Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Thứ Cột Ruy-Băng
gày cuối tuần tiếp theo, Annemarie sẽ qua nhà tôi chơi và là lần đầu tiên cô ngủ đêm lại.
“Hai đứa có vẻ ngày càng thân thiết nhỉ,” mẹ vừa nói vừa giúp tôi kéo cái giường xếp trong nhà kho ra,“Như thế tốt đấy, phải không?”
“Mẹ không hút bụi à?” tôi nói,“Phía sau mấy cái cửa nhà mình đầy bụi.”
“Cho mẹ thở cái nào, Mira,” mẹ cau mày.
“Con nói thật đấy - sáng nay con thấy một con gián trong phòng tắm. Nhà mình càng ngày càng bầy hầy.”
Mẹ nhìn tôi. Dường như một cơn bão sắp nổi lên. Nhưng mẹ kìm lại và nói: “Con muốn thì tự làm đi.” Nói rồi mẹ bỏ đi.
Tôi kéo cái giường xếp vào phòng mình, xếp dọc theo cái giường của tôi như trước kia tôi và Sal thường để. Sau đó tôi thắc mắc không biết con gái thì nên để giường theo hướng nào. Có nên để nó sát tường đối diện không? Hay là nên xếp nó thành hình chữ L với cái giường của tôi để hai chúng tôi có thể nằm sát đầu với nhau? Cuối cùng tôi quyết định đặt hai cái giường thành hình chữ L, đứng lùi lại, điều chỉnh góc độ, rồi vào kho lấy tấm trải giường.
o O o
Khi còn nhỏ, tôi và Sal thường năn nỉ mẹ và bác Louisa cho Sal qua nhà tôi ngủ vào cuối tuần. Rất nhiều buổi tối tôi thiếp đi, hạnh phúc với Sal nằm trên chiếc giường xếp kế bên.
Nhưng đến sáng là cậu ấy biến mất. Mỗi khi thức dậy, tôi chỉ thấy chiếc giường trống với tấm trải sọc cuộn thành đống, và mẹ sẽ bảo tôi rằng đêm qua Sal bị đau bụng, hoặc nhức đầu, hoặc nằm mơ thấy ác mộng... rồi muốn về nhà.
Mẹ sẽ đưa tôi một cái khăn giấy và bảo: “Mẹ không hiểu tại sao cứ phải như thế mãi. Nửa đêm thì Sal khóc rồi sáng ra thì đến phiên con khóc.”
Vài tuần sau, chúng tôi sẽ thử lại. Và tôi luôn tin rằng lần này Sal sẽ ở đó cho đến sáng để khi thức dậy tôi sẽ nhìn thấy cậu ấy. Cuối cùng thì chúng tôi không thử nữa. Nhưng mỗi lần nhìn đến tấm trải giường sọc, tôi lại cảm thấy bùi ngùi.
Nhưng đó là tấm trải duy nhất mà chúng tôi có có thể vừa với chiếc giường xếp. Tôi trải nó lên giường rồi qua phòng mẹ lấy thêm một cái gối. Mẹ vẫn còn đang giận dữ trong phòng khách. Tôi phủi chiếc gối, cẩn thận đặt nó lên giường và đứng ngắm nghía. Mọi thứ trông có vẻ ổn.
Tôi vẫn còn đứng đó khi chuông cửa reo, và tôi có thể hình dung ra Annemarie cùng cha cô đang đứng ở tiền sảnh sặc mùi thuốc lá cùng cái trần nhà xấu xí, vừa đủ ánh sáng, đầy mạng nhện và xác bọ. Trông như một cảnh ma quái vậy.
Tôi chạy xuống, nhìn qua lỗ khóa cửa: “Ai đó?”
Giọng cha cô vang lên: “Annemarie và ông bố chưa cạo râu của cô ấy đây!”
Tôi vui vẻ reo lên một tràng dài mạnh mẽ theo kiểu hiểu “vô cùng chào đón bạn tại đây.” Cánh cửa nặng quá nên phải mất một lúc mới từ từ mở ra được.
Mẹ bước xuống đứng kế bên tôi trước cánh cửa chính, luồn tay vào tóc và không nói gì cả. Mẹ mặc quần jean và đã thay một chiếc áo thun cao cổ màu đen.
Ngay lúc đó, đứng kế bên mẹ, tôi bỗng nhận ra sự thật. Sự thật là mẹ cũng nhìn thấy tất cả: sơn tường bong tróc, những đầu thuốc lá trên cầu thang... mọi thứ. Nó dội vào tôi như thể nước ngấm xuống cát, nhanh chóng và nặng nề.
Nhưng tôi không thể xin lỗi mẹ vì những gì tôi đã thốt ra. Tôi muốn, nhưng tôi không thể. Thậm chí tôi không thể cười với mẹ nữa.
“Xin chào,” mẹ nói như reo với cha của Annemarie, “Rất vui vì Annemarie có thể ở lại qua đêm với chúng tôi.”
Cha Annemarie đưa mẹ một hộp cạc-tông chứa đủ thứ, nào hộp nhỏ, nào túi nhựa. Bác nói: “Chắc Miranda đã nói với chị là Annemarie có một chế độ ăn kiêng đặc biệt.”
“Ồ,” mẹ nhìn tôi, “Thật ra...”
“Không sao đâu,” bác cười to và ấn cái hộp vào tay mẹ, “Tôi đã mang tất cả những thứ cần thiết trong đây. Nếu thích thì chị cứ thoải mái thử nhé. Tôi tự thấy rằng cũng không tệ lắm đâu!”
Mẹ mỉm cười nhận cái hộp: “Thật tuyệt! Cảm ơn anh. Tôi có biết...”
“Không sao đâu,” cha Annemarie nói tiếp. Tôi thấy những thứ trong hộp được cột ruy-băng tím và xanh, như những món quà Giáng sinh.
Tôi và Annemarie chơi trò ghi âm trong phòng ngủ của tôi. Mẹ mang cho Annemarie một đĩa đồ ăn đặc biệt của cô ấy và một đĩa khoai tây chiên cho tôi. Sau đó chúng tôi xem ti-vi trong phòng khách một lúc trước khi đi ngủ. Khi đang xem phim Love Boat, chúng tôi bỗng nghe một tiếng động mạnh trong bếp, sau đó là một tràng càu nhàu của mẹ.
Một phút sau, mẹ ló vào phòng, nhìn Annemarie: “Xin lỗi. Xem như cháu không nghe tiếng động ấy nhé! Bác làm đổ nước nho đông lạnh vào chân.”
Annemarie cười toét: “Dạ không sao ạ.”
“Mẹ bạn thật tuyệt!” Annemarie nói khi chúng tôi nằm trên giường. Annemarie úp mặt vào cái gối của mẹ: “Mình thích mẹ bạn lắm. Bác ấy như một người-lớn-thật-sự, bạn biết không? Và bác ấy cũng đối xử với bạn như một người-lớn-thật-sự. Cha mình thì vẫn làm như mình là một đứa trẻ vậy.”
“Có lẽ thế.”
Nhưng ai muốn được đối xử như một người-lớn-thật-sự chứ? Tôi nghĩ. Tôi muốn được đối xử như Annemarie và có những gói bánh được cột dây ruy-băng.
Khi tôi mở mắt ra vào sáng hôm sau, Annemarie vẫn còn ở đó. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, như thể suốt đêm qua tôi đã lo lắng rằng cô ấy sẽ biến mất. Có lẽ tôi đã lo lắng thật nhưng không nhận ra điều đó.
“Cảm ơn trời, bạn dậy rồi!” cô nói. Annemarie đang nằm, một tay chống đầu, “Mình kêu bạn dậy cả hai mươi phút rồi. Bạn ngủ như chết vậy!”
“Mấy giờ rồi?” tôi tung chăn choàng dậy.
“Tới giờ ăn rồi,” cô nói, “Mình đỏi quá.”
“Bạn ăn ngũ cốc được không?” tôi hỏi, “Mình chỉ biết làm ngũ cốc và nướng bánh mì thôi.”
“Không,” cô đáp, “Mình không ăn được cả hai thứ đó. Bạn có trứng không?”
Chúng tôi đi vào bếp.
“Xin chào,” mẹ đang đứng trước bếp, làm món thịt xông khói, “Annemarie, hôm qua bác gọi điện thoại cho cha cháu. Cha cháu bảo rằng cháu thích ăn trứng tráng với thịt xông khói.”
“Ngon quá,” Annemarie nói, “Mùi thơm ghê. Chả trách sao cháu đói bụng quá chừng!”
Tôi đứng sững sờ. Mẹ thường ngủ rất say, lay cũng không dậy. Thế mà hôm nay mẹ thức dậy lúc bảy giờ rưỡi sáng để làm món trứng tráng với thịt xông khói cho chúng tôi. Tôi muốn ôm mẹ quá. Nhưng tôi không làm thế.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn