Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
ám đông phóng viên bắt đầu tung ra hàng loạt câu hỏi ngay khi Tracy và Kins bước xuống từ xe của họ đậu trong bãi đỗ của nhà nghỉ.
“Thưa điều tra viên, thủ phạm có phải tên sát nhân Cao Bồi không?”
“Đó có phải một vũ công nữa ư?”
“Điều tra viên Crosswhite, cô đã có hồ sơ của tên sát nhân chưa?”
Giống như các vụ giết người khác, căn phòng nằm cách xa văn phòng của nhà nghỉ. Tracy không lập tức bước vào căn phòng nằm ngay ở góc khuất kết cấu hình chữ L của tầng một. Cô bước qua cửa đến lối đi bộ ra phía sau của tòa nhà, dẫn đến một con đường nhánh của Aurora. Kins đi cùng cô. “Tôi không nghĩ hắn đậu xe trong bãi đỗ.” Cô nói. “Đó là lý do tại sao chúng ta không có kết quả gì với các biển số xe. Tôi nghĩ hắn đã đậu xe trên những con phố quanh đây và đi bộ.” Cô gọi cho viên cảnh sát tuần tra và yêu cầu anh ta căng dây phong tỏa hiện trường quanh cả khu vực phía sau tòa nhà. “Chắc bên khám nghiệm hiện trường có thể tìm thấy một dấu giày, một mẩu thuốc lá. Bất cứ thứ gì.”
Cô và Kins ký vào bảng đăng ký và bước vào trong phòng. “Ôi không!” Tracy lên tiếng khi trông thấy nạn nhân. Cô ta có khung người nhỏ nhắn với mái tóc đỏ. Họ không cần kiểm tra thẻ vũ công của cô ta. Cô ta từng là một trong những vũ công mà họ đã trò chuyện trong phòng nghỉ của Pink Palace.
Quay trở lại phòng Cao Bồi nhiều giờ sau, Tracy thấy hàng chồng tin nhắn trên bàn mình từ Nolasco, Bennett Lee và Billy Williams. Một điều tra viên tên Ferris từ phòng Công vụ cũng gọi tới. Cô ném tin nhắn đó vào thùng rác. Đường dây nóng reo không ngừng, tổ chuyên án không kịp bắt máy các cuộc gọi. Mọi người đều tỏ rõ sự thất vọng khi bị xích tại bàn làm việc thay vì được làm việc thật sự phải làm. Sẽ mất hàng tuần để theo dõi tất cả các đối tượng tiềm năng, và cần nhiều nhân lực hơn là chuyện khỏi phải bàn cãi; Nolasco quản lý ngân sách rất cẩn thận trong khi chờ đợi Tracy thất bại.
Ai đó đã đính thêm một bức ảnh mới lên tường. Cô gái tóc đỏ là Gabrielle Lizotte, tên hành nghề là French Fire. Cô ta hai mươi hai tuổi, đã là vũ công ở Pink Palace được hai năm rưỡi, phần lớn làm việc ở câu lạc bộ trên đại lộ Một nơi Tracy và Kins đã thấm vấn cô ta. Trước sự ngạc nhiên của Tracy, Lizotte đã từng là vũ công ở Dancing Bear, và Tracy tự trách bản thân là đã không hỏi các vũ công liệu có bất cứ ai trong số họ biết Nicole Hansen không. Faz và Del đã mang ảnh của Hansen tới Pink Palace trước khi đến Dancing Bear để hỏi về quãng thời gian Lizotte còn ở đó. Ron Mayweather đang đối chiếu danh sách nhân viên hiện tại của Pink Palace với các nhân viên đã và đang làm việc của Dancing Bear và lọc ra tên của bất kỳ ai đã từng hẹn trực tuyến với Lizotte thông qua trang web của Pink Palace. Dancing Bear thì không có trang web.
Tracy đi đến bàn của Kins. Khi anh kết thúc cuộc gọi, cô gật đầu ra hiệu cho anh theo cô ra khỏi phòng. Đóng cửa lại phía sau, họ đứng trong ánh đèn cầu thang, bao quanh là mùi của bê tông ẩm cũ kĩ. Đâu đó bên dưới họ là tiếng bước chân vang vọng trên các bậc cầu thang kim loại và tiếng cánh cửa đóng sầm lại.
“Chuyện gì vậy?” Kins hỏi.
“Tôi nghĩ cô ta biết hắn. Tôi nghĩ tất cả họ đều biết hắn.”
“Biết hắn thế nào cơ? Một khách hàng sao? Là Nash à?”
“Hắn ta chắc chắn có sức ảnh hưởng nếu họ từ chối, và hắn ta có liên hệ với tất cả bọn họ ngoại trừ Nicole Hansen.”
“Vậy là Taggart.” Kins nói. “Và có thể là Gipson. Và tất cả nhân viên.”
Cô đồng tình. Giả thiết của cô chỉ loại trừ David Bankston. Không ai ở Pink Palace hay Dancing Bear chọn ra ảnh anh ta.
Ron Mayweather thò đầu qua cửa. “Tracy? Bennett Lee đang gọi. Bảo là anh ta có chuyện quan trọng cần nói với cô.”
“Tôi vào ngay đây.”
Mayweather đóng cửa lại.
“Điều gì khiến cô nghĩ tất cả bọn họ đều biết hắn?” Kins hỏi. “Là bởi Angela Schreiber thuê phòng hơn một giờ sao?”
Giấu giếm thông tin với cộng sự của mình là hành vi vi phạm cam kết, nhưng nếu Tracy sắp vướng vào rắc rối vì đã mở lại vụ sát hại Beth Stinson và cho phép Dan truy cập hồ sơ cảnh sát thì cô không muốn Kins ở bất cứ đâu trong vòng nguy hiểm. “Ban đầu là vậy.” Cô nói. “Nhưng giờ tôi bắt đầu tự hỏi tại sao Gabrielle Lizotte lại đi? Anh thấy là cô ta đã sợ hãi thế nào khi chúng ta nói chuyện với cô ta đấy. Cô ta còn không muốn rời khỏi phòng nghỉ.”
“Cũng đáng xem xét!” Kins nói. “Nhưng chúng ta đã kiểm tra hết nhân viên rồi còn gì.”
“Có thể là một khách hàng, một khách hàng trực tuyến nào đó.”
“Hắn sử dụng biệt danh.”
Tracy đồng tình. “Ít nhất cuối cùng chúng ta cũng có vài sự liên hệ với Nicole Hansen nếu Gabrielle Lizotte từng là vũ công ở đó.”
Kins thở hắt ra. “Tôi đoán thế không phải là không có gì đâu.”
Họ bước trở lại phòng. Tracy nhấc điện thoại của mình lên.
“Tôi cần một thông cáo cho giới truyền thông.” Lee nói.
“Không phải thời điểm tốt đâu, Bennett. Tôi đã bảo các điều tra viên mang lời khai của các nhân chứng tới bây giờ đây, và điện thoại thì đang đổ chuông hết công suất đây này.”
“À, ừ, Nolasco nói là Giám đốc đang hối thúc ông ta. Thế còn bản tóm tắt sơ bộ thì sao?”
“Tôi đã bảo anh là tôi cần thời gian để tổng hợp đã mà, Bennett, và tôi xin nói với anh là nó sẽ rất chung chung đấy.”
“Khi nào thì cô có nó?”
Kins quay lại từ bàn của mình, điện thoại áp vào ngực. “David Bankston gọi. Anh ta nói là sẽ tới.”
“Khi nào?” Tracy hỏi Kins.
“Tôi cần nó từ hôm qua rồi.” Lee nói.
“Hôm nay.” Kins đáp. “Sau khi ca làm việc kết thúc. Tôi sẽ gọi Ludlow và xem liệu cô ấy có thể sắp xếp buổi kiểm tra nói dối không.”
“Gì vậy?” Lee hỏi.
“Tôi gọi lại cho anh sau nhé, Bennett.”
“Tracy, khi nào tôi có thể…?”
“Tôi sẽ gọi lại sau.” Cô gác máy và lắng nghe khi Kins xác nhận thời gian với David Bankston vào cuối chiều hôm đó.
Kins gác máy. “Chúng ta đang làm rất tuyệt đúng không? Nghi can mà chúng ta không thể liên hệ gì với các vũ công lại là người sẵn sàng làm bài kiểm tra nói dối.”
“Liên hệ với Santos xem liệu cô ấy có đến để xem anh ta thế nào không, xin ý kiến cô ấy về kiểu câu hỏi nào thì hỏi được.”
Một cảnh sát tuần tra trả lời những cú điện thoại chuyển hướng từ máy của cô. “Điều tra viên Crosswhite? Có một người gọi đến nói là cô ta sẽ chỉ nói chuyện với cô thôi.”
“Nói với cô ta là cô ta sẽ phải nói chuyện với cô.” Một vài người gọi tới yêu cầu được nói chuyện với Tracy vì họ thấy cô giống kiểu người nổi tiếng và muốn chen chân vào cuộc điều tra của cô. Các công ty pháp lý độc lập và các chuyên gia tâm lý tội phạm gọi tới để đề nghị cung cấp dịch vụ của họ. Một nhà tâm linh có tiếng cũng gọi, dám chắc là cô ta có thể giúp được. Thậm chí còn có một người gọi tới chỉ để mời Tracy ăn tối.
“Tôi sẽ xử lý anh chàng Bankston.” Kins nói, kiểm tra đồng hồ. “Cô có thể phụ trách thông cáo cho Clarridge không?”
Điện thoại di động của Tracy reo. Tên hiển thị cho thấy nó đến từ Phòng Nghiên cứu Tội phạm Sở Cảnh sát bang Washington. Cô nhấc máy. “Mike à?”
“Tôi có vài thứ cho cô đây.”
Tracy xem đồng hồ. “Tôi không chắc khi nào tôi xuống đó được đâu.”
“Tôi đang ở trong tòa nhà, ngay cạnh phòng giám định Hệ thống Tự động Nhận dạng Vân tay.”
Cô quay sang Kins, nhưng anh đã quay lại nghe điện thoại.
“Tôi đến ngay đây.”
Cảnh sát tuần tra đặt điện thoại lên vai cô ấy khi Tracy bắt đầu bước ra cửa. “Điều tra viên?”
“Nhận tin nhắn đi! Nói với cô ta là tôi sẽ gọi lại. Lấy được càng chi tiết càng tốt.”
Melton gặp Tracy trong hành lang phòng W-150, phòng giám định Hệ thống Tự động Nhận dạng Vân tay của vùng, và dẫn cô đến một trong những phòng nghiên cứu phía sau. Tracy chào Sherri Belle, cô biết cô ấy từ những vụ án trước. Chiếc túi xách màu tím của Veronica Watson nằm trên bàn, được bôi bằng bột nhôm màu xám dùng để nhận diện dấu vân tay.
“Tôi đã xét nghiệm túi xách của nạn nhân trong dung dịch.” Belle nói. “Chúng ta có năm mẫu vân tay khả dụng. Ba mẫu thuộc về nạn nhân. Hai mẫu cho kết quả khớp với một người tên Bradley Taggart. Mike nói cô biết hắn ta.”
“Taggart là bạn trai của nạn nhân.” Tracy nói. Cô có thể nghĩ ra cả trăm lý do khác nhau tại sao dấu vân tay của hắn lại nằm trên túi xách của cô ta và nhớ ra Shereece từng nói Taggart coi Watson như máy rút tiền tự động.
Có lẽ bởi biểu cảm của Tracy không tỏ ra ấn tượng cho lắm, Melton gật đầu với Belle. “Nói cho cô ấy đi!”
“Đơn vị chuyên thu thập dấu vân tay chìm đã khớp được dấu vân tay với một mẫu chúng tôi thu được từ tủ quần áo trong phòng nhà nghỉ.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng