You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: David Nicholls
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
HẦN BỐN
2002 - 2005
Những năm cuối độ tuổi ba mươi
“Họ rất ít khi nói về cảm xúc của nhau: những từ ngữ đẹp đẽ và sự ân cần có lẽ không còn cần thiết giữa hai người bạn đã trải qua thử thách thời gian như thế.”
Thomas Hardy, Cách xa đám đông điên rồ
CHƯƠNG 16
Sáng thứ Hai
Thứ Hai, ngày 15 tháng Bảy năm 2002
Belsize Park
Như thường lệ, đồng hồ báo thức vang lên lúc 7 giờ 5. Bên ngoài, trời đã sáng rạng, trong xanh, nhưng không ai trong hai người chịu nhúc nhích. Thay vào đó, họ vẫn nằm im lìm, cánh tay anh choàng qua eo cô, cổ chân họ đan vào nhau, trên chiếc giường đôi của Dexter tại căn hộ ở Belsize Park, nơi mà cách đây nhiều năm được gọi là căn hộ độc thân.
Anh đã thức giấc được một lúc, trong đầu đang diễn tập lại giọng nói và cách dùng từ ngữ sao cho vừa tự nhiên vừa có ý nghĩa, và khi cảm thấy cô cũng đã dậy, anh nói. “Anh có thể nói điều này được không?” anh nói từ sau cổ cô, mắt vẫn nhắm, miệng vẫn còn dính lại vì ngái ngủ.
“Nói đi,” cô đáp với thái độ hơi thận trọng.
“Anh nghĩ thật điên khi em giữ lại căn hộ của em.”
Vẫn nằm quay lưng về phía anh, cô mỉm cười. “Có sao đâu.”
“Ý anh là đằng nào thì hầu như đêm nào em cũng ở đây.”
Cô mở mắt ra. “Ý anh là em không nhất thiết đêm nào cũng ở đây.”
“Không, anh muốn em ở lại đây.”
Cô xoay người lại nhìn anh, và thấy mắt anh vẫn còn nhắm nghiền. “Dex, có phải anh?...”
“Gì cơ?”
“Có phải anh đang rủ em làm bạn cùng nhà với anh không?”
Anh mỉm cười nhưng vẫn không mở mắt, anh nắm tay cô, bên dưới tấm chăn và siết chặt. “Emma, em ở cùng anh nhé?”
“Cuối cùng!” cô thì thầm. “Dex, đó là tất cả những gièm muốn.”
“Vậy, sao nào, đồng ý chứ?”
“Để em suy nghĩ đã.”
“Được, nhớ cho anh biết nhé? Bởi nếu em không thích thì anh sẽ rủ người khác vào ở cùng.”
“Em đã nói là sẽ suy nghĩ mà.”
Anh mở mắt. Anh đã hy vọng là cô sẽ đồng ý. “Còn phải suy nghĩ gì chứ?”
“Chỉ là, em không biết nữa. Sống cùng nhau.”
“Bọn mình đã sống cùng nhau ở Paris.”
“Em biết, nhưng đó là Paris.”
“Chẳng ít thì nhiều, chúng ta hiện cũng đang sống cùng nhau.”
“Em biết, chỉ là em...”
“Và thật điên khi em phải đi thuê nhà, trong tình hình thị trường nhà đất hiện nay thuê nhà chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ.”
“Anh cứ như cố vấn tài chính riêng của em vậy. Rất lãng mạn.” Cô chu môi hôn anh, một nụ hôn buổi sáng đầy thận trọng. “Vấn đề này không chỉ là việc lên kế hoạch tài chính khôn ngoan, phải không nào?”
“Chủ yếu là thế, nhưng anh nghĩ mọi chuyện cũng sẽ... tốt cả thôi.”
“Tốt.”
“Khi anh sống ở đây.”
“Thế còn Jasmine?”
“Con bé sẽ quen với điều đó. Hơn nữa, nó chỉ mới hai tuổi rưỡi, việc này không phụ thuộc vào nó, hay mẹ nó, phải không?”
“Và liệu cuộc sống có hơi...”
“Hơi sao?”
“Không được tự nhiên. Ba người chúng ta vào những ngày cuối tuần.”
“Chúng ta sẽ xoay xở được.”
“Em sẽ làm việc ở đâu?”
“Em có thể làm việc ở đây khi anh đi làm.”
“Và anh sẽ đưa những người tình của anh đi đâu?”
Anh thở dài, cảm thấy hơi chán ngán với câu đùa này sau một năm gần như thủy chung đến độ điên cuồng. “Bọn anh sẽ đến khách sạn.”
Họ lại rơi vào im lặng khi radio cất tiếng rì rầm, Emma nhắm mắt lại cố hình dung mình đang mở các thùng các tông, tìm chỗ để quần áo, sách vở của mình. Thật ra, cô thích không khí ở căn hộ hiện tại của cô hơn, một căn phòng gác mái ấm áp và hơi có chút tự do phóng khoáng cạnh đường Hornsey. Chỉ đơn giản là Belsize Park quá ngăn nắp, đắt đỏ, và bất kể nỗ lực từ bản thân cùng sự xâm chiếm dần dần của đám sách vở, quần áo của cô, căn hộ của Dexter vẫn mang không khí của những năm sống độc thân: máy chơi game, chiếc ti vi bự chảng, chiếc giường khoa trương. “Em không biết nữa, em cứ nghĩ khi mở một chiếc tủ quần áo là sẽ thấy... một đống quần lót hay những thứ tương tự thế, được vùi bên dưới.” Nhưng anh đã mở lời, và cô cảm thấy như thế cần phải đề nghị lại điều gì đó.
“Có lẽ chúng ta nên nghĩ đến việc cùng nhau mua một nơi nào đó,” cô nói. “Nơi nào đó rộng rãi hơn.” Một lần nữa, họ lướt qua chủ đề lớn hơn chưa từng được nói đến. Tiếp theo là một khoảng im lặng kéo dài, và cô tự hỏi liệu có phải anh đã ngủ tiếp rồi không, cho đến khi anh lên tiếng:
“Được thôi. Tối nay chúng ta sẽ nói về việc đó.”
Và rồi một ngày nữa trong tuần lại bắt đầu, giống như ngày hôm qua và những ngày sắp tới. Họ thức dậy, thay quần áo, Emma lại lục túng số quần áo khiêm tốn mà cô nhồi nhét trong chỉ một ngăn kệ tủ của mình. Anh tắm trước, sau đó đến cô, suốt thời gian đó, anh đến cửa hàng, mua báo và mua sữa nếu cần. Anh đọc những trang thể thao, cô đọc tin tức và sau đó ăn sáng, ăn uống trong sự yên lặng thoải mái, đoạn cô dắt xe đạp của mình từ phòng trước ra và cùng anh chen chúc đến ga tàu điện. Mỗi ngày, họ thường hôn chào tạm biệt vào khoảng tám giờ hai mươi lăm phút.
“Sylvie sẽ đưa Jasmine đến đây lúc bốn giờ,” anh nói. “Anh sẽ trở về lúc sáu giờ. Em có chắc là không cảm thấy phiền khi ở đây chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
“Và em sẽ ổn với Jasmine chứ?”
“Ổn. Bọn em sẽ đi sở thú hoặc đi chơi đâu đó.”
Sau đó, họ lại hôn nhau, rồi cô đi làm việc của cô, anh đi làm việc của anh, và thế là ngày ngày cứ trôi qua, nhanh chưa từng thấy.
Công việc. Anh đang trở lại với việc kinh doanh của riêng mình, mặc dù từ “kinh doanh” nghe có phần quá to tát đối với một quán ăn nhỏ trên khu phố giữa Highgate và Archway.
