Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Chương 36
M
ọi vật đều chết hết cả.” Stella nhìn khắp Titus.
Ngay khi vừa đến Titus, Stella đã nhận ra nó mới giống Olympus làm sao, Olympus trong cái nhìn thoáng qua ở tương lai. Cảm giác về không khí cũng như vậy và, giống y như Olympus, ở đây cũng có những tòa nhà và công trình kiến trúc bằng đá cẩm thạch tráng lệ.
“Trông nó giống hệt Olympus sau khi CRU đưa vũ khí tới.”
Cây cối xung quanh họ khô cằn và héo quắt lại. Cỏ thì úa vàng và chẳng có tiếng chim chóc, muông thú và côn trùng nào hết.
“Olympus trông như thế này sau cuộc tấn công của chúng tôi sao?” Đặc vụ B hỏi trong sự kinh ngạc đến lặng người.
Stella gật đầu. “Nó đẹp đẽ như vậy và cũng chết chóc như vậy.”
“Olympus và Titus là hai thế giới huy hoàng tồn tại song song,” thần Jupiter nói một cách buồn bã. “Vì tạo ra thứ vũ khí đó mà Saturn đã hủy diệt thế giới này chỉ để đánh bại chúng ta.”
Có điều gì đó trong giọng nói của thần khiến Stella chú ý. Giọng thần Jupiter không ổn. Ánh mắt cũng không bình thường. Lưng thần bắt đầu còng xuống. Cô nhìn tất cả những người xứ Olympus xung quanh - trông họ mới ốm yếu làm sao.
“Chuyện gì vậy?” Đặc vụ B tháo chiếc mũ sắt Chim Két của mình ra và xem thần Jupiter thế nào. “Chúng ta đang ở gần vũ khí đó,” thần Jupiter hổn hển nói. “Minerva đã cảnh báo chúng ta rồi, nhưng ta không tin nó lại ảnh hưởng đến ta nhanh như vậy. Chúng ta phải tìm ra nó trước khi nó giết chúng ta.”
Chiến binh Nhân ngưu khịt mũi và giậm chân xuống nền đất. Chiến binh Rùa rụt cổ vào bên trong bộ mai của mình và kêu ré lên vì đau đớn trong khi Chiến binh Chim Két kêu quang quác còn Chiến binh Rồng thì gầm rống lên. Ngay cả Briareos cũng đang có những phản ứng bạo lực khi ở gần thứ vũ khí đó.
Stella lăn xe tới chỗ thần Vulcan và khẽ chạm vào cánh tay của thần. “Thần có thể cảm nhận được nỗi đau đến từ hướng nào không ạ?”
“Mọi phía”, thần rên rỉ.
“Cụ thể hơn được không?” Đặc vụ B ra lệnh gay gắt. “Chúng ta không thể ngăn chặn được vũ khí đó nếu không tìm ra được nó!”
Thần Vulcan nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Thần đứng thẳng người lên và bỏ chiếc mũ sắt ra. Khuôn mặt của thần nhăn nhúm lại vì đau. Thần từ từ xoay người một vòng và chỉ vào một tòa nhà hình trụ đẹp đẽ vươn lên ở đằng xa. “Nó phát từ trong đó ra, cung điện của Saturn.”
“Chắc chắn phải là như vậy rồi,” đặc vụ B kêu lên. “Nhìn kìa. Đó là nơi tất cả bọn Titan Ảo ảnh được bố trí đứng gác.” Anh ta kiểm tra bầu trời xung quanh mình. “Ít nhất thì tôi không thấy một tên Ảo Ảnh biết bay nào cả. Có lẽ chúng đang ở Trái đất để tham gia vào trận chiến cuối cùng.”
Đặc vụ của CRU rút thanh kiếm lửa của mình ra. “Tôi hi vọng người Olympus các vị có thể tĩnh trí trở lại bởi Stella và tôi không thể chiến đấu với tất cả bọn chúng được.”
Thần Pluto gập người lại vì đau đớn. “Ta không còn chút năng lượng nào khi thứ vũ khí đó được phơi ra như vậy,” thần nói qua hàm răng nghiến chặt. “Nhưng ít nhất ta vẫn có thể sử dụng kiếm.”
“Ta cũng vậy,” thần Jupiter tán thành, rút thanh kiếm của mình ra. “Chúng ta phải xuất phát ngay bây giờ trước khi chúng kết liễu chúng ta.”
Stella rút thanh kiếm lửa từ trong chiếc bao treo trên xe lăn ra. “Maxine, ta cần mày giúp,” cô nói với chiếc xe. “Hãy đưa ta đến chỗ cung điện của Saturn. Chúng ta phải lấy được vũ khí đó.”
Phía dưới cô, chiếc xe làm theo mệnh lệnh. Các bánh xe bắt đầu quay và chiếc xe tiến về phía trước.
Rất lâu trước khi họ đến được chỗ cung điện thì bọn Titan Ảo ảnh đã phát hiện ra sự có mặt của họ ở Titus. Chúng lao dọc theo những con đường rải sỏi và tấn công nhóm người Olympus bằng tất cả sự hung tợn mà chúng có.
Một lần nữa, Briareos lại chứng tỏ được giá trị của mình. Ngay cả khi bị thứ vũ khí đó làm cho yếu đi, ông vẫn là một chiến binh hùng mạnh. Ông cắt một đường sắc nét vào giữa đám Titan Ảo ảnh.
Nhưng Bộ ba Quyền lực đang bị yếu đi. Mỗi giây trôi qua, họ lại chậm hơn và khó thở hơn.
Thần Jupiter bị đánh mạnh vào lưng bởi thanh kiếm vô hình của một tên Titan Ảo ảnh. Chiếc áo giáp sát đã bảo vệ thần nhưng thần vẫn bị kẹp chặt dưới đất. Đặc vụ B rẽ đường đến chỗ vị thần Olympus đang bị đốn ngã và dùng thanh kiếm lửa của mình để tiêu diệt tên chiến binh. Anh ta giúp thần Jupiter khó nhọc đứng dậy.
“Như thế này chúng ta không thể chiến thắng được,” thần Jupiter thở hổn hển, vịn vào cánh tay của đặc vụ. “Năng lượng của thứ vũ khí này quá lớn. Nó sẽ sớm giết chúng ta trước khi chúng ta đến được cung điện đó.”
“Cậu và Stella là hy vọng duy nhất của chúng ta. Ta xin cậu, hãy đến cung điện và đặt vũ khí đó vào trong chiếc hộp vàng. Khi nó được bọc kín lại, năng lượng của chúng ta có thể sẽ phục hồi. Hãy đi ngay đi, trước khi quá muộn.”
Stella yêu cầu Maxine đưa cô lên không trung. “Đặc vụ B, Maxine có thể chở được cả hai chúng ta đấy!”
“Cô có chắc là thứ này có thể nhấc được cả hai chúng ta chứ?”
Maxine sà xuống để đặc vụ B nhảy bật lên và túm vào một bánh xe của mình.
“Nó có thể mà!” Stella phấn khích khi Maxine đưa họ lên trên cuộc chém giết, hướng về cung điện. “Nó có thể làm mọi thứ!”
Đặc vụ B sử dụng bàn tay kia cố gắng giết được nhiều tên Titan Ảo ảnh nhất có thể bằng thanh kiếm lửa của mình.
Phía sau họ, trận chiến vẫn đang diễn ra quyết liệt. Briareos cao lớn đồ sộ hơn hẳn bọn chiến binh đang tấn công. Nhưng Người Khồng lồ Trăm tay đang bị chậm đi. Ngay cả ở chỗ này, họ cũng có thể thấy được nỗi đau hằn lên trên khuôn mặt nhọ nhem của ông ta.
“Nếu ông ấy gục ngã thì tất cả họ cũng sẽ vậy,” đặc vụ B cảnh báo. “Nhanh lên nào Maxine, chúng ta phải ngăn chặn vũ khí đó!”
Khi họ đến chỗ cung điện đồ sộ, Stella nhận ra có gì đó đang di chuyển trên mái. “Có ai đó trên kia.”
“Đó là điểm cao nhất chỗ này. Nó đúng là một nơi hoàn hảo để đặt vũ khí.”
Stella yêu cầu Maxine tăng tốc và hạ xuống mái nhà. Tay giơ cao thanh kiếm lửa, đặc vụ B nhảy khỏi Maxine ngay khi chiếc xe lăn chạm vào bề mặt đá cẩm thạch nhẵn nhụi.
Họ dừng lại cách nơi có thể đã từng là bóng người một đoạn vài mét. Giờ đây nó quá nhăn nhúm để có thể nói rằng nó là cái gì. Đôi tay nó đang bê một hòn đá lớn đầy khó nhọc. Nó giống hệt hòn đá mà Stella đã từng nhìn thấy rơi ra khỏi chiếc hộp bằng vàng cách đây rất lâu rồi.
“Nó đấy, thứ vũ khí đó đấy!” Cô kêu lên. “Đây là thứ mà các ngươi đang tìm kiếm sao, hả con người kia?” Sinh vật nhăn nheo đó hỏi. “Các ngươi đã đến quá trễ rồi. Chỉ một lát nữa thôi ta sẽ chết và các ngươi sẽ chứng kiến chiến thắng vĩ đại nhất của Saturn. Ngay khi chúng ta đến Olympus, ta sẽ cho nó nổ tung. Năng lượng của vũ khí này sẽ tăng lên và lan tỏa khắp vũ trụ, hủy diệt bất cứ tên Olympus còn sống. Chiến thắng này xứng đáng với nỗi đau đớn mà ta đang phải chịu đựng.” Sinh vậy đó giơ lên một viên đá màu xanh dương giống hệt như viên mà Joel và Emily có.
“Không!” đặc vụ B hét lên. Anh ta giơ thanh kiếm lên và lao tới.
Sáu tên Titan Ảo ảnh nhào lên mái của cung điện và chạy về phía đặc vụ của CRU.
“Stella, làm gì đi. Ngăn hắn lại!” đặc vụ B vừa gào lên vừa lao vào đối mặt với cả đám Titan Ảo ảnh đang tấn công mình.
Không còn thời gian để suy nghĩ, lão già giơ viên ngọc lên.
Stella hạ thanh kiếm lửa xuống và lôi con dao găm nhỏ bằng bạc ra. Thần Vulcan đã dạy cô cách ném chuẩn xác gây chết người. Nhưng đó là tập luyện thôi. Còn bây giờ là làm thật.
“Olympus!” Lão già hét lên.
Stella nắm lấy lưỡi con dao và nín thở.
Dòng Mặt Trời đã mở ra trước mặt lão già và hắn bắt đầu bước tới.
Stella dùng hết sức mình để phóng con dao. Nó găm thẳng vào ngực của sinh vật gớm guốc. Hắn làm rơi hòn đá và lảo đảo sang hai bên rồi ngã ra phía ngoài Dòng Mặt Trời đang mở.
“Hòn đá, Stella,” đặc vụ B gào lên. “Cho nó vào trong hộp đi.”
“Maxine, tiến lên,” Stella hô to. “Đưa ta tới chỗ hòn đá.”
Stella lao ra khỏi chiếc xe lăn và gắng sức lấy chiếc hộp bằng vàng từ phía dưới chỗ ngồi của cô ra. “Thả cái hộp ra.”
Chiếc xe lăn đẩy mình về phía sau cho đến khi chiếc hộp thoát khỏi cái giá đỡ chắc chắn. Nó đập vào mái nhà bằng đá cẩm thạch trơn nhẵn và trượt ra xa.
Stella rủa thầm và cố gắng lăn hòn đá đến chỗ chiếc hộp vàng. Nhưng khi cô di chuyển và cảm nhận được sức nặng của nó, cô biết mình không bao giờ có thể nhấc nó vào trong hộp được.
“Maxine, đẩy nó lại gần chỗ ta!”
Chiếc xe lắn làm theo lệnh của cô và đẩy chiếc hộp bằng vàng lại chỗ hòn đá. Stella tự nâng người lên cao nhất có thể và mở cái nắp vàng nặng trịch ra.
“Đặc vụ B,” cô la lên, “hòn đá quá nặng, tôi không thể nhấc nó vào hộp được.”
Chỉ còn lại ba tên Titan Ảo ảnh đang chiến đấu với đặc vụ B. Xung quanh ngổn ngang những mảnh vụn của những tên chiến binh kia. Thanh kiếm lửa của anh ta lóe sáng không gian khi anh chém xuống tên Titan Ảo ảnh thứ tư. Chỉ còn lại hai tên Chiến binh Rùa, đặc vụ B lao về phía Stella. “Hãy mở sẵn nắp ra!” Anh ta buông kiếm và nâng hòn đá nặng trịch đó lên cao. Ngay khi anh ta định đặt nó vào trong hộp thì hai tên Chiến binh Rùa lao tới và dùng kiếm của chúng đâm xuyên qua lớp áo giáp của đặc vụ B.
Đặc vụ của CRU thở hổn hển trong cơn hấp hối. Stella nhìn những lưỡi kiếm đầy máu nhô ra khỏi phía bên kia lớp áo giáp. Đám Rùa rút kiếm lại và đâm tiếp.
“Giữ cái nắp,” đặc vụ B nghẹn thở. Khi ngã xuống, anh cố gắng dùng tất cả sức lực cuối cùng của mình để thả hòn đá vào trong chiếc hộp vàng. Vật lộn với sức nặng của nó, Stella cuối cùng cũng đóng được nắp hộp che kín thứ vũ khí đó.
Đặc vụ B ngã ngửa ra mái nhà và bất động. Stella vật lộn với cái hộp. Không còn vũ khí, cô nhìn những khuôn mặt được che kín của hai tên Titan Ảo ảnh một cách đầy thách thức.