Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 36
T
ừ khi vào giúp việc cho nhà dòng, Kitty không năng gặp Waddington như lúc trước. Hai ba lần gì đó ông ta đã đến đợi nàng ngoài bờ sông và cả hai cùng trèo dốc lên đồi. Ông ta vào nhà uống một cốc whisky nhưng ít khi chịu ở lại ăn cơm. Tuy nhiên, vào một buổi chúa nhật, ông ta lại rủ Kitty mang theo các thức ăn và ngồi kiệu đi ra khỏi thành phố độ mười hai cây số để viếng một ngôi chùa Phật, nơi nổi tiếng có nhiều khách thập phương lui tới. Bà Nhất không cho Kitty đến nhà dòng ngày chúa nhật cốt để bắt nàng phải nghỉ ngơi. Riêng Walter thì chàng làm việc không ngừng. Để kịp đến nơi trước khi trời nắng gắt, cả hai ra đi từ lúc tinh sương, theo một con đường nhỏ hẹp mà hai bên là ruộng. Thỉnh thoảng gặp một nông trại khang trang nằm nép dưới một rặng tre. Kitty rất thích. Sau bao nhiêu ngày giam mình trong nhà dòng, nàng khoan khoái được ngắm cảnh vật bao la. Hai người vào đến ngôi chùa gồm nhiều gian thấp nằm rải rác trên bờ sông, dưới những tàng cây mát rượi. Các nhà sư sốt sắng đưa nàng và Waddington đi qua khoảng sân chùa vắng vẻ, trang nghiêm và những đền thờ có những tượng thần hung tợn. Trong gian chính điện, tượng Đức Phật ngồi chễm chệ trên cao với vẻ mặt trầm ngâm và nụ cười khó hiểu. Trong không khí có bàng bạc một cảm giác mệt mỏi, rã rời. Bao nhiêu những cái lộng lẫy giả hiệu kia đang âm thầm đổ nát. Tượng Phật bị bụi bám đầy và lòng tin đã tắt. Các nhà sư có vẻ đang đợi ngày dời bỏ ngôi chùa và sư ông trụ trì thì mặc dù đã tỏ ra vô cùng nhã nhặn nhưng trong nụ cười vẫn để lộ một chút gì mỉa mai, chịu đựng.
Một ngày gần đây, các nhà sư sẽ từ bỏ khu rừng râm mát. Ngôi chùa điêu tàn, vắng vẻ sẽ sụp đổ dưới những cơn dông tàn bạo, trước sự lan tràn của cây cỏ. Những loại cây leo sẽ quấn lấy các tượng thần, cây cối sẽ mọc đầy sân. Và chừng ấy, ngôi chùa hoang lạnh sẽ là nơi trú ngụ của những hung thần, ác quỉ.
Bốn thân cột sơn son thếp vàng chống đỡ một cái mái ngói, bên dưới treo lơ lửng một chiếc chuông đồng thật lớn. Hai người ngồi trên bậc thềm của lầu chuông nhìn ra con sông đang uể oải, quanh co chảy về mạn Mai-tân- phố. Từ xa còn thoáng thấy bức tường thành với hàng lỗ châu mai. Sức nóng giăng ra một màn sương mù trông không khác gì một tấm khăn liệm. Nước sông lững lờ trôi khiến ta nghĩ đến vẻ buồn kín đáo của những sự việc đã qua. Mọi thứ rồi cũng hết, và cuối cùng thì còn lại những gì? Kitty nghĩ thầm là con người cũng không khác gì những giọt nước của dòng sông, một dòng sông không tên tuổi, chen chúc nhau nhưng lại cách biệt nhau để rồi xuôi dòng ra biển cả. Nếu mọi vật đều phù phiếm và hão huyền như thế thì nghĩ đáng thương cho những kẻ vẫn quen xem trọng những cái không đâu để gây cho nhau những điều đau khổ.
Đôi mắt Kitty có một vẻ tươi cười. Nàng hỏi Waddington:
- Ông có biết khu Harrington Gardens không nhỉ?
- Không. Tại sao bà hỏi thế?
- Chẳng tại sao cả. Nơi ấy là nơi cha mẹ tôi cư ngụ và rất xa đây.
- Bà có định quay về không?
- Không.
- Có lẽ trong hai tháng nữa, bà và bác sĩ Lane có thể về Hương-cảng được rồi. Dịch tả hình như đã dịu xuống và đến mùa đông thì hết hẳn.
- Nghĩ đến lúc phải ra đi tôi thấy hơi luyến tiếc. Nàng nghĩ đến tương lai. Walter đang có những dự định gì? Chàng không nói gì với nàng cả, vẫn lạnh lùng, lễ độ và khó hiểu... Hai giọt nước của dòng sông đang lặng lẽ chảy về nơi vô định, hai giọt nước tí hon lạc lõng giữa một khối nước khổng lồ…
Waddington bảo nàng, giọng hóm hỉnh:
- Bà coi chừng đấy. Không khéo các bà sơ lại rủ được bà đi tu như họ mất.
- Các bà ấy thì làm gì có đủ thì giờ để rủ tôi? Vả lại các bà cũng không thiết. Tôi khâm phục lòng nhân từ, đức xả thân của các bà nhưng, làm sao nói cho ông hiểu tôi đây nhỉ?, nhưng có một bức tường đã ngăn cách các bà ấy và tôi. Có lẽ các bà đã nắm được một cái bí quyết làm thay đổi được cuộc đời, nhưng tôi thì lại không xứng đáng để cho các bà chỉ dại. Đó không phải là lòng tin, mà là một cái gì sâu xa hơn, ý nghĩa hơn. Thế giới của các bà là một thế giới khác, đối với các bà thì chúng ta là những người xa lạ. Mỗi ngày, khi cánh cửa nhà dòng khép lại là tôi cảm thấy các bà đã xem tôi như không còn ở trên cõi đời này nữa.
Waddingston nói:
- Hình như bà bị thương tổn đến lòng tự ái phải không?
- Tự ái ư?
Kitty lắc đầu. Một lúc sau nàng quay nhìn Waddington.
- Tại sao ông không hề bảo qua cho tôi biết về câu chuyện ông sống với một nàng công chúa Mãn-châu? - Chắc các bà đằng nhà dòng đã kể lại cho bà nghe rồi thôi? Các bà ấy làm thế là có tội đấy nhé.
- Có gì mà ông phải sửng sốt thế kia?
Waddington nhìn xuống đất dáng lúng túng, rồi rùn vai:
- Đây không phải là một câu chuyện nên đem ra đồn đãi vì không lợi gì cho cuộc đời công chức của tôi.
- Ông có yêu nàng không?
Waddington ngửng lên, khuôn mặt bé choắt xấu xí có vẻ vụng dại như một cậu học trò.
- Nàng đã lìa xa nhà cửa, lìa xa cha mẹ anh em, lìa xa cuộc đời yên ổn, hi sinh cả lòng tự ái, hi sinh tất cả để sống với tôi trong bao nhiêu năm trời. Có mấy lần tôi đã đánh đuổi đi nhưng rồi nàng cũng vẫn tìm trở lại. Tôi bỏ trốn nàng đi theo. Và bây giờ thì tôi đành là sống với nàng cho đến ngày nhắm mắt.
- Chắc nàng phải yêu ông nhiều lắm.
Waddington nói, vẻ phân vân:
- Kể ra thì đó là một cái cảm giác lạ lùng. Tôi có thể nói là nếu tôi bỏ hẳn nàng thì nàng sẽ tự tử, để khỏi phải sống xa tôi. Thành ra tôi nghe trong lòng nó thế nào ấy. Không thể không cảm động được.
- Nhưng điều cốt yếu ở đây là yêu người chứ không phải được người yêu. Có bao giờ ta lại tỏ ra biết ơn kẻ đã yêu ta không chứ? Nếu ta không cảm thấy yêu thì cái chuyện ấy chỉ là chuyện thêm phiền phức mà thôi.
Waddington nói:
- Tôi chưa được biết rõ lắm. Đây chỉ mới là lần đầu.
- Có phải thật nàng là một vị công chúa hay không?
- Không phải. Các bà sơ chỉ hay thêm thắt theo óc lãng mạn của các bà ấy. Nàng chỉ là con của một gia đình danh tiếng Mãn-châu đã bị sa sút vì cuộc cách mạng. Tuy thế nàng vẫn có cái vẻ của một tiểu thư đài các.
Giọng Waddington tự đắc làm Kitty phải bật cười.
- Ông định ở lại đây suốt đời?
- Ở lại đây? Thì hẳn là như thế. Nàng không thể sống ở nơi nào khác được. Lúc nào hưu trí, tôi sẽ đi Bắc Kinh tậu một gian nhà nhỏ và sống ở đấy cho đến ngày nhắm mắt.
- Ông có con không?
- Không.
Nàng nhìn Waddington bằng đôi mắt tò mò. Cái con người bé nhỏ, đầu hói, khuôn mặt xấu xí kia, làm sao lại có thể khiến cho một cô gái ngoại nhân phải yêu say đắm như thế được? Thái độ thì dửng dưng, giọng điệu thì ngang ngạnh, nhưng tại sao hễ nghe Waddington nói ta đoán biết ngay là ông ta rất được cô gái yêu thương, quyến luyến? Thực cũng khó hiểu.
Sau cùng Kitty nói:
- Ở đây tôi thực cảm thấy xa cách khu Harrington Gardens quá.
- Tại sao?
- Vì mọi thứ đều khác hẳn. Ðời sống có quá nhiều mâu thuẫn. Ta không khác gì một người quen sống ở chỗ ao tù, nay được nhìn thấy biển cả. Cái gì cũng làm tôi choáng váng, say sưa. Tôi không muốn chết nữa, mà lại muốn sống. Tôi cảm thấy lòng tràn ngập một thứ can đảm mới. Tâm hồn tôi thèm khát cái lạ tựa như những nhà hàng hải ngày xưa dong buồm tìm đến những miền chưa ai khám phá.
Waddington đăm đăm nhìn Kitty lúc ấy đang lơ đãng ngắm mặt sông phẳng lặng. Hai giọt nước tí hon đang nhè nhẹ trôi ra biển cả...
Đột nhiên Kitty ngẩng đầu lên và hỏi:
- Tôi đến thăm nàng được không?
- Nàng không biết một câu tiếng Anh nào cả.
- Ông đã chẳng giúp tôi bao nhiêu việc là gì? Tôi sẽ cố cho nàng thấy là đối với nàng, tôi có rất nhiều thiện cảm.
Trên môi Waddington thoáng một nụ cười chế diễu nhưng Waddington cũng vui vẻ đáp:
- Hôm nào tôi sẽ đến tìm bà để nàng có dịp mời bà một chén trà ướp hoa lài.
Điều mà Kitty không nói ra là ngay từ lúc đầu, mối tình khác thường ấy đã gợi tính hiếu dị của nàng. Nàng công chúa Mãn-châu là một biểu tượng huyền bí của một cõi u ẩn nào đó của lòng người.