Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 36
T
eleri ngồi đằng sau Roger khi họ cưỡi Ngựa tới làng Bleddig. Hai tay cô đan lại quanh hông anh và áp má vào lưng anh nhưng không thể cảm thấy hơi ấm nào, chỉ có những mắt xích áo giáp cứng qua lớp vải áo.
Từ xa cô có thể thấy những căn nhà trong làng túm tụm với nhau như những bà buôn chuyện. Hai tay cô lại siết chặt quanh người Roger hơn một chút.
Anh liếc qua vai nhìn cô. “Anh sẽ không để ai hại em đâu, em yêu. Anh cam đoan đấy.”
“Em biết.” Cô lặng lẽ nói, nhưng điều ấy vẫn khó khăn đối với cô. Họ lặng lẽ cưỡi ngựa qua những cánh đồng trống trải đã gặt xong. Những bó lúa mì xếp đứng thành các cụm cao màu vàng rộm nơi bọn chim sáo đậu và kêu lên quang quác hết lần này đến lần khác như muốn nói, “Đi đi. Đi đi!”
Bên trái đường có một vườn táo vẫn còn đầy những thân cây già phủ đầy rêu, nặng trĩu những quả chín trên các cành la đà từ những thân cây to và xám xịt bởi gió mưa. Những cội cây già và cao đó đứng thành hàng đối mặt ra đường trông như những bô lão trong làng chưa gì đã cau có nhìn khi họ cưỡi ngựa đi qua.
“Nhìn kìa! Nhìn kìa!” ai đó hét lên từ phía sau vườn cây.
“Đó là mụ phù thủy trong rừng!”
Một bà lão bước ra bên ngoài ngôi nhà nhỏ với cây bồ cào nắm chặt trong tay. Một con chó ngao sửa và chạy vòng vòng theo, lưỡi thè dài ra khỏi mõm.
“Mụ phù thủy! Mụ phù thủy rừng!” ai đó hét lên và mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi các kho thóc, chuồng ngựa hay nhà tranh, lấy tay che miệng xì xào.
Một hòn đá bay qua người họ và Teleli giật nảy mình.
Roger thầm chửi thề và gò cương ngựa. Anh rút thanh gươm mà Merrick đã để lại và giơ ra trước mặt sao cho tất cả đều trông thấy lưỡi gươm lớn và sáng loáng.
Vài dân làng há hốc miệng lùi lại.
Roger ghim họ bằng cái nhìn gườm gườm tới mức ngay cả Teleri cũng phải hít vào. “Kẻ nào dám ném hòn đá đó?”
Không ai nói một lời.
“Ta nói! Kẻ đần độn nào đã ném hòn đá?” anh gầm lên bằng giọng to và thô bạo tới mức nghe như tiếng Trời gầm. Anh chằm chằm nhìn dân làng đang túm tụm với nhau thành đám, trông tất cả đều sợ hãi. “Ném thêm một hòn đá nữa tới đây rồi coi ta dùng gươm lẹ làng ra sao.”
Anh chờ đợi rồi thúc Ngựa đi về phía một cây dẻ to tỏa bóng xuống quá phần ba thảm cỏ trong làng.
Người người đi dọc theo đường, chậm hơn và e dè hơn trước khi anh rút thanh gươm, nhưng họ vẫn đi theo, lặng lẽ tán chuyện với nhau.
Teleri nghe được vài điều họ đang nói:
“Hắn là ai thế?”
“Sao hắn lại đi với mụ phù thủy?”
“Mụ ấy đã yểm bùa hắn,” ai đó thì thào to tới mức họ có thể nghe được.
Roger bắt đầu phá lên cười. Anh quay sang đám đông. “Các người tin là Hiệp sĩ Roger FitzAlan của xứ Wells lại đần độn tới mức một người đàn bà nhỏ bé có thể điều khiển được sao?” Anh lại phá lên cười như thể đó là chuyện ngớ ngẩn nhất mà anh từng nghe thấy.
Đi thêm một khoảng ngắn nữa, anh gò cương ngựa rồi cho chân qua mũi yên và tụt xuống đất. Anh đưa tay lên và giữ lấy eo Teleri. Cô đặt hai tay lên vai anh khi anh nhấc cô xuống.
Anh quay lại, vòng tay qua người cô và nhìn đám đông đang đi theo họ. Tay còn lại của anh đang đặt trên cán gươm, hai chân choãi ra và dáng đứng đầy thách thức.
Teleri nhìn vào gương mặt những người dân trong làng. Vài người trong số họ cô từng biết khi còn nhỏ và khi ấy không có ai nói gì về cô, hay nói cô là một phù thủy.
“Nghe ta đây, tất cả các người! Người phụ nữ này đang đi trong rừng.” Roger dừng lại. Tay anh bóp vai Teleri chặt hơn khi anh nhìn lướt đám đông mà không nói một lời.
Anh gạt mớ tóc dài của cô ra đằng sau để lộ nửa trái mặt và hàng lông mày. “Các người có thấy những vết bầm trên mặt cô ấy không?”
Có tiếng lầm bầm khe khẽ và vài người gật đầu, những người khác chỉ đứng nhìn, trông như thể sợ đến độ không nói được.
“Cô ấy bị ném đá.” Giọng Roger lạnh và băng giá. Anh rút một cuộn giấy da từ thắt lưng và mở ra. “Thằng Morge Cull! Owain Lewis! Will Tydder! Morris Powell! Rhys Madox!”
Có tiếng thở dốc và ồ lên mỗi khi tên ai đó được xướng lên.
“Đây là tên những thằng bé đã gây ra chuyện này. Những kẻ ta gọi, từng đứa một bước ra phía trước.”
Tiếng rì rào của đám đông nói chuyện trong bầu không khí nghe như tiếng đàn ong vào tháng Năm, vo e và rin rít, vài người trong bọn họ còn tụm lại thành nhóm nhỏ hơn và thì thào nhanh với nhau.
Rồi một người đàn bà với mái tóc đỏ rực kéo tai một thằng bé miễn cưỡng và sợ sệt bước lên phía trước. “Đây là Owain Lewis!” Bà đẩy thằng bé ra trước mặt và giữ hai vai nó. “Tôi là bà góa Lewis. Nó không phải là thằng bé hư, thưa ngài. Nó là đứa con trai duy nhất của tôi. Cha nó mất cách đây hai năm rồi. Tôi cầu xin ngài thương xót nó, cầu xin ngài.”
“Còn những đứa khác?” Roger nói với đám đông, nhìn từ thằng bé này sang thằng bé khác. “Đứng ra đằng trước.”
Một thằng bé cao nghêu mười lăm tuổi tiến ra từ đám đông. “Tôi là Will Tydder.” Hai thằng bé nữa bước tới, xưng tên.
Một ông già đội mũ len mềm to sù sụ nhập với tụi nhỏ. “Tôi là Daffyd Madox. Rhys là cháu trai tôi và nó đang đi cùng cha tới miền bắc. Họ đi bắt cá ngừ sông. Tôi đảm bảo với ngài, thưa hiệp sĩ, hôm nay nó không có ở đây.”
Roger gật đầu rồi anh buông Teleri ra và đi tới phía trước bọn trẻ, dừng lại và nhìn từng đứa một. Chưa bao giờ nét mặt của anh lại trông như thể anh thích thú với điều mình đang nhìn đến thế.
Những thằng bé cựa quậy tay chân; nhưng không đứa nào có thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh lùi lại và đứng đó, chờ đợi điều gì đó, nhưng không ai trong bọn chúng biết. Rồi anh rút gươm ra và cả đám đông há hốc mồm kinh ngạc.
Ngay cả Teleri cũng sợ anh làm hại bọn trẻ.
“Roger. Không. Xin đừng,” cô nói khẽ
Những thằng bé tái mét mặt và vài đứa bắt đầu khóc thầm.
Roger chống gươm xuống cỏ và dựa vào đó, rồi anh nhìn thằng bé đầu tiên. “Ngươi đã ném đá vào người cô này hả?”
Thằng bé đang khóc, nước mắt lăn tràn xuống má. Nó gật đầu rồi nhìn xuống, vặn vẹo đôi tay.
“Vì sao?”
Thằng bé nhìn lên. Nó khịt mũi rồi lẩm bẩm điều gì đó.
“Ta không thể nghe thấy tiếng ngươi nói.”
“Bởi vì ả là phù thủy và nếu ả nhìn vào ngài, ngài sẽ biến thành đá,” thằng bé nói, mặt tái mét.
“Cô ấy nhìn vào tất cả các ngươi và ta không thấy có pho tượng đá nào cả.” Anh quay sang Teleri và đặt hai tay lên vai cô, nói, “Nhìn anh nào. Nhìn vào mắt anh.”
Teleri nhìn vào đôi mắt xanh của anh và thấy điều cô luôn thấy, đôi mắt của người đàn ông cô yêu, người đàn ông đã thề sẽ bảo vệ cô.
Roger quay lại và nhìn vào tất cả những người đứng đó, rồi nhìn thằng bé. “Nhìn vào ta, Owain Lewis.”
Thằng bé từ từ ngẩng đầu dậy.
“Ta có phải là đá không?”
“Không, thưa ngài.”
“Thế ngươi còn tin cô ấy là phù thủy không?”
Thằng bé lắc đầu.
“Ngươi!” Roger gầm sang thằng bé bên cạnh. “Will Tydder?”
Thằng bé cao lêu đêu trông có vẻ là đứa lớn nhất trong bọn trẻ gật đầu. Nó cố đứng cao hơn nhưng mồ hôi rỏ ròng ròng trên hàng mày và da nó tái lại.
“Tại sao ngươi ném đá cô ấy?”
“Cô ấy là con của Quỷ dữ.”
Roger bật cười sằng sặc. “Người đàn bà nhỏ bé này sao? Ngươi nghĩ quỷ dữ có thể sinh ra tạo vật nhỏ bé và yếu ớt như vậy sao?”
Thằng bé cau mày như thể không sao trả lời nổi.
“Cô ấy có chân chẽ móng không?” Roger nhấc váy cô lên và cho thấy đôi bàn chân trần của Teleri. “Có không, Tydder?”
Thằng bé lắc đầu.
“Ngươi!” Roger nói sang thằng bé bên cạnh, người gần như mất vía. “Ngươi tên gì?”
“Tôi là Morris Powell.”
“Ngươi đã ném đá hả?”
“Vâng.”
“Vì sao?”
“Cũng giống như lý do của mấy người kia. Chúng tôi sợ cô ấy. Họ nói nếu bóng cô ẩy đổ trên đường đi của người thì người ấy sẽ biến thành chim. Và lúa mì sẽ không mọc lên.”
“Ta nghĩ các ngươi không sợ mà chỉ muốn làm đau cô ấy để cho bản thân các ngươi cảm thấy mạnh mẽ hơn. Cứ như các ngươi là đàn ông. Nhưng đàn ông và chiến binh không làm đau đàn bà. Họ không phải những kẻ nhát gan luôn bỏ chạy và lẩn trốn.”
Thằng bé nuốt mạnh nhưng không phủ nhận.
“Ta trông thấy lúa mì dọc đường. Trông chúng cao và tươi tốt.”
Đám đông lầm rầm về vụ mùa bội thu nhất trong nhiều năm.
“Ngươi có thực sự tin người đàn bà này là phù thủy không?”
“Không, không bao giờ,” nó thừa nhận. “Tôi sẽ không ném đá nữa, tôi thề, thưa ngài.”
Roger không nói điều gì mà đi tới chỗ thằng bé sau cùng. Nó là đứa nhỏ nhất. “Tên của ngươi?”
“Cu tí Morgan Cull. Và tôi cũng đã ném đá,” nó thú nhận trước cả khi Roger hỏi. Rồi nó nhìn Teleri và rồi ngước lên nhìn Roger với đôi mắt mở to và nói thêm, “Nhưng tôi ném trượt. Lần nào cũng thế.”
“Ngươi có biết tại sao ngươi ném đá không?” Khi thằng bé chưa kịp trả lời, Roger hỏi, “Phải những lời đồn về cô ấy không?”
Thằng bé gật đầu. “Tất cả những gì mọi người khác nói và còn nữa,” nó thú nhận. “Họ luôn kể cho tôi là Teleri quỷ quyệt. Will Tydder còn thề là nếu mụ phù thủy hôn ai thì người đó sẽ biến thành con cóc.”
Roger quay lại, giận dữ nhìn xoáy thằng bé cao nghêu.
Thằng bé nuốt mạnh.
Rồi Roger quay lại và bế Teleri lên và đám đông xì xào sau lưng họ. Anh di chuyển nhanh và chộp lấy cô bất thình lình đến nỗi cô phải níu tay vào đầu anh khi anh nhìn cô. Anh luồn một tay vào sau đầu cô và hôn cô trước mặt cả làng Bleddig.
Nụ hôn ấy lâu ơi là lâu, còn Teleri mơ hồ thấy đám dân làng đang nói chuyện và quan sát. Nụ hôn kết thúc cũng nhanh gần như lúc bắt đầu. Anh đặt cô xuống thảm cỏ. Anh nhìn thẳng vào đám dân làng và ánh nhìn vơ vất qua đám đông. Anh nhìn thằng bé nhỏ nhất. “Ngươi thấy gì, nhóc?”
“Tôi thấy một hiệp sĩ.”
“Không phải là cóc sao?”
Thằng bé lắc đầu.
“Hãy nghe đây, tất cả các người! Ta đến Brecon theo lệnh đức vua Edward. Để trông coi việc xây dựng một lâu đài của Đức vua ở đây, trên những ngọn đồi. Khi xây cất xong, ta sẽ là lãnh chúa của các ngươi.”
Teleri nhìn Roger và cau mày. Anh chẳng nói gì về lâu đài này hay Vua Edward. Cô không biết là anh nói điều đó để hăm dọa dân làng hay là sự thật.
“Ta sẽ không cho kẻ nào ném đá nữa. Không bao giờ nữa. Người đàn bà này không phải là phù thủy và thề có Chúa, ta sẽ trừng phạt thật nặng bất cứ kẻ nào nói như thế.” Anh quay người và chìa tay ra cho cô, rồi kéo cô lại bên mình, tay nắm chặt tay. “Nắm rõ, tất cả người dân Bleddig. Người đàn bà này không phải phù thủy. Cô ấy là Phu nhân Teleri FitzAlan, vợ của ta.”
o O o
Roger bước theo con đường mòn, đi qua những luống đất từng trồng bắp cải và củ cải. Bây giờ bí ngô và bí hạt sồi được trồng thay vào đó. Anh đi tiếp tới cây cầu và con suối nơi Teleri đang đứng đợi. Trời đang nhá nhem tối và vài phút trước cô đã ra ngoài lều để đưa Lợn cùng vài con vật khác đi dạo trước khi cho chúng vào lại bên trong lúc buổi đêm.
Khi lại gần anh thấy Teleri đứng với hai tay đặt trên thành cầu và đang nhìn xuống dòng nước bên dưới.
Anh đi lên phía đằng sau cô và choàng hai tay quanh eo cô, cúi người xuống bên cô và nhìn đăm đăm xuống dòng nước đang sủi bọt. Anh khẽ hôn vào cổ cô. “Em yên lặng quá, em yêu.”
Cô không trả lời anh ngay mà cứ đứng yên như thế nhìn xuống dòng suối như thể câu trả lời hay từ ngữ cô cần tìm đang ở nơi nào dưới đó.
Anh chờ đợi và loay hoay hít thở hương thơm của cô. Cô có mùi của những cánh rừng trù phú và của mùa xuân, giống như những ngọn cỏ non mới hái. Thứ hương thơm tự nhiên, trong trẻo và tinh khiết gợi anh nhớ tới sự sống.
“Hôm nay thật khó khăn cho em.”
Roger quay cô lại nhìn anh, ôm hai bên người cô. “Anh không có lựa chọn nào ngoài việc bắt họ hiểu là anh sẽ bảo vệ em, và rằng anh sẽ không bao giờ để ai làm hại em nữa.”
“Em nghĩ là an đã dùng gươm nêu rõ ý anh rồi.”
“Em thực sự nghĩ là anh sẽ chẻ bọn nhỏ đó sao?”
“Vâng. Trông anh rất giận dữ và đáng sợ.”
“Anh tức giận. Anh vẫn còn tức giận, rất nhiều vì những gì chúng đã làm với em. Và anh không tha thứ dễ dàng đâu. Dân làng cần phải nhớ lời anh. Sợ hãi anh sẽ nhắc cho họ nhớ những gì anh nói. Và anh đánh cuộc là sẽ không còn ai trong làng Bleddig kể cho bọn trẻ nghe câu chuyện về phù thủy nữa.”
Cô quay lại nhìn dòng nước và anh nhận ra đó là nơi cô đến để suy nghĩ. Đứng đó lắng nghe dòng nước cùng âm thanh lặng lẽ của côn trùng và tiếng gọi cuối ngày của bầy chim thật có ích. Ở đây thật thanh bình.
Lợn lót tót đi qua cầu và khịt khịt vào chân họ. Nhưng Teleri không chào nó như mọi khi, như thể con lợn ngớ ngẩn ấy rất đặc biệt và cô đã không trông thấy nó từ rất lâu rồi.
“Trông em vẫn có vẻ suy tư.”
“Em chỉ đang nghĩ tới lời đe dọa của anh về việc xây lâu đài trên đồi.”
“Không phải lời đe dọa đâu, tình yêu. Đó là lý do anh tới đây, để thăm dò vùng đất cho Edward. Lâu đài sẽ được cất lên ở đó và anh sẽ là chúa tể vùng Brecon.”
Cô nhìn anh bối rối và có đôi chút tổn thương như thể cô nghĩ anh đã giấu mình điều ấy. “Nhưng anh chưa bao giờ kể về điều ấy.”
Anh nhún vai. “Anh không giấu diếm. Lý do anh ở đây tại Brecon này chưa bao giờ nảy sinh giữa chúng ta. Có không nào?”
“Không, em cho là không.”
“Em không muốn sống trên đồi sao? Trong một tòa lâu đài?” anh ngừng lại. “Với anh?”
“Em sẽ sống với anh ở bất cứ đâu. Anh biết mà.”
“Ừ, nhưng anh chỉ đang chắc chắn. Giọng em không được thoải mái lắm, em yêu.”
“Em không biết phải làm một công nương như thế nào.”
Anh phá lên cười. “Thì em sẽ tập. Nhìn xem em đã học chơi cờ nhanh đến thế nào, và mọi thứ khác anh dạy em.” Anh nhe răng cười rất gian với cô.
Cô nhìn anh rất lạ, như thể anh vừa mọc thêm một chiếc đầu nữa. “Roger, em gần như không biết khâu vá nói gì đến chăm sóc một lâu đài.”
“Em khâu vá đẹp mà. Thấy không này?” Anh chỉ vào những mũi khâu nghiêng ngả trên áo. “Hơn nữa, mẹ và các chị em anh sẽ dạy em những gì cần biết về khâu vá và chăm sóc lâu đài, cũng như vợ của Merrick, phu nhân Clio.”
Cô nhìn như thể điều đó đáng ngờ, nhưng Roger biết rằng cô có thể làm bất cứ điều gì nếu cô quyết tâm làm cho bằng được. Cô là người mạnh mẽ. Một người đàn bà độc lập. Và anh yêu nhất những điều ấy của cô. “Sơ đồ sẽ được hoàn thành xong mùa xuân này. Việc xây cất sẽ bắt đầu không lâu ngay sau đó. Rồi bất cứ khi nào em đi vào Bleddig em sẽ là phu nhân Teleri FitzAlan vùng Brecon.”
Cô quay sang nhìn anh, tựa người vào thành đá. “Em nghĩ là em không bao giờ thấy thoải mái ở Bleddig.”
“Vậy em sẽ tiếp tục đến đó cho tới khi nào em không còn sợ nữa.”
“Em không biết mình có thể làm như vậy được không. Nghĩ xem này. Không có nơi nào đã từng làm anh hoảng sợ sao? Một nơi có những điều tồi tệ xảy ra và anh không chắc mình có thể tới đó được nữa?”
Giờ đến lượt anh là người nhìn chằm chằm xuống dòng nước. Anh có nỗi sợ hãi riêng cần vượt qua. Hai tay anh đã thôi run rẩy nhưng thâm tâm anh vẫn còn rúng động mỗi khi nghĩ về vụ treo cổ. Và mỗi sáng khi cạo râu, anh lại thấy những vết sẹo trên cổ, sự nhắc nhở thường trực về những gì anh đã trải qua.
“Phải,” anh lặng lẽ nói. “Có một nơi như thế. Nhưng nếu anh quay lại đó lần nữa, em sẽ phải dẫn anh.”
Cô cau mày. “Đâu cơ?”
“Nơi anh đã bị treo cổ.”
o O o
Teleri đề nghị họ đợi cho tới sáng, bởi vì đang là buổi đêm và trăng còn non.
Nhưng Roger không đồng ý. Anh nói với cô là anh cần đi ngay. Cô nhìn anh thật lâu và chăm chú rồi thấy rõ ràng chẳng có điều gì cô có thể nói để thay đổi ý định của anh.
Thế là họ ra khỏi căn lều, mỗi người cầm theo một ngọn đuốc. Teleri bám chặt lấy tay anh khi cô dẫn anh đi qua rừng, dọc theo các lối đi tối tăm ngay cả lúc ban ngày và thậm chí còn tối tăm và rờn rợn hơn lúc ban đêm.
Vài cành cây khẳng khiu sà thấp trông như những vuốt nhọn bởi chúng đã bị rụng rất nhiều lá. Khí trời trở nên lạnh hơn và cầm ngọn đuốc trong tay thật dễ chịu, bởi nó giúp tay cô ấm áp.
Họ đi vào sâu hơn trong rừng, nơi những bụi cây đã trở nên giòn. Cành từ bụi cây và bụi gai cào vào da thịt cô như muốn níu cô lại.
Họ đi tới nơi cây sồi cổ thụ, nơi họ đã kết hôn, và cô dừng lại. “Anh chắc chắn là mình muốn làm điều đó chứ?”
“Ừ, anh chắc.”
Cô siết chặt lấy tay anh và theo lối đi dẫn tới nơi tối tăm trong rừng. Cũng không lâu lắm. Cô di chuyển thoăn thoắt và khi qua một ngả rẽ trên lối đi, cô thấy cành cây nằm trên mặt đất. Nó được che phủ bởi lá rụng và cành con, nhưng phía trên đó, trên thân cây khổng lồ, cô vẫn có thể thấy chỗ cành bị gẫy, nơi thớ gỗ còn nhạt màu và mới.
Cô quay sang Roger. “Chúng mình đến nơi rồi.”
Anh đưa ngọn đuốc lên cao hơn và đứng đó, nhìn chằm chằm vào nơi ấy. Anh nhìn vào cái cây thật lâu, gần như thể anh đang hồi tưởng lại mọi chuyện trong đầu mình lần nữa.
Cô tìm kiếm trên mặt anh những dấu hiệu cảm xúc. Không có xúc cảm nào trên gương mặt anh để cô có thể nhìn thấy, điều đó làm cô ngạc nhiên. Nhưng ánh sáng kỳ lạ lại đến từ ngọn đuốc của họ. Nó cứ chập chờn và biến đổi gương mặt cùng màu da của họ thành thứ không thể tưởng tượng nổi, đỏ và vàng, đôi khi còn sang cả màu xanh lam, và nó có thể dễ dàng che đi điều người ta cảm nhận.
Anh buông tay cô xuống để có thể bước lại gần cây hơn. Các ngón tay cô trở nên giá lạnh gần như trước khi anh bỏ ra. Anh bước qua chỗ thân cây và chạm vào nơi cành bị gẫy, rồi anh quỳ xuống đất và phủi các lá cây sang bên.
“Trông chẳng giống gì hơn một cành cây gẫy,” anh nói.
“Anh nghĩ còn thứ gì khác ở đây sao?”
“Sợi dây thừng. Nó ở đâu?”
“Ở trong lều. Em đã dùng nó làm dây quàng và buộc anh với Ngựa để nó kéo anh về lều.”
Anh lại yên lặng, nghĩ ngợi rồi ngước lên. “Em dùng nó để cứu anh.”
Cô gật đầu.
Anh thẳng người dậy và quay một vòng. Anh bắt đầu phá lên cười, nhưng âm thanh trống rỗng và xa lạ. “Anh nghĩ mình sẽ sợ khi tới đây.” Anh nhìn cô. “Nhưng nó chỉ là một cái cây.” Anh đặt chân lên cành cây. “Chỉ là một cành cây gẫy.” Anh bước lại chỗ cô và đưa tay ra. “Nhìn đây này. Nó không run nữa. Tay anh không run nữa.”
“Không,” cô đồng tình. “Không run.” Cô không hiểu tại sao anh lại kể cho cô điều đó Nhưng cô hiểu rằng anh đang trải qua điều gì đó rất khác với những gì cô đã trải qua ở Bleddig.
Trông anh gần như hạnh phúc khi ở đó, nhẹ nhõm. Anh lại phá lên cười, lần này to hơn và là tiếng cười thực sự, như thể đang có người bày trò đùa với anh.
Anh quay sang cô và lại chìa tay ra. “Đến đây nào, em yêu. Nắm lấy tay anh. Anh không điên đâu. Anh bảo đảm đấy, nhưng anh đã nghĩ đến đây sẽ biến anh thành vậy.” Anh kéo cô lại gần và vòng tay quanh cô, rồi đặt một nụ hôn lên trán cô. “Cám ơn em, em yêu. Cám ơn em đã mang anh lại đây. Cám ơn em đã cứu sống anh khi em chẳng có lý do nào để làm thế. Cám ơn em đã yêu anh.”
Anh cúi xuống hôn cô và cô hôn lại anh, mỗi người mang một ngọn đuốc đang bao xung quanh thành một vầng sáng màu vàng, và ít nhất trong giây phút đó, mọi bóng tối dường như đã lùi xa.
o O o
Họ dành cả một đêm yêu thương dưới gốc cây sồi già. Roger đốt một đống lửa nhỏ và họ nằm đó thân trần, bất kể không khí lạnh giá vì khi họ yêu đương, chẳng ai trong số họ bị lạnh cả.
Nhưng điều đó không đúng vào buổi sáng hôm sau. Teleri thức dậy trong tay Roger và dù cho họ đã ngủ mặc quần áo nhưng hai chân cô vẫn buốt như đá. Cô hơi ngọ nguậy rồi co đầu gối lên ngực, từ từ đút chân xuống dưới áo Roger và gần bụng ấm sực của anh.
“Jesu!” Anh bật dậy. “Chân em đang lạnh buốt!” Anh đưa tay vào trong tóc và lắc đầu vài lần như cần làm như thế để thức dậy.
Cô cười toe với anh. “Vâng, và bụng anh thì ấm.” Cô đưa đôi chân trần lại gần hơn.
Tay anh đưa ra chộp lấy chúng, giữ cô và đôi chân lạnh cóng trong lòng.
Cô cười tươi bởi miễn là anh còn ôm lấy chân cô, chúng còn ấm.
“Sáng rồi sao?” anh hỏi, nhìn lên trên đầu.
“Vâng,” cô gật đầu.
“Anh không chắc là nên hỏi em, cô hai à,” anh càu nhàu, duỗi lưng và xoay vai. “Em dậy ngay lúc mặt trời mọc.”
“Còn anh ngủ cho tới khi mặt trời đã lên cả con sào.”
“Đất ở đây cứng quá.”
“Nào, mình về nhà đi.” Cô kéo chân ra khỏi tay anh và đứng dậy rồi phủi lá và đất khi giũ váy.
Anh cời than ra, phủ lá ẩm và đá lên vài nơi vẫn còn hồng rồi đứng dậy. “Sẵn sàng chưa?”
Cô gật đầu và bắt đầu dẫn đường.
“Anh có thể tìm thấy đúng đường,” anh khăng khăng.
“Anh có thể á?”
“Ừ,” anh nói bằng giọng chắc chắn. “Đi theo anh.”
Và cô làm theo; cô theo anh xuống thẳng lối đi nhầm, phô răng cười.
Mãi lâu sau, sau khi họ đi tới bảy đường cụt và lối đi nhầm, Roger dừng lại và lướt nhìn trời đất cỏ cây như muốn nghĩ rằng chúng sẽ hướng dẫn anh theo đúng hướng.
“Anh chắc chắn là mình muốn đi đường đó chứ?” Teleri hỏi anh.
“Anh biết chỗ mà.”
“Ừ ha.”
Anh dừng lại và quay người, dáng vẻ thách thức. “Em nghĩ anh không biết chỗ à.”
“Không. Em đâu có nói thế chứ.”
“Tốt.” Anh đi sâu hơn theo một lối đi mà cô biết sẽ đánh thành vòng tròn.
“Em chắc chắn anh biết đường mà,” cô nói khi đi theo anh.
Cô im lặng và hẳn là điều đó làm phiền anh lắm bởi anh quay người và cau mày nhìn cô. “Anh biết mình đang ở đâu.”
“Vâng.” Cô nhe răng cười. “Anh biết là anh bị lạc mà.”
Anh không cười nhưng cô thì có. Rồi cô bắt đầu gợi ý lối đi. Anh lừ đừ đi trước cô, gạt cành lá ra khỏi lối và lầm bầm rằng lối này trông không giống bất cứ lối nào anh đã từng đi.
Cô vẫn phá lên cười khi họ cuối cùng cũng tới rìa một cánh đồng cỏ và anh đứng đó một lúc lâu rồi quay người sang cô nói. “Anh đã bị lạc.”
Cô luồn tay vào tay anh rồi bật cười. “Em biết.”
Họ bước đi qua cầu vừa cười vừa nói.
Roger dừng lại đột ngột làm Teleri suýt nữa đâm và lưng anh. Cô đứng lại và liếc về phía vai anh.
Đằng trước căn lều là một tốp các hiệp sĩ giáp áo đàng hoàng trên lưng ngựa. Người dẫn dầu trông rất đường bệ đang ngồi sừng sững trên yên nhìn thẳng vào Roger.
Người đàn ông cưỡi ngựa từ từ lên phía trước rồi dừng lại và ghim Roger lại bằng cái nhìn băng giá. “Ồ, nhìn đây, mọi người. Xem tên tá điền này có phải là con trai ta hay không.”