Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 36/51
N
gười lính gác cầu vừa đi lại phía Quỳnh, vừa phát tay ra hiệu. Mãi đến lúc này, Quỳnh mới để ý trên cầu có 1 vọng gác nhỏ. Thấy người lính đến gần, Quỳnh sợ hãi, bước vội đi.
- Cô gái... cô gái ơi! - Người lính kêu giật lại.
Quỳnh dừng lại, nhìn ông ta đầy lo âu. Người lính đưa tay giở cái nón sắt xuống, gãi gãi đầu tóc hoa râm, cười hiền hòa:
- Khoan đã... tôi làm cô sợ hãi?
Quỳnh cuối đầu đáp:
- Dạ...
Người lính già quan sát Quỳnh từ đầu đến chân rồi nói, đổi giọng thân mật:
- Cháu gái ạ, bác không hề có ý đuổi cháu đâu... Nhà cháu chắc gần đây?
- Dạ, cháu ở bên kia cầu.
- Bên kia ư? - Người lính chỉ về hướng Nhà Bè.
Quỳnh đính chính:
- Dạ không, cháu muốn nói bên này.
Người lính gợi chuyện:
- Dường như cháu có điều gì lo lắng?
- Dạ không - Quỳnh lắc đầu.
- Vậy chắc có chuyện buồn?
Quỳnh lại lắc đầu:
- Vậy cháu đứng trên cầu làm gì?
Quỳnh buột miệng đáp:
- Cháu chờ...
Người lính như vừa nghĩ ra điều gì thú vị, gật gật đầu nói:
- À, phải rồi...
Ngừng lại 1 chút, ông ta nói tiếp:
- Cháu biết không, không ai đứng trên cầu này lâu như cháu bao giờ.
Quỳnh tò mò, đưa mắt nhìn người lính già mà giờ đây không còn sợ nữa. Hiểu ý, ông giải thích:
- Bác gác cây cầu này từ hồi 75 đến giờ, bác theo dõi kỷ những người trên cầu, ít người nghỉ chân trên cầu lắm, còn hóng mát thì không có. Vì vậy, nếu có ai đứng trên cầu lâu thì người đó dễ bị nghi lắm...
- Nghi gì, hở bác?
- À, à... chuyện xấu đấy.
- Chuyện xấu là chuyện gì hở bác?
- Cháu không nên biết, cháu gái ạ.
Ông ta ngừng 1 lát rồi bỗng tự nói ra:
- Chuyện này...
Người lính đưa cánh tay lên, bàn tay công gập lại, rồi hạ nhanh xuống, miệng chu lại, phát âm 1 tiếng "vèo".
- Cháu hiểu chứ? Mà thôi, cháu không nên nghĩ đến điều đó. Cháu nhất định là không nghĩ đến điều đó rồi, ta biết mà... nhưng này, cháu ạ... không ai hẹn nhau trên cầu đâu.
Quỳnh ngây thơ đáp:
- Cháu không có hẹn, cháu chỉ chờ thôi.
Người lính trố mắt:
- Chờ hả? Chờ mà không có hẹn?... Ờ,... ờ... Ðược rồi để ta nghĩ xem nào...
Người lính già im lặng, trầm ngâm 1 lát. Ðoạn ông đưa mắt nhìn về 2 phía cầu nói:
- Chịu... bác chịu thôi... Tuổi trẻ bây giờ rắc rối... Rắc rối lắm... Thời bác, người ta chỉ chờ khi có hẹn thôi... Thậm chí người ta không dám hẹn nữa... Nhưng mà này... cháu đã gặp anh ấy rồi chứ?
- Không, bác ơi.
- Anh ấy sẽ đi qua đây chứ?
- Dạ, cháu cũng không biết nữa...
- Trời đất!
Thấy người lính ngạc nhiên, Quỳnh nói nhanh:
- Nhưng bác ơi, anh ấy nhất định sẽ đi qua đây, nhất định sẽ đi qua...