A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
gài Robert nhìn xuống những chiếc ảnh đặt trên bàn. Biểu cảm trên mặt chẳng hề thay đổi khi ông nhìn lên. "Anh có thể vào tù vì chuyện này đấy, biết không?"
Dax vẫn bình thản. Nó biết là Ngài Robert nói phét. Căn phòng ắng lặng, chỉ có tiếng rì rầm của thương trường thấm qua những bức tường từ khu ngân hàng ở bên ngoài.
Sergei đã nói gần như tương tự khi Dax bật mí ý đồ với nó trong khách sạn ở Brighton, nhưng Dax cả cười. "Vì sao? Thế cậu cho là Ngài Robert thích quảng bá ầm lên à? Đừng quên là chính các con gái yêu của ngài dính vào chuyện này".
"Tớ chỉ muốn mặt tớ đừng chềnh ềnh ra ở trong ảnh mà thôi" Sergei nói, ngầm thoả thuận.
"Tớ có cần cái mặt cậu đâu" Dax trả tiền bữa trưa rồi đứng lên. "Đi thôi. Chúng mình còn phải mua một cái máy ảnh và mấy cuộn phim nữa".
"Tốt nhất là mua cả đồ phóng nữa. Cậu không thể đưa phim ra một tiệm ở đầu phố để in tráng được. Nhưng nếu bọn con gái không khoái kiểu này thì sao?"
"Khi bọn nó đã uống đủ thì sẽ làm tuốt", Dax quả quyết, và nó đã đúng.
Ngài Robert xếp đống ảnh lại, đặt thành một chồng gọn ghẽ trước mặt. "Anh lấy bao nhiêu?"
"Không ạ" Dax trả lời. "Ẳnh thuộc về ngài ạ".
Chủ nhà băng nhìn Dax một thoáng. "Thế còn phim?"
"Cha tôi đã được hứa hẹn cả hai năm nay về bốn chiếc tàu ở Macao. Khi chúng cập cảng Corteguay, phim sẽ được gửi cho ngài".
"Đấy là chuyện hoàn toàn khác", Ngài Robert nói. Tôi không quản những con tàu ấy".
"Ramirez cho rằng ông nắm chúng".
Ngài Robert nhìn nó. "Té ra đấy là điều đã xảy ra đối với lá thư." Dax không trả lời. "Đấy là quan niệm của anh về danh dự? Phản bội lại sự nghênh tiếp ân cần ngay tại nhà của chủ nhân?"
Sự tức giận dâng lên trong giọng Dax. "Ông không phải là người để lên lớp tôi - khi mà giá trị danh dự của chính ông là kiếm được bao nhiêu bằng vào sự phản bội".
Đến lượt Ngài Robert lặng thinh. Ông trân trân nhìn xuống đống ảnh. "Tôi làm điều mà tôi cho là tốt nhất cho nước Anh".
Dax đứng lên. "Ngài Robert, ttg muốn tin như thế, hơn là nghĩ rằng ông chỉ hành động vì tham lam".
Dax quay ra cửa. Tiếng Ngài Robert dừng nó lại. "Tôi cần thời gian để xem xét chuyện này".
"Cũng không vội, thưa Ngài Robert. Hôm nay, tôi trở lại Paris. Giả như vào cuối tuần sau chẳng hạn, mà tôi không có được một phản ứng tốt đối với đề nghị của mình thì lá thư của Ramirez sẽ được đưa cho người em họ của ông, Nam tước, và cả cha tôi nữa. Và, sau đó thì hàng ngàn những bức ảnh này sẽ được phân phát khắp châu Âu".
Cặp môi Ngài Robert mím chặt. "Và nếu tôi làm, như anh nói, là phản ứng tốt, liệu tôi có thể liên hệ trực tiếp với anh?"
""Thưa không, ngài Robert. Tôi sẽ biết về quyết định của ông ngay từ cha tôi".
"còn Ramirez? Anh không muốn tôi làm điều gì đó với hắn à?"
Một ánh vàng ệnh thoáng qua trong cặp mắt Dax. Ông chủ nhà băng cảm thấy một luồng ớn lạnh nơi xương sống khi giọng nói của cậu thanh niên bỗng pha sự man rợ. "Thưa không, Ngài Robert. Tôi đã có kế hoạch riêng của mình dành cho hắn".
Tách cà phê sáng của ngài Robert lạnh tanh khi ông đọc dòng tít trên trạng đầu tờ báo buổi sáng
NGUYÊN NHÀ NGOẠI GIAO VÀ PHỤ TÁ BỊ GIẾT Ở RIVIERRA, Ý.
Ông run rẩy khi nhớ lại ánh mắt Dax. Và rùng mình khi nhớ ông đã cố khuyến khích nó ở lại với họ khi được vào Sandhurst. Tất cả những gì nằm bên dưới cái bề ngoài ấy, chỉ nguyên là một thằng bé man rợ, tất cả giáo dưỡng, học hành chỉ là một lớp dầu bóng mỏng manh che phủ cả một khu rừng. Không thể nói trước một con vật như vậy có thể làm được những gì. Tất cả những người chống lại nó điều có thể bị giết ngay trên giường ngủ.
Thật là la. Bỗng tất cả như cận kề ngay bên. Không chỉ còn là những con số, những ký hiệu, những ghi chú trên những tờ báo có, báo nợ của ngân hàng nữa. Giờ là con người cụ thể, chính ông, các con gái của ông - sống và chết.
