Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
36 . Ngoài Góc Phố
uốt mùa nghỉ hè năm đó, Xá không còn nhắc lại ý định cũ, nhưng Dương Tử bắt đầu thấy gia đình nầy không còn thích hợp cho sự hiện diện của nàng nữa. Không khí thật nặng lúc nào cũng như sẵn sàng trút mưa bão.
Chuyện giữa nàng và Nguyên kể như chẳng còn. Tất cả rồi sẽ xa ta hết.. Dương Tử cảm thấy cô độc. Mùa nghỉ hè của Xá chấm dứt, Xá lạitiếp tục trở lại trường. Dương Tử cũng thế, bài vở ở trường dù sao cũng giúp đỡ được tí nào quên lãng. Biết Dương Tử buồn, nhưng Hạ Chi vẫn giả vờ hỏi.
- Dương Tử, sao lúc gần đây mẹ chẳng thấy thư của Nguyên thế?
Dương Tử bối rối không biết trả lời thế nào. Không nhận được thư Nguyên thì buồn mà nhận được Dương Tử lại không thể dằn lòng mở ra xem, cơn giận dữ bắt nàng phải đốt bỏ. Bây giờ không còn lá thư nào đến nữa, nhưng vẫn mong đợi.
Buổi sáng thức dậy ra đứng ngoài cổng chờ người phát thư đi qua. Dương Tử nghĩ. ‘Sáng nay nếu nhận được thư ta sẽ không đốt nữa. Nhưng rồi hoàn toàn tuyệt vọng. Người phát thư không có thư cho nàng nữa.
Hạ Chi nhìn ra nỗi buồn của Dương Tử nhưng vẫn giả vờ.
- Không nhận được thư nó, thì con viết thử một bức hỏi xem.
Trái tim tự ái của Dương Tử đâu bao giờ cho phép nàng làm một chuyện như vậy, và khoảng cách cứ thế ngày một to dần. Trong khi Hạ Chi thỉnh thoảng lại kíchkích.
- Mẹ thấy thằng Nguyên chẳng được, hắn không phải là người đứng đắn, đã có bạn gái rồi mà còn bày chuyện viết thư cho con nữa thiệt bậy quá!
Dương Tử không tin mẹ ghét Nguyên, vì những thái độ thân mật ngày nào của Hạ Chi đối với Nguyên chưa phai mờ trong tim nàng. Những buổi dạo chơi trong rừng, những lời âu yếm... Nhưng mỗi lần nghe mẹ nhắc đến nàng không khỏi không chua xót.
Mùa Thu trôi qua rồi Đông lại đến, mùa nghĩ lạnh nầy Xá sẽ không về, chàng bảo trong thư gởi cho mẹ.
"Năm nay có lẽ con không về được vì phải trực bệnh viện để kiếm tiền thêm, có lẻ trừ tịch mới về nhưng vẫn chưa quyết định xin đừng chờ đợi mất công."
Xá"
Bức thư ngắn của Xá làm Hạ Chi khó chịu.
- Sao lại có chuyện lạ vậy, nhà đâu có phải nghèo đói gì đâu, tiền tiêu vẫn gởi đủ mà còn phải đi trực thêm, làm gì?
Trong khi Khởi Tạo lại bình thản.
- Nó chưa biết làm gì đầu, cao lắm là thử đàm, đếm số hồng huyết cầu, bạch huyết cầu... Chuyện đó nhàn lắm, vả lại làm kiếm thêm tiền cũng đâu có gì là nhục?
Và Dương Tử thì bất an. Nàng nghĩ phải chăng anh Xá không về năm nay là lỗi tại ta?
Rồi nỗi buồn cũng trôi qua, mùa Giáng Sinh lại đến. Trên những cành cây khẳng khiu màu trắng của tuyết đã phủ đầy. Xá không về nhà vẫn tiếp tục buồn tẻ, nhưng bây giờ Dương Tử đã thấy quen thuộc với cuộc sống trầm lặng, không những thế nàng lại còn thích thú nữa. Ngồi một mình trong phòng khách giở quyển luận lý toán học của Aristote ra đọc chẳng làm phiền ai.
Tuy thế, nhưng nhiều lúc ơ hờ ngẩng mắt lên. Nhìn thấy những đống tuyết trắng bám trên cành, Dương Tử không khỏi không nghĩ đến Nguyên. Với cảnh đẹp buồn thế nầy phải chi có Nguyên ở đây thì... Nhưng nàng lại xua ngay ý nghĩ trên ra khỏi đầu. Dù Nguyên có thế nào với ta đi nữa, ta vẫn một lòng với chàng.
Cơm tối xong, Dương Tử ra phố mua hàng, những hoa tuyết trắng nở ngập đường. Mùa Giáng Sinh sắp đến rồi, phố xá tấp nập với quà cáp và người qua lại. Trước cửa tiệm nào cũng có cây Sapin thật to và một tấm giấy rao hàng màu đỏ với hàng chử "Đại hạ giá nhân dịp lễ".
Mua xong, vừa từ cửa store bước ra, Dương Tử bất chợt trông thấy Nguyên đang chen giữa đám đông qua lại. Bên cạnh chàng là một thiếu nữ chít khăn trắng. Họ đang nói chuyện và đi về phía nàng. Dương Tử vội Iách người sau cây sapin.
Hình như họ chẳng nhìn thấy nàng. Đắc Nguyên và thiếu nữ đã lướt qua mặt, Dương Tử chần chờ một tí rồi đuổi theo. Theo để làm gì? Dương Tử không cần nghĩ, nàng chỉ biết Bắc Nguyên và thiếu nữ đang thân mật trước mặt nàng thôi.
Đến góc đèn báo hiệu ở ngã tư. Bắc Nguyên đã đứng lại, rồi một mình chàng vượt qua bên kia đường, trong khi thiếu nữ rẻ sang phải. Bây giờ nếu Dương Tử có đuổi theo cũng không kịp, bóng Nguyên đã lẫn mất trong đám xe dập dìu. Một ý nghĩ loé lên trong đầu, nàng vội rượt theo thiếu nữ ban nay. Cô gái đang gọi điện thoại trong trạm không xa nàng bao nhiêu.
- Ồ, xin lỗi, đường dây tôi đã bị kẹt, nếu cần xin cô cứ đánh trước.
Thiếu nữ thấy Dương Tử đến sau, tưởng nàng đợi điện thoại, nên mời.
- Dạ cám ơn, chị cứ tự nhiên.
Thiếu nữ lại tiếp tục quay số.
- Alô. Huệ Mỹ đấy à? Tôi? Phải tôi đây? Nghĩ không ra là ai à?
- ‘‘Đạo Tử’’ đây này, em gái của Bắc Nguyên đó.
Thì ra đây là em gái Bắc Nguyên. Dương Tử bàng hoàng, thế mà ta cứ lầm. Ngu thật, nhưng tại sao em ruột mà chẳng giống anh chút nào cả vậy? Thế mà mẹ cứ bảo đây là người tình của Nguyên.
Thiếu nữ vẫn ôm ống nghe trong tay cười.
Mẹ thì chẳng sao đi, còn anh Xá? Tại sao anh ấy cũng bảo ta không có quyền lấy Nguyên? Tại sao? Từ nào đến nay, Dương Tử cứ nghĩ câu nói của anh có nghĩa là Nguyên đã có vị hôn thê. Mặc, bây giờ chỉ biết cô gái trong ảnh chỉ là em gái của Nguyên thôi.
Thiếu nữ trong phòng điện thoại đã gác xong máy.
- Xin lỗi đã để chị chờ lâu quá.
Dương Tử lập tức nắm ngay cơ hội.
- Xin lỗi chị cho hỏi...
- …..
- Xin lỗi chị có phải là em gái anh Nguyên không?
- Vâng, thế chị là... chị Dương Tử à?
- Vâng.
Thiếu nữ có vẻ thích thú.
- Ông anh tôi đang ở tiệm sách đằng kia.
Dương Tử cám ơn, xong hối hả bước, nàng băng qua đường quên cả đèn hiệu.
Tiệm sách đầy cá người, nhưng dáng Nguyên thật đặc biệt, nên chỉ nhìn vào là Dương Tử đã trông thấy ngay. Chàng đang chọn sách. Dương Tử ngập ngừng chẳng dám bước đến gần.
‘‘Ta bậy thật, lại sao chẳng tin chàng, để lầm lẫn như vậy có thể xảy ra chứ? Dương Tử thấy mình thật dại, thật dễ tin, chỉ cần nghe mẹ bảo "có lẽ đây là người tình của Nguyên "hay Xá nói Nguyên có số đào hoa" là buồn là khổ ngay, bây giờ nghĩ lại thấy thật xấu hổ.’’
Nguyên mua xong hai quyển sách, chàng bước ra. Dương Tử vội trốn lánh, nàng xấu hổ với những lầm lẫn của mình và không dám đễ chàng thấy mặt. Nguyên lẫn vào giữa dòng người, Dương Tử mới bước, đến ngã ba chàng quẹo sang trái và ghé vào quán. Con đường đầy bóng tối và hẹp. Dương Tử đứng yên bên ngoài, tuyết phủ thật nhiều. Nàng không dám vào.
Chàng đã từ Đồng Xuyên trở lại đây? Đến để làm gì? Những bông tuyết đã bám đầy trên áo. Bóng đèn mờ nhạt của quán ăn soi nhẹ mặt nàng. Dương Tử vẫn đứng bất động ta sẽ chờ chàng ra hỏi.
Nhưng rồi nàng không có can đảm đó, và hai hôm sau Bắc Nguyên nhận được thư.
"Anh Nguyên.
Em hiểu là em không đủ tư cách để viết bức thư nầy cho anh, nhưng em phải viết, viết để xin lỗi anh về những hiểu lầm, những hiểu lầm đã khiến em ném thư anh vào lò lửa mà không buồn giở ra dọc.
Anh Nguyên, xin anh hãy tha thứ cho những lầm lẩn đó.
Những bức hình anh Xá gửi về, có cả ảnh anh, những bức ảnh chụp anh đang thân mật bên một thiếu nữ, mà mẹ chỉ cho em thấy ‘‘Đây là người tình của Nguyên".
Anh làm sao hiểu được trái tim của em lúc bấy giờ, nó như quả dưa bị bổ đôi. Nhận được thư anh em lại do dự có nên xem hay không? nhưng rồi tự ái lại bắt em phải đốt bỏ.
Thiếu nữ nầy là ai? Nếu lúc đó em chịu dằn xuồng một tí để viết thư hỏi anh thì đâu có chuyện nông nỗi như vậy.
Tối nay em đi mua quà cho mẹ, em gặp thiếu nữ trong ảnh.
Bây giờ em mới vỡ lẻ ra là em gái của anh và em... Niềm hối hận khiến em hổ thẹn em đã đuổi theo anh từ hiệu sách đến quán ăn. Em đã đứng giữa trời phủ tuyết để đợi anh. Có lẽ anh cho đấy là hành động ngu ngốc, nhưng em biết làm sao hơn. Đó không phải là một hình thức tự trừng phạt mà là em chẳng đủ can đảm gặp anh.
Lúc anh từ quán ăn bước ra rồi đi về phía bến xe, em vẫn lặng lẽ đi theo. Nghĩ đến lúc biết tin anh ngã bệnh mà vẫn không một lời thăm hỏi khiến em càng ngượng ngùng.
Khi anh cùng cô em gái bước lên xe, em vẫn đứng bên đường nhìn theo, anh chợt quay lại và em giật mình, tưởng đâu anh đã nhìn thấy em rồi chứ.
Anh Nguyên, nảy giờ em viết lẩm cẩm quá phải không? Nhưng anh hiểu cho em chẳng biết làm thế nào để bày tỏ hết sự hối tiếc của em được. Em chỉ mong được anh tha thứ.
Dương Tử.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm