Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Chương 35
S
ự phát triển của Quảng Tây thua xa các vùng lân cận, Song Bình nằm ven vịnh phía Bắc. Nhìn từ vị trí địa lí, Song Bình nằm gần bờ biển phía Nam của Trung Quốc, diện tích chỉ vỏn vẹn 200 kilômét vuông, thậm chí khó nhìn thấy trên bản đồ nhỏ. Trên đảo chỉ có khoảng 200 cư dân. Đảo Vi Châu còn có một vài du khách ghé thăm, còn nơi đây tuyệt đối nằm ngoài tầm ngắm của mọi người.
Song Bình hoàn toàn chưa được khai thác, cư dân trên đảo sống chủ yếu dựa vào nghề đánh cá, mỗi ngày chỉ phát điện ba – bốn tiếng đồng hồ từ máy phát dầu, không thu được sóng ti vi, không có đường dây điện thoại, không có tín hiệu di động, chỉ có một trường tiểu học nhỏ với một giáo viên kiêm hiệu trưởng sống ở đây lâu năm.
"Tôi học trung học ở đảo Vi Châu. Bây giờ, thanh niên trong làng nếu không đi học cũng đổ xô ra thành thị, hoặc làm thuê trong làng chài giàu hơn, hay làm công nhân khuân vác tại các bến đò, thu nhập ít nhiều là thứ yếu, chí ít cuộc sống không tẻ nhạt và nhàm chán như ở đây. Cư dân lần lượt dọn đi cả, nghe mẹ nói, trước đây làng này sống hơn 200 hộ dân, giờ đây còn lại chưa đến 60 hộ. Trong làng chỉ còn người già, ngư dân ít được ăn học, và những đứa trẻ tiểu học."
Chính Bang dẫn họ lên bờ, đồng thời giới thiệu làng chài cho Nhâm Nhiễm. Bước lên mặt đất, Nhâm Nhiễm vẫn còn thấy lắc lư bồng bềnh, chưa thích nghi ngay được.
Cô cố gắng bước vững, mở to mắt nhìn cảnh vật theo lời giới thiệu của Chính Bang. Quả thật, đó là một hòn đảo nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, bốn bề đều là núi đất đỏ, y như Hỏa Diệm Sơn trong truyền thuyết. Cư dân tập trung tại trung tâm hòn đảo, nơi mặt đất bằng phẳng và thấp hơn, xuất hiện trước mắt cô là ngôi nhà được xây cất rất thô sơ, vật liệu dùng dựng nhà là các nham thạch núi lửa, gà nhà nuôi thả từng đàn đi tung tăng qua người họ. Vô số loài hoa dại không tên nở rực hai bên đường, những cây xương rồng nhấp nhô cao thấp cũng đang nở rộ bông hoa màu vàng rực, kết thành từng quả màu tím tím, cảnh vật rất nên thơ.
Chính Bang tiện tay hái vài quả đưa cho Nhâm Nhiễm: "Trái này ăn được."
Nhâm Nhiễm đưa vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt thật hấp dẫn. Cô xúc động: "Nơi này thật là đẹp."
Gia Thông nửa cười nửa đùa: "Nếu như em ở đây hơn ba ngày mà vẫn còn nói được câu đó là giỏi lắm rồi. Không tin em hỏi Chính Bang, anh ta có thể sống ở đây mấy ngày?"
Chính Bang cười, "Cuộc sống trên đảo hơi lạc hậu, nhưng rất an nhàn. Tôi thường nhớ nhà, nhưng mỗi lần về, quá lắm chỉ ở được ba ngày thì không thể ở thêm được nữa, nếu không có cảm giác như muốn phát điên. Nên tôi khuyên Kỳ Tổng tốt nhất chỉ nên ở đây vài ngày, sau đó dọn đến đảo Vi Châu hoặc thành phố Bắc Hải."
Nhà Chính Bang chỉ có một mẹ già ở góa và một anh trai câm điếc, chị lấy chồng xa ở Bắc Hải, làm nghề kinh doanh hải sản cùng anh rể. Anh đã nhờ mẹ dọn dẹp một căn phòng nhỏ riêng biệt sau vườn, đồng thời sắm sửa vài vật dụng cần thiết. Trong phòng có một chiếc giường gỗ, trên đó có một tấm chăn hoa màu đỏ. Nhâm Nhiễm vừa ngồi lên thì chiếc giường kêu "cót két", cô giật hết cả người vừa cảm thấy rất buồn cười.
Chính Bang xin lỗi nói: "Thật ngại, chỉ có thể thế này thôi."
Nhâm Nhiễm vội nói: "Như vậy rất tốt mà."
Gia Thông phải cúi đầu mới không bị va phải dàn cửa bước vào trong căn phòng, anh cười: "Bây giờ mà còn nói điều kiện thì thật đáng chết."
"Vì chống bão, những căn phòng ở đây phải xây thấp một chút, Kỳ Tổng ra vào nhớ cẩn thận."
Gia Thông gật đầu: "Chính Bang, ít nhất là mấy tháng tới, tôi không thể trả lương cho anh được nữa."
Chính Bang cười: "Không sao, tôi còn tiền dành dụm, có thể ứng phó được. Thời gian này tôi đến Bắc Hải lái xe chở hàng cho anh rể, cũng có thu nhập thôi."
Điện lực ở Song Bình cung ứng rất hạn chế, lại không ổn định. Ngưng điện trong thời gian phát là chuyện như cơm bữa, nhà nào cũng chuẩn bị một ngọn đèn dầu kiểu xưa. Buổi tối, mọi người đều có thói quen ngủ sớm, ngoài tiếng sóng đơn điệu vỗ bờ nơi xa, chen lẫn vài tiếng chó sủa, trong làng hoàn toàn tĩnh mịch.
Nhâm Nhiễm nửa đêm thức giấc, hoang mang không biết mình đang ở đâu.
Trong màn đêm im ắng đó, cô nghe rõ cả nhịp đập của mình... và của Gia Thông.
Tay chạm được vào tay anh, cô mới yên lòng.
Cô sống trong thành thị từ nhỏ, bất luận sáng hay tối, xung quanh đều có đủ ánh đèn rực rỡ. Bóng đêm dày đặc và tĩnh lặng nơi đây khiến cô có ảo giác như đang trong một thế giới xa lạ.
"May mà có anh ở bên cạnh!" – cô nghĩ thầm trong bụng, áp sát mặt vào cánh tay anh.
"Ngủ không được à?". Tiếng Gia Thông vang nhẹ bên tai.
"Dạ, có phải làm anh thức giấc không?"
"Không."
Gia Thông ôm cô vào lòng, cô tựa sát người vào cơ thể anh, mái tóc cô vuốt ve vai anh rồi anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô.
"Ở đây bình yên như một thế giới khác."
Gia Thông cười nhẹ: "Có phải đã hối hận theo anh đến đây không?"
Nhâm Nhiễm lắc đầu, anh có thể cảm giác được tóc cô rung nhẹ trên môi, cằm của mình.
"Đương nhiên là không, chỉ cần ở bên cạnh anh, em sẽ không hối hận."
Cô trả lời quá đỗi nghiêm túc trước lời đùa cợt của anh, anh hơi bất an. Thế nhưng, được ôm cô vào lòng như thế, anh đã từ bỏ mọi ý định khác. Nụ hôn, vòng tay và sự ôm ấp, tuy chỉ là ngôn ngữ cơ thể đơn điệu, có lúc như một bản năng vào sâu lòng người hơn bất kỳ ngôn ngữ nào.
Hai cơ thể hòa hợp vào nhau bắt đầu một vũ điệu không ngừng, họ vuốt ve từng đường cong cơ thể của nhau, hòa quyện hơi thở hổn hển vào âm thanh của tiếng sóng, cảm giác được lấp đầy từ sâu bên trong... Giữa cái làng chài cách xa thế giới quen thuộc của họ, bóng đêm dày đặc thu nhỏ toàn bộ không gian đến khi chỉ vừa đủ dung nạp hai người, duy chỉ có lúc làm tình mới nắm bắt vài điều thân quen.
Gia Thông và Nhâm Nhiễm an cư tại đây.
Theo lời dặn dò của con, mẹ Chính Bang nói với người trong làng, Kỳ Gia Thông và vợ cậu ta là người thành thị, sức khỏe không tốt, bị "suy nhược thần kinh" nên muốn tìm một nơi yên tĩnh để điều dưỡng.
Người trong làng chài thường kết hôn rất sớm, không ai ngạc nhiên khi Nhâm Nhiễm kết hôn ở độ tuổi còn rất trẻ. Mặc dù lấy lý do bệnh mà tìm một nơi hẻo lánh thế này để nghỉ dưỡng như thế cũng chẳng hợp lẽ mấy, nhưng không khí ở đây đích thực rất trong lành, bốn mùa như xuân, người dân lại chất phác, tuy không hiểu "suy nhược thần kinh" là bệnh gì nhưng cũng không có người cố tình đến chất vấn, tra xét.
Cuộc sống của họ nhanh chóng đi vào nề nếp.
Gia Thông nếu không ở nhà đọc sách thì mang cần câu ra bờ biển câu cá. Anh câu cá chỉ để trầm ngâm suy nghĩ trước biển, vốn chẳng quan tâm câu được những gì. Lúc ấy, Nhâm Nhiễm biết, không thể đến quấy rầy anh.
Mỗi buổi chiều, anh bất chấp nhiệt độ nước biển chỉ khoảng 20 độ cũng nhảy xuống bơi gần một tiếng mới lên bờ.
Nước biển ở đây trong trẻo, bốn bên còn có các bãi san hô, nhưng Nhâm Nhiễm sợ lạnh, không dám xuống nước trong mùa này. Trò tiêu khiển của cô chủ yếu cũng là đọc sách, nếu chán thì sẽ đi dạo một mình trên đảo, dù gì thì đảo cũng chỉ vỏn vẹn 20 kilômét vuông, không lạc đi đâu được. Tuy không lớn nhưng nếu chỉ đi bộ theo nhiều hướng khác nhau thì cũng phải mất khá nhiều ngày cũng không trùng lắp con đường cũ.
Cô vừa đi vừa hái quả xương rồng ăn, lúc ăn quá nhiều, răng và lưỡi đều nhuộm thành một màu đỏ chót. Vừa mở miệng nói chuyện là Gia Thông ôm bụng cười nghiêng ngả. Trong làng còn trồng rất nhiều khế, đưa tay lên là hái được.
Xế chiều, cô sẽ cùng các phụ nữ khác trong thôn chạy ra bãi biển, mọi người đều vây quanh đó, vừa vá chỗ nứt trên lưới đánh cá, vừa nhìn biển khơi, trông chờ người đàn ông của mình đánh cá quay về. Khi hoàng hôn buông xuống, từng chiếc thuyền đánh cá lần lượt cập bến, cắm neo tại một nơi cách bãi cát không xa. Phụ nữ trong làng chạy ồ đến đón lấy thu hoạch trên tay người đàn ông. Nhâm Nhiễm không đợi ai, nhưng tình cảnh này khiến cô xúc động, rưng rưng nước mắt.
Đàn ông trai tráng trong thôn mỗi ngày đều ra biển đúng giờ, người già không ra biển được sẽ câu cá làm bữa ăn trưa. Bọn trẻ sau khi tan học cũng lấy cần câu ra bờ biển ngồi hơn cả tiếng rồi mang chiến lợi phẩm về cho mẹ nấu cơm. Cá bắt được trong ngày của ngư dân thường được tập trung lại chở ra đảo Vi Châu bán, một ít đem về nhà ăn, nếu còn dư ra sẽ nuôi trong một hồ được đào gần biển, ai muốn ăn đều có thể đến đó lấy mang về,
Cuộc sống tự cung tự cấp đậm nét dân dã, chất phác của nông thôn, tất cả ngôi nhà trên đảo cũng không có khóa, Nhâm Nhiễm cảm thấy nơi đây giống như Đào Hoa Nguyên mà Đào Uyên Minh từng nhắc đến, cô từng nói với Gia Thông điểm này, Gia Thông phủ nhận.
"Em xem, em lại chỉ nhìn vào mặt lãng mạn của nó. Cuộc sống của ngư dân ở đây rất gian khổ, lần trước khi anh đến, họ vừa qua cơn bão, trong làng bị tổn thất ba chiếc thuyền, đối với họ, đó gần như là trắng tay. Đích thực họ không lo không có cá ăn, nhưng nếu một ngày không ra biển thì họ sẽ không có thu nhập. Giáo dục, dưỡng lão, chi phí bảo hiểm y tế... đều không được đảm bảo."
Nhâm Nhiễm thừa nhận, cô quả thật khó có thể chủ động nhìn nhận mặt gian khổ của cuộc sống, nhưng cô cảm thấy, cô đã sống ở đây hơn ba ngày mà vẫn không thấy chán. Nếu như sinh ra đã phải sống cuộc sống thế này, chí ít cô không cảm thấy ấm ức.
Chớp mắt, Gia Thông và Nhâm Nhiễm đã ở đây đến giao thừa tết truyền thống. Chính Bang cũng về nhà đoàn tụ cùng gia đình. Sau khi ăn cơm đoàn viên, đốt trụ pháo hoa, làng chài lại rơi vào tĩnh mịch.