Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Viện Công Tố
ôi thong thả bước đi qua trước mặt các vị bồi thẩm. Những con mắt của họ hồi hộp theo dõi tôi khi tôi đến trước mặt quan toà để đáp lại lời đề nghị của lão Vito xin bải bỏ vụ kiện. Tôi chắc là họ nghe thấy lời tôi mặc dù tôi nói nhỏ.
- Trước mỗi vụ kiện bao giờ cũng có hai điều mà người ta không được phép xem xét một cách qua loa. Đó là tội lỗi về mặt đạo đức và tội phạm về mặt pháp luật. Chúng ta chỉ có thể trừng phạt vì tội vi phạm pháp luật mà thôi. Nhưng rất ít khi chúng ta thấy tội lỗi về đạo đức và tội phạm trước pháp luật lại dính liền vói nhau như trong vụ này. Chúng tôi đã trình bày cẩn thận trước toà và các vị bồi thẩm bản buộc tội đối với bị cáo. Chúng tôi đã củng cố thêm bằng những tài liệu đã được xác minh và những lời khai của các nhân chứng. Chúng tôi đã trình bày rõ ràng quan điểm của viện công tố và chúng tôi luôn ý thức được trách nhiệm của mình đối với các bên có mặt tại đây. Chúng tôi đã thực hiện nghĩa vụ của mình không chút nao núng, không chút thiên vị và đã góp phần xác định rõ tội lỗi đang đè nặng lên các vị cáo. Nhân dân bang New York đang hướng về ngài và đang chờ tiếng nói của công lý. Nhưng ở đây công lý chỉ được nói đến một khi lời đề nghị của bên bào chữa bị bác bỏ mà thôi!
Tôi chậm rãi rời khỏi bàn quan toà và lặng người đi khi đã đi được một đoạn đường trờ về chỗ mình. Qua vai mình tôi nghe thấy giọng nói của vị chánh án:
- Lời đề nghị không được chấp thuận.
Ngay lập tức mọi thứ như sôi lên sùng sục. Sau lưng tôi các phóng viên chạy đi chạy lại rầm rập ở các lối đi giữa các hàng ghế để chuyển tin về cho các tờ báo của mình. Vị quan toà gõ búa cuống mặt bàn. Cuối cùng thì ông ta cũng lập lại được trật tự từ cái đám hỗn độn ồn ào đó.
- Phiên toà hoãn lại đến mười giờ sáng ngày mai!
Toàn thân đẫm mồ hôi tôi trở về phòng mình ngã người xuống một cái ghế.
Joel và Alex bước vào.
- Trời, ngài cần phải uống một chút gì đấy! - Joel kêu lên và ngắm nhìn tôi.
Tôi gật đầu và nhắm mắt lại. Tôi cần một chút gì đấy để thay đổi không khí. Tôi cũng chẳng còn biết trong hai tuần lễ tới của vụ án mính sẽ phải chống trả như thế nào khi lão Vito tung ra những lý lẽ của lão. Tôi có cảm giác năng lượng dự trữ của mình đã kiệt quệ rồi.
- Đây! - Tiếng Joel bên tai.
Tôi mở choàng mắt ra cầ lấy cái ly và dốc tuột chỗ rượu vào cổ họng. Rượu đốt cháy cổ họng và dạ dày. Tôi bật ho sặc sụa.
- Một trăm phần trăm Bourbon đấy - Joel giải thích.
Tôi ngước lên nhìn anh ta.
- Lạy trời thế là qua rồi - Tôi thốt lên nhẹ nhõm.
Alex mỉm cười với tôi.
- Anh khá quá, khá thật đấy.
- Cảm ơn! - Tôi đáp - Nhưng anh không cần phải nói như vậy. Tôi biêt rõ là mình đã kết thúc tồi như thế nào rồi.
- Anh kết thúc không tồi đâu! - Một giọng nói lạ xen vào. Chúng tôi ngạc nhiên quay ra phía cửa. Tôi bật dậy.
- Ồ, xếp.
Ông mỉm cười bước vào phòng.
- Anh còn khá tốt nữa là đằng khác. Tôi khẳng định vậy đấy.
Alex và Joel trao đổi với nhau bằng cái nhìn. Đó là lời khen ngợi cao nhất mà họ được nghe từ miệng ông Già.
- Xin cảm ơn, Sir!
Ông giơ tay lên.
- Đừng cám ơn tôi! Vẫn chưa xong đâu. Vito hãy còn cơ hội của lão. Cho đến khi toà tuyên án thì không có gì gọi là xong được. Tôi kéo ghế mời xếp. Ông thận trọng ngồi xuống.
- Trông ngài khoẻ ra đấy - Joel nói.
Tôi liếc nhìn anh ta một cái thật nhanh. Đồ nịnh bợ!
