Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 36
Đến nhà Malcom tổ chức sinh nhật cho ông ấy không phải là ý tưởng tận hưởng ngày thứ bảy vui vẻ của Lola nhưng đó là một phần thỏa thuận. Cuối cùng thì Blythe cũng miễn cưỡng nhận lời gặp lại Nick – và lần này sẽ tỏ ra lịch sự với ông – với điều kiện Lola cũng phải nhận lời đến gặp bạn bè và gia đình Malcom.
“Nhưng tại sao ạ?” Lola phản đối. “Con ở đó để làm gì cơ chứ?” Trên tất thảy, đó chắc chắn là mấy ông cổ hủ râu ria xồm xoàm, thích ăn đậu lăng và chơi trò Scrabble[4].
“Vì mọi người đều đã nghe kể về con,” Blythe kiên nhẫn nói, “và họ rất muốn có cơ hội được gặp con một cách tử tế. Thôi mà, sẽ vui đấy con.”
Ưm, cái đó phải bàn đấy. Trên thực tế thì việc này với Lola chẳng khác đi-gặp-mặt-thông-gia là mấy. Cô không hề muốn mối quan hệ của mẹ mình và Malcom tiến triển theo hướng đó. Tại sao Blythe vẫn muốn gặp gỡ Malcom trong khi Lola đã tìm được cho bà một người vô cùng quyến rũ để thế chỗ? Sao bà có thể thích ông gấu teddy lắp bắp Malcom hơn một người ăn mặc đẹp và thời trang như Nick?
Nhưng thỏa thuận là thỏa thuận và có lẽ Blythe chỉ cần thêm ít thời gian nữa để bước ra khỏi vùng an ủi, để làm quen với việc Nick James đã trở lại cuộc đời bà. Lola phải xuất hiện thật duyên dáng trước mặt gia đình và bạn bè của Malcom mặc cho họ có râu ria xồm xoàm hay ngu xuẩn đến cỡ nào, và rồi mẹ cô cũng buộc phải làm thế khi bà tới đường Radley vào tuần tới để gặp Nick lần nữa.
Ôi, Chúa ơi, làm ơn đừng để chiều nay có người nào rủ rê chơi cờ Tỷ phú.
Suốt hai tiếng không ngừng tỏ ra duyên dáng, Lola đã bắt đầu thấy oải. Cô đã nói – à, gào – về sách vào tai người hàng xóm bên kia đường điếc đặc cổ lỗ của Malcom. Rồi cô lại nói vào câu về sách vở với một trong những người hàng xóm khác, một người thích làm vườn. Nhược điểm trong công việc của cô là lúc những người là mặt nói chuyện xã giao với nhau là họ cứ tằng tằng nói về những quyển sách và tác giả mà họ yêu thích. Giờ cô đã biết rằng bà lão điếc cỗ lỗ sĩ kia là fan của Daphe du Marier, rằng ông làm vườn thích những quyển sách…ưm, làm vườn và rằng ông bạn Miles gương mặt hồng hào của Malcom vô cùng tự hào vì ông ta có khả năng đọc nguyên văn câu nói bất hủ của P.G Wodehouse mà ông ta học thuộc lòng. Mặc dù không ai có hứng thú nghe ông ta làm việc đó.
Thật nhẹ nhõm khi đứa con trai ồn ào của Miles – “Chị có thể bảo J.K Rowling cho em vào quyển sách tiếp theo của bà ấy không?” – vô tình làm rơi một miếng pizza pepperoni lên cái áo màu kem của Lola. Cự lại cái ước muốn đáp lại rằng: “Ý cậu là chen vào mấy trang sách như một con gián hả?”, Lola cáo lỗi đi lau sạch vết ố.
Trong bếp cô gặp Annie, cô con dâu mũm mĩm của Malcom đang bận rộn lấy khay bánh đầy tiêu ra khỏi lò nướng.
Annie tranh thủ buôn chuyện trong lúc Lola lau sạch mặt trước cái áo.
“Thật vui vì cuối cùng cũng được gặp em. Malcom đã kể rất nhiều về em.” Ngực rung lên lúc cắt bánh, cô vui vẻ nói thêm: “Ngoài những lúc kể về mẹ em ra!”
“Khổ thân chị.” Lola nhăn mặt vẻ thông cảm.
“Ôi, bọn chị thích nghe mà, rất đáng yêu! Hai người đó rất hợp nhau, đúng không? Như một cặp đôi trẻ con ấy!”
Thôi nào, họ tuyệt đối không giống một cặp đôi trẻ con.
“Ưm.” Lola giữ giọng bình bình. Cô không them để ý nữa.
“Thật tốt cho cả hai người. Malcom là một người đáng mến,” Annie ngớ ngẩn nói tiếp. “Và tất nhiên mẹ em cũng thế! Họ tìm thấy nhau đúng là hoàn hảo. Chị quả là một kẻ tin vào những thứ lãng mạn cũ rích, đúng không?”
Lola vui vẻ đáp: “Những thứ cũ kĩ mới làm nên thế giới mà chị.” Trời, đừng để những điều Annie nói là đúng.
“Chúa ơi, cái vết đấy không sạch được rồi.” Annie nhìn chăm chú vào vết ố màu cam trên áo Lola vừa lau ở mặt trước áo. “Và giờ em ướt hết rồi kìa!”
“Chị đừng lo, em ổn mà. Và tuyệt đối đừng bảo sẽ cho em mượn một cái quần yếm của bác Malcom mặc tạm.” Lola nửa đùa nửa thật nói thêm: “Hoặc là một trong những cái áo sọc ca-rô bằng vải flanen của bác ấy!”
“Ôi nhưng___”
“Nói thật là em thà chịu ướt còn hơn. Malcom rất đáng yêu nhưng trông như một bà giáo địa lý thì không giống em cho lắm.” Lola nhăn nhó bởi bản thân Annie đang mặc một bộ đầm lụa màu xanh hải quân quyến rũ cùng với đôi giày Karen Millen và cô nghĩ chị ấy có thể hiểu được cho mình.
Annie ngừng lại, hướng cái nhìn kì quặc về phía cô. “Malcom vẫn là Malcom thôi. Quần áo không phải ưu tiên hàng đầu của ông.” Vừa rải rosti lạnh lên khay bánh nướng, Annie tiếp lời: “Sao thế, em thấy phiền à?”
Chết tiệt, chị ta không hiểu. Lola vội vã nói: “Không, em đùa thế thôi mà.”
“Bố chị có thế không ăn mặc như Hoàng tử Charles,” Annie cứng nhắc nói, “nhưng ông ấy vẫn là một người tốt bụng.”
Ôi Chúa ơi, cô đã xúc phạm Annie. “Nghe này, em xin lỗi, em không cố ý__”
“Và mẹ em cũng chẳng phải là nữ hoàng thời trang gì cho cam.”
Giờ đến lượt cô bị xúc phạm. Có thể cô được quyền phê phán gu ăn mặc của Blythe nhưng không một người nào khác được làm thế.
“Thấy không?” Annie nhướn mày, rõ ràng cô ta đọc được suy nghĩ của cô. “Không dễ chịu lắm, nhỉ?”
“Em chỉ muốn mẹ hạnh phúc thôi.” Lola giận dữ chà cái áo ướt của mình bằng một tờ giấy ăn mới.
“Và em nghĩ Malcom không được? Em nghĩ ông không đủ tốt với mẹ em, đúng không?”
Nói thật, tất cả những ồn ào này cũng chỉ vì cô đã nói Malcom ăn mặc như một ông giáo dạy địa thôi.
“Không phải thế,” Lola cẩn trọng nói tiếp, “em chỉ đang phân vân liệu họ có thực sự hợp nhau như mọi người nghĩ không thôi. Họ có thể thích ở bên nhau, nhưng thực sự thì họ có bao nhiêu điểm chung?”
“Hai người đó đâu cần phải có điểm chung! Mọi người đều khác biệt! Em yêu sách,” Annie đáp trả. “Chị nghĩ sách nhàm chán! Nhưng đó là ý của chị và chẳng có gì quan trọng cả. Chồng chị là một người đam mê xe máy còn chị thích phim lãng mạn. Chị thích nghe nhạc Barry Manilow còn anh ấy lại điên cuồng vì Meatloaf. Nhưng bọn chị vẫn kết hôn hạnh phúc đó thôi. Đâu phải bọn chị không yêu nhau.”
“Nếu anh ấy bắt chị ngồi chơi cờ Tỷ phú hoài thì kiểu gì chị cũng chán anh ta thôi.” Lola đã không thể kiềm chế, những lời đó buột khỏi miệng cô.
Nhưng Annie không coi đó là một sự xúc phạm. Thay vào đó, cô đưa cho Lola khay bánh gối nhỏ nóng hổi rồi nói đùa, mặt không cười: “Được, có lẽ em đúng về chuyện cờ Tỷ phú. Thiên sứ như em có thể giúp chị chuyển cái này ra ngoài không?”
Ít ra thì tại buổi công chiếu một bộ phim, bạn có thể ung dung cho rằng những người xuất hiện ở đó không phản đối việc bị chụp ảnh. Gabe, người ôm hi vọng lớn trong tối nay, kêu lên khi nhiệt độ xuống âm vài độ và anh thì lạnh cứng người trong cái áo khoác da, trong khi các ngôi sao vẫn không ngừng diễu hành cười-rồi-tạo-dáng trên thảm đỏ với những bộ đầm cỡ khăn lau J-cloth.
Có lẽ là cái làn da rám nắng giả đã giúp họ giữ ấm.
“Tania, ở đây!” một phóng viên kêu lên khi trông thấy một phụ nữ tóc nâu mảnh khảnh trong bộ đồ tím lóng lánh bước ra từ chiếc limo kế tiếp trong hàng. Gabe cũng không chắc cô ta là ai – có lẽ là một trong những cô gái trong Coronation Street – nhưng anh vẫn bấm tách tách chụp cùng bọn họ và thoáng phân vân không hiểu sẽ thế nào khi đi trên đôi giày có dây cao sáu inch như thế. Ai chà, hi vọng là anh sẽ không bao giờ biết sự thật. Tania tội nghiệp bị một nốt viêm tấy ở kẽ chân; sớm muộn thì thứ mà cô ta có thể xỏ chân vào chỉ còn là những đôi tông mà thôi.
“Matt, Matt, cười lên đi,” một tay thợ săn ảnh gào lên trong lúc một người nổi tiếng khác chậm rãi bước lên thảm. Phải, Gabe khá chắc chắn là anh biết người này, anh ta là phát thanh viên trên Kênh 4…hoặc là thành viên của một ban nhạc nổi tiếng vì không kéo khóa quần và chớp__
Eo ôi, lần thứ hai rồi đấy. Mấy anh chàng này chẳng để ý xem sau lưng mình có ai cả, đúng là quen quá hóa nhờn. Một khi bạn nhìn thấy một tên ngốc mặt đầy tàn nhang, bạn sẽ hiểu.
“Đúng là thằng đần,” một tay chụp ảnh đứng cạnh Gabe lầm bầm. “Single gần đây của họ cố lắm mới lọt được vào top bốn mươi. Giờ họ đang rất tuyệt vọng, sợ rằng công ty thu âm sẽ sa thải mình. Tầm này tháng tới có khi họ quay về Burger King làm việc rồi ấy chứ.”
“Tôi cũng thế đấy,” Gabe nói đầy tâm trạng. Thử nhìn mà xem, anh chưa hề làm bùng cháy cái thế giới paparazzi này kể từ kiểu ảnh ăn may ở Sydney. Và rồi cái xe limo tiếp theo trờ tới, anh lau ống kính cái Leica Digilux của mình, sẵn sang chụp bất cứ ai sắp___
“Nào, Savannah, bên này!” Tay paparazzi lắc lư làm những động tác điên cuồng, phấn khích quá mức trước vẻ đẹp ngoài sức tưởng tượng của cô. Gabe choáng váng nhìn cô bước ra khỏi xe, phía trước là tay vệ sĩ to lớn mặc một bộ vest đen quá bó trông chẳng khác gì một tên đòi nợ.
Đây chính là bộ mặt trước công chúng của Savannah Hudson. Hôm nay cô mới đúng nghĩa là một ngôi sao màn bạc. Mái tóc vàng của cô được tạo kiểu kĩ lưỡng, lớp trang điểm cũng hoàn hảo. Cô quàng quanh bờ vai nhỏ của mình một chiếc khăn choàng nhung ánh bạc; phía dưới là bộ đầm satin trắng cắt lệch. Trông cô như một nữ thần vô cùng mong manh và mỹ lệ tuyệt vời. Không thấy bóng dáng đôi bốt Wellington đâu cả.
Cũng chẳng có cái đầu hói nào, trừ phi bạn tính cái đầu đã cạo trọc lóc của con tinh tinh vệ sĩ.
Savannah tạo dáng trước các thợ săn ảnh, khoe bộ cánh và mỉm cười nghĩa vụ quay qua bên này, bên kia. Chụp được vài kiểu, Gabe ngừng lại nhìn cô. Có lẽ sự bất động của anh giữa những tiếng gào thét điên cuồng đã thu hút sự chú ý của cô và lát sau cô nhìn thấy anh. Mắt họ gặp nhau trong giây lát. Gabe gật đầu chào cô với một nụ cười nhẹ, nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cô chào lại anh. Ánh nhìn của Savannah sượt qua anh, nụ cười mượt mà chuyên nghiệp tiếp tục di chuyển qua đám phóng viên ảnh tiếp theo và sau khi tạo dáng thêm vài kiểu nữa cô đi thẳng về cuối thảm đỏ bước về nhóm fan hào hứng hét hò.
Chà, anh đã hi vọng điều gì? Muốn cô vẫy tay và hét to lên là: “Này mọi người, có một gã đằng kia đã chụp được ảnh tôi trong lúc tôi bị rơi bộ tóc giả!” ư?
Gabe quay trở lại việc chụp ảnh loạt sao mới đến, cố gắng trụ vững trước cảnh chen lấn, xô đẩy của đám paparazzi quanh anh. Vài phút sau, đúng lúc anh chộp được một kiểu ảnh cặp vợ chồng nọ nhìn nhau như thể hôn nhân của họ đang đứng bên bờ vực thì có một bàn tay nắm chặt vai anh.
Bàn tay đó thật cứng – quỷ thật – nó thật to lớn. Quay lại nhìn, Gabe biết rằng chủ nhân của bàn tay ấy là anh chàng vệ sĩ mặc bộ vest quá bó.
“Sao vậy?” Gabe đã thấy vẻ dữ tợn trên gương mặt anh ta và cả vẻ thích thú của những phóng viên quanh đó nữa. Khỉ thật, anh chuẩn bị bị đánh nhừ tử sao?
“Mày đã làm phiền cô Hudson.” Lời nói thoát ra kèm một nắm tay nắm chặt đầy hăm dọa. “Lời khuyên của tao cho mày, con ạ, là hãy để cô ấy yên. Hiểu chứ?”
Trong tích tắc, Gabe nghĩ mình đã bị một tên móc túi nhắm tới. Rồi anh nhận ra ví của mình không bị trộm mà là có một thứ gì đó được nhét vào túi áo anh.
Anh lí nhí, “Hiểu rồi,” và – khuất khỏi ánh mắt của các tay săn tin khác – anh cảm thấy người đó vỗ vào cái túi áo đầy ẩn ý.
“Rất vui được nghe điều đó.”
“Quỷ tha ma bắt,” một tay săn ảnh kêu lên khi trông thấy tên khổng lồ đi khỏi. “Tôi cứ nghĩ hắn phải cho anh đo ván cơ đấy.”
“Tôi cũng tưởng thế.”Gabe nhăn mặt luồn tay vào tóc. “Suýt chết. Tôi phải đi uống thứ gì đó ăn mừng vì trên đầu vẫn còn cái cổ đây.”
Chú thích
[1] Supermarket Sweep: một trò chơi truyền hình của Mỹ.
[2] ISBN: mã sách tiêu chuẩn quốc tế.
[3] Frittata: món ăn của Ý, gần giống mốt trứng ốp lết.
[4] Scrabble: một trò chơi xếp chữ.