Ý tưởng này đã được ấp ủ ở Paris, trong suốt mùa hè dài kỳ lạ mà họ đã “tháo dỡ” cuộc đời anh, sau đó “lắp” nó trở lại. Đó chính là ý tưởng của Emma khi cả hai ngồi bên ngoài quán ăn gần công viên Butter Chaumont ở phía Đông Bắc. “Anh thích thực phẩm,” cô nói, “Anh hiểu biết về rượu. Anh có thể bán loại cà phê ngon, pho mát nhập khẩu, tất cả những thứ theo trào lưu mà mọi người thích hiện nay. Không có gì khoa trương hay tốn kém, chỉ là một quán ăn nhỏ tử tế, với bàn ghế được đặt bên ngoài vào mùa hè.” Lúc đầu, anh đã hất đầu khó chịu với từ “cửa hàng”, không thể hình dung anh là “chủ cửa hàng” hay, thậm chí tệ hơn, một chủ cửa hàng tạp hóa. Nhưng một “chuyên gia về thực phẩm nhập khẩu” nghe có vẻ hay ra trò. Tốt hơn là nên nghĩ về nó như là một nhà hàng/quán cafe phục vụ các món ăn. Anh sẽ là một doanh nhân.
Vì thế, vào cuối tháng Chín, khi Paris bắt đầu mất đi sức hấp dẫn của nó, họ sẽ cùng nhau trở về Luân Đôn bằng tàu hỏa. Với làn da hơi rám nắng và những bộ quần áo mới, họ bước đi tay trong tay trên sân ga, cảm giác như mới đặt chân đến Luân Đôn lần đầu, đầy ắp những kế hoạch và dự án, những quyết tâm và hoài bão.
Bạn bè họ đều gật đầu tán thành một cách nghiêm túc, đầy tình cảm, như thể họ đã biết chuyện từ lâu. Emma lại được giới thiệu với bố của Dexter - “Dĩ nhiên là còn nhớ. Cô đã gọi tôi là người ủng hộ chủ nghĩa phát xít.” - và họ đưa ra ý tưởng về công việc kinh doanh mới này với hy vọng ông sẽ giúp đỡ về mặt tài chính. Khi Allison qua đời, mọi người ngầm hiểu rằng có một khoản tiền sẽ được trao cho Dexter vào thời điểm thích hợp, và dường như đây là lúc để làm điều đó. Trong suy nghĩ của Stephen Mayhew, ông vẫn cho rằng cậu con trai của mình sẽ cháy túi đến đồng xu cuối cùng, nhưng điều đó chẳng thấm gì so với việc được biết rằng anh sẽ không bao giờ xuất hiện trên ti vi nữa. Và còn có sự giúp đỡ của Emma. Bố Dexter thích Emma, và lần đầu tiên trong nhiều năm, ông thấy thích con trai của mình chỉ vì cô.
Họ đã cùng nhau tìm được địa điểm. Một cửa hàng cho thuê băng đĩa lỗi thời với những kệ băng video đầy bụi, hiện đang tạm đóng cửa và với sự hối thúc cuối cùng từ phía Emma, Dexter quyết định tiến tới, thuê vị trí này trong mười hai tháng. Suốt tháng Giêng dài ẩm ướt, họ đã dọn sạch các giá kệ và chuyển những bộ phim của Steven Seagal đến các cơ sở từ thiện tại địa phương. Họ bóc sạch rồi sơn các bức tường thành màu trắng kem, lắp các khung gỗ màu tối, đi lùng sục các nhà hàn, quán ăn phá sản khác và mua được một chiếc máy pha cà phê công nghiệp, các ngăn làm lạnh, những tủ lạnh có cửa kính phía trước: tất cả những nhà hàng thất bại này đều nhắc nhở anh về những gì anh phải đánh đổi, rằng có nhiều khả năng anh sẽ thất bại.
Nhưng lúc nào cũng có Emma bên cạnh, thúc giục anh, thuyết phục anh rằng việc anh đang làm là đúng đắn. Nơi này rất có triển vọng, các nhà môi giới bất động sản đã nói thế, dần dần sẽ chứa đầy những chuyên gia trẻ tuổi, những người biết giá trị của từ “thợ thủ công” và muốn thưởng thức món đùi vịt, những vị khách sẵn sàng trả hai bảng cho một ổ bánh mì “bất bình thường” hay một miếng pho mát dê có kích cỡ bằng quả bóng quần. Nhà hàng này sẽ là nơi mọi người đến để viết tiểu thuyết một cách đầy khoa trương.
Vào ngày đầu xuân, họ ngồi trên vỉa hè đầy nắng bên ngoài nhà hàng vừa mới sửa sang lại một phần và viết ra một danh sách những cái tên có thể đặt được: những cụm từ nghe rất sến như magasin, vin, pain, Paris được phát âm thành ‘Paree’, cho đến khi họ quyết định chọn từ Nhà hàng Belleville, mang đến hương vị của quận 19 ở Paris. Vậy là anh đã thành lập một công ty, cái thứ hai sau công ty TNHH Mayhew TV với Emma làm thư ký cho anh, và đồng thời là nhà đầu tư theo cách khiêm tốn nhưng vô cùng quan trọng. Tiền bắt đầu xuất hiện từ hai cuốn sách đầu tiên về “Julie Criscoll”, loạt chương trình truyền hình sôi động đã được ủy thác thực hiện đợt hai, người ta còn tính đến việc bán các sản phẩm như hộp bút, bưu thiếp sinh nhật, thậm chí là tạp chí tháng. Không thể phủ nhận rằng, lúc này, cô đang ở vị trí mà mẹ cô sẽ gọi là “giàu có”. Sau một hồi tự thuyết phục mình, cô thấy mình đang ở vào vị trí kỳ lạ, hơi “dữ dội” là có thể giúp đỡ Dexter về tài chính. Sau một hồi ậm ừ băn khoăn, anh đã chấp nhận.
Họ khai trương nhà hàng vào tháng Tư, và trong sáu tuần đầu tiên, anh chỉ đứng ở quầy gỗ, nhìn mọi người đi vào, ngó quanh, ngửi ngửi rồi lại đi ra. Nhưng rồi người ta bắt đầu truyền tai nhau, mọi thứ bắt đầu khởi sắc và anh thấy mình có thể tuyển thêm vài nhân viên. Anh bắt đầu có được những khách hàng ruột, thậm chí anh còn trở nên thích thú với công việc của mình.
Và giờ nơi này đã trở thành một địa điểm hợp thời dù theo cách điềm tĩnh, thuần chất hơn so với con người anh trước đây. Nếu anh có thể nổi tiếng lúc này, đó cũng chỉ là trong phạm vi địa phương, và chỉ vì cách anh lựa chọn các loại trà thảo dược, nhưng anh vẫn là “người tình” dịu dàng của những bà mẹ trẻ lắm tiền nhiều của - những người đến đây để thưởng thức món bánh nướng sau lớp học dành cho thai phụ, và nói theo cách khiêm tốn, anh gần như thành công trở lại. Anh mở cái móc khóa nặng ở những cánh cửa chớp kim loại, lúc này đã nóng rực khi anh chạm tay vào trong buổi sáng mùa hè oi ả này. Anh kéo chúng lên, mở cửa và cảm nhận, điều gì ư? Hài lòng? Gần như hạnh phúc? Không, đúng hơn là hạnh phúc. Một cách thầm kín, và lần đầu tiên trong nhiều năm, anh cảm thấy tự hào về chính mình.
Dĩ nhiên vẫn có những ngày thứ Ba ẩm ướt và buồn tẻ, khi anh kéo cửa chớp xuống và chậm rãi ngồi uống những phần rượu vang, nhưng không phải hôm nay. Hôm nay là một ngày ấm áp, buổi tối anh sẽ gặp con gái của mình, sẽ ở với nó trong tám ngày tiếp theo trong khi Sylvie và cái gã xấu xa Callum đó đi tận hưởng một trong những kỳ nghỉ định kỳ của họ. Bằng một phép màu kỳ lạ, Jasmine giờ đã hai tuổi rưỡi, điềm tĩnh, xinh đẹp hệt mẹ nó, và nó có thể đến chơi ở nhà hàng, vui đùa với các nhân viên khác, và khi anh về nhà tối nay, Emma sẽ có mặt ở đó. Lần đầu tiên trong nhiều năm, ít nhiều anh cảm thấy đang ở đúng nơi mà mình muốn. Anh có một người bạn đời mà anh yêu thương, say mê đồng thời là người bạn thân nhất. Anh có một cô con gái thông minh, xinh đẹp. Anh đang làm rất tốt. Mọi thứ đều tốt miễn sao không có gì thay đổi.
Cách đó hai dặm, ngay cạnh đường Hornsey, Emma leo lên các bậc thang, mở khóa cửa trước và cảm nhận cái không khí lạnh lẽo, trống trải của một căn hộ không có người ở trong bốn ngày. Cô pha trà, ngồi ở bàn giấy, bật máy tính lên và nhìn chăm chăm vào đó trong gần một giờ đồng hồ. Có nhiều việc cần phải làm - đọc duyệt kịch bản cho loạt chương trình “Julie Criscoll” lần hai, viết tiếp năm trăm chữ cho tập ba, vẽ các hình minh họa. Có nhiều thư tay và email từ những độc giả trẻ tuổi, những lời lẽ thiết tha và thường mang tính cá nhân đến độ gây bối rối khiến cô phải chú ý đến, tâm sự với cô về nỗi cô đơn, chuyện bị bắt nạt hay về những cậu bạn mà mình thích chết đi được.
Nhưng suy nghĩ của cô lại quay về với lời đề nghị của Dexter. Suốt mùa hè dài kỳ lạ ở Paris năm ngoái, họ đã đưa ra một số cam kết nhất định về tương lai của mình - nếu họ thực sự có tương lai cùng nhau - và tập trung vào những chủ đề là họ sẽ không sống cùng nhau: cuộc sống riêng, căn hộ riêng, bạn bè riêng. Họ sẽ cố gắng để ở cùng nhau, và dĩ nhiên là chung thủy với nhau, nhưng không theo cách truyền thống. Không thơ thẩn quanh các nhà môi giới bất động sản vào cuối tuần, không cùng dự tiệc, không tặng hoa vào ngày lễ Tình nhân, không sử dụng những đồ vật gia đình hay tượng trưng cho một đôi đang yêu. Cả hai đều đã thử làm điều đó nhưng không ai thành công cả.
Cô đã hình dung đây là một kiểu sống mới mẻ, phức tạp và hiện đại. Nhưng cần phải nỗ lực rất nhiều để làm như họ không muốn ở cùng nhau, nhiều đến mức dường như không thể tránh khỏi trường hợp một trong hai người sẽ kiệt sức. Chỉ có điều, cô không nghĩ đó là Dexter. Một chủ đề hầu như không được nói ra, và lúc này có vẻ không còn cách nào để lảng tránh nó. Cô sẽ phải hít thật sâu và nói ra từ đó. Con cái. Không, không phải “con cái”, tốt nhất là đừng làm anh hoảng sợ, tốt hơn hết là dùng số ít. Cô muốn có một đứa con.