Lại trò ve vãn ông già như mọi khi. Xếp không chú ý đến anh ta.
- Tôi thấy khoẻ hẳn ra rồi - Ông tâm sự.
Lấy ra một bao thuốc con, ông đưa một điếu lên miệng. Alex vì cố gắng đưa lửa trước Joel mà xuýt nữa gãy ngón tay. Tôi cười thầm trong bụng. Chỉ nhoáng một cai tất cả đều trở lại như xưa. Tôi cũng thấy dễ chịu hơn. Có thể là do chỗ whisky đã sưởi ấm dạ dày tôi. Ông già quay sang phía tôi.
- Theo anh thì lão Vito sẽ làm gì đây?
Tôi lắc đầu.
- Tôi không biết, thưa ngài.
- Bộ mặt lão không làm tôi yên tâm chút nào - Xếp nói - Trông lão quá thản nhiên.
- Lão Vito thì bao giờ cũng vậy dù cho lão có âm mưu gì đó hay không - Joel vội xen vào.
Ông già ném cho anh ta cái nhìn như muốn giết sống.
- Tôi biết Hank Vito từ gần hai mươi năm nay rồi và nhìn thấy ngay ở lão, một khi lão đã tung ra hoả mù. Nhưng lần này thì điệu bộ lão là thật, không giả dối. Lão có một cái ruột thừa nữa nếu được biết lão đang chuẩn bị giở trò gì ra đây.
Chúng tôi ngồi đờ ra im lặng một chút. Mỗi người đều cố gắng tìm kiếm cái khả năng mà chúng tôi đã sơ hở bỏ qua.
Cuối cùng thì ông già đứng dậy.
- Chúng ta chắc sẽ không phải đợi lâu đâu - Ông thận trọng nhắc Có thể là sáng mai hắn sẽ bày ra trước mặt chúng ta ngay từ lúc đầu đấy.
- Làm sao ngài lại đoán vậy? - Joel hỏi.
Ông già đi ra cửa rồi mới quay lại nhìn chúng tôi.
- Lão không mời nhân chứng cho ngày mai; không một người nào hết.
Chúng tôi nhìn nhau kinh ngạc. Alex là người đầu tiên lấy lại được hơi thở. Tin này của ông già thật bất ngờ và làm chúng tôi choáng váng. Ông ranh mãnh nhìn ba chúng tôi.
- Kể có người nào trong số ba anh tinh ranh một chút thì người đó đã kiểm tra điều này trước lúc rời phòng xử án rồi.
Nói rồi ông bước ra ngoài hành lang và đóng sập cửa lại sau lưng mình. Joel là người biểu lộ đầu tiên sự cảm phục không điều kiện của chúng tôi.
- Cái này đúng là người ta phải để cho tay bợm già! - Anh ta thán phục nói - Ông ấy già thật nhưng không bỏ sót một chị tiết nhỏ nào.
Tối hôm đó tôi ở lại văn phòng mình đến mười một giờ đêm để suy nghĩ lại toàn bộ vụ án. Tôi không bỏ sót một tí gì hết. Tôi kiểm tra lại tất cả các chi tiết mà chúng tôi biết về các nhân chứng của lão Vito. Tôi xem xét tất cả các câu hỏi mà lão đã đặt cho các nhân chứng của bên Viện công tố. Trong cả đống tài liệu này tôi không hề tìm thấy một dấu hiệu nhỏ nào cho biết phương án lão sẽ tiến hành. Cuối cùng tôi dọn bàn làm việc, lấy mũ và áo măng tô trên giá xuống.
Tôi thấy mệt mỏi nhưng không buồn ngủ. Ngoài trời lạnh lẽo rất khó chịu. Nhưng tôi vẫn quyết định đi bộ một quảng. Tôi hy vọng không khí trong lành sẽ làm cho đầu óc mình minh mẫn lên một chút. Thế là tôi chọn một con đường đi về phía Broadway.
Ở khu này, Broadway là một dãy phố vắng vẻ, tối om. Về hướng trung tâm thành phố tôi nhìn thấy vầng sáng chói loà trong đêm toả ra từ toà nhà của tờ Times. Còn ở đây các toà nhà công sở tối đen chọc thẳng lên bầu trời. Chỉ thỉnh thoảng đây đó có một chấm sáng, nơi những người phụ nữ tạp vụ đang làm việc. Tôi lật cao cổ áo măng tô và rảo bước. Gần qua hết bốn dãy nhà thì tôi nhận thấy chiếc ô tô chạy trên đường đang chậm chạp đến bên tôi. Tò mò tôi nhìn vào trong xe nhưng không trông thấy gì hết. Bên trong quá tối. Tôi lại đi tiếp đắm chìm trong suy nghĩ. Khi tôi đi tới góc phố thì chiếc xe cắt ngay con đường trước mặt tôi. Vừa nguyền rủa tôi vừa nhảy bật trở lại vỉa hè. Một tiếng cười khe khẽ vang đến tai tôi. Đó là một tiếng cười quen thuộc. Tôi nắm lấy tay cầm ở cửa trước và mở nó ra.
Nàng ngồi bên tay lái. Trong ánh sáng yếu ớt từ những cái đồng hồ hắt ra tôi nhìn thấy hàm răng nàng lấp lánh.
- Hello, anh Mike! - Nàng nói bằng một giọng nhẹ nhàng.
- Ồ, Maria!
Tôi không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên trong giọng nói của mình và đứng như trời trồng trên vỉa hè.
- Lên đi! - Nàng bảo tôi - Em chở anh về nhà.
Tôi do dự rồi cũng lên xe. Ngay lập tức nàng cho xe chạy tiếp. Tôi ngó nàng đăm đăm. Ở ngã tư tiếp theo đèn đỏ bật lên bắt dừng xe. Nàng quay sang nhìn tôi.
- Anh làm việc muộn thế? - Nàng nói - Em đợi ở ngoài sở anh từ sáu giờ.
- Thế sao cô không báo ngay cho tôi biết? - Tôi khách khí hỏi lại - Nếu biết tôi đã không để cô phải đợi lâu.
- Thôi chết - Nàng kêu lên, tiếp tục cho xe chạy - Chàng trai chắc lại giận rồi.
Tôi lấy một điếu thuốc và châm lửa. Ánh sáng từ ngọn lửa que diêm làm cho tóc nàng gần như trắng toát. Ở miệng nàng là một nụ cười âm thầm. Nàng im lặng lái xe một cách thanh thản không hề bận tâm một chút nào. Mãi lúc sau nàng mới lại nói.
- Anh hôm nay xuất sắc thật đấy, anh Mike - Câu nói vang lên như thể nàng chỉ là một người ngoài cuộc đến xem xử án.
- Cảm ơn - Tôi trả lời.
Nàng rẽ vào một phố nhỏ, tấp vào sát hè và tắt máy. Nàng rút ra từ đâu đó một điếu thuốc. Tôi chìa cho nàng que diêm. Qua ngọn lửa mắt nàng tìm mắt tôi.
- Đã lâu lắm rồi, anh Mike.
Tôi gật đầu.
- Tôi nhớ là mình đã một lần nghe câu này từ ngày xưa rồi.
Que diêm lụi đi nhưng tôi cũng còn kịp nhìn thấy vẻ đau khổ kỳ lạ xuất hiện trong đôi mắt nàng. Điều này làm tôi khoái. Tôi đã không tin rằng còn có người nào đấy đầy đủ uy lực để có thể làm cho nàng đau khổ. Nàng đặt tay mình lên tay tôi.
- Chúng ta đừng nên cãi nhau, anh Mike! - Nàng nói rất dịu dàng.
- Theo ý cô thì chúng ta đã làm gì nào kể từ khi vụ án bắt đầu? - Tôi bực mình hỏi - Đây không phải là trò đùa đâu.
Qua đốm đỏ ở đầu điếu thuốc nàng nhìn thẳng vào mặt tôi.
- Đấy là chuyện khác, anh Mike! Nó chẳng dính dáng gì đến chuyện riêng tư của chúng mình cả.
Tôi cảm thấy sức hút như nam châm của đôi mắt ấy và từ từ rơi vào vực thẳm của nó như thể bị choáng. Không hề thay đổi một chút nào cả. Tôi cúi người về phía trước, hôn nàng.
Miệng nàng ấm áp, dịu dàng. Tôi thấy trong mình dấu hiệu của sự khao khát đột nhiên thức dậy. Tôi không buông nàng ra. Đúng là chuyện điên khùng. Đôi mắt nàng vẫn nhắm.
- Anh Mike! - Nàng thì thầm - Tại sao nó lại xảy ra với hai ta như vậy nhỉ?
Tôi rít điếu thuốc vào mình.
- Anh không biết nữa - Tôi trả lời, cổ họng khô khốc - Anh cũng đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần rồi.
Mí mắt nàng từ từ hé mở. Với tôi chưa bao giờ đôi mắt nàng dễ thương đến thế.
- Cảm ơn anh - Nàng khẻ nói - Em đã sợ rằng anh đã thay đổi.
Tôi không trả lời. Một lúc sau nàng lại bắt đầu.
- Bố mẹ anh có khoẻ không?
Tôi không nhìn nàng.
- Ông già anh đã mất cách đây hai năm rồi. Ông bị đau tim.
- Rất đáng tiếc, anh Mike! - Nàng thì thào - Em không được biết chuyện đó. Còn mẹ anh vẫn khoẻ chứ?
Tôi liếc nhìn nàng một cái thật nhanh và tự hỏi mình không biết nàng có rõ mẹ tôi nghĩ về nàng như thế nào không. Tôi nhìn đi chỗ khác. Tất nhiên là không. Nàng làm sao biết được.
- Mẹ anh vẫn khoẻ. Hiện giờ bà đang ở quê, nhưng vài tuần nữa anh sẽ đón bà về.
Chúng tôi lại rơi vào im lặng. Cả hai hút hết điếu thuốc của mình. Có vẻ như là chúng tôi đã cạn chuyện để nói.
- Anh nghe nói em có một đứa con gái.
Một nụ cười nở trên môi nàng.
- Vâng!
- Chắc cháu phải rất xinh - Tôi nói tiếp - Mỗi đứa con của em chắc chắn là phải như vậy rồi.
Một cái nhìn kỳ lạ hiện ra trong đôi mắt nàng. Giọng nàng rất khẽ.
- Cháu được như vậy đấy.
Im lặng bao trùm lên hai chúng tôi. Có không biết bao nhiêu điều tôi muốn nói với nàng, hàng nghìn câu hỏi tôi muốn hỏi nàng. Nhưng ở thời điểm đặc biệt này và hoàn cảnh này lưỡi tôi như cứng lại. Tôi chép miệng.
- Cái gì, anh Mike?
Tôi nhìn nàng.
- Không, không có gì - Tôi gượng gạo đáp.
- Ồ! - nàng thở dài.
Một chiếc xe cảnh sát tiến lại từ đầu phố trước mặt. Tôi phải cố gắng lắm mới cưỡng lại nỗi bản năng muốn đưa bàn tay lên che mặt, nhưng chiếc xe đã chạy tiếp. Tôi quay sang phía nàng.
- Đấy là một ý nghĩ điên rồ - Tôi nói.
- Em ưa những ý nghĩ điên rồ mà - nàng mỉm cười.
- Anh thì không. Đó là cái luôn khác biệt giữa hai chúng ta.
- Chẳng phải dạy em điều đó, anh Mike! Cái đó em được nghe trong mấy tuần qua đủ lắm rồi.
Tôi đờ đẫn nhìn nàng.
- Tại sao? Maria? Tại sao?
Vì nó xảy ra như vậy - Nàng nhún vai.
- Tại sao lại không phải là hai người khác, Maria? Tại sao lại là chúng ta?
Nàng không trả lời tôi. Tôi thò tay bực tức vặn công tắc điện.
- Chúng ta đi tiếp - Tôi nói.
Nàng ngoan ngoãn cho xe chạy trở lại phố chính.
- Đi đâu bây giờ? - Nàng hỏi.
- Em cho anh xuống Broadway! Ở đó anh có thể kiếm được taxi.
- Được rồi.
Vài phút sau chúng tôi đã đến đó. Nàng dừng xe sát vào phố. Tôi mở cửa và một nửa người đã ở ngoài xe thì nghe thấy nàng lại nói. Tôi quay nhìn nàng. Ánh sáng từ một tủ kính ở góc phố chiếu vào mặt nàng.
- Kể mà đó là hai người khác, anh Mike nhỉ?
Nỗi đau xót lại thức dậy trong tôi.
- Giờ thì đã muộn rồi.
- Cho một chuyện thì không, anh Mike.
Tôi sững nhìn nàng.
- Chuyện gì?
Nàng vội nhoài người ra, đôi môi hôn nhẹ lên má tôi.
- Em yêu anh, anh Mike - Nàng thì thầm - Anh vẫn như vậy, mặc dù chuyện gì đã xảy ra, em cũng chẳng tìm được con đường nào tốt hơn.
Rồi chiếc xe phóng vụt đi trong tiếng gầm rú của động cơ. Ánh đèn sau biến mất ở một góc phố và tôi đi lại chỗ bên xe taxi. Tôi vẫn còn cảm thấy sự dịu dàng của đôi môi nàng, mùi nước hoa vẫn thoang thoảng đâu đây. Tôi không hiểu gì về nàng. Tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được nàng. Càng biết nàng nhiều hơn tôi càng hiểu nàng ít hơn. Ví dụ như hồi đó lúc tôi còn là lính. Đó là buổi cuối tuần tuyệt diệu. Hồi đó nàng thuộc về tôi, tôi biết điều đó. Tôi đã cảm giác được điều đó. Tôi tư lự lấy tay xoa sống mũi bị gãy. Ross đã tạo ra nó hồi ấy.
Tôi lên taxi nói cho tài xế địa chỉ của mình và ngả người ra phía sau thành ghế. Đã bao nhiêu năm rồi. Biết bao thứ đã thay đổi. Ross đã chết. Chẳng còn một chút gì giống như người xưa nữa.
Tôi thở dài. Đúng, chẳng còn một tí gì hết - Ngoài tình cảm của tôi đối với nàng.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu