Số lần đọc/download: 2835 / 50
Cập nhật: 2016-06-25 10:10:41 +0700
Chương 36: Thêm Một Mối Nghiệt Duyên
- Ca ca...
Rồi lại hôn mê bởi độc tố tràn trong máu.
Bạch Cương không chần chờ được nữa, chàng nữa ẵm Tố Trinh vào một động đá gần đó dùng thuật Kim Kê Trác Mễ vừa bấm vừa hút cơ thể nàng từ dưới lên trên như đã từng sử dụng với Đinh Hồng. Song lần này ...
(thiếu một trang)
... trần của Tố Trinh ôm siết lưng chàng và kêu lên:
- Ôi, Bạch ca...
Chàng rùng mình, cảm thấy khí lực tuôn trào qua cơ thể Tố Trinh đến làm chàng bải hoải, bèn hỏi:
- Trinh muội đã tỉnh chưa?
Doãn Tố Trinh mở mắt, thấy Bạch Cương phủ trên thân mình thì vội đẩy chàng ra xa và quát:
- Ca ca làm gì thế?
Bạch Cương vui mừng bởi Tố Trinh đã tỉnh, mà mình thì quá mệt vì phải điều trị cho nàng quá lâu!
Chàng bèn dịu giọng nói cho nàng nghe về chất độc của Thái Ất Di Thần tán chỉ có diệu pháp Âm Dương Giao Thái phối hợp nam nữ mới cứu chữa nàng thoát chết.
Vừa nói chàng vừa trân trọng mặc lại y phục tươm tất cho nàng. Tố Trinh chợt hỏi:
- Ca ca nói lại, nếu giao phối để hút chất độc thì ca ca không nguy đến tính mạng sao?
Bạch Cương mỉm cười:
- Người sử dụng thuật Âm Dương Giao Thái phải là cao thủ, trong khí huyết có thể chống độc. Ngu ca trước đây ăn được trái Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả, nên chẳng những tăng cường nội lực như người đã rèn thân luyện khí trăm năm, mà còn có khả năng Vạn Độc Bất Xâm. Mới đây ngu ca uống rượu độc của Thiên Long bang do Hộ pháp Khổng Lượng mời mà vẫn an toàn. Vì thế ngu ca hút độc và giao hòa khí huyết để cứu muội là chuyện bình thường.
Tố Trinh thở dài:
- Sư phụ của muội thường bảo nghiệp duyên của muội chưa dứt, thế nào rồi cũng bị cột vào ai đó. Quả nhiên hôm nay xảy ra sự thật. Song sự việc xảy thế này, muội thấy xấu hổ quá chừng.
Bạch Cương vội nói:
- Trước tính mạng lâm nguy của Trinh muội, ngu ca không nghĩ đến điều gì khác hơn là phải cứu muội. Bây giờ đành xin lỗi và hứa không bao giờ phụ bạc người từng chung hưởng phút trao thân.
Vẫn cảm thấy e lệ, Tố Trinh cúi đầu:
- Sự thật ca ca chỉ muốn cứu muội thoát chết, muội đâu dám oán hận ca ca. Nhưng Âu Dương lão đạo nói Thái Ất Di Thần tán của lão sẽ làm muội phải chết trong ba ngày sau. Như vậy mối lương duyên của ta sẽ không bền vững.
Vỗ nhẹ vào vai nàng, Bạch Cương nói:
- Trinh muội đừng lo. Ta chỉ cần giao hòa khí huyết ba lần nữa là chất độc tiêu tán, Thái Ất Di Thần tán sẽ hết hiệu nghiệm.
Tố Trinh liền ôm lấy Bạch Cương:
- Ôi, nếu vậy thì muội hạnh phúc quá, nhưng chỉ sợ ca ca đã có nhiều thư thư xinh đẹp sẽ quên mất muội xấu xí này.
Bạch Cương nhìn ra ngoài thấy vầng trăng non vừa ló dạng, liền bảo:
- Ngu ca thề có vầng trăng và Nguyệt lão, trọn đời chung thủy với Trinh muội của ca ca...
Không ngờ câu nói của chàng vừa dứt thì bên khe đá có tiếng cười lạt, rồi một cô gái xuất hiện dưới ánh trăng.
Giật mình, Bạch Cương nhận ra cô gái đó là Đinh Hồng, đôi mắt đẹp của nàng đang đẫm lệ.
Chàng vội nhẹ buông Tố Trinh ra và hỏi nhanh:
- Hồng muội, sao muội lại đến đây? Có kẻ nào làm muội đau buồn?
Đinh Hồng bĩu môi:
- Còn làm bộ hỏi, kẻ ấy chính là huynh đó.
Đinh Hồng chẳng những là người có cảm tình, mà còn là đại ân nhân nhiều phen giúp đỡ và cứu nguy cho Bạch Cương nên câu nói này của nàng làm cho chàng phải lúng túng.
Tất nhiên chàng cũng biết sự khó chịu của Đinh Hồng là do sự thân cận của chàng với Doãn Tố Trinh trước mặt nàng.
Bạch Cương còn đang tìm lời giải thích thì Đinh Hồng đã cười gằn:
- Thôi, khỏi cần nhiều lời, cái tội của huynh chờ lúc khác sẽ tính. Việc trước mắt là Lăng Vân Tú Sĩ đang dẫn một bầy thuộc hạ đến đây, huynh nên nhanh chóng đưa người đẹp của huynh chạy đi.
Dứt lời Đinh Hồng giậm chân một cái đã biến dạng. Doãn Tố Trinh hỏi Bạch Cương:
- Sao ca ca lại quen với con gái của Thiên Long bang chủ?
Bạch Cương tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Cô ấy là Đinh Hồng, từng cải dạng nam trang với tên Điền Thanh để cứu nguy cho huynh nhiều lần. Huynh vào được Thủy lao cứu Hồ Diễm Nương một phần nhờ sự giúp đỡ của cô ta đấy.
Doãn Tố Trinh cười lạt:
- Hồng với Thanh gì? Cô ta chính là Đơn Huệ Tâm, con gái của Thiên Long bang chủ Đơn Hiểu Vân đấy.
Giữa lúc Bạch Cương đang bàng hoàng, Doãn Tố Trinh lại trỏ vào cây dao mang bên hông hỏi luôn:
- Bảo đao này do Đơn Huệ Tâm tặng ca ca phải không?
Tay nắm chuôi đao, Bạch Cương đáp:
- Đây là đao chủy thủ, ca ca được bí mật yểm trợ lúc vào Thủy lao...
Cô gái lại cười:
- Đó không phải là chủy thủ thường đâu. Cái này là Hoán Kim Long Đao, một cây bảo đao làm bằng thép quý pha ngũ kim, chém sắt như chém bùn từ thời Xuân Thu Chiến Quốc. Nguyên nó là bảo vật tùy thân của Thông Thiên Độc Long. Nếu không do Đơn Huệ Tâm thì ai lấy được để trao cho ca ca.
Đã nhiều lần, Bạch Cương nghe nói Đinh Hồng là người của Thiên Long bang, cả Phương Huệ, Cát Vân Thường đều xác nhận như vậy mà chàng vẫn không tin. Nay lại nghe Doãn Tố Trinh nhắc lần nữa rõ ràng Đinh Hồng là Đơn Huệ Tâm, con gái của Đơn Hiểu Vân, lão ma đầu mà chàng quyết tâm trừ diệt, thì chàng sao khỏi hoang mang, ngơ ngẩn... Lẽ nào một đại ân nhân mến thương của chàng mà là...
Bạch Cương than thầm:
- Ôi, trong đời ta sao lắm mối nghiệt duyên...
Bỗng Tố Trinh đập vào vai chàng:
- Ca ca, ta có phải chạy đi không?
Bạch Cương nhớ ra nguy hiểm trước mắt. Riêng chàng chẳng sợ gì bọn ma đầu, nhưng còn Tố Trinh đang bị ảnh hưởng sức khoẻ. Nhờ giao phối nàng được hút bớt độc chất, song nội lực chưa phục hồi, lỡ đụng độ với kẻ thù sẽ gây khó cho nàng.
Thế là chàng liền gật đầu:
- Để ca ca xoa bóp kinh mạch cho muội một lúc nữa rồi ta sẽ lên đường.
Doãn Tố Trinh ngoan ngoãn ngồi yên cho Bạch Cương đả thông kinh mạch giúp các huyệt đạo không còn bị phong bế bởi trúng độc.
Nàng chợt mỉm cười bảo:
- Bạch ca còn nhớ trận giao đấu quyết liệt giữa đôi ta ở Lão Gia lĩnh hôm nào không? Bữa ấy nếu không có ân sư xuất hiện kịp thời thì đôi ta phải có kẻ sống người chết. Thế mà bữa nay ta còn dịp hạnh phúc ở nơi đây, quả là thiên duyên tiền định.
Tay xoa bóp cho nàng, Bạch Cương cũng vui cười và nhân dịp hỏi:
- Ân sư của muội là Tịnh Không thánh ni, dường như muội còn một sư muội nữa phải không?
Tỏ vẻ ngạc nhiên, Tố Trinh nhìn Bạch Cương:
- Sao ca ca biết? Quả thật muội có một sư muội nữa là Tiêu Sở Quân.
Câu trả lời của Doãn Tố Trinh làm Bạch Cương bàng hoàng. Thì ra đúng như tin tức chàng nghe được trước kia là Tiêu Sở Quân được Tịnh Không thánh ni cứu, nên chàng mới tìm lên Lão Gia lĩnh, không ngờ chẳng gặp Sở Quân mà lại kết dính với Tố Trinh.
Nhưng dù sao Sở Quân được Thánh ni cứu thoát nạn, còn được bà nhận làm đệ tử nữa là chuyện đáng mừng rồi... Bạch Cương liền bật cười sung sướng, song chàng nhớ đến cái chết của Hổ thúc thúc là giọt lệ lại tuôn trào.
Tố Trinh thấy Bạch Cương vừa khóc vừa cười chẳng khác người điên, bèn nghĩ thầm:
- Không lẽ Bạch ca chính là người con trai mà Sở Quân ngày đêm mong nhớ? Và ta đã vô tình đoạt người yêu của sư muội?
Nàng lại không quên được Sở Quân lập lời thề trước mặt Tịnh Không thánh ni, thì gương mặt cô ta đau đớn, như si như dại, quả là tình yêu rất thắm thiết...
Qua vài khắc suy nghĩ, Tố Trinh liền bảo:
- Sao ca ca vừa khóc vừa cười như điên khùng vậy? Sự thật ca ca và Sở Quân liên hệ như thế nào. Hãy nói ra cho muội rõ?
Bạch Cương liền thuật lại chuyện đời mình được Tiêu Tinh Hổ nuôi dưỡng, từ nhỏ sống thân tình bên Tiêu Sở Quân, rồi chuyện quyết tâm báo thù cho ân nhân và theo dấu vết lúc Tiêu Sở Quân lúc nàng lâm nạn.
Rồi chàng bảo:
- Nghe Sở Quân được làm đệ tử của Thánh ni, ca ca vừa mừng vừa xúc động, nên cười khóc lẫn lộn đấy thôi.
Tố Trinh nghe ra, nàng hiểu giữa Bạch Cương với Sở Quân chỉ có cảm tình như huynh đệ nên yên lòng. Nàng lại cảm thấy cơ thể đã khỏe khoắn nên bảo Bạch Cương:
- Chúng ta nên đi trước khi trời sáng sẽ tốt hơn.
Bạch Cương cũng nhớ ra sự nguy hiểm nếu lũ Thông Thiên Độc Long kéo tới giữa lúc này lúc này.
Chàng nâng Tố Trinh lên, thấy sau khi thoa bóp kinh mạch nàng thông suốt, liền mỉm cười:
- Cơ thể muội ổn định rồi đấy.
Tố Trinh vươn mình nói nhanh:
- Chúng ta đi thôi.
Hai người đứng bật dậy và Bạch Cương vừa toan sử dụng thuật khinh thân đề khí trong Ngũ Cầm kỳ kinh để dìu Doãn Tố Trinh cùng phóng đi thật nhanh.
Nhưng một tiếng thét lớn buốt óc vang lên:
- Tiểu tử và tiện tỳ đứng lại.
Bạch Cương chỉ nghe tiếng nói cũng đủ nổi giận, liền quay ngoắt về phíasau...
Dưới ánh trăng, chàng trông thấy một lão hòa thượng hình dung cổ quái, ăn mặc theo lối Thiền môn Quan ngoại, sau lưng lão ta là một lũ thuộc hạ Thiên Long bang.
Chàng gằn giọng:
- Ngươi ở xó xỉnh nào chui ra mà dám lộng ngôn với thiếu gia này?
Lão trọc bật cười rè rè như tiếng chuông bể:
- Tội nghiệp tiểu tử còn măng sữa nên không biết ta là Phong Hỏa pháp sư từ Tây Vực mới được Thiên Long bang chủ thỉnh mời vào Trung Nguyên dẹp bọn quần hùng, mưu đồ việc lớn. Vừa nghe tin tên tiểu tử ngươi dám đến Thủy lao lộng hành, nên Bang chủ ngỏ ý mời ta xuống tay tế độ cho ngươi về cõi hư vô.
Doãn Tố Trinh bước tới quát to:
- Tên trọc kia, ngươi từ Tây Vực sang đây làm tay sai cho bọn ma đầu, tài cán được bao nhiêu mà khua môi múa mỏ?
Lão pháp sư bật cười khả ố, trố mắt nhìn Doãn Tố Trinh và gật gù:
- Hừm, trông con a đầu này cũng khá, để trừ xong tên tiểu tử ta sẽ cho ngươi thưởng thức một trận mây mưa.
Giận điên lên, Doãn Tố Trinh phóng vút lên, giương song chưởng. Nhưng Bạch Cương đã kéo nàng lại, bảo nhỏ:
- Trinh muội, nội lực của muội chưa phục hồi. Hãy để lão trọc này cho ca ca.
Chàng nhìn Phong Hỏa pháp sư và cười lạt:
- Thì ra ngươi là kẻ đánh thuê cho Ma giáo Trung Nguyên. Còn Thông Thiên Độc Long đâu?
Phong Hỏa pháp sư trợn mắt:
- Chỉ riêng bần tăng thôi cũng đủ đưa hồn ngươi về âm cảnh rồi, cần gì phải có thêm ai nữa.
Quét ánh tinh anh trên đôi mắt qua mặt lão quái tăng, Bạch Cương trầm giọng bảo:
- Tốt lắm, ngươi hãy xuất chiêu đi.
Lão quái tăng cười gằn:
- Tuổi tác của ngươi với bần tăng quá chênh lệch, và ngươi hẳn cũng mới bôn tẩu giang hồ. Vậy bần tăng đứng nguyên tại chỗ nhường ngươi ba chiêu. Sau đó bần tăng sẽ lấy mạng ngươi.
Bạch Cương giận dữ thét:
- Lão câm đi, ai cần lão nhường chiêu?
Chàng lập tức lao vụt tới...
Phong Hỏa pháp sư cười rộ:
- Tiểu tử ngông cuồng, ngươi cũng biết sợ nên không dám xuất chiêu sao?
Lời miệt thị của lão quái tăng khiến Bạch Cương không dằn lòng được nữa. Chàng thét lớn:
- Được ta sẽ lấy cái mạng đánh thuê của ngươi không tới ba chiêu. Hãy xem chiêu thứ nhất của ta đây.
Dứt lời, chàng phóng mình bay vút lên cao, song chưởng vỗ xuống liên chiêu Lưỡng Long Truy Mệnh...
Lão quái tăng khinh thường, không thèm nhìn Bạch Cương. Thân mình lão cứ dựa vào thiền trượng, một chân chạm đất, ngầm vận bảy thành công lực hứng chịu một chiêu trực diện của chàng trai trẻ.
Một trận cuồng phong uy mãnh như dời non lấp bể cuồn cuộn ập tới.
Tiếng nổ “ầm” vang dữ dội, đất đá và cát bụi bị cuốn bốc thẳng lên trời. trong đám bụi cát mù mịt ấy có một bóng đỏ bị hất văng ra ngoài hơn năm trượng, cứ lắc lư chao đảo liên hồi. Chiếc bóng ấy chính là Phong Hỏa quái tăng.
Lão ác tăng chỉ vì khinh địch bị một chưởng của Bạch Cương đánh trúng, khí huyết quay cuồng, mắt đổ hào quang, kêu lên một tiếng:
- Hừm, lợi hại thật.
Tuy vậy, công lực lão thật phi thường. Lão hít một hơi chân khí thật sâu, ổn định lại kinh mạch, rồi bật cười:
- Tiểu tử khá lắm, quả là có một chút bản lĩnh. Qua một chiêu rồi, hai chiêu nữa là ta lấy mạng ngươi đó.
Bạch Cương vừa phát một chiêu, tuy đánh bạt quái tăng, nhưng chàng cũng bị phản lực của đối phương đẩy lùi năm bước, song chưởng tê điếng.
Trong đầu chàng thầm nghĩ:
- Ta sử dụng tám thành công lực mới đẩy bay được lão này. Hỏa hầu của lão ta thật không vừa, nếu lão đánh lại thì không chừng ta đã bị thương.. Nhất định phải cố gắng trừ khử lão, để bớt đi một cánh tay đắc lực vun thêm tội ác cho Thiên Long bang.
Chàng lập tức bước lên, ngầm vận mười thành công lực. Lúc còn cách đối phương một trượng, Bạch Cương dừng lại, lật chưởng vẫy mạnh một chiêu Hổ Phốc Tầm Ma trong Ngũ Cầm kỳ kinh.
Trong chớp mắt chưởng ào ạt, không khí chấn động, hất văng cả lũ Thiên Long bang đứng bên ngoài.
Phong Hỏa pháp sư hoảng hốt, chẳng kể đến lời hứa đứng yên cho Bạch Cương đánh, lão vội giương chiêu phát chưởng đối địch...
“Bùng” một tiếng vang động đất trời, chưởng đạo giao thoa hết sức khủng khiếp. Bạch Cương bị bắn văng lên cao. Thân hình Phong Hỏa pháp sư chao đảo, rồi “rắc” một tiếng, cây thiền trượng bằng thép đúc đang chống đỡ thân thể lão gãy lìa, quái tăng té ngửa ra đất.
Doãn Tố Trinh thấy người yêu bị đánh văng lên trong không trung. Nàng bất kể nội lực chưa phục hồi, định phóng vèo tới tiếp cứu, song nàng đã kịp nhận ra Bạch Cương bay bổng vài vòng rồi đáp xuống thản nhiên.
Thì ra, Bạch Cương sử dụng thân pháp Xà Du, cưỡi trên sóng chưởng của đối phương và chao mình xuống an toàn.
Tố Trinh vừa vui mừng đã nghe Phong Hỏa pháp sư gằn giọng:
- Rốt cuộc tiểu tử cũng bị ta đả thương. Ta không thể nhường đủ ba chiêu, song ta đã cho ngươi hưởng cái chết từ từ bởi Ba La thần chưởng của Tây Vực.
Tuy mạnh miệng nói vậy nhưng Phong Hỏa quái tăng cũng đã chấn thương trầm trọng do Ngũ Cầm chưởng của Bạch Cương. Lão ta vẫy tay một cái rồi phóng vèo đi, bọn thuộc hạ Thiên Long bang cũng lùi theo như một bầy chuột, không khí hoang sơ trở lại tĩnh lặng khác thường.
Trời đã sáng rõ với vầng thái dương đỏ rực ở hướng đông. Bạch Cương ngồi bệt xuống đất, hai mắt nhắm nghiền. Doãn Tố Trinh xúc động bước tới...
Nàng kêu lên thắm thiết:
- Bạch ca...
Vừa kêu, nàng vừa toan ôm lấy chàng để xem thương tích ra sao. Chợt có tiếng la lớn:
- Cô nương, xin dừng tay.
Doãn Tố Trinh quay vụt lại, từ xa có một lão già buộc vuông khăn kín mặt đang lao tới.
Nàng ngạc nhiên gọi:
- Thiết Đảm Cuồng Khách, có chuyện gì vậy?
Quả thật người mới đến là Thiết Đảm Cuồng Khách Đinh Hào. Ông ta nói nhanh:
- Bạch thiếu hiệp trúng thương, đang vận công điều tức để phục hồi công lực nên cô nương đừng làm kinh động, lỡ thiếu hiệp bị Tẩu Hỏa Nhập Ma chết không kịp cứu.
Vội rời xa Bạch Cương, Doãn Tố Trinh lại hỏi:
- Có việc gì mà lão tới đây?
Đinh Hào đáp nhanh:
- Tiêu cô nương luyện công quá sức nên lâm bệnh nặng, Thánh ni sai lão tìm Doãn cô nương về gấp chăm sóc sư muội, may sao gặp ở đây, thỉnh cô nương về gấp.
Doãn Tố Trinh biết lệnh của ân sư rất quan trọng, song Bạch Cương đang ở tình trạng thế kia...
Thiết Đảm Cuồng Khách hiểu ý, liền nói:
- Lão pháp sư Tây Vực đã bị trọng thương, lũ Thiên Long bang bỏ chạy hết, lát nữa Bạch thiếu hiệp khôi phục công lực sẽ tự lo mọi việc. Cô nương nên về ngay kẻo Thánh ni nổi giận thì nguy.
Tố Trinh lưu luyến nhìn Bạch Cương một lát, rồi nàng đành theo Đinh Hào trở về Lão Gia lĩnh.
Xem tiếp hồi 37
Hồi 37
... đó, vội đưa mắt ngó lại đã nhận ra Bích Nhãn Quỷ đang ngồi vận công cách đó không xa.
Bạch Cương lập tức xông tới quát lớn:
- Lãnh Thế Tài, ta đang muốn tìm kiếm thì ngươi lại dẫn xác tới đây?
Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài ngước nhìn lên, hắn thấy ánh mắt căm thù nảy lửa của Bạch Cương, nhưng cứ bình tĩnh cười khà khà và bảo:
- Sư đệ quả là công lực phi phàm, lúc nhập định luyện công ở Cung Mê Hoàn đã có sương trắng bốc lên. Ngu huynh dù cho luyện thêm ba mươi năm nữa cũng không đạt tới trình độ ấy.
Thấy Lãnh Thế Tài xưng hô với mình là huynh đệ thì Bạch Cương nổi giận hét to:
- Nói bậy, ai là sư đệ của ngươi?
Bích Nhãn Quỷ lại cười lạt đáp:
- Ngu huynh đã nghe sư thúc Thiên Độc Thánh Thủ nói về việc nhận ngươi làm đệ tử ký danh. Tại sao ta không thể gọi ngươi là sư đệ?
Bạch Cương tuy có lòng kính phục Thiên Độc Thánh Thủ nhưng Bích Nhãn Quỷ có thể là hung thủ ám hại Hổ thúc thúc, làm sao chàng có thể coi hắn là sư huynh?
Chàng liền nói:
- Thiên Độc lão tiền bối mượn danh nghĩa giao đấu để ngầm truyền mười ba thức Độc Công cho ta, đó là việc tự ý đơn phương của tiền bối. Ta chưa bái nhận lão tiền bối là sư phụ thì chưa thể gọi là đệ tử được.
Bích Nhãn Quỷ cười hề hề:
- Tuy danh nghĩa chưa phải sư đồ, song thực tế đã được dạy võ công, ta tạm thời gọi ngươi là sư đệ cũng không sai. Ngu huynh đây dù tiếng tăm hung ác lan truyền, nhưng việc làm vẫn đường đường chính chính, đi lại công khai, có hào khí dám làm dám chịu, chưa chắc khiến sư đệ ngươi bị mất mặt đâu.
Nhìn Bích Nhãn Quỷ một lúc, Bạch Cương vẫn không thể tin hắn là người tốt nên lạnh lùng bảo:
- Hừm, nếu ngươi muốn làm người quan hệ đồng môn với ta thì chỉ là điều mộng tưởng. Trước nhất ta cần hỏi ngươi vài việc. Nếu ngươi thực tình trả lời thật, ta sẽ nể Thiên Độc lão tiền bối mà nhẹ tay với ngươi. Còn ngươi giả dối vu oan cho người khác, ta sẽ đập chết ngươi đó.
Bích Nhãn Quỷ nhếch mép:
- Hào khí lắm. Được, ngươi cứ hỏi.
Bạch Cương nhìn ngay đôi mắt nhấp nháy của Bích Nhãn Quỷ:
- Tấn công Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ khiến ông bị thương có phải do Thiên Độc phong châm của ngươi không?
Bích Nhãn Quỷ đáp:
- Theo lời đồn đãi thì như thế.
Ánh mắt sáng quắc, Bạch Cương gằn giọng:
- Có phải do ngươi hạ độc thủ?
Lắc mái tóc bù xù, Bích Nhãn Quỷ buông gọn:
- Không phải...
Bạch Cương quát:
- Càn Khôn Kiếm Hoàng Phủ Vân Long và cả gia tộc họ Địch đều do ngươi ra tay ám hại phải không?
Bích Nhãn Quỷ lại lắc đầu:
- Không thể nói chính tay ta mà ta chỉ gián tiếp dự vào những vụ ấy.
Thấy Bích Nhãn Quỷ không nhận mình là hung thủ trực tiếp, Bạch Cương hét lên:
- Vậy thì kẻ nào nắm giữ Thiên Độc phong châm?
Bích Nhãn Quỷ trả lời ngay:
- Chỉ một mình Lãnh mỗ.
Bạch Cương tức giận la to:
- Ngươi là chủ nhân Thiên Độc phong châm, ám khí trong tay ngươi nắm giữ, sao những người bị hại không phải do ngươi?
Chờ Bạch Cương nổi nóng, Bích Nhãn Quỷ mới chậm rãi đáp:
- Vì ta có tặng một túi Thiên Độc phong châm cho người khác...
- Ngươi tặng cho ai?
- Đơn Hiểu Vân Bang chủ Thiên Long bang.
Bạch Cương vốn cũng từng đoán rằng Hổ thúc thúc chết dưới tay Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân song chàng còn phải hỏi lại cho thêm chắc chắn:
- Ngươi có bằng cớ gì không?
Bích Nhãn Quỷ cười lạnh tanh:
- Ngươi tin thì tin, không tin thì thôi, Lãnh mỗ này cần quái gì bằng chứng nữa...
Không thể dằn cơn giận, Bạch Cương bước tới, giương song chưởng toan vỗ thẳng vào Bích Nhãn Quỷ, song chàng thấy hắn hoàn toàn không có ý kháng cự nên lại buông tay xuống trầm giọng hỏi:
- Vì sao ngươi lại đem ám khí kịch độc ấy tặng người khác?
Ngước mặt nhìn trời, Bích Nhãn Quỷ im lặng không đáp. Bạch Cương nổi giận bảo:
- Nếu ngươi không trả lời thì đừng trách ta chẳng nương tình. Đứng bật dậy, Bích Nhãn Quỷ cười rộ:
- Tên tiểu tử này quả thật không biết điều. Lãnh mỗ này nếu không vì vâng lệnh sư thúc đến tìm ngươi, liệu ngươi có thể kiếm ra Lãnh mỗ để hỏi tin tức không? Hơn nữa khi ta đến đây ngươi đang nhập định luyện công, ta muốn giết ngươi chỉ cần vỗ một chưởng, liệu ngươi có còn bộ mặt vênh váo thế kia không?
Bị Bích Nhãn Quỷ mắng mỏ dồn dập, Bạch Cương cúi đầu suy nghĩ những lời nói của hắn. Hắn gian dối điều gì chưa biết nhưng hắn không có ý đánh lén làm chàng tổn thương quả là sự thật...
Chàng liền đổi giọng nhẹ nhàng lịch sự hỏi tiếp:
- Theo lời các hạ thì Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ chết bởi tay Thông Thiên Độc Long là điều chẳng còn gì phải nghi ngờ. Tuy nhiên vì nguyên do nào tại hạ không rõ, xin các hạ vui lòng nói cho nghe.
Giọng điệu hòa hoãn của Bạch Cương có lẽ làm Bích Nhãn Quỷ hài lòng nên hắn gật gù kể lể:
- “Nguyên nhân vụ huyết án cũng bởi tình cảm mà ra. Thông Thiên Độc Long vốn say mê Bạch Mai Hương là cháu của Địch lão gia nhưng bị nàng cự tuyệt.
Dù là môn đồ của Địch gia, hắn vẫn căm thù bởi thất tình nên quyết ám hại tất cả. Võ công hắn chẳng thắng nổi một ai trong gia đình họ Địch nên hắn phải nghĩ cách dụng độc. Biết ta có ám khí độc nhất võ lâm, Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân hứa tặng ta trái Bạch Mai Linh Quả khi nào chín, đổi lại... Ta phải tặng hắn một túi Thiên Độc phong châm.
Bởi trong tay hắn có ám khí nên khi ông cháu nhà họ Địch lên Tuyết Mai phong tìm Bạch Mai Linh Quả đều bị hắn lén giết chết bằng Thiên Độc phong châm.
Riêng Bạch Mai Nương chỉ bị thương chạy trốn. Ta biết trong vụ này ngoài Đơn Hiểu Vân ra còn có Lăng Vân Tú Sĩ và Tứ Đại Sát Tinh tiếp tay. Kẻ hạ độc thủ chính là Tiếu Diện Tú Sĩ.
Bạch Mai Nương trốn thoát được Càn Khôn Kiếm Hoàng Phủ Vân Long cứu chữa thương tích rồi hai người kết hôn với nhau. Họ hẹn quyết đấu với bọn Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân ở gần Ngũ Mai Quan để trả thù. Trong trận này có thêm nhiều cao thủ trợ giúp Đơn Hiểu Vân mà kẻ dữ nhất vẫn là Tiếu Diện Tú Sĩ.
Trận giao tranh diễn ra khốc liệt, Hoàng Phủ Vân Long chết tại chỗ còn Bạch Mai Nương lại thêm một lần bị thương nhưng trốn thoát. Đến nửa năm sau, theo lời đồn đãi, Bạch Mai Nương sinh một đứa con trai rồi đơn thân tìm Đơn Hiểu Vân báo thù.
Tuy không phải đối thủ của Bạch Mai Nương song Đơn Hiểu Vân nhờ Thiên Độc phong châm chuyển bại thành thắng khiến Bạch Mai Nương bỏ mạng.
Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ với Càn Khôn Kiếm Hoàng Phủ Vân Long là anh em kết nghĩa nhưng không hiểu sao lúc Vân Long chết thì Tiêu Tinh Hổ bỏ đi tuyệt tích. Mãi mười bảy năm sau Tiêu Tinh Hổ mới xuất hiện cùng Vương Bá Xuyên tìm Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân phục hận cho nghĩa huynh.
Lúc này võ công của Đơn Hiểu Vân đã tăng tiến vượt bậc. Hắn đánh bại Tiêu Tinh Hổ và Vương Bá Xuyên, Tiêu Tinh Hổ trọng thương bỏ chạy, Vương Bá Xuyên điên khùng bỏ đi tuyệt tích, sau này lại sa vào tay Thiên Long bang...”
Bích Nhãn Quỷ kể một hơi dài rồi nhíu mày nói tiếp:
- Việc hãm hại Tiêu Tinh Hổ ta không chứng kiến, nếu ngươi không nói Tiêu Tinh Hổ chết vì Thiên Độc phong châm thì ta cũng không biết nguyên nhân cái chết của ông ta.
Đôi mắt xanh của Bích Nhãn Quỷ nhấp nháy, hắn thở dài:
- Câu chuyện như vậy, có phải là ta chỉ tham gia gián tiếp không?
Nghe Bích Nhãn Quỷ kể xong, Bạch Cương đã biết đích xác Hổ thúc thúc chết bởi tay Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân. Chàng cũng hiểu vì sao mười bảy năm sau Hổ thúc thúc mới cùng Vương Bá Xuyên đi phục hận. Thời gian cách quãng đó là để Hổ thúc thúc nuôi dưỡng chàng với Tiêu Sở Quân nên người.
Nghĩ đến ơn sâu như biển của Hổ thúc thúc, Bạch Cương càng thêm đau đớn như bào xé tâm can. Chàng chợt thét lên:
- Bạch Cương này nếu không băm vằm được Đơn Hiểu Vân thành trăm mảnh thì thề sẽ không làm người nữa.
Bích Nhãn Quỷ cười lớn:
- Ngươi đã biết rõ mọi chuyện rồi nhé, ta đi đây.
Bạch Cương gằn giọng:
- Khoan, nghe ta nói đã. Nếu những lời của ngươi có gì không đúng thì coi chừng cái đầu của ngươi đó.
Bật cười ha hả, Bích Nhãn Quỷ bảo:
- Cái đầu của Lãnh mỗ không đầy hai phân, giá trị chẳng bao nhiêu tiền. Vậy bất cứ lúc nào cũng có thể lấy xuống, song ta mất đầu rồi thì lấy ai làm nhân chứng cho ngươi. Đó mới là điều ngươi cần suy nghĩ.
Dứt lời, hắn tung người lướt đi như bay.
Cúi đầu ngẫm nghĩ, Bạch Cương thấy Bích Nhãn Quỷ nói cũng có lý. Rồi chàng nhớ ra mục đích của mình đang đi tìm Thông Thiên Độc Long để báo thù, sao không theo hướng đi của Bích Nhãn Quỷ?
Ngước mắt nhìn thấy Bích Nhãn Quỷ đã đi xa, Bạch Cương tính phi thân theo thì bỗng có một chàng trai xuất hiện...
Bạch Cương nhìn kỹ liền kêu lên:
- Ôi, Điền Thanh huynh...
Nhưng chàng nhớ ra, người ấy là gái giả trai, lại ôm ngay lấy và gọi tha thiết:
- Điền Hồng muội muội...
Lạ thay, cô gái nức nở trong tay chàng. Ôi, sự thật cay đắng làm sao.
Điền Thanh, ân nhân bao lần cứu nguy cho Bạch Cương, Điền Hồng là người con gái chàng yêu quý... lại đều là Đơn Huệ Tâm, con gái kẻ đại thù đã tàn sát thân nhân của chàng, kẻ mà chàng thề quyết chẳng đội trời chung.
Buông ngay cô gái ra, Bạch Cương nghiêm giọng hỏi:
- Ngươi có phải là Đơn Huệ Tâm?
Câu hỏi làm người con gái giả trai kia đau đớn, hai gối như nhũn ra và quỵ xuống đất. Nàng ôm lấy chân Bạch Cương khóc thảm thiết.
Lòng Bạch Cương cũng chua xót tái tê...
Chàng sững sờ giây lâu, cảm thấy ân oán khó phân nên thở dài một tiếng bảo:
- Cô nương đứng dậy rồi muốn nói gì cứ nói.
Nghe Bạch Cương gọi mình là cô nương thay cho muội muội, Đơn Huệ Tâm đau đớn nhận ra chàng đã lạnh nhạt với mình liền nghẹn ngào từng tiếng:
- Những điều ca ca và Bích Nhãn Quỷ vừa nói muội đều nghe hết, ca ca thề cùng cha muội không đội trời chung thì bây giờ...
Nói đến chỗ thương tâm, cổ họng nàng như nghẹn lại rồi đột nhiên Đơn Huệ Tâm thét to một tiếng, ói ra một vũng máu rồi ngã trên mặt đất ngất xỉu luôn.
Bạch Cương chấn động tâm thần dữ dội, chàng vội bấm các huyệt đạo cứu Đơn Huệ Tâm tỉnh dậy rồi chính chàng cũng đau khổ rơi lệ nói bên tai cô gái:
- Bạch mỗ đã nhiều phen thoát hiểm nhờ đại ân của cô nương. Thật ra cô nương có bảo tại hạ xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng để đáp ơn, tại hạ cũng không chối từ. Song Hổ thúc thúc với tại hạ ơn sâu như biển, nghĩa lớn như sơn, tại hạ không báo cừu cho thúc thúc sao được.
Đơn Huệ Tâm lau nhanh dòng máu trên miệng, lại vừa khóc vừa nói:
- Ca ca báo thù cho nghĩa thúc cũng là phải sát hại phụ thân muội. Lẽ nào ca ca nhẫn tâm đến thế? Rồi đây muội lại vì thù cha mà rửa hận, oán hờn tiếp nối, biết chừng nào mới dứt?
Càng nghe cô gái nói, Bạch Cương càng cảm thấy khó xử, chàng nhíu mày lẩm bẩm một mình:
- Giải quyết cách nào đây, trời hỡi trời...?
Đơn Huệ Tâm lại nói:
- Đã biết nhiều lần ca ca được muội giúp đỡ thì ca ca cũng hiểu muội yêu ca ca biết bao nhiêu. Muội lo cho ca ca để bây giờ ca ca giết cha của muội thì có khác nào tự tay muội giết cha mình?
Chưa dứt lời, nàng đã khóc nức nở...
Chẳng biết tính sao cho phải lẽ, Bạch Cương cũng ôm lấy vai cô gái mà rơi nước mắt.
Bỗng từ sau thân cây cổ thụ có một tiếng hét vang lên rồi một bóng thiếu nữ từ nơi ấy phóng ra.
Thân hình vừa trụ bộ, thiếu nữ đã mắng lớn:
- Con tiện tỳ không biết xấu hổ, ngươi toan dùng thủ đoạn bỉ ổi mê hoặc gã vong ân bội nghĩa ấy để cứu cái mạng già chó chết của lão Đơn Hiểu Vân ma đầu phải không? Nói thật cho ngươi biết, dù cho tất cả đàn ông trong thiên hạ này bị ngươi mê hoặc thì lão cha già hung ác của ngươi cũng phải nhận cái chết bi thảm dưới tay ta mà thôi.
Giật nảy mình, Bạch Cương nhận ra thiếu nữ là Hoàng Phủ Bích Hà...
Chàng do dự chưa biết hành động cách nào, nhưng Đơn Huệ Tâm bị mắng chửi xúc phạm đến cha nàng thì lập tức nổi giận sấn tới giương chưởng phát chiêu Ngũ Phong Thập Vũ, kình đạo ầm ầm xé gió ập thẳng vào Bích Hà trong chớp mắt.
Đối với hai cô gái, Bạch Cương đều yêu quý và đều là ân nhân của chàng nên trong một lúc chàng không biết phải bênh ai bỏ ai. Mà ngỏ lời khuyên can thì hẳn chẳng nàng nào nghe.
Thế là chàng chỉ còn cách bó tay đứng nhìn, chờ xảy ra tình trạng nguy kịch mới can thiệp.
Võ công của Hoàng Phủ Bích Hà tiếp thu được từ Mai Phong Tuyết Lão nên chẳng phải tay vừa. Lại gặp con gái của kẻ tử thù, lửa hận càng bốc cao. Nàng lách mình tránh kình đạo của đối phương rồi liền xuất chiêu Băng Phong Phi Tuyết trong Phiên Thiên Tuyết Chưởng quật vào Đơn Huệ Tâm, chưởng khí mạnh hơn vũ bão.
Cuộc quyết đấu mới khởi đầu đã đi vào chỗ sinh tử. Bản lĩnh Đơn Huệ Tâm hơn hẳn Bích Hà nhưng trong lúc quá đau khổ, nguyên khí bị tổn hại, tinh thần chao đảo nên sau vài chiêu nàng rơi vào thế hạ phong.
Nhận rõ tình hình, Hoàng Phủ Bích Hà sấn tới, quyết không nhân nhượng... Hết chiêu này đến chiêu khác liên tiếp đánh tới như muốn trút cả hận thù trong sóng chưởng làm Đơn Huệ Tâm phải thối lui.
Thừa thắng xông lên, Bích Hà lập tức chuyển tuyệt chiêu Lục Nguyệt Phi Sương, kình đạo như tia chớp chiếu thẳng vào đầu Huệ Tâm bổ xuống.
Bạch Cương kinh hoàng vội phóng tới can thiệp. Nhưng vừa lúc ấy trong lùm cây có lằn ám khí xẹt ra chiếu thẳng vào Bích Hà.
Trong cơn nguy cấp cho cả đôi bên, Bạch Cương hét to một tiếng, vung song chưởng đẩy bật hai cô gái ra hai bên.
Thân pháp Bạch Cương rất nhanh, song bởi Hoàng Phủ Bích Hà thân thể đang độ nảy nở, vồng ngực vun cao nên đã bị phi tiêu xẹt ngang trầy xước đầu nhũ hoa, thét lên đau đớn. Sau đó lằn ám khí tiến tới Đơn Huệ Tâm. Nàng vội nhảy lùi gặp ngay chưởng phong của Bạch Cương nên nàng bị bắn đi xa ba trượng.
Hoàng Phủ Bích Hà trấn tĩnh lại, tưởng là Bạch Cương bênh vực Đơn Huệ Tâm ra tay ám hại mình nên nàng thét lên một tiếng, chuyển bộ sấn đến trước mặt chàng.
Bạch Cương vội vàng khoác tay nói thật nhanh:
- Không phải tại hạ...
Rồi chàng hướng vào lùm cây nói to:
- Bằng hữu nào đang ẩn dưới cây cổ tùng, đã dám giở thủ đoạn sao không ra mặt cho mọi người cùng thấy?
Tiếng kêu của Bạch Cương vừa dứt đã nghe trong lùm cây có lằn gió nhẹ, rồi một thân hình phóng ra.
Đó là một lão già tóc muối tiêu, lão mới xuất hiện đã làm Đơn Huệ Tâm thay đổi sắc mặt.
Hoàng Phủ Bích Hà nổi giận vì bị ám toán nên quên cả truy đuổi Đơn Huệ Tâm mà trừng mắt nhìn kẻ mới tới.
Ngó lão già, Bạch Cương ngờ ngợ như lạ như quen, lát sau mới nhớ ra bèn kêu lớn:
- Tưởng ai hóa ra là Khổng hộ pháp, nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Long bang. Chẳng trách ngài đã tung ám khí cứu nguy cho con gái Bang chủ.
Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng Lượng lên tiếng:
- Trong lúc khẩn cấp, hành động vừa rồi là ngoài ý muốn, xin được thông cảm nhé...
Bạch Cương bước tới nghiêm giọng:
- Kẻ bắt cóc Tiêu Sở Quân mà các hạ bảo là môn đồ của mình thì nay tại hạ đã biết hắn là ai rồi.
Khổng Lượng thay đổi sắc diện song lại trấn tĩnh được bật cười khà khà:
- Nếu đã biết sao thiếu hiệp không bắt lấy hắn.
Tức giận căng lồng ngực, Bạch Cương gầm lên:
- Ta sẽ bắt hắn ngay bây giờ đây, vì hắn chính là ngươi chứ không có tên nghiệt đồ nào hết.
Dứt lời, Bạch Cương đã sấn tới nhưng Khổng Lượng chợt la lên, mắt liếc vào lùm bụi:
- Thỉnh Bang chủ giá lâm, quý nữ của ngài đang bị uy hiếp.
Tiếng kêu của Khổng Lượng làm Bạch Cương tưởng có Thông Thiên Độc Long tới nên ngước mắt nhìn, thủ thế đề phòng. Không ngờ chớp mắt một cái Khổng Lượng đã tung mình bỏ chạy.
Biết bị gạt thì đã muộn, Bạch Cương bực tức toan đuổi theo song vết thương trong mình chưa lành, chàng biết không thể theo kịp sức phi hành như tên bắn của lão Hộ pháp.
Cơn giận nổi lên, tạng phủ chấn động, Bạch Cương hét to một tiếng lảo đảo suýt ngã.
Hoàng Phủ Bích Hà đang định phóng mình đuổi theo Khổng Lượng bỗng nghe tiếng kêu của Bạch Cương nên phải dừng bước. Đơn Huệ Tâm cũng vội đến bên cạnh chàng trai.
Hai cô gái hai bên nắm tay Bạch Cương hỏi nhanh:
- Ôi, ca ca có sao không?
Bạch Cương gượng cười đáp:
- Không, không sao đâu.
Nhưng chàng lại ngả nghiêng và cúi mặt ói ra một búng máu bầm.
Đơn Huệ Tâm vội lấy trong mình ra một hoàn thuốc đưa cho Bạch Cương và nói nhanh:
- Ca ca mau uống thuốc đi.
Thình lình Hoàng Phủ Bích Hà đưa tay gạt hoàn thuốc ra, trừng mắt ngó Đơn Huệ Tâm và bĩu môi:
- Ai cần thuốc của nhà ngươi, ta có thiếu gì thuốc quý?
Bạch Cương đau khổ liếc nhìn hai cô gái rồi thở dài:
- Trên đời này điều khổ nhất có lẽ là thọ ơn mỹ nhân. Tại hạ chẳng còn muốn sống trong nỗi oan trái này nữa.
Quả thật lúc đó Bạch Cương thấy tình cảm chỉ như mây khói, chàng cần phải sống là do trách nhiệm nặng mang...
Thình lình chàng vung hai cánh tay đẩy hai cô gái ra hai bên rồi triển vận khinh công phóng vèo về phía chân trời.
Thấy Bạch Cương bỏ đi, Hoàng Phủ Bích Hà lại trút cơn giận lên đầu Đơn Huệ Tâm...
Nàng quát lớn:
- Con tiện tỳ nộp mạng.
Chưởng liền xuất chiêu, kình phong cuộn tới.
Vì Bạch Cương không chịu uống thuốc của mình trao, Đơn Huệ Tâm rất đau lòng mà Bích Hà còn muốn uy hiếp khiến Đơn Huệ Tâm vô cùng phẫn nộ phát chiêu đối địch.
“Bình” một tiếng chuyển đất. Hai luồng kình đạo giao thoa rung động núi non...
Bóng hai người tách ra bật về phía sau cả trượng rồi tiếp tục xáp vào với những tuyệt chiêu khủng khiếp.
Kim Long kỳ chưởng của Đơn Huệ Tâm hơn hẳn Phiên Tuyết chưởng của Hoàng Phủ Bích Hà nên chỉ lát sau bóng chưởng rồng vàng trùm phủ lấy Bích Hà như màn lưới thép.
Đơn Huệ Tâm vừa xuất chiêu vừa thét:
- Để ta xem phen này ngươi còn nói năng lớn lối nữa hay không...
Bích Hà cũng quát lại:
- Ta thề quyết phanh thây cha con ngươi để báo thù cho thân phụ. Ngươi đừng mong sống sót.
Lời nói của Hoàng Phủ Bích Hà bỗng làm Đơn Huệ Tâm giật mình nhảy ra khỏi vòng chiến hai trượng rồi hỏi:
- Ôi, Hoàng Phủ Vân Long là thân phụ của thư thư à?
Nghe câu hỏi của Huệ Tâm, Bích Hà càng thêm giận dữ:
- Càn Khôn Kiếm Hoàng Phủ Vân Long chính là cha ta, dù ngươi trở quẻ nịnh hót thế nào ta cũng không tha mạng cho ngươi đâu.
Chưa dứt lời, Bích Hà lại xuất chiêu mãnh liệt.
Nhưng Đơn Huệ Tâm lại ân hận vì phụ mẫu Bích Hà đều chết bởi tay Thiên Long bang nên nàng không nỡ sát hại người con gái côi cút. Nàng liền nhường vài chiêu rồi nói lớn:
- Thư thư đừng quá giận dữ, hãy nghe muội nói đây...
Hoàng Phủ Bích Hà nghe những lời nhã nhặn cũng không nỡ bức bách đối phương nên trụ bộ hỏi:
- Ngươi muốn gì hãy nói ngay đi.
Đơn Huệ Tâm nói nhanh:
- Quả thật song thân thư thư đã qua đời bởi tay gia phụ bởi chuyện ân oán giang hồ. Dù sao người chết cũng không sống lại được, thư thư và muội đều có cảm tình với Bạch thiếu hiệp, vậy hãy để muội về phục dịch thư thư bù lại lỗi lầm của cha muội trước kia.
Tuy Đơn Huệ Tâm đã nhẫn nhịn xuống nước song Bích Hà vẫn thét to:
- Ai cần đứa con gái ma mãnh như ngươi phục dịch. Trước hết ta lấy mạng ngươi rồi sẽ lấy cái đầu cha ngươi.
Thình lình có chuỗi cười lạnh tanh từ sau rặng cây vọng tới rồi một bóng người xẹt đến như bay.
Đó là một người trạc ngũ tuần, mặt lạnh như băng cất tiếng cười tựa xé lụa đến buốt óc.
Sau đó người ấy trầm giọng bảo Bích Hà:
- Đơn tiểu thư đã nhân nhượng muốn tha mạng ngươi, sao đầu óc ngươi vẫn ngu muội không muốn hưởng ơn phúc. Bây giờ thì muộn rồi, ngươi nên tự đánh vào đầu mà chết đi, đừng để ta phải bận tay.
Hoàng Phủ Bích Hà thấy kẻ mới đến đã nói năng trịnh thượng liền trừng mắt quát:
- Ngươi là kẻ nào, mau khai ra rồi nhận cái chết.
Người kia lại cười như tiếng thủy tinh vỡ mà bộ mặt hắn dù không cười vẫn như cười, với cái miệng xếch lên đầy vẻ khinh thế khạo vật.
Nhìn thẳng vào Bích Hà, hắn gằn giọng:
- Lão phu là kẻ “Người thấy đều sợ, quỷ thấy đều kinh”, mặt cười mà lòng như rắn. Biệt hiệu của lão phu là Tiếu Diện Tú Sĩ, một trong Tứ Đại Sát Tinh của Thiên Long bang. Chính tay ta đã đưa tiễn cha mẹ ngươi về cõi chết. Ta là kẻ hung ác chưa từng có trên đời. Song hôm nay ta động lòng từ bi không muốn nhìn thấy cảnh cha mẹ con cái nhà ngươi phải phân tán nên ra tay tế độ đưa ngươi xuống âm cảnh đoàn tụ với Hoàng Phủ Vân Long và Bạch Mai Nương. Ngươi hãy cúi đầu đa tạ đi rồi ngửa cổ chờ chết.
Nghe những lời của kẻ sát nhân tàn độc, Hoàng Phủ Bích Hà bốc cao lửa hận, liền giương song chưởng xuất chiêu.
Nhưng Đơn Huệ Tâm lại nhảy vào giữa kêu to:
- Thư thư, hãy dừng tay.
Nàng quay nhanh về Tiếu Diện Tú Sĩ và nói:
- Đào tiền bối, việc của tiện nữ, cứ để tiện nữ giải quyết.
Nói xong nàng lại nhìn Hoàng Phủ Bích Hà:
- Xin thư thư bớt giận, hãy nghe muội nói rồi sau đó thư thư muốn gì tùy ý.
Tiếu Diện Tú Sĩ Đào Dã bật cười lạnh tanh:
- Coi bộ tiểu thư muốn thả hổ về rừng chăng?
Đơn Huệ Tâm nói:
- Nếu làm cho đôi bên vứt bỏ hận thù trở thành bạn hữu không phải cũng là một chuyện tốt lành sao?
Gương mặt của Tiếu Diện Tú Sĩ bỗng nhăn lại, lão gằn giọng:
- Tiểu thư nhầm rồi, nhổ cỏ không nhổ tận rễ, mưa xuống cỏ lại mọc lên. Đã giết kẻ thù còn để con kẻ thù được sống thì khi nó quay lại có khi hối hận không kịp nữa.
Nhẹ lắc đầu, Đơn Huệ Tâm bảo:
- Đó là việc riêng của nhà họ Đơn chúng tôi, không dám phiền lão tiền bối ra tay.
Tiếu Diện Tú Sĩ nổi giận quát:
- Tiểu thư giám vô lễ với lão phu à?
Lão gạt Huệ Tâm ra rồi hùng hổ phóng tới. Không khí cực kỳ căng thẳng...
Xem tiếp chương 38 Mối tuyệt tình của đại hiệp