Các con gái ông. Ông rùng mình khi nghĩ đến cả hai đứa đã làm tình với tên rợ ấy. Cái gì đã ám ảnh hai đứa con gái để dẫn đến hành động ấy? cả hai chưa từng làm phiền ông, dù chỉ là chút xíu. Ông không có gan đối diện mà nói với chúng về những bức ảnh nữa. Hai đứa đều là những tiểu thư mẫu mực, ông không biết phải bắt đầu như thế nào để nói về chuyện này.
Bỗng ông nổi giận. Rõ rồi. Ông là một một thằng ngu vì thậm chí chẳng một mảy may nghi ngờ. Mọi người đều biết rằng bọn mọi rợ ở trong rừng sở hữu những bùa mê thuốc lú đầy bí ẩn mà ngay cả khoa học hiện đại cũng mù tịt. Đúng rồi. Bằng cách nào đó, thằng bé đã cho hai đứa con gái ông uống một thứ thuốc kích dục. Có thể pha trong một tách trà.
Bỗng ông nhận ra điều cần làm ngay. Ông phải đưa chúng đi khỏi đây. Vợ ông vào phòng ăn sáng, ngồi đối diện ông. "Anh có khoẻ không?" Bà hỏi trong khi phết mứt lên lát bánh mì.
"Hai đứa con gái đến chỗ cậu chúng ở Canada!" ông bật ra một cách cáu bẳn.
Bà ngạc nhiên nhìn ông, quên cả miếng bánh trên tay. "Nhưng em tưởng là chúng ta đã thoả thuận để chúng không phải đi cơ mà. Tay Chánh văn phòng ấy không để cho chiến cuộc xảy ra ở Âu châu đâu".
"Ông ta không phải là thủ tướng! Hai đứa sẽ phải đi ngay, không bàn thêm gì nữa".
Ngài Robert đột ngột đứng lên, bước ra khỏi phòng, để lại bà vợ ngỡ ngàng nhìn theo. Khi ông ngồi vào xe để đến các văn phòng của ông trong thành phố, ông quyết định đấy mới chỉ là một phần của câu trả lời. Phần kia là Corteguay phải có bốn con tàu.
Vì giờ đây không còn là mối đe doạ của một vụ bê bối, hay một vụ lộ tẩy nhục nhã, hay thậm chí cả vấn đề danh dự của ông bị hoen ố nếu như người em họ ông biết về vụ phản bội của ông nữa. Sự việc giờ đây giản dị hơn nhiều và cũng cơ bản hơn nhiều. Lần đầu tiên trong đời, ngài Robert cảm thấy địa vị và tiền không bảo vệ được ông nữa. Chúng chỉ còn là một cái áo giáp mỏng manh, chỉ có thể làm chệch mũi dao của một kẻ man rợ mà thôi. Mối sợ hãi lạnh băng về cái chết cứ đung đưa nơi xương sống ông.
Âm hưởng của những chiếc trống quân nhạc dội lại khu cảng một cách trống rỗng khi Dax theo sau chiếc quan tài phủ cờ đi lên ván cầu tàu. Các thuỷ thủ đứng nghiêm một cách ngượng nghịu trong những bộ đồng phục mới, chưa kịp quen của hàng hải Corteguay. Dax lặng lẽ nhìn chiếc quan tài được chuyển từ những người lính danh dự Pháp sang tay những thuỷ thủ Corteguay.
Thật mỉa mai, anh nghĩ, cha sẽ không bao giờ biết được ông đang trở về trên chiếc tàu mang tên ông. Đấy là điều đầu tiên Dax nhận thấy khi đám tang dừng bên cầu cảng. JAIME XENOS. Chữ kẻ bằng sơn trắng còn ướt trên nền đen nên người ta còn thấy lờ mờ tên tàu cũ bên dưới. Shoshika Maru. Đây là chuyến đi đầu tiên giữa Pháp và Corteguay của đoàn thương thuyền mới thành lập.
Mới chỉ hơn một tháng kể từ hôm anh ngồi trong văn phòng của cha, và Marcel mang vào một bức điện thư Anh. Dax vẫn còn nhớ nụ cười trên mặt cha khi ông ngửng lên sau khi đọc.
"Ngài Robert đã thu xếp được tàu cho chúng ta!"
Dax sung sướng trước niềm hạnh phúc trong mắt cha.
"Một lúc nào đó, chúng ta có thể về nhà trên tàu của mình".
Đã đến lúc đó, Dax nghĩ, nhưng bằng cách mà chẳng ai trong họ tiên lượng được. Bố anh đang về nhà chứ không phải anh. Anh phải ở lại. Bức điện của tổng thống rất dứt khoát "Thành thực chia buồn vì cha anh, một người yêu nước đích thực, đã qua đời. Nay cử anh làm lãnh sự và sẽ giữ chức này cho đến thông báo sau".
Anh đứng nhìn trong khi họ buộc chặt chiếc quan tài trên giường để chống chọi với sóng dữ nơi biển khơi. Rồi, từng người một, các thuỷ thủ rời khỏi, cho đến khi chỉ còn lại anh và Mèo Bự.
Anh nhìn ông bạn. Mèo Bự vội vã thì thầm. "Tôi đợi ở ngoài".
Dax nhìn xuống chiếc quan tài vẫn phủ lá cờ màu lục và xanh với con đại bàng trắng đang lao lên ở giữa - con đại bàng vùng Cortez mà tên đất nước đã được đặt theo tên nó. Rồi anh lặng lẽ bước đến bên, đặt nhẹ tay trên nắp quan tài.
"Tạm biệt, cha" anh nhẹ nhàng. "Con không biết được cha có hiểu là con yêu cha đến chừng nào không?"
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu