If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Yonezawa Honobu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Như Ý
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
ó lẽ nhỏ muốn nói, thôi bàn chuyện phiếm mà xem phim đi! đây mà... Luôn là vậy, mặc dù Satoshi mới là tên chuyên khơi mào.
Cảnh mới cho chúng tôi xem mỗi người trong nhóm nhìn vào bản đồ để xem mình phải đi đâu với cái chìa mới lấy. Đi đầu là anh Kaitou lực lưỡng, sau đó lần lượt là anh bốn mắt Sugimura, chị da ngăm Yamanishi, chị mặt tròn Senoue, anh tóc đỏ Katsuda và chị ít nói Kounosu. Không có ai ở lại. Cảnh quay được để dừng ở tiền sảnh trống không một lúc trước khi bị cắt.
Trong bóng tối, giọng người dẫn truyện vang lên:
"Đây là lúc sự việc đó xảy ra..."
"Biết ngay!" Satoshi nhe răng cười.
Im lặng! Ibara lại trừng mắt với chúng tôi.
Tiền sảnh xuất hiện trở lại, vẫn chưa có ai ở đó.
Chị Kounosu là người đầu tiên quay lại từ cầu thang bên tay phải.
Tiếp theo là chị da ngăm Yamanishi, bước ra từ hành lang phía bên trái.
Anh tóc đỏ Katsuda cũng xuất hiện từ hành lang trái, vừa thấy hai chị anh liền hỏi: "Sao rồi?"
Chị Yamanishi hờn dỗi đáp: "Mảnh kính vỡ khắp nơi. Không có cái gì quét đi thì không thể ở được."
Chị Kounosu cũng lắc đầu,
"Vậy à, bên tớ cũng thế."
Chị mặt tròn Senoue đi xuống từ cầu thang bên trái. Tiến lại gần nhóm chị đưa tay ra dấu "X" biểu thị cuộc tìm kiếm thất bại.
Thế rồi anh Katsuda nhìn lên trên và camera hướng lên theo. Anh đang nhìn về phòng thiết bị cạnh hội trường. Sau một quãng thời gian dài bất thường chỉ quay cái cửa sổ của căn phòng đó chúng tôi nghe tiếng anh Katsuda gọi,
"Sugimura, có tìm được chỗ nào không?"
Anh bốn mắt Sugimura thò đầu ra ngoài cửa sổ và la lên:
"Trong đây thoải mái một cách bất ngờ, nhưng mà không có gì tạo lửa được."
"Được rồi. Thôi xuống đây đi."
"Ok."
Anh Sugimura nhanh chóng chạy xuống. Bây giờ tiền sảnh đã có năm người, còn một chưa quay lại. Ra thế, vậy là "nạn nhân" đã được chỉ định. Chị da ngăm Yamanishi thắc mắc:
"Kaitou-kun đâu nhỉ?"
Anh tóc đỏ Katsuda lắc đầu,
"Vì tụ lại hết rồi nên tất cả cùng đi tìm Kaitou nhé. Tớ nhớ cậu ấy đã đi về hướng này, phải không?"
Anh chỉ về phía hành lang bên tay phải. Những người còn lại đều gật đầu. Theo chân Katsuda cả nhóm bắt đầu tiến vào với chiếc camera theo đằng sau. Càng vào sâu bên trong ánh sáng càng yếu và cảnh vật thì càng mập mờ, sau một hồi có thể nói là không còn thấy gì nữa.
Ai đó đã bật đèn pin và chiếu vào cánh cửa ở phía trước vừa được anh Katsuda mở ra. Đây là một phòng điều khiển, với một dãy những tấm gương và những bộ trang phục bị bỏ lại nằm bừa bộn. Chẳng có ai bên trong cả.
"Lạ quá."
"Chắc là cậu ấy ở chỗ cánh gà chăng?"
Với lời đề xuất đó cả nhóm lại tiến sâu vào hành lang hơn, cảnh lại càng tối hơn.
Đèn pin lại được bật sáng, chiếu vào cánh cửa dẫn vào cánh gà bên phải. Trên bản lề có biển "Không phận sự miễn vào". Anh Katsuda vặn tay nắm cửa nhưng nó không mở.
"Sao thế?"
"Không mở được, bị khoá rồi."
"Giờ phải làm sao?"
"... Còn một chùm chìa khoá nữa trong văn phòng ngoài tiền sảnh, ai đi lấy được không?"
Không biết là ai nhưng chắc chắn đã có người chạy đi. Có thể nghe rõ những tiếng bước chân chồng lên nhau, vậy là ít nhất hai người đã chạy đi lấy chìa khoá. Cảnh tiếp theo cho chúng tôi thấy cánh cửa đã được mở, và nhóm bạn chuẩn bị bước vào.
Trong cái nơi đã từng là cánh gà có một cửa sổ. Rèm đã được kéo lên để ánh sáng bên ngoài có thể lọt vào. Dưới sàn, ngay giữa cái nền rực ánh chiều của căn phòng có một người đang nằm. Đó là anh Kaitou...
"KAITOU!"
Anh bốn mắt Sugimura lao tới người đang nằm bất động, theo sau là anh tóc đỏ Katsuda. Anh Sugimura quỳ xuống tính và khi đang dìu anh Kaitou dậy, anh cảm thấy bàn tay mình có cái gì đó. Camera ngay lập tức chĩa vào. Góc quay không thích hợp nên thiếu ánh sáng để nhìn rõ, nhưng vậy là đủ để có thể thấy thứ chất lỏng trên bàn tay của anh Sugimura. Anh rên rỉ:
"Máu..."
Ai đó vừa thét lên. Camera quay lại chiếu ba cô gái đang sững sờ đứng ở cửa. Chị da ngăm Yamanishi đang lấy hai tay bụm miệng, chị mặt tròn Senoue thì đan chặt hai bàn tay vào nhau trong khi chị ít nói Kounosu thì nắm tay lại thành hai quả đấm. Máu tứa ra từ bụng của anh Kaitou bất động chảy lênh láng trên sàn, hai mắt anh nhắm nghiền. Đó là sự lựa chọn sáng suốt, vì chắc chắn trình độ dở ẹt của anh không thể diễn một cảnh như vầy với mắt còn mở. Camera lại quay về chiếu cảnh Kaitou, lần này tập trung vào cánh tay bị thương rất nặng của anh. Chắc đây là kết quả của việc chống trả với kẻ thủ ác. Sự thiếu ánh sáng đã góp phần làm tăng lên độ căng thẳng, đặc biệt khi camera lại chiếu sát hơn nữa vào cánh tay. Cho thấy nó đang nắm chặt một chiếc chìa khoá...
"A!"
Một người trong chúng tôi thốt lên. Đó là Chitanda.
Trở lại phim, anh tóc đỏ Katsuda la lên: "KAITOU! TRỜI ĐẤT ƠI CÓ AI GIÚP VỚI!"
Nói xong anh liền đứng dậy và tiến về cửa sổ, cố gắng mở nó ra. Đây là loại mở bằng cách nhấc lên, nhưng vì không được sử dụng trong thời gian dài nên không có vẻ gì là nó chịu mở. Anh Katsuda gì tay thật chặt vào mép cửa và dùng hết sức để nhấc lên. Cánh cửa khô dầu đã chịu mở kèm theo một tiếng rít chói tai, anh liền thò cả nửa người ra để nhìn xung quanh. Camera cũng hướng ra bên ngoài, nhưng không có gì ở đó ngoài một bãi cỏ dại khá dày.
Anh tóc đỏ thu người vào và chạy về hướng sân khấu. Hình ảnh lập tức bị mất do bất ngờ chuyển từ nơi sáng sang nơi tối, có thể nhận ra chiếc camera đang đuổi theo anh Katsuda. Vòng ra đằng sau sân khấu anh tiến về cánh gà bên trái trước khi đột ngột dừng lại. Hai cánh cửa nối giữa hành lang trái và sân khấu đến cánh gà đều bị niêm phong bởi mấy tấm ván gỗ.
"Trời ơi..."
Cảnh trở nên hoàn toàn tối đen.
Và rồi...
Có vẻ như bộ phim đến đây là kết thúc.
"..."
Chúng tôi đợi thêm một chút nữa, nhưng không có gì được chiếu thêm cả.
"Hả, hết rồi sao?" Ibara thì thầm có vẻ khó chịu.
"... Có lẽ là vậy."
Cùng lúc với lời đáp của Satoshi có một âm thanh cúa máy móc vang lên. Màn ảnh đang được cuộn lên. Dường như muốn níu cái màn lại Chitanda đưa hai tay ra phía trước,
"Ớ? Ớ? Nhưng chưa xong cơ mà?"
"Họ gặp trục trặc kĩ thuật chăng?" Tôi trấn an nhỏ, dù ngay tắp tự bị một giọng nói từ phía sau phản bác:
"Không phải đâu."
Chúng tôi quay lại và thấy chị Irisu đã ra khỏi phòng máy và đang đứng ngay trước mặt, trên tay là cuốn băng.
"Băng thực sự hết ở đây."
Chị nói rất bình thản, dĩ nhiên vì chị phải biết đoạn phim kết thúc lúc nào. Satoshi bèn hỏi:
"Vậy, đó là cái kết của bộ phim, lớp chị muốn để nó kết thúc như thế à?"
"Dĩ nhiên là không."
Có nghĩa là đoạn phim này chưa hoàn chỉnh. Chưa bao giờ dù chỉ một lần tôi nghe về việc một bộ phim chưa làm xong mà dám mời người ta đến xem preview.
Tự nhủ thầm điều đó tôi lên tiếng: "Chị có phiền giải thích chuyện gì đang xảy ra không? Đoạn preview này không thể kết thúc ở đây được, phải không?"
Chị Irisu lập tức nhìn tôi rồi gật đầu,
"Dĩ nhiên không. Nhưng trước đó chị muốn nghe vài thứ từ các em... Đoạn phim vừa rồi thế nào? Xét về mặt kĩ thuật thì sao?"
Chúng tôi nhìn nhau. Không biết Chitanda thế nào chứ hai người còn lại chắc chắn cũng có cùng suy nghĩ. Thay mặt cả nhóm Ibara đáp: "Thực tình thì, tụi em cảm thấy bộ phim không được tốt."
Đúng như dự đoán nhỏ đã trả lời như vậy.
"Chị cũng thấy vậy... nhưng mấy em cũng biết rồi đó. Hội Kanya chủ yếu là giành cho các CLB Nghệ Thuật nên không có chỗ cho hoạt động riêng của lớp. Các bạn chị đã không chịu như vậy, vì thế mặc dù không thể kêu gọi sự giúp đỡ từ những người có năng lực vì họ đã bận với CLB thì bọn chị vẫn muốn tự làm một cái gì đó. Tụi chị chỉ muốn cho người ta thấy niềm đam mê và công sức đã bỏ ra của mình."
Chị Irisu đang mô tả một sự thật đau khổ với một giọng đều đều, tránh xa mọi cảm xúc.
Tuy nhiên, họ đã thoả mãn với chỉ thế này thôi à? Tôi đang tự hỏi về điều đó thì chị Irisu đã tiếp tục:
"Chị nghĩ đó là một điều tốt, vì mọi người đều yêu thích những gì họ làm và cố gắng tự làm. Họ cũng không quan tâm dù sản phẩm cuối cùng có thể chỉ thu về những tiếng cười nhạo, đối với họ thế là đã đủ. Chị biết là có hơi ngớ ngẩn, nhưng chị sẽ mong các em không quan tâm đến việc bộ phim có làm tốt hay không."
"Có nghĩa là phim dở hay không cũng không quan trọng?"
Chị Irisu gật đầu trước câu hỏi của Ibara,
"Một yêu cầu không quá đáng phải không? Nếu làm được tốt hơn thì có thể họ sẽ vui thêm một chút nhưng mục đích làm phim thì vẫn là như vậy... Và bây giờ, các em có suy nghĩ gì về thứ đã ảnh hưởng đến đoạn phim này không?"
Sau một hồi suy nghĩ Satoshi đáp: "Bộ phim đã không thể hoàn thành?"
"Chính xác, và tụi chị không thể thoả mãn về điều đó. Hơn nữa hiện tại bộ phim cũng không thể tiếp tục. Như các em đã thấy, nơi quay phim khá là đặc biệt và chỉ có thể đến đó quay trong dịp nghỉ hè."
"Vậy vấn đề nằm ở khâu kĩ thuật hả chị?" Chitanda lo lắng hỏi.
"Một phần, và chị chắc rằng họ có thể xử lí được. Khi cân nhắc về chi phí đi lại và tiến độ kịch bản bọn chị đã lên lịch sẽ quay ở đó hai lần. Lẽ ra theo lịch thì bọn chị sẽ quay lại đó vào chủ nhật tuần này để hoàn tất bộ phim."
"Nhưng đã có chuyện xảy ra?"
Đối diện câu hỏi của tôi chị Irisu thành thật trả lời: "Đúng thế, bọn chị không thể ngờ việc giao trách nhiệm cho một người không chuyên có thể gây một sức ép lớn đến vậy. Khi đã đồng lòng là sẽ làm phim thì thể loại cũng được nhất trí là phim huyền bí. Tuy nhiên không ai trong số bọn chị có khả năng viết ra kịch bản phim. Người duy nhất trong nhóm có thể xem là có kinh nghiệm viết truyện là Hongou Mayu. Cậu ấy đã từng sáng tác một số manga, vì vậy bọn chị đã nhờ cậu ấy soạn kịch bản cho một bộ phim dài một tiếng."
Với một người chưa từng sáng tác được cái gì như tôi thì khó mà hiểu được khó khăn của công việc này. Tôi cũng thấy Ibara đang cau mày. Nhỏ đã quá kinh nghiệm trong mảng manga nên chắc chắn sẽ thấy đồng cảm với chị Hongou.
"Hongou rất tuyệt vời. Cậu ấy đã bắt tay vào làm việc dù chưa từng xem bất cứ một tiểu thuyết huyền bí nào.
Kem Đá Kem Đá - Yonezawa Honobu Kem Đá