Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36 - Lollie Cầu Hôn
ô nên làm gì? Lòng trung thành đã khiến Đại tá xuất hiện đầu tiên trong tâm trí cô. Cô phải cảnh báo ông ta. Cô đi vào một buồng điện thoại của ga tàu điện ngầm và gọi điện nhưng không được trả lời. Việc tìm kiếm Crewe không mang lại kết quả. Cô lái xe đến căn hộ của Đại tá, nghĩ rằng có thể điện thoại bị hỏng hoặc họ sẽ quay lại khi cô đến đó, nhưng không ai trả lời tiếng chuông của cô. Cô quay ra đường trong tuyệt vọng và đi chầm chậm về phía phố Regent. Sau đó, cô thấy hai bóng người phía trước và nhận ra nhịp đong đưa vai của Đại tá. Cô chạy tới và vượt qua họ. Đại tá quay lại khi cô thốt ra tên ông và nhìn cô.
“Lollie!” Ông ta ngạc nhiên kêu lên, và nhìn về phía sau cô như thể đang tìm kiếm hình bóng cảnh sát.
“Tôi có điều quan trọng muốn nói với ông,” cô nói. “Chúng ta hãy đi vào đây.”
Họ rẽ vào một con đường vắng, và cô nhanh chóng kê câu chuyện của mình.
“Vậy là Pinto sắp bỏ chạy, phải không?” Đại tá trầm ngâm nói. “Chà, không khác những gì tôi chờ đợi. Một chiếc máy bay nữa? Chà, dám nghĩ dám làm. Tôi đã nghĩ đến một thứ gì đó tương tự, nhưng tôi không thể đi đâu khác ngoại trừ Hoa Kỳ.”
Ông ta gục đầu xuống ngực và cân nhắc điều gì đó.
“Cảm ơn, Lollie,” ông ta nói đơn giản. “Tôi rất mừng vì cô đã không đi cùng Selby - cô có lẽ sẽ không còn sống mà đến được lục địa.”
Ông ta nói điều này với giọng bình thường, và cô gái giật bắn người. Cô không yêu cầu ông ta giải thích và ông ta cũng không nói. Crewe, đứng phía sau, nhìn ông ta với vẻ mặt gần như hoang mang.
“Bây giờ tôi nghĩ rằng cô nên thực sự trốn đi, đừng tin tưởng vào cảnh sát,” ông ta nói. “Cho dù với ý định tốt nhất trên thế giới, Stafford King cũng không thể cứu cô nếu tôi rốt cục bị truy tố. Cả anh cũng vậy, Crewe,” ông ta quay sang người kia. “Vậy là Pinto sắp đi, hả?” Ông ta cắn môi, “Và đó là lý do tại sao cậu ta hứa sẽ mang đến 50.000 bảng vào sáng mai. Chà, không hiểu sao tôi không nghĩ Pinto sẽ đi,” ông ta nhấn mạnh đầy ý vị. “Tôi không nghĩ Pinto sẽ đi.”
“Ngăn cản anh ta quá nguy hiểm…” Crewe nói.
“Tôi sẽ không ngăn cản cậu ta,” Đại tá nói. “Có một người khác không phải tôi đang theo dõi Pinto, và kẻ đó sẽ kéo cậu ta xuống.”
“Nhưng sao ông không bỏ chạy, Đại tá?” Cô nói. “Có một chiếc máy bay đang chờ ở Bromley. Chúng ta có thể dễ dàng thuyết phục phi công rằng Pinto đã cử chúng ta đi.”
Ông ta lắc đầu.
“Cô hãy tự nghe lời khuyên của chính mình,” ông ta nói, “đi ngay đêm nay. Đưa cô ấy đi, Crewe. Đừng lo về cảnh sát. Anh có hai mươi bốn giờ. Đây là đêm của Pinto,” ông ta rít lên. “Pinto, đồ chó bẩn thỉu!”
Họ chậm rãi đi trên phố trong im lặng. Khi đến cuối phố, Đại tá quay lại.
“Tôi muốn bắt tay với cô, Lollie. Tôi đã bắt tay với cô lần trước, dự định đưa cô đến một kết cục nhanh gọn. Anh có mang theo tiền của mình chứ, Crewe?”
“Có,” người kia trả lời.
“Tốt!” Đại tá đáp. “Giờ thì đi đi.”
Ông ta không nói lời từ biệt nào khác mà đột ngột quay đi và rời xa họ. Crewe đi theo ông ta, nhưng cô gái bắt lấy cánh tay anh.
“Đừng đi,” cô thấp giọng nói. “Anh hiểu Đại tá rõ hơn thế mà?”
“Tôi không muốn bỏ lại ông ta thế này,” anh nói.
“Tôi cũng vậy,” cô gái nói lặng lẽ. “Tôi vẫn còn một số cảm nhận tử tế. Tất cả chúng ta chìm ngập trong chuyện này với nhau. Tất cả chúng ta đều là kẻ gian, là những người xấu xa nhất từng có, và nếu ông ta sử dụng chúng ta, chúng ta sẵn sàng làm công cụ cho ông ta. Tên thánh của anh là gì?”
Anh ngạc nhiên nhìn cô.
“Jack,” anh nói. “Thật là một câu hỏi kỳ lạ!”
“Phải không?” Cô nói với một tiếng cười, nhưng có chút gì nghẹt trong cổ họng. “Chỉ có điều chúng ta là đồng bọn và gắn bó với nhau, và tôi không thích gọi anh bằng họ của anh, vì vậy tôi sẽ gọi anh là Jack.”
Đến lượt Crewe cảm thấy vui vẻ. Họ đi bộ ngược lại hướng mà Đại tá đã đi.
“Anh rất lặng lẽ,” cô nói sau một lát.
“Phải không?” Anh cười.
“Tôi có xúc phạm anh không?” Cô hỏi nhanh. “Có phải tôi đã sai khi gọi anh là Jack? À, phải, hẳn là có ai đó khác và cô ấy từng gọi anh là Jack.”
“Không, không, không phải vậy,” anh nói, “nhưng đã rất nhiều năm tôi không được gọi bằng tên thánh của mình,” anh mệt mỏi nói. “Bằng cách nào đó, nó bao gồm tất cả những quãng thời gian tồi tệ, và nó đưa tôi trở lại với… với…”
“Thời của ‘Jack’?” Cô gợi ý, và anh gật đầu.
Sau đó là một quãng im lặng.
“Một kết thúc kỳ quặc cho tất cả mọi người, phải không?” Anh nói, và trái tim cô lỡ một nhịp.
“Kết thúc?” Cô thì thầm. “Không, không, không kết thúc! Nó có thể là sự khởi đầu một cuộc sống mới. Tôi không trở nên mộ đạo hay gì đó,” cô nhanh chóng nói thêm, “và tôi không phải ủy mị. Không phải là cuộc sống quá khứ của tôi mở ra trước mặt như trong những cuốn truyện. Chỉ có điều, tôi tin rằng có một điều gì đó tốt hơn trong cuộc sống so với những gì tôi đã tìm được.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Crewe nói. “Không thể tệ hơn thế này nữa, phải không?”
“Tôi không đến nỗi xấu xa,” cô nói, “không đến nỗi xấu xa như anh nghĩ.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô xấu xa,” anh nói. “Cô chỉ là nạn nhân như những người còn lại. Cô chỉ là một đứa trẻ khi bắt đầu làm việc cho Đại tá, phải không?”
Cô gật đầu.
“Chà, vậy sẽ có một cơ hội cho cô, Lollie. Vé của cô đã được sắp đặt và tất cả mọi chuyện… Cô có đủ tiền không?”
“Tôi có rất nhiều tiền.”
“Tốt!” Anh đặt nhẹ tay lên vai cô. “Có một cơ hội lớn, rất lớn cho cô, cô gái của tôi.”
“Vậy còn anh?”
“Không có cơ hội nào cho tôi cả,” anh nói đơn giản. “Họ sẽ bắt tôi, sẽ bắt Pinto và cuối cùng sẽ bắt Đại tá. Việc đó đã được định sẵn,” anh nói thêm vẻ triết lý. “Sao… Sao vậy? Có vấn đề gì?”
Cô đứng sững và hai tay cô nắm chặt cánh tay anh.
“Anh không được nói thế, anh không được nói thế!” Cô nói với giọng khàn khàn. “Mọi chuyện còn chưa kết thúc với anh, Jack. Có cơ hội thoát đi, Đại tá đã nói với anh rằng vẫn còn một cơ hội. Ông ta thực sự có ý đó. Ông ta biết nhiều hơn chúng ta. Nếu anh mang tội sát nhân đè nặng lên lương tâm, hoặc điều gì đó tồi tệ hơn; nếu anh cảm thấy rằng anh hoàn toàn xấu xa đến mức không còn cơ hội nào cho mình, rằng không còn điều gì tốt đẹp trong cuộc sống, hãy chờ đợi và đón nhận những gì sắp tới. Nhưng vì Chúa, hãy tự hiểu mình, và nếu anh cảm thấy rằng ở một vùng đất khác, với… với một người yêu anh ở bên cạnh…”
Giọng cô vỡ òa.
“Sao vậy, Lollie?” Anh nói rất nhẹ nhàng. “Em không định nói…”
“Em vẫn không biết xấu hổ như từ trước tới giờ,” cô nói, “nhưng em không đề nghị kết hôn với anh, em không yêu câu bất cứ điều gì ngoài tình bạn và tình đồng đội của anh. Em nghĩ người ta có thể yêu nhau mà không cần… kết hôn và tất cả những thứ đó; nhưng anh có… anh sẽ…”
“Anh có đi hay không?”
Cô gật đầu.
“Anh sẽ đi bất cứ nơi nào với viễn cảnh đó,” anh vòng tay qua vai cô, và cúi xuống hôn má cô.
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp