Số lần đọc/download: 11961 / 362
Cập nhật: 2018-05-26 13:51:06 +0700
Chương 35: Trong Lòng Địch
"V
à như vậy, trước giờ ăn của toàn Đội," Ngò Rí giảng giải "tôi bao giờ cũng quan sát thời tiết. Tất nhiên, trước đó đội phái một giao liên đi thông báo rõ khi nào mọi người đi ăn về và báo cáo về thời tiết, nhưng mà tôi bao giờ cũng đích thân đi kiểm tra lại một lượt. Dưới ánh trăng, chúng tôi cắt cử lính canh gác ở cự ly khá gần và liên tục đi tuần để bảo đảm không có ai đi quá xa. Nhưng vào những ngày mưa hoặc những đêm tối trời, chúng tôi sẽ chia đội thành những phân đội nhỏ, hết tốp này đến tốp khác, mỗi tốp đều có một lính gác phụ trách. Trong trường hợp thời tiết thật xấu, chúng tôi đề nghị Thống soái Hoắc Hương cho phép hoãn bữa ăn ngoài trời lại."
"Nhưng họ có thường có mưu toan bỏ chạy không?" Tóc Giả hỏi. Trong suốt buổi chiều, chú bận rộn chạy lên chạy xuống các đường chạy và những cái hang đông lúc nhúc cùng vời Ngò Rí, Thủy Dương Mai - một sĩ quan phụ tá khác trong đội mà trong lòng thầm nhủ rằng cả đời mình chú chưa bao giờ gặp phải những gã thỏ chán nản thiếu sinh khí đến như vậy. "Chúng không khiến mình nghĩ rằng đây là một bọn khó chơi."
"Hầu hết bợn họ chẳng có vấn đề gì, thật thế," Thủy Dương Mai nói "nhưng mà anh chẳng bao giờ biết được khi nào thì những rắc rối xảy ra. Ví dụ anh có thể nói rằng không có đội nào dễ bảo hơn Đội Lườn Phải ở Efrafa này. Rồi một hôm họ tóm được bốn tên lang lang, bọn này muốn trình diện trước Hội đồng, rồi tới hôm sau Lưỡi Rắn vì một lý do nào đó lại chậm hiểu một chút, thế là bất ngờ những kẻ du thủ du thực này đã lừa anh ấy một vố rồi úm ba la biến. Thế là tất cả chấm dứt với anh ấy - đó là chưa nói đến anh bạn Bạch Giới đáng thương đã bỏ xác chỗ con đường sắt. Khi những chuyện như vậy xảy ra thì nó chẳng khác nào một tia chớp và không phải lúc nào cũng dự liệu được, thỉnh thoảng nó giống một sự điên cuồng hơn. Khi một tay thỏ trong cơn bốc đồng bỏ chạy mà anh không kịp thời đốn ngã thì điều tiếp theo mà anh phát hiện là sẽ có nhiều tên khác làm theo hắn. Cách an toàn duy nhất là luôn mở to mắt canh gác suốt thời gian chúng ở trên mặt đất và thư giãn khi có điều kiện. Sau hết, đó là tất cả những gì mà chúng ta có mặt ở đây để hoàn thành - điều đó và các cuộc tuần tra."
"Bây giờ đến chuyện giấu phân," Ngò Rí tiếp lời "anh nên nhớ là không có ngoại lệ. Nếu Thống soái Hoắc Hương mà thấy phân thỏ trên cánh đồng, ông ấy sẽ tọng đuôi anh vào họng đấy. Mặc dầu vậy, bọn chúng luôn né tránh việc giấu phân. Chúng cứ muốn sống theo kiểu tự nhiên, cái bọn vô chính phủ luôn chống lại việc sống có quy củ, tổ chức ấy. Chúng không nhận ra rằng lợi ích của mỗi người phụ thuộc vào sự phối hợp giữa các cá nhân với nhau. Điều mà tôi làm là bắt ba bốn kẻ như vậy đào một rãnh mới trong hào hàng ngày, như một hình phạt. Gần như lúc nào anh cũng có thể tìm được một kẻ nào đó để trừng phạt nếu anh làm việc tương đối mẫn cán. Đội hôm nay sẽ lấp lại cái rãnh ngày hôm qua và đào một cái mới. Có những lối đi đặc biệt dẫn xuống đáy hào và các Đội Dấu sẽ sử dụng những lối đi này chứ không phải lối đi khác khi họ ra ngoài thải phân. Chúng tôi cũng có một lính chuyên canh gác việc này để chắc chắn là những kẻ ra ngoài đều quay trở về."
"Sau bữa ăn, các anh làm cách nào mà kiểm tra họ?" Tóc Giả hỏi.
"À, chúng tôi biết mặt tất cả bọn chúng mà," Ngò Rí đáp "và chúng tôi cũng quan sát khi chúng đi xuống. Chỉ có hai lối vào dành cho một Đội và mỗi chúng tôi ngồi canh chừng ở một lối đi. Mỗi thỏ đều biết rõ cái lỗ mà hắn phải đi xuống và chắc chắn tôi sẽ phát hiện ra ngay kẻ nào không quay trở lại. Lính gác xuống sau cùng - tôi chỉ triệu tập họ sau khi đã chắc chắn cả đội đã về hang đầy đủ. Và tất nhiên một khi.đã xuống hang thì không thỏ nào ra ngoài được do ở các cửa hang đều có lính canh. Tôi có thể nghe thấy được tiếng đào đất. Anh không được phép đào bới ở Efrafa mà không có sự cho phép của Hội đồng. Thời điểm thực sự nguy hiểm duy nhất là khi có báo động - nói thế nào nhỉ, khi có con người hay cáo. Khi ấy, tất cả chúng tôi phải phóng đến cái hang gần nhất. Cho đến nay, có vẻ như không ai nghĩ đến chuyện bỏ chạy theo lối khác và phải khá lâu sau mới có những vụ mất tích. Với lại không một thỏ nào chạy về hướng kẻ thù, đó mới là điều an toàn thực sự."
"Phải, tôi thật ngưỡng mộ suy nghĩ thấu đáo của các anh." Tóc Giả nói, nghĩ thầm trong bụng rằng xem ra nhiệm vụ bí mật của chú còn vô vọng hơn là chú hình dung. "Tôi sẽ lĩnh hội điều này thật nhanh, trong khả năng cho phép. Vậy khi nào thì chúng ta có cơ hội tiến hành một cuộc tuần tra?"
"Tôi cho rằng Thống soái Hoắc Hương sẽ dẫn anh đi với ông ấy một chuyến để làm quen trước đã." Thủy Dương Mai nói "Ông ấy cũng làm như thế đối với tôi. Có thể anh chẳng thích thú gì khi phải đi cùng ông ấy một hai ngày - anh sẽ được một phen mệt bở hơi tai đấy. Tuy vậy, tôi phải thừa nhận với anh, Thlayli ạ, anh có vóc dáng hết xẩy và nếu anh từng có thời kinh qua gian khó thì chuyện này với anh cũng dễ thôi mà."
Đúng lúc ấy, một chú thỏ với vết sẹo trắng ngang cổ phi xuống đường chạy.
"Đội Dấu Cổ vừa đi xuống, thưa Đội trưởng Ngò Rí." chú ta báo cáo "Tối nay trời đẹp quá, tôi phải tranh thủ hưởng thụ rnới được."
"Tôi đang tự hỏi khi nào thì anh mới trình diện đây." Ngò Rí trả lời "Bảo Đội trưởng Hồng Đậu là tôi sẽ mang đội của mình lên ngay."
Quay qua một trong những tên lính gác của mình ở gần đấy, Ngò Rí bảo nó đi tới các hang thông báo mọi người đi ăn.
"Bây giờ," chú nói tiếp "Thủy Dương Mai à, anh hãy đi đến lỗ bên kia như thường lệ, còn Thlayli thì đi cùng với tôi đến lỗ bên này. Chúng ta sẽ cử bốn lính gác ra ngoài trước, khi cả Đội đã ra ngoài hết chúng ta sẽ cử thêm bốn người nữa và giữ hai người để dự phòng. Tôi sẽ gặp anh ở chỗ thường lệ, gần hòn đá lửa lớn trên bờ cỏ."
Tóc Giả đi theo Ngò Rí trong đường chạy, phi xuống cái nơi tỏa ra mùi cỏ ấm, cỏ ba lá và cây hoa bia. Chú thấy đa số các đường chạy sát với nhau hơn và cũng ngột ngạt hơn những gì chú đã quen, chắc chắn là bởi vì có quá ít hang thông với bên ngoài. Viễn cảnh về một bữa ăn tối ngoài trời dẫu là ở Efrafa cũng là một cái gì thật dễ chịu. Chú nghĩ đến tiếng lá sồi xào xạc trên đầu ở Tổ Ong xa xôi mà thở dài. "Mình không biết ông bạn già Nhựa Ruồi xoay xở ra sao," chú nghĩ "và không biết liệu mình có còn gặp lại anh ấy hay không, cả Cây Phỉ nữa, sau cái chuyện này. Được rồi, mình sẽ để lại cho lũ khó chịu ở đây một số chuyện để mà suy nghĩ rước khi mình toi. Dầu vậy, mình cảm thấy thật cô đơn. Mới khó khăn làm sao khi phải một mình mang một bí mật lớn như thế."
Chúng đã ra đến cửa hang và Ngò Rí đi ra ngoài để kiểm tra. Khi trở lại, chú chỉ định điểm tập kết ở đầu đường chạy. Khi Tóc Giả tìm ra một chỗ ở một bên hông, lần đầu tiên chú nhận ra ở bức tường đối diện lối đi có một chỗ lõm vào giống như cái động lộ thiên. Ở đấy có ba thỏ đang ngồi chồm chỗm. Hai thỏ ngồi ở hai bên có dáng vẻ lạnh lùng, thô bạo của thành viên đội Cốt Cán. Chỉ có tay ngồi giữa mới khiến chú phải chú ý. Đó là một thỏ có bộ lông sậm màu, gần như đen. Nhưng đó không phải là điểm đáng nói nhất về chú ta. Chú ta bị thương rất nặng. Tai không còn là tai mà là một mảnh gì rúm ró, rách te tua ngoài vành, với những vết sẹo díu vào nhau xấu tệ, chỗ này chỗ kia là những cục thịt lồi trơ cả da. Một bên mí mắt chẳng ra hình thù gì bị kéo xệch sang một bên. Bất chấp không khí mát lạnh và đầy hứng thú của một buổi tối tháng Bảy, chú ta có vẻ thảm thương và trì độn hết sức. Chú ta cứ hướng cái nhìn ngây dại đờ đẫn ra bãi cỏ và nháy mắt liên tục. Một lúc sau chú ta gục đầu xuống, xoa xoa mũi bằng hai móng trước với dáng điệu bơ phờ rnệt mỏi. Sau đó chú ta gãi gãi cổ rồi lại ngồi như cũ, trong tư thế ủ rũ.
Bản chất xốc nổi đầy nhiệt tình của Tóc Giả bị khuấy động bởi nỗi tò mò và lòng xót thương, chú tạt ngang qua lối đi.
"Tên anh là gì?" Chú hỏi làm quen.
"Tôi là Blackavar, thưa ngài." chú thỏ kia đáp mà không nhìn lên, giọng nói nghe ra cũng chẳng có chút cảm xúc gì, như thể chú đã trả lời câu hỏi ấy không biết bao nhiêu lần rồi.
"Anh chuẩn bị đi ăn chứ?" Tóc Giả hỏi tiếp, trong bụng thầm nghĩ chắc chắn đây là người hùng của nơi này, bị thương trong một trận đánh lớn và bây giờ đang trong tình trạng ốm đau bệnh tật người mà vì thành tích phục vụ trong quá khứ xứng đáng được tháp tùng danh dự mỗi khi đi ra ngoài.
"Không, thưa ngài." chú thỏ kia trả lời.
"Tại sao lại không?" Tóc Giả nói tiếp "Tối nay trời đẹp thế kia mà!"
"Tôi không ăn vào giờ này, thưa ngài."
"Nếu vậy tại sao anh lại ở đây?" Tóc Giả hỏi vẫn với cái tính bộc trực thường ngày của chú.
"Chỉ có người trong Đội Dấu mới có bữa ăn tối như thế này thưa ngài." chú thỏ kia bắt đầu "Đội Dấu mới được… họ đi… còn tôi…" chú ta ngập ngừng một chút rồi rơi vào im lặng.
Một trong những Cốt Cán lên tiếng. "Tiếp tục đi chứ."
"Tôi lên đây để cho mọi người trong Đội Dấu nhìn tôi." chú kia lại nói với giọng lí nhí vô hồn "Mọi người phải tận mắt chứng kiến xem tôi bị trừng phạt như thế nào vì cái tội phản bội, đã cố bỏ nơi này mà đi. Hội đồng gia ân… Hội đồng thật nhân từ… Hội đồng, ôi tôi chẳng nhớ nữa, thưa ngài, tôi thực sự không thể nhớ được." chú òa lên, quay mặt về phía tên lính gác vừa nói. "Hình như tôi chẳng còn nhớ được gì nữa."
Tên lính gác không nói gì. Sau một hồi ngây ra trong im lặng đầy kinh ngạc, Tóc Giả quay trở lại chỗ Ngò Rí.
"Nó buộc phải trả lời tất cả những ai đặt câu hỏi ra cho nó," Ngò Rí nói "nhưng rồi nó đâm ra đần độn sau nửa tháng trời như vậy. Nó cố trốn chạy khỏi đây. Thạch Trúc đã bắt được nó đưa về, Hội đồng đã xé tai nó và tuyên phạt nó phải đứng đó trình diện vào mỗi lúc ăn sáng hay ăn tối làm tấm gương răn đe kẻ khác. Nhưng nếu anh hỏi, thì tôi cho rằng nó chẳng chịu được mấy hồi nữa đâu. Nó sẽ gặp một thỏ còn đen hơn nó nữa vào một đêm nào đó."
Tóc Giả rùng mình, phần vì cái giọng dửng dưng nhẫn tâm của Ngò Rí, phần vì ký ức của bản thân chú. Lúc này các thành viên trong Đội Dấu đã sắp thành hàng và chú đứng nhìn từng thỏ đi qua, mỗi lần như vậy, lối vào lại tối đi một lúc trước khi chúng nhảy ra ngoài ngay dưới bụi táo gai. Rõ ràng Ngò Rí rất lấy làm tự hào vì nhớ vanh vách tên từng thành viên trong đội. Hầu như với ai đi qua hắn cũng có điều gì để nói và chịu khó chứng tỏ rằng hắn ta cũng biết một vài điều về cuộc sống riêng tư của mỗi thỏ. Đối với Tóc Giả, dường như những câu trả lời mà Đội trưởng nhận được không lấy gì làm ấm áp hay thân thiện, nhưng chú không biết đấy có phải là vì mọi người không ưa Ngò Rí hay chỉ thuần túy là vì sự thiếu vắng niềm vui sống, điều đã trở nên rất đỗi thông thường trong đám dân thường ở Efrafa. Chú đã để ý theo dõi kỹ - theo lời khuyên của Mâm Xôi - xem có bất cứ biểu hiện chống đối hay nổi loạn nào không, nhưng theo những gì chú thấy thì chả có cơ sở cho hy vọng này trong những khuôn mặt vô cảm đang diễu qua. Cuối cùng, một tốp ba bốn cô thỏ xuất hiện vừa đi vừa trò chuyện.
"Này Nelthilta, cô xoay xở ổn thỏa với những người bạn mới chứ hả?" Ngò Rí nói với cô đầu tiên khi cô ả này đi qua.
Nelthilta, một cô thỏ mũi dài xinh xắn không quá ba tháng tuổi dừng lại nhìn người hỏi.
"Ông sẽ cần xoay xở với chính mình vào một ngày nào đó, ông đội ạ, tôi dám nói thế đấy." cô thỏ đối đáp "Cũng như Đội trưởng Cẩm Quỳ - ông biết đấy, ông ta cũng xoay xở tốt đấy chứ. Mà sao các ông không cho phái nữ chúng tôi tham gia vào Đội Tổng tuần tra nhỉ?"
Cô dừng lại đợi nghe Ngò Rí trả lời, nhưng Đội trưởng làm thinh mà cũng không nói gì thêm với những cô thỏ theo sau Nelthilta ra khỏi hang
"Cô ta nói thế nghĩa là gì?" Tóc Giả nói.
"À, anh cũng biết là có những trục trặc." Ngò Rí nói "Một bầy thỏ cái ở đội Dấu Gần Chân Trước đã khơi mào tranh luận trong một cuộc họp Hội đồng. Thống soái nói rằng phải chia lẻ bọn họ ra và Đội Dấu chúng ta phải nhận hai ả. Tôi phải để mắt đến họ luôn đấy. Bọn họ không gây chuyện nhưng Nelthilta đàn đúm với cái hội này và hình như điều đó chỉ làm cho cô ả thêm ngạo ngược, bất mãn hơn, kiểu như anh vừa thấy đó. Nhưng tôi chẳng lấy thế làm phiền - nó chỉ chứng tỏ rằng họ còn biết có Cốt Cán ở bên trên. Nếu những cô ả trẻ người non dạ này mà lại nhu mì lịch sự thì tôi lại phải lo lắng nhiều hơn ấy chứ. Mà này anh Thlayli, tôi muốn anh làm gì đó trong khả năng mình để hiểu rõ những chị chàng cá biệt này hơn và đưa họ vào khuôn vào phép thêm chút nữa."
"Được thôi." Tóc Giả đáp "Tiện đây, những quy định về chuyện kết đôi là gì?"
"Kết đôi à?" Ngò Rí ồ lên "Được thôi, nếu anh muốn một cô nàng nào đó thì cô ả sẽ là của anh - bất cứ cô ả nào trong Đội Dấu, thế đấy. Chúng ta đâu ai muốn có hàm có tước mà chẳng xơ múi gì, đúng không? Tất cả thỏ cái đều phải tuân theo mệnh lệnh và không một thỏ đực nào có thể cản đường anh. Bọn thỏ cái ấy là của ba chúng ta: anh, tôi và Thủy Dương Mai. Nhưng chúng ta khó có cơ hội choảng nhau vì các cô nàng lắm. Cái giống ấy ở đây có mà vô thiên lủng."
"Tôi hiểu rồi." Tóc Giả nói "Bây giờ tôi đi ăn thôi. Trừ khi anh có ý kiến gì khác, bằng không tôi muốn đi nói chuyện với những người trong Đội và đi một vòng qua các chốt gác rồi nằm kềnh ra đất một lát. Thế còn Blackavar thì sao."
"Cứ để mặc hắn đấy." Ngò Rí nhấm nhẳng "Không phải phận sự của chúng ta. Cốt Cán sẽ giữ hắn ở đây cho đến khi Đội Dấu trở về, sau đó họ sẽ đưa hắn đi."
Tóc Giả chạy ra ngoài cánh đồng, ý thức được cái liếc mắt đề phòng của các thỏ khi chú đi qua. Chú cảm thấy bối rối và cũng lo sợ nữa. Chú sẽ bắt đầu nhiệm vụ nguy hiểm của mình như thế nào đây? Chú phảỉ bắt đầu, bằng cách này hay cách khác, bởi vì Kehaar đã nói rõ ràng chú ta không sẵn lòng chờ đọi. Chẳng thể làm gì ngoài việc đón bắt cơ hội và tin tưởng vào một ai đó. Nhưng mà ai nào? Một cộng đồng như thế này đầy rẫy những tên do thám. Chắc chắn chỉ có Thống soái Hoắc Hương mới biết rõ ai là tai mắt của hắn. Vào lúc này không biết có kẻ nào như vậy đang theo dõi chú không?
"Mình đành phải tin tưởng vào trực giác của mình thôi." chú nghĩ "Cứ thử luợn qua một vòng, xem thử có thể kết bạn được với bất cứ ai không. Dù vậy, mình biết rõ một điều - nếu thành công trong việc đưa bất cứ cô thỏ nào ra khỏi đây, mình nhất định sẽ mang anh bạn Blackavar đáng thương đi theo. Ôi Thần Mặt trời trên cây cầu! Trời ơi, chỉ nghĩ đến việc cậu ta bị buộc phải ngồi đó như thế là đủ khiến mình sôi máu lên rồi. Thống soái Hoắc Hương kia, ngươi đáng ăn một viên đạn lắm."
Vừa nhấm nhá cỏ tươi vừa suy nghĩ, chú nhẩn nha di chuyển trên cánh đồng cỏ trong ánh chiều tàn. Một lúc sau, chú thấy mình đang đến gần một cái hố nhỏ rất giống cái hố ở Watership Down nơi chú và Xám Bạc đã tìm thấy Kehaar. Trong hố có bốn thỏ cái đang quay lưng về phía chú. Chú nhận ra đó là cái nhóm nhỏ cuối cùng ra khỏi hang. Mấy cô thỏ này rõ ràng vừa ăn cỏ cho thỏa cái đói nên vào lúc này chỉ nhấm nhá chơi chơi và trò chuyện một cách nhàn nhã. Chú cũng nhận thấy một cô thỏ đang được ba cô kia chú ý. Tóc Giả còn khoái nghe chuyện hơn cả hầu hết các thỏ khác, nên giờ đây chú thấy mình bị lôi cuốn trước viễn cảnh sẽ nghe ngóng được điều gì mới mẻ ở cái cánh đồng thỏ lạ lùng này. Chú lẳng lặng bò đến gần miệng hố đúng lúc cô thỏ kia lên tiếng.
Ngay lập tức, Tóc Giả nhận ra đây không phải là câu chuyện như chú nghĩ. Tuy vậy, dường như chú đã nghe một thứ tương tự trước đấy, ở một nơi nào đó. Giai điệu say sưa, ca từ nhịp nhàng, người nghe chăm chú - tất cả những điều này gợi nhớ lại cái gì nhỉ? Đoạn chú sực nhớ đến mùi cà rốt và con thỏ choai choai Cỏ Bạc đã mê hoặc cả đám đông trong cái hang lớn. Nhưng những lời ca này đi thẳng vào tim Tóc Giả trong khi bài hát của Cỏ Bạc không làm được chuyện đó.
Ngày xưa sao xa xôi thế
Chim cổ vàng ca hát, cao cao trên bụi cây gai
Ríu rít bên thỏ con theo mẹ đi chơi
Nó hát trong gió và lũ mèo con chơi đùa bên dưới.
Thời gian của chúng trôi qua dưới bụi cây cơm cháy.
Nhưng chim bay mất rồi và trái tim tôi sao mà đen tối
Thời gian không bao giờ còn quay lại vui chơi trên những cánh đồng.
Ngày xưa sao xa xôi thế
Bọn cánh cam đậu trên gốc rạ.
Gió đùa trên ngọn cỏ. Một thỏ đực và thỏ cái
Chạy qua đồng cỏ. Đào một cái hang trên bờ cỏ,
Họ làm những điều họ thích dưới tán cây phỉ
Nhưng cánh cam đã chết trong sương giá và trái tim tôi đen tối
Tôi sẽ không bao giờ chọn bạn tình lần nữa.
Từng giọt sương rơi, rơi đẫm người tôi
Mũi tôi, tai tôi ngủ vùi trong sương giá
Én bay về khi xuân đến, miệng kêu, "Có tin, có tin!
Thỏ cái hãy đào hang mới và chảy dòng sữa mẹ cho những đứa con thơ."
Tôi không nghe đâu. Những cái thai trở về
Trong thân hình tối tăm của tôi. Qua giấc ngủ tôi
Một hàng rào kẽm gai chăng ra giam cầm ngon gió
Không bao giờ tôi còn cảm thấy gió thổi nữa, không bao giờ nữa.
Cô thỏ ngừng lời và ba người bạn cũng chẳng nói gì, nhưng sự im lặng của họ đã chứng tỏ một cách rõ ràng rằng cô thỏ này đã nói thay nỗi lòng của cả bọn. Một đàn chim sáo đá bay qua trên đầu, líu ríu trò chuyện và gọi nhau, những bãi phân chim lỏng rơi xuống bãi cỏ giữa mấy cô thỏ này, nhưng chẳng ai cử động hoặc giật mình. Mỗi cô thỏ đều như bị ám ảnh bởi những ý nghĩ u sầu giống nhau - những ý nghĩ ấy dù buồn bã đến mấy, ít nhất cũng ở xa Efrafa này.
Tinh thần của Tóc Giả cũng vững vàng chẳng kém gì thân thể chú và không hề ủy mị, nhưng cũng như hầu hết những con vật đã trải qua gian khổ và nguy hiểm, chú có thể nhận ra và tôn trọng nỗi đau khi chứng kiến cảnh ấy, chú cũng quen với việc đánh giá đồng loại và biết quyết định xem chúng sẽ có thể dùng để làm gì. Điều làm chú có ấn tượng là những thỏ cái này dường như không xa cái giới hạn năng lượng cuối cùng. Con thú hoang dã, một khi cảm thấy nó không có bất cứ lý do nào để sống nữa, thì sẽ tới thời điểm khi năng lượng còn lại của nó thực sự chỉ còn hướng đến cái chết. Điều này hiện lên trong tâm trí Tóc Giả khi chú đã gán ghép một cách nhầm lẫn cho Thứ Năm lúc chúng ở trên cánh đồng bị giăng bẫy. Kể từ đó, những nhận định của chú đã trở nên chín chắn hơn nhiều. Chú cảm thấy những cô thỏ này đang trong tình cảnh tuyệt vọng và từ những gì nghe được về Efrara từ Nhựa Ruồi cũng như Ngò Rí thì chú có thể hiểu được nguyên do. Chú biết rằng việc chen chúc trong những cái hang chật chội và trạng thái căng thẳng thường trực sẽ ảnh hưởng trước tiên đến những thỏ cái. Họ sẽ mất khả năng sinh sản và trở nên hung hăng bất trị. Nhưng nếu sự hung dữ không giải quyết được vấn đề của họ thì sau đó họ bắt đầu hướng đến cách giải thoát duy nhất còn lại. Chú tự hỏi không biết những thỏ cái kia đã đạt đến điểm nào trong lộ trình ảm đạm này.
Chú vội nhảy xuống hố. Bọn thỏ cái bị đứt ra khỏi những suy nghĩ buồn bã nhìn chú đầy phẫn nộ và lùi lại.
"Tôi biết cô là Nelthilta." Tóc Giả nói với cô thỏ xinh đẹp vừa mới đối đáp với Ngò Rí trong đường chạy "Còn cô vui lòng cho biết quý danh." Chú nói tiếp, quay sang cô thỏ bên cạnh.
Sau một chút im lặng, cô thỏ kia trả lời vẻ miễn cưỡng, "Xào Xạc, thưa ngài."
"Còn quý cô?" Tóc Giả hỏi tiếp, đưa mắt nhìn vào cô thỏ vừa đọc thơ.
Cô này quay lại phía chú với dáng vẻ bất hạnh, tràn ngập sự ai oán và nỗi thống khổ, tất cả đều quá sức chịu đựng của Tóc Giả đến mức chú chỉ muốn ngay lúc ấy lên tiếng cầu xin cô hãy tin rằng chú là một người bạn bí mật và chú cũng căm ghét không kém chốn Efrafa này và cái quyền lực mà chú là đại diện. Phản ứng của Neithilta đối với Ngò Rí hồi nãy tràn đầy căm phẫn, còn cái nhìn của cô thỏ này thì tố cáo những điều sai trái đã vượt ra ngoài khả năng thể hiện của cô. Trong khi đăm đăm nhìn lại, Tóc Giả bỗng nhớ đến lời miêu tả của Nhựa Ruồi về cái hrududu khổng lồ màu vàng đã xé toang mặt đất phía ngoài cánh đồng thỏ hoang tàn. "Chắc nó cũng chỉ trông giống như dáng vẻ của cô thỏ lúc này thôi." chú nghĩ. Đúng lúc ấy cô thỏ lên tiếng, "Tôi là Sương Mai, thưa ông."
"Sương Mai ư?" Tóc Giả giật mình, vẻ điềm tĩnh của chú rơi đi đâu mất "Nếu vậy thì cô là người mà…" Chú kịp dừng lại. Sẽ rất nguy hiểm nếu hỏi Sương Mai xem liệu cô có còn nhớ là đã nói chuyện Nhựa Ruồi không. Nhưng dù có nhớ hay không thì ở đây, cô nàng này cũng chính là cô thỏ đã kể với Nhựa Ruồi và những người bạn đồng hành của chú về những vấn đề của Efrafa và sự bất mãn của những cô thỏ. Nếu Tóc Giả nhớ đúng câu chuyện của Nhựa Ruồi thì Sương Mai đã có một vài nỗ lực để rời khỏi nơi này. "Nhưng," Tóc Giả lại nghĩ khi một lần nữa nhìn vào đôi mắt trống trải vô hồn của cô thỏ này, "không biết bây giờ cô nàng này còn có ích gì không?"
"Chúng tôi đã được phép đi chưa, thưa ngài?" Nelthilta hỏi "Đám sĩ quan hoàn toàn trấn áp chúng tôi, ngài thấy đấy, chúng tôi nhận thấy có kẻ đã đi cả một chặng đường dài kinh khủng."
"Ồ, phải… chắc chắn rồi… trên mọi phương diện." Tóc Giả trả lời, vẻ bối rối. Chú vẫn ở lại trong hố khi những cô thỏ kia đã nhảy đi; Nelthilta cao giọng nhận xét, "Chao ôi, thật là một kẻ đần độn hết chỗ nói!" và nhìn quanh, rõ ràng cô hy vọng là Tóc Giả sẽ bắt cô ta lại.
"Ồ, vậy là dù sao thì trong số này vẫn còn có kẻ có tinh thần." Tóc Giả thầm nghĩ trong khi tìm đường về chỗ đội canh gác.
Chú dành chút thời gian chuyện phiếm với những thỏ đang làm nhiệm vụ canh gác và tìm hiểu về cơ cấu tổ chức của chúng. Đó là một hệ thống hiệu quả đến mức đáng sợ. Mỗi lính gác có thể liên lạc với đồng đội bên cạnh ngay tức khắc và một tín hiệu giậm chân thích hợp - bởi vì bọn chúng có nhiều hơn một kiểu giậm chân - sẽ kéo các sĩ quan và lực lượng dự bị đến. Trong trường hợp cần thiết, Cốt Cán có thể được báo động gần như tức thì và cũng tương tự thế với Đội trưởng Thạch Trúc hoặc bất cứ sĩ quan nào đang tuần tiễu ở bên ngoài cánh đồng thỏ. Bởi vì mỗi lần chỉ có một Đội Dấu đi ăn nên khi có tín hiệu báo động thì không thể lầm về chuyện phải đi tìm kẻ chạy trốn ở đâu. Một trong những tay lính gác, Kinh Giới, đã kể với Tóc Giả về mưu toan đào tẩu của Blackavar.
"Nó giả vờ kiếm chỗ xa nhất để ăn cỏ," Kinh Giới kể "sau đó phóng vọt đi. Nó thậm chí đã đốn ngã hai lính gác đang cổ chặn nó lại và tôi nghi ngờ không biết có ai trong số bợn chúng đã bao giờ làm nhiều đến thế chưa. Nó chạy như điên, nhưng Thạch Trúc đã nhận được tín hiệu, ông ấy đánh đường vòng, chặn nó lại ở phía dưới cánh đồng. Tất nhiên, nếu nó không đả thương người thi hành phận sự có lẽ Hội đồng sẽ xử phạt nó nhẹ tay hơn."
"Anh có thích cuộc sống ở đây không?" Tóc Giả hỏi.
"Cũng không đến nỗi nào một khi tôi đã là Cốt Cán," Kinh Giới trả lời "và nếu tôi lên hàm sĩ quan thì mọi việc sẽ còn tốt hơn nữa. Tôi đã tham gia vào Đội Tổng tuần tra hai lần - làm được thế thì người ta sẽ chú ý đến mình. Tôi có thể lần theo dấu vết và đánh nhau tốt như đa số mọi người nhưng tất nhiên là sĩ quan thì cần nhiều hơn thế. Tôi nghĩ các sĩ quan của chúng tôi rất khá, anh có nghĩ thế không?"
"Có tôi cũng cho là như vậy." Tóc Giả trả lời với sự xúc động. Chú lấy làm ngạc nhiên khi Kinh Giới rõ ràng không biết chính chú là kẻ mới đến. Tay kia chẳng biểu lộ sự ghen tị hay bực dọc nào cả. Tóc Giả bắt đầu nhận ra rằng, ở nơi này, người ta chỉ được bảo cho biết những gì là tốt với mình, hoặc không biết gì hơn những cái đang diễn ra ngay trước mũi mình. Chắc chắn Kinh Giới cho rằng Tóc Giả vừa được thuyên chuyển từ một Đội Dấu khác về.
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc hết giờ ăn tối, Đội trưởng Thạch Trúc chạy đến cánh đồng cùng với một đội tuần tra ba người và Ngò Rí chạy đến gặp hắn ta ở hàng lính gác. Tóc Giả gia nhập với cả bọn và lắng nghe cuộc nói chuyện. Chú biết rằng Thạch Trúc chạy ra đến tận đường sắt nhưng không thấy gì bất thường cả.
"Thế các anh không bao giờ băng qua con đường sắt hay sao?" Chú hỏi.
"Không thường xuyên." Thạch Trúc đáp "Anh biết đấy, nơi ấy rất ẩm ướt, một vùng đất xấu đối với bọn thỏ chúng ta. Tôi đã từng đến đó, nhưng trong những đợt tuần tra thông thường tôi chỉ đi quanh quanh đây thôi. Công việc của tôi một phần là phát hiện bất cứ cái gì mới lạ mà có thể Hội đồng muốn biết để báo cáo lại, phần kia là đảm bảo tóm cổ bất cứ kẻ nào có mưu toan trốn chạy. Cũng giống như với thằng Blackavar khốn khổ - gớm, nó đớp tôi một cái mà tôi không thể nào quên trước khi tôi quật nó ngã xuống. Trong một buổi tối đẹp trời như thế này, tôi thường đi xa đến tận rìa con đường sắt và rồi chạy dọc theo đấy. Thỉnh thoảng tôi chạy về hướng khác, tới tận nhà kho. Còn lùy ở việc người ta muốn gì. Dù sao thì tôi cũng vừa gặp Thống soái Hoắc Hương cách đây một lúc và tôi cho là ông ấy muốn dẫn anh đi tuần tiễu trong khoảng hai ba ngày, ngay khi anh đã quen với nơi này và Đội Dấu của anh ra ngoài kiếm ăn vào sáng sớm và chiều tối."
"Việc gì phải đợi lâu thế?" Tóc Giả nói, đem hết vẻ nhiệt tình mà chú có được phô ra ngoài. "Sao lại không sớm hơn?"
"À, đó là vì Đội thường gỉữ một Cốt Cán chính thức vào những bữa ăn sáng và ăn tối. Bọn thỏ thường hoạt bát hơn vào những lúc này, anh cũng thấy đấy, thế nên cần theo dõi sát sao hơn. Nhưng với một đội đi ăn vào giờ trưa hoặc sau giờ trăng mọc thì nhìn chung có thể để cho Cốt Cán tham gia Tổng Tuần tra. Bây giờ tôi phải để anh ở lại đây. Tôi phải đưa người của mình đến Crixa và báo cáo với Thống soái Hoắc Hương."
Ngay khi Đội Dấu xuống hết dưới hang, Blackavar bị những kẻ giám sát mang đi, Tóc Giả cũng cáo lỗi với Ngò Rí và Thủy Dương Mai để trở về hang mình. Trong khi các thỏ bình thường phải chen chúc nhau trong những cái hang đông nghịt chật chội, bọn lính gác lại được dành cho hai cái hang rộng lớn thoải mái còn mỗi sĩ quan có một hang riêng. Cuối cùng khi chỉ còn lại một mình, Tóc Giả có thể ngồi xuống suy nghĩ về những vấn đề của mình.
Khó khăn chồng chất khó khăn. Chú biết chắc một điều là với sự trợ giúp của Kehaar, chú sẽ trốn thoát khỏi Efrara bất cứ khi nào mình muốn. Nhưng liệu có cách nào trên đời giúp chú mang một bầy thỏ cái thoát khỏi nơi này - giả dụ là có bất cứ cô nào sẵn sàng thử làm một điều như thế? Nếu chú thử đánh cuộc gọi bọn lính gác vào trong lúc đi ăn bên ngoài thì Ngò Rí ngay lập tức sẽ biết việc chú làm. Như vậy chỉ có một khả năng là thoát khỏi vòng vây giữa lúc ban ngày: đợi cho đến lúc Ngò Rí đi ngủ và sau đó lệnh cho một lính gác rời khỏi vị trí đứng chốt ở một cái lỗ. Tóc Giả cân nhắc. Chú không thấy có thiếu sót nào trong kế hoạch này. Rồi một suy nghĩ ập đến, "Thế còn Blackavar thì sao?" Anh bạn này có lẽ suốt ngày bị giam lỏng ở một cái hang đặc biệt nào đó. Chắc chắn khó có ai biết hang đó ở đâu - không có ai biết bất cứ cái gì ở Efrafa - và chắc chắn không ai nói ra. Vậy là chú buộc phải để Blackavar ở lại: không một kế hoạch khả thi nào cho phép mang theo anh bạn khốn khổ đó.
"Mình sẽ là kẻ vứt đi nếu bỏ lại anh bạn ấy." Tóc Giả làu bàu một mình "Chắc Mâm Xôi sẽ bảo mình là thằng ngu mất thôi. Nhưng mà cậu ta đâu có ở đây mà mình thì lại là người phải thực hiện nhiệm vụ này. Giả sử mình làm hỏng mọi chuyện chỉ vì Blackavar thì sao? Ôi, Thần Mặt trời trong nhà kho! Thật là một việc khó khăn!"
Chú cứ nghĩ mãi nghĩ mãi cho đến lúc nhận thấy những suy nghĩ lại trở về vạch xuất phát. Một lúc sau chú ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, chú thấy ánh trăng đang thắp sáng bên ngoài, vằng vặc và yên tĩnh. Chợt một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, có lẽ chú nên bắt đầu cuộc phiêu lưu từ một điểm xuất phát khác - bằng cách thuyết phục một vài cô thỏ gia nhập với chú và cùng lập ra kế hoạch bỏ trốn sau đó, có lẽ là với sự giúp đỡ của bọn họ. Chú đi xuống đường chạy và gặp một cậu thỏ đang ngủ say giấc bên ngoài cái hang chật chội. Chú đánh thức cậu này dậy.
"Cậu có biết Sương Mai ở đâu không?" chú hỏi.
"Có chứ thưa ngài." chú thỏ kia đáp với một cố gắng đáng cảm động để chứng tỏ là mình lanh lơi và lúc nào cũng sẵn sàng.
"Vậy thì hãy đi tìm cô ta và bảo đến hang tôi ngay." Tóc Giả ra lệnh "Không có ai khác đi cùng cô ta. Hiểu chưa?"
"Dạ hiểu, thưa ngài. "
Khi cậu thỏ kia đi khỏi, Tóc Giả quay về hang mình, tự hỏi không biết việc này có làm dấy lên bất cứ nghi ngờ nào không. Có vẻ như không có. Từ những gì mà Ngò Rí đã kể thì chuyện một sĩ quan phái người đi tìm thỏ cái xảy ra như cơm bữa. Nếu có bị hỏi han thì chú chỉ việc nịnh nọt vài câu. Thế là chú nằm xuống đợi.
Trong bóng tối, một con thỏ từ từ ló ra khỏi lối đi, dừng lại ngập ngừng nơi cửa hang. Dừng lại một chút.
"Sương Mai đấy à?" Tóc Giả hỏi.
"Vâng, tôi là Sương Mai đây."
"Tôi muốn nói chuyện với cô." Tóc Giả lên tiếng.
"Tôi là người trong Đội Dấu và ở dưới quyền chỉ huy của ông. Nhưng có lẽ ông đã phạm một sai lầm."
"Không, tôi không phạm sai lầm đâu." Tóc Giả đáp "Cô không phải sợ hãi gì hết. Vào trong đi, đến bên cạnh tôi này."
Sương Mai vâng lệnh. Tóc Giả có thể cảm thấy mạch của cô nàng này đập rất nhanh. Thân hình cô ta căng ra, đôi mắt nhắm lại, móng miết xuống sàn hang.
"Sương Mai này," Tóc Giả thì thầm sát bên tai "cô hãy nghe cho kỹ nhé. Cô có nhớ là cách đây ít ngày có bốn chú thỏ đến Efrafa vào một buổi tối không? Một chú có bộ lông màu xám nhạt, một chú có vết chuột cắn đã lành ở chân trước. Cô đã nói chuyện với thỏ cầm đầu - tên anh ấy là Nhựa Ruồi. Tôi biết những gì anh ấy đã nói với cô."
Sương Mai quay đầu đi trong nỗi sợ hãi. "Làm sao ngài biết được?"
"Đừng bận tâm đến chuyện đó. Chỉ cần nghe tôi nói thôi."
Thế rồi, Tóc Giả kể về Cây Phỉ và Thứ Năm, về việc cánh đồng thỏ ở Sandleford bị phá hủy và cuộc hành trình đến Watership Down. Sương Mai không hề nhúc nhích hoặc ngắt lời.
"Những chú thỏ đã nói chuyện với cô đêm ấy," Tóc Giả tiếp "về cánh đồng thỏ bị phá hủy và họ đã đến đây xin mấy cô thỏ ở Efrafa về làm bạn như thế nào - cô có biết chuyện gì đã xảy ra với họ không?"
Tiếng Sương Mai trả lời không hơn gì tiếng vo ve nhỏ nhất trong tai chú.
"Tôi chỉ biết những gì tôi nghe được. Rằng họ đã trốn thoát vào tối hôm sau. Đội trưởng Bạch Giới bỏ mạng trong khi truy đuổi họ."
"Thế còn có bất cứ đội tuần tra nào đuổi theo không hả Sương Mai? Tôi muốn nói ngày hôm sau ấy."
"Tôi nghe nói không có sĩ quan nào rỗi rãi cả, khi Lưỡi Rắn đã bị giáng chức và Bạch Giới bị giết."
"Bốn người ấy trở về với chúng tôi, an toàn. Một trong số họ hiện ở cách đây không xa cùng với Cây Phỉ, Thứ Năm và một vài người khác. Tất cả bợn họ đều thông minh và có tài xoay xở tình thế. Bọn họ đang đợi tôi mang ra khỏi Efrafa càng nhiều cô thỏ càng tốt. Tôi sẽ gửi cho họ một lời nhắn vào sáng ngày mai."
"Bằng cách nào?"
"Nhờ một chú chim - nếu tất cả đều thuận lợi." Sau đó, Tóc Giả kể cho người bạn mới về Kehaar. Khi chú kể xong, Sương Mai vẫn nằm im nên chú không thể biết rõ là cô thỏ đang suy nghĩ về tất cả những gì vừa nghe được hay chỉ đơn giản là vừa sợ hãi vừa không tin vào những điều làm cô rối trí không biết trả lời ra làm sao. Liệu cô ta có nghĩ chú là một tên do thám đang cố lừa mình vào tròng không? Hay có lẽ cô ta cũng chỉ hy vọng Tóc Giả này sẽ mang cô thoát khỏi đây? Cuối cùng chú hỏi.
"Cô có tin tôi không?
"Có tôi tin anh."
"Biết đâu tôi lại không phải là tên do thám do Hội đồng phái tới, vậy thì sao?"
"Anh không phải hạng người như vậy. Tôi biết mà."
"Dựa vào cái gì?"
"Anh đã kể về bạn anh - cái anh bạn biết rõ rằng cánh đồng đó là một nơi tồi tệ. Anh ấy không phải là chú thỏ duy nhất như thế. Đôi khi tôi cũng có thể nói đúng về những việc như thế, nhưng giờ thì không hay thế nữa rồi, bởi vì trái tim tôi như bị bọc trong sương mù."
"Vậy cô sẽ nhập bọn với tôi - và thuyết phục những người bạn khác chứ? Chúng tôi rất cần cô; Efrafa thì không."
Một lần nữa, Sương Mai lại im lặng. Tóc Giả có thể nghe thấy tiếng một con giun đang bò trong lớp đất gần đấy và vọng xuống một cách mơ hồ dưới đường hầm là tiếng những loài vật nhỏ di chuyển trên bãi cỏ ngoài kia. Chú im lặng chờ đợi, biết rằng điều quan trọng là chú không được làm cho Sương Mai lo lắng.
Cuối cùng người bạn mới của chú thì thầm những lời không khá hơn hơi thở đứt quãng là mấy.
"Chúng ta có thể trốn khỏi Efrafa. Nguy hiểm là rất lớn, nhưng vẫn có cơ may thành công. Nó vượt quá những gì tôi có thể thấy được. Sự hỗn loạn và nỗi sợ hãi khi đêm xuống… rồi còn con người, tất cả những vật do con người làm ra nữa. Một con chó… một sợi dây tớp như cái cành khô. Một con thỏ… ồ không điều này không thể được… một con thỏ lái một hrududu! Ồ không, tôi trở nên hồ đồ mất rồi… những câu chuyện kể cho bầy con nghe vào buổi tối mùa hè. Không, tôi không thể nhìn thấy cái đã từng một lần chứng kiến, nó giống như những bóng cây bên ngoài cánh đồng trong cơn mưa."
"Vậy thì, tốt nhất cô nên đến gặp người bạn này của tôi." Tóc Giâ lên tiếng "Cậu ấy nói giống như vậy, tôi đã đi đến chỗ tin cậu ấy nên tôi cũng tin cô. Nếu cô có linh cảm chúng ta sẽ thành công thì thật tuyệt. Điều mà tôi đang hỏi là liệu cô có thể mang vài người bạn đến chỗ chúng tôi không."
Sau một hồi im lặng nữa, Sương Mai khẽ nói.
"Sự can đảm của tôi, tinh thần của tôi, nó quá tệ so với trước đây. Tôi e là anh đã quá kỳ vọng vào tôi rồi."
"Tôi có thể nhận ra. Cái gì đã hủy hoại cô như vậy? Cô có phải là người cầm đầu nhóm đến gặp Hội đồng không?"
"Chính là tôi và Xào Xạc. Tôi không biết những gì đã xảy ra với những cô thỏ khác đi cùng với chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều ở Đội Lườn Phải, anh cũng biết rồi đấy. Hiện tôi vẫn có dấu của Đội đó nhưng tôi đã bị đánh dấu lại lần nữa. Còn Blackavar nữa, anh đã gặp anh ấy rồi chứ?"
"Phải, tất nhiên rồi."
"Anh ấy cũng ở trong Đội đó. Anh ấy là bạn của chúng tôi và đã khuyến khích chúng tôi. Một hoặc hai đêm sau khi chúng tôi đến gặp Hội đồng, anh ấy đã cố bỏ chạy nhưng bị bắt lại. Anh đã thấy những gì người ta làm với Blackavar rồi đấy. Đó cũng chính là cái đêm các bạn anh tới rồi đêm sau họ bỏ trốn. Sau đó Hội đồng tìm chúng tôi một lần nữa. Thống soái Hoắc Hương nói rằng không một ai khác có cửa trốn thoát khỏi đây. Chúng tôi bị xé lẻ vào các Đội, không có nhiều hơn hai người trong một Đội Dấu. Tôi không biết làm sao họ lại để tôi và Xào Xạc trong cùng một đội. Có lẽ họ đã không suy nghĩ sâu xa. Anh cũng biết Efrafa là như vậy đấy. Lệnh ban ra, "Cứ hai người cho vào một Đội Dấu", thế nên miễn là mệnh lệnh được thi hành, còn hai người ấy là ai thì chẳng có gì quan trọng. Nhưng mà bây giờ tôi sợ lắm, cứ có cảm giác lúc nào Hội đồng cũng theo dõi tôi."
"Nhưng bây giờ tôi đang ở đây rồi." Tóc Giả nói.
"Hội đồng khôn ngoan quỷ quyệt lắm."
"Chắc chắn là thế rồi. Trong chúng tôi còn có nhũng người khôn ngoan hơn nhiều, tin tôi đi. Cứ như Cốt Cán của El-ahrairah ấy, không kém cạnh đâu. Nhưng hãy nói cho tôi biết, Nelthilta có đi cùng cô đến gặp Hội động không?"
"Không, cô ta sinh ra ở đây, ở đội Dấu Gần Chân Sau. Anh biết đấy cô ả có tinh thần lắm nhưng lại trẻ người non dạ và ngốc nghếch. Cô ta khoái để cho mọi người thấy là mình đánh bạn với những thỏ được quy vào thành phần nổi loạn. Cô ta không nhận thức được mình đang làm gì hoặc hiểu rõ Hội đồng là thế nào đâu. Với cô ả tất cả chỉ như một trò chơi - để tỏ ra ngổ ngáo với các sĩ quan hay đại loại thế. Một ngày nào đó cô ta sẽ đi quá xa và khiến chúng ta gặp rắc rối thôi. Đó là một người không thể tin cậy để giao cho một bí mật, dù ở bất cứ mức độ nào."
"Có bao nhiêu cô thỏ trong Đội Dấu này sẵn sàng gia nhập với chúng ta để đào thoát?"
"Nhiều vô kể. Có bao nhiêu người bất mãn thì anh cũng có thể đoán được. Nhưng anh Thlayli này, không nên báo cho họ biết cho đến trước lúc chúng ta chạy trốn, không chỉ Nelthilta mà tất cả bọn họ. Không ai có thể giữ bí mật ở trong cánh đồng thỏ mà bọn do thám thì có mặt ở khắp nơi. Tôi và anh phải tự mình lên kế hoạch và không kể cho ai khác biết ngoài Xào Xạc, hai chúng tôi sẽ kiếm đủ số thỏ cái muốn bỏ chạy với chúng ta khi thời gian chín muồi."
Tóc Giả chợt nhận ra rằng, chú đã tình cờ, ngoài mong đợi, chọn được người mà chú cần nhất: một người bạn mạnh mẽ, hiểu biết, một người không chỉ biết quan tâm đến lợi ích của bản thân mà còn có thể san sẻ gánh nặng với chú.
"Vậy tôi xin giao lại cho các cô việc chọn người." Tóc Giả nói "Tôi sẽ tạo ra cơ hội bỏ trốn nếu cô khiến cho bọn họ sẵn sàng."
"Vào khi nào?"
"Lúc hoàng hôn là tốt nhất và càng sớm càng tốt. Cây Phỉ và những người kia sẽ đón chúng ta, sẽ đánh lại bất cứ đội tuần tra nào bám theo. Nhưng cái chính là chú mòng biển sẽ chiến đấu vì chúng ta. Ngay đến Hoắc Hương cũng đâu có chờ đợi điều này phải không?"
Sương Mai lại rơi vào im lặng lần nữa và Tóc Giả nhận ra với sự ngưỡng mộ rằng cô thỏ này đang lật đi lật lại tất cả những điều mình nói và cố tìm ra kẽ hở trong kế hoạch.
"Nhưng một chú chim thì có thể đánh được bao nhiêu thỏ chứ?" Cuối cùng Sương Mai nói. "Liệu chú ta có thể đánh đuổi được tất cả bọn chúng đi không? Đây sẽ là một cuộc đào thoát quy mô lớn và tuyệt đối không được phạm sai lầm. Thlayli à, Thống soái Hoắc Hương sẽ đích thân đuổi theo chúng ta cùng với những người giỏi nhất ông ta có. Chúng ta không thể cứ tiếp tục chạy mãi. Họ sẽ không để mất dấu đâu Và sớm muộn gì cũng đuổi kịp chúng ta mất thôi."
"Tôi đã bảo với cô rằng bọn chúng tôi còn ranh mãnh hơn Hội đồng cơ mà. Tôi không nghĩ là cô đã hiểu ngọn ngành vấn đề này mặc dù tôi đã cố giải thích cẩn thận đến thể nào. Thế cô đã từng nhìn thấy một con sông chưa?"
"Sông là gì?"
"Đấy thấy chưa. Nhưng tôi không thể giải thích điều này. Tôi xin hứa là chúng ta sẽ không phải chạy quá xa. Trong thực tế chúng ta sẽ biến mất trước mắt Cốt Cán - nếu chúng có ở đấy mà nhìn chăng nữa. Tôi phải nói rằng chính tôi đang nóng lòng chờ đợi điều đó đấy."
Sương Mai chẳng nói gì và Tóc Giả nhấn mạnh thêm, "Cô phải tin tôi, Sương Mai ạ. Thề có cái mạng sống của tôi, chúng ta sẽ biến mất không để lại tăm hơi gì. Tôi không dối gạt cô đâu."
"Nếu các anh tính toán sai thì những ai chết nhanh chóng sẽ là người may mắn nhất."
"Không có ai phải chết hết. Các bạn tôi đã chuẩn bị một trò lừa đảo thần tình đến nỗi El-ahrairah cũng phải lấy làm tự hào."
"Nếu vào lúc hoàng hôn," Sương Mai nói "vậy thì phải là tối mai hoặc tối ngày kia. Trong hai ngày này, Đội Dấu sẽ không có hai bữa ăn muộn. Anh biết điều đó chứ?"
"Có tôi có nghe. Vậy là ngày mai. Tại sao phải chờ đợi lâu hơn nhỉ? Nhưng còn một điều nữa. Chúng ta sẽ đem Blackavar đi cùng."
"Blackavar à? Làm sao được? Anh ấy bị Cảnh sát Hội đồng canh gác đêm cũng như ngày mà."
"Tôi biết, và điều này sẽ làm tăng thêm nguy hiểm cho chúng ta, nhưng tôi đã quyết định không thể để anh ấy ở lại đây. Đây là những gì mà tôi định làm. Tối mai khi Đội Dấu đi ăn tối, cô và Xào Xạc hãy làm sao giữ cho mấy cô thỏ ở loanh quanh bên cạnh - càng nhiều càng tốt và trong tư thế sẵn sàng. Tôi sẽ gặp chú mòng biển ở cách đồng cỏ một chút và bảo anh ấy tấn công đội lính gác ngay khi trông thấy tôi quay vào cái lỗ. Sau đó tôi sẽ quay lại tự mình giải quyết những tên giám sát Blackavar. Họ đâu có ngờ những chuyện như thế. Tôi sẽ mang anh ấy ra trong thời gian ngắn nhất và đến chỗ các cô. Sẽ có một vụ hỗn loạn ghê gớm xảy ra và chúng ta sẽ chuồn thật nhanh trong không khí hỗn độn ấy. Chú chim sẽ tấn công bất cứ kẻ nào cố bám theo chúng ta. Hay nhớ là chúng ta sẽ chạy thẳng đến cải cổng vòm ở chỗ đường sắt. Các bạn tôi sẽ đợi ở đó. Các cô chỉ việc chạy theo tôi thôi, tôi sẽ là người dẫn đường."
"Đội trưởng Thạch Trúc có thể đi tuần đấy."
"Ồ tôi chỉ hy vọng là ông ta sẽ làm vậy." Tóc Giả nói "Tôi thật sự hy vọng là ông ta đấy."
"Blackavar có thể không chạy ngay. Anh ấy sẽ hoảng sợ không kém gì bọn lính canh."
"Có thể báo cho anh ấy không?"
"Không. Bọn lính gác không bao giờ rời anh ấy và chúng đưa anh ấy đi ăn một mình."
"Anh ta phải sống như vậy bao lâu nữa?"
"Khi anh ấy bị bêu riếu qua hết các Đội Dấu thì Hội đồng sẽ giết anh ấy. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy chắc chắn là thế."
"Nếu thế thì việc này coi như được quyết định. Tôi sẽ không rời khỏi đây nếu không có anh ấy." Tóc Giả nói.
"Thlayli ạ, anh là một chàng trai thật can đảm. Không biết sự ranh mãnh của anh có được như vậy không? Ngày mai, tất cả mạng sống của chúng tôi đều phụ thuộc vào anh đấy."
"Được thôi, vậy cô có cảm thấy có gì không ổn trong kế hoạch này không?"
"Không, nhưng mà tôi cũng chỉ là một cô thỏ chưa từng ra khỏi Efrafa. Giả sử có chuyện gì không mong đợi xảy ra thì sao?"
"Cũng phải liều một phen thôi. Cô có thực sự muốn rời khỏi đây để đến sống trên vùng đồi núi cao với chúng tôi không? Hãy nghĩ về điều đó."
"Ồ, Thlayli, thế chúng tôi có được kết bạn với người mà mình chọn, đào hang cho mình và đẻ ra những lứa con không?"
"Sẽ là như vậy và còn nữa: kể những câu chuyện trong Tổ Ong, ăn cỏ bất cứ lúc nào cô muốn. Một cuộc sống tuyệt đẹp, tôi hứa với cô đấy."
"Vậy tôi sẽ đi. Tôi sẽ chấp nhận bất cứ rủi ro nào."
"Thật may mắn làm sao là cô đã ở trong Đội Dấu này." Tóc Giả trầm trồ "Trước khi trò chuyện với cô tối nay, tôi đã hoang mang ghê gớm không biết là mình phải làm gì nữa."
"Bây giờ tôi sẽ quay lại cái hang thấp hơn, Thlayli ạ. Một vài thỏ sẽ thắc mắc không hiểu vì sao anh lại cho gọi tôi đến. Anh cũng biết là đây không phải là thời gian thích hợp để hẹn hò với tôi. Nếu tôi đi bây giờ, chúng ta có thể nói là anh đã nhầm và lấy làm thất vọng. Đừng quên là phải nói thế nhé."
"Tôi không quên đâu. Phải, bây giờ thì cô đi đi và hãy làm sao cho mọi người đều sẵn sàng vào bữa tối ngày mai nhé. Tôi sẽ không làm cô phải thất vọng đâu."
Khi Sương Mai đi khỏi hang, Tóc Giả cảm thấy mệt mỏi và cô đơn kinh khủng. Chú cố nhắc mình nhớ là bạn bè của chú ở cách đây không xa và rằng chỉ chưa đầy một ngày nữa chú sẽ gặp lại họ. Nhưng chú biết rằng đang nằm giữa chú và Cây Phỉ còn có cả cánh đồng Efrafa, thế là những suy nghĩ của chú vỡ ra thành trăm mối tơ vò. Chú rơi vào một giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê trong đó, Đội trưởng Thạch Trúc biến thành mòng biển vừa bay vừa kêu quàng quạc trên dòng sông cho đến khi chú thức dậy trong cơn hoảng loạn, rồi lại mơ màng ngủ tiếp để thấy Đội trưởng Ngò Rí trước mặt chú dồn đuổi Blackavar về phía hàng rào dây kẽm gai sáng ngời trên bãi cỏ. Và trên tất cả, to lừng lững như một con ngựa trên cánh đồng, nhận biết tất cả mọi chuyện đang diễn ra từ đầu này đến đầu kia thế giới là hình thù to lớn dễ sợ của Thống soái Hoắc Hương. Cuối cùng, mệt rã rời vì những nỗi sợ hãi của mình, chú trôi vào một giấc ngủ sâu, nơi mà nỗi sợ hãi của chú không theo vào nổi và chú nằm xuống không trở mình, không gây nên một tiếng động trong cái hang hiu quạnh.