Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Chương 36
T
hanatos nằm trên một chiếc giường ấm áp, thoải mái trong nhà của một chiến binh Spathi. Những người Spathi, đặc biệt là những thành viên trong gia đình của một chiến binh Spathi[31], đều ngủ trong phòng ngủ của bọn họ, chờ đến lúc hoàng hôn buông xuống, thời điểm an toàn để ra bên ngoài.
[31]. Gồm cả Daimon lẫn Apollite.
Sau khi hắn ta để mất dấu Zarek vào đêm qua, Thanatos đã lùng sục cho đến khi sự kiệt sức chiếm lấy hắn.
Bọn Daimon đã mang hắn trở về đây để nghỉ ngơi, và dù cho hắn vẫn còn mệt mỏi, hắn cũng không thể ngủ thêm một chút nào nữa. Không khi mà những cơn ác mộng cứ hành hạ hắn.
Hắn có thể cảm nhận lời kêu gọi của những Nhà tiên tri đang cố triệu tập hắn trở về cái ngục tù của hắn ở Tartarus.
Hắn chống cự việc trở lại.
Chín trăm năm qua hắn chỉ chờ đợi giây phút này. Chờ đợi cơ hội trả thù.
Cái ngày Artemis tạo nên hắn, ả ta đã hứa hắn sẽ có cơ hội giết chết Zarek xứ Moesia. Rồi vì một vài lý do không rõ nào đó, ả ta thay đổi thỏa thuận của bọn họ.
Không có gì diễn ra đúng theo lời ả ta nói.
Thay vì sống trong sự giàu có và sung sướng, hắn bị giam cầm trong một cái lồng nhỏ, cô độc và bị lãng quên.
“Không một ai được phép biết về sự tồn tại của người.” Ả ta nói với hắn. “Ít nhất là cho đến khi ta cần nhà người.”
Và vì vậy hắn đã chờ đợi. Năm này qua năm khác, thế kỷ này qua thế kỷ khác, gào thét với ả thần đó hoặc là thả hắn ra hoặc là giết hắn đi.
Ả ta không bao giờ trả lời hắn.
Và hắn nhận ra rằng có một vài thứ còn kinh khủng hơn cả tuổi thọ ngắn ngủi mà những đồng loại người Apollite của hắn kinh khiếp.
Bị nhốt trong một cái lỗ đen cùng sự bất tử còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Hắn sẽ không trở lại cuộc sống đó. Không một ai có thể giam cầm hắn một lần nữa. Trước tiên hắn sẽ xé nhỏ toàn bộ đỉnh Olympus.
Artemis đã quá lo ngại những tên Thợ săn đêm của ả ta trở nên bất trị đến nỗi ả đã không suy nghĩ một cách thấu đáo. Rằng không một ai có khả năng ngăn cản hắn.
Thứ gì đó thoáng qua trong tâm trí hắn. Một mảng ký ức.
Hắn nhìn thấy bản thân hắn khi còn là một Apollite... nhìn thấy...
Cảnh tượng đó thay đổi thành cảnh Zarek đang giết chết vợ hắn.
Thanatos gầm rống lên trong cơn thịnh nộ.
Không, giết chết Zarek là quá dễ dàng.
Hắn muốn người đàn ông đó phải bị dày vò như cách hắn đã gánh chịu.
Bị dày vò.
Bởi nỗi đau...
Lần đầu tiên trong chín trăm năm, hắn ta mỉm cười. Phải rồi. Đêm qua Zarek đã bảo vệ người phụ nữ đó. Hắn ta đã ôm lấy cô ta trên chiếc xe trượt tuyết đó.
Người phụ nữ của hắn ta.
Thanatos đứng lên và nhún vai mặc áo khoác của hắn vào. Dù cho hắn đang kiệt sức, hắn cũng không thể ngủ thêm một chút nào nữa. Hắn mặc đồ một cách nhanh chóng và im ắng.
Hắn sẽ tìm thấy tên Thợ săn đêm đó. Tìm thấy người đàn bà của hắn ta.
Cô ta sẽ chết, nhưng còn Zarek... hắn ta sẽ sống. Cũng như Thanatos đã sống. Trong nỗi đau vĩnh hằng, nhức nhối cho tình yêu của hắn người đã mất đi.
oOo
Zarek đứng lại khi anh nhìn xuống Astrid, người đã chìm vào giấc ngủ trong khi bọn họ đang trò chuyện.
Trò chuyện.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc thực sự trò chuyện với bất kỳ ai. Nhưng rồi thì, anh đã làm rất nhiều việc với cô mà anh đã không bao giờ nghĩ anh sẽ làm.
Thậm chí ngay cả trong giấc ngủ cô cũng có vẻ mệt mỏi. Đôi mắt ngọt ngào của cô có những quầng thâm bên dưới nó.
Anh đặt một nụ hôn lên môi cô, và quay đi chỗ khác để không đánh thức cô dậy.
Con ác quỷ nằm trên sàn nhà nơi cô ta đã từng ngồi ở đó. Cô ta trông có vẻ như đang ngủ rất say. Một tay cuộn lại gối sau đầu trong khi tay còn lại giấu dưới cằm của mình. Cô ta khiến anh nhớ đến một cô gái nhỏ. Thảo nào Ash lại yêu thích cô ta.
Anh liếc trở lại chỗ Astrid. Sức mạnh của anh.
Điểm yếu của anh.
Simi là của Ash.
Và anh có trách nhiệm với cả hai bọn họ.
Cảm nhận được sức nặng của cái gánh nặng ấy, Zarek vớ lấy một cái chăn khác và đắp lên người con ác quỷ.
Cô ta mỉm cười trong khi ngủ và nói một cách dịu dàng. “Cảm ơn, akri.”
Anh nhìn thiết tha đến cái áo khoác của mình, thứ vẫn đang nằm bên dưới Astrid.
Anh lấy một cái chăn khác và phủ nó lên người cô. Cho tay vào túi, anh lấy ra một vài vật nhỏ anh đã thu thập khi anh mạo hiểm đi lên căn nhà gỗ của mình vài phút trước để lấy đồ ăn cho Simi.
Anh đặt chúng bên cạnh Astrid và để tay cô lên chúng để cô có thể ‘nhìn thấy’ chúng là thứ gì khi cô tỉnh giấc.
Anh để bàn tay mình nấn ná trên gương mặt cô.
“Anh sẽ nhớ em.” Anh thì thầm, biết rằng thậm chí sau khi ở thành cái Bóng cô vẫn sẽ là một nỗi dày vò của anh.
Sau cùng thì, anh cần cô hơn cả cần thức ăn và không khí.
Cô là cuộc sống của anh.
Hít vào một hơi thật sâu, anh lướt những ngón tay của mình lên mái tóc của cô, để nó sưởi ấm anh. Anh hình dung cô cuồng nhiệt và mềm mại trong vòng tay anh. Vẻ mặt của cô khi cô lên đỉnh cùng anh.
Cách giọng nói cô vang lên bất kỳ khi nào cô gọi tên anh.
Phải, anh chắc chắn sẽ nhớ cô.
Đó là lý do vì sao anh phải giữ cô an toàn.
Buộc bản thân mình rời khỏi sự dễ chịu mà cô mang đến, anh rời khỏi hai người phụ nữ.
Anh đi đến cúi đường hầm nơi thông ra khu rừng.
Trang bị nhiều hỏa lực nhất mà anh có thể mang theo, anh mở cánh cửa sập ra, run rẩy khi luồng không khí lạnh lẽo thổi qua anh, và anh rời đi để tìm Thanatos.
oOo
Astrid giật mình tỉnh dậy khi một âm thanh xa lạ xâm chiếm giấc ngủ của cô.
“Con thích tên Zarek đó. Hắn ta biết đánh giá người khác.”
Cô nhấp nháy mắt khi cô nhận ra giọng nói của Simi. Astrid định di chuyển cho đến khi cô cảm thấy một thứ gì đó bên dưới bàn tay cô.
Một vài bức tượng nhỏ của Zarek nằm ở đó, và khi cô lần theo đường nét của chúng bằng những ngón tay của mình, cô nhận ra chúng là cái gì.
Mỗi bức tượng là một nhân vật trong cuốn Hoàng tử bé. Tổng cộng có sáu bức: bản thân hoàng tử bé, con cừu, con voi, bông hồng, con cáo và con rắn.
Chúng là những bức tượng tinh tế đến từng chi tiết hơn cả những bản mẫu khác mà cô đã ‘nhìn thấy’.
“Hắn ta thậm chí còn cho còn đồ mở nắp vì vậy con không cần phải dùng đến răng nanh của mình. Con thích lắm. Kim loại gây khó khăn với những cái răng.” Simi chép miệng. “Kem que thịt lợn và đậu. Ngon quá! Đúng là món yêu thích của con.” (Vivian: cái này là món đồ hộp bị đông đá mà ở đầu truyện Zarek còn không thèm ăn nè. Simi quả là có khẩu vị đặc biệt mà @@)
“Simi?” Astrid nói, rồi ngồi dậy. “Zarek đang ở đâu?”
“Con không biết. Con tỉnh dậy một vài phút trước và tìm thấy chỗ thức ăn ngon này mà hắn ta để lại cho con.”
“Zarek?” Asrid gọi lớn.
Anh không trả lời.
Dĩ nhiên, với anh, điều đó là hành động đặc trưng.
“Simi, anh ấy ở có ở trên nhà gỗ không?”
“Con không biết.”
“Con làm ơn lên đó xem được không?”
“Zarek!” Simi thét lên. (Simi dễ thương kinh. ^^)
“Simi, ta cũng có thể thét lên như vậy.”
Con ác quỷ phát ra một tiếng thở dài nặng nề và bực bội. “Được rồi, nhưng đừng để món đậu của con tan ra.” Cô ta đứng lại và thêm vào. “Akri bảo con bảo vệ người, không phải là đi hầu người. Zarek hắn ta là một tênThợ săn đêm khổng lồ và hắn có thể tự mình đi lại được.”
Astrid cảm nhận được con ác quỷ bốc hơi.
Một vài phút sau con bé trở lại. “Không, hắn ta cũng không có ở đó.”
Trái tim Astrid nện thình thịch.
Có lẽ anh chỉ đi tìm thêm thức ăn thôi.
“Simi, anh ấy có để lại lời nhắn nào không?”
“Hông.”
oOo
Zarek đá cánh cửa nhà của tên Apollite đầu tiên anh đến mở ra. Cộng đồng nhỏ của người Apollite đã ở đây được vài thập kỷ ngay ở vùng ngoại ô của thị trấn Fairbanks, nhưng anh đã để bọn họ yên.
Luật lệ của Thợ săn đêm cấm bất kỳ người Thợ săn nào làm hại đến một Apollite cho đến khi bọn họ biết thành Daimon và hút máu loài người. Chừng nào họ còn biết giữ bản thân mình và không làm hại đến loài người và sống cuộc sống của họ cho đến khi họ hai mươi bảy tuổi, họ sẽ được hưởng sự bảo vệ giống như bất kỳ một người bình thường nào.
Đó là lý do tại sao, ít nhất là theo lời của Simi, Zarek đã bị cho đi đày. Đối với Artemis và những vị thần khác, giết hại một Apollite là một trọng tội như giết hại loại người.
Nhưng vào giây phút này, Zarek sẵn lòng phá bỏ luật lệ đó và bất kỳ luật lệ nào khác chỉ để giữ Astrid an toàn.
Ngay khi cánh của mở tung, những người phụ nữ cư ngụ trong căn nhà đó la hét và chạy tìm chỗ trốn trong khi những người đàn ông phóng đến chỗ anh.
Anh dùng siêu năng lực của mình để dính chặt họ vào tường.
“Thậm chí đừng có mà cố thử việc đó.” Anh quát bọn họ. “Tao không có tâm trạng để chơi đùa với tụi mày đâu. Tao ở đây tìm Thanatos.”
“Ngài ấy không ở đây.” Một trong những người đàn ông nói.
“Tao cũng đã nhận ra điều đó rồi. Nhưng mà tao còn biết bọn mày có thể nói lại với hắn. Đúng không?”
“Không.”
“Hắn ta sẽ giết tất cả chúng ta.” Giọng một đứa bé thét lên từ phía sau căn nhà.
Sự sợ hãi trong giọng nói của đứa bé khiến anh bình tĩnh lại, nhưng chỉ một chút mà thôi.
Zarek thả những người Apollite anh đã ghim vào tường ra. “Nói với Thanatos nếu hắn muốn tao, tao sẽ đợi hắn ta bên ngoài thị trấn ở Bear’s Hollow. Nếu hắn ta không đến đó trong một giờ nữa, tao sẽ trở lại đây và dọn dép hết những tên Daimon nào mà tao cảm nhận thấy.”
Anh quay người và bước ra khỏi cửa.
Zarek dừng lại cách bọn họ một khoảng ngắn.
Họ khóa cánh cửa đằng sau anh và thì thầm trong nhóm người bọn họ cho đến khi họ quyết định được người nào nên đi đón Thanaots.
Hài lòng khi bọn họ sẽ chuyển lời nhắn của anh, Zarek cười mỉa mai và tiến đến chiếc xe trượt tuyết của anh.
Lên đường, anh lái xe đến điểm hẹn và ngồi ở đó chờ đợi.
Anh móc chiếc điện thoại của Spwan ra và gọi cho Jess.
Chàng cao bồi trả lời máy khi hồi chuông thứ ba vang lên. “Này, Eskimo, là anh đó hả?”
“Phải, tôi đây. Nghe này, tôi để Astrid ở lại căn nhà gỗ của tôi.”
“Anh làm cái gì? Anh có…”
“Phải, tôi bị điên đó, nhưng bọn họ đang ở nơi an toàn. Tôi muốn anh đợi khoảng ba tiếng rồi đến đón cô ấy. Từng đó sẽ cho tôi đủ thời gian.”
“Đủ thời gian làm gì?”
“Đừng lo lắng về chuyện đó. Đi vào căn nhà gỗ của tôi và nói cho Astrid biết anh là ai. Cô ấy sẽ ra khỏi chỗ trốn của mình với một người phụ nữ khác. Hãy tử tế với cô gái bé nhỏ đó, cô ta thuộc về Ash.”
“Cái gì bé nhỏ?”
“Rồi anh sẽ thấy.”
“Trong ba giờ nữa?” Jess lặp lại.
“Phải.”
Jess ngập ngừng trong vài giây. “Còn anh thì sao, Eskimo?”
“Còn tôi thì sao?”
“Anh sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đó chứ?”
“Không. Tôi làm một việc thông minh đó chứ.” Zarek cúp máy.
Anh quẳng chiếc điện thoại vào trong ba lô và lấy ra mấy điếu xì gà và cái bật lửa. Anh châm điếu xì gà trong khi anh chờ đợi và ngồi trong cái lạnh buốt giá mà nhớ đến chiếc áo khoác của mình.
Nhưng khi nghĩ đến chiếc áo khoác, dòng suy nghĩ của anh lại quay trở về với Astrid và anh cảm thấy ấm lên đáng kể.
Anh ước mình có thể làm tình với cô thêm một lần nữa đến nhường nào.
Cảm nhận làn da cô trên anh. Hơi thở của cô phả vào mặt anh. Đôi bàn tay của cô vuốt ve khắp da thịt anh.
Anh chưa bao giờ bất kỳ thứ gì hay bất kỳ ai giống như cô, nhưng mà, sau cùng thì cô cũng là một tiên nữ. Hoàn toàn không giống bất kỳ ai trong vũ trụ này.
Anh vẫn không thể tin được những cảm giác của anh đối với cô.
Làm thế nào mà cô có thể xoa dịu nỗi đau trong anh mà anh đã ngỡ rằng sẽ không bao giờ có thể lành lại được.
Lạ lùng làm sao trước cái cách cô mang nhưng suy nghĩ của anh thoát khỏi quá khứ. Thoát khỏi mọi thứ.
Thảo nào Talon lại sẵn sàng chết vì Sunshine.
Giờ đây anh đã hoàn toàn hiểu tại sao.
Nhưng Zarek không muốn chết vì Astrid. Anh muốn sống vì cô. Anh muốn dành quãng đời bất tử còn lại của mình bên cạnh cô.
Nhưng anh không thể.
Nhìn lên những rặng núi xung quanh anh, anh nghĩ đến đỉnh Olympus. Nhà của Astrid.
Người thường không thể sống trên đó và thần thánh thì không thể sống dưới trái đất.
Mọi chuyện giữa bọn họ thật vô vọng.
Và anh đủ thực tế để nhận biết điều đó. Anh không có một chút mơ mộng nào trong người để mơ tưởng dù chỉ trong một phút thôi rằng một cái gì đó có thể giúp họ ở bên nhau. Bất kỳ sự lạc quan nào anh từng cảm thấy đều đã bị đá văng ra khỏi đầu anh trước khi anh đủ lớn để biết cạo râu.
Dù vậy, anh vẫn không thể nào khiến cho một phần trong anh ngừng nhức nhối trước sự mất mát đó. Một phần từ sâu trong tâm hồn anh gào thét Astrid hãy ở cùng anh.
“Chết tiệt các người đi, số mệnh. Chết tiệt tất cả các người đi.”
Nhưng rồi, họ vẫn luôn làm thế với anh. Từ lâu, rất lâu rồi.
Anh nghe thấy tiếng ồ ồ của một chiếc xe trượt tuyết đang tiến đến.
Zarek không nhúc nhích cho đến khi chiếc xe tiến lại gần và dừng lại. Anh ngồi nghiêng trên ghế ngồi với hai chân duỗi thẳng ra, hai mắt cá chân bắt chéo lại với nhau. Hai tay anh khoanh lại trước ngực, anh kiên nhẫn chờ đợi người tài xế xuống xe.
Thanatos cởi chiếc nón bảo hộ của hắn ra và nhìn anh như thể hắn không thể tin nổi thứ hắn đang tận mắt nhìn thấy. “Ngươi thực sự ở đây.”
Zarek nghiêng đầu và gửi cho sinh vật ấy một nụ cười mỉa mai lạnh lẽo và hiểm ác. “Lấy độc trị độc[32], cưng ạ. Sớm muộn gì, thì chúng ta đều phải khiêu vũ cùng quỷ. Đêm nay, đến lượt của mày.”
[32]. Hair of the dog.
Thanatos nheo mắt. “Mày quả là thằng con hoang kiêu ngạo.”
Zarek thả điếu xì gà của anh xuống đất và nghiền nát nó bằng gót đôi giày bốt của mình. Anh cười cay đắng khi anh bật người rời khỏi chiếc xe trượt tuyết của mình.
“Không, không phải là một thằng con hoang kiêu ngạo. Tao không là gì cả ngoại trừ một đống phân dám chạm vào một vì sao.” Anh móc cả hai khẩu Glock ra khỏi bao đeo súng[33]. “Giờ thì tao là thằng khốn người sẽ chấm dứt những đau khổ của mày.”
[33]. Soulder holsters.
Zarek nổ súng.
Anh không mong đợi phát súng sẽ mang lại công dụng và anh đã đúng.
Phát súng không làm được gì ngoại trừ khiến Thanatos loạng choạng về sau. Và điều đó khiến Zarek cảm thấy tốt hơn một chút.
Anh vứt vỏ đạn xuống nền tuyết, nạp đạn và nổ súng một lần nữa.
Thanaots bật cười. “Mày không thể giết tao bằng một khẩu súng.”
“Tao biết, nhưng nó vui chết đi được khi nả đạn vào mày.” Và với bất kỳ may mắn nào đó nó sẽ khiến Thanatos yếu đi đủ để Zarek có cơ hội kết liễu hắn ta.
Đó là tất cả cơ may mà anh có.
Khi anh dùng lượt đạn cuối cùng của mình, anh ném vũ khí của mình vào Thanatos và ném theo chúng là hai quả lựu đạn.
Không có một thứ nào trong chúng có hiệu quả.
Nó gần như chỉ khiến Thanaots dừng lại.
Gầm gừ, anh phóng đến hắn ta.