái độ giận dữ.
Cô nhìn thấy những ngón tay của gã miết quanh báng súng.
"Gandhi sẽ tàn sát chúng tôi", gã nói. "Cùng với lòng tốt của ông ta. Chúng tôi đã im lặng ngoan ngoãn phục tùng quá lâu". Khi gã quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, Viva bỗng trào lên nỗi căm giận uất nghẹn khi phải nhìn vào đôi mắt trắng dã mờ đục như màn sương mù ấy của gã.
"Chuyện xảy ra với em trai ông chỉ là sự hiểu nhầm xích mích vụn vặt", cô nói với gã, cố giữ giọng mình sao thật bình tĩnh, bởi Viva hoàn toàn ý thức được tình trạng nguy hiểm mà cô đang mắc phải, gã có thể bắn chết cô ngay lập tức nếu muốn.
"Đây là những gì tôi vừa nhớ ra", cô làm ra vẻ chợt nhớ. "Hai lần trước, khi tôi đến căn hộ của nó, tôi nhớ mình phải đi qua một lối tắt bên hông chợ trái cây và rồi... tôi xin lỗi". Cô lắc đầu. "Tôi phải được nhìn thấy tận mắt kia". Khi gã quay đầu sang nhìn cô, Viva chắc mẩm gã đang đi guốc trong bụng cô, cơ thể gã bất động, khuôn mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ, rồi đôi mắt gã vụt lóe sáng, đoạn gã nhún vai ra vẻ thờ ơ.
"Tôi sẽ kẹp sát ngay bên cạnh cô", gã nói, "nếu cô có ý định bỏ chạy, tôi sẽ bắn chết cô ngay lập tức, không phải bây giờ mà lát nữa kia, lúc đấy thì không ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô cả. Hiểu không?".
"Tôi hiểu".
Gã lớn tiếng quát người lái xe, lập tức chiếc xe dừng lại.
"Ra ngoài", gã ra lệnh cho cô.
Ngay khi Viva vừa bước chân xuống đường, một quả pháo hoa từ đâu đó giữa đám đông chíu víu bay vút lên không trung tỏa sáng rạng rỡ một góc đường. Azim khẽ đẩy nhẹ vào lưng cô, cả hai bước qua cửa tiến vào trong chợ, tiếng cừu, dê the thé gào lên từng đợt không ngớt hòa cùng tiếng đập cánh phành phạch và tiếng kêu khản đặc của lũ chim bị nhốt trong những chiếc lồng kín xoáy vào tai cô nhức nhối.
Cô bắt đầu hoảng sợ. Mùi tanh lạnh lùng của kim loại trào lên trong miệng cô mỗi khi Viva sợ hãi. Những âm thanh hỗn loạn trong khu chợ khiến cô nghẹt thở, cô kín đáo quét mắt qua những gương mặt xa lạ, dỏng tai lắng nghe tìm trong mớ âm thanh đặc quánh quanh mình cơ hội mong manh để chạy trốn khỏi Azim đang hết sức cảnh giác sau lưng mình.
Hai cô gái đang đủng đỉnh bước đi trước mặt Viva, cả hai đều khoác trên mình bộ sari lộng lẫy cùng những chuỗi trang sức lóng lánh. Có vẻ hai cô gái đang rất hãnh diện với bộ sari mới tinh trên người, mồm miệng cả hai liến thoắng chào hỏi đưa đẩy với bất kỳ ai í ới với mình. Khi hai cô gái choán hết đường của Viva dẫn vào lối đi dọc giữa các gian hàng trong chợ, cô muốn nhào lên bóp nghẹt lấy cổ của hai cô gái. Azim không thể nhìn thấy cảm giác cáu bẳn đang hiện lên trên khuôn mặt cô, gã còn bận thúc họng súng vào xương sống của cô từ phía sau. "Jaldi, jaldi". Gã rít vào tai cô.
"Tôi không đi nhanh được", cô vặc lại.
Một đám đông đang kiệu một điện thờ lộng lẫy loạng choạng cuốn nhanh về phía cô, tiếng kèn nhạc vang lên inh ỏi. Giữa không khí hỗn độn chen lấn trong chợ trái cây, đám đông lèn chặt như những đợt sóng người cuốn trôi Viva tiến về phía trước, nòng súng cứng đanh vẫn gí sát sau lưng cô như cảnh báo Viva không được manh động, nhưng đến giờ phút này cô không còn sự lựa chọn nào khác, cả gã cũng thế. Một tràng cười lảnh lót vang lên, tiếp theo cô nghe thấy những tiếng gào thét thất thanh cuộn lên, cô ngửi thấy mùi khói phảng phất trong không khí, ai đấy hét lên với cô, "jaldi!", rồi một chiếc giày da từ đâu bay đến đập thẳng vào miệng cô, một tiếng rắc gãy gọn khô khốc vang lên. Viva cảm nhận được cơn đau buốt nhói trào lên trong đầu, như thể đang có hàng ngàn hàng vạn bàn chân dẫm đạp trong đầu cô, và rồi cô lịm dần, lịm dần, không còn cảm nhận được bất cứ động tĩnh nào quanh mình.
Cô tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên Viva cảm nhận được là mùi trái cây thối váng vất trong miệng, tiếp theo là ý nghĩ hàm răng của mình đã gãy khỏi khoang miệng bởi cảm giác mềm nhão dưới hai vành môi. Cô đang nằm dưới một chiếc bàn, cánh tay trái mắc kẹt trong một chiếc bu gà hãy còn dính vài vệt phân cùng mấy chiếc lông vũ bạc màu dính lại trên những nan tre. Những bước chân vẫn rầm rập trên đầu cô, chỉ cách vài gang tay - đủ loại, từ những bàn chân xỏ dép cài quai đến chân trần, từ những bàn chân được nhuộm màu chàm bằng thuốc nhuộm tóc với những hoa văn hình mẫu chạm trổ chi chít đến những đôi giày da đen trũi của đám đàn ông, nhiều đôi còn không được thắt dây. Nhìn những bàn chân vội vã ngang qua mặt, đầu óc cô lại choáng váng, cô ngã vật giữa vũng lầy nhớp nhúa, rồi cuống cuồng chui đầu vào một chiếc bao tải rách lẩn trốn.
Trong lúc hấp tấp lồm cồm chui nhủi dưới gầm bàn, đầu cô va vào một vật cứng, lập tức một cơn đau buốt óc nhói lên. Cô đưa tay lên xoa nhẹ vào vết thương, thản nhiên nhìn vệt máu tươi nguyên dính trên đầu ngón tay như thể đấy là máu của một kẻ xa lạ nào đấy chứ không phải của mình.
Những bước chân vẫn rầm rập bước qua chỗ cô nằm, tiếng cười nói huyên náo xoáy vào đầu cô chao đảo, miệng cô đắng nghét, dợm mùi tởm lợm.
Cô dặn lòng cố nằm im chờ đợi, lúc đầu chỉ năm phút, rồi mười phút trôi qua. Giữa những tiếng huyên náo, cô thầm đoán chắc hẳn đám đông đã tách cô ra khỏi tầm kiểm soát của Azim vẫn còn ken dày trên đầu, nhưng cô không thể mạo hiểm ló mình ra lúc này để lại rơi vào tay gã thêm một lần nữa. Chờ đợi, chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi, cô mệt mỏi lầm bầm với chính mình, mơ màng thấy bóng mình lồm cồm chui ra khỏi đống bàn ghế ngổn ngang rồi đứng dậy bước đi.
Khi cô tỉnh dậy, chỉ có bóng tối vây quanh chỗ nằm. Cô đang ở đâu đó, trên một tấm nệm lổn nhổn ruột vải. Cô đưa tay sờ nhẹ vào đầu, đầu cô được bó chặt bởi một băng vải, chân răng cô nhức nhối như thể chúng đã bị ai đấy dùng kềm nhổ đi một cách thô bạo không hề thương tiếc. Cô hé mắt, nhưng ánh sáng của ngọn đèn vừa được thắp lên lập tức khiến mắt cô đau nhói. Một cô gái Ấn Độ trẻ măng với gương mặt phúc hậu đang nhẹ nhàng lau vầng trán cô bằng một chiếc khăn ướt.
"Mi kuthe ahe? Tôi đang ở đâu thế này?". Cô hỏi. Khi đôi mắt đã quen với ánh sáng, cô nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng có trần ghép bằng những giát gỗ nhỏ nhắn, một ô cửa sổ cáu bẩn trổ trên bức vách phía đầu giường. Hẳn cô đang ở trong một khu nhà ổ chuột nào đấy hay trong một gian tập thể cũ nát.
"Kai zala? Chuyện gì xảy ra với tôi vậy?", cô tiếp tục hỏi.
"Cô bị đánh đập và bị chà đạp rất dã man", cô gái Ấn Độ trẻ tuổi giải thích. "Đừng lo", cô gái nói với Viva bằng tiếng Marathi, "giờ thì cô đã ổn, họ đang đến đưa cô về nhà".
Đưa cô về nhà. Mấy tiếng cuối cùng thoát ra từ miệng cô gái khiến cô có cảm giác như mình đang ngả người xuống một tấm nệm êm ái. Mình sẽ sớm được về nhà, mình sẽ sớm được về nhà. Daisy sắp đến đây đón mình.
Cô mở mắt, trần nhà với những tấm gỗ mỏng tang lúc này lại biến thành một màu vàng nhạt, nhớp nhúa. Trên đầu cô lủng lẳng một bóng đèn không có chụp, xác mấy con thiêu thân hãy còn dính bên ngoài bóng đèn, một thanh xà gồ bám đầy mạng nhện. Khi cô đưa tay lên ôm đầu, Viva cảm nhận được lớp máu khô thấm ra tận mặt ngoài băng vải. Những chân răng trong miệng vẫn còn nhói buốt tận tim óc, nhưng khi cô thận trọng thử dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng kiểm tra, Viva thở phào khi biết hàm răng của cô vẫn còn nguyên trong khoang miệng.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa ngay đầu chỗ nằm, rồi tiếng người nói lao xao vọng đến, cả tiếng ván sàn kẽo cọt.
"Daisy?", cô mệt nhọc cất tiếng hỏi.
Không ai trả lời cô.
"Daisy, phải chị đấy không?".
Khi vừa định gượng ngồi dậy, cô nhận thấy một bàn tay đang nắm cổ tay mình. Một khuôn mặt đang dịch chuyển sát vào mặt cô, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào xen lẫn mùi iu thôi tỏa ra từ nó.
"Là Guy", chiếc miệng gắn trên mặt người đang cúi sát nhìn vào mắt cô thì thầm.
Cô nhắm nghiền mắt, chặt đến nỗi có thể cảm nhận được dòng máu đang rỉ ra từ vết thương thấm qua lớp băng vải trên đầu.
"Guy", cô thều thào, "sao cậu lại ở đây?".
"Tôi không biết". Nó gằn giọng, cộc lốc. "Tôi không giúp được gì cho cô cả. Tôi không hiểu tại sao mình lại có mặt ở đây".
"Chuyện gì đã xảy ra với tôi?". Cô ráng hết sức nhổm người ngồi dậy, mấy bóng đèn đung đưa trên đầu.
"Mấy thằng điên ngoài chợ thấy cô bị chèn đẩy xô ngã giữa đám đông". Miệng cô há hốc như thể đang bị một cuộn bông căng phồng nhét chặt bên trong. "Những gì cậu cần phải làm là hãy cố quay về mái ấm tình thương và báo cho Daisy Barker biết, cô ấy sẽ giúp được tôi".
Cô nghe một tiếng thở dài đánh thượt đến não nề của Guy, rồi tiếng bình bịch khi nó đưa tay đấm mạnh vào đầu.
"Tôi không thể, bọn chúng sẽ tóm được tôi. "Chỉ riêng bản thân tôi thôi đã quá nhiều phiền toái rồi".
"Guy, làm ơn đi, đấy là tất cả những gì cậu cần phải làm lúc này".
"Sáng mai tôi sẽ biến khỏi đây, nói cho cô biết. Hãy nhờ người khác giúp đi", nó lầm bầm.
Những đầu ngón tay của nó đều đặn gõ lên mặt bàn, miệng lẩm bẩm những lời không rõ ràng giống hệt như những ngày còn trên tàu, khi nó rơi vào trạng thái xúc động tột độ. Tâm trí cô rối bời, nhưng cô buộc vẫn phải lên tiếng.
"Guy, tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra với tôi? Cậu đã làm gì?".
Im lặng. Nó không trả lời. Trong khi chờ đợi, cô cố giữ tâm trí mình thật tỉnh táo.
"Không làm gì cả", nó trả lời.
"Có đấy, cậu có làm", cô nói. "Giờ thì tôi biết cậu đã làm gì đấy với tôi".
"Tôi muốn cô rời khỏi cái trung tâm ấy", cuối cùng nó cũng dịu giọng, thì thầm. "Nó không hợp với cô, rất tệ là khác".
Cô lắc đầu, khẽ rên rỉ: "Không".
Đầu nó lại cúi xuống sát mặt cô, Viva ngửi thấy mùi khói thuốc hăng hắc lẫn trong hơi thở của nó. "Nghe này", nó thì thầm. "Nghe cho kỹ nhé". Tay nó thoa nhẹ lên thái dương cô. "Cô là mẹ tôi. Tôi đã chọn cô cho mình". Màn nước bọt phun ra từ miệng khi nó nói bám đầy lên hai má cô.
"Không! Guy, không! Tôi không phải là mẹ cậu!".
00:03 / 03:13
"Có đấy". Hơi thở Guy trở nên gấp gáp, có vẻ nó đang chuẩn bị phát hỏa. "Cô đã nhìn thấy ngôi trường ấy. Bọn chúng đã dùng dây thừng treo tôi trên cửa sổ. Mẹ đã chọn ngôi trường ấy cho tôi. Bà ấy muốn tôi ở đấy".
"Guy, nghe tôi này. Điều đấy là không đúng".
"Con yêu mẹ". Nhịp thở của nó gấp gáp, hổn hển, cô cứng đờ cả người vì sợ hãi.
Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu Viva, nó đang hận mình, cô nghĩ thầm.
"Tôi có thể kể cho cô nghe câu chuyện về mẹ mình", Guy nói. Nó đứng thẳng người, giọng nó vụt trở nên giận dữ. "Khi tôi tròn mười hai tuổi, cả hai người bọn họ trở lại nước Anh. Tôi đã không gặp lại họ từ lâu, rất lâu rồi. Bố tôi bảo để mang lại bất ngờ thú vị cho bà ấy, tôi sẽ ăn mặc như một gã bồi bàn và mang bữa sáng vào cho mẹ. Một sự ngạc nhiên thú vị. Tôi bê khay đựng đồ ăn vào phòng và gọi Mẹ rồi tôi cố hôn bà". Khuôn mặt của nó vụt trở nên nhăn nhó, méo mó. "Bà hét gọi bố tôi lúc bấy giờ đang ở căn phòng bên cạnh. Đúng là một trò đùa khốn nạn. Bà yêu tôi nhiều đến nỗi thậm chí còn không biết tôi đã hóa trang thành một thằng bồi bàn khốn khiếp kia đấy".
"Đấy là lỗi của bố mẹ cậu", Viva nói. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán cô. Khi cô rướn người định nắm lấy tay nó, Guy đã nhanh nhẹn xoay người sang hướng khác. "Một trò đùa ngớ ngẩn".
"Tôi chỉ muốn bóp chết bà ấy", giọng nó bình thản. "Bà ấy đã làm nhiễu sóng âm thanh của tôi. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy", nó ra lệnh cho cô khi Viva trở người tránh không nằm đè lên cánh tay mình. "Cô đang sợ hãi. Tôi không thích nhìn thấy cô trong bộ dạng này một chút nào".
"Nghe này", cô nói. "Cứ quay lưng lại với tôi nếu cậu không muốn nhìn thấy vết băng trên đầu tôi, nhưng hãy lắng nghe tôi thật kỹ. Tôi biết chính xác cậu phải làm gì".
"Ừm". Nó quay lưng lại với cô, hai vai nó chùng xuống, hai đầu mũi giày hướng vào nhau. Nó đưa tay làm động tác bật chiếc công tắc vô hình sau tai. "Cái gì?".
"Tôi biết bao năm qua cậu đã lo lắng đến thế nào", cô nói. Tim Viva nhói đau khi phải thốt ra những lời trần trụi ấy, nhưng cô buộc phải nói với nó. "Đến lúc này thì cậu cần phải dừng lại, cậu phải được nghỉ ngơi". Cô nhìn cơ thể bất động rũ rượi của thằng bé.
"Tôi không thể", nó trả lời. "Chúng đang bám sát sau lưng tôi. Đấy là lý do vì sao tôi phải quay về Anh".
"Thế cậu đã nói gì với bọn họ về tôi?".
"Rằng cô không thể làm việc ở cái trung tâm nuôi dạy trẻ tình thương ấy được. Rằng tôi cần cô".
"Còn nhiều điều khác nữa", cô nói.
"Tôi không nhớ, chúng đã làm mọi chuyện rối tung. Lão Azim đang cố làm tổn thương tôi - rõ ràng lão đang sợ tôi".
"Những gì cậu phải làm lúc này là tìm cách trở lại mái ấm tình thương, báo cho mọi người biết chúng ta đang ở đây".
"Tôi không thể", giọng nó nghẹn ngào. "Bọn chúng sẽ tóm được tôi, chúng sẽ tra tấn tôi".
"Vậy thì tìm ai đấy rồi nhờ họ đến báo cho trung tâm", cố gom chút sức mạnh ít ỏi còn lại trong người, Viva nói với nó. "Như thế sẽ tốt hơn cho hai chúng ta. Hãy bảo ai đấy đến nhờ họ đón Viva, Guy, rồi sau đấy, nếu muốn, cậu có thể đến ở với chúng tôi tại mái ấm tình thương, chúng tôi sẽ tìm người chăm sóc cho đến khi cậu ổn định tinh thần trở lại".
Guy vòng tay ôm ngang hông nó, bước quanh căn phòng chật chội ra chiều suy nghĩ, rồi nói: "Cô thấy đấy, tôi vẫn rất ổn, tôi không muốn lại làm rối tinh rối mù căn phòng của cô lên".
"Tôi biết, tôi nghĩ chỉ là cậu đang mệt mỏi một chút thôi".
"Không hẳn thế", nó nói. "Đang có nhiều người dò tìm tần số của tôi lúc này. Cả bố tôi cũng đang tìm kiếm tôi". Im lặng. Nuốt ực một cái, nó tiếp tục: "Ông ấy đang nổi giận. Ông ấy đã nện tôi một trận nên thân sau khi tôi rời khỏi con tàu. Ông ấy bảo tôi đã vô lễ với ông".
"Rồi nhé". Cô rướn người đưa tay ra sau tai nó vờ làm động tác tắt phụt cái công tắc vô hình mà thằng bé đang tưởng tượng trong đầu. "Tắt nó đi nếu cậu không muốn nghe ông ấy. Không ai ngoài cậu có thể kiểm soát được bản thân mình, nhưng cậu vẫn có thể trả lời đồng ý hay không. Những gì tôi muốn ở cậu là hãy để tôi được giúp đỡ cậu. Tôi sẽ không khiến cậu thất vọng đâu".
"Mọi người đều khiến tôi thất vọng. Không ai thích tôi cả".
"Tôi biết cậu đang nghĩ như vậy, nhưng điều đấy là không đúng, đã đến lúc cậu không thể cứ nổi giận với những người khác được nữa". Nó chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của cô, vẫn với đôi mắt vô hồn trống rỗng ấy, bất giác trong lòng Viva trào lên cảm giác xa lạ đến tột cùng khi cô nhìn vào đôi mắt nó, trống rỗng và hoàn toàn vô cảm. Nhưng cô vẫn sáng suốt lắng nghe cảm xúc của mình bằng đôi mắt của người khác - rất tỉnh táo, kiên quyết đấu tranh để tồn tại.
"Đã đến lúc cuộc đời cậu bắt đầu với việc bước chân ra khỏi giường là tiến về phía trước, nếu không những gì cậu làm chỉ đem lại nỗi thất vọng. Tôi hiểu hơn ai hết chuyện này, tôi đã đấu tranh không nghỉ suốt bao năm trời ròng rã kể từ khi bố mẹ qua đời".
"Đừng có lải nhải chuyện ấy nữa", nó co rúm toàn thân, rùng mình. "Kinh khủng quá".
"Mọi người sẽ yêu thương cậu nếu cậu cho phép họ làm như vậy", cô tiếp tục.
Nó quay đầu lại đối diện với cô, một bên tai vẫn dỏng lên nghe ngóng.
"Cô không thể", nó rầu rĩ. "Tôi đã hỏi cô".
Im lặng. "Tôi nghĩ chúng ta có thể làm bạn với nhau", cuối cùng Viva cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
"Cùng dắt nhau tha thẩn dưới bóng hoàng hôn", nó giễu cợt cô. "Tay trong tay".
"Không, đừng có ngớ ngẩn như thế. Ý tôi là tôi sẽ lắng nghe cậu. Tôi nghĩ cậu đã thấm mệt vì chạy trốn và cậu cần phải dừng lại để nghỉ ngơi".
Cô thầm cầu xin Chúa trời, mong cho mấy lời mình vừa thốt ra đã nhắm đúng mục tiêu, nhưng sau những nỗ lực thuyết phục, cô đã mệt lử, đã cạn kiệt sức sống. Viva ngã vật ra giường, đầu rơi lên chiếc gối, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trước khi kịp nghe câu trả lời của thằng bé.
Phía Đông Mặt Trời Phía Đông Mặt Trời - Julia Gregson Phía Đông Mặt Trời