Họ đã nói về điều đó trước đây, theo cách quanh co, bông đùa, và anh đã huyên náo về việc có thể, trong tương lai, khi mọi thứ ổn định hơn một chút. Nhưng cuộc sống cần ổn định như thế nào nữa? Chủ đề đó luôn hiện hữu và họ thường xuyên chạm phải nó. Đó là mỗi lần bố mẹ cô gọi điện, đó là mỗi lần cô và Dexter làm tình với nhau (ít hơn so với thời gian trong căn hộ ở Paris, nhưng vẫn đủ nhiều.) Nó khiến cô thức giấc nửa đêm. Đôi khi, dường như cô vẽ nên hình ảnh cuộc đời mình theo những gì cô lo lắng vào lúc ba giờ sáng. Đã có thời cô nghĩ quá nhiều về bạn trai, sau đó là tiền bạc, rồi đến sự nghiệp, đến mối quan hệ của vấn đề này. Cô hiện đã ba mươi sáu tuổi, có một đứa con là điều cô mong muốn, và nếu anh không muốn, có lẽ tốt hơn hết là họ nên...
Gì cơ? Kết thúc ư? Có vẻ quá đáng và hèn hạ khi đưa ra tối hậu thư kiểu như thế, và suy nghĩ về việc thực hiện điều đó dường như ngoài sức tưởng tượng, ít ra là trong lúc này. Nhưng cô kiên quyết sẽ đưa ra vấn đề này tối nay. Không, không phải tối nay, không phải thời điểm có mặt Jasmine, nhưng sẽ sớm thôi. Sớm thôi.
Sau một buổi sáng lãng phí thời gian, Emma quyết định đi bơi vào giờ ăn trưa, lặn ngụp trong làn nước mát nhưng vẫn không sao khiến cho đầu óc thông suốt được. Sau đó, với mái tóc vẫn còn ướt nhẹp, cô đạp xe về căn hộ của Dexter và nhìn thấy một chiếc xe ô tô hai cầu màu đen to tổ chảng sát khí đằng đằng đang đợi bên ngoài ngôi nhà. Đó là loại xe dành cho các băng đảng, có thể nhìn thấy hai bóng người tựa vào kính chắn gió, một to và lùn; một khoa tay múa chân tranh luận. Dù ở bên này đường nhưng Emma vẫn có thể nghe thấy tiếng họ cãi vã, và khi đạp xe đến gần hơn, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt cau có của Callum, và Jasmine ngồi ở ghế sau, mắt dán chặt vào cuốn truyện tranh cố lờ đi tiếng ồn phía trước. Emma gõ gõ vào cửa sổ gần Jasmine nhất và thấy con bé nhìn lên cười toe toét, hàm răng trắng bé xíu trong cái miệng rộng, con bé đang căng người để thoát khỏi dây an toàn.
Nhìn qua cửa kính xe, Emma và Callum gật đầu chào nhau. Có một điều gì đó trong sân chơi theo phép xã giao của sự không chung thủy, ly thân và ly hôn, nhưng bổn phận của mỗi người đều đã được nêu rõ, trạng thái thù địch đã được tuyên bố, và bất kể quen biết anh ta gần hai mươi năm nhưng Emma không còn nói chuyện trực tiếp với Callum. Còn đối với cô vợ cũ, Sylvie và Emma đối xử nhau theo cách thiện chí hơn, nhưng dù thế thì giữa hai người vẫn có một sự ghét bỏ mơ hồ nào đó.
“Xin lỗi về điều đó!” Sylvie nói, bước xuống khỏi xe. “Chỉ là một chút bất đồng về số lượng hành lý cần mang theo!”
“Những kỳ nghỉ có thể khiến ta căng thẳng,” Emma nói mà không có ý gì. Jasmine được tháo đai an toàn và trèo lên vòng tay Emma, khuôn mặt con bé áp vào cổ cô, đôi chân gầy gò vòng qua hông cô. Emma mỉm cười vẻ hơi bối rối, như thể muốn nói, “tôi có thể làm gì đây?” và Sylvie mỉm cười lại, một nụ cười cứng nhắc, không tự nhiên đến mức thật ngạc nhiên là cô ta không phải sử dụng đến các ngón tay.
“Bố đâu rồi?” Jasmine hỏi, miệng vẫn áp vào cổ Emma.
“Bố đi làm, sẽ sớm về thôi.”
Emma và Sylvie lại mỉm cười.
“Công việc bên đó thế nào?” Sylvie hỏi. “Nhà hàng phải không?”
“À, thật sự là rất tốt.”
“À, tôi xin lỗi vì không gặp anh ấy. Hãy gửi lời hỏi thăm của tôi đến anh ấy nhé.”
Lại một khoảng im lặng. Callum nhắc nhở cô ta bằng cách khởi động xe.
“Cô có muốn vào nhà không?” Emma hỏi nhưng đã biết câu trả lời.
“Không, chúng tôi phải đi rồi.”
“Lần này hai người đi đâu?”
“Mexico.”
“Mexico. Một nơi đáng yêu đấy.”
“Cô đã đi rồi à?”
“Không, nhưng tôi từng làm việc cho một nhà hàng Mexico.”
Đúng là Sylvie đã tặc lưỡi, và tiếng của Callum vọng ra từ ghế lái. “Đi nào! Anh muốn tránh kẹt xe.”
Jasmine được đưa trở lại xe để chào tạm biệt, được dặn dò ngoan ngoãn và không xem ti vi quá nhiều và Emma thận trọng mang hành lý của Jasmine vào trong nhà, một chiếc va li nhựa màu hồng có bánh xe và một cái ba lô có hình gấu trúc. Khi cô trở ra, Jasmine đang đứng đợi trong tư thế khá nghiêm trang trên vỉa hè, ôm một chồng truyện tranh trước ngực. Cô bé thật xinh xắn, thanh tú trong trắng, khuôn mặt thoáng chút buồn bã, một bé gái con của mẹ nó, chứ không phải của Emma.
“Chúng tôi phải đi đây. Thời gian gần đây, việc kiểm tra hành lý cứ như cơn ác mộng ấy.” Sylvie gập đôi chân dài để ngồi vào xe giống như người ta gập một con dao. Callum nhìn chăm chăm về phía trước.
“Vậy đi Mexico vui vẻ nhé. Hãy thưởng thức trò lặn ống thở nhé.”
“Không phải lặn ống thở, lặn bình khí chứ. Lặn ống thở là trò trẻ con.” Sylvie nói cay nghiệt một cách không cố ý.
Emma kiềm chế. “Xin lỗi. Lặn bình khí! Đừng chết đuối nhé!” Sylvie nhướn chân mày, miệng cô ta khum thành hình chữ ‘o’ nhỏ và Emma có thể nói gì đây. Sylvie, ý tôi là làm ơn đừng chết đuối. Tôi không muốn cô chết đuối. Song quá muộn, lời nói cũng đã nói ra rồi, viễn cảnh về hội nữ tu đã khiến người ta thấy đau lòng. Sylvie đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Jasmine, đóng rầm cửa và chiếc xe lăn bánh.
Emma và Jasmine đứng vẫy tay chào.
“Nào, Min, bố cháu đến sáu giờ mới về. Cháu muốn làm gì bây giờ?”
“Không biết ạ.”
“Còn sớm. Hay chúng ta đi sở thú nhé?”
Jasmine gật đầu háo hức. Emma cầm thẻ gia đình đến sở thú, và cô vào nhà để sửa soạn cho một buổi chiều nữa với con gái của người khác.
Ở trong chiếc xe to đùng màu đen, người đã từng là bà Mayhew đang ngồi khoanh tay trước ngực, đầu tựa vào tấm kính đen, hai chân nhét vào chỗ trống trong khi Callum đang nguyền rủa giao thông trên đường Euston. Dạo này, họ hiếm khi nói chuyện, chỉ có la hét và rít lên, và kỳ nghỉ này, giống như bao kỳ nghỉ khác, là một nỗ lực hàn gắn tình cảm của cả hai.
Năm vừa qua của cuộc đời cô là một năm không thành công. Callum đã bộc lộ là một kẻ thô lỗ cục mịch và ích kỷ. Những gì cô từng cho là động lực và tham vọng lại là tâm trạng không muốn về nhà vào ban đêm. Cô nghi ngờ anh ta bồ bịch. Anh ta có vẻ như bực bội vì sự có mặt của Sylvie trong nhà anh ta, và cả sự hiện diện của Jasmine nữa; anh ta hét vào mặt con bé chỉ vì nó hành xử như một đứa trẻ, hay tránh né sự có mặt của nó. Anh ta tuôn ra những từ ngu xuẩn về con bé: “Của nợ, Jasmine, của nợ.” Vì Chúa, nó chỉ mới hai tuổi rưỡi. Dù đãng trí và thiếu trách nhiệm, nhưng ít ra Dexter vẫn hăng hái, đôi khi quá hăng hái là khác. Trong khi Calllum lại đối xử với Jasmine như một nhân viên vô tích sự. Và nếu trước đây, gia đình cô đề phòng Dexter thì giờ họ lại rất coi thường Callum.
Giờ đây, mỗi khi cô gặp chồng cũ, anh ta đều đang mỉm cười, mỉm cười để thể hiện niềm hạnh phúc của anh ta giống như thành viên của một giáo phái sùng kính nào đó. Anh ta tung Jasmine lên không, cõng nó trên lưng, tận dụng mọi cơ hội để thể hiện anh ta đã trở thành một người cha tuyệt vời như thế nào. Và cả cái cô Emma này nữa, tất cả những gì Jasmine kể đều là Emma thế này, Emma thế kia và Emma là bạn thân, thân nhất của con gái cô như thế nào. Con bé mang về nhà những mẩu mì ống được dính vào tấm bưu thiếp đầy màu sắc và khi Sylvie hỏi đó là gì, con bé nói đó là Emma, sau đó cứ thao thao bất tuyệt về việc họ đã đi sở thú cùng nhau như thế nào. Hình như là họ còn có một tấm thẻ gia đình. Lạy Chúa, sự tự mãn không thể chịu đựng được của đôi đó, Dex và Em, Em và Dex, anh ta với cái cửa hàng nhỏ rẻ tiền, trong khi Callum hiện đã có 48 chi nhánh Natural Stuff, và còn nữa, cô ta với chiếc xe đạp và cái eo to đùng, lối hành xử như sinh viên và vẻ ngoài nhăn nhở của cô ta. Trong suy nghĩ của Sylvie, còn có điều gì đó hiểm ác và đầy toan tính về việc Emma đã được giới thiệu từ mẹ đỡ đầu sang mẹ kế, như thể cô ta luôn ẩn mình ở đó, quanh quẩn và chờ đợi thời cơ để hành động. Đừng chết đuối nhé! Con bò cái hỗn xược.
Bên cạnh cô, Callum đang nguyền rủa giao thông trên đường Marylebone và Sylvie cảm thấy càng ai oán với hạnh phúc của người khác, cộng với cảm giác bất hạnh khi nhận thấy bản thân mình đã có một lựa chọn sai lầm. Cả nỗi buồn nữa, buồn về tất cả những suy nghĩ xấu xa, không tử tế và hằn học này. Suy cho cùng, chính cô là người đã bỏ rơi Dexter và là người khiến anh ta đau lòng.
Lúc này, Callum đang nguyền rủa giao thông trên đường Westway. Cô muốn sớm có một đứa con, nhưng bằng cách nào? Phía trước cô là một tuần lặn bằng bình khí tại một khách sạn sang trọng ở Mexico, và cô đã biết trước rằng điều này sẽ là không đủ.
Môt Ngày Môt Ngày - David Nicholls Môt Ngày