Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
hải mất cả buổi sáng hôm sau Thúy Vân mới tìm được Huy trong số cả ngàn bệnh nhân đang nằm điều trị trong bệnh viện Nha Trang. Huy đã tỉnh nhưng vẫn còn lơ mơ không nhớ gì cả.
Anh bị đâm hai nhát sau lưng. Nhưng vết thương không còn nguy hiểm vì chỉ chạm phần mềm -Cô bác sĩ bạn của Thúy Vân bảo nàng- Chỉ có vết đập vào đầu là hơi nặng.
Kẻ cướp đã lấy chiếc "xăm-xô-nai" của Huy trong đó có cả giấy tờ tuỳ thân của chàng nên bệnh viện không biết địa chỉ để báo tin cho gia đình anh. Người ta đành phải chờ cho đến lúc chàng nhớ lại.
-Anh Huy! Anh Huy! –Thúy Vân lay nhẹ tay chàng.
Huy đang nằm nghiêng, mắt chỉ khép hờ. Mấy hôm nay, chàng cứ bị nôn mữa liên tục nên người gầy tọp đi.
-Anh Huy! -Thúy Vân lại gọi- Em là Thúy Vân nè, anh nhớ không?
Lần này Huy mở choàng mắt, đôi mắt khẽ mấp máy. Thúy Vân chăm chú nhìn chàng. Bất chợt nàng nhớ ra:
-Quỳnh Như! Đã tìm được Quỳnh Như rồi. Anh nhớ Quỳnh Như không?
-Quỳnh Như! -Từ đôi môi đang mấp máy của Huy bật thành tiếng nói- Quỳnh Như đâu?
-A! Anh nhớ rồi phải không? Em gọi Quỳnh Như ra đây cho anh nghe? -Thúy Vân mừng líu cả lưỡi. Huy chớp mắt:
-Con tôi...
Câu này thì Thúy Vân không hiểu bởi nàng chưa biết chuyện Quỳnh Như có con. Tuy vậy nàng vẫn gật đầu lia lịa:
-Cả con anh nữa. Em gọi họ ra ngay đây, anh nằm nghỉ đi nghen.
Thấy Thúy Vân chạy đi, cô bạn của nàng gọi lại:
-Trong phòng trực của mình có điện thoại kìa Vân.
Nhưng nàng lắc đầu:
-Để mình ra ngoài gọi cho tiện.
Nói rồi nàng đi nhanh ra trạm điện thoại công cộng gần đó.
Phú nghe điện thoại mừng đến... hụt hơi.
-Em chăm sóc hắn giùm nghen. Anh sẽ bàn với ba mẹ rồi ra liền.
Gác máy, anh lấy xe phóng vội về nhà. Trông thấy Phú mặt bà Hiệp biến sắc:
-Nó...Có chuyện rồi phải không con.
Anh nói ngay để trấn an bà:
-Huy không sao đâu mẹ! Thúy Vân vừa mới gọi điện thoại cho con.
Ông hiệp nhìn thằng con đỡ đầu chăm chú
-Nó bị làm sao vậy Phú?
-Hắn...Té xe ba à! Hồi nãy, lúc Thúy Vân vô bệnh viện thì hắn đã tỉnh táo hoàn toàn.
Ông Hiệp mím môi, mãi lát sau mới lên tiếng:
-Chắc là bị chấn thương sọ não rồi! Phải chuyển nó vô Chợ Rẫy càng sớm càng tốt.
-Ba mẹ à! -Phú ngập ngừng- Thằng Huy đòi găp vợ con nó.
-Con gọi thằng Phong đến đây ngay -Ông Hiệp bảo Phú rồi quay sang vợ- Em chuẩn bị đồ đạc đi. Thằng Phong tới sẽ đến đón Quỳnh Như rồi đi Nha Trang luôn.
Không đầy 15 phút sau, Phong đã có mặt. Từ hôm qua tới giờ, anh cứ nhấp nhỏm muốn báo tin cho Quỳnh Như, nhưng rồi lại thôi. Chưa có tin tức gì của Huy, anh không muốn Quỳnh Như phải lo lắng nhiều.
Đang nấu cơm dưới bếp, nghe tiếng gọi cửa, Quỳnh Như bảo mẹ:
-Để con ra xem ai.
Nàng sững sốt khi trông thấy Phong cùng đi với Phú, theo sau hai người còn có cả...ba mẹ của Huy.
-Thưa...ba mẹ! -Quỳnh Như cúi đầu ấp úng.
Bà Hiệp rơm rớm nước mắt cầm lấy tay nàng:
-Ba mẹ biết con là Quỳnh Như lâu lắm rồi. Sao con lại bỏ đi như vậy?
-Con xin lỗi ba mẹ. Dạo này sức khỏe của mẹ có khá lên hơn không?
-Mẹ khỏe nhiều rồi. Con nè, mẹ con có nhà không?
Bà Hân định bước ra, nhưng thấy người lạ, bà lại nép vào cửa nhà bếp. Quỳnh Như mời ba mẹ chồng vào nhà.
-Dạ, mẹ con đang bận dưới bếp.
Nàng xuống mời mẹ và bế con lên. Sui gia nhìn nhau bỡ ngỡ mất hồi lâu. Cuối cùng ông Hiệp lên tiếng:
-Chắc là duyên phận của tụi nhỏ như vậy rồi nên ông trời mới sắp bày như vậy. Xin chị hãy thông cảm mà bỏ qua cho sự thất lễ từ trước tới nay của chúng tôi.
Bà Hân ngại ngùng:
-Làm sao mà trách anh chị được khi mà anh chị đã thương yêu cháu Như chân thành. Nó về đây mà cứ nhắc anh chị luôn.
Bà Hiệp đã phải dằn lòng cho đến bây giờ mới dám đưa tay đón cháu nội.
-Thằng cháu đích tôn của ông bà! Con lại bà bế để mẹ sửa soạn đi thăm ba con -Bà nhìn mẹ con Quỳnh Như nói luôn- Chị cho phép cháu Như đi với chúng tôi ra Nha Trang thăm chồng nó. Thằng Huy bị tai nạn phải nằm điều trị ngoài đó.
Quỳnh Như bủn rủn tay chân:
-Anh Huy bị làm sao hả mẹ?
-Nghe bảo nó bị té xe. Thôi con sửa soạn rồi mình đi kẻo trễ.
Nãy giờ Phong vẫn đứng ngoài sân với Phú, đến giờ mới bước vào:
-Thằng Huy "cha" là con chú Ba của cháu.
-Thảo nào! -Bà Hân buột miệng- Thu Minh nó hay bảo thằng Huy "con " giống cháu.
Quỳnh Như đã sửa soạn xong. Tin Huy gặp tai nạn khiến lòng nàng như có lửa đốt.
-Mẹ đưa cháu để con thay đồ cho nó.
Nói xong, Quỳnh Như mới nhớ ra quần áo của con mình đã cất cả vào trong túi xách. Nàng loay hoay mở giỏ ra...Thấy vậy, bà Hiệp an ủi:
-Nó không sao đâu con. Nghe Thuý Vân gọi điện thoại bảo nó tỉnh rồi.
Quỳnh Như vừa mặc quần áo cho con vừa kể:
-Mẹ biết không. Mấy hôm nay thằng bé tự dưng đâm khó tính. Nó cứ khóc suốt và không chịu ngủ làm con sợ quá phải ẵm đi bác sĩ. Không ngờ ông bác sĩ lại bảo nó không có bệnh hoạn chi hết, chỉ tại nó nhớ ba nó thôi.
Bà Hiệp gật đầu:
-Trẻ con có một sự nhạy cảm đặc biệt lắm con à.
Thay quần áo cho con xong, Quỳnh Như quay sang bà Bân:
-Con đi nghen mẹ.
Mẹ nàng rơm rớm nước mắt gật đầu:
-Bảo mẹ gởi lời thăm nó.
Lúc đó đã gần 1 giờ trưa. Có Phong đi theo nên Phú phải ở lại. Anh gọi điện thoại cho Thúy Vân biết ngay.
Suốt đoạn đường 400 cây số, ngoài những lúc thằng bé phải bú, còn lại thì nó ở trong tay bà nội. Bà đặt cháu nằm trên chiếc ghế bố đem theo cho ba nó, và cứ săm soi nắn bóp khắp cả cơ thể nó, để tìm những nét của con trai mình.
-Chu choa! Anh xem này -Bà bỗng nói như reo- Nó có cái bớt son trên vai giống hệt thằng cha nó.
Ông Hiệp nhìn vợ tủm tỉm cười rồi quay sang Quỳnh Như:
-Mẹ con mê cháu nội ghê chưa? Lúc trước bà ấy cứ cắn nhằn sao con không chịu sanh cho bà ấy một đứa.
Quỳnh Như nói như phân bua:
-Lúc có nó con cũng không hay.
Phong ngồi ở băng ghế trên quay xuống nói chuyện mình đã suýt đuổi việc Quỳnh Như ra sao.
Bà Hiệp nghe xong, nhìn con dâu vẻ trách móc:
-Thiên Kim không xứng đáng để cho con hy sinh hạnh phúc như vậy. Nó hư lắm.
Quỳnh Như cúi đầu:
-Lúc đó con sợ...Nếu con không tự rút lui thì anh Huy cũng sẽ đuổi con.
-Lúc con đi rồi nó đâu có chịu ở nhà! Mãi đến khi ba mẹ về thì mới kết thúc được mọi chuyện.
Bà Hiệp còn kể rất nhiều chuyện mà bà đã nghe Phú kể lại cho Quỳnh Như nghe. Dường như khi không có Quỳnh Như chính bà cũng cảm thấy thiếu vắng.
Họ đến Nha Trang thì cũng đã gần đến 8 giờ tối. Thúy Vân được tin đã nấu cơm chờ sẵn. Chờ mọi người cơm nước xong, nàng mới bảo Quỳnh Như:
-Lúc sáng mình nói dóc với anh Huy là đã tìm thấy cậu, không ngờ vậy mà ảnh tỉnh liền.
Đến lúc này Thúy Vân mới nói thật bệnh tình của Huy, Bà Hiệp lo lắng giục mọi người vào bệnh viện ngay.
Huy vẫn nằm nghiêng xoay lưng ra cửa phòng. Nghe tiếng bước chân chàng cứ tưởng là các cô hộ lý vào dọn dẹp phòng nên không quay lại. Bà Hiệp hấp tấp bước đến cạnh con. Huy giật mình mở choàng mắt:
-Mẹ...ba...chàng lắp bắp gọi.
Mẹ chàng nắm lấy tay con:
-Con xem có ai ra thăm con kìa.
Nước mắt Quỳnh Như đã ràn rụa. Nàng quỳ sụp xuống nắm lấy tay Huy nghẹn ngào:
-Em và con...về với anh đây.
Bàn tay Huy run run đặt lên vai Quỳnh Như kéo nàng lại gần. Dường như chàng không tin vào mắt của mình nữa.
-Anh đi...tìm em...và con...Giọng chàng rời rạc.
Thúy Vân bế thằng bé lại gần:
-Anh nhìn xem thằng chó con giống anh như tạc đây này.
Trí nhớ của Huy gần như đã hồi phục hoàn toàn. Quên cả vết thương sau lưng, chàng nằm xoay ngược lại mà không hề cảm thấy đau đớn. Đến lúc này Quỳnh Như mới nhìn rõ mặt chàng. Huy gầy đi rất nhiều so với lần trước đây nàng trông thấy. Chàng nhìn con, cười với nó mà nước mắt đã ướt nhòa trên mặt.
Ông Hiệp nhìn con chăm chú:
-Con thấy trong người ra sao? Ngày mai có thể nằm xe về Sài Gòn được không?
Huy gật đầu:
-Con không sao đâu ba. Vết thương chỉ xoàng thôi.
Mặc dù biết con chỉ nói cho mọi người yên lòng nhưng nhìn sắc diện Huy ông Hiệp cũng yên tâm phần nào:
-Thôi, con ngủ đi để mai có sức mà đi! -Ông bảo con.
Huy vẫn giữ chặt tay Quỳnh Như trong tay mình. Nàng bịn rịn nhìn chồng:
-Mai em vô sớm, anh ngủ ngon nha.
Huy mỉm cười gật đầu. Từ khoé mắt chàng những giọt nước mắt hạnh phúc vỡ tan.
Sáng hôm sau mọi người đưa Huy về Sài Gòn, chàng phải nằm viện hơn một tháng mới hoàn toàn bình phục. Hôm rước con trai về nhà bà Hiệp bỗng nảy ra ý định:
-Hay là nhân dịp này các con sang chơi với Linh Đan một thời gian.
Thoạt đầu, Huy đã đồng ý nhưng sau đó chàng đổi ý:
-Bé Huy còn nhỏ quá, sợ đi xa nó sẽ mệt mẹ à. Chúng con ra Vũng Tàu chơi cũng được rồi. Con thích Vũng Tàu hơn.
-Hai đứa cứ đi với nhau, để thằng bé ở nhà mẹ trông chừng cho -Bà Hiệp nhiệt tình bảo con dâu.
Huy cười nhìn sang Quỳnh Như rồi trả lời mẹ:
-Tại mẹ chưa thấy thằng nhóc "quậy" nên chưa ngán đó thôi. Với lại không có vú mẹ nó khóc mẹ dỗ không xiết đâu.
Quỳnh Như cũng cười:
-Cháu còn bú nên buổi tối rất khó mẹ à! -Nàng trao con cho mẹ chồng- Mẹ bế cháu giùm con. Để con lên xem chị bếp dọn dẹp xong chưa?
Huy cũng lên theo. Căn phòng của họ đã được dọn dẹp bày trí giống hệt như đêm đầu tiên Quỳnh Như đặt chân vào đây. Nhìn lại cảnh cũ nàng không khỏi xúc động:
-Em có cảm giác của một cô dâu mới về nhà chồng.
Huy kéo vợ vào lòng:
-Em...ở lại đây với anh luôn nghen?
Quỳnh Như ngập ngừng:
-Để vài hôm nữa...chỉ tội nghiệp mẹ em.
-Chuyện này ba và anh đã tính rồi -Huy vuốt nhẹ tóc vợ- Chắc là mẹ cũng sẽ bằng lòng. Hôm nào đi Vũng Tàu về anh sẽ dẫn em đến đó xem nhà mới của mẹ. Ngay sát một bên nhà mình thôi.
Quỳnh Như không giấu vẻ ngạc nhiên:
-Tại sao ba lại làm như vậy?
-Ba nói đế cho gần gũi, em tiện việc tới lui chăm sóc mẹ. Như vậy sẽ yên tâm hơn.
Quỳnh Như thẫn thờ nhìn Huy, khi người ta có tiền thì mọi tính toán thật trở nên dễ dàng.
-Ba bảo anh Phú sang mời mẹ dùng cơm trưa nay. Chắc ba mẹ sẽ thưa chuyện của chúng mình luôn. Huy bỗng nhìn vợ chăm chú -Em làm sao vậy?
Quỳnh Như lắc đầu nép vào ngực chồng:
-Em cũng không biết nữa...Tự dưng rồi...Em lại có quá nhiều...Nên em không tin là có thật.
-Anh chỉ muốn làm lại tất cả để chuộc lại lỗi lầm mà anh đã gây ra cho em...Giọng Huy bỗng nghèn nghẹn. Em sẽ tha thứ cho anh mà, phải không em yêu?
Giờ đây, sau khi gặp lại Thiên Kim, Quỳnh Như đã hiểu hơn một năm qua Huy sống thế nào. Đó quả là điều nàng không thể ngờ tới.
-Anh ta cứ lồng lộn, gào thét gọi tên của mày và chỉ còn thiếu chút là xé xác tao ra -Thiên Kim không giấu vẻ bực bội.
Quỳnh Như điềm đạm nhìn bạn:
-Tao sắp trở về với Huy đây. Nhưng mày đừng nghĩ rằng tao mưu mô dùng thủ đoạn để đoạt lấy anh ấy.
-Tao không hiểu nổi -Thiên Kim bỗng thở dài- Cả ba mẹ tao cũng bênh vực mày.
-Tao không bao giờ quên những gì hai bác và mày đã làm cho mẹ con tao. Nhưng trong chuyện tình yêu thì phải phân minh rạch ròi -giọng Quỳnh Như dịu dàng nhưng dứt khoát- Bây giờ thì Huy là của tao vì anh ấy muốn thế. Và tao cũng muốn thế, không có vấn đề tranh giành, hoặc nhường nhịn ở đây nữa...
Khi nói được với bạn những lời này, Quỳnh Như cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Trước đó, phải đắn đo mãi nàng mới dám đi gặp Thiên Kim.
Như đoán được ý nghĩ của vợ, Huy bỗng nói:
-Em quên Thiên Kim đi. Cô ấy sinh ra là để dành cho một người đàn ông khác.
Quỳnh Như ngẩng lên nhìn chồng:
-Còn em?
-Em là của anh -Huy ghì chặt nàng vào lòng.
-Bây giờ em còn ghét em nữa không? -QNhư nhoẻn miệng cười.
Huy bỗng nhìn sửng vợ. Chưa bao giờ chàng thấy Quỳnh Như rạng rỡ đến thế. Dường như nàng cười bằng mắt, môi và bằng cả niềm vui sướng thật sự trong trái tim.
-Ôi, em yêu -Giọng Huy chợt run run- Chưa có ai làm cho anh đau đớn và hạnh phúc như em đã làm.
Chàng ghì chặt Quỳnh Như vào lòng và hôn nàng như thể đã 100 năm rồi họ phải xa nhau. Và nếu như cuộc đời chỉ dừng lại ở giới hạn đó thì đối với họ cũng đã là quá đủ cho hạt giống tình yêu bén rễ xanh chồi...